Hoán mệnh
Chương 76
Ba ngày sau…
Trong phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Hoàng Minh…
Hoàng Minh cả người chìm trong chiếc ghế da to lớn, hai gác chân lên trên mặt bàn. Ánh mắt nó lơ đễnh nhìn lên màn hình projector lắng nghe giọng nói đều đều của cô thư ký. Hoàng Minh không tin tưởng những kẻ đã làm việc cho ông Khánh, nhưng để điều hành Tập đoàn nó vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của một người giỏi hơn bản thân nó.
Tin tức Hoàng Minh – Chủ tịch HĐQT tạm thời của Tập đoàn Hoàng Minh tuyển thư ký riêng, ngay lập tức có vô số thư xin việc gửi đến chất cao như núi. Hoàng Minh cũng không có thời gian xem qua hết, nhưng có một người làm nó rất ấn tượng. Cũng chính là cô thư ký hiện nay của nó. Đỗ Ngọc Anh Thư có ngoại hình và gương mặt tuyệt đẹp, không thua kém Nhật Vi. Nàng lại có một cái đầu siêu việt… Hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp Harvard, hai mươi hai tuổi trở thành một trong những mục tiêu hàng đầu được giới “săn đầu người” (headhunters) đeo đuổi ráo riết. Ngay cả Hoàng Minh không ít lần cũng muốn xiêu lòng với cô gái lớn hơn nó hai tuổi này.
Hoàng Minh hiện nay ngoài Tập đoàn này, nó đang bí mật theo đuổi một mục tiêu khác. Người ngoài thì nghĩ nó thừa hưởng cơ ngơi này của ba mình đã là quá đủ cho một đời người. Nhưng bản thân nó chỉ âm thầm cười nhạt… Cái tập đoàn mang tên nó chẳng qua chỉ là một công cụ, một bàn đạp quan trọng để nó thực hiện một kế hoạch khác. Kế hoạch của Sila sẽ giúp nó trở thành người đàn ông giàu có nhất, không phải ở cái đất nước cỏn con này, mà là Khu vực, là Châu lục…
Tại sao người giàu vẫn cứ thích kiếm thêm nhiều tiền?! Đó là vì họ tận hưởng quá trình chinh phục những mục tiêu. Mà mục tiêu trong tham vọng của con người thì không bao giờ có giới hạn.
Hoàng Minh rất ghét cái danh hiệu “người thừa hưởng” đội trên đầu mình. Nhất là mỗi khi nhắc đến Tập đoàn Hoàng Minh, người ta đều nói về người cha quá cố của nó. Hoàng Minh muốn chứng minh với mọi người, một ngày nào đó nó sẽ vượt qua cái bóng râm che phủ của cha nó để lại. Nhưng hiện nay trước khi chính thức thượng vị nó vẫn phải thể hiện với các lão cổ đông mình đủ khả năng thay thế ông Lê Hồng Khánh, cha của nó.
Thế là mỗi ngày ngoài kế hoạch Hoàng Minh đang thực hiện, còn có cả núi công việc Tập đoàn cần giải quyết thật phiền phức kinh khủng. Đến mức nó không muốn nghe cô thư ký xinh đẹp này cả ngày lải nhải bên tai nó… Nhưng lúc này lại khác, những điều cô ta đang báo cáo lại làm Hoàng Minh quan tâm…
– Đây là những đoạn video tôi phải chi tiền để lấy được bản sao từ phòng cảnh sát. Đây camera phía trước cổng vào phòng tiếp tân của Khu dưỡng lão, chiều ngày 12/7 lúc 14h30… – Anh Thư nói.
Màn hình chiếu một người thanh niên gầy gò, đeo mắt kính cầm theo một túi trái cây bước vào cửa.
– Theo lời của cô Tiếp tân, hắn nói là được chính anh phái đến thăm ông Khánh…
– Vậy sao?
Hoàng Minh nhổm người dậy nhìn thật kỹ lên màn chiếu. Đáng tiếc nó không nhận ra được gương mặt tên thanh niên đó. Hoàn toàn lạ mặt.
– Còn đây là chiếc xe của hắn…
Cô thư ký lại bấm nút chuyển sang một video khác được quay từ cổng ra vào. Đó là một chiếc BMW đen, đáng tiếc góc camera từ trên chiếu xuống không thể đọc rõ được biển số xe.
– Tôi cần biển số xe… – Hoàng Minh lúc này đã ngồi thẳng lên ánh mắt nghiêm túc.
– Vâng, có đây…
Màn hình lại chuyển. Đây là một tấm hình được chụp từ trong một chiếc ô tô khác. Thấy rõ biển số xe của chiếc BMW series 6 đen phía trước.
– Kẻ xuất hiện trong video trước ngồi bên ghế phụ, còn một người nữa là đang lái xe… An ninh của Khu dưỡng lão theo lời anh dặn dò đã đi theo chiếc xe kia… Đến lúc chúng rời khỏi thành phố Bảo Lộc.
Anh Thư lại bấm remote để màn hình chuyển qua một video khác.
– Nhưng theo một video khác từ khu nhà phía sau khuôn viên khu dưỡng lão… Khoảng 18h15 có một chiếc Hyundai i10 biển số địa phương đã tiếp cận khu vực… Trong xe có hai người, một kẻ trong đó lại chính là người đã xuất hiện ở cổng tiếp tân hỏi về ông Khánh… Kẻ thứ hai không thấy rõ mặt, nhưng vóc người cao lớn, chạc hơn hai mươi tuổi.
Hoàng Minh lúc này nét mặt lúc đỏ lúc trắng. Nó không muốn bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt Anh Thư, nhưng thật khó kìm nén nổi. Nó đã nhận ra từ dáng người kẻ đó trong video. Trên đời này nếu nói có một kẻ dù có đốt thành tro Hoàng Minh vẫn nhận ra thì chính là Thuận Minh.
Tên đáng chết đó lại xuất hiện ở nơi đó… Hắn muốn làm gì? Hắn có xâm nhập được căn nhà đó hay không? Hắn có thành công cứu lão già kia không? Ánh mắt Hoàng Minh lóe sáng. Hắn nghĩ đến kết quả công bố của cảnh sát. Nếu những mảnh thi thể kia là của Ba hắn và Hữu. Vậy thì đội 117 có một người không tìm thấy thi thể, phải giải thích thế nào?
“Đây là một âm mưu… Khốn kiếp… Lão già kia rõ ràng còn sống… Chỉ cần tìm được Thuận Minh, sẽ biết nơi lão ẩn núp…” – Hai nắm tay Hoàng Minh siết chặt phát ra tiếng răng rắc.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên có chút e ngại của Anh Thư, Hoàng Minh hít sâu một hơi làm ra vẻ bình tĩnh. Nhiệm vụ của Anh Thư là hỗ trợ nó việc của Tập đoàn và một số việc ngoại giao tìm kiếm thông tin… Rất nhiều kế hoạch Hoàng Minh đang thực hiện với Hải Đường bang mà nàng không biết.
– Tôi cần cô đăng một bài báo… Công bố hôn lễ của tôi và Nhật Vi sẽ được tổ chức tại nhà thờ Tân Định… vào 9h00 sáng Chủ Nhật ngày 23/7.
– Vâng. Tôi nghe rõ rồi ạ.
Nhìn Anh Thư quay người đi ra khỏi phòng, ánh mắt Hoàng Minh không dứt ra được cặp mông tròn trịa ngúng nguẩy trong chiếc váy văn phòng ôm sát kia. Nó thầm nuốt nước miếng, tự hứa với lòng mình một ngày gần đây sẽ đưa cô gái này lên giường mình.
Anh Thư đóng cửa lại cẩn thận. Khi quay người đi đôi mắt đẹp của nàng chợt ánh lên tia lạnh lẽo. Nàng đi thẳng về hướng phòng làm việc của mình. Trên lối hành lang không quá rộng rãi chợt xuất hiện một người thanh niên vừa nghe điện thoại vừa đi nhanh không chú ý, va vào người Anh Thư.
– Oh… xin lỗi… Anh Thư.
– Vâng, không có gì ạ…
Người thanh niên đó chính là Ngô Quốc Hào, thư ký riêng của ông Khánh, nay được phân công phụ trách bộ phận hành chính. Dù Anh Thư và Quốc Hào đều tốt nghiệp Harvard nhưng là hai thế hệ khác nhau, nên chưa từng quen biết trước đây. Khi mới vào đây còn bỡ ngỡ với công việc, Quốc Hào đã giúp đỡ Anh Thư không ít, làm nàng rất có hảo cảm với anh… ít ra là hơn kẻ ngồi gác chân lên bàn trong kia.
Quốc Hào mỉm cười chào Anh Thư. Vừa xoay người lại anh liền đút một vật nho nhỏ vào túi. Đó là một cái máy nghe lén siêu nhỏ vừa từ vạt áo sau của Anh Thư thu về. Anh trở về phòng làm việc của mình khóa trái cửa cẩn thận. Mở máy tính, chọn một bài nhạc mp3, mở tiếng lên cho vang vọng cả căn phòng. Anh ta rút điện thoại ra, tiếng đến sát cửa sổ bấm số gọi đi:
– “Chuyện thế nào rồi?!” – Giọng nói trầm ấm bên kia rõ ràng là giọng ông Khánh.
– Vâng, tôi đã liên hệ Quỹ đầu tư Lạc Việt để họ âm thầm giúp đỡ vốn cho ông bà Vượng. Mọi chuyện diễn tiến tốt. Hoàng Minh vẫn không hay biết.
– Nhưng tôi đoán là Hoàng Minh đã nghi ngờ rằng ông còn sống. Hắn muốn thư ký đăng báo công bố hôn lễ của hắn và Nhật Vi tổ chức tại nhà thờ Tân Định, 9h00 ngày 23/7… Nhưng tôi nghĩ đây là một cái bẫy. Ông nên ngăn cậu ấy đừng tới…
– “Ok. Tôi đã biết. Cảm ơn cậu.”
– Vâng, mong gặp lại ông, ông chủ.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Hai ngày sau, tại căn biệt thự số 8…
“Ông xã… không phải anh định đi phá hôn lễ của người ta chứ?!”
Giọng nói nũng nịu pha chút ghen tuông của Hạ Vi vang bên tai làm Minh nhăn nhó khổ sở. Anh vuốt vuốt mái tóc rậm xoăn gợn sóng của mình, nói:
– Đây không phải là phá… Mà là cứu người. Em hiểu không? Nhật Vi bị ép buộc mà.
– “Em biết… Nhưng mà Hoàng Minh sẽ phòng ngừa anh… Tại sao hắn lại công khai đăng báo như vậy chứ?! Đó rõ ràng là một cái bẫy đợi anh nhảy vào…” – Hạ Vi nói giọng lo lắng.
– Anh biết. Anh đã chuẩn bị mọi tình huống. Em yên tâm đi… – Minh nói.
– “Em vẫn không yên tâm…” – Giọng Hạ Vi bắt đầu nghẹn ngào.
Minh khổ sở gãi gãi đầu, anh hít sâu một hơi nói:
– Ngoan… Đừng như vậy… Nếu em và Ngọc Nga nếu lọt vào hoàn cảnh như vậy thì có biển lửa anh cũng nhảy vào. Nếu Nhật Vi ở vị trí của em bây giờ, anh tin nàng sẽ không ngăn cản anh.
– “Hứ… Ý anh là em nhỏ mọn sao?”
– Không phải ah…
– “Được rồi. Em sẽ như chị Nhật Vi, không ngăn cản anh. Nhưng anh nên nhớ ở nhà còn hai người phụ nữ và một đứa bé sắp chào đời chờ đợi anh…”
“Ặc… Ngọc Nga mới mang thai hai tháng ah. Cái gì mà sắp chào đời chứ…”. Minh cười khổ.
– Em và Ngọc Nga ở nhà Ba Mẹ em có quen không? – Minh hỏi lảng sang chuyện khác.
– “Em bình thường… Chị Nga thì có vẻ còn hơi e ngại… Có điều mẹ em rất thích em bé… chỉ mong thời gian qua nhanh một chút thôi… Mẹ còn hỏi em bao giờ có… Hi hi…”
– Ha ha…
Để đối phó với một tên điên, Minh phải đề phòng mọi tình huống xấu. Anh nhờ Thanh sùi chuyển Hạ Vi và Ngọc Nga đang mang thai về ở tạm nhà ông Long.
Minh nói chuyện điện thoại với Hạ Vi xong không khỏi ngồi xuống bóp bóp trán. Lúc này Hữu lại đến báo ông Khánh tìm. Minh nhăn nhó khổ sở, vội lên lầu một, gõ cửa phòng ông.
– “Vào đi…” – Giọng ông Khánh có vẻ mạnh khỏe hơn mấy ngày trước khá nhiều.
Minh xoay nắm cửa bước vào. Cũng không cần khách sáo chờ ông Khánh mời, Minh ngồi xuống ghế đối diện ông, nói:
– Chú không cần khuyên cháu. Cháu đã quyết định ngày mai sẽ giải cứu Nhật Vi.
Nghe Minh nói, vẻ mặt ông Khánh lại không có biểu hiện gì. Ông chỉ mỉm cười nói:
– Ta không khuyên cháu. Ta còn muốn cháu đi cứu Nhật Vi.
Minh hơi sững người ngạc nhiên nhìn ông Khánh. Ông gật gù nói:
– Nhật Vi và Hoàng Minh cùng lớn lên. Ta đã sớm xem nó như con gái của mình. Ta không nguyện ý nhìn con bé phải chịu khổ, dù đó là con trai của ta cũng vậy.
– Vậy… – Minh có chút không biết nói gì thêm.
– Ta chỉ khuyên cháu một điều. Cái bẫy này là dành cho cháu… không phải hãm hại hay bắt cháu… Mà là để cháu dẫn đường cho chúng đến tìm ta.
– Cháu cũng biết chuyện này… – Minh gật đầu.
– Vậy tốt… Ha ha… Không ngờ có một ngày ta lại đi bàn tính với người khác kế hoạch cướp con dâu của mình… Thật là nực cười… – Ông Khánh bật cười lớn.
– Ha ha…
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
8h45 sáng Chủ Nhật, 23/7…
Nếu nói đến các vấn đề thu hút dư luận xã hội nhất thì phải kể đến scandal của giới showbiz, sau đó là các sự kiện cưới hỏi, ly hôn của những người nổi tiếng hoặc là giới đại gia.
Lê Hoàng Minh là cái tên đã được báo chí nhắc đến liên tục gần đây… Ngay ngày đầu tiên anh ta ngồi lên vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Hoàng Minh, kế thừa cha của anh ta trở thành người giàu nhất đất nước, một phóng viên đã hỏi:
– “Anh có dự định đi du học nước ngoài để hoàn tất chương trình Đại học của mình không? Ví dụ như Harvard của Mỹ chẳng hạn…”
Hoàng Minh đã nói một câu được chính tờ báo đó dùng làm tiêu đề, gây ra một trận tranh cãi nảy lửa giữa hai luồng tư tưởng dư luận.
“Tại sao tôi phải tốt nghiệp Harvard trong khi tôi đã có rất nhiều cái đầu Harvard ở quanh mình?!”
Phía dư luận của các trí giả, học giả đánh giá Hoàng Minh ngông nghênh, trọc phú, non trẻ không hiểu sự đời. Phía dư luận của nhóm tuổi trẻ lại xem Hoàng Minh là thần tượng là mục tiêu để noi theo.
Nhất là gần đây, Hoàng Minh công nhiên đâm đơn tố cáo ông Huỳnh Quốc Định đã gây chấn động cả nước. Phải biết từ xưa đến nay chính trị gia nắm giữ thực quyền như ông Định chưa có tiền lệ bị người ta lôi vào một vụ kiện tụng. Nói đúng hơn là chẳng ai có gan đi kiện một người ở vị trí cao như vậy. Việc này càng làm nhóm tuổi trẻ điên cuồng ủng hộ Hoàng Minh… Thậm chí nhiều kẻ hô hoán mạnh mẽ còn không biết cụ thể vụ kiện về cái gì?!
Ngày báo đăng tin tức hôn lễ của Hoàng Minh và Nhật Vi được tổ chức ở nhà thờ Tân Định vào ngày 23/7, vô số trái tim thiếu nữ tan vỡ. Và lẽ dĩ nhiên, cái tên Nhật Vi, ngay cả lý lịch, từng tấm hình trên Facebook, hình chụp lưu niệm ở trường đều được bới móc lật tung lên. Lúc hình ảnh của Nhật Vi tràn ngập trên Facebook và các diễn đàn yêu đương nhăng nhít, cũng là nhiều người nhìn nhận… Chỉ có một thiên sứ xinh đẹp như nàng mới xứng đôi với Hoàng Minh.
Và hôm nay được xem như một sự kiện lớn của thành phố. Từ tờ mờ sáng vô số người đã tụ tập đứng chật kín hai bên lề đường Hai Bà Trưng. Càng về phía đối diện nhà thờ Tân Định số người đứng chen chút càng đông, tràn xuống cả lòng đường. Cảnh sát khu vực phải lập rào chắn, ngăn trở những người phấn khích để không làm tắt đường lưu thông.
Lúc 8h50, một hàng bốn chiếc ô tô sang trọng nối đuôi nhau rẽ vào trong cửa nhà thờ. Đám đông bên ngoài bắt đầu nhốn nháo la hét khi cửa chiếc Rolls – Royce bật mở. Lê Hoàng Minh xuất hiện, cao gầy, gương mặt trắng điển trai với gọng kính mạ vàng trên sống mũi. Hắn vẫy tay mỉm cười… Đám đông như bùng nổ gào rú điên cuồng.
“Lê Hoàng Minh… Lê Hoàng Minh…”
Hoàng Minh mỉm cười đi vào nhà thờ, hai bên là hai hàng vệ sĩ hơn mười người. Có thể nói, nếu so sánh với Hoàng Minh về xây dựng hình ảnh cá nhân trước công chúng, ông Khánh thua đứt đuôi. Ông nhiều khi bước ra đường đi lởn vởn mua vài trái cam bỏ vào bịch xách đi, không ai biết ông là ai.
Lúc 8h55, từ xa có ba chiếc Mercedes đen bóng lao nhanh tới… Đám đông đã chú ý từ xa, bắt đầu nhốn nháo, đến rào chắn cũng bị đẩy xô lệch. Vô số người muốn tận mắt chứng kiến nhan sắc của Nhật Vi… Kể ra mấy ai được thấy một thiên sứ xinh đẹp ngoài đời thực.
Ngay lúc chiếc xe dẫn đầu giảm tốc độ vừa đánh lái chuẩn bị rẽ vào nhà thờ. Đột nhiên “phanh… phanh” hai bánh xe trước nổ tan. Đầu xe đâm sầm vào đèn đường, đứng sững lại. Từ trong đám đông hai bên những trái pháo khói lao vút ra vẽ thành những vòng khói đỏ hồng đẹp mắt rơi xuống quanh ba chiếc xe…
“Wah… đẹp quá…”
Đám đông ngơ ngác còn nghĩ đây là một tiết mục biểu diễn đặc biệt. Không ít người còn đưa điện thoại lên bấm chụp lia lịa… Nhưng khói lan ra rất nhanh, chỉ vài giây là phủ kín cả một đoạn đường… Ngay cả ba chiếc xe ô tô cũng mù mịt chỉ còn ba bóng đen đen. Ngay lúc này ba chiếc ô tô lao tới, cặp sát. Người của Hải Đường bang cũng hoàn hồn, mở cửa xe rút súng chuẩn bị chống cự. Nhưng khói mù mịt, muốn bắn cũng rất khó nhận đúng người.
Chiếc Mercedes S600, tài xế cũng bỏ ra ngoài. Băng ghế sau, Nhật Vi mặc trên người bộ soiree đính pha lê lấp lánh lộ ra đôi vai trắng ngần tuyệt đẹp… Nghe tiếng bánh xe ma sát kin kít trên mặt đường, nàng kéo lớp vải lưới che mặt, ngoái đầu nhìn lại phía sau. Trong làn khói đỏ hồng mù mịt mờ ảo một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ từng bước hiện lên rõ dần trong mắt Nhật Vi. Là anh… Minh bước đến, dẫn đầu một đoàn cả chục người… Từng người Hải Đường bang lao ra ngăn cản đều bị anh mạnh mẽ gạt bỏ. Nhật Vi hai mắt đỏ hoe, tay che kín miệng mình, ánh mắt không rời được bóng hình của anh. Sau ba năm anh thật sự đổi khác, mạnh mẽ, quyết đoán, như không gì có thể chặn đứng bước chân anh.
Đến khi Nhật Vi chưa kịp hoàn hồn thì cửa xe đã bật mở, gương mặt quen thuộc đẹp trai đến choáng ngợp của anh xuất hiện ngay trước mặt nàng. Minh có chút lặng đi nhìn nàng trong bộ soiree đẹp như cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Anh đưa tay ra với nàng:
– Nhật Vi… Đi với anh…
– Em… Em không thể đi… – Nhật Vi nghẹn ngào lắc đầu. – Em không thể bỏ mặc công ty của Ba mà không lo.
Minh như đoán nàng sẽ nói như vậy. Cũng không nóng nảy, mỉm cười nói:
– Công ty chú Vượng đã được ông Khánh lo… Ba Mẹ em hôm nay không đến vì ông bà đã biết hôn lễ này sẽ không thành…
– Bác Khánh… bác Khánh còn sống sao? – Nhật Vi sững sờ nhìn Minh.
Minh gật đầu, không trả lời mà một lần nữa đưa tay về phía nàng:
– Em tin anh… đi với anh.
Nhật Vi lúc này không do dự nữa. Nàng nắm chặt tay Minh, cả người theo anh được kéo nhanh ra khỏi xe.
Làn khói đỏ dần tan đi… Đám đông hai bên đường há hốc nhìn ba chiếc xe đen đỗ xéo giữa đường, trên đất còn gần mười người đàn ông nằm bất động. Cửa xe cô dâu mở toang, bên trong chỉ còn một tấm mạn che mặt trắng trơ trọi trên ghế.
Sáng Chủ Nhật đường phố khá vắng xe. Trên đường Điện Biên Phủ, ba chiếc ô tô đen nối đuôi nhau lao đi như tên bắn. Trong chiếc xe giữa, Mazda 6 của Thanh sùi, Minh cầm lái, còn Nhật Vi ở băng ghế sau đang cố sức cởi bộ soiree bùng nhùng ra. Qua gương chiếu hậu, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng vì gắng sức, Minh mỉm cười. Nàng thở phì phì, mở cửa sổ ném cả bộ soiree ra cửa sổ xe… Ánh mắt nàng có chút nuối tiếc nhìn theo nó bay phấp phới rồi rơi xuống đường.
– Cả áo lót nữa… – Minh nói. – Áo lót cũng có thể cài thiết bị theo dõi…
– Không được nhìn… – Nhật Vi lườm yêu Minh qua gương, rồi cởi áo ngực ném qua cửa sổ.
– Quần luôn chứ?! – Nàng che tay ngang hai bầu vú hỏi Minh.
– Thôi… Ha ha…
– Đáng ghét…
Nhật Vi lấy bộ quần áo Minh chuẩn bị cho nàng, mặc lại vào người. Mặc xong, nàng lồm cồm chui qua khoảng trống giữa hai ghế để lên ghế phụ ngồi cạnh anh.
Nhật Vi không nhìn đường, chỉ nhìn Minh thật kỹ. Nàng như muốn hấp thụ từng nét thay đổi của anh sau gần ba năm xa cách. Ánh mắt anh lóe lên sự thông minh trí tuệ, đôi môi anh mím chặt quyết đoán, quai hàm anh vuông vắn nghiến chặt thật ương ngạnh mạnh mẽ. Nhật Vi như mê mẩn nhìn ngắm anh.
Đến vòng xoay Hàng Xanh, Minh cầm bộ đàm lên nói:
– Thực hiện theo kế hoạch. Ghi nhớ xe không được mang đến mục tiêu. Over.
– Nghe rõ. Over…
Hai chiếc xe trước sau Minh ngay lập tức chuyển ra hai hướng. Một chiếc chạy về phía Thanh Đa, một chiếc đánh lái sang Nguyễn Thị Minh Khai. Chỉ có xe Minh là tiếp tục đi thẳng ra hướng cầu Sài Gòn.
Minh hơi nhíu mày chỉnh gương chiếu hậu, như vẫn không tin anh quay đầu ra phía sau nhìn. Vẫn không thấy gì bất thường… Sau vài năm đào tạo Minh có thể phân biệt giữa xe lưu thông bình thường và xe đang theo đuôi mình. Hoàn toàn không có đối tượng khả nghi… Nhưng Minh hiểu, đôi khi sự bình thường mới ẩn giấu sự bất thường kinh khủng phía sau.
Vừa qua cầu Sài Gòn, Minh đánh lái phải. Đi đường nối vòng dưới gầm cầu, xe Minh giảm tốc độ đỗ lại sau đuôi một chiếc Nissan Genesis hai cửa màu vàng.
– Xuống xe… Mình đổi xe.
Nhật Vi gật đầu ngay lập tức mở cửa bước xuống theo Minh. Chiếc xe phía trước cửa cũng mở ra, Thanh sùi bước xuống mặt cười toe toét.
– Xin chào đại tẩu…
Nhật Vi chưa gặp Thanh sùi, nhưng nghe Bội Linh nói nhiều về anh ta. Nghe anh ta gọi mình như vậy, mặt Nhật Vi có chút ửng đỏ, chỉ gật đầu chào lại.
– Phì… không có thời gian tán dóc… Mau lái xe về kiểm tra… Chưa kiểm tra xong không được lái nó đến mục tiêu… – Minh vỗ vai hắn.
– Kiểm tra gì chứ?! Đây này…
Thanh sùi vừa bước lại bên chiếc xe của mình liền thấy vật khả nghi. Minh cũng quay lại nhìn vật trong tay Thanh. Đó là một khối hình vuông có nam châm cực mạnh cả 6 mặt. Thanh đặt xuống mặt đường, nhặt một cục đá đập mạnh. Khối hình vuông biến dạng lộ ra mạch điện tử có cả một viên pin bên trong. Đây rõ ràng là một thiết bị theo dõi. Minh nhặt lấy nó, vung tay ném mạnh xuống con rạch nước bên dưới.
– Vẫn không được chủ quan… về kiểm tra tiếp đi. – Minh nói.
– Yes sir. Chào đại tẩu nha…
Chiếc Nissan Genesis quay đầu lại, lăn bánh từ từ rồi tăng tốc lên thật nhanh. Càng về gần Biệt thự số 8, Minh càng cảm thấy bất an. Không phải anh không nghĩ đến đưa nàng đi một nơi khác, càng xa ông Khánh càng tốt, thậm chí anh cũng ở đó không nên quay lại, vậy thì khả năng lộ tung tích ông càng khó xảy ra. Nhưng hiện nay ngoài căn Biệt thự số 8, Minh không thể nghĩ ra nơi nào khác an toàn hơn cho Nhật Vi. Nhà ông Long sao? Bớt đùa đi. Minh không muốn mình bị dọa cho khóc hết nước mắt một lần nữa.
Nhật Vi cảm nhận được sự lo lắng bất an trong mắt Minh, nàng ngồi yên lặng không muốn làm phiền anh suy nghĩ. Dù trong đầu nàng có muôn vàn câu hỏi muốn có lời giải đáp…
Minh chỉnh gương chiếu hậu tiếp tục quan sát phía sau, lại nhìn hai gương hai bên. Vẫn không có gì… Thật lạ. Đây rõ ràng là một cái bẫy, nhưng mình lao vào rồi chạy ra vẫn không phát hiện được cái bẫy ở chỗ nào… Hoàng Minh đang theo dõi mình bằng cách nào?! Minh chỉnh gương hai bên, chợt anh thấy một thứ gì đó. Minh cẩn thận chỉnh gương bên tay lái hất lên trời. Ánh mắt Minh quan sát thật kỹ qua tấm gương nhỏ, anh thấy một chấm nhỏ, lại xa xa đang bay trên bầu trời… dường như cũng đang bay theo mình.
– Khốn kiếp… hắn dùng flycam… – Minh tức giận đánh mạnh lên tay lái.
Qua tấm gương nhỏ Minh có thể khẳng định khoảng cách từ chiếc xe đến cái flycam cũng không ít hơn 200 mét. Minh không thể hạ nó bằng khẩu Glock 17 mà anh mang bên người.
Nhật Vi nghe Minh nói muốn đưa đầu ra nhìn thì anh kéo lại:
– Đừng nhìn… cứ để hắn nghĩ chúng ta không biết…
Minh rút điện thoại, bấm số gọi đi.
– Huyết Phục Đao tôi cần hỗ trợ. Tôi đang trên Xa lộ Hà Nội…
Ba phút sau tại căn Biệt thự số 8, cánh cổng lớn mở ra cho một chiếc ô tô đen lao đi thật nhanh. Trên xe, Huyết Phục Đao và hai Huyết Thủ đem theo ba khẩu SVD, trực chỉ hướng cầu vượt Suối tiên.