Hoán mệnh
Chương 57
18h15 cùng ngày…
Minh về đến nhà, bụng đói cồn cào nhưng khóe miệng tươi cười sung sướng. Nhật Vi và ba đứa đã cho nó một bữa da thịt no nê thỏa mãn đến hai đầu gối cũng run rẩy. Lúc đi về, Nhật Vi có chút bịn rịn bất thường, nhưng Minh cho rằng nàng có biểu hiện như thế vì sắp phải trở lại cái lồng giam khắc nghiệt kia. Cả đám chia tay, không hẹn ước gì, nhưng chỉ cần còn nghĩ đến nhau thì ngày gặp lại sẽ không xa.
Mở cửa vào nhà, Minh ngạc nhiên thấy cả nhà vắng tanh nguội lạnh. Trời đã chập tối nhưng đèn trần cũng không bật lên. Thật lạ…
– Ngọc Nga…
– Hạ Vi…
Hạ Vi đôi lúc cũng có đi ra ngoài, chủ yếu là qua nhà ba mẹ nàng. Nhưng Ngọc Nga hầu như không đi đâu cả. Đột nhiên, Minh cảm thấy một dự cảm bất an mãnh liệt. Nó sờ soạng túi quần mình rút ra cái điện thoại. Nó nhận ra mình đã tắt điện thoại cả buổi từ trưa đến bây giờ. Minh vội mở máy…
“Tin… tin… tin…”
Tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ nhảy lên gần hai chục cuộc. Phần lớn là của Hạ Vi, sau đó vài cuộc của Đằng chột và Thanh sùi… Rất không ổn. Lòng bàn tay Minh bắt đầu rịn ướt mồ hôi… Nó mở phần tin nhắn lên, ánh mắt vừa lướt qua thì ngón tay rụng rời điện thoại tuột ra rơi xuống đất.
“Ba em đã bắt chị Ngọc Nga. Anh mau qua nhà em, cứu chị… Tình hình nguy cấp…”
Chiếc Triumph Diavel gầm rú như một con quái vật mất phương hướng. Minh cũng không biết mình đã lái xe như thế nào, chỉ biết đầu óc nó tràn ngập hình ảnh của Ngọc Nga. Không… nàng sẽ không có chuyện gì. Đợi anh đến… đợi anh đến…
Mười phút sau, Minh lái chiếc mô tô lao thẳng qua cổng rào cao ngất biệt thự của ông Long. Cánh cửa đã hé mở sẵn như chờ đợi nó… Hai mươi Huyết thủ áo đen vẻ mặt vô cảm dàn hàng ngang rút súng chĩa thẳng về phía nó. Minh cởi mũ bảo hiểm, buông rơi nó lăn lóc trên mặt sân. Nó bước về phía bậc tam cấp, mỗi bước chân nặng nề như cõng theo một ngọn núi trên hai vai.
Bước vào sảnh phòng khách rộng thênh thang. Hai mắt nó nhòe đi, ánh mắt rung động nhìn về một phía như không hề thấy hai mươi họng súng đen ngòm đang vây kín xung quanh mình.
Giữa gian sảnh, một thân hình mảnh mai bị trói chặt trên ghế, đầu cúi thấp trùm kín bao vải, trên người còn bộ đồ thun ở nhà thật quen thuộc. Phía dưới chân ghế nàng đang ngồi, một tấm nylon thật lớn đã trải ra loại thường dùng khi xử quyết phản đồ. Phía sau, ông Long đang ngồi trên ghế, hai mắt lập lòe cơn thịnh nộ ngút trời nhìn vào Minh chằm chằm. Ngồi bên cạnh ông là một người phụ nữ trung niên, nét mặt xinh đẹp phúc hậu, có nhiều nét giống Hạ Vi. Đây là lần đầu tiên Minh nhìn thấy bà Ý Lan, mẹ Hạ Vi. Ánh mắt bà cũng đang nhìn nó, không che giấu sự chán ghét khó chịu.
– Quỳ xuống…
Người lên tiếng là lão già tóc râu đều bạc trắng đứng phía sau ông Long. Ông ta có biệt hiệu là Đao thần, sử dụng một cặp dao loại chặt thịt heo quay thông thường nhưng với tốc độ ra tay nhanh hơn cả ánh mắt con người có thể bắt kịp. Ông cũng là người dẫn đầu Huyết thủ. Giọng Đao thần uy nghiêm không cho từ chối…
Minh thả người, hai gối rơi xuống chạm mạnh trên sàn vẫn không thấy đau đớn. Đừng nói là quỳ, bảo Minh chặt xuống một cánh tay để đổi lấy mạng sống của Ngọc Nga nó cũng không chút chần chờ suy nghĩ.
“Lạch cạch…”
Một vật đen dài rơi xuống trượt dài trên sàn gạch đến trước mặt Minh mới ngừng lại. Hai mắt Minh co rút lại nhìn chằm chằm vào khẩu súng đen ngòm lắp sẵn đầu hãm thanh ngay dưới chân mình.
– Bắn chết nàng, cậu vẫn là con rể tương lai của ta… Vẫn là người ta chọn lựa để bồi dưỡng kế thừa…
“Bắn chết nàng… bắn chết nàng…” Đầu óc Minh hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn mỗi giọng nói oang oang uy nghiêm của ông Long. Cả người Minh lạnh toát, run rẩy sợ hãi… Nó ngẩng đầu nhìn ông, môi mấp máy không thốt lên thành lời, khóe mắt đã nóng rang nặng trĩu.
– Không… không… Làm ơn… Nàng không đáng chết. Là lỗi của tôi. Giết tôi đi… – Giọng Minh khàn đục tuyệt vọng nài nỉ.
– Cậu không có lựa chọn khác… Hoặc là tự tay giết nàng, tất cả tiền tài danh vọng đều còn nguyên cho cậu… Hoặc là… – Ông Long vẻ mặt vô cảm, nói.
– TÔI KHÔNG CẦN… – Minh gào lên, nước mắt bắt đầu rơi. – Tôi không cần. Ông lấy lại hết đi… Tôi không cần gì hết… Làm ơn tha cho Ngọc Nga… Làm ơn đi…
– Hừ… Vậy con gái tôi thì sao? Cậu cũng không cần sao? – Bà Ý Lan tức giận vỗ tay ghế, giọng lanh lảnh sắc lạnh.
Minh sững người chết lặng. Đúng vậy, nó còn trách nhiệm với Hạ Vi. Nhưng để nó chọn lựa một trong hai người, Ngọc Nga và Hạ Vi, ngàn vạn lần Minh không làm được.
– Quyết định đi… Ngọc Nga hôm nay đã khó thoát khỏi cái chết. Tôi chỉ muốn biết quyết định của cậu như thế nào thôi. – Ông Long nói, ánh mắt cũng không nhìn Minh mà bàn tay chậm rãi xoay xoay đầu hãm thanh vào một khẩu súng khác.
Minh ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, giọng kìm nén nói:
– Tôi không đánh đổi mạng sống người phụ nữ của mình với bất cứ thứ gì trên đời… Ngọc Nga hay Hạ Vi đều là như vậy. Ông giết người nào, thì cũng phải giết tôi…
– Ha ha… Cậu cho rằng tôi không dám sao?
Ông Long cười vang cả sảnh đường, rồi bất ngờ giơ súng lên, siết cò.
“Xoẹt xoẹt…”
Âm thanh hai viên đạn lao qua nòng giảm thanh xé tan không khí ghim thẳng vào cơ thể Ngọc Nga làm Minh cả người cứng lại. Hai mắt nó mở to như muốn rách toạc ra nhìn dòng máu đỏ túa ra lan tràn thấm ướt cả lớp áo. Cơ thể nàng run lên, rồi từ từ đổ xuống, kéo theo cả chiếc ghế ngã trên sàn nhà.
Minh chết sững, toàn bộ âm thanh như bị chặn lại bên ngoài. Một cơn đau thắt trong tim làm nó ôm ngực co quắp gào lên, nhưng không phát ra được chút âm thanh nào. Nhìn cơ thể Ngọc Nga nằm trong vũng máu, hai mắt nó giàn giụa nước mắt nhòe đi.
“Nga không hối hận… sẽ không bao giờ hối hận…”
“Minh ơi… em ở đây… nếu Bang chủ biết sẽ làm khó cho anh…”
– KHÔNG… KHÔNG… – Tiếng hét đau đớn tột cùng của Minh như xé rách cả bầu trời đêm.
Minh chộp lấy khẩu súng trước mặt, đứng lên. Hai mắt nó đỏ hoe, nổi gân máu nhìn chằm chằm vào ông Long. Khẩu súng trong tay kêu lách cách như không chịu nổi cơn giận dữ ngút trời đang chờ bộc phát.
– Ông không nên giết nàng… – Minh rít lên từng chữ như âm thanh từ thần chết kêu gọi.
Hai mắt Minh tràn ngập sát ý, lạnh lẽo như một người đã chết. Trước hai mươi khẩu súng hai bên chĩa thẳng vào đầu mình, họng súng đen ngòm trong tay Minh vẫn từ từ giơ lên hướng về người ông Long… Nó như thấy được sự mâu thuẫn phức tạp trong đôi mắt ông ta. Minh nghiến răng ghìm cứng cò súng…
– Ha ha… Ha ha…
Không có tiếng súng nổ. Minh chợt ngửa đầu cười sằng sặc, nước mắt trào ra lăn dài trên mặt. Đột nhiên nó trở đầu súng kê vào dưới cằm mình, siết cò…
“Cạch” – Khẩu súng run nhẹ phát ra âm thanh khô khốc.
“Cạch…” – Thêm một tiếng nữa. Súng không có đạn.
– Khốn nạn… Các người còn đùa được sao?
Sự hụt hẫng làm Minh điên cuồng, ném mạnh khẩu súng xuống sàn. Nó như một thằng điên không sợ chết, nhào thẳng vào đám Huyết thủ. Hai bàn tay cào xé không khí chộp đến những khẩu súng…
– Trấn áp… – Đao thần hô lớn một tiếng.
Gần như ngay lập tức cả người Minh bị khóa cứng đè nghiến xuống sàn nhà. Ông Long bước đến gần, nhìn xuống Minh hỏi:
– Tại sao cậu không bắn ta, lại muốn tự sát?
Minh thở phì phò, gương mặt ửng đỏ vì cơn giận dữ không có chỗ bộc phát.
– Vì ông là… cha của Hạ Vi… tôi không muốn nàng… đau lòng… chỉ mình tôi chết là đủ…
– Tại sao cậu lại muốn chết chứ? Tình cảm của con gái ta không đủ để cậu sống tiếp sao?
– Ông thì hiểu cái quái gì chứ… – Minh thở dốc, cố vùng vẫy, vẫn không thể cử động. – Nếu người chết là Hạ Vi tôi vẫn sẽ làm như vậy… làm ơn cho tôi chết… ông không giữ được tôi mãi đâu… tôi cũng sẽ chết mà thôi… Ngọc Nga đang chờ tôi.
Nghe Minh nói, nét mặt ông Long thoáng giãn ra, nhìn lên vợ mình. Ông thở dài cười tủm tỉm nói:
– Haizz… Bây giờ ta cho cậu một điều kiện… Không được chết, tiếp tục sống vui vẻ thương yêu Hạ Vi. Tôi sẽ toại nguyện cậu một mong muốn… bất cứ mong muốn gì trên đời.
Nghe ông Long nói, Minh như bị chọc điên, vùng người thật mạnh hất văng hai gã Huyết thủ ra, lại bị ba người khác đè cứng trên đất. Nó gào lên lạc cả giọng:
– TÔI MUỐN ÔNG LÀM NGỌC NGA SỐNG LẠI… Ông làm được sao? Láo toét…
Nghe lời xúc phạm Bang chủ của Minh, Đao thần nghiến răng tay cầm cán đao siết chặt. Ông Long xua xua tay với lão, cười xòa nói:
– Tại sao làm không được?! Một Ngọc Nga chết đi… Ta vẫn có thể ban cho cậu một Ngọc Nga khác…
Ông Long phất tay, hám Huyết thủ lùi lại ngay lập tức. Minh được buông lỏng, nó ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Long chưa hiểu ra điều gì… Đây là chuyện gì… có thể còn một Ngọc Nga khác trên đời sao?
– Minh…
– Anh…
Hai bóng hình quen thuộc từ căn phòng bên cạnh lao ra nhanh như chớp nhào vào lòng Minh. Cả người Minh chấn động, hai bàn tay lạnh buốt run rẩy vuốt ve gương mặt đầy nước mắt quen thuộc của Ngọc Nga. Nàng không chết… Tất cả cả chỉ là một trò đùa khốn kiếp… Nhưng không sao cả? Ngọc Nga không chết. Minh choàng tay ôm cứng cơ thể Ngọc Nga và cả Hạ Vi, nước mắt không kềm được chảy dài trên mặt.
– Lần này là một chút trừng phạt đối với cậu. Tôi không tính toán với Ngọc Nga vì con bé là người đến trước…
Bà Ý Lan lên tiếng, ánh mắt có chút mâu thuẫn khó chịu nhìn Hạ Vi và Ngọc Nga khóc thút thít trong vòng tay Minh. Bà mím môi quay người đi vào trong nhà.
Ông nhìn vợ mình, lòng cũng thả lỏng nhẹ nhõm. Phép thử vừa rồi không phải do ông đưa ra mà do bà đề nghị. Một phép thử thoạt nhìn vô cùng thô thiển lại ẩn giấu bên trong tầng tầng cạm bẫy… Nếu vừa rồi, Minh chọn nổ súng bắn ông, dù là súng không có đạn, nhưng trong mắt Huyết thủ những kẻ sống chết vì Bang chủ, Minh không khác gì một kẻ phản đồ. Dù sau này ông Long có hết mực tài bồi nhưng thiếu sự hậu thuẫn của Huyết thủ thì Minh cũng gần như không có khả năng ngồi lên vị trí Bang chủ.
Người ta nói thâm độc nhất tâm địa đàn bà… Nhưng hôm nay, sự lựa chọn của Minh làm cho Ý Lan mẹ Hạ Vi cũng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Trong cơn tức giận ngút trời Minh vẫn nghĩ đến cảm giác của Hạ Vi, không thể nói Minh yêu nàng ít hơn Ngọc Nga. Sự lựa chọn cái chết sau cùng của Minh lại hoàn toàn làm phép thử của bà không còn ý nghĩa. Ý Lan đã thua. Dù trăm ngàn lần không cam lòng bà vẫn phải chấp nhận con gái mình thờ chung chồng với người khác.
Minh nhìn theo bóng dáng bà đi khuất. Trong lòng nó không có chút hận ý nào mà tràn ngập cảm kích. Nó biết cảm giác của một người mẹ khó chịu như thế nào khi biết đứa con gái quý báu của mình phải chia sẻ đàn ông với một người phụ nữ khác. Tất cả chuyện này xuất phát từ sự mềm lòng thiếu kiên quyết của nó. Khi hai phát đạn đó bắn vào cơ thể Ngọc Nga, nó đã vô cùng hối hận, đau đớn nhận ra mình đã quá tự tin rồi. Sự tự tin của nó suýt nữa đem đến cái chết cho người con gái nó yêu thương trân trọng.
– Nhưng… vậy cái thi thể kia là ai?
Minh thì thào nhìn qua cơ thể còn co quắp kia. Nó thấy được màn vải trùm đầu còn phập phồng lên xuống thật khẽ. Minh gỡ tay Ngọc Nga và Hạ Vi ra, lồm cồm ngồi dậy đi qua đó. Giở cái túi vải ra.
Trước ánh mắt Minh là một gương mặt đàn ông chạc ba mươi tuổi. Hắn ta có dáng người nhỏ thó gầy gò mới mặc được quần áo của Ngọc Nga. Miệng hắn bị dán băng keo, nên hai phát đạn bắn vào người không rên rỉ được một tiếng. Minh nhận ra hắn không chết, mí mắt còn nhấp nháy như đang lắng nghe.
– Hắn là kẻ đã báo tin cho ta về sự tồn tại của Ngọc Nga… – Ông Long không quay người lại, chắp tay sau lưng, nói. – Nhưng ta rất ghét những kẻ mách lẻo…
Minh đưa tay giật miếng băng keo trên miệng hắn xuống. Hắn đau đến mức không thể giả vờ chết nữa, gương mặt tái nhợt vì mất máu, hai mắt nhìn Minh đầy sợ hãi.
– Cậu chủ… xin đừng giết tôi…
– Là ai cho anh biết về Ngọc Nga? – Minh gằn giọng hỏi.
– Là… là thằng Đại… nó là người chạy vặt của Tập đoàn Hoàng Minh. Nó nói… là cậu Hai nó cho tôi một tin tức để lập công lớn… Cậu chủ… tôi biết mình sai rồi… làm ơn…
Minh đứng lên quay lại nhìn ông Long, thấy ông không có biểu hiện gì xem như cho mình tùy tiện xử lý. Minh phất tay gọi người đến, nói:
– Chữa trị cho hắn… sau đó đuổi khỏi Hồng Bang.
– Vâng.
– Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn Bang chủ…
Nhìn kẻ đó được mang đi miệng không ngớt đa tạ, hai tay Minh siết chặt, thật chặt. “Ta đã quá nương tay với ngươi rồi…”
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Ba ngày sau, phía sau căn biệt thự của Hoàng Minh…
Một chiếc xe van màu ghi cũ kỹ đậu bên hè đường. Cánh cửa kính phía tài xế hé mở, lộ ra một đầu thu sóng nhỏ bằng một bàn tay hướng vào trong căn biệt thự.
– Sao, có được không?
– Đại ca yên tâm… một cái mật mã wifi mà thôi… hắc hắc…
Minh ngồi ở hàng ghế sau xe, bên cạnh nó là một thanh niên khá trẻ, tên Tài đang gò lưng lách tách liên tục trên cái laptop. Dù chỉ chạc ngang tuổi Minh, nhưng Tài cũng là người nội đường Hồng Bang. Hắn được đặc biệt đề bạt vì khả năng vi tính xuất quỷ nhập thần của mình. Trước khi trải qua những bước lột xác thay đổi thân phận như Minh trước đây, Tài mang trên người bốn lệnh truy nã, hai cái của Cục an ninh mạng quốc gia, hai cái khác của Tổ chức an ninh internet toàn cầu thuộc Interpol quản lý. Hắn là một hacker tinh nghịch. Hắn từng xâm nhập hệ thống liên ngân hàng một hơi xóa sạch hơn chục ngàn hồ sơ CIC quản lý nợ xấu làm cả ngành ngân hàng dậy sóng vẫn không truy ra được kẻ nào. Một lần khác Tài rong chơi trên mạng phát hiện lỗ hổng hệ thống của sàn thương mại điện tử nổi tiếng toàn cầu Amazon, nó chui vào sửa giá một loạt các sản phẩm nó yêu thích thành 1 đô la mỗi cái, rồi đặt hàng gửi về địa chỉ mang tên nó. Đó là một quyết định ngu ngốc đến buồn cười và cũng là cách duy nhất an ninh mạng tìm ra tung tích của nó.
Từ miệng Tài kể, Minh mới biết được tại sao cảnh sát không có cách nào xâm nhập lấy thông tin mật của Hồng Bang. Hồng Bang quản lý theo mô hình bán truyền thống. Cấp quản lý vẫn nhập liệu bằng máy tính, nhưng những thông tin đó không chuyển cho nhau bằng mạng internet, mà được chép ra ngoài bằng thẻ nhớ và chuyển đi. Những chiếc thẻ nhớ được mã hóa bằng ngôn ngữ đặc biệt do chính Tài là người viết ra, nếu lọt vào tay cảnh sát sẽ chỉ là những con số không mang bất cứ ý nghĩa gì. Hơn nữa, những chiếc máy tính dùng để lưu trữ dữ liệu của Hồng Bang không bao giờ được cắm dây mạng và cắt bỏ cả phần cứng kết nối wifi… Thậm chí mỗi ổ cứng quan trọng đều được cài đặt một thiết bị huỷ dữ liệu điều khiển từ xa. Cảnh sát dùng vũ lực xông vào, kết quả cuối cùng nhận được chỉ là một cái ổ cứng bốc khói khét lẹt.
– Xong rồi… em đã login được Wifi nhà nó… Đại ca muốn làm gì đây? Lấy vài tấm hình nuy của vợ nó xem nhá… – Tài nhoẻn miệng cười, mắt nháy nháy.
– Ặc… quên đi…
Minh nhăn nhó xua xua tay, rút điện thoại ra đưa cho Tài, nói:
– Anh cần mày dùng mạng wifi nhà nó, phát lên mạng tấm hình này… Không… Không phải mạng bình thường mà là diễn đàn đồng tính luyến ái… địa chỉ là…
– Eo ơi… Kinh thế…
Tài nhìn màn hình điện thoại của Minh, oẹ oẹ suýt nôn mửa. Minh cũng mặt sượng cứng không muốn nhìn vào điện thoại của mình… Đó là gương mặt mê man của Hoành Sơn miệng nó há hốc mở rộng như đang đón lấy giọt tinh trùng trắng đục đọng khe rãnh đầu của cái dương vật to lớn ẩm ướt phía trên.
Không cần hỏi cũng biết cái dương vật đó là của Minh. Nó đã chiều theo ý Hạ Vi ngày hôm đó, nàng muốn chụp một tấm hình dàn dựng cảnh đồng tính luyến ái để trả thù Hoành Sơn. Dĩ nhiên Minh không thực sự làm chuyện kinh tởm đó. Tuy nó xuất tinh là thật, nhưng là trong miệng Hạ Vi… Cũng không có giọt tinh dịch nào thực sự rơi vào miệng Hoành Sơn. Tất cả chỉ là dàn dựng sắp xếp mà thôi.
– Anh cần mày tạo một tài khoản ẩn danh… đăng nhập diễn đàn đó, rồi đưa tấm hình lên. Nhưng cái quan trọng là… cố tình che đậy không cho người ta dễ dàng tìm ra dấu vết ở nơi này. Người bình thường không dễ dàng truy vết, nhưng cao thủ là có thể…
– Ok Đại ca, năm phút là xong.
Minh nhìn Tài hừng hực khí thế gõ máy tính rào rào, trầm ngâm suy nghĩ. Nó vốn không nghĩ đến bước này, một mũi tên bắn hai con chim. Nhưng mấy ngày trước khi gặp Nhật Vi, Minh có kể về chuyện Hoành Sơn ra tay muốn cưỡng đoạt Hạ Vi.
Vừa nghe kể, Nhật Vi ngay lập tức đã nghi ngờ rằng hành động lớn mật đó của Hoành Sơn là do Hoàng Minh xúi giục. Hoành Sơn vốn là một thằng đầu gỗ, không có định kiến dễ bị tác động bên ngoài thay đổi lập trường. Đặc biệt dạo gần đây Hoàng Minh và Hoành Sơn đi lại rất gần… Chủ yếu do Hoàng Minh muốn tiếp cận làm thân với thằng em có thân phận còn cao hơn nó vài lần. Không biết uống rượu, vẫn cố đi theo Hoành Sơn uống rượu… Uống rượu xong còn chơi gái… chơi gái xong còn kéo nhau về nhà uống tiếp, rồi lăn ra ngủ chung giường thân hơn cả hai anh em ruột. Từ ngày phát hiện ra Hoàng Minh thật đã trở lại, Nhật Vi không sang nhà hắn nữa, nhưng nàng vẫn biết rất nhiều chuyện. Vì tình cảm hai nhà đã như thông gia từ bao nhiêu năm trước. Ông Khánh âu lo điều gì hầu như đều kể cho ông Vượng ba nàng nghe.
Từ câu chuyện đó, trong đầu Minh mới hình thành một kế hoạch “giá họa” hoàn hảo.