Hoán mệnh
Chương 69
Hai năm rưỡi sau…
Trước trường Đại học Xã hội Nhân văn, đám sinh viên nam tụ tập đông đúc rì rầm bàn tán, ánh mắt lại lén lút nhìn về phía góc bên kia cổng trường. Nơi đó đang đứng một cô gái cực kỳ xinh đẹp ôm cặp trước ngực, ánh mắt ngóng nhìn ra đường. Nàng có gương mặt của thiên sứ, trắng nõn, đôi mắt to tròn xinh xắn không thể tả, đặc biệt hơn là mái tóc nàng đen óng phủ quá mông, cơ thể thanh mảnh, phổng phao thành thục làm đám sinh viên nam cứ nhìn không rời mắt.
“Em gái đó tên Hạ Vi… học năm nhất Tâm lý học”.
“À… ra là Hạ Vi, Hoa khôi mới của trường mình. Giờ mới được thấy… Thật không sai nha.”
“Ừ… Không biết em gái có bạn trai chưa?”
“Muốn biết thì mày lên mà hỏi!”
“Thôi đi… tao bị bệnh sợ gái đẹp… cứ thấy gái đẹp mà tay chân nó cứ nhũn ra…”
“Ha ha… mày thiếu tự tin thôi… để thằng Vinh biểu diễn cho xem… Lên đi cu…”
“Mịa… Cho tao ngồi xe đẹp là tự tin khác hẳn…”
Thằng sinh viên tên Vinh có chút ưỡn ngực lên, ánh mắt nhìn xuống chiếc Honda Sh mới mua mới cáu, lòng tự tin cũng dạt dào tăng cao.
“Để tao ra tay… Đứng mà xem nha…”
Vinh mở khóa xe, nổ máy, vừa định đi tới thì nó thấy Hạ Vi bước xuống lề đường, lại đi về phía nó. Gương mặt nàng rạng rỡ, đôi môi anh đào mỉm cười làm cả đám thanh niên ngơ ngẩn. Vinh nắm chặt tay lái, tim đập thật nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hạ Vi đã đến gần sát trước mặt, trong làn gió nhẹ còn thoang thoảng mùi hương thơm ngát làm Vinh mê mẩn lim dim.
Nhưng Vinh phải thất vọng rồi, Hạ Vi không dừng lại, mà đi lướt qua nó và cả đám con trai. Nàng bước đến trước một chiếc BMW series 6 màu đen bóng lộn vừa trờ tới. Hạ Vi chưa kịp mở cửa thì cửa tài xế bật mở… Một chàng thanh niên cao lớn xuất hiện. Anh ăn mặc đơn giản lại sành điệu, gương mặt góc cạnh đẹp trai nam tính như một nam thần. Người thanh niên mỉm cười, mở cửa ghế phụ cho Hạ Vi. Nàng mỉm cười, ngồi vào…
Đến lúc chiếc xe đã đi khuất… Trước cổng trường mới vang lên tiếng lụp bụp của bảy tám trái tim vỡ vụn. Không những Vinh mà sáu thằng bạn đều chán nản không gì tả nổi. Người ta đã giàu, còn đẹp trai như nam thần Hàn Quốc… Đúng là thất bại trắng tay ah. Kiểu này còn cạnh tranh cái rắm.
– Ông xã hôm nay rất đẹp trai đó… Còn ga lăng mở cửa cho em chứ? Đáng yêu quá…
Trong xe, Hạ Vi hai mắt lấp lánh, ôm cứng cánh tay Minh, chồm qua hôn lên má anh một cái.
– Ha ha… Anh mà không xuống xe ngày mai cả trường sẽ đồn em cặp kè với đại gia bụng phệ đấy… – Minh cười thoải mái.
– Hi hi… Em không sợ… Ai đồn thì em cứ bắt anh đưa rước đi học là hết đồn… Sợ lúc đó không phải là đám con trai, mà cả đám con gái còn ra trước trường đứng chờ với em đó.
Minh mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Hạ Vi. Thời gian thấm thoắt thoi đưa… Chớp mắt như đã hơn hai năm trôi qua.
Minh giờ đây đã là một người đàn ông trưởng thành. Thay thế vẻ ngây ngô ngày nào là một đôi mắt sáng trí tuệ, hàng lông mày rậm đen lại đều như bút vẽ tôn lên đôi mắt sáng rực trí tuệ và đôi môi mím chặt kiên nghị, mái tóc đen dày bồng bềnh gợn sóng tự nhiên, làn da đã không còn ngăm đen nhưng không trắng vừa đủ để thể hiện sự nam tính mạnh mẽ sinh lực tràn đầy.
Gần ba năm bên nhau, dù Minh và Hạ Vi chưa kết hôn, nhưng vị trí của Minh trong bang không khác gì con rể của Bang chủ, vừa là người thừa kế chính thức của Hồng Bang. Nếu nói Minh dưới một người trên vạn người cũng không sai biệt nhiều lắm. Tổng số lượng người Hồng Bang hiện nay cả nội ngoại đường đã vượt qua một vạn, phủ khắp toàn quốc.
Hơn hai năm trước, khi còn đi theo chú Hào, Lân tướng. Minh đưa ra kế hoạch thôn tính những bang phái lấy đổ nghiệp làm sinh cơ, nhận họ như một chi nhánh của Lân đường, mỗi tháng nộp phí lên cho tổng hội. Lân đường từ gói gọn trong Sài Gòn một đường mở rộng khắp Đông Nam bộ, rồi hai tháng sau nuốt gọn Tây Nam bộ. Hệ thống sòng bạc của Lân đường từ 175 điểm tăng lên 312 điểm bao phủ cả miền Nam.
Hơn một năm trước, Minh được ông Long điều chuyển qua Long đường, đi theo chú Nghiêm, Long tướng. Long đường quản lý hệ thống tín dụng đen cho vay tiền nóng. Ngoài những điểm mốc cho vay con bạc tại các sòng bài của Hồng Bang, Long đường còn quản lý hơn 254 hiệu cầm đồ và vô số các điểm cho vay nóng nhỏ lẻ phủ khắp miền Nam. Vì tính chất công việc, chú Nghiêm nắm trong tay vô số đàn em có thân thủ nhanh nhẹn, đánh đấm giỏi, nên Long đường còn nhận một số dịch vụ ngầm ngoài lề khác theo đơn đặt hàng, như: Đâm thuê, chém mướn, bắt cóc, thậm chí là đáng ghen thuê… Dĩ nhiên các đối tượng khách hàng của Hồng Bang rất kén chọn, chỉ những cá nhân doanh nghiệp sẵn sàng chi trả số tiền lớn nhắm tới những mục tiêu khó gặm.
Vào Long đường được hai tháng, Minh tìm được hồ sơ ghi chép vụ bắt cóc của Hoàng Minh và Nhật Vi, thậm chí đơn đặt hàng phá huỷ thang máy của bà Kháng Phương. Nhưng Minh chỉ tìm hiểu cho vui mà thôi. Những chuyện đó bây giờ đã qua không liên quan đến anh nữa.
Từ ngày Hằng Kiểm trốn tù, Khánh Phương cũng biệt tăm không thấy xuất hiện nữa. Nhưng Minh nghĩ một ngày gần đây bà ta sẽ trở lại vì Hoàng Sơn sắp mãn hạn tù.
Trong một năm ở lại Long đường, Minh đã giúp chú Nghiêm thành lập một chức năng mới của Long đường, thu mua nợ khó đòi của các doanh nghiệp, ngân hàng. Để thực hiện kế hoạch này, Long đường phải thành lập tổng cộng mười bảy công ty đòi nợ điều động hơn 700 anh em ngoại đường Hồng Bang. Quy trình đòi nợ cũng được Minh soạn thảo, tiên lễ hậu binh. Nhân viên có đồng phục lịch sự, tóc tai cắt gọn gàng, nói năng lễ phép… Sau ba tháng hoạt động, lợi nhuận ròng của Long đường tăng trưởng vượt bậc.
Và bây giờ là giữa năm thứ ba, Minh đang đi theo Phụng tướng, hay gọi là chị Phượng. Phụng tướng phụ trách hệ thống quản lý ngành nghề lâu đời nhất trong lịch sử nhân loại, đó là mại dâm.
Nghĩ đến chuyện này Minh không thể không nhìn qua Hạ Vi đang ngồi bên cạnh. Nàng là người phản đối Hồng Bang duy trì quản lý loại ngành nghề khai thác sinh lợi trên thân xác phụ nữ. Dù Ý Lan, mẹ nàng giải thích thế nào Hạ Vi vẫn phản đối. Nàng còn phản đối kịch liệt hơn khi Minh được điều chuyển sang đi theo chị Phượng để học hỏi. Nhưng ý ông Long quyết, không ai có thể thay đổi được…
– Không lo lái xe đi… nhìn em cười cái gì? – Hạ Vi nói.
– Em còn giận ba em sao? – Minh hỏi.
– Hừ… em sẽ không nhượng bộ… Ba biết em không thích mấy thứ dì Phượng đang làm, mà cũng ném anh sang đó… – Hạ Vi phụng phịu, hai gò má láng mịn phồng phồng làm Minh chỉ muốn cắn lên nó.
– Haizz… Em nghe anh nói một lần thôi…
Minh nắm tay nàng, ánh mắt vẫn nhìn đường, giọng trầm trầm nói:
– Không một xã hội nào không có mại dâm… Dù nơi đó đang tôn thờ tôn giáo gì, dù pháp luật nơi đó có công nhận hay không. Em có hiểu không?
– Bao nhiêu người đàn ông ngoài kia không có vợ, không có bạn gái…
– Vì có những kẻ một tay ôm hai ba cô… có phải không? Hi hi… – Hạ Vi nói xen vào.
– Ah hem… Anh mà so với cả một đất nước thì không đáng kể, chẳng ảnh hưởng gì… – Minh hơi ngượng đằng hắng một cái.
– Ý anh là những người đàn ông bất hạnh ngoài kia khi có nhu cầu họ sẽ đi đâu? Xã hội không có tệ nạn mại dâm dù nhìn qua rất trong sạch tươi đẹp đó… nhưng ẩn họa tiềm tàng bên trong là khôn lường. Mỗi đêm sẽ có bao nhiêu người phụ nữ, con gái bị hiếp dâm… Phụ nữ như em sẽ không dám ra đường vào buổi tối…
– Thiến… thiến hết những tên bệnh hoạn đó… – Hạ Vi nghiến răng nói.
– Em không thấy mình tàn nhẫn sao? Chính em đã ép họ phải phạm tội.
– Hừ… anh đừng biện minh cho đàn ông. Ok, mãi dâm có thể vẫn tồn tại, nhưng tại sao Hồng Bang phải tham gia vào? Còn bao nhiêu bang phái khác, còn bao nhiêu người có thể quản lý đám phụ nữ đó mà?!
– Hồng Bang nên tham gia vì chúng ta không giống những bang phái khác. Chúng ta không ép buộc bất cứ ai, không bóc lột sức lao động hay thân xác của họ… Nếu không có Hồng Bang, họ phải đối mặt với bao nhiêu rủi ro tiềm tàng… từ phía cảnh sát, từ phía những đám ma cô, thậm chí những gã đàn ông khách hàng cũng không ít kẻ lưu manh…
Hạ Vi nhìn Minh, khóe miệng mím lại nén cười. Nàng rất thích nhìn Minh những khi anh nói huyên thuyên về triết lý cuộc sống. Nàng rất thích anh đem mình là một phần của Hồng Bang, bảo vệ cho danh dự và quyền lợi của Hồng Bang. Hơn hai năm trước, ngày nàng bị Hoành Sơn bắt cóc, Minh đã dùng máy nàng để cấp quyền truy cập vị trí cho điện thoại của anh. Dù anh thành công qua mặt được ba nàng, nhưng khi đó Hạ Vi rất lo lắng. Nàng lo một ngày anh sẽ làm điều dại dột, phản bội Hồng Bang và nàng sẽ mất anh mãi mãi. Nhưng thời gian trôi qua, Minh thật sự hòa nhập, tìm thấy đam mê trong công việc của Hồng Bang, nỗi lo của nàng cũng tự bay biến mất.
– Thật ra, em cũng đúng ở một khía cạnh.
– Hả?! – Hạ Vi ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh.
– Em đúng khi nói… tại sao phải sinh lời trên thân xác phụ nữ… Anh cho rằng… thân xác đàn ông cũng có thể khai thác được.
– Hả?!
– Xã hội ngày nay kêu gọi bình đẳng nam nữ… Đàn ông có nhu cầu cần giải quyết, tại sao phụ nữ không có chứ?! Dĩ nhiên hiện nay đã có không ít loại dịch vụ phục vụ quý bà… nhưng họ thiếu tính chuyên nghiệp nha. Anh thấy Phụng đường nên mở rộng thêm một dịch vụ chuyên phục vụ khách hàng nữ giới từ các em nhỏ học sinh cấp ba nhan sắc hạn chế chưa có bạn trai cho đến các quý bà goá chồng, ly dị chồng hoặc chồng không dùng được nữa…
– AAAAA… Em không nghe nữa… không được nói nữa… kinh tởm quá đi…
– Ha ha…
Mười phút sau…
Trước cổng trường Đại học Sư phạm, xe cộ đông đúc nối đuôi nhau đi vào cổng. Hai bên cổng vô số người bán hoa chen chúc mời chào. Trên cổng trường căng ngang biểu ngữ “Chúc mừng các thầy cô giáo tương lai – Sinh viên khóa XXII năm 2018”.
– Wah… Đông vui quá… Nhanh nhanh vào thôi, Lễ sắp bắt đầu rồi.
Chiếc BMW series 6 đen bóng từ từ tiến vào cổng trường, Hạ Vi ngồi ghế trước nhìn ngang ngó dọc nhấp nhổm không yên. Hôm nay là Lễ tốt nghiệp của Ngọc Nga. Hơn hai năm trước với sự động viên của Minh và Hạ Vi, nàng tiếp tục đi học lại. Nhưng Ngọc Nga không những đi học lại bình thường, mà tranh thủ tối đa thời gian học bù hơn nửa năm bỏ dở. Và hôm nay, nàng tốt nghiệp loại giỏi đúng thời hạn mãn khóa của mình.
Đỗ xe xong, Minh dắt tay Hạ Vi, tay còn lại ôm một bó hoa hồng thật lớn. Tổng cộng 99 bông hoa hồng Pháp đỏ rực… Đến Hạ Vi nhìn cũng phải ghen tị. Hai người bước nhanh vào sảnh đường đón phụ huynh. Lúc này Lễ đã bắt đầu, sinh viên ngồi bàn trực cũng bỏ vào trong xem Lễ. Minh nghe được tiếng xướng tên liên tục từ cửa Hội trường vọng ra, anh kéo Hạ Vi chạy gấp.
– Minh…
Chợt một tiếng gọi từ phía sau làm Minh sững người, quay lại. Hai người vừa gọi Minh lại ngỡ ngàng, ấp úng hỏi:
– Cậu… xin lỗi… cậu là Minh, có phải không?
Minh nhìn hai người ánh mắt ngờ vực trước mặt, nó hiểu hai người nhận ra mình từ dáng người phía sau. Minh thoáng thở dài, gật đầu:
– Chào ông bà chủ… Là tôi.
Hạ Vi đang nhìn người đàn ông lớn tuổi hói đầu và người phụ nữ mập mạp mồ hôi nhễ nhại này, chợt nghe Minh trả lời nàng liền ngơ ngẩn không hiểu nổi.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Lúc này trong Hội trường trên bục sân khấu. Hơn một trăm sinh viên tốt nghiệp trong đồng phục áo choàng đen sọc xanh đỏ, đội mũ vành vuông đứng thành ba hàng. Mọi người ai cũng cười vui vẻ, tay cầm tấm bằng tốt nghiệp mất bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới đạt được. Duy chỉ có một người, một cô gái xinh đẹp, hai mắt lại đỏ hoe lạc lõng. Ngọc Nga đã nhìn tới nhìn lui nhiều lần trong đám người đông nghịt dưới sân khấu, nàng không tìm thấy bóng dáng của Minh, cả Hạ Vi cũng không. Ngay lúc giọt nước mắt nặng dần chực rơi xuống, Ngọc Nga nghe tiếng xôn xao xung quanh, nàng dụi mắt ngẩng đầu lên.
“Ai chơi nổi như vậy ah?”
“Bó hoa đó lớn hơn cả người ah…”
Ngọc Nga nhìn theo ánh mắt mọi người. Nàng thấy từ cuối Hội trường, đám đông đều tản ra cho một bó hoa khổng lồ biết di động từ từ tiến thẳng về phía sân khấu. Đến trước bệ sân khấu, bó hoa vẫn không dừng lại mà từng bước đi lên. Màn xuất hiện ấn tượng này có vẻ như được đám đông chấp nhận nên không ai phản đối.
Lúc này Ngọc Nga đã không nhịn được, hai mắt nhòe đi, cả người run rẩy. Nàng nhận ra đôi giày nâu bóng người cầm hoa đang mang. Ngọc Nga vội vã bước ra khỏi hàng, lao nhanh tới. Bó hoa lớn được đặt xuống, Minh giang rộng vòng tay đón lấy thân thể mềm mại của nàng.
– Xin lỗi anh tới trễ. – Minh nói.
– Không trễ… anh không trễ… – Ngọc Nga nghẹn ngào nức nở.
Minh lau nước mắt trên mặt nàng, đặt lên đôi môi nàng một nụ hôn. Một nụ hôn ngọt ngào mang vị mằn mặn của nước mắt hạnh phúc.
“Wahhh…”
“Aaaaa…”
Cả Hội trường dậy sóng, tiếng vỗ tay hoan hô, xen lẫn đâu đó là những trái tim mềm yếu tan chảy.
Ngọc Nga dụi gương mặt xấu hổ đỏ rực vào ngực Minh, ánh mắt lại tràn ngập hạnh phúc.
– Anh còn một ngạc nhiên khác dành cho em…
Nghe Minh nói, nàng lại ngẩng người ngạc nhiên. Nàng lau nước mắt theo tay anh chỉ nhìn xuống sân khấu. Nàng thấy Hạ Vi đang vẫy vẫy tay với mình. Ngọc Nga mỉm cười, chợt đôi mắt sững lại bên hai bóng hình già cỗi bên cạnh Hạ Vi.
– Ba mẹ đến mừng em tốt nghiệp đó.
Minh mỉm cười dắt tay Ngọc Nga đi xuống. Bàn tay nàng thật lạnh lẽo nắm chặt tay anh. Đến trước mặt hai người, nhìn mái tóc xơ xác bạc trắng của cha, đôi mắt thâm quầng nhòe nước mắt của mẹ… khóe mắt Ngọc Nga chợt nóng ran, nặng trĩu, nước mắt không kềm được tuôn rơi… Nàng lao vào ôm mẹ khóc ngất.
– Mẹ ơi… Cha ơi… con xin lỗi.
– Không… không phải lỗi con… là lỗi của mẹ.
Cả hội trường lặng im thổn thức. Hoa hồng, nụ hôn, tình thân và nước mắt. Đủ vị cay đắng ngọt bùi… Sinh viên sư phạm khóa 22 sẽ nhớ mãi buổi tốt nghiệp của mình.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Bốn mươi phút sau…
Ông bà Sang ngồi trên bộ sofa giữa gian phòng khách rộng lớn xa hoa trong lòng vẫn lâng lâng thấy mình như đang mơ. Nào là xe hơi BMW, nào là căn hộ tầng thượng sang trọng lộng lẫy. Đây là cuộc sống của con gái mình và Minh sao? Ngọc Nga lại vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa đi làm. Mà dù nó có đi làm thì mười kiếp vẫn không làm ra được cơ ngơi như vậy. Vậy là tài sản của Minh sao? Nơi này phải tốn bao nhiêu tiền để mua? Còn chiếc xe hơi bóng lộn khi nãy Minh chở ông bà về, phải rất đắt tiền!
– Ghế da thật đó bà… – Ông Sang cúi người hít hít mặt ghế sofa.
– Ông có thôi đi không! Nghiêm túc một chút. – Bà Sang đang suy nghĩ đủ thứ ngổn ngang, lại nghe chồng nói nhảm nhí, gắt lên.
– Đây, cháu mời hai bác dùng ít trái cây…
Hạ Vi từ nhà bếp mang ra một đĩa trái cây, cắt gọn sạch sẽ đặt lên bàn. Nàng ngồi xuống ghế đối diện, rót nước. Hạ Vi xem Ngọc Nga như chị, thì Ba mẹ của chị, nàng có phận sự đón tiếp niềm nở.
– Hai đứa nó làm gì trong phòng lâu như vậy không biết? – Bà Sang làu bàu nhìn về phía cửa phòng ngủ.
– Chuyện tụi trẻ… bà hỏi làm gì. – Ông Sang gạt ngang.
Hạ Vi che miệng nén cười. Hiển nhiên nàng biết Minh và Ngọc Nga ở trong phòng không phải làm chuyện lung tung. Bà Sang muốn Ngọc Nga về nhà ở vài ngày, nhưng chị không đồng ý. Minh có lẽ đang thuyết phục Ngọc Nga.
– Cô… cô là gì với Minh?
Bà Sang nhìn Hạ Vi hỏi. Bà nhìn qua cô gái này, về nhan sắc còn hơn con gái bà. Tuổi lại trẻ hơn. Ăn mặc đơn giản như không tầm thường. Đặc biệt lúc ở trường bà lại thấy tận mắt Minh nắm tay con bé mà chạy.
– Dạ, con… con là bạn gái anh Minh. – Hạ Vi có chút lúng túng, nói.
– Bạn gái?! Là bạn hay là… – Ông Sang chưng hửng ngơ ngác hỏi.
– Dạ, bọn con chưa cưới… nhưng xem con là vợ anh Minh cũng được ạ. – Hạ Vi mặt hơi đỏ, nói.
Dù sao nàng và Minh ở với nhau cả ba năm, còn dài hơn một số cặp vợ chồng sớm nở tối tàn. Bao nhiêu người ở Hồng Bang đều xem nàng là gái có chồng, dần nàng cũng quen như vậy.
– Nhưng… vậy… vậy… còn con Nga nhà tôi? Nó là… gì? – Đến lượt bà Sang chưng hửng.
– Chị Nga cũng vậy… là vợ anh Minh. – Hạ Vi nói, lòng cũng thấy có chút bất ổn.
Bà Sang chợt chao đảo rồi tuột khỏi sofa, ngồi phịch trên thảm:
– Ngọc Nga… nó là… vợ lẻ cho người ta sao?!
Ông Sang cũng ôm đầu, vò tóc, còn có mấy sợi trên đầu cũng bị ông vặt xuống. Bà Sang bắt đầu khóc lóc thảm thiết:
– Trời ơi… Nga ơi… Mẹ sinh con ra, cho con ăn học… không giàu có như người ta, cũng có phải thiếu thốn gì đâu… Sao con đi làm vợ lẻ cho người ta…
– Không phải đâu ạ… Chị Nga và con là như nhau thôi… – Hạ Vi rối tung rối mù, liên tục phân bua.
Hạ Vi thật sự hối hận ah. Tại sao mình lại tỏ ra niềm nở đón tiếp, lại gây ra chuyện hiểu lầm như vậy chứ?! Nàng toan đứng dậy tìm cầu cứu thì cửa phòng ngủ bật mở. Minh bước ra, hơi nhíu mày nhìn bà Sang đang khóc lóc than trời. Phía sau Minh, Ngọc Nga xách một túi đồ, vừa thấy mẹ mình như vậy liền chạy tới hỏi:
– Mẹ… mẹ làm sao vậy?
– Ngọc Nga, con ơi… Ba Mẹ còn mặt mũi nào sau này đi gặp ông bà đây… Hu hu… – Bà Sang mếu máo. – Con… con thiếu tiền ăn học thì về với ba mẹ… Ba mẹ có bán nhà cũng cho con học… Sao con đi làm vợ lẻ cho người ta…
– Con làm vợ lẻ bao giờ? Mẹ nói gì vậy? – Ngọc Nga hậm hực hỏi.
– Nhưng mà… khi nãy… Cô ấy nói… – Bà Sang lau nước mắt chỉ Hạ Vi.
Ngọc Nga hơi nhíu mày nhìn Hạ Vi. Hạ Vi thấy tình hình không ổn, có chút vượt khỏi kiểm soát, nàng bối rối nói:
– Con không có… con nói là con và chị Nga là như nhau… Cô lại không nghe con…
– Rõ ràng là cô nói mà… cô còn chối. Chồng tôi cũng nghe được… – Bà Sang lau nước mắt, thút thít quay qua lườm chồng.
Ông Sang giật thót, hơi bối rối, cũng gật đầu.
– CON KHÔNG CÓ… Cô… cô đặt điều cho con…
Hạ Vi thật sự uất nghẹn, hai mắt đỏ hoe rưng rưng. Từ nhỏ đến giờ nàng sống rất hòa đồng, bạn bè nàng chơi cũng vậy, không phân biệt giàu nghèo. Nàng gặp gỡ ba mẹ chị Ngọc Nga, dù bề ngoài họ rất đơn giản, lại có vẻ quê mùa, đi đâu cũng trầm trồ xuýt xoa… Hạ Vi vẫn niềm nở tiếp đón. Nhưng nàng không ngờ sự niềm nở vui vẻ của mình lại được báo đáp bằng một lời vu oan như vậy. Chị Ngọc Nga sẽ nghĩ về mình thế nào? Anh sẽ nhìn mình thế nào đây? Hạ Vi uất ức đến nước mắt không kềm được chảy dài trên mặt.
– Đừng khóc… – Minh đặt tay vai lên Hạ Vi, ôm nàng vào lòng.
– Em không có nói… em thề… – Hạ Vi uất nghẹn, khóc nức nở.
– Chị cũng tin em mà… – Ngọc Nga lúc này cũng bước tới, ôm Hạ Vi vào lòng.
– Chị ơi…
– Nín khóc nha… chị hiểu em bị oan mà…
Bà Sang cảm thấy không ổn. Ban đầu bà khóc than là thật, nhưng sau lại nhận ra mình có một cơ hội chụp mũ con bé ngây ngô kia. Tính của bà là vậy, khi có cơ hội làm điều lợi cho mình hay cho con gái mình đều chộp ngay lấy nhất quyết không bỏ sót. Nhưng bây giờ Ngọc Nga lại có vẻ như tin lời người ngoài, ngay cả Minh cũng không nghi ngờ… Bà Sang có chút chột dạ, cố vớt vát, nói:
– Ngọc Nga… con không tin mẹ sao? Con bé đó…
“THÔI ĐỦ RỒI…” – Minh quát lớn.
Âm thanh uy nghiêm của anh làm ông bà Sang tái mặt, nín thin. Minh ngồi xuống ghế đối diện với ông bà Sang, ánh mắt sắc lạnh như hai lưỡi đao làm cơ thể hai người run rẩy.
– Tôi tưởng sau bao nhiêu năm không có Ngọc Nga bên cạnh bà đã thay đổi tính nết… hóa ra tôi đã nhầm. – Minh nói giọng trầm thấp lại rõ ràng từng tiếng.
– Không phải đâu… Thật ra là…
Minh xua tay, gạt ngang không cho bà ta nói tiếp.
– Bà vừa vào đây thì nghĩ là tôi giàu có lắm sao?! Bà muốn chia rẽ tình cảm của tôi và Hạ Vi để Ngọc Nga độc chiếm nơi này sao?
– Ha ha… – Minh cười khẩy.
Bà Sang cúi đầu, bối rối im lặng. Bà bắt đầu hối hận vì quyết định bộp chộp của mình.
– Bà sai rồi… Tất cả nơi này đều là tài sản nhà Hạ Vi. Tôi chỉ là người ở thuê thôi.
Hạ Vi lau nước mắt muốn lên tiếng lại bị Ngọc Nga kéo lại.
– Ngay cả chiếc xe kia, tôi cũng phải trả góp từng đồng.
Bà Sang ngẩng mặt nhìn quanh căn nhà miệng có chút đắng chát, nuốt xuống.
– Bà càng sai khi đánh giá thấp tình cảm giữa ba người chúng tôi. Vì một lời bịa đặt của bà tôi sẽ lạnh nhạt với người phụ nữ của mình sao? Ha ha… Bà có chút xem trọng mình quá rồi.
– Vậy mà tôi còn cố thuyết phục Ngọc Nga theo bà về nhà ở vài ngày. Nhưng bây giờ tôi đã đổi ý… Tôi không muốn nàng bước vào căn nhà đó nữa… ở bên người mẹ như bà chỉ làm ô uế linh hồn trong sạch của nàng.
– Minh… Con nghe cô nói… Khi nãy chắc cô nghe nhầm rồi…
Bà Sang sửng sốt kêu lên, quay lại nhìn Ngọc Nga, nhưng con gái bà chỉ nhìn về phía Minh. Ngọc Nga nhìn Minh hai mắt nàng đỏ hoe, môi mím chặt khẽ gật đầu. Nàng thật sự đã quá thất vọng với mẹ mình.
Bà Sang như người mất hồn ngồi phịch trên thảm, nước mắt không kềm được trào ra khóe mắt. Bà đã làm gì, vừa tìm lại được con gái, lại vì một chút suy nghĩ tham lam để đánh mất nó lần nữa sao?!
– Lời cuối cùng tôi muốn nói với ông bà. Số tiền hai mươi triệu mỗi tháng ông bà nhận được không phải là từ trên trời rơi xuống.
Ngọc Nga lúc này cũng ngạc nhiên nhìn Minh. Nàng chưa bao giờ nghe anh nói về việc đó…
– Đó là đồng tiền xương máu của tôi kiếm được.
Ông bà Sang gương mặt lúc đỏ lúc trắng thật xấu hổ không nói được lời nào. Những tháng đầu tiên, nhận được số tiền do người mang tới, họ còn ngạc nhiên dò hỏi. Nhưng không nhận được câu trả lời cụ thể nào… Họ cũng không quan tâm nữa, cứ biết mỗi tháng có người đem tiền đến tiêu xài là được. Dần dần họ xem số tiền đó là mặc nhiên phải có… như ông trời thiếu nợ họ phải trả vậy.
– Số tiền chu cấp mỗi tháng đó… Tôi không gửi cho ông bà chủ đã nuôi tôi mười năm, vì tôi nghĩ mình không thiếu nợ họ điều gì. Mà tôi gửi cho ba mẹ của người phụ nữ tôi yêu…
– Vì Ngọc Nga là vợ tôi, cũng như Hạ Vi… Cả hai đều là vợ tôi, không phân biệt chính thứ.
Ngọc Nga gối đầu đầu lên vai Hạ Vi nước mắt giàn giụa. Trái tim nàng vừa đau đớn lại vừa ngọt ngào đan xen mâu thuẫn. Minh thở dài, bước đến choàng tay ôm cả hai nàng vào lòng.
– Bây giờ ông bà có thể về rồi… Yên tâm, số tiền kia tôi sẽ tiếp tục gửi cho đến lúc ông bà trăm tuổi.
– Ngọc Nga, con ơi… Mẹ sai rồi… Mẹ xin lỗi con…
Bà Sang ngồi trên sàn nhà ôm mặt khóc nức nở. Ông Sang thở dài, kéo tay vợ đứng dậy… Nhìn hai hình dáng già cỗi dắt díu nhau thất thểu bước ra khỏi nhà, lòng Minh cũng dâng lên cảm giác nao nao khó chịu. Nhưng cuộc đời là vậy, không tàn nhẫn với người, là tàn nhẫn với người thương yêu bên cạnh mình.