Hoán mệnh
Chương 77
Cùng thời điểm, phía sau Minh một khoảng cách hơn 3km, một chiếc xe van trắng chậm rãi di chuyển trên đường. Bên trong xe Hải Đường ngồi ghế phụ quan sát màn hình máy tính. Phía sau thùng xe có ba người đội trên đầu hệ thống FPV quan sát tầm nhìn của flycam, tay cầm những bộ điều khiển từ xa hiện đại.
Trên màn hình laptop của Hải Đường được chia ra làm ba cửa sổ nhỏ. Trong ô cửa sổ nào cũng đang chiếu hình ảnh của một chiếc ô tô vàng đang lao nhanh trên đường.
– Hắc… Anh nghĩ anh chạy thoát được sao? – Hải Đường đắc ý lẩm bẩm.
Hải Đường vừa dứt lời một màn hình trên máy tính vụt tắt, hiện ra hàng chữ “Disconnected”. Cô ta chưa hiểu ra chuyện gì thì một gã đàn ông phía sau chợt kêu lên:
– Ah… Mẹ kiếp… Cái của tôi bị rơi rồi.
– Làm sao có thể?
– Bọn chúng có bắn tỉa… Cẩn thận bay cao lên…
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Ngay lúc này…
Chiếc Nissan Genesis như một mũi tên vàng choé lao vút ra gầm cầu vượt Suối tiên. Hai chiếc flycam còn lại trên bầu trời lao theo như hai cánh chim nhỏ bé trên bầu trời. Cảnh tượng phía trên cầu vượt hiện ra, ba người đàn ông mặc quần áo đen nằm song song với nhau ôm chặt những cây súng bắn tỉa… Hai chiếc flycam như hoảng sợ tản ra lao vút lên thật cao. Nhưng đã muộn…
“Đoàng…”
Một chiếc bên trái nổ tung thành nhiều mảnh vụn tung tóe rơi xuống. Chiếc còn lại lao lên đã vượt qua chiều cao 450 mét từ mặt đất…
“Đoàng…”
Một Huyết thủ nổ súng, nhưng viên đạn không trúng được mục tiêu. Chiếc flycam càng bay càng cao chỉ còn một chấm nhỏ trên trời. Huyết Phục Đao nghiến răng giở súng gác lên thành ban công sắt, quỳ một gối nâng ống ngắm lên tầm mắt. Hai Huyết thủ bên cạnh cũng hồi hộp nín thở quan sát.
“Đoàng…”
Nòng súng tóe lửa vang rền làm cả thành ban công sắt chấn động. Khoảng cách quá xa, hai Huyết thủ chỉ có thể tay che ánh nắng nheo mắt lại mà nhìn… Chấm đen xa xa trên cao đang nhỏ dần chợt chia năm xẻ bảy, rơi xuống.
– Trúng rồi… Ha ha…
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Cùng thời điểm đó, khoảng cách 3 km.
Chiếc xe van trắng dừng tại chân cầu Rạch chiếc, tiếng la hét chửi bới của Hải Đường vang vọng bên trong:
– Khốn kiếp… Khốn kiếp… đưa thêm chiếc khác lên cho ta…
– Vâng…
Một người đàn ông mở toang cửa sau xe, lấy ra một hộp chuyên dụng, mở nắp. Bên trong là một chiếc flycam khác, với bốn chân cánh mở bung rộng đường kính hơn 80 cm. Chiếc flycam khởi động, lập tức bay vút lên trời lao về hướng Suối Tiên.
– Chiếc xe màu vàng… tìm cho ta… chiếc xe màu vàng…
Mười phút tìm kiếm không có kết quả, làm Hải Đường điên cuồng la hét. Cô ta cũng không ngờ thực hiện theo kế hoạch của Hoàng Minh lại đem dâng Nhật Vi vào vòng tay của Thuận Minh. Tên khốn kiếp kia… Hải Đường nghiến răng ken két căm hận.
– Thấy rồi… chính là nó…
Một tiếng reo vang làm Hải Đường mừng rỡ. Cô ta nhìn lên màn hình nhận ra đúng chiếc xe Nissan Genesis vàng chanh, ngay cả biển số cũng đúng. Cô ta siết chặt hai nắm tay.
– Sao nó lại quay về hướng Sài Gòn nhỉ?
– Có thể hắn lái ra đây để đánh lạc hướng… tiếp tục theo dõi… lên cao… cẩn thận một chút.
– Nếu hắn không về nơi giấu lão già kia thì sao?
– Dù hắn dừng chỗ nào thì người chúng ta cũng sẽ tấn công… không tìm được lão Khánh thì bắt hắn và Nhật Vi. Có Nhật Vi trong tay sợ gì hắn không khai? – Hải Đường nhếch mép cười khẩy.
Thật ra điều Hải Đường nói hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của Minh. Vì thế anh biết mình và Nhật Vi không thể bị bắt, để làm được chuyện đó anh càng phải đưa Nhật Vi về căn biệt thự số 8 trú ẩn. Ít nhất đến khi ông Khánh một lần nữa nắm giữ quyền lực trong tay.
Ngay giờ phút này, một chiếc mô tô Ducati Panigale V4 S rực đỏ bóng lộn mang theo hai người đội mũ trùm kín đầu lao đi vun vút giữa dòng xe ở ngã tư Thủ Đức. Từ vóc người có thể nhận ra người cầm lái là một thanh niên cao lớn, còn phía sau là một cô gái thân hình lả lướt vòng tay ôm sát đầu gối lên vai. Không sai, đó chính là Minh và Nhật Vi. Hai người vừa một lần nữa đổi xe. Chiếc xe vàng do một anh em nội đường đang cầm lái.
Cũng không biết khi Hải Đường nhận ra địa điểm cuối cùng cô ta được dẫn dắt đến là Tổng bộ Hồng Bang cô ta sẽ tức giận đến thế nào.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
11h30 cùng ngày…
Căn phòng nhỏ của Biệt thự số 8, trong phòng tắm mùi hương tình ái tràn ngập ấm áp.
Trong bồn tắm nước ấm, hai cơ thể trần truồng cuốn lấy nhau say mê. Minh hôn rít lấy bờ môi đỏ mọng thơm ngát của Nhật Vi, lưỡi hai người cuốn lấy nhau lưu luyến không rời như muốn bù đắp lại những ngày tháng xa vắng. Tay Minh vuốt ve xoa nắn hai bầu vú căng tròn trơn láng xà phòng của Nhật Vi. Cảm giác những ngón tay lướt trên da thịt trơn nhẵn mát rượi của nàng thật tuyệt không thể tả hết.
– Ưmmmmm…
Nhật Vi thở dốc, nàng quỳ gối hai bên người Minh, bàn tay đưa xuống nước cầm dương vật anh cọ cọ vào hai mép âm hộ. Đưa cái đầu nấm nóng hổi to lớn của anh vào giữa hai mép âm hộ. Nàng chậm chậm ngồi xuống, cảm nhận cảm giác sung sướng quen thuộc tuyệt vời này.
– Ưm… ôi…
Minh ngồi lên choàng tay qua eo nàng, anh say mê hôn hít khắp hai bầu vú tuyệt đẹp của nàng. Miệng lưỡi anh đón lấy hai cái núm vú đỏ hồng không ngừng lên xuống rung rinh như khiêu khích trước mặt.
– Hi hi… ôi… ư…
Nhật Vi cười nắc nẻ, vừa nhún người lên xuống vừa quan sát cái miệng Minh hớp hớp đón lấy hai núm vú của nàng. Không để nàng chơi đùa, Minh siết chặt vòng eo nhỏ của nàng. Miệng há lớn ngậm lấy một bên núm vú nhỏ của nàng mà mút mút say mê…
– Ưm… Bên này nữa… ôi…
Nhật Vi xuýt xoa rên rỉ ưỡn hai bầu vú tròn trịa lên cho Minh hôn. Nàng cúi xuống đón lấy môi anh hôn rít lấy… Bờ eo nhỏ lại tiếp tục uốn nảy lên xuống liên tục. Tay Minh đỡ bên dưới cặp mông mềm mại của nàng giúp nàng tăng tốc nảy lên lại nhồi xuống. Nước bể tắm tràn ra tung tóe khắp sàn nhà.
– Ưm… anh ơi…
Nhật Vi rên siết mãnh liệt, ôm đầu Minh ghì sát vào ngực mình, cơ thể không ngừng nhún nhảy lên xuống. Nàng tìm lại được khoái cảm nhục dục tuyệt diệu tưởng đã quên lãng gần ba năm nay. Ngay cả một chút vướng mắc cảm giác tội lỗi vài ngày trước với Hải Đường cũng được gột rửa sạch sẽ. Nàng nhận ra bên Minh mình được làm một người phụ nữ chân chính. Được yêu thương, được ân ái chìm đắm trong sung sướng cùng với nhịp đập của trái tim. Cảm xúc dâng trào mãnh liệt làm cả người Nhật Vi co rút run rẩy. Nàng ôm ghì lấy người Minh để cơn sướng khoái tuôn trào.
– Ưm…
Minh để Nhật Vi quỳ gối, tay chống lên thành bể tắm. Anh quỳ gối sau lưng nàng, dương vật còn căng cứng sung mãn từ từ đưa vào âm hộ nàng, rồi thúc mạnh.
– Ưm… ôi…
Minh hít hà khoan khoái nhìn dương vật mình lập lờ trên làn nước ấm không ngừng ra vào dồn ép hai mép âm hộ đỏ hồng của Nhật Vi căng cứng. Anh say mê vuốt ve tấm lưng mịn màng trắng như sữa non tuyệt đẹp của Nhật Vi. Hai tay bóp nghiến lấy cặp mông tròn trịa của nàng, dương vật căng cứng gân guốc tăng tốc dồn dập thật nhanh.
– Ưm… ôi… em chết mất… ôi…
Nhật Vi há hốc rên la. Hai tay nàng bấu chặt lấy thành bể tắm, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, đôi mắt mê man say tình quay lại nhìn Minh. Anh khi thì dịu dàng êm ái, lúc lại hùng hục không mệt mỏi làm nàng sướng ngất ngây. Cơn sướng khoái đầu tiên chưa qua được bao lâu Minh lại nàng chìm đắm trong một đợt sung sướng mới… Nhật Vi rên rỉ như nức nở, khóe mắt cũng không kềm được ươn ướt đỏ hoe.
– Anh ơi… ôi… ah…
– Ah…
Minh cầm dương vật mình vỗ vỗ lên bờ mông mềm mại cong ỏng của Nhật Vi. Anh rùng khoan khoái, để từng dòng tinh dịch trắng đục tung tóe phun trào lên khắp da thịt nàng.
Nhật Vi thở hổn hển, mặt đỏ ửng vì sung sướng hai chân cũng muốn nhũn ra. Minh nâng người nàng nằm tựa lên ngực mình, để đầu nàng dụi vào cổ anh hưởng thụ cảm giác khoái lạc âm ỉ trong cơ thể. Tay Minh vòng lên nhẹ nhàng vuốt ve hai bầu vú căng tròn của nàng phơi bày trên mặt nước.
– Anh có biết người ta… nhớ anh như thế nào không? – Nhật Vi cắn nhẹ lên cổ Minh trách móc.
– Anh cũng nhớ em lắm… – Anh cúi xuống hôn lên trán nàng.
– Phì… Anh nhớ em… đến mức làm chị Ngọc Nga có thai đúng không? Còn Hạ Vi nữa… anh định bao giờ để nàng sinh em bé? – Nhật Vi nói giọng chua chua.
– Ặc… – Minh nhăn mặt cười khổ. – Em muốn anh cũng có thể cho em mà…
– Hứ… ai muốn sinh em bé cho anh chứ?!
Nhật Vi nói vậy mà hai gò má đỏ ửng lên, nàng vòng tay giữ chặt hai bàn tay Minh trên ngực mình. Nghĩ đến chuyện khác, Nhật Vi chợt im lặng rồi nói nhỏ:
– Hoàng Minh không tìm thấy em… Em sợ an toàn của Ba Mẹ em…
– Yên tâm đi… Anh đã nhờ bên chú Hiển bảo vệ…
– Anh… Anh và chú Hiển… vẫn qua lại sao?
Nhật Vi chợt quay ngoắt lại, nhìn Minh chằm chằm. Anh liền hối hận muốn tự vả vào mặt mình. Minh ấp úng muốn tìm lý do nói lảng đi nhưng khi ánh mắt chạm đến mặt dây chuyền hình chìa khóa đeo trên chiếc cổ trắng ngần của Nhật Vi. Lòng Minh chợt mềm xuống, ngay cả một chút lo lắng cuối cùng cũng buông lỏng. Anh cúi xuống cầm lấy mặt dây chuyền hình trái tim trên cổ mình đưa ra, Nhật Vi mỉm cười cầm lấy chiếc chìa khóa đưa tới như muốn tra chìa vào ổ. Dĩ nhiên hai món trang sức chỉ là hình thức, cũng không thật sự có thể kết hợp có công năng thật sự. Nhưng cũng đủ để hai người yêu nhau ánh mắt lấp lánh hạnh phúc.
– Bao nhiêu năm nay anh vẫn là người của chú Hiển. Em cũng có thể xem anh là cảnh sát. – Minh nói vừa đủ cho Nhật Vi nghe.
Nhật Vi cả người chấn động. Nàng biết trước khi Minh hoán đổi thân xác trở lại, chú Hiển từng nhiều lần có lời mời anh gia nhập cảnh sát. Nhưng nàng cũng không ngờ, Minh thật sự gia nhập, nhưng lại trong một thân phận nội gián. Nhật Vi không kềm được siết chặt tay Minh, thật chặt. Lòng nàng dâng lên một cảm giác vui vẻ hạnh phúc không thể tả. Nếu anh là cảnh sát thì chuyện của anh và nàng sẽ không còn là một lối cụt… Ba Mẹ nàng sẽ chấp nhận anh. Nhưng…
– Nhưng… còn Hạ Vi… nàng… nàng là con của ông Long? – Nhật Vi nhíu mày hỏi.
Minh thở dài, bóp bóp trán. Đây cũng là lý do ngay từ đầu anh không muốn tiếp nhận tình yêu của Hạ Vi. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận… Anh đã ở bên Hạ Vi ba năm. Tình yêu anh dành cho nàng cũng không ít hơn Ngọc Nga và Nhật Vi.
– Anh thật sự không biết nói thế nào?! Nhưng cuộc đời này anh phải có trách nhiệm với Hạ Vi, không chỉ vì nàng là người phụ nữ của anh, mà thật sự anh cũng yêu nàng.
Nhật Vi nhíu mày… Cá nhân nàng không có vấn đề gì với Hạ Vi. Nhưng nàng vẫn cho rằng hắc bạch phân minh không thể nhập nhằng pha trộn được. Anh lại nửa trắng, nửa đen như vậy…
– Nhật Vi… em đừng suy nghĩ nhiều… Sau ba năm trong Hồng Bang anh nhận ra rất nhiều điều. – Như hiểu được Nhật Vi đang nghĩ gì, Minh nói tiếp. – Thế nào là trắng, thế nào là đen?! Tất cả đều nằm trong lòng người… không phải do xã hội phân chia định nghĩa.
Nhật Vi không có ý kiến. Ánh mắt nàng nhìn Minh thật sâu như muốn hiểu thấu suy nghĩ của anh. Sau ba năm anh đã là người đàn ông chân chính trưởng thành trong suy nghĩ. Nhưng Nhật Vi lại nhận ra sự đổi khác của Minh lại không làm mình xa lạ, ngược lại anh càng cuốn hút nàng hơn. Không nhịn được, Nhật Vi chồm lên bộ ngực rắn chắc của Minh, đón lấy môi anh mà hôn rít lấy.
– Ưm… anh…
– Lần nữa nha… Hắc hắc…
– Đáng ghét…
Minh bế bổng cả cơ thể trần truồng của Nhật Vi lên, bước ra khỏi bể tắm. Đặt nàng xuống, lấy khăn tắm lau khô cơ thể cho nàng. Nhật Vi lại lau cơ thể cho anh. Đến bên dưới người anh, nàng không nhịn được quỳ gối xuống, bàn tay nhỏ đỡ lấy dương vật anh lên để chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm nhẹ nhàng từ hai bìu da ngăm đen săn chắc đến phần thân gân guốc nổi cộm…
– Ah… Đã quá Vi ơi…
Nhật Vi gương mặt ửng đỏ, ánh mắt say tình nhìn lên anh khi đôi môi nàng mở rộng đón lấy dương vật anh vào trong miệng. Một hương vị nồng nàn quen thuộc làm cả cơ thể nàng rạo rực…
– Không được… anh cũng muốn ăn em…
Minh không nhịn được cúi xuống bế bổng nàng lên bằng hai cánh tay, đi ra giường. Nhật Vi mặt đỏ ửng cười tít mắt nói:
– Hi hi… hôm nay em cho anh ăn no luôn…
Minh đặt lưng nằm lên giường, để Nhật Vi quỳ gối hai bên đầu mình. Âm hộ đỏ hồng ẩm ướt của nàng dâng đến miệng anh, cơ thể trần truồng của nàng cũng nằm trên người anh, mặt cúi sát xuống hạ thể anh…
Minh tay vuốt ve cặp mông tròn trịa mát rượi của Nhật Vi phía trên mình. Miệng anh há lớn, để chiếc lưỡi liếm dọc hai mép âm hộ đỏ hồng thơm ngát của nàng. Rồi nhẹ nhàng nâng niu Minh ngậm kín lấy âm hộ nàng để chiếc lưỡi mình tìm sâu vào trong… Cả người Nhật Vi run rẩy, dụi mặt vào hạ thể của Minh há hốc rên rỉ:
– Ư… ôi… anh ơi…
Nhật Vi hai mắt lim dim trong khoái lạc. Đôi môi anh đào xinh xắn của nàng mở lớn nuốt sâu lấy dương vật anh. Thật sâu, thật sâu như muốn chuộc lại những đêm thức trắng trằn trọc nhung nhớ. Bao nhiêu cũng không đủ, nàng như muốn nuốt lấy một phần cơ thể anh để nó tồn tại trong người nàng mãi mãi.
– Ưm… ôi… Minh ơi…
Gian phòng nhỏ tràn ngập mùi hương tình ái và tiếng rên rỉ sung sướng. Đến lúc mệt nhoài chìm vào giấc ngủ hai cơ thể trần truồng vẫn dính chặt không rời.
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Chiều 16h45…
“Cộc cộc…” – Minh đưa tay gõ cửa, Nhật Vi có chút hồi hộp bối rối đứng nép sau lưng anh.
– Vào đi… – Giọng ông Khánh vang lên.
Minh đẩy cửa vào. Ông Khánh vẫn ngồi trên giường đúng vị trí trước, ánh mắt vui vẻ hiền hòa nhìn về phía cô gái đứng sau lưng Minh.
– Con chào bác Khánh…
– Ha ha… Nhật Vi, hơn hai năm không gặp con còn đẹp hơn xưa nha… Chỉ tiếc cho thằng Minh nhà bác. – Ông Khánh cười nửa đùa nửa thật, ánh mắt lướt qua tay Nhật Vi vẫn được Minh nắm chặt.
– Dạ. – Nhật Vi mặt đỏ ửng cũng không biết nói gì.
– Được rồi. Ta hiểu. Tình yêu mà, không thể lý giải theo kiểu thông thường được… Con tránh được Hoàng Minh nhưng vẫn không tránh được làm dâu nhà ta…
– Dạ, sao ạ?!
Nhật Vi và Minh đều ngớ người, hỏi lại. Ông Khánh bật cười xua xua tay không giải thích.
– Mấy ngày này vì an toàn của ta. Con chịu phải thiệt thòi một chút rồi. Chịu khó ở đây thêm vài ngày… Ba Mẹ con đã có người lo, con cứ yên tâm. – Ông Khánh nói.
– Dạ, con nghe anh Minh nói rồi. Không sao đâu ạ. – Nhật Vi vui vẻ nói.
– Dĩ nhiên là con không sao rồi… – Ông Khánh nhìn Nhật Vi ánh mắt trêu đùa. – Người có sao là ông già này thôi… Căn phòng này cái gì cũng tốt, chỉ là cách âm có chút kém ah.
– Ah…
Nhật Vi mặt đỏ như gấc chín giấu vào sau vai Minh. Minh gãi gãi đầu cười khổ.