Hoán mệnh
Chương 66
Tắm máu là đây. Là đúng nghĩa đen của nó, không chút cường điệu. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, được hít vào những lá phổi mở lớn hổn hển… Như những liều thuốc kích mãnh liệt làm mắt người đỏ au khát máu điên cuồng. Hai bên như quên cả mục tiêu của cuộc đối chiến là gì, chỉ nhào vào nhau, chém giết như những kẻ điên.
“CẨN THẬN…” Ngay lúc này, một tiếng hô lớn làm Minh choàng tỉnh.
Bên kia, Đao Thần bị một tên điên dùng cơ thể mình kềm chặt hai cây đao của ông cắm sâu trên ngực hắn. Hai gã khác lách qua khoảng trống, lại không đánh về phía bên hông không phòng vệ của Hằng Kiểm, mà giơ hai con dao sáng loáng đâm thẳng vào ngực Minh.
Đao Thần hai mắt đỏ au giận dữ gầm lên, vẫn không thu đao về kịp, hai mắt chỉ có thể mở to nhìn Minh lâm vào hiểm cảnh. Ngay lúc này, như một phản xạ, cổ tay Minh lật nhanh lưỡi đao hướng lên, chém ngược lên nhanh như chớp. Mũi đao chém ngược thẳng vào cằm kẻ đến trước, nhanh đến mức chỉ lưu lại một vệt sáng trong mắt hắn. Lưỡi đao đang giơ cao trên không lại đảo hướng, chém thẳng vào đầu kẻ đến sau…
– A… ah…
Tên đầu tiên ôm mặt đầy máu lăn lộn đau đớn. Kẻ đến sau không la được một tiếng, hai mắt trợn trắng như muốn nhìn vết chém thẳng từ đỉnh đầu mình đang tứa máu, rồi gục xuống.
– Tốt…
Đao Thần co chân đạp văng thi thể gã đàn ông trước người mình ra, hô lớn một tiếng khen ngợi, cây đao trong tay ông chém thẳng vào cổ gã đang lăn lộn dưới chân Minh. Một cái đầu rơi ra lăn lóc, máu nóng từ cái cổ bị tiện ngang phun ra xối xả ướt cả chân Minh.
“CẨN THẬN”
Minh chỉ kịp hô lớn một tiếng, một cây dao dài đã cắm thẳng vào lưng Đao Thần. Ông nghiến răng chém ngược ra sau… Kẻ phía sau loạng choạng che ngang cổ, máu tuôn trào từ kẽ tay hắn, cả người ngã ra sau. Một Huyết Thủ nhào lên che chắn cho Đao Thần. Hằng Kiểm lúc này cũng lùi lại sát Minh.
Phía trước dẫn đầu đám tù phạm đông nghịt là mười mấy người đàn ông mạnh mẽ cao lớn. Đám người này dù cũng mặc áo tù, đầu cạo trọc nhưng chỉ nhìn làn da rám nắng mạnh khỏe của họ, Minh liền biết đây là nhóm hai mươi người từ bên ngoài do ông Khánh thuê. Tù phạm rất ít thời gian được ra nắng, làn da đều trắng bệt tái xanh như người bệnh. Ngay cả kẻ vừa đâm lén Đao Thần, cũng là người trong nhóm người này. Những kẻ này không xuất hiện trước lại đứng giữa hàng ngũ, cho bảy tên to xác ngu đần kia làm tiên phong thu hút chú ý… Sau đó chen chúc trong đám hỗn loạn thừa cơ gây thương tổn cho chủ lực phía Hồng Bang.
– Lui lại nhanh…
Hằng Kiểm thở hổn hển lưng đẩy vào người Minh lùi lại. Cánh tay hắn có một vết chém sâu máu chảy ướt cả áo. Những kẻ tù phạm tầng 7 kia từ đầu đến giờ không để lại được trên cơ thể Hằng Kiểm và Đao Thần một vết thương nào. Cho đến lúc hai mươi tên này xuất hiện.
Minh nhìn lên đồng hồ phía sau trên cao. Ba con số màu đỏ chói mắt làm nó lo lắng. 0: 34…
– Xông lên…
Bốn gã đàn ông dàn ngang che kín lối đi rộng hai mét. Những cây đao to bản nặng nề cứ nhằm thẳng vào thân đao của người Hồng Bang mà chém xuống.
“Keng… keng… keng…” – Liên tục ba cây đao gãy đoạn.
– Ahhh…
Một người Hồng Bang bị chém rớt cánh tay, vết cắt ngọt lịm từ vai xả xuống, máu tuôn xối xả. Anh ta hét thảm, chưa kịp lùi lại thì một lưỡi đao đã nhắm trên đầu anh ta bổ xuống.
“Keng…”
Minh đứng phía sau, bạt đao chém ngang ra. Đao trong tay nó gãy đoạn, nhưng vừa kịp hất văng cây đao của gã kia đi. Minh nghiến răng, vứt thẳng cán đao vào phía đối diện, nó rút ra cây lê dưới ống chân, cầm chắc trên tay.
Đám người Hồng Bang chen chúc bị dồn chặt lại. Những cây đao gãy vứt tứ tung, người phía sau truyền đao lên vẫn không kịp cho người phía trước đỡ đòn… Máu nóng của Hồng Bang bắt đầu đổ xuống, bắn tung tóe lên hai vách tường. Lối đi nhỏ rộng hai mét dài hơn mười mét đã trở thành một con đường trải bằng máu tươi.
– Phá cửa… – Minh quay lại phía sau hô lớn.
Hai mươi tên đánh thuê của ông Khánh, một tên bị Đao Thần cắt cổ chết, ba tên bị thương mất sức chiến đấu. Hơn mười lăm tên còn lại đang dồn ép đến gần nửa lối đi. Lúc này nghe Minh hô lên, không ít ánh mắt nhìn nó cười cợt như đang nhìn bầy dê đã vào chuồng còn hy vọng thoát ra. Nhưng khi đám người phía sau bắt đầu lay khung cửa, bụi rơi ào ào, những kẻ đó mới sửng sốt chợt hiểu ra. Hồng Bang không phải ngu ngơ mà tự dồn mình vào ngõ cụt.
– TẤN CÔNG… NHANH…
Bốn thanh đao rào rào bổ xuống như một guồng máy gặt lúa. Hằng Kiểm nghiến răng chống đỡ bằng một con dao dài to bản, vốn cướp được từ đám người ngoại quốc. Bên này anh em Hồng Bang rơi rụng lả chả, thiếu đi vũ khí hữu hiệu, thương vong thảm trọng. Minh và Thanh lăm lăm hai cây dao bản lớn, đứng cạnh nhau. Phía sau hai người khung cửa đang rung động càng lúc càng dữ dội.
“Rào… RẦM…” – Âm thanh khung cửa sắt bị đẩy ngã chấn động cả tầng lầu.
Cửa vào Khu B mở rộng, bóng tối phủ kín cả khoảng tầng lầu chỉ nhìn được mờ mờ những dãy phòng giam cửa mở toang hoác. Nhóm người Hồng Bang cả người bê bết máu, dìu dắt nhau lui nhanh vào bóng tối. Những người mạnh khỏe nhất trấn thủ lại hai bên cửa, tấn công điên cuồng ngăn cản đám người kia, tranh thủ thời gian cho đồng bạn ẩn núp.
“Phừng… phừng… phừng…”
Ngay lúc này một loạt âm thanh chạy dọc theo hai bên hành lang tối kéo dài đến thật sâu bên trong. Ánh sáng mờ nhạt từ bốn phương tám hướng tràn vào… Minh thảng thốt nhìn quanh, phát hiện ra một dãy đèn cao áp hơn mười cái mờ mờ đang từng giây sáng lên.
– Con mẹ nó… khốn kiếp… – Minh tức giận đến mức muốn giết sạch đám quản giáo.
Nó quay sang nói với hai người Huyết thủ đang chật vật chống đỡ, cánh tay đã nhuộm máu đầm đìa.
– Hai người mau đi… đập hết đèn… càng nhanh càng tốt…
– Được… ráng cầm cự…
Hai người quay người chạy đi… Minh và Thanh liền chính thức gia nhập đội ngũ đối chiến của Hồng Bang. Ngay từ những giây đầu tiên, hai đứa Minh liền hiểu ra chênh lệch giữa mình và hai Huyết thủ. Họ dù bị thương không nhẹ vẫn có thể ngăn cản những đường đao ác liệt của đối thủ. Trong khi Minh và Thanh từng giây trôi qua đều phải đối mặt với cái chết. Những cây đao của đối thủ vừa uyển chuyển vừa lạnh lùng tung bay nhoang nhoáng trước mắt hai đứa.
“Keng…”
Minh đỡ một đao thật mạnh chém thẳng xuống đầu mình. Nó nhìn lại cây lê không ngờ nó không gãy. Có lẽ đám người kia chỉ ngâm thuỷ ngân những cây đao mà bỏ sót nó?! Không có thời gian suy nghĩ hai thanh đao khác đã chém tới. Minh gạt đỡ liên tục, nhận ra cây dao bản to trong tay mình trọng lượng quá nhẹ, bao nhiêu lực phản chấn đều truyền vào làm hai bàn tay nó tê dại mỏi nhừ. Lớp chăn quấn quanh hai cánh tay tỏ ra vô cùng hữu dụng… Vài lần bị chém bất ngờ không kịp vung dao lên đỡ Minh đưa tay che trên đầu mình, dù rất đau, xương cánh tay nó như muốn rạn nứt, nhưng có lớp vải dày chống đỡ lưỡi đao sắc bén hai cánh tay nó vẫn còn nguyên vẹn.
Người Hồng Bang còn sáu người lành lặn và Hằng Kiểm kiên quyết bám trụ chặn đứng đường tiến của đoàn người. Bốn gã đàn ông phía ông Khánh dùng những cây đao dài nặng chuyên phá vũ khí Hồng Bang, nhưng dưới sự chống trả ngoan cường của Hồng Bang, họ không tiến thêm được một bước. Cả đoàn người phía sau chen chúc gào thét cũng không thể tiến lên.
Minh lúc này đang từ từ lâm vào một trạng thái kỳ lạ. Từng giây trôi qua cận kề cái chết làm tinh thần nó từ căng thẳng như muốn tan vỡ, rồi dần chuyển lại thành trạng thái nhẹ nhõm hơn, rồi dần thả lỏng. Áp lực của cái chết cận kề làm đầu óc nó như một quả bóng bị bơm căng hết mức có thể nổ tung… Rồi như một phép màu lớp vỏ cao su của quả bóng một lần nữa giãn nở, có thể chứa không khí nhiều hơn gấp nhiều lần, áp lực liền giảm xuống. Tuy thể trạng Minh từng giây trôi qua vẫn tiếp tục sa sút mệt mỏi, hai cánh tay rã rời nhưng tinh thần nó như bước qua một tầng thứ mới, rộng lớn hơn, sáng sủa hơn… Giây phút này đối diện với những lưỡi đao sáng loáng chém tới Minh không còn né tránh theo bản năng hay chật vật gạt đỡ, mà hoàn toàn nhìn ra được hướng đi của chúng… Nửa bước sang phải, lưỡi đao bên trái lướt qua sát bờ vai. Lùi lại nửa bước, xoay vai, lưỡi đao bên phải chém sượt qua chóp mũi. Cánh tay trái cầm lưỡi lê của Minh theo phản xạ vung lên, cổ tay lật mạnh tạo thành một vệt sáng cong đón lấy cổ tay người bên phải.
– Ahhhh…
Một tiếng hét thảm thiết, một bàn tay và thanh đao rơi xuống chân Minh. Nó vung chân đá thanh đao bay xéo qua. Hằng Kiểm nhanh như cắt chộp lấy, một dao một đao vung lên chém trả điên cuồng.
– Ahhhh…
Nhưng lại một tiếng hét quen thuộc vang lên bên cạnh làm Minh giật thót mình. Sự bình tĩnh như nước hồ trong tinh thần Minh bị tiếng hét của Thanh sùi làm rúng động tan vỡ. Thanh sùi bên cạnh Minh vừa lãnh một đao chém thẳng vào giữa ngực loạng choạng ngã lùi ra sau, ngực áo rách toang lộ ra chiếc áo lót bên trong. Hắn đau đớn lăn lộn trên sàn, rồi lại sờ soạng ngực mình há hốc ngạc nhiên nhận ra mình lại không bị sao hết.
“CẨN THẬN…”
Nghe tiếng hét của Hằng Kiểm, Minh phản xạ đầu tiên là đưa mũi lê lên che ngang trên đầu… “keng”… Một nhát chém mạnh đến mức lưỡi lê trong tay nó tuột ra bắn đi. Minh loạng choạng lùi lại thì hai bóng người như liều mạng bất chấp hai bên có người tấn công nhào thẳng đến nó. Một mũi dao sáng loáng đâm mạnh vào bụng nó, Minh xoay người, để eo lưng mình hứng lấy mũi dao. Bất chấp cảm giác đau nhói, tay phải cầm dao của nó nhanh như cắt đâm thẳng vào cổ gã đó. Máu nóng phụt ra tung tóe. Chưa kịp thu tay về, ngực phải Minh lại trúng một dao đau đớn không thể thở nổi. Minh dùng bàn tay trần chộp lấy lưỡi dao ghìm chặt không cho hắn rút về.
– Ahhhh…
Hai anh em Hồng Bang đã kịp đến, hai cây dao nhọn hoắt đâm túi bụi vào thân thể gã đàn ông đó, đến lúc gã ngã quỵ trên đất. Minh ngã lăn ra đất được Thanh sùi đón đỡ. Cả người nó đầy máu thở thoi thóp, eo lưng truyền đến từng cơn đau thấu tim, trên ngực phải còn cắm một con dao găm sáng loáng.
– Mày có sao không? – Thanh sùi lo lắng hỏi.
– Không sao… còn chịu được… Lấy băng keo cho tao… – Minh thì thào.
Thanh sùi vội chạy đi, vài giây liền quay lại với cuộn băng keo. Minh nghiến răng, rút mũi dao ra, máu tràn ra lênh láng. Thanh sùi liền xé áo đặt lên ngực nó, dùng băng keo quấn quanh.
– Tại sao nhường áo giáp cho tao? Lúc nãy có cái áo này, mày đã không việc gì… – Hắn hai mắt đỏ hoe, giọng lại hậm hực hỏi.
– Nhưng không có cái áo đó… ngực mày đã nở hoa rồi… không phải sao? Ha ha… Tao không sao… chưa chết được.
Từng chiếc đèn cao áp bị phá huỷ vụt tắt… bóng tối dần dần bao phủ cả tầng lầu. Người Hồng Bang lúc này mỗi người đều mỏi mệt đến cực điểm. Đao Thần sau khi quấn mấy vòng băng keo quanh bụng đã trở lại gia nhập cuộc chiến trấn giữ cửa. Minh được Thanh sùi kéo lê trên sàn nhà ra một góc gần cuối hành lang. Dúi vào tay Minh cây lê, nó liền trở lại tham gia chiến đấu.
Dưới ánh đèn mờ mờ từ lối vào hắt xuống, Minh nhận ra mình đang nằm giữa những anh em bị thương. Có người thoi thóp thở khó nhọc, có người không còn thở người đang lạnh dần. Hoành Sơn lúc này mặt lem luốc, mùi máu đầy người nằm thiêm thiếp lẫn lộn trong đó. Minh muốn cười, nhưng cười không nổi, không ngờ hắn cũng có chút thông minh. Cũng biết ẩn mình “che giấu mục tiêu”.
Nhìn về phía cửa ra vào, dưới ánh đèn le lói, bóng người không ngừng gào thét chớp động, Minh có chút nghi ngờ. Lần đầu tiên, khi hai gã tù phạm bỏ qua Hằng Kiểm tấn công mình còn nghĩ là tình cờ. Nhưng đây là lần thứ hai những kẻ phía bên kia bất chấp liều tính mạng cũng muốn giết chết nó. Minh cảm thấy dường như mục tiêu của lần này không chỉ có Hoành Sơn, mà còn có bản thân nó. Nhưng ai muốn giết mình hay nên nói ai nhận biết thân phận mới của mình? Hoàng Minh… Phải rồi, giết Hoành Sơn rồi tiện tay giết luôn một thằng Thuận Minh thì có đáng kể gì. Minh nhăn mặt cười khổ, không ngờ lại bị một thằng thái giám hãm hại.
“Lưu ý, còn tám phút…”
Ngay lúc này một giọng nói lạnh lùng phát ra từ hệ thống loa thông báo.
– Con mẹ nó… – Minh lầm bầm chửi.
Không ngờ đám quản giáo này còn làm đến cả việc bỉ ổi như vậy. Bọn chúng đang nhắc nhở người phía ông Khánh, phải tranh thủ thời gian còn lại giết chết mục tiêu.
Minh đoán không sai. Ngay lúc này tiếng gầm rú giận dữ từ phía đầu bên kia càng thêm mãnh liệt. Đám người Hồng Bang như những cây cọc cứng rắn chôn chân tại chỗ chống đỡ ngoan cường nhưng mức độ khốc liệt tàn nhẫn được dồn ép lên đến đỉnh điểm, họ liên tục bị thương. Đao Thần với những đường đao ngoan độc làm kẻ nào cũng sợ hãi, nhưng lúc này ông vừa bị thương, lại lớn tuổi đã có chút chật vật không chịu đựng nổi.
Minh hít sâu một hơi, kìm nén cơn đau từ lồng ngực và eo bụng. Nó chống tay cầm con dao lê chậm chạp đứng lên, hai chân xiêu xiêu vẹo vẹo bước về phía Hồng Sơn.
– Nếu không muốn chết… Đi theo tao…
Minh không quản Hoành Sơn có nghe lời mình không, nó cũng không còn sức để quan tâm. Nó tin nếu mình còn nằm đó, khi bọn người kia ập vào đây, sẽ không đơn giản là Hoành Sơn mất mạng, nhiệm vụ thất bại… mà mạng nó cũng mất. Sau lưng Minh có tiếng bước chân rụt rè của Hoành Sơn.
– Mày qua dãy bên kia, đóng hết tất cả cửa buồng giam lại. Nhẹ tay thôi. Càng nhanh càng tốt… rồi trở lại đây.
Hoành Sơn tuy không hiểu Minh muốn làm gì, nhưng nó không còn lựa chọn nào khác, liền chạy đi.
Minh lầm lũi sờ tay vào vách tường lạnh lẽo đi trong bóng tối. Qua từng cửa buồng giam nó đều dừng lại xem xét ổ khóa cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại… Nó lại dùng lưỡi lê nhọn cố gạt thanh chặn cửa xuống. Loại khóa này nếu không có điện, cơ bản là rất dễ đóng mở. Nhưng nhiều ổ khóa đã bị hoen rỉ nặng, thanh chặn rất cứng. Mười buồng giam, mười lăm buồng giam, đều được Minh đóng kín cửa… Nhưng chỉ bốn cánh cửa là được nó dùng mũi lê khóa bên ngoài, những cái khác không đủ sức. Minh đang chắt chiu từng thủ đoạn nhỏ nhoi gây phiền phức cho phe địch để giành giật từng giây cuối cùng của cuộc chiến này. Nó cũng không nghĩ đến việc liệu những kẻ đó có tuyệt đối tuân thủ quy định về thời gian không? Nếu chém thêm hai đao, không ai để tâm, thì xem như nó và Hoành Sơn game over. Đợi lượt sau chơi tiếp vậy.
– GIẾT…
Tiếng la hét từ bên ngoài đã sát bên tai, âm thanh đao kiếm cũng yếu ớt dần. Minh nghĩ đến Thanh sùi, nhưng nó quả thật không còn khả năng lo cho người khác nữa. Sống chết có số cả… Minh mím môi tiến vào trong một buồng giam, gần như ngay sau đó Hoành Sơn cũng chui vào.
– Giúp tao đóng cửa lại… Nhanh.
Cánh cửa buồng giam của Minh và Hoa Sơn được đóng cuối cùng. Bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân huỳnh huỵch vội vã. Minh dùng lưỡi dao lê đâm vào khe cửa nơi có thanh chặn ngang khóa cửa, dùng hết sức gạt nó xuống. Nhưng thanh chặn của ổ khóa đã hoen rỉ nặng, cứng rắn như bị hàn chết vào trong ổ. Hoành Sơn cũng bước tới, phụ giúp, hai thằng nín thở dùng cả trọng lượng cơ thể… thanh chặn từ từ lỏng ra, rồi bị mũi lê gạt nằm xuống.
– Trốn nhanh… – Minh chỉ tay vào góc.
Hoành Sơn nhanh như con thỏ chui vào núp sau bức vách nhỏ chắn ngang bồn cầu. Minh thì cúi người vào sau đầu giường xi măng.
Từ giờ phút này, cuộc quyết chiến bước vào giai đoạn mới, có tên gọi là “trốn tìm”.
– “RẦM… RẦM…”
Âm thanh của những cánh cửa dập mạnh vào tường làm rung chuyển cả tầng lầu như cách những tên tù phạm phát tiết cơn giận dữ. Thời gian trôi qua từng giây như những mũi dao nhọn đang từng chút đâm vào da thịt của Minh và Hoành Sơn.
– Cửa này khóa… cửa này khóa…
Có tiếng reo hò vui vẻ vang vọng cả tầng lầu. Tiếng bước chân vội vã huỳnh huỵch chạy về hướng đó… Minh trong buồng giam bên này thoáng thả lỏng. Cửa buồng đầu tiên nó khóa cách nơi này tám buồng giam, sau đó còn ba buồng bị khóa nữa mới đến cái này. Nhưng thật sự chỉ có cái đầu tiên là có hiệu quả tiêu tốn thời gian nhất. Tốt nhất là tất cả bọn chúng đều dồn lại chờ đợi phá cánh cửa đó.
Tiếng đập phá cửa vang lên liên tục, cả tầng lầu như sắp bị phá sập… Minh nắm chặt hai tay hồi hộp đếm từng giây trôi qua. Nhưng may mắn không mỉm cười với nó…
– “Không ổn… bên này cũng bị khóa…”
– “Bên này cũng khóa…”
– “Mẹ kiếp… đây mà gọi là quyết chiến sao? Đám Hồng Bang khốn nạn… nhát cấy như chuột…” – Một giọng nói sang sảng thật lớn.
– “Con mẹ mày… Không phải tụi mày chơi xấu… phá hư vũ khí của tụi tao… mày giờ này còn sống la hét sao?”
Minh nhận ra giọng nói khàn đục của Thanh sùi. Nó dường như cũng bị thương không nhẹ, nhưng còn sống. Còn sống là tốt.
– “RẦM… RẦM…” – Âm thanh phá cửa vang lên liên tục.
Lúc này bên ngoài, một gã đàn ông cao lớn trong nhóm người ông Khánh thuê từ bên ngoài, bước lại trước người Thanh sùi. Hắn nghiến răng giẫm lên bàn tay bê bết máu của nó, miệng hô lớn:
– Dừng tay… không cần phá cửa. Bây giờ còn hơn bốn phút… Tao muốn tụi mày giao Hoành Sơn và một thằng tên Thuận Minh ra đây… Bọn tao chỉ cần giết hai thằng đó là đủ.
– Suy nghĩ cho kỹ. Cứ mười lăm giây trôi qua, tao chặt đầu một thằng Hồng Bang… Bắt đầu từ thằng này.
– Tại sao có Thuận Minh? Thuận Minh là người Hồng Bang. Lão Khánh muốn đối đầu với Hồng Bang sao? – Thanh cố vùng người ngồi dậy, hét lớn.
– Hừ… Chỉ là một thằng tép riu, Hồng Bang sẽ vì nó báo thù sao?! Còn tám giây…
– Mày có biết Thuận Minh là ai không? Nó là…
– Nó là ai cũng vậy. Đã là người Hồng Bang… bất cứ ai ngã xuống theo kiểu khuất nhục này, cả Bang sẽ dốc toàn lực trả thù cho người đó.
Thanh sùi tức tối muốn nói, thì giọng Đao Thần oang oang nói át đi tiếng nó.
– Mày đừng tưởng tao không biết đám mày là ai?! Tư Phê có khỏe không?
Gã đàn ông đang nhếch mép khinh thường, chợt nghe đến cái tên kia liền có chút giật mình, nhìn qua:
– Ông biết chú Tư?
– Biết sao?! Hừ… Mày về hỏi Tư Phê, khi xưa không phải Bang chủ niệm tình xưa bỏ qua cho lão… Bây giờ đến nắm xương trong đất lão cũng không còn…
– Đồ nhãi nhép như tụi mày… tưởng ngậm được đường dây hàng nâu thì đã làm vua thiên hạ sao? Không phải Hồng Bang bỏ qua miếng bánh đó, có Hải Đường bang hiện giờ sao?
Đao Thần ngồi bệt trên đất, trên người đầy vết thương rỉ máu, hai cánh tay cũng không dở lên nổi. Lúc này ông không lên tiếng nữa, lâm vào trầm tư. Từ hơn hai thập niên trước, ông Long thượng vị quyết định Hồng Bang buông tay không tiếp tục chi phối đường dây buôn bán ma tuý… Quyết định đó của ông gặp phải một cuộc chống đối mạnh mẽ chưa từng thấy. Kẻ cầm đầu cuộc nội loạn chính là Võ Hoàng Tư, biệt danh Tư phê… Lúc đó, Hồng Bang không chia là tứ đường, tứ tướng rõ ràng như bây giờ. Tư phê nắm giữ đường dây buôn bán ma tuý liên kết mạnh mẽ với Tam giác vàng, nguồn lực vô cùng mạnh mẽ. Nhưng ông Long đã dùng khí thế mạnh mẽ kiên quyết của mình thêm vào sự hậu thuẫn của Huyết thủ quét ngang cả Hồng Bang. Một trận thanh trừng đẫm máu làm cả thế giới ngầm dậy sóng. Con trai Đao Thần, cha của Thanh sùi cũng mất mạng trong trận chiến đó. Nhưng sau khi bắt được Tư phê, ông Long lại mềm lòng tha cho lão, đổi mạng lão bằng một lời thề, cả đời không xâm phạm Hồng Bang. Sau đó, Tư phê và đám thuộc hạ còn sót lại thành lập Hải Đường bang. Hải Đường bang trải qua bao nhiêu đắng cay, đạp lên bao nhiêu xác người mới vượt lên nắm giữ tám phần thị trường ma tuý như hiện nay. Nhưng càng nhiều tiền bọn chúng càng ngông nghênh không xem ai ra gì… Ngay cả đơn hàng của thần tài Lê Hồng Khánh đối đầu với Hồng Bang chúng cũng dám nhận. Xem ra lời thề năm xưa đã mất tác dụng.
Gã đàn ông cao lớn của Hải đường bang tên là Hoài Lâm. Hắn nhìn lão già ngồi bệt trên đất kia mí mắt có chút giật giật, lại chần chừ không quyết được. Hoài Lâm là Đại ca của một nhóm tinh anh được đào tạo chuyên nghiệp nhằm dự bị thay thế cho đội Huyết thủ của Hải đường bang. Đúng như vậy, Hải đường bang cũng có một nhóm người đi theo Bang chủ, gọi là Huyết thủ. Tư phê vốn là người của Hồng Bang, ông ta đem mọi thứ từ Hồng Bang sao chép lại để xây dựng Hải đường bang. Tuy nói là sao chép lại, nhưng cũng có chọn lọc. Ông ta chỉ lấy những thứ của Hồng Bang từ đời Bang chủ trước, cha vợ của ông Long.
Hoài Lâm vốn tưởng Hồng Bang hôm nay chỉ phái tới vài tên ngoại đường đi chết thay. Vì thế hắn mang nhóm của mình nhận nhiệm vụ để tất cả thành viên đều được va chạm, tắm máu. Ai ngờ những đối tượng của Hồng Bang phái ra đều có thân phận không đơn giản, lại vô cùng ngoan cường. Nếu không chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân lực và vũ khí, Hoài Lâm biết ngay cả bản thân mình cũng khó rời khỏi nơi này lành lặn. Nhưng đã cưỡi lên lưng cọp, hiện nay đã quá mười anh em trọng thương, năm người chết tại chỗ. Nếu cả cả hai mục tiêu của nhiệm vụ đều không giết được, Hoài Lâm thật không biết về đối diện với Bang chủ thế nào.
– Nể mặt Hồng Bang, tôi có thể tha cho Thuận Minh, nhưng đầu của thằng nhóc kia là bắt buộc phải lấy… – Hắn hít sâu một hơi quyết định, nói lớn. – Tôi lặp lại… Tôi đếm đến mười, không có người dẫn Hoành Sơn ra, tôi buộc lòng phải giết tên này… Đó là các người ép tôi.
– Mười… chín… tám… bảy…
Cả đám người Hồng Bang im phăng phắc, không lên tiếng. Đao Thần hai mắt khép hờ, cũng không nhìn Thanh, thằng cháu nội duy nhất của ông đang nằm dưới lưỡi đao của người ta. Người như ông sẽ không bao giờ vì mạng cháu trai mình hy sinh anh em khác trong bang. Đã gia nhập Bang hội liền phải ý thức được giây phút sinh tử chia lìa. Ông càng không muốn vì mạng của mình mà giao nộp Hoành Sơn, đó chẳng khác nào giao ra mặt mũi của Hồng Bang cho người ta giẫm đạp.
– Ba… hai… một…
– “Khoan đã…” – Một tiếng hô lớn vang vọng cả tầng 6, Khu B.
“Cạch…” – Tiếng cửa mở ra.
Mọi người quay lại nhìn, từ trong bóng tối, hai dáng người chậm chậm đi ra. Minh dẫn đầu, tay cầm mũi lê đi từng bước khó nhọc chen qua đám người. Hoành Sơn mặt tái xanh cắt không còn giọt máu đi sát sau lưng Minh.
Hằng Kiểm lúc này còn thoi thóp thở cũng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lóe lên tia thất vọng. Hồng Bang cuối cùng cũng lựa chọn giao người ah.
Nhưng trái với hắn nghĩ, Minh dẫn Hoành Sơn đến trước Đao Thần, để nó đứng bên cạnh ông và vài anh em Hồng Bang. Minh bước ra trước, cây lê vẫn cầm trên tay lại lỏng lẻo như sắp rơi bất cứ lúc nào:
– Mày là Thuận Minh?! – Hoài Lâm hỏi.
– Phải.
– Hừ… Mày kéo dài thời gian đủ rồi đấy… Giao thằng nhóc kia ra đây… – Hoài Lâm gầm gừ.
Minh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nhếch mép cười. Dưới ánh đèn mờ mờ từ khu A hắc sang, gương mặt nó tái nhợt, hàm răng trắng cũng tứa máu đỏ hồng. Minh lắc đầu nói:
– Tôi cho anh một cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của mình. Không cần giới hạn thời gian… Anh giết được tôi… Anh cũng có được mạng của Hoành Sơn.
– Không được… Mày điên rồi… – Thanh kêu lên, cả khuôn mặt co rúm vì đau.
Những người Hồng Bang khác ánh mắt đều sáng rực nhìn Minh, hai nắm tay siết chặt. Nhưng nhìn cơ thể nó xiêu xiêu đứng, lòng ai cũng trùng xuống. Ngay cả Đao Thần lúc này cũng nhíu chặt hàng lông mày, khe khẽ thở dài. Duy chỉ có Hằng Kiểm là cố ngẩng cao đầu lên nhìn, trong mắt hắn có một niềm tin hoang đường. Chỉ có hắn đã chứng kiến khoảnh khắc Minh đối chiến trước lúc bị thương… Đó là linh cảm đột phá trong chiến đấu.
– Ha ha… được… đây là mày tự nhận chết… Hồng Bang cũng không trách được tao… – Hoài Lâm cười kinh thường.
– Vậy nếu tôi thắng thì sao? – Minh lau lau cây dao lê sáng loáng lên cái áo tù đầy máu hỏi.
– Thắng?! Ha ha… Ý mày là mày giết được tao?! – Hoài Lâm cười sằng sặc, gật đầu. – Mày thắng tao cam đoan tất cả người Hải Đường bang đều dừng tay vô điều kiện… Cả đám tù phạm tầng 7 cũng vậy…
– Được… tới đi. – Minh ngoắc ngoắc tay.
– Hắc hắc… oắt con… mày chờ chết đi.
Hoài Lâm bước đến đối diện với Minh, tay múa vun vút cây đao trên tay. Ánh sáng của cây đao như vẽ trong không khí những dải lụa uốn lượn màu bạc đẹp mắt. Trái với vẻ ngoài khinh địch mà Hoài Lâm cố tình biểu hiện ra, tính cách hắn vô cùng cẩn trọng với mọi đối thủ. Không ít đao thủ lợi hại trong Hải đường bang muốn vượt vị trí hắn đều thất bại vì tính cẩn trọng của hắn… Hắn thủ thế, di chuyển qua lại quanh người Minh cũng không vội tấn công. Hắn có chút xem không hiểu người thanh niên trước mặt… Cả người xiêu xiêu, cây lê trong tay cũng cầm hờ hững thật chẳng ra tư thế gì… Cứ như hắn chỉ cần một đao là dễ dàng chẻ đôi nó ra làm hai mảnh. Nhưng có thể nó đang giả vờ thì sao?
Mười giây vừa qua Minh gần như nín thở. Nó chỉ sợ gã đàn ông cao lớn này sẽ trực tiếp lao vào bổ chém mình. Với sức lực như đèn cạn dầu của Minh hiện giờ, tuyệt đối không đỡ nổi đòn tấn công trực diện của hắn. Mười giây vừa rồi, Minh đã đặt cược tính mạng của mình. Nó suy đoán gã đàn ông này là một người cẩn trọng sẽ không dễ ra tay nếu không nắm chắc. Vì thế, Minh càng để lộ nhiều sơ hở cho hắn nhìn vào mắt. Và nó đã đoán đúng, sự cẩn trọng của một con người thường được hình thành từ tính đa nghi.
Cuộc chiến lúc này đã trở thành một cuộc giằng co qua lại, không ai chịu ra tay trước. Đám người của Hải Đường bang nhíu mày nhưng không dám lên tiếng. Còn đám tù phạm kia lại chẳng quan tâm nhiều bắt đầu bàn tán chỉ trỏ, không ít kẻ còn cười cợt Hoài Lâm. Dĩ nhiên tình thế trước mắt, đừng nói là Minh bị thương không nhẹ, dù không bị thương cũng chẳng ai tin nó có thể giết được Hoài Lâm. Những kẻ sống chết trên đường dao mũi kiếm chỉ cần quan sát bước chân di chuyển và cách cầm đao chữ ngũ kín kẽ không kẽ hở của Hoài Lâm đều hiểu hắn là cao thủ dùng đao. Còn Thuận Minh dáng người cứ xiêu xiêu như chực ngã, cây lê dài trong tay như quá nặng không dở lên nổi… Thật chán đến mức chẳng muốn nhìn.
Ngay lúc này người đàn ông lớn tuổi dường như là giám đốc nhà giam lớn dẫn đầu đám quản giáo và vài chục cảnh vệ súng ống lăm lăm bước ra từ lối dẫn từ khu A. Sự xuất hiện của họ, có nghĩa là thời gian quyết đấu đã hết. Nhưng có vẻ như một trận đấu khác vẫn đang tiếp tục. Một người Hải Đường bang bước đến rì rầm giải thích. Ông giám đốc nghi hoặc nhìn Thuận Minh, rồi như nghĩ đến số thưởng ông Khánh hứa, lão gật đầu.
“Địt mẹ, nhào vô…”
“Có mỗi thằng đứng còn không nổi mà vờn tới vờn lui hoài… chém mẹ nó ra hai khúc là xong…”
“Mày biết cái đéo… Người Hải Đường Bang muốn chờ thằng kia tự ngã… Mẹ, tao thấy nó mất máu cũng sắp chết rồi đấy…”
Đám tù phạm bắt đầu mất kiên nhẫn la ó liên tục và dĩ nhiên đối tượng trêu chọc lý tưởng còn ai ngoài Hoài Lâm. Mặt hắn cũng từ từ đỏ lên, bước chân cũng gấp gáp không còn bình ổn như lúc đầu.
Minh lúc này đang cố đem mình trở lại trạng thái kỳ diệu lúc trước. Nó cũng không biết nó là gì, xuất phát từ đâu, thậm chí phải làm gì để mình tìm lại được cảm giác đó, nó cũng không biết. Nhưng có một điều Minh biết rõ… Trạng thái đó đạt được từ trong chiến đấu, khi đối diện cận kề với cái chết. Phải thật sự làm vậy sao? Quyết định vậy đi.
Trước cả trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm, Minh bất chợt khoanh chân ngồi xuống đất, cây dao lê dài ba tấc để ngang trên đùi.
“Phụt…” – Cả trăm cái miệng há hốc, cả trăm cặp mắt mở lớn không tin nổi.
– Đệch… mày… mày làm gì? Đứng lên. – Hoài Lâm lúng túng đến muốn điên, gào lên.
– Chờ mày tấn công lâu quá… Tao mỏi chân ah… – Minh nhún vai dửng dưng nói.
“Ha ha… ha ha… Mẹ ơi… tao chết mất…” – Đám tù phạm ôm bụng cười lăn cười bò.
Hoài Lâm mặt tím tái, giận run cả người. Hắn không kìm nén được nửa, giơ thanh đao qua đầu bổ thẳng xuống như muốn chẻ đôi cả người Minh. Minh lăn người qua một bên, vừa sát tránh được.
“Keng…” – Lưỡi đao chém thẳng xuống nền xi măng tóe lửa.
Hoài Lâm vẫn không hổ là cao thủ, trong cơn tức giận vẫn sắc bén đến không lường. Lưỡi đao vừa nảy lên từ mặt đất, hắn quỵ một gối bạt đao ngang người Minh. Minh lại lăn một vòng trên đất, lưỡi đao hớt ngang trên mặt làm cả người nó lạnh lẽo sợ hãi. Hai đao, nhát nào cũng đủ chém cơ thể nó thành hai mảnh. Thật đáng sợ ah.
– CHẾT ĐI…
Ngoại trừ cái tính cẩn trọng quá đáng, một khi đã bắt đầu tấn công, Hoài Lâm tỏ ra vô cùng âm độc quyết đoán. Hắn khống chế đao vô cùng nhuần nhuyễn. Đầu đao nặng hơn thân, cán đao hắn chỉ cầm một tay hời hợt lại dùng tay còn lại đánh vào thân đao để chuyển hướng bất ngờ. Thanh đao trong tay Hoài Lâm như biến thành từng dải lụa bạc nối tiếp nhau tầng tầng bao quanh người Minh như muốn cắt cơ thể nó và cả lớp không khí thành từng sợi nhỏ.
– Tốt…
Đao Thần nghiến răng ken két, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc. Hằng Kiểm cũng không khác ông nhiều, vô cùng phấn khích như chính mình là người đang đối chiến. Thanh, Hoành Sơn và mấy anh em Hồng Bang đều muốn nhắm mắt lại không dám nhìn. Nhìn Minh bước trái né phải trong tầng tầng đao ảnh cảm giác cứ như tim phổi cũng teo tóp lại, trứng dái chạy lên tới cuống họng, khổ sở khó chịu kinh khủng.
Minh lúc này không hề thoải mái như mọi người nhìn thấy. Với trạng thái linh cảm mới đạt được nó thật sự né tránh được những đường đao của Hoài Lâm… Nhưng eo lưng nó truyền đến từng cơn đau nhói, lồng ngực lại rỉ máu làm cả người Minh choáng váng mất sức nhanh chóng. Như vậy không ổn… Nó sợ mình không còn sức dù chỉ để đánh một đòn dứt điểm.
Nhưng cây dao lê của Minh chỉ dài xấp xỉ 30cm, còn cây đao của Hoài Lâm dài tận 80 cm. Nếu hắn hoành đao bằng hai tay, Minh có thể tận dụng khoảng hở áp sát, ra tay. Nhưng Hoài Lâm vô cùng khôn ngoan, hắn không đánh dài, mà đánh ngắn. Một tay luôn sẵn sàng đánh lên thân đao chuyển hướng tấn công trong tích tắc… phòng ngừa trường hợp Minh áp sát, không thu đao về kịp. Thật vô cùng cẩn trọng ah.
“Xoẹt…”
Hoài Lâm ôm đao lộn người áp sát, lưỡi đao liền bạt ngang chém thẳng vào hai chân Minh. Đầu óc Minh lúc này vận chuyển vô cùng nhanh… Trong tình huống này phản xạ thông thường của mọi người là nhảy lên. Nhưng Minh lại có linh cảm đây chỉ là tiền chiêu, hậu chiêu sẽ là một đao chém ngược sấm sét lên trên chia đôi thân thể nó đang trên không thành hai mảnh. Lưỡi đao đã đến sát, nhảy lui ra sau cũng không kịp… Minh không còn lựa chọn nào khác, nghiến răng nhún người nhảy bổ vào người Hoài Lâm. Mũi lê nhọn lóe sáng đâm thẳng vào giữa trán hắn.
Thời gian trong tích tắc, Hoài Lâm có thể chuyển đao hướng xéo lên, tiện đứt hai chân của Minh. Nhưng ngược lại hắn sẽ lãnh một mũi lê đâm xuyên đầu. Hoài Lâm lựa chọn không ngoài dự đoán của Minh. Hắn đạp mạnh hai chân lui ra sau, hoành đao chắn ngang trước mặt.
Minh cả người nhoài thẳng trên khoảng không, cổ tay chợt lật, chuyển hướng mũi dao thấp xuống nhằm thẳng vào ngực đối thủ đâm mạnh. Nhưng Hoài Lâm như có một con mắt thứ ba, thanh đao hắn cầm trong tay liền gạt mạnh xuống.
“Keng…” – Một tiếng ngân vang vọng cả không gian. Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, những lá phổi tràn ngập mùi máu tanh lạnh lẽo.
Minh rơi xuống sàn nhà, quỵ một gối, thở hổn hển, bàn tay cầm cây lê của nó run rẩy vì lực phản chấn mạnh mẽ. Đòn vừa rồi thất bại, đồng nghĩa với sức lực của nó gần như cạn kiệt.
– Có cần tao cho mày thời gian để thở không? Ha ha…
Hoài Lâm cười cợt nói, nhưng lại ngay lập tức bổ đao chém tới. Hắn thật sự chưa bao giờ khinh địch, nhưng vừa rồi chỉ một chút liền mắc bẫy thẳng nhóc con này. Lồng ngực hắn còn lạnh lẽo, trái tim cũng teo tóp một vòng như còn cảm nhận được mũi lê nhọn hoắt kia áp sát. Mặc kệ ai chê cười. Hoài Lâm lúc này phải giết cho được Thuận Minh, dù sau đó hắn không đạt được mục tiêu thứ hai cũng không sao. Đôi mắt hoe đỏ, sắc lạnh của thằng nhóc con này làm hắn không thoải mái. Đối diện ánh mắt đó Hoài Lâm thấy mình như biến thành một con thỏ nhỏ yếu chờ bị giết thịt… Điều này làm máu nóng hắn sôi lên sùng sục.
“Keng… keng…”
Từng nhát đao bổ xuống tóe lửa như phát tiết cơn giận dữ của Hoài Lâm. Mỗi nhát đao chém xuống đều để lại trên nền xi măng một rãnh sâu hoắm. Nhát thứ nhất Minh nghiêng người tránh được… Nhát thứ hai không kịp đứng dậy, cả người Minh lăn tròn hiểm hiểm thoát được trong kẽ tóc… Tay áo cũng bị tiện đứt một mảnh. Hoài Lâm không ngừng lại, đao thứ ba lại bổ xuống…
Đám người Hồng Bang ánh mắt như nứt ra… Những cánh tay rã rời cũng siết chặt vũ khí. Đao Thần cả người cứng đờ, những vết thương trên người không còn cảm nhận được đau đớn.
Không khí xung quanh ngột ngạt như đặc quánh lại… Tất cả ánh mắt dồn vào lưỡi đao sáng loáng kia đang vẽ một vệt dài trên không bổ thẳng xuống… Xong rồi. Trong mắt mọi người gần như đã thấy được cảnh tượng máu tanh của một cơ thể thanh niên bị chém thành hai nửa…
“Keng…” – Lại một âm thanh chát chúa vang lên.
Nhưng mọi chuyển động đã dừng lại. Trước mắt tất cả người chứng kiến một cảnh tượng khó tin đang diễn ra. Minh nằm ngửa trên đất, lưng đè lên sống đao của Hoài Lâm, cánh tay nó run rẩy từ trước lồng ngực hắn rơi xuống… để lại một phần cán dao lê lộ ra.
“Không thể nào… Không…”
Hoài Lâm nghẹn ngào nhìn xuống phần cán lưỡi lê lộ ra giữa ngực, máu bắt trào ra thấm ướt vạt áo hắn. Miệng hắn tràn máu tươi thì thào không thành tiếng, tay cầm đao buông lỏng, cả người ngã ngửa ra sau, giật giật rồi bất động.
Tất cả âm thanh chợt lắng đọng. Cả trăm con người đều im lặng, chỉ còn tiếng thở ồ ồ mệt mỏi của Minh. Từ nhát đao thứ nhất của Hoài Lâm, Minh đã làm ra một quyết định vô cùng mạo hiểm. Nó không còn lựa chọn, cũng không còn sức lực để lựa chọn phương án an toàn hơn. Nhát chém thứ hai của đối thủ Minh cố tình tránh chậm lại, thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Để Hoài Lâm hoàn toàn tin tưởng vào nhát chém thứ ba… Khi nhát đao thứ ba của Hoài Lâm chém xuống, cơ thể Minh chợt trở nên nhanh rất nhiều… Nó vừa lăn tránh, lưỡi đao sượt qua bả vai chạm xuống đất, nhanh như cắt nó đã lăn ngược về dùng bờ vai mình đè lên sống đao. Cùng khoảnh khắc đó, bàn tay trái cầm lưỡi lê đâm mạnh.
– Thắng rồi… Thuận Minh thắng rồi…
Thanh và anh em Hồng Bang như được tiếp vào sức mạnh, lồm cồm bò dậy nhào qua vây kín quanh người Minh. Thanh quệt nước mắt, bôi cả máu tươi lên mặt mình, miệng cười ha hả không khép lại được:
– Mẹ nó… Mày cứ lăn lộn dưới đất nhìn đéo ra làm sao… Vậy mà vẫn giết được nó… thật là con mẹ nó… chó ngáp phải ruồi… ha ha…
Ngay lúc này có tiếng giày lộp cộp nện đều đều ở lối đi làm tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Một nhóm năm người đàn ông mặc áo vest đen xuất hiện ở lối vào Khu B. Một người trong đó dáng người uy nghiêm, lưng thẳng, mũi cao cầm một tờ giấy đưa cho lão giám đốc, nói:
“Đây là quyết định của cấp trên… Tôi tiếp quản vị trí giám đốc từ 00h00 giờ ngày hôm nay. Mời ông trở về văn phòng thực hiện công tác bàn giao…”
– À… được.
Lão giám đốc nhìn lại mọi người, ánh mắt như vô tình lướt qua Minh. Rồi quay người đi thẳng, vài người quản giáo cũng lục tục đi theo ông ta.
Minh cũng không chú ý nhiều đến vị giám đốc mới này. Nhưng nó lại tình cờ thấy được ánh mắt sáng rực của Hằng Kiểm đang nhìn chằm chằm vào ông ta. Minh nhìn lại vị giám đốc mới, ông ta nhìn lướt qua Hoành Sơn rồi đến Hằng Kiểm như không quen biết. Vậy chẳng phải nói vị giám đốc mới này là người của ông Định đẩy vào đây?! Cũng phải. Hoành Sơn còn ở đây 3 năm, không có người nhà trông chừng, nó có thể bị hại chết bất cứ lúc nào ah. Minh thoáng thả lỏng, ít ra nó sẽ không tiếp tục áy náy khổ sở thêm nữa vì hậu quả của cái kế hoạch mình gây ra.
– Các anh áp giải phạm nhân về buồng giam tầng bảy. – Người đàn ông vừa tiếp nhận vị trí giám đốc nói với đội cảnh vệ. – Kiểm soát kỹ số lượng thương vong và khẩn cấp cứu trị. Tôi muốn có báo cáo cụ thể trong 1 tiếng đồng hồ.
“Bỏ vũ khí xuống… hai tay sau đầu… đứng sát vào tường…”
Đám tù phạm tầng 7 hung hãn đến thế nào thì trước hai mươi khẩu Ak47 đều ngoan ngoãn như những con mèo. Răm rắp tuân theo. Năm người cảnh vệ đặt súng xuống bên cạnh phía mình, bước lên bắt đầu soát người đám tù nhân. Từng người, từng người lục tục rời đi.
– Còn hai anh cung cấp băng gạc, thuốc cầm máu cho những người từ bên ngoài… Sau đó tổng hợp số lượng, báo cáo chi tiết cho tôi trước khi cho họ rời khỏi đây.
– Vâng…
Minh thở phào nằm vật ra sàn nhà. Giờ phút này nó mới cảm nhận được cơ thể mình không còn chút sức lực. Hai vết dao đâm trên người vẫn còn rỉ máu, truyền đến từng cơn đau âm ỉ. Nó đã hoàn thành lời hứa với Khánh Phương, người từng mang danh nghĩa mẹ kế của nó trong tám tháng. Chợt nhớ đến thân hình ma quỷ của cô ta… hai bầu vú khổng lồ tuyệt đẹp đó, còn có cả cái lưỡi nhỏ đánh đánh trên đầu dương vật cùng với ánh mắt dâm đãng đó… cả người Minh như nóng lên, khó chịu.
– “Tôi biết anh là được cha tôi thuê… Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh…”
Chợt giọng Hoành Sơn vang bên tai, Minh từ trong mơ màng buột miệng nói:
– Không có gì… chuyện mà cha dượng nên làm thôi.
– Hả? Anh nói gì?
– À không… Tôi nói là việc đó do cha cậu nên làm thôi… Tôi được thuê thì phải cố gắng nha… đúng không?! Ha ha…