Hoán mệnh

Chương 70



Phần 70

Hai tuần sau…

Đại lộ Trần Hưng đạo rộng lớn có thể xem là huyết mạch của thành phố kéo dài từ Quận 5 lên đến Quận 1. Con đường này đặc biệt đông đúc vào tối thứ Bảy hàng tuần. Vô số xe hơi, xe máy lũ lượt nối đuôi nhau mang theo từng cặp nam nữ, bạn bè vui vẻ nói cười rẽ vào những tụ điểm giải trí ăn chơi. Một trong những điểm nổi trội trên tuyến đường này là Khách sạn Đông Hưng. Nơi này có thể nói là thiên đường hạ giới cung cấp đủ loại dịch vụ “tươi sống” từ Massage, Karaoke và dĩ nhiên bãi đáp chính vẫn là Hotel.

11h15 tối…

Chiếc BMW series 6 đen bóng đỗ lại trước cửa Khách sạn Đông Hưng. Trước ánh mắt tò mò của đám người đông đúc đứng hút thuốc phía trước, trong xe bước xuống bốn người đàn ông mặc vest đen. Người đi đầu dáng người cao lớn, mái tóc đen dầy gợn sóng và khuôn mặt đẹp trai đến ngỡ ngàng. Anh ta bước thẳng về phía cổng khách sạn, ba người khác đi sau lưng. Đám đàn ông trước cửa khách sạn đều dạt ra, ném theo ánh mắt đố kị nồng đậm. Còn đám phụ nữ lại xuýt xoa, xuân tâm rạo rực gần như mất kiểm soát.

– Anh Minh… – Một người an ninh bước đến chào.

– Ở đâu? – Minh gật đầu hỏi, chân vẫn không dừng bước.

– Tầng 7, Khu VIP, phòng 704 – Người an ninh bước nhanh theo, nói.

– Được. Dẫn tôi lên.

– Dạ.

Người an ninh nhanh nhẹn bước nhanh đến thang máy, bấm nút. Ánh mắt anh ta lén nhìn người thanh niên cao lớn bên cạnh. Làm nhân viên lâu năm nơi này, anh ta biết rõ có một số người mình không thể đắc tội nổi, như người trước mặt này.

Minh nhìn con số trên khung thang máy nhảy lùi chậm chạp, lòng có chút suy nghĩ.

Phụng đường của Hồng Bang nếu nói về khía cạnh nhân lực đang quản lý có thể nói là lớn nhất toàn bang. Vì thế, bên dưới chị Phượng còn bốn phó tướng. Hai người tại thành phố, một người ở miền Trung, một người ở miền Bắc. Dưới mỗi người Phó tướng còn có nhiều cấp quản lý, vậy mà vẫn không kiểm soát hết nổi hệ thống.

Nói là hệ thống cũng đúng, hoặc gọi là Hội chị em bạn nghề cũng đúng. Hệ thống của chị Phượng bao gồm các công đoạn từ tuyển dụng, chiêu nạp phụ nữ từ nhiều lứa tuổi, đào tạo và điều phối họ đến những tụ điểm có nhu cầu, qua đó bắt đầu thu phí hàng tháng từ người lao động, lẫn nơi sử dụng lao động. Song song với đó còn phải đảm bảo an toàn sức khỏe lao động cho người làm việc, đảm bảo an toàn tính mạng phòng ngừa các trường hợp bạo hành.

Hơn nửa năm làm ở Phụng đường, Minh chưa tìm ra được ý kiến gì đáng giá mang tính nâng cấp xây dựng hệ thống theo yêu cầu của ông Long. Cơ bản Minh không có thời gian để nghiền ngẫm, Phụng đường có quá nhiều sự vụ phát sinh. Có thể nói là từng giây, từng phút đâu đó đều có những người phụ nữ cần được Hồng Bang bảo hộ. Nếu không phải là tiền thù lao không đúng thỏa thuận, thì là khách hàng không chịu dùng bao cao su. Nếu không phải là chê bai cách phục vụ không trả tiền, thì là bạo hành ngược đãi… Đủ loại tình huống cần xử lý can thiệp.

Đôi khi Minh nghĩ Hồng Bang nên sản xuất ra một loại vending machine. Khách hàng có nhu cầu thì bỏ tiền vào. Sau đó chọn gương mặt nữ mình yêu thích, đại loại như Ngọc Trinh, Bích Phương… Sau đó bấm chọn lựa “pussy” hay “anal”, rồi cho dương vật vào máy. Sẽ tiện dụng hơn nhiều… Sẽ không phát sinh bao nhiêu tình huống tranh chấp chỉ xảy ra giữa con người và con người.

Đương nhiên với thân phận của Minh, chị Phụng chỉ yêu cầu Minh xử lý những tình huống khó như hôm nay.

“Tinh…” – Cửa thang máy mở ra.

Minh và ba anh em của Phụng đường bước vào, người an ninh cũng vào theo bấm thang máy lên tầng bảy.

Phụng đường chủ yếu là phụ nữ, nhưng vẫn sử dụng một số anh em điều chuyển luân phiên từ các đường khác sang để chịu trách nhiệm bảo vệ. Cụ thể là người đứng bên trái Minh. Hắn tên là Tùng, biệt danh Tùng phèo, vì từng bị người ta chém lòi ruột vẫn không biết còn chạy khắp nơi. Hắn là người Minh đã gặp gỡ làm việc chung từ thời còn ở Lân đường. Cũng như mọi người, Tùng phèo rất chán công việc như ma cô dắt gái bên Phụng đường, nhưng từ ngày biết được đi theo Minh, hắn hăng hái hẳn. Không những Tùng, mà rất nhiều anh em trẻ tuổi của Hồng Bang đều muốn đi theo Minh, xem Minh là thần tượng phấn đấu.

Cửa thang máy mở ra. Trước mặt Minh và ba anh em Hồng Bang là một hành lang khách sạn lót thảm sang trọng với hai dãy cửa phòng nối nhau. Ba bốn phòng đang mở cửa, có những người đàn ông cởi trần, những cô gái quấn khăn đang đứng e ngại nhìn về phía cuối hành lang.

– Mời anh chị về phòng đi… Rất xin lỗi đã làm ồn ảnh hưởng anh chị… Chúng tôi sẽ xử lý ngay. Xin mời vào phòng đi ạ.

Tùng phèo và hai người khác bước ra nói, thái độ nhã nhặn lịch sự không thể chê trách được. Không cần biết người đối diện có phải là phụ nữ làm cho Hồng Bang hay không?! Tất cả đều phải chu đáo lịch sự. Đây là yêu cầu đầu tiên của Minh dành cho đám người đi theo mình.

Vừa bước đến trước cửa phòng 704, Minh thoáng nhíu mày, anh nghe được âm thanh đập phá la hét và cả tiếng khóc nức nở của phụ nữ bên trong.

– Mở cửa…

– Vâng – Người an ninh rút chiếc thẻ từ trên ngực áo, quét vào ổ khóa.

Ổ khóa vừa lóe đèn xanh, Tùng phèo lập tức đẩy mạnh cánh cửa mở toang ra. Gần như ngay lúc đó, một vật khá lớn lao vút tới giữa mặt Tùng. Hắn mở tròn hai mắt, né tránh cũng không kịp… Bất ngờ một bàn tay từ phía sau lưng hắn nhanh như chớp lao đến bắt lấy nó. Cả ba người Hồng Bang và cả gã an ninh cũng toát mồ hôi nhìn cái gạt tàn thuốc được nắm chắc trong tay Minh. Tùng phèo đón lấy cái gạt tàn nặng trĩu từ tay Minh, ánh mắt nhìn sang tràn ngập hâm mộ và cảm kích.

– Các người là ai?! Dám xông vào phòng này!

Minh chen người bước trước. Ánh mắt âm trầm lướt qua chiếc giường. Bên cạnh giường một cô gái toàn thân trần truồng co ro trong góc, mặt tái nhợt giàn giụa nước mắt. Trên giường là một gã đàn ông bụng phệ, đầu hói, không mảnh vải che thân vừa lên tiếng la hét. Bên cạnh ông ta là ba bốn cái dương vật giả, cái nào cũng to lớn, gai gốc… Cái cuối cùng màu đen to bằng cả bắp tay người lớn, bên dưới tấm drap chỗ đặt nó còn có mấy vết máu loang lổ.

– Kiểm tra cô ta…

– Vâng…

Tùng phèo và một người nữa bước tới, lấy tấm khăn phủ lên người cô gái. Cô ta vẫn hoảng loạn vùng vẫy đẩy hai người ra, nhưng sức lực vô cùng yếu ớt…

“Đừng chạm vào tôi… hu hu… đừng…”

“Ngoan nào… Anh là người Hồng Bang… Để anh xem em bị thương thế nào…”

– Không ổn rồi Đại ca. Phải gọi cấp cứu thôi.

Tùng phèo vừa nâng cô gái đứng dậy, liền kêu lên. Minh nhìn chỗ cô gái ngồi còn một vũng máu nhỏ thâm tím, anh còn ngửi được mùi máu tanh lan tỏa cả căn phòng.

– Không kịp gọi cấp cứu rồi. Lấy khăn tắm quấn cô ấy lại. Đem xuống xe ngay lập tức. – Minh nói.

– Vâng.

Ba người kia hối hả đem cô gái đi, Minh nét mặt âm trầm bước đến trước gã đàn ông đầu hói. Đối diện với ánh mắt rét lạnh của Minh, hắn ta run sợ, nín bặt. Minh cầm lấy cái điện thoại hắn để trên giường, ném cho gã an ninh.

– Khóa cửa phòng này. Không cho hắn ra ngoài, cho đến lúc tôi quay lại.

– Vâng. – Gã an ninh gật đầu.

Gã đầu hói vùng người đứng lên, hô hoán phản đối:

– Này… Mấy người có biết tôi là ai không? Làm như vậy là trái pháp luật. Các người không thể giam giữ tôi…

Minh vừa bước đến cửa, quay lại nhìn thẳng vào mắt gã gằn từ chữ:

– Mày đi chơi gái Pháp luật nào bảo vệ mày?! Mày nên cầu trời khấn phật… Cô gái kia qua khỏi. Nếu cô ta chết… tao cho thằng bệnh hoạn như mày chôn cùng.

Minh bước nhanh ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng.

Ba mươi phút sau…

Minh bước ra khỏi phòng cấp cứu, trán còn rịn ướt mồ hôi, khóe miệng lại mỉm cười nhẹ nhõm. Anh kéo lại vạt áo vest đen che đi vết máu dính trên chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

– Đại ca… làm điếu thuốc…

Tùng phèo, hai tên khác đang hút thuốc bên ngoài thấy Minh bước ra liền lên tiếng mời. Minh nhìn bàn tay hắn còn đọng ít máu khô, một ít còn lem lên hộp thuốc. Dĩ nhiên Minh biết máu đó đến từ đâu, từ nơi nào chảy ra… Nhưng vậy thì sao chứ?! Đó vẫn là máu của một con người bằng xương bằng thịt được cha mẹ sinh ra. Và bàn tay dính những giọt máu đó vì cứu một sinh mạng, vậy làm sao có thể xem là dơ bẩn được?! Minh nhận lấy một điếu thuốc của Tùng phèo, đón lấy ngọn lửa, rít một hơi khoan khoái.

– Con bé đó ổn rồi. Bây giờ thằng già kia xử lý sao Đại ca?! – Tùng phèo hỏi.

– Em thấy… mình lấy cái đen thui kia đóng vào lỗ đít nó… cho nó biết thế nào là cảm giác thế nào hành hạ người khác. – Một người khác nói đùa.

– Mẹ… mày nói hay lắm… mày đi làm việc đó đi… tao gớm không làm được ah. – Người còn lại cũng nói.

Minh rít một hơi thuốc, rồi ném điếu thuốc đi, nói:

– Theo luật Hồng Bang đi. Phạm người Hồng Bang phải bị trừng phạt thế nào thì cứ thế mà làm.

– Dạ…

Tùng phèo và hai gã kia ánh mắt lóe sáng hả hê khoái trá. Thông thường xử lý những khách hàng bệnh hoạn như vậy, khi gặp những Đại ca khác, chỉ bị cảnh cáo, cùng lắm là đánh bầm dập một trận. Luật trừng phạt của Hồng Bang bình thường chỉ áp dụng đối với người bên ngoài dám xúc phạm người Hồng Bang. Nhưng suy cho cùng cô gái kia chỉ là đối tượng được bảo hộ, cũng không thể thật sự xem là người của Hồng Bang. Nhưng lão già này thật xui xẻo khi gặp phải Minh đưa ra phán quyết. Trừng phạt áp dụng Luật Hồng Bang là cắt gân chân.

– Đi thôi…

“Reng… Reng…”

Đột nhiên điện thoại Minh reo vang. Đã gần 12h00 đêm, người gọi Minh giờ này chỉ có Hạ Vi, Ngọc Nga và vài tháng gần đây là… chị Phượng. Minh nhìn số điện thoại, mỉm cười, nhấc máy:

– Em nghe chị.

“Em tới Khách sạn Riverside ngay… Có chuyện cần xử lý.”

– Vâng.

Minh tắt điện thoại, quay qua nhìn ba tên Tùng phèo, nói gấp:

– Chị Phượng gọi. Ba đứa mày tự đón taxi về Đông Hưng xử lý vụ đó… rồi về nhà đi.

– Vâng, Đại ca.

Chiếc BMW series 6 đen bóng lao đi trong ánh mắt hâm mộ của ba đứa Tùng phèo. Một thằng bên trái chép miệng than thở:

– Thật tiếc, Bang chủ chỉ có một đứa con gái…

– Hừ, dù Bang chủ có thêm bốn đứa con gái nữa cũng chẳng đến phiên mày. – Thằng bên phải nói.

– Đụ mẹ… hai đứa mày nói cái gì đó?! Xúc phạm anh Minh coi chừng tao cắt lưỡi hai thằng mày. Anh Minh là tự mua xe trả góp từng đồng một. Không phải xe Bang chủ cho đâu… Mà Bang chủ chỉ dùng Mercedes, không có chiếc BMW nào hết.

– Ha ha… tao hâm mộ lảm nhảm xíu thôi… mày khó tính quá.

– Hừ… gọi taxi đi… Làm nhanh còn về ngủ.

Mười phút sau…

Minh bước chân vào sảnh khách sạn Riverside. Nơi này khá quen thuộc đối với anh. Năm ngoái sinh nhật Hạ Vi mười tám tuổi đã tổ chức ở đây. Minh nhìn quanh, vừa định rút điện thoại ra gọi thì đã thấy từ bộ sofa xa xa có người vẫy gọi mình. Minh bước tới.

“Tôi biết… nhưng mà…”

Chị Phượng đang nghe điện thoại, chỉ chiếc ghế bên cạnh cho Minh ra hiệu cho Minh ngồi. Minh ngồi xuống, tay kéo vạt áo vest che lại vết máu bên trong, ánh mắt lơ đễnh nhìn qua vạt váy xẻ cao và cặp đùi thon dài nõn nà bên cạnh.

Chị Phượng là một người phụ nữ đẹp, có thể nói ở lứa tuổi dưới 40, Minh ngoại trừ gặp gỡ qua Khánh Phương thì chị Phượng là người đẹp nhất. Chị không mang nét quý phái kiêu sa như Khánh Phương, mà nét đẹp thiên về quyến rũ dụ hoặc tội lỗi. Minh có thể thoải mái đối mắt với Khánh Phương, nhưng lại không chịu nổi ánh mắt sâu thẳm như lột trần người ta của chị Phượng. Lần đầu gặp chị, mặt Minh còn nóng rang lên như cậu bé mới lớn lần đầu cởi quần trước mặt phụ nữ.

Đối với Phụng đường, chị Phượng là người quản lý chung nhưng công việc thường nhật đám chị em bên dưới mới là người trực tiếp thực hiện công việc. Thứ chị Phượng trực tiếp quản lý đường dây người mẫu, diễn viên điện ảnh phục vụ các đại gia…

Những ngày đầu mới vào Phụng đường không ít lần Minh bị sốc vì anh phát hiện ra rất nhiều tên tuổi vô cùng nổi tiếng. Thậm chí có những cô gái được tôn sùng như thánh nữ trong trắng, tinh khiết, đến bạn trai cũng không có. Vậy mà đều nằm trong khả năng điều động của chị Phượng. Nghĩ lại cũng phải… Cát xê một lần đi hát hay đi diễn là bao nhiêu, một đêm hát được mấy nơi chứ? Chưa nói không phải đêm nào cũng có show diễn. Vậy mà những cô gái này hễ ra đường là đeo túi bạc tỷ, đồng hồ vài chục ngàn đô la… Tất cả đều có cái giá của nó. Để bộ mặt được đẹp đẽ cao sang thì phải chấp nhận đánh đổi nơi khác trên cơ thể mình.

Cung thì phải có cầu… Đối tượng khách VIP của chị Phượng phần lớn rất lịch sự, người trí thức hoặc những đại gia lớn rất quan trọng mặt mũi. Họ không làm những việc bạo hành bệnh hoạn. Dù cô gái không yêu cầu họ cũng tự nguyện dùng bao cao su. Còn chuyện tiền bạc thì càng không cần bàn cãi. Có thể tóm lại là những kẻ Minh gặp và những người chị Phượng gặp gỡ là hai loại người thuộc hai thế giới khác nhau. Thậm chí trong nhóm khách của chị có khá nhiều khách hàng đại gia lớn tuổi không còn khả năng đàn ông, vì thích một cô ca sĩ, sẵn sàng bỏ ra vài chục ngàn chỉ để một đêm ôm ấp nhìn ngắm thỏa thích thế thôi.

– Em… mới đi đâu về vậy… – Chị Phượng vừa tắt điện thoại, liền quay qua Minh, cái mũi nhỏ nhăn lại.

– Ha ha… phải đưa một cô gái đi cấp cứu… – Minh cười khổ, hơi ngượng, kéo vạt áo ra cho chị xem vết máu.

– Haizz…

Chị Phượng mở túi xách lấy ra một chai nước hoa Valentino còn nguyên hộp, xé bỏ lớp nilon.

– Đừng… – Minh hoảng hốt ngăn lại.

– Đây là nước hoa nam, chị mua cho em. Chẳng phải mùi chị đâu mà sợ… Gớm… – Chị Phượng lườm Minh một cái sắc lẻm.

– Vậy ah… cảm ơn chị.

Minh cười ngượng để chị xịt nước hoa lên người. Chị Phượng còn chồm qua đưa mũi sát cổ Minh hít hít…

– Nhưng chị gọi em đến đây là có việc gì? – Minh có chút ngượng, hỏi.

– Ấy chết, cứ thấy trai đẹp là quên sạch… thật là.

Chị Phượng đút luôn chai nước hoa vào túi áo Minh, rồi mở điện thoại ra. Nói đến công việc nét mặt chị nghiêm túc hẳn.

– Chị có một khách hàng lớn, đang ở trên tầng 17. Anh ta yêu cầu bốn cô người mẫu hạng B phục vụ qua đêm. Nhưng quản lý nơi này mới thay… kiên quyết không đồng ý cho năm người một phòng… chị chưa giải quyết được.

Minh có chút khó tin nhìn chị Phượng. Trong mắt Minh, nói về ngoại giao ở Hồng Bang chị là tuyệt đối xếp thứ nhất, còn hơn xa nhạc phụ của mình.

– Không lẽ quản lý là phụ nữ?! – Minh buột miệng hỏi.

– Không. Là đàn ông… có điều hắn… lại dị ứng với phụ nữ. – Chị Phượng có chút khó xử nhìn Minh, đôi mắt đẹp chớp chớp.

– Không phải chứ… Chị muốn em… – Minh nhảy dựng, da gà nổi rần cả người.

– Haizz… Người làm việc lớn sao phải quan trọng tiểu tiết chứ… hi hi… Hắn ở bên kia, phía trong quầy reception đó…

Minh nhăn mặt vừa định đứng lên thì chị Phượng níu lại. Chị chỉnh lại cổ áo cho Minh, còn cố tình mở mấy cái nút áo để lộ ra bộ ngực nở nang rắn chắc. Ngón tay chị như vô ý sờ nhẹ vào trong, hai gò má hồng hồng, ánh mắt nhìn Minh ngụ ý.

– Em giúp chị lần này… sẽ có thưởng nha.

– Ặc… chị tha cho em. Bang chủ giết em mất. – Minh cười khổ, nói.

– Cái thằng này… em nghĩ chị thưởng cái gì chứ… Thôi đi đi…

Chị Phượng nhìn Minh đứng dậy bước đi, vóc người cao lớn mạnh mẽ, bất giác hai gò má cũng nóng rang lên.

Năm phút sau, Minh trở lại, gương mặt đẹp trai có chút sượng cứng. Nó ra hiệu cho chị Phượng, chị hiểu ý nhất điện thoại gọi đi. Hai phút sau từ dưới tầng hầm để xe bốn cô gái đón thang máy trên tầng Trệt. Minh và chị Phượng bước vào thang, bấm tầng mười bảy.

Bình thường với thân phận của chị Phượng sẽ không đưa người lên phòng khách. Công việc của chị là ngoại giao, báo giá, nhận số phòng là phục vụ dẫn người lên. Nhưng lần này là trường hợp đặc biệt là một khách hàng lớn, lại bắt ông ta chờ hơn một tiếng đồng hồ. Chị Phượng phải đích thân xuất hiện xin lỗi người ta.

Minh ngẩng đầu lên nhìn quanh buồng thang máy muốn cho mình quên đi cảm giác ớn lạnh vừa rồi ngồi đẩy đưa với gã quản lý đó. Ánh mắt Minh nhìn vào cánh cửa thang máy sáng bóng như gương phản chiếu thân hình lả lướt dong dỏng cao của bốn cô gái phía sau. Cả bốn người đều bịt khẩu trang kín mít. Ít nhất có ba đôi mắt lấp lánh lén lút nhìn Minh qua gương. Minh chỉ cười nhạt, anh đã quen với ánh mắt nóng bỏng của những cô gái nhìn mình. Ngay lúc này, một cô gái đứng sát trong góc luôn cúi đầu làm Minh chú ý. Cô ta khoác một cái áo gió mỏng loại có mũ trùm qua đầu, mái tóc chỉ lộ ra một chút qua cổ áo, mặt lại bịt kín bằng khẩu trang. Vậy mà không hiểu sao Minh nhìn vẫn thấy cô ta có nét quen thuộc gì đó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...