Hoán mệnh

Chương 65



Phần 65

Thời gian lại trôi qua hơn ba tiếng. Thời điểm quyết chiến đã cận kề. Minh và Thanh là hai kẻ chưa trải qua tắm máu đều có chút thấp thỏm, không yên.

Chợt bên ngoài hành lang có tiếng kéo lê xềnh xệch từ xa. Minh choàng tỉnh nhìn ra, dưới ánh đèn, nó thấy hai tên quản giáo đang kéo lê trên sàn hai cái túi vải dù thật lớn.

– Đó là vũ khí… chúng trả lại vũ khí cho chúng ta… ha ha… tốt rồi. – Thanh bật cười nhẹ nhõm.

Minh không nói gì, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào hai cái túi kia. Dường như kích thước của chúng không khác gì lúc trước. Do mình đã nghĩ sai rồi sao? Đám quản giáo không rút bớt đi vũ khí?

– Một người ra ngoài, nhận vũ khí, tự phân phối. – Tên Tuấn quản giáo nói cộc lốc.

Hắn vừa dứt lời, cửa phòng giam cách Minh hai căn, cửa bật mở. Một người Hồng Bang vừa bước ra, Minh liền nói lớn ra ngoài:

– Đếm số lượng trước…

Người kia gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hai cái túi, mở ra bắt đầu đếm. Ngoài những vũ khí tùy thân riêng biệt như hai cây dao chặt thịt của Đao thần, Hồng Bang mang theo tổng cộng hơn trăm cây đao cùng loại Huyết thủ sử dụng. Người kia đếm cả hai cái túi, nhìn Minh gật đầu rồi bắt đầu phân phối.

Minh ánh mắt nhìn gã quản giáo tên Tuấn có chút hiềm nghi. Nó thấy được trong mắt hắn có một vẻ hả hê, dù chỉ thoáng lóe lên nhưng không tránh được mắt nó. Vũ khí có vấn đề sao?

Người anh em nội đường kia phân phối vũ khí cho phòng Minh trước, có lẽ vì có Đao thần ở đây nên được ưu tiên. Đao thần nhận lấy sợi nịt da với bao da đựng hai cây dao, xem lướt qua liền đeo lên người. Minh nhận lấy cây lê của mình đeo vào chân và nhận một cây đao như mọi người. Nó đưa cây đao ra dưới ánh đèn, tất cả đều sáng loáng không thấy chút vấn đề gì. Thật kỳ lạ, là do mình đa nghi sao?

Giữa tầng 6, trên khoảng không giữa giếng trời được thả xuống một cái đồng hồ hộp vuông mặt điện tử khá lớn. Những con số dừng ở số 01: 15: 43, Đang đếm ngược từng giây.

– Các người nghe đây… Khi đồng hồ điểm 1: 00 các cửa phòng giam sẽ mở ra. Một tiếng đồng hồ là thời gian quyết chiến. Nếu mục tiêu bị tiêu diệt trước thời gian, phía bảo vệ phải hô lớn để chúng tôi biết báo dừng tay… Không báo thì chết không ai chịu trách nhiệm. Nếu mục tiêu vẫn còn sống, khi thời gian đến sẽ có tiếng còi hụ báo chấm dứt, kẻ nào không ngừng tay sẽ bị bắn.

Tên Hà Văn Tuấn quản giáo nói xong liền quay lưng, chắp tay sau đít đủng đỉnh bỏ đi.

“Tao vái mày chết ngay hôm nay… Bị đâm mười nhát… chết không nhắm mắt.” – Thanh nhìn tên đó, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

– Có linh không đó? Hắc hắc… – Một người Huyết thủ trêu nó.

– Sao không?! Hừ… lát ông mà còn động đậy được thế nào cũng đâm nó vài nhát… – Thanh hậm hực.

“HẰNG KIỂM…” – Minh chợt đưa tay lên miệng làm loa, gọi lớn về phía phòng 213.

– Chuyện gì? – Giọng Hằng Kiểm trầm trầm vô cảm.

– Người anh thuê ở đâu? – Minh hỏi.

– Không có ai hết… – Hằng Kiểm hậm hực nói. – Người ông Khánh tuyên bố, bên này bỏ bao nhiêu tiền, bên ông ta bỏ gấp đôi… Chẳng thằng nào ngu vừa nhận tiền ít lại vừa dễ chết hơn. Hừ… Chỉ có thằng này.

Minh nhíu mày nhìn qua Đao thần, hai ánh mắt chạm nhau đều cùng một ý nghĩ. Hồng Bang lần này sẽ tổn thất không nhỏ… Minh không nghĩ nhiều nữa, cũng không còn thời gian để suy nghĩ. Nó dùng tấm chăn quấn quanh hai cánh tay cho Thanh, dán keo mấy vòng thật chặt. Thanh lại quấn hai cánh tay cho nó. Đao thần lúc này mới chỉ hai đứa cách dùng băng keo quấn bàn tay cầm đao, quấn mấy vòng bó chặt các ngón tay… rồi dùng hai mặt keo dán vào nhau tạo thành một sợi nylon không dính choàng qua phần gờ của cán đao. Trong trường hợp cánh tay này đứt gân, không giở lên được thì còn có thể tháo đao ra đổi qua tay còn lại.

Đồng hồ đếm ngược từng con số nhảy múa, áp lực trong lòng mỗi người đều đè nặng, căng thẳng như tử thần sắp tới. Minh cầm sẵn bên tay trái một cây đao cho Hằng Kiểm. Trong túi của mọi người mang theo cũng còn dư không ít để dành cho đám tù phạm được thuê, bây giờ xem như sơ cua vậy.

Đồng hồ đổ ngược từng giây… Đột nhiên lúc này phía trên tầng bảy đã vang lên tiếng la hét gầm rú như mãnh thú phấn khích điên cuồng. Tiếng bước chân chạy rầm rập từ bên trên vọng xuống như có một đội quân hùng hổ khát máu xung phong ra trận. Minh nhìn trần nhà trên hàng lang chấn động, những lớp bụi rơi xuống lả chả mà lòng lạnh lẽo. Những gã quản giáo mở cửa tầng 7 trước… Thật khốn nạn.

“Te…” – Một tiếng ngân vang chạy dọc tầng 6, những cánh cửa bật mở.

Minh không chút chần chừ cầm hai cây đao trên tay lao nhanh về phía phòng 213. Đao thần bám sát sau lưng nó. Thanh và hai người khác theo kế hoạch chạy tản ra.

– Cầm lấy…

Hằng Kiểm vừa bước ra cửa, Minh liền ném thanh đao qua. Hắn nhẹ nhàng tiếp lấy, múa vù vù hai đường, ánh mắt sáng rực như có lửa.

– Đi nhanh…

Minh túm cổ áo Hoành Sơn, lôi đi, chạy thật nhanh về cuối hành lang nơi đã lên kế hoạch trấn giữ. Qua tiếng bước chân trên tầng 7, Minh biết mình đã đoán đúng, đám tù nhân trên đó sẽ dùng lối đi mà nó dự đoán để xuống đây. Hằng Kiểm vừa đến lối đi hẹp thấy một cánh cửa sắt chắn ngang liền nhíu mày, định hỏi Minh. Nhưng dưới ánh sáng của bóng đèn trên trần, ánh mắt hắn đảo qua bốn góc cửa lỏng lẻo, mục nát liền hiểu được. Âm thầm gật đầu mỉm cười.

Người Hồng Bang từ bốn phòng kia đều tập trung lại. Người từ ba phòng kia bắt đầu nhận lấy băng keo dán vải lên hai cánh tay và quấn quanh bàn tay cầm đao. Hai mươi hai người đứng kín cả lối đi nhỏ rộng hơn hai mét, dài gần mười mét. Đao thần, Huyết phục đao và Hằng Kiểm chắn phía trước, cùng chờ đợi.

“Ha ha… You’re dead meat…”

“Tụi mày muốn làm gì?!”

Ngay lúc này, từ lối cầu thang xa xa cuối hành lang. Một giọng cười hô hố khoái trá và một tiếng kêu la sợ hãi giọng nói lại có chút quen thuộc. Minh và tất cả mọi người nhìn về hướng đó. Ánh đèn hành lang không quá sáng, nhưng tại góc cổng an ninh lại sáng tỏ đủ cho mọi người thấy rõ.

Nhóm tù phạm tầng bảy đông nghịt chen chút kín cầu thang. Nhưng tất cả đều dừng lại, ánh mắt e ngại nhìn những người đang chặn phía trước. Đó là một nhóm bảy người đàn ông ngoại quốc cao lớn như những con gấu. Những bộ áo tù mặc trên người họ ngắn cũn cỡn lộ ra nửa bắp chân và một phần cánh tay đầy lông lá. Cánh cửa sắt hành lang bị mở ngược vào trong, tay một gã đè chặt, tạo thành một cái lồng giam nhỏ hình tam giác đứng khóa cứng một người bên trong. Người đó lại vô cùng quen thuộc và được anh em Hồng Bang “nhớ thương” là quản giáo Hà Văn Tuấn. Có lẽ hắn mở cửa hành lang xong, liền muốn rút lui nhưng đã muộn, bị đám bảy tên tù phạm ngoại quốc này đùa bỡn.

– Mày muốn gì? Mau thả tao ra…

– No no… you’re going nowhere. Remember what I said… you’re gonna die before us. Ha ha…

– Ahhh… Cứu tôi… ahhh…

– Ha ha…

Trước ánh mắt sửng sốt của nhóm Hồng Bang, bảy gã đàn ông ngoại quốc vừa cười sằng sặc vừa dùng những con dao đâm thẳng vào cơ thể gã quản giáo. Liên tục những nhát dao đâm sâu, máu bắn tung tóe, gã quản giáo la hét rồi nín bặt, từ từ rũ xuống dưới ánh mắt cười cợt hả hê của đám tù phạm.

Minh thật có chút không tin nổi. Một mạng người cứ như thế ngay trước mắt nó biến mất đơn giản như lỡ chân dẫm bẹp một con gián. Hằng Kiểm đứng bên cạnh Minh, lên tiếng:

– Bọn chúng là bảy tên buôn ma tuý từ Tam giác vàng đen về nước ta, chuẩn bị xuất cảnh bay về Mỹ thì bị cảnh sát sân bay bắt lại. Chúng đều có án tử hình, nên bất chấp… vô cùng liều mạng.

– Tên Hà Văn Tuấn đó thì tầng 6, tầng 7 tù phạm nào cũng ghét. Chết đáng kiếp.

Minh quay qua nhìn Thanh còn đang há hốc không khép miệng lại được, nói:

– Cái miệng mày thối quá đó… trù ẻo gã chết là chết ngay… Ha ha… Cũng không ít hơn 10 dao ah.

– Ặc… cũng đúng ah… Chết hay lắm… – Thanh cười.

Tiếng cười của Minh và Thanh lúc này nghe có chút chói tai. Vì mọi người chẳng ai cười nổi đều nhìn về phía đám đông nghìn nghịt đang lũ lượt nối đuôi nhau lao tới. Tiếng chân nện huỳnh huỵch làm cả sàn nhà rung chấn… Tiếng leng keng của những cây mã tấu dài không ngừng gõ lên thành ban công làm tinh thần mọi người run rẩy. Dẫn đầu đám người vẫn là bảy gã đàn ông râu ria lởm chởm, thân hình cao lớn như một đàn gấu điên cuồng giận dữ.

– Phải giết bảy tên điên này… không những giết mà phải thật đẹp, thật nhanh để tạo ra lực chấn nhiếp đám đông. – Minh nói.

– Để tôi… – Hằng Kiểm chen người định lên.

– Lui lại…

Đao Thần hai mắt tỏa sáng, hô lớn một tiếng, chân bước thẳng tới. Hằng Kiểm cũng định lên theo, nhưng Minh giơ tay ngăn hắn lại. Hắn có chút không phục nhìn người đàn ông lớn tuổi gầy gò bước ra trước. Hằng Kiểm không biết lão ta là ai, da nhăn nheo nổi đồi mồi, mái tóc cạo trọc lại cố tình nhuộm đen như “cưa sừng làm nghé”. Thật nhìn không có chút gì phong phạm cao thủ ah.

Minh lúc này vô cùng căng thẳng, áp lực của bảy người đàn ông cao lớn trước mặt làm nó không thở nổi. Hai mắt nó mở lớn nhìn thân hình gầy gò của Đao Thần đứng thẳng như một ngọn cỏ mảnh mai bất khuất trước trận cuồng phong quét tới.

– Stupid scumbag…

Bảy gã ngoại quốc như những con thú điên cuồng, giơ cao những con dao lưỡi dài to bản sáng loáng bổ thẳng xuống đỉnh đầu của kẻ dám chặn đường. Trong ánh mắt chúng như đã nhìn thấy cảnh tượng thi thể gầy yếu chia năm xẻ bảy của lão già này. Nhưng không, ngay khoảnh khắc những lưỡi dao như sắp chạm đến đỉnh đầu lão, cả người lão chao nghiêng như sắp ngã, lại kỳ diệu tránh được… Bảy gã đàn ông sửng sốt nhìn lưỡi dao của mình chém vào khoảng không, rồi trước mặt hai gã bên trái lóe lên hai vệt sáng dài…

– Ahhh…

– Ahhhh…

Hai tiếng thét thảm thiết, hai cánh tay lớn bằng cả bắp chân người bình thường bị tiện đứt rơi phịch xuống sàn nhà. Lại xoẹt xoẹt không ai thấy được vật trong tay Đao Thần là gì, chỉ thấy hai tia sáng lướt ngang qua cổ hai gã đàn ông… Tiếng la hét nín bặt, hai cái đầu ngửa ra sau lộ ra hai vết cắt ngang trên cổ sâu hoắm, đen ngòm, máu bắn ra thành tia rơi lên người Đao Thần. Ông nhếch mép cười lộ ra hàm răng trắng nhỡn, máu dính trên mặt cũng không thèm gạt đi, ánh mắt điên cuồng nhìn năm gã đàn ông còn lại.

– Ahhhh…

Năm tên ngoại quốc nhìn cảnh tượng đẫm máu lại trở nên càng điên cuồng không sợ chết. Chúng giơ cao những lưỡi dao sáng loáng, từ những góc khác nhau chém thẳng vào cơ thể Đao Thần. Sáu người quần đấu ánh sáng đao kiếm chập chùng lấp lánh làm cả đoàn tù phạm tầng 7 chùn chân, dừng lại nhìn.

Trong vòng vây của năm toà núi thịt cao lớn, Đao Thần như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện. Những vệt sáng lóe lên đều mang theo một vòi máu tung tóe, tiếng hét thảm… Lại một cánh tay rơi xuống mang theo cả cây dao dài. Nhưng gã đàn ông đó gào rú như không muốn sống nữa, vẫn lao vào dùng thân mình húc về phía Đao Thần. “Xoẹt” một đao đâm xuyên gáy, mũi đao lộ ra giữa cái miệng, máu ộc ộc ra từng ngụm lớn, cả thân hình to lớn ngã sụp xuống chân ông.

“Keng…” – Một tiếng ngân lớn, tóe lửa.

Đao Thần tránh được hai lưỡi dao chém xuống, cái thứ ba ông phải giơ đao lên đỡ. Sức mạnh như mãnh thú của tên đàn ông ngoại quốc đẩy cả người ông lùi lại hai bước. Nhưng điều đó không làm ông ngạc nhiên, mà ánh mắt ông có chút không tin nổi nhìn đầu lưỡi đao của mình bị mẻ một mảnh khá lớn. Đây là điều không thể nào…

– CẨN THẬN…

Minh cũng nhận ra Đao Thần đang mất tập trung, nó hô lớn cảnh báo. Ông ngay lập tức tránh người đi, để ba lưỡi dao lớn lướt qua sát người.

– Ném ta một cây đao. – Đao Thần hô lớn ra phía sau.

Một Huyết thủ lấy ném vội cây đao lướt sát sàn nhà đến trước người ông. Đao Thần lộn người nhặt lấy cây đao, liền giơ lên đỡ một nhát chém vừa tới.

“Keng…” – Một tiếng ngân lớn, một mảnh kim loại sáng loáng rơi xuống.

Trước ánh mắt sững sờ của tất cả người Hồng Bang, cây đao trong tay Đao Thần gãy làm đôi.

– Mẹ kiếp… chúng ta bị chơi rồi…

Đao Thần gào lên tức giận, ném cán đao vào mặt gã ngoại quốc đang ép sát, tay liền rút cây đao mẻ của mình. Ông đã thật sự giận, vô cùng giận dữ. Hai tay hai đao, ông nhào thẳng vào bốn gã đàn ông còn sức chiến đấu. Những vệt sáng lóe lên điên cuồng… Không còn âm thanh kim loại chạm kim loại, chỉ có tiếng phập phập liên tục của thịt da bị chém ngập. Máu người chảy tràn trên ban công toát lên mùi tanh tưởi không chịu nổi. Đến lúc Đao Thần ngừng tay, cho đao vào vỏ, lui lại.

Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía bốn gã đàn ông xiêu xiêu vẹo vẹo quỳ gối trên sàn nhà, mà hít sâu một hơi lạnh lẽo. Trên thân thể bốn gã vô số vết chém sâu tận xương đang bắt đầu điên cuồng túa máu. Bốn cơ thể lần lượt ngã xuống, không thể động đậy nữa.

Tất cả anh em Hồng Bang, ngay cả Hằng Kiểm nhìn Đao Thần cả người nhuộm đỏ hiên ngang đứng trước những đống thịt bê bết máu, bất giác nắm tay đều siết chặt, nhiệt huyết dâng trào. Trước ánh mắt sợ hãi của đám tù phạm tầng 7, Đao Thần cúi xuống nhặt những cây dao dài của những tên ngoại quốc, rồi quay lưng trở về bên người Hồng Bang.

– Dùng cái này để đỡ… đao của chúng ta chỉ có thể chém… chạm vào vũ khí đối phương là gãy ngay… – Đao Thần đưa ra bảy cây dao còn ướt máu, nói.

– Đã xảy ra chuyện gì? – Minh lo lắng hỏi.

– Là thuỷ ngân… – Đao Thần thở hổn hển, căm phẫn nói. – Chúng đã lấy vũ khí của chúng ta nhúng vào thuỷ ngân… tạo độ giòn… sau đó xi lại một lớp bóng bên ngoài để đánh lừa thị giác của chúng ta.

Cả đám Hồng Bang hít sâu một hơi, ánh mắt tràn ngập căm phẫn. Trước sự chênh lệch to lớn về lực lượng, họ còn phải đối mặt với âm mưu thâm độc của đám quản giáo. Hiển nhiên, nếu Hoành Sơn chết, chúng sẽ được thưởng thêm một khoản tiền không nhỏ.

Đám tù phạm lúc này những cặp mắt đều đỏ au khát máu, những con dao lưỡi dài sáng loáng trong tay, từng bước dồn ép tới.

– “Xông lên anh em… Bọn chúng có hai mươi người thôi…”

– “XÔNG LÊN…”

Đao thần và Minh lùi vào trong hàng ngũ, Hằng Kiểm và hai người Hồng Bang đứng ngoài cùng đã sẵn sàng chặn đường đám người đông nghìn nghịt lao tới.

– GIẾT…

Đồng hồ đếm ngược 0: 52.

Cuộc quyết chiến giữa hai phe mới thật sự bắt đầu. Minh đứng giữa đám anh em Hồng Bang lại thấy mình như lọt vào giữa cơn bão giữa đại dương gầm thét. Những cánh tay cầm dao sáng loáng chém xả điên cuồng, những cặp mắt hằn học trợn trừng, những cái miệng đỏ máu nhe răng như thú dữ gào thét… Hằng Kiểm và hai người Hồng Bang mỗi người một dao một đao. Dao đỡ, đao chém… Máu tươi bắn tung tóe như mưa không phân biệt được là của ai.

Người Hồng Bang bên trái hét lên đau đớn. Cây đao trong tay gãy đôi, anh ta trúng một đao ngập sâu vào bờ vai. Ngay lập tức, anh ta bị kéo ngược vào trong, một người khác lấp vào chỗ trống. Phía bên trong, Minh và Thanh sơ cứu cho người bị thương. Minh dùng băng keo giữ mép hai thịt tan hoác trên vai anh ta khép lại, hy vọng giữ cho máu không chảy quá nhiều. Vừa xong một người, hai người bị thương khác bị kéo tới.

Một người bị chém bàn tay gần như đứt lìa chỉ còn dính lại phần da, máu tuôn xối xả. Người khác bị một vết đâm sâu trước ngực, thoi thóp thở ra những bọt máu. Minh cắn chặt hàm răng cố giữ mình bình tĩnh. Nó xé áo tù của hai người đặt lên vết thương, rồi dùng băng keo dán thật chặt. Vừa ngẩng đầu lên, trước mắt Minh lại một người nữa ngã xuống… Tốc độ tiêu hao người như thế này xa xa vượt qua nó tưởng tượng. Chỉ hơn mười phút trôi qua, Hồng Bang đã mất đi một phần tư chiến lực.

– Để tao lên…

Thanh toan đứng dậy, Minh đã níu tay nó kéo lại, hét lên:

– Bây giờ không phải lúc làm anh hùng… Những người này thân thủ còn hơn xa tao với mày… Mày ở yên đó, trông chừng Hoàng Sơn và người bị thương cho tao.

Hoành Sơn lúc này co ro trong góc, ánh mắt ngơ ngơ như hồn vía đã bay mất. Chợt một vật từ bên ngoài bay vào rơi phịch xuống ngay chân nó… Hoành Sơn nhìn qua liền ôm mặt khóc ré lên… Đũng quần nó rịn ướt rồi chảy ra thành vũng.

– Ahhhhh… Cha ơi… Cứu con…

Vật rơi bên cạnh nó là một bàn tay của ai đó bị chặt đứt lìa, những ngón tay còn giật giật.

Nhìn Hoành Sơn, Minh chợt nghĩ đến Hoạt. Chuyện đời thật buồn cười… Một võ sư mạnh mẽ như anh ta lại bị một kẻ hèn nhát như vậy bắn chết. Minh cũng không thể vì cái chết của Hoạt mà trả thù lên đầu Hoành Sơn. Suy cho cùng nó bị chọc điên là do âm mưu của mình. Không chỉ như thế, tất cả những chuyện đang diễn ra ở đây cũng có phần trách nhiệm của mình.

Minh bước đến sát Hoành Sơn, nó như kẻ sắp chết đuối vớ được phao, ôm chặt chân Minh.

– Cứu tôi… cứu tôi… Cha tôi có rất nhiều tiền… ổng là Huỳnh…

– Câm miệng… – Minh nạt ngang.

Trong tay Minh lúc này là một sợi dây đỏ có treo túi vải đã ngấm máu đỏ, nó chồng qua đầu Hoành Sơn, nói:

– Mày phải đeo cái này… Do mẹ mày gửi đấy.

– Mẹ… mẹ… tao không có mẹ… – Hoành Sơn làu bàu chợt hét lên.

“Chát…” – Minh nghiến răng tát cho nó một bạt tai thật mạnh.

– Không có bà ta, hôm nay mày đã sớm chết rồi… Thằng ngu.

– Mày… mày đánh tao… Mày là… Mày là Thuận Minh?!

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hoành Sơn, Minh thở dài. Nó mất hồn mất vía đến mức mình quanh quẩn cả buổi trước mặt, nó mới nhận ra. Dù sao gương mặt này của Minh gây ấn tượng với Hoành Sơn cũng không phải bằng một cách thông thường, không dễ quên như vậy. Khi đó, Minh còn dùng một họng súng chĩa thẳng vào trong miệng nó.

– Muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời… Không thì tao ném mày ra ngoài cho đám kia băm xác mày ra… – Ánh mắt Minh sắc lạnh nhìn nó.

– Không… không… tao ngoan mà…

Nhìn vẻ mặt sợ hãi khúm núm của Hoành Sơn, Minh thầm lắc đầu. Nó quay lại vỗ vai Thanh sùi, rồi bước chen lên phía trước. Nó chứng kiến Hằng Kiểm và Đao Thần hai người hai bên tả xung hữu đột mạnh mẽ không tưởng. Lớp người ngã xuống dưới đao hai người kêu thét thảm thiết liền bị kéo ngược ra sau, để lớp kế tiếp nhào lên. Phía sau vẫn còn đông nghịt đầu người, đếm cũng không hết. Những đám người liều mạng này chen chúc nhau dồn tới như tiến vào một cái máy xay thịt máu bắn tung tóe, tay chân đứt lìa vẫn không chùn bước. Chưa bao giờ Minh chứng kiến một cảnh tượng thảm liệt kinh khủng như vậy. Sợ hãi như là một cảm giác quá xa xỉ đối với nó lúc này. Trước những tia máu rơi trên mặt, những bàn tay còn ấm nóng rơi rớt chạm vào chân, máu đỏ chảy tràn nhơ nhớp dưới hai bàn chân… Sợ hãi không còn là thứ người ta có thể nghĩ đến.

Chương trước Chương tiếp
Loading...