Hoán mệnh

Chương 68



Phần 68

Mười ngày sau, 16h30…

Minh mở cửa bước vào nhà, nhìn quanh không thấy ai… Nó tay xách hai chai rượu vang và mấy món hải sản chế biến sẵn đặt lên bàn ăn. Tiện tay Minh lấy mấy cái khay thức ăn bắt đầu bày biện ra. Một khay hàu Nhật sashimi, một khay cá hồi Nauy, cồi sò điệp Nhật, một đĩa trứng cá hồi. Minh còn ướp rượu vang vào hai xô đá.

Đây toàn bộ là những món Hạ Vi yêu thích… Thời gian này, Minh mỗi ngày phải lấy lòng Hạ Vi để nàng không tiếp tục truy hỏi nó vụ tiền thưởng của Hồng Bang bay mất sạch sẽ không đem về nhà đồng nào. Dĩ nhiên Hạ Vi chẳng quan tâm đến số tiền đó, nàng là sợ Minh đem tiền đi nuôi mèo bên ngoài mà thôi. Nhiều khi nghĩ lại, không biết mình phải xây dựng hình tượng uy tín mạnh mẽ đến thế nào mới được Hạ Vi tin tưởng như bà Ý Lan tin vào ông Long. Không những tin, mà bất cứ việc gì ông làm đều không phải giải thích, vợ con ông sẽ tự suy diễn sự việc theo chiều hướng tốt. Minh vô cùng hâm mộ nhạc phụ mình về khoản này.

Minh nhiều lần cũng muốn kể hết ngọn ngành với Hạ Vi về cái âm mưu nhỏ nhỏ của mình. Số tiền kia đã đem đi bồi đắp thương tổn cho người ta. Nhưng cứ nghĩ đến hậu quả mình đã gây ra, Minh thấy tốt nhất việc này không nên nhắc tới. Rất may mắn là Hạ Vi đã chuyển trường, nên chuyện náo động về Hoành Sơn nàng cũng không biết. Ngay hôm sau tấm hình bị phát tán, diễn đàn đồng tính đó liền bị đánh sập. Ban giám hiệu Hưng Đạo Vương cũng nghiêm cấm lưu truyền thứ dơ bẩn đó… Nếu không chỉ cần Hạ Vi nhìn thấy tấm hình, nàng sẽ hiểu ra tất cả mọi chuyện là do Minh bày ra.

Ba ngày trước, báo chí đưa tin về một vụ tù phạm nổi loạn đã được dẹp yên tại Nhà giam lớn. Thống kê tổng cộng có 29 tù phạm thiệt mạng, 64 người bị thương nặng… Tin tức này vừa ra, người dân đều xôn xao bàn tán… Nhưng bàn tán cho vui là chính, cũng chẳng ai tiếc thương gì. Vì phần lớn là những kẻ tham gia cuộc nội loạn lần này đều mang án chung thân hoặc đang đợi thi hành án tử hình. Nhưng đối với Minh lại khác, nó là người trong cuộc, mới cảm nhận được sự thảm liệt kinh khủng tối hôm đó. Và đặc biệt hơn nữa, Minh nhìn thấy trong danh sách những kẻ tù phạm thiệt mạng được đưa lên báo, có một cái tên quen thuộc… Đỗ Minh Hằng, biệt danh Hằng Kiểm.

Miên man một lúc, Minh nhìn quanh nhà cảm thấy kỳ lạ. Cả Ngọc Nga và Hạ Vi đều không thấy đâu. Trong bếp lại có sẵn nồi cơm đang nấu, đồ ăn cũng chế biến xong, chỉ chờ dọn ra. Minh lò dò đi vào phòng ngủ, lại mở cửa phòng tắm, đều không có ai. Nó chợt nhìn về phía hai bức màn phòng khách được kéo kín, thấp thoáng có bóng người ở ngoài đó… Minh bước đến định kéo rèm thì nghe tiếng Hạ Vi và giọng một cô gái lạ. Giọng nói này lại cho Minh cảm giác lạ lạ, mạnh mẽ lại có chút nam tính trong lời nói. Khó hiểu thật.

“Chị ấy cũng du học Anh. Nghe nói ở Cambridge…” – Giọng nói Hạ Vi.

“Vậy mà hai em cũng chịu? Chị phục cậu ta rồi đấy! Ha ha” – Cô gái lạ cười sảng khoái.

“Ai bảo em là người đến sau chứ?” – Hạ Vi làm ra vẻ tủi thân nói.

“Ha ha… Bình thường mấy giờ cậu ta mới về?”

“Hơn năm giờ rưỡi ah…” – Giọng nói của Hạ Vi.

“Chị em mình mấy năm mới gặp. Lần này chị lại bận rộn suốt không gặp được em. Mai lại bay về bên đó… Thật tiếc… Hai đứa lại chị ôm một chút nha…”

“Hi hi…” – Tiếng cười khẽ của Ngọc Nga.

Minh lén giở mép rèm nhìn ra, suýt nữa nó cắn phải lưỡi mình. Bên ngoài sau tấm kính là cái bồn jacuzzi lộ thiên. Ban công căn nhà này là tầng penthouse trên cùng, lại không có toà nhà cao đối diện nên dù là lộ thiên vẫn không ai có thể nhìn thấy. Minh, Ngọc Nga và Hạ Vi không ít lần ngâm mình tắm còn làm tình ngay trong hồ cũng không sợ thiếu riêng tư. Bây giờ trong cái hồ đó lại có ba bờ vai trần nõn nà dựa sát vào nhau. Minh có thể nhận ra từ mái tóc dài đen óng, bên trái là Hạ Vi. Mái tóc dài qua vai, bên phải là Ngọc Nga… Còn kẻ ở giữa, nếu không nghe được kẻ đó nói giọng nữ, thấy được bờ vai trắng nõn mềm mại đó… Lúc này có lẽ Minh đã nhào vào đánh nó má nhìn không ra. Không ngờ đứa con gái đang ngồi giữa còn choàng tay đặt lên vai Hạ Vi và Ngọc Nga lại cắt tóc theo kiểu con trai.

“Chị… nhột mà… Hi hi…” – Giọng Hạ Vi cười khúc khích.

“Ngực em to thật đó… Sờ thích tay ghê luôn…”

“Ngực Ngọc Nga cũng đẹp lắm…”

“Ah… Đừng…”

Minh hơi nhíu mày lắng nghe, con gái tắm với nhau, mình đột nhiên xuất hiện rất không hay ah. Bọn con gái như Nhật Vi tắm với nhau, lâu lâu nghịch ngợm sờ ngực nhau cũng là bình thường. Phải vậy không? Đúng vậy. Minh tự hỏi, tự trả lời.

“Hai đứa ở nhà… nhiều khi không có Thuận Minh… có thử… vuốt ve… làm cho nhau sung sướng không?”

“Không có đâu… chị này… kỳ cục quá…” – Hạ Vi gắt lên.

“Kỳ gì chứ? Lớn hết rồi mà. Vậy chứ… lúc ba đứa cùng làm tình… mà Thuận Minh chỉ có mỗi một cái đó… làm sao cùng lúc phục vụ cả hai… Vậy hai đứa cũng không vuốt ve nhau chút nào à? Ngọc Nga nói cho chị nghe coi… Em có vẻ thành thật hơn nó.”

“Em… hi hi… cũng có. Nhưng là lúc đó thôi…”

“Chị Nga này…”

“Xấu hỏi gì chứ? Trước đàn ông em còn không xấu hổ, phụ nữ với nhau có gì phải xấu hổ có đúng không?”

“Nhưng mà… ai lại nói ra như vậy chứ?!”

“Ôi… cái má đỏ ửng này đáng yêu chết người nha…”

“Chị này…”

“Ặc… có chút không ổn ah…” – Minh bên trong bắt đầu thấp thỏm.

“Hạ Vi… cho chị hôn em một cái được không?”

“Chị mới hôn đó thôi…”

“Không phải hôn má… chị muốn hôn môi em mà…”

“Thôi đi… kỳ cục lắm…”

“Vậy hồi đó đứa nào hứa cho chị hôn suốt đời ah…”

“Lúc đó em còn nhỏ mà…”

“Nhỏ hôn khác, lớn hôn khác… Để chị cho hai em biết, phụ nữ không cần đàn ông vẫn có thể đem lại hạnh phúc cho nhau…”

“Mẹ kiếp… con nhỏ tomboy này ở lỗ nào chui lên vậy nhỉ?”

Minh nghiến răng nghiến lợi, nó nhìn quanh, bắt đầu đi đến một quyết định táo bạo.

Lúc này, Ngọc Nga hơi đỏ mặt nhìn người con gái này cứ ôm cứng Hạ Vi vuốt ve. Nàng bắt đầu cảm thấy bất ổn. Nàng từng nghe người ta nói về tomboy, là những đứa con gái lệch lạc giới tính chỉ thích làm chuyện đó với người đồng giới. Nhưng đây là lần đầu tiên Ngọc Nga gặp gỡ một kẻ như vậy. Cô gái này là bạn thân chơi từ nhỏ của Hạ Vi, từ Anh quốc trở về. Nhìn bên ngoài, ngoại trừ mái tóc và cách ăn mặc hơi nam tính, Ngọc Nga thấy cô ta là một phụ nữ rất đẹp. Thậm chí nàng thấy về sự hấp dẫn quyến rũ đàn ông, nàng còn xa xa mới so sánh được với cô ấy.

Hạ Vi đón tiếp cô ta một chút, cô ta thấy cái hồ jacuzzi lại nói muốn tắm. Hạ Vi cũng chiều theo, còn kéo cả Ngọc Nga cùng tắm. Ba đứa con gái lại ở không gian riêng tư thế này, tắm không mặc đồ cũng không có gì lạ. Bình thường nàng và Minh cũng vậy thôi. Nhưng tắm chưa được bao lâu, Ngọc Nga mới nhận ra vấn đề.

“Đừng chị… nhột mà… hihi… trời ơi… không được đụng vô đó…”

“Ngoan đi… chị nựng em xíu thôi nha…”

“Ưm… đừng…”

Giây phút này Ngọc Nga muốn nhào qua giải cứu cho Hạ Vi, nhưng lại sợ làm phật ý bạn của nàng. Ngay thời điểm Ngọc Nga lo lắng không biết làm gì thì bất ngờ, cửa kính phòng khách kéo mạnh sang một bên.

“Roẹt…”

– Á… ai…

– Đây đây… Biết nhà có khách nên anh có đồ ăn, rượu vang phục vụ tận nơi… Vừa tắm vừa thưởng thức nha…

Hạ Vi và Ngọc Nga mặt đỏ bừng nhìn thấy Minh từ trong nhà bước ra. Anh cởi trần khoác tạp dề quanh người, hai tay khệ nệ bưng một khay lớn hải sản còn có chai rượu vang ướp đá và bốn cái ly.

Minh tự nhiên như không thấy trong hồ còn một cô gái nữa, mặt lúc đỏ lúc trắng, hơi chùng người xuống thấp, muốn che đi hai bầu ngực căng tròn của mình. Ánh mắt cô ta nhìn Minh, đặt khay hải sản xuống mép hồ, rồi rót rượu vào bốn ly rượu vang. Đưa cho Hạ Vi và Ngọc Nga, ly thứ ba mới quay sang cô ta…

– Xin mời…

– Đây là chị Hải Đường, lớn hơn em hai tuổi… – Hạ Vi giới thiệu – Chị đang học Đại học ở Anh, mấy năm nay mới về chơi.

– Chào em… – Hải Đường nhận ly rượu, đưa lên môi nhấp một ngụm, nói – Đã nghe nhiều về em.

Minh nhe răng cười toe toét, điệu bộ vô cùng thoải mái, đưa ly cụng với cô ta, nói:

– Rất hận hạnh được gặp chị… À… Không biết em nên gọi là chị… hay là anh Đường nhỉ?

Ngọc Nga và Hạ Vi có chút căng thẳng nhìn Minh, lại nhìn Hải Đường. Hạ Vi lúc này cũng hiểu ra người bạn mình chơi từ nhỏ lại có vấn đề về giới tính.

– Em muốn gọi thế nào cũng được…

Anh em một nhà cả mà… khách sáo làm gì…

Hải Đường tỏ ra rộng rãi, tay cũng không thèm che ngực như khi nãy. Con nhướng người lên lấy một con hàu, gác tay lên thành hồ, chân gác ngang chữ ngũ, ung dung ngồi ăn. Nhưng cô ta vừa nuốt xuống lại suýt nữa phun ra… Vì Minh vừa tháo cái tạp dề bỏ xuống đất, ba người con gái đều giật mình. Không ngờ bên trong cái tạp dề, Minh không mặc bất cứ thứ gì. Minh như không biết mình là tiêu điểm của mọi người. Nó thong dong bước lên thành hồ, cả người trần truồng… Khúc thịt đen nhẻm to lớn đung đưa giữa hai chân Minh làm Hải Đường thấy mặt nóng rang lên.

– À… anh Đường đừng ngại nha… Anh em một nhà cả mà… ha ha…

– Anh… vô duyên quá… – Hạ Vi mặt đỏ ửng, nhéo cho Minh một cái.

– Ha ha… lại đây… đút cho anh ăn đi…

Minh trầm người xuống nước, hai tay choàng quanh hai bờ eo mềm mại của Ngọc Nga và Hạ Vi. Nó há miệng nhận lấy miếng cá hồi Ngọc Nga đút cho, còn ngậm lấy ngón tay nàng mút mút làm nàng đỏ mặt rụt tay về. Minh nhai ngồm ngoàm, ánh mắt có chút hả hê lẫn thích thú nhìn cô gái tên Hải Đường đang hậm hực trước mặt.

Minh phải thừa nhận cô gái này có gương mặt cực kỳ xuất chúng. Đôi mắt bồ câu, lông mi thật dài, sống mũi cao, bờ môi mỏng lại đỏ hồng… Cả gương mặt xinh đẹp kết hợp với mái tóc ngắn của con trai lại lộ ra vẻ thanh tú ngời ngời. Phần dưới cơ thể cô ta Minh chưa được thấy, nhưng làn da nõn nà và gần một bên bầu vú căng tròn lộ ra khi cô ta nhoài người khi nãy, Minh đã thu vào trong mắt. Tuyệt phẩm ah. Một vưu vật như vậy lại lệch lạc giới tính, quả là tổn thất lớn cho cánh đàn ông trên cả thế giới.

Lúc này Hải Đường cũng đang đánh giá Thuận Minh. Hắn quả nhiên là đẹp trai như nam thần như lời đồn đoán. Tác phong lại ung dung tự nhiên, ứng xử bình tĩnh, phóng khoáng… Đúng là hạt giống ông Long chọn sẽ không sai. Nhưng Hải Đường vẫn có chút nghi ngờ về thân phận của Minh. Nhất là khi hai gã săn tin cô ta phái đi theo dõi hắn bị âm thầm diệt khẩu hơn mười ngày trước. Ai đã giết chúng? Vì để bưng bít sự thật gì? Sự thật đó có liên quan đến Thuận Minh hay không?

– Qua đây… chị Hải Đường qua đây ăn đi…

Lúc này Hạ Vi vừa lấy một cái khay nhựa nổi trên nước loại chuyên đặt đồ ăn trên hồ bơi, để lên giữa bể Jacuzzi. Khay nhựa như một cái phao nổi bằng phẳng, đặt được vài cái khay thức ăn lại có cả lỗ trống nhỏ để đặt chai rượu vào, vô cùng tiện dụng.

Minh, Ngọc Nga ngồi quanh cái khay lớn như mặt bàn nổi, Hạ Vi kéo tay Hải Đường kéo vào. Minh quan sát thấy cô ta vẻ mặt thiếu tự nhiên lại cố làm ra vẻ thoải mái không không câu nệ như kiểu con trai.

Thật ra Minh không biết. Muốn Hải Đường tự nhiên cũng rất khó ah… Lúc bên Anh, cô sinh sống trong ký túc xá nữ riêng biệt. Nhiều năm trước, Hải Đường một lần say rượu gần gũi với một cô gái Nga ở cùng phòng. Rồi hai người dần quen mùi, không dứt ra được. Mấy năm nay, Hải Đường cặp kè với rất nhiều cô gái Mỹ, Anh, Nhật, Hàn… Nói cô ta đa tình cũng đúng, nói cô ta lang chạ cũng không sai. Nhưng đó là đối với phụ nữ và phụ nữ… Hải Đường cho đến nay vẫn chưa bao giờ khoả thân trước một thằng con trai, lại còn ngồi đối diện gần như vậy… chỉ cách nhau một làn nước ấm áp, chỉ vươn tay là chạm được. Dù chẳng có cảm giác gì với đàn ông, nhưng không phải vì vậy mà Hải Đường có thể thoải mái cho đàn ông nhìn ngắm cơ thể mình.

– Uống đi… em là bạn trai của Hạ Vi, xem như em trai của Hải Đường này…

– Ok mời anh Đường. – Minh cụng ly, thoải mái nốc cạn.

– Hì hì… chị vừa thôi… Anh Minh lớn hơn chị hai tuổi đấy. – Hạ Vi nép vào người Minh bênh vực.

– Vì cậu ta thích gọi chị là anh Đường đấy thôi… Chị rất thích chiều ý người nha. Em trai thấy đúng không?

Minh cười ha hả giơ ly rượu chạm vào ly Hải Đường, nói:

– Ha ha… Đúng… Đúng… gọi là anh Đường nghe vẫn đúng hơn… mắc công những người không biết lại thiếu đề phòng ah.

– Hừ… ý em trai là sao ah?

Hải Đường nhìn Minh mỉm cười thật tươi, bên dưới lại dẫm lên bàn chân Minh nghiến nghiến thật mạnh. Mặt Minh không đổi sắc, nhưng cũng thầm ngạc nhiên với sức mạnh của cô ta. Không lẽ phụ nữ cứ đóng vai nam, thì sẽ mạnh mẽ như nam sao? Minh nhoẻn miệng cười, dùng bàn chân còn lại cọ cọ lên bàn chân nhỏ nhắn của cô ta. Thật láng ah.

– Không có gì… Không có gì. Anh Đường vừa anh tuấn lại vừa xinh đẹp… người ta có gọi sao cũng rất xứng mà… có phải không?

– Xinh đẹp thì không cần…

Hải Đường mặt hơi đổi, hừ lạnh. Bàn chân rụt về, nhanh như cắt đá gót ngang vào mắt cá chân Minh. Không ngờ Minh như có mắt bên dưới, bàn chân đã giở lên chờ sẵn rồi đè xuống giẫm bàn chân nhỏ nhắn kia ép chặt xuống sàn. Hải Đường hai cánh mũi ửng đỏ hít thở nén giận… Bàn chân còn lại đá thẳng vào giữa hai chân Minh. Hai đùi Minh đang ở tư thế ngồi, bất ngờ khép chặt, giữ cứng bàn chân nhỏ độc ác kia lại. Hải Đường không tiến thêm được, rút về cũng chẳng xong… Cô chợt cảm nhận được vật gì đó nóng hầm hập đang hững hờ trong làn nước rồi chậm chậm gối lên bàn chân nhỏ bé của cô.

– Hàu rất tốt cho tinh lực đàn ông nha… Anh Đường nên ăn nhiều một chút… – Minh hút một con hàu vào miệng, nhai nhai khoan khoái, rồi mỉm cười nâng ly với Hải Đường.

– Ờ… cũng có nghe nói…

Hải Đường gương xinh đẹp đã tái nhợt, mất tự nhiên. Cô cảm nhận vậy kia của tên đáng ghét này đang lớn lên dần, nó như có thể tự nhúc nhích cọ cọ lên bàn chân cô. Hải Đường thật muốn khóc, ánh mắt nhìn Minh như năn nỉ… Minh nhoẻn miệng cười, cặp đùi chợt buông lỏng cho cô ta rụt chân về.

Hải Đường hậm hực, nâng ly uống cạn, chợt nghĩ đến thứ gì, nói:

– Nghe nói em trai thân thủ rất khá… Hoài Lâm cũng mất mạng trong tay em có phải không? Tôi có một thủ hạ là fan hâm mộ Thuận Minh của Hồng Bang… Anh ta muốn thách đấu với em đó. Em có nhận lời không?

Minh lúc này hơi chấn động nheo mắt nhìn cô gái trước mặt. Hoài Lâm, đầu lĩnh Hải Đường bang… Hải Đường… Minh mở to hai mắt nhìn qua Hạ Vi. Hạ Vi có chút lo lắng nhìn Minh, giải thích:

– Chị Hải Đường là con gái của chú Tư phê, Bang chủ Hải Đường bang. Chú từng là thuộc hạ của ông ngoại em… Khi xưa… chú rời Hồng Bang, em với chị còn chưa sinh ra… Nhưng mẹ em và mẹ chị lại rất thân nên vẫn qua lại. Nên em và chị chơi với nhau từ nhỏ ah.

Minh thầm gật đầu. Chuyện Hải Đường Bang nó đã được Đao Thần kể lại toàn bộ. Xem ra, ông Long đã nương tay tha mạng lão Tư phê cũng một phần do ảnh hưởng từ vợ mình, bà Ý Lan.

– Sao? Sợ rồi? – Hải Đường nhếch mép cười hỏi.

Minh nhìn lại Hải Đường. Nó chợt thấy cô gái này rất thú vị. Có lẽ được gửi đi nước ngoài học từ nhỏ nên hoàn toàn không biết cái gì là quy củ giang hồ. Đừng nói Hồng Bang và Hải Đường bang không cùng vai vế… Dù có đồng cấp đi nữa, thủ hạ của cô ta có tư cách gì thách đấu với người thân phận như Minh. Không phải là Minh làm cao, mà đó là quy củ. Minh mà cẩu thả nhận thách đấu với một kẻ không ngang cấp, dù chiến thắng cũng bị xem là bôi nhọ Hồng Bang. Còn thua là điều không thể tha thứ…

– Thật ra thân thủ em cũng tầm thường thôi…

Nghe Minh nói, vẻ mặt Hải Đường giãn ra, lộ rõ vẻ đắc ý. “Người biết sợ rồi ah…”. Cô ta chưa kịp buông lời trêu chọc thì Minh lại nói tiếp:

– Em còn môn khác lợi hại hơn nhiều… Không biết anh Đường có muốn biết không?

Hạ Vi, Ngọc Nga che miệng nén cười, mặt cũng đỏ lên. Minh cười tủm tỉm, kéo cái bàn ăn sang bên cạnh, nhích người lại gần Hải Đường. Cô ta nhìn qua làn nước thấy vật to lù lù đang đung đưa sát mình, hai tay liền che ngang ngực lùi lại, lúng túng hỏi:

– Là cái gì…

– Là… kỹ năng trên giường ah… Tuyệt phẩm ba mươi sáu kiểu… Kiểu nào cũng đảm bảo anh Đường mê mẩn…

– Khốn kiếp…

Hải Đường gương mặt đỏ rực gay gắt, vung tay lên muốn tát Minh, bị nó bắt lấy cổ tay, ghìm chặt. Ánh mắt Minh tóe lửa nhìn chằm chằm xuống đôi mắt xinh đẹp uất nghẹn của Hải Đường nói:

– Tôi còn tôn trọng cô vì cô còn mang hình dáng của phụ nữ. Hừ… Nếu để tôi tính toán chuyện cô sàm sỡ người phụ nữ của tôi, cô sẽ không chịu nổi hậu quả đâu…

– Anh… đừng như vậy… chị Hải Đường chỉ đùa với em thôi.

Hạ Vi, Ngọc Nga thấy không ổn nhào qua ôm cứng người Minh. Minh thấy đôi mắt đẹp của Hải Đường đã chuyển đỏ hoe, nó nhếch mép cười buông tay cô ta.

– Hừ… Thuận Minh, ngươi chờ đấy.

Hải Đường quay lưng, bước ra khỏi hồ. Làn nước tuột xuống lộ ra một cơ thể trần truồng tuyệt đẹp làm Minh cũng ngơ ngẩn. Mái tóc cắt cao lộ ra chiếc cổ thon dài, một bờ vai thon thả với tấm lưng cong ỏng phô bày cặp mông tròn trịa vểnh lên cực kỳ khiêu khích. Hải Đường nhặt túm quần áo của mình, đi thẳng vào trong nhà, không quay lại lần nào. Không quay lại lần nào… Thật tiếc ah.

– Anh thật là… Sao anh có thể ghen được như vậy chứ… – Hạ Vi nhéo Minh một cái đau điếng.

– Cô ta là tomboy đó… có khác gì con trai đâu… – Minh nhăn nhó phân bua.

– Biết là tomboy sao anh còn nhìn người ta mê mẩn như vậy ah? – Ngọc Nga ôm ngang bụng Minh, dán hai bầu vú căng tròn lên người nó, trêu chọc.

– Ặc… anh chỉ là… muốn xem… cô ấy khác phụ nữ bình thường thế nào thôi… – Minh có chút lúng túng, nói.

– Rồi thấy sao? – Hạ Vi thò tay vuốt ve dương vật Minh đã sớm cứng lên, hỏi.

– À… cũng khá giống phụ nữ ah…

– Hừ… đến nó cũng cứng như vậy… còn nói… đáng ghét…

– Ha ha… Thôi, lại đây… lại đây… quên con nhỏ ngược ngạo đó đi… chúng mình làm chuyện thuận theo tự nhiên nha…

– Anh muốn làm gì?

Minh bế Hạ Vi lên, để nàng ngồi lên bệ cao nhất, chỉ phần dưới cơ thể là ngâm trong nước, hai bầu vú căng tròn to lớn phơi bày trước mắt nó. Minh lại bế Ngọc Nga lên, ngồi bên cạnh. Hai cô gái nhìn nhau, mặt ửng đỏ mỉm cười. Minh kéo cái bàn có đồ ăn sang, tay bốc một vốc trứng cá hồi… Từng chút cẩn thận đặt lên bốn bầu vú căng tròn mơn mởn trước mặt…

– Anh chơi dơ quá…

Hạ Vi mặt đỏ au, nàng hơi ngửa ra cho nhúm trứng cá không rơi khỏi hai đầu núm vú của nàng. Ngọc Nga mặt còn đỏ hơn, nàng chống tay ra sau, cắn môi nhìn những ngón tay Minh lăn lăn viên trứng cá quanh núm vú đỏ hồng của mình.

– Ha ha… anh ăn nha…

Minh chồm người lên, há miệng dùng đầu lưỡi liếm quanh quanh khắp hai bầu vú của Hạ Vi, lại chuyển qua Ngọc Nga. Nó lại dùng môi mình hớp hớp từng nhúm trứng cá, nhai nhai ngon lành, lại ngậm lấy bên núm vú trống trải của Ngọc Nga, mút mút say mê.

– Ư… Đáng ghét…

Minh tiếp tục ăn, ăn qua hết hai bầu vú của Hạ Vi. Nàng vươn người lên đón lấy đôi môi của Minh mà hôn, hôn thật sâu. Lưỡi hai đứa tràn ngập mùi nồng nàn của rượu vang, xen lẫn chút vị tanh tanh mặn mặn của trứng cá. Hạ Vi mở rộng hai chân, cầm lấy dương vật Minh đưa vào nơi đó. Minh chậm chậm đẩy người tới, đi sâu vào người nàng.

– Ưm…

– Ah… Em… đã ướt ah… không phải là do… Hải Đường chứ?

Minh thúc dương vật đều đều, khoan khoái hít hà trêu chọc Hạ Vi.

– Ưm… không phải… vô duyên quá… Ôi… – Mặt nàng đỏ ửng xấu hổ, cắn lên vai Minh.

Nhắc đến Hải Đường, Minh vô thức nhìn lên phía cửa. Nó thấy tấm rèm khẽ chuyển động, khép lại, khóe miệng nhếch khẽ. Minh vòng tay đỡ dưới mông Hạ Vi, bế bổng nàng lên, bước lên khỏi bể jacuzzi. Hạ Vi chỉ ôm chặt quanh cổ Minh, nàng đã quá quen thuộc với Minh nên không phản đối.

Minh đặt cơ thể Hạ Vi nằm xuống sàn gỗ bên cạnh hồ jacuzzi. Xoay nàng nằm nghiêng hướng về phía cửa kính phòng khách, một chân nàng gác lên cánh tay Minh, chân còn lại duỗi thẳng giữa hai chân quỳ gối của Minh. Tư thế này hoàn toàn phơi bày cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Hạ Vi, ngay cả hai mép âm hộ đỏ hồng mọng nước của nàng đang căng ra từ từ đón nhận cái dương vật to lớn cứng như sắt của Minh cũng để cho kẻ nào đó đang nhìn lén thấy rõ.

– Ưm…

Minh thúc dương vật vào thật sâu, lại kéo ra mang theo dòng nước trong vắt bên trong người Hạ Vi làm dương vật nó bóng lưỡng. Nó hít hà sung sướng bắt đầu thúc đẩy đều đều…

– Ưm… ôi…

Ngọc Nga quỳ gối xuống bên cạnh Minh, hai bàn tay nàng rạo rực vuốt ve khắp cơ thể rắn chắc của anh. Nàng đón lấy môi anh hôn rít lấy, kéo bàn tay anh đặt lên ngực mình cho anh vuốt ve mơn trớn.

– Anh ơi… ôi… em thích quá… ưm…

Minh bắt đầu thúc dương vật ra vào thật nhanh. Ánh mắt lén nhìn về phía tấm rèm… Nó thấy một đoạn rèm nhăn nhúm như đang bị ai đó nắm chặt trong lòng bàn tay… Minh nhếch mép cười thầm. Nó cũng không nghĩ đơn giản rằng một đứa tomboy lâu năm có thể vì nhìn nam nữ làm tình chợt sinh ra cảm xúc để quay về con đường thuận theo tự nhiên. Nên biết cô ta học ở phương tây ah… Cảnh tượng nam nữ quan hệ cô ta nhìn còn nhiều hơn Minh ăn cơm. Điều Minh đang làm chỉ đơn giản là chọc ghen cô ta mà thôi.

Minh đoán đúng. Hải Đường hiện giờ đứng sau tấm rèm, gương mặt lúc đỏ lúc trắng. Cô nhìn cảnh tượng cái dương vật to lớn kia chui ra chui vào âm hộ Hạ Vi cảm xúc duy nhất chỉ là ghen tức. Trong mắt cô, Hạ Vi một đứa con gái xinh đẹp hoàn mỹ như vậy lại bị một thằng con trai gớm ghiếc vấy bẩn. Cô thật hận mình đã không về nước năm trước để đem Hạ Vi qua Anh, tên đáng ghét này sẽ không có cơ hội làm dơ bẩn đứa con gái cô yêu thích.

“Ah… ôi… em sướng quá…”

Tiếng Hạ Vi rên siết mãnh liệt làm Hải Đường hai nắm tay siết chặt. Cô chỉ hận mình không còn thời gian để lập một kế hoạch trả đũa. Ánh mắt cô ta chợt lóe sáng, hai hàm răng trắng như ngọc nghiến chặt, rít lên thật khẽ:

“Ngươi ở bên cạnh Hạ Vi, ta đành chịu. Vậy một người khác không có ngươi bên cạnh thì phải làm sao đây? Hắc hắc… Cambridge thôi mà… rất gần… rất gần… Ha ha…”.

Hải Đường mở cửa đi ra khỏi nhà. Cánh cửa dập lại vẫn còn vang vọng tiếng cười của cô ta.

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/

Tối thứ Sáu, 18h45…

Chiếc Triumph Diavel màu đen chậm chậm tiến vào cổng khu nhà kho Hồng Loan. Minh gạt chống xe, bước xuống. Hai người thanh niên nhanh nhẹn bước tới nhanh nhẹn đón lấy cái mũ bảo hiểm của Minh vừa tháo xuống.

– Chào anh Minh.

– Huyết Phục Đao tới chưa? – Minh hỏi.

– Dạ, đến rồi, đang trong nhà kho.

Minh bước vào. Hai người thanh niên khép cổng, liền lục tục chạy theo.

Dưới ánh đèn ngoài mái hiên bằng tôn cao sáu mét, Minh chú ý đến bốn cái máy đen xì rất lớn đặt ngay phía trước cửa nhà kho. Thấy Minh nhìn không hiểu thì người thanh niên nhanh miệng giải thích:

– Đó là máy dập đinh.

– Để làm gì? Hồng Bang cũng sản xuất đinh sao?

– Không… mỗi lần anh em tập bắn, dù đã đóng cửa lại, bên trong cũng có cách âm, nhưng tiếng vẫn vọng ra ngoài… Vì để người đi đường không chú ý cần tiếng dập đinh của bốn cái máy át đi. Hết cách rồi, không thì phải làm phòng tập bắn ở nơi khác… thật xa, thật hẻo lánh.

– Tại sao không dùng nòng giảm thanh để tập bắn? – Minh ngạc nhiên hỏi.

“Vì nòng giảm thanh cũng có nhược điểm là giảm tốc độ đầu đạn, uy lực cũng như độ chính xác…”

Một giọng nói vang lên từ bên trong sau cánh cửa. Huyết Phục Đao bước ra, ánh mắt lạnh lùng vô cảm đảo qua người Minh.

Huyết Phục Đao quay người đi vào trong. Minh đi theo. Hai người thanh niên đứng lại bên ngoài, liền đóng cửa kho lại.

Bên trong nhà kho rất rộng rãi, phải hơn cả ngàn mét vuông, đèn cao áp treo đủ các hướng đảm bảo ánh sáng phủ đều không tạo bóng dưới sàn. Phía cuối nhà kho là một bức tường bao gai đựng cát chất cao đến năm mét. Phía trước đó là những tấm bia gỗ được treo những tấm giấy hình người có thể đẩy ra thu vào từ vị trí bắn. Trên cơ bản, Minh thấy cũng không khác nhiều với những phòng tập bắn trong phim Hong Kong.

Đến sau một cái bàn đã bày sẵn một dãy súng ngắn đủ loại và vài hộp đạn. Huyết Phục Đao quay lại đối diện với Minh, nói:

– Hôm nay cậu đến đây trước hết tôi giải thích quy định của nơi này.

– Thứ nhất, tôi không cần biết trong bang các vị là ai… đang nắm giữ vị trí gì. Đã bước vào đây, nơi này do Bang chủ giao cho tôi quản lý, lời nói của tôi là cao nhất.

– Thứ hai, không sử dụng súng của mình, mà sử dụng súng ở đây.

Minh hơi nhíu mày muốn hỏi nhưng kềm xuống.

– Thứ ba, súng không phải là đồ chơi, mà là vũ khí, là sức mạnh định đoạt tính mạng của kẻ khác và bảo vệ tính mạng bản thân. Súng cần được tôn trọng. Sử dụng xong phải lau chùi sạch sẽ, cất vào tủ. Hai người kia không được giúp cậu việc này.

– Thứ tư, súng nơi đây là tài sản của Hồng Bang không được mang ra ngoài dù với bất cứ lý do gì.

– Chỉ bốn quy định như vậy thôi. Tôi thấy cậu có câu hỏi, bây giờ có thể nói ra… – Huyết Phục Đao nhìn Minh nói.

Minh cũng không chần chờ, đưa ra câu hỏi của mình ngay:

– Tại sao không được sử dụng súng của mình. Tôi nghĩ càng quen thuộc thì càng thành thạo chứ?

– Đúng, nhưng đó là đối với một người biết bắn súng thông thường. Nếu yêu cầu của cậu đặt ra cho mình chỉ như vậy, tôi đề nghị cậu rời khỏi đây… Nơi này chỉ đào tạo những tay súng chuyên nghiệp.

Thấy Minh nín lặng không lên tiếng phản bác nữa. Huyết Phục Đao gật đầu hài lòng, chỉ tay xuống bàn nói:

– Ở đây có mấy khẩu súng, cậu nhận ra loại nào?

Minh nhìn lướt qua liền chỉ tay vào khẩu K59. Minh từng bắn qua loại đó là súng của cảnh sát và đám Huyết thủ đều dùng. Thanh và Đằng chột đều có. Riêng Minh chưa tham gia việc gì nguy hiểm nên không cần thiết mang bên người.

– Đây là K59 do Makarov Nga thiết kế. Ngày nay rất nhiều nước đều sản xuất được như Tiệp khắc, Trung Quốc và cả nước ta. K59 có tầm bắn ngắn, nhưng chính xác, sức công phá mạnh. Là loại súng ngắn phổ biến nhất cho quân đội, cảnh sát và cả những bang phái như Hồng Bang cũng sử dụng.

– Hồng Bang có súng trường tiểu liên không? Ý tôi là loại dài như M16 hay AK47 chẳng hạn. – Minh có chút tò mò hỏi.

Huyết Phục Đao hơi nhíu mày nhìn ra cửa, rồi nói giọng nhỏ hẳn đi:

– Có. Nhưng số lượng không nhiều, so Bang chủ và chú Quy chia nhau quản lý. Đối với K59 chính phủ có thể mắt nhắm mắt mở cho chúng ta nắm giữ với số lượng nhất định. Còn những loại kia là tuyệt đối không được. Vì thế đây là bí mật quan trọng của Hồng Bang.

– Nếu không phải tôi xuất thân từ quân đội, biết cách bảo dưỡng súng, tôi cũng không đủ tư cách biết được những chuyện này.

– Thôi quay lại chuyện chính. – Huyết Phục Đao nâng cao giọng.

Anh ta chộp một khẩu súng khác trên bàn. Những ngón tay thao tác lách cách điêu luyện, mở ổ đạn kiểm tra lắp lại, xoay cán súng đưa qua cho Minh.

– Đây là Glock 17 xuất xứ Áo. Vỏ bên ngoài bằng nhựa polymer, nên trọng lượng nhẹ hơn K59 toàn bộ bằng thép. Glock 17 là một trong những loại súng ngắn phổ biến nhất ở các nước phương Tây như Mỹ, Anh, Pháp. Nó dùng cỡ đạn 9 x 19 mm, hộp tiếp đạn cơ số 17 viên, tầm bắn hiệu quả khoảng 50m.

– Để không làm cậu khó nhớ. Mỗi buổi tôi chỉ giới thiệu một loại súng. Hôm nay cậu bắn thử loại này…

– Đeo cái này lên tai… Ở đây không gian kín, dù khá rộng nhưng âm thanh dội ngược cũng không dễ chịu đâu.

Minh theo hướng dẫn của Huyết Phục Đao, đeo chụp tai lên đầu. Anh ta cũng tự đeo lên.

Minh có chút phấn khích bước lại trước vị trí đứng bắn. Nó gạt mở chốt an toàn, lại nhìn qua Huyết Phục Đao thấy hắn không nói gì. Minh giơ súng lên bằng hai tay, nhắm thẳng bia ngắm khoảng cách gần ba mươi mét. Siết cò.

“Đoàng…” – Một tiếng nổ chát chúa vang dội làm đầu Minh cũng chấn động.

Minh quay lại, thấy Huyết Phục Đao vẫn khoanh tay, cũng chẳng nói gì. Nó mím môi, nhắm thẳng mục tiêu liên tục bắn.

“Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng…”

Liên tục hơn năm phát súng, vang dội trong gian nhà kho hơn ngàn mét vuông đến lỗ tai Minh cũng ong ong khó chịu.

– Được rồi…

Huyết Phục Đao bước lại, bấm nút trên bàn điều khiển để tấm giấy bia ngắm của Minh chạy vào. Sáu phát đạn lại chỉ có bốn lỗ thủng, lại tản mát khắp nơi, có lỗ còn nằm ngoài bìa trắng… làm Minh có chút xấu hổ.

– Cậu biết vấn đề của mình là gì không? – Huyết Phục Đao hỏi.

– Cậu cầm súng quá chặt… Phần lớn người mới bắn súng đều nghĩ mình phải cầm chặt để giảm độ giật của súng, đạn sẽ bay chính xác hơn.

Minh vô thức gật gật đầu. Huyết Phục Đao mỉm cười nói tiếp:

– Đó là một suy nghĩ sai lầm từ căn bản. Cậu nên nhớ đạn đã rời khỏi nòng súng thì phần blowback bên trên mới giật ngược. Vì thế việc cậu cầm chặt súng chỉ đem đến một kết quả… đó là tê tay.

Huyết Phục Đao trở lại bàn, lấy một băng đạn đầy, lắp vào súng. Sau đó hắn bước đến vị trí bắn bên cạnh Minh, nói:

– Cậu xem nhé.

Huyết Phục Đao dùng một tay từ từ giơ súng lên. Hắn chậm rãi cũng không phải để ngắm, mà để Minh nhìn kỹ. Bàn tay hắn cầm súng rất hời hợt, mũi súng hơi chúi về phía trước như cổ tay không chịu nổi trọng lượng của khẩu súng vậy. Đó là cảm giác mà thôi. Vì tay hắn hoàn toàn không run rẩy, thậm chí có cảm giác như nó được treo trong khoảng không. Huyết Phục Đao siết cò súng.

“Đoàng… đoàng… đoàng…”

Năm tiếng súng nổ chát chúa liên tục. Minh lần này đã khá quen với âm thanh lớn, nên không bị choáng như lần đầu.

Huyết Phục Đao bấm nút cho tờ giấy chạy vào. Minh thầm hít một hơi thật sâu, nó thấy năm cái cái lỗ thủng trên tờ giấy. Nhưng tất cả đều chụm lại như năm cánh hoa nở rộ ngay vị trí giữa trán của hình nhân. Mẹ nó chứ… Đây có phải là người nữa hay không?

– Tay thả lỏng, nhắm tốt sẽ cho cậu phát súng đầu tiên chính xác…

– Nhưng… tư thế bắn cũng quan trọng chứ? – Minh buột miệng hỏi.

Huyết Phục Đao nhìn Minh gật đầu rồi lại lắc đầu, nói:

– Nếu cậu gặp tôi trước khi gia nhập Hồng Bang, tôi sẽ nó tư thế vô cùng quan trọng.

– Nhưng cậu nên nhớ, cậu không đào tạo để trở thành tuyển thủ thi đấu… Ràng buộc ở tư thế sẽ hại chết cậu.

Minh trầm ngâm suy nghĩ. Huyết Phục Đao tiếp tục nói:

– Tay thả lỏng, nhắm tốt sẽ cho cậu phát súng đầu tiên chính xác… Nhưng để bắn liên tục thật nhanh mà vẫn chuẩn xác. Bí quyết quan trọng là cậu phải kiểm soát được độ nảy của nòng súng sau mỗi phát đạn…

Huyết Phục Đao đưa khẩu súng cho Minh cầm vào tay, kéo tay nó đưa lên ngang trước mặt. Ngón tay hắn đặt trên nòng súng bắt đầu đưa vào một chuyển động thật chậm như mô tả khoảnh khắc nòng súng nã đạn sẽ nhấc lên, blowback trượt ra sau, lại nảy lên kéo theo một viên đạn lên nòng, nòng súng lại chúi xuống.

– Cậu nhắm mắt lại đi… thử tưởng tượng chuyển động này… sẽ thấy được nhịp độ di chuyển của nòng súng… khi nóng súng trở về chỗ cũ là thời điểm cậu bóp cò… cứ như thế…

Minh nhắm hai mắt. Trong đầu nó vô thức tự vẽ ra một đường gợn sóng lên xuống lên xuống… Giữa đường gợn sóng đó là một đường kẻ thẳng, thẳng như một viên đạn bay thẳng vào mục tiêu.

– Như là sóng nước vậy… Bồng bềnh, bồng bềnh… – Minh lảm nhảm trong miệng tự nói với mình.

Minh chợt nhận ra mọi chuyển động biến mất. Nó mở mắt nhận ra ánh mắt Huyết Phục Đao nhìn nó thật lạ. Có chút nóng bỏng ah… Minh rùng mình lùi lại, ấp úng hỏi:

– Anh… anh nhìn cái gì? Tôi có bạn gái nha. Mà không chỉ một người.

– Cậu… Hừ… cậu điên à. – Huyết Phục Đao mặt nhăn nhó, hậm hực.

– Tôi chỉ ngạc nhiên vì cậu cảm nhận được sự chuyển động đó sớm hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tốt… rất tốt…

– Bây giờ thử lại đi…

– Ok…

Minh quay trở lại bàn, thay khay đạn, trở lại vị trí bắt đầu bắn.

“Đoàng… đoàng… đoàng…”

Minh cũng không biết khi mình đang tập bắn. Huyết Phục Đao lại nhìn nó với ánh mắt mâu thuẫn phức tạp.

Huyết Phục Đao vốn tên thật là Trần Công Bình. Mười bảy tuổi gia nhập trường quân đội, ba năm sau tốt nghiệp. Anh lại được chọn đào tạo chuyên nghiệp để trở thành vận động viên bắn súng đại diện quốc gia. Lần đầu tiên cái tên Trần Công Bình được nhắc tới trên báo khi anh đoạt Huy chương vàng Sea Games. Và sau đó một năm là Huy chương bạc Olympic. Tương lai rực rỡ là vậy, nhưng ít ai biết cuộc sống của gia đình hắn vô cùng nghèo túng. Tiền lương quân đội và trợ cấp của chính phủ của hắn thời điểm đó chỉ đủ trả tiền nhà trọ cho hai vợ chồng. Vợ hắn phải buôn bán nhặt từng đồng về nuôi cơm hắn. Trong cơn túng quẫn tận cùng, Huyết Phục Đao được một người của Hồng Bang giúp đỡ và bắt đầu trở thành một sát thủ ẩn danh giết người theo đơn đặt hàng của Hồng Bang. Trong một nhiệm vụ, hắn đã sơ xuất lộ ra thân phận của mình và bị người nhà gia đình đó truy theo dấu vết. Một ngày hắn trở về, phát hiện vợ mình và một người bạn thân, cũng là tuyển thủ trong đội, đang ngủ trên giường. Huyết Phục Đao giận dữ không thể kiểm soát đã dùng súng thể thao bắn chết cả hai người, mỗi viên đạn chì đều bắn tan con ngươi xuyên thẳng qua não, chết ngay tại chỗ. Huyết Phục Đao không trốn mà ra đầu thú. Sau đó, hắn mới được cảnh sát báo một tin còn làm hắn đau đớn hơn vạn lần. Vợ hắn và người bạn kia trong máu đều có một lượng thuốc kích thích cực mạnh trong máu. Họ còn tìm thấy một phong thư được nhét vào khe cửa, chỉ có một câu… “Giết ngươi là quá nhẹ… Để người sống dằn vặt cả đời mới xứng tội của ngươi.”

Huyết Phục Đao thời điểm đó thật sự chỉ muốn nghĩ đến cái chết. Hắn nhận hết tội lỗi, không nhờ luật sư bào chữa. Chỉ mong được nhận án tử hình càng sớm thì càng nhanh được giải thoát. Nhưng trời không cho hắn toại nguyện, ông Hiển đến gặp hắn và thuyết phục hắn làm nội gián xâm nhập Hồng Bang. Ông đã âm thầm tổ chức cho hắn một cái chết giả trong tù. Trần Công Bình đã chết từ ngày đó, chỉ còn một Huyết Phục Đao. Mỗi ngày còn sống là một sự trừng phạt.

Nhìn Minh phấn khích với từng phát súng, Huyết Phục Đao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện của mình. Hắn vốn không tha thiết với cuộc sống, cũng chẳng mặn mà với nhiệm vụ của cảnh sát. Hắn không muốn xâm nhập vào Quy đường dĩ nhiên không phải vì hắn sợ chết. Hắn sợ làm cho những người anh em đã từng trân trọng quý mến hắn phải thất vọng. Hắn sợ Đao Thần người mà hắn quý trọng như cha ruột, sẽ quay lưng với hắn.

Giờ đây, nhìn Minh bắn từng phát súng. Phát sau chính xác hơn phát trước. Chỉ trong buổi tập luyện đầu tiên Thuận Minh đã bộc lộ ra thiên phú mạnh mẽ của hắn với súng, không thua kém gì thân thủ cận chiến. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm làm nội gián, Huyết Phục Đao chợt thấy lòng có chút hối hận. Hắn có linh cảm Minh sẽ trở thành một nhân tố chính làm xáo trộn sự yên bình tồn tại bao nhiêu năm giữa Hồng Bang và cảnh sát. Đó là điều Huyết Phục Đao không muốn nhìn thấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...