Hoán mệnh
Chương 80
Ngày 25/07 là một ngày đáng nhớ…
Trời còn tờ mờ sáng dọc con đường Nguyễn Trãi đã bày hàng những quán cafe cóc với hàng dãy ghế nhựa nhỏ với lác đác người ngồi trên tay là một tờ báo mở rộng. Cảnh tượng này rất bình thường, nếu không phải vì những thằng bé chạy ngang chạy dọc nhốn nháo tay vẫy xấp báo miệng la hét inh ỏi:
“Báo đây… Báo đây… Ông Huỳnh Quốc Định bị bãi nhiệm tất cả chức vụ…”
“Tin hot… tin hot đây… Ông Huỳnh Quốc Định bị bãi cắt chức trở thành thường dân rồi bà con ơi…”
Cái tên Huỳnh Quốc Định ngày nào trước khi người ta muốn nói ra phải nhìn trái nhìn phải, bây giờ lại trở thành chiêu bài kéo khách của những thằng bé bán báo. Dĩ nhiên cái tên của ông vẫn rất hút khách, vô số người tụ tập lại tranh giành mua những báo. Đây là diễn biến tiếp theo của vụ tố cáo ông Huỳnh Quốc Định lợi dụng chức quyền âm mưu chiếm đoạt tài sản của gia đình thần tài Lê Hồng Khánh. Còn thứ gì nóng bỏng tay hơn thứ này?
Nhưng hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn… Khá nhiều người giở tung tờ báo ra xem, lật tới lật lui lại nhận ra mình bị lừa. Tin tức ông Huỳnh Quốc Định bị bãi nhiệm chỉ vỏn vẹn đóng khung trong một ô nhỏ, vài dòng, không còn gì có thể vắn tắt hơn…
“Đại diện lãnh đạo Tứ trụ của đất nước công bố. Sau khi đánh giá sự sai phạm về đạo đức và hành vi của ông Huỳnh Công Định, quyết định bãi nhiệm tất cả chức vụ của ông từ ngày 25/07…”
Vô số người bất bình bàn tán về nội dung bài bào kia. Thậm chí từng câu từng chữ được bới móc ra phân tích…
“Đây là cái quái gì chứ? Sai phạm gì sao không nói ra?”
“Suỵt… mày ngu quá… thì chắc là vụ người ta tố cáo thôi… Nhưng nói ra thì ê mặt lắm…”
“Đúng rồi. Nói ra thì người ta lại đặt câu hỏi sao xử lý không công bằng… Tao mà dính tội đó ở tù thấy mẹ…”
“Trong mơ mày cũng không phạm tội như ông ta được… Lạm dụng chức quyền hiểu không? Mày có cái gì mà lạm dụng?”
… Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/
Hai ngày trước…
Bên trong một căn phòng bệnh viện đặc biệt đầy đủ tiện nghi. Hai cánh cửa phòng đóng kín, qua lớp kính mờ thấy rõ bóng lưng hai người cảnh vệ ôm súng AK đứng gác phía ngoài. Bầu không khí trong phòng lạnh lẽo âm u không khác nhiều với nhà xác của bệnh viện.
Trên bộ sofa ở góc phòng có năm người đang ngồi, không khí trầm lắng ngột ngạt. Một người trong đó là ông Huỳnh Quốc Định, trong bộ quần áo bệnh nhân, nửa gương mặt còn băng bó băng gạc trắng. Đối diện ông là một ông lão tóc phất phơ bạc trắng, ánh mắt lại tinh anh sáng rõ. Đó là Tứ lão, một Tứ lão bằng xương bằng thịt đang ngồi ánh mắt đăm chiêu nhìn ông. Bên cạnh Tứ lão là ông Bùi Minh Hiển, Trưởng đội điều tra Chuyên án Vụ Tập kích ở Bảo Lộc. Và hai người cảnh sát khác với sổ tay ghi chép mở rộng trên đùi.
– Vậy ông giàu thích thế nào về việc người của ông mang theo cả súng canh gác căn nhà đó? – Ông Hiển nói.
– Đó là cậu Hoàng Minh nhờ tôi cho người bảo vệ ông Khánh… Dù sao ông ấy cũng rất quan trọng có sức ảnh hưởng lớn với kinh tế cả nước. Mà ở đó bảo vệ rất lỏng lẻo… Tôi chỉ giúp đỡ mà thôi.
Ông Định rất tự tin với lời bào chữa của mình. Vì đây cũng đúng là sự thật. Còn chuyện diễn ra bên trong căn nhà đó không ai có thể chứng minh được.
– Rất tiếc trong đơn tố cáo của cậu Hoàng Minh lại nói khác… – Ông Hiển trầm giọng nói. – Cậu ta nói ông giam giữ ông Khánh, buộc cậu ta phải làm việc theo ý ông…
– Ha ha…
Ông Định bật cười lắc đầu, nhìn ông Hiển lại nhìn qua Tứ lão, nói:
– Tôi thừa nhận mình không thích ông Khánh… Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẵn sàng ra tay hãm hại ông ấy. Còn chuyện giam giữ ông ta để uy hiếp Hoàng Minh… Ha ha… Bản thân tôi là người lập pháp, tôi hiểu pháp luật… Nếu tôi cố tình phạm pháp làm sao có thể làm một cách thô thiển như vậy được?!
Ông Hiển nhíu mày nhìn qua Tứ lão, ông ta nét mặt nhăn nheo vẫn không đổi, ông nói tiếp:
– Lời nói ông có mâu thuẫn không? Ông nói mình không thích ông Khánh, vậy mục đích ông giúp đỡ Hoàng Minh còn đưa người đến bảo vệ ông Khánh là gì?
– Thích hay không đó là chuyện cá nhân tôi… Nhưng tôi luôn đặt lợi ích quốc gia lên trên bản thân mình.
Tứ lão và ông Hiển đều nhíu mày suy nghĩ. Dù bỏ qua ân oán cá nhân giữa ông Khánh và ông Định, nhưng việc đứa con trai của một doanh nhân lên tiếng nhờ vả một người địa vị cao như ông Định bảo vệ cha mình và được chấp thuận… Điều này thật phi lý, nhưng ông Hiển lại không có cơ sở phản bác.
– Đêm 14/7 ông đến căn nhà sau lưng Viện dưỡng lão làm gì? – Ông Hiển hỏi tiếp.
– Tôi đến thăm sức khỏe ông Khánh…
– Và ông vẫn khẳng định trái bom đó không phải là của mình đem tới?! – Ông Hiển hỏi tiếp.
– Dĩ nhiên là không phải của tôi, tôi cũng không điên đi tự bẫy chính mình… – Ông Định bắt chéo hai chân, tựa lưng ra ghế thoải mái nói.
Ông Hiển quay sang người cảnh sát bên cạnh nhận lấy một tờ giấy đặt lên bàn trước mặt Tứ lão:
– Đây là báo cáo của Sư đoàn 127, thống kê ngày 15/7, kho lưu trữ thuốc nổ quân dụng bị thất thoát 5kg TNT…
Ông Hiển nhíu mày nhổm người, cầm lấy tờ báo cáo đọc đi đọc lại có chút khó tin. Vài giây sau, ông ta đặt tờ giấy xuống giọng âm trầm nói:
– Chuyện này không liên quan đến tôi. Đúng, tôi có thể điều động quân đội, nhưng tôi không phải là người trong quân đội… Tôi không thể ra lệnh cho họ lấy thuốc nổ ra khỏi kho lưu trữ mà không có lưu ký, không người biết.
Ông ta ngừng một chút, vẻ mặt không còn thong dong như khi nãy nói:
– Tại sao phía cảnh sát không đặt vấn đề… Hoàng Minh là thủ phạm của vụ nổ chứ? Đêm đó hắn cũng đến hiện trường.
– Đúng vậy… Trong đơn tố cáo cậu ta có đề cập đêm đó cậu ta đã đến thăm cha. Hai ngày một lần đến thăm cha là ông cho phép hắn… – Ông Hiển gật đầu.
“Rầm…” – Ông Định vỗ bàn tức giận.
– Láo toét… Thằng con hoang đó…
Ông ta chợt thấy ánh mắt sắc lạnh của Tứ lão liền ngậm miệng lại, không tiếp tục la hét nữa.
– Vậy… theo ý ông là cậu Minh có thể đã đặt bom âm mưu giết hại cha đẻ của mình sao? – Ông Hiển hỏi tiếp.
– Chuyện này ông nên hỏi cậu ta… Trên đời này chuyện gì không thể xảy ra chứ… – Ông Định nhún vai nói.
– Ông cho rằng cậu ta giết cha mình vì điều gì? Vì khối tài sản trước sau gì cũng thuộc về cậu ta sao?
– Tôi không có ý kiến… – Ông Định chép miệng nói. – Dù sao khối tài sản đó cũng không liên quan tới tôi.
Ông Hiển gật đầu với người cảnh sát bên cạnh. Anh ta rút trong cặp ra một túi nilon loại chuyên dụng lưu trữ vật chứng, đặt lên bàn. Bên trong túi có một ống thuốc nhỏ hình trụ bằng nhựa trong còn chứa hai viên thuốc nhỏ màu hồng nhạt.
– Bên trong lọ thuốc này là Benzodiazepines, là một loại thuốc an thần cực mạnh bị Tổ chức Y tế Thế giới liệt vào danh sách cấm sản xuất từ năm 1996. Vì qua quá trình điều trị cho bệnh nhân tâm thần phân liệt, các bác sĩ phản ánh loại thuốc này có thể gây hại đối với người bình thường… Cụ thể là gây ảo giác, mất kiểm soát hành vi, thậm chí tiểu tiện tại chỗ không ý thức…
Ông Hiển nói, lại nhìn ông Định trầm giọng hỏi:
– Theo đơn tố cáo của Lê Hoàng Minh… Thì đây chính là lọ thuốc ông đã đích thân đưa cho cậu ta… Lấy tính mạng cậu ta để ép buộc cậu ta cho ba của mình, tức là ông Lê Hồng Khánh uống… nhằm tạo hiện tượng loạn trí giả của ông ta… giúp Lê Hoàng Minh sớm được nắm quyền kiểm soát Tập đoàn Hoàng Minh… Có đúng không?
Ông Định bắt chéo chân, hai tay đặt trên đầu gối nhếch mép cười nhạt, nói:
– Không đúng. Tôi là một chính trị gia, tôi không phải bác sĩ thì biết gì về thuốc an thần chứ. Tôi khẳng định mình chưa bao giờ thấy qua lọ thuốc đó…
Ông Hiển gật đầu, lại nhận một tờ giấy từ phía người cảnh sát bên cạnh đặt lên bàn, còn cố tình xoay về hướng Tứ lão.
– Đây là kết quả kiểm nghiệm vật chứng của cảnh sát. Trên lọ thuốc có dấu vân tay của Hoàng Minh và ông Huỳnh Quốc Định.
Ông Định hơi nhíu mày, hai bàn tay trên đầu gối vô thức siết chặt. Ông chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra chiều tối ngày đó gần bốn tháng trước. Hoàng Minh đến căn biệt thự của ông, khi hắn nước vào phòng thì ông đã chuẩn bị sẵn lọ thuốc đó đặt sẵn trên bàn làm việc. Lọ thuốc đã được ông cẩn thận lau đi lau lại rất nhiều lần, không còn một vết tích. Nhưng lúc Hoàng Minh nhận lọ thuốc đi về, hắn như vô tình vuột tay đánh rơi lọ thuốc lăn đến sát chân ông. Ông lại sơ ý nhặt lên và đưa cho hắn.
“Thằng con hoang đó dám cài bẫy mình…” Ông Định thầm nghiến răng, vẻ mặt lạnh đi vài phần.
– Ông thừa nhận đã đưa lọ thuốc này cho Lê Hoàng Minh chứ? – Ông Hiển hỏi lại.
– Không… Tôi không có chút ấn tượng gì về nó cả. – Ông Định điềm nhiên lắc đầu. – Vân tay bây giờ có nhiều cách để ngụy tạo. Các anh là cảnh sát phải rõ điều này hơn tôi…
Ông Hiển thở dài. Ông lại nhận một túi đựng vật chứng khác từ tay người cảnh sát bên cạnh, đặt lên bàn. Trong túi nilon là một chiếc điện thoại loại đời mới nhất khá đắt tiền.
Ông Định nhìn cái điện thoại vẻ mặt khó hiểu, lại có chút thở ra nhẹ nhõm. Lần này chính xác là ông không nhận ra vật đó.
– Đây là điện thoại của Lê Hoàng Minh. Cậu ta đã dùng nó để ghi âm đoạn đối thoại của cậu ta và ông Định ngày hôm đó. – Ông Hiển nói. – Tôi đã sao chép nó vào một cái máy khác để dễ truy xuất hơn…
“Không thể nào?!” Ông Định cúi gằm xuống che giấu đi sự tái nhợt méo mó trên gương mặt. Một người làm chính trị như ông không thể nào mắc một sai lầm cơ bản như vậy.
Ông Hiển lúc này lấy điện thoại của mình ra, bấm nút rồi đặt xuống bàn. Loa điện thoại khá nhỏ nhưng trong gian phòng kín vẫn phát ra âm thanh rõ ràng. Một giọng đàn ông trầm thấp nhưng không khó để nhận ra đó là giọng nói của ông Định.
“Đây là thuốc an thần loại cực mạnh… Cháu đem về pha ra nước cho ông ta uống… Yên tâm đi, không nguy hiểm đến tính mạng… chỉ là gây một số ảo giác, mất khả năng kiểm soát cơ thể tạm thời… nhưng cũng đủ để qua mắt bác sĩ riêng của ông ta…”
Ông Định thấy mồ hôi trán mình túa ra. Ông nhận ra đây là một âm mưu dành cho mình nhảy vào. Tất cả những người trước khi bước vào phòng làm việc của ông đều được cận vệ của ông kiểm soát toàn thân. Nam nữ đều như nhau, không ngoại lệ. Ngoài vũ khí thì điện thoại, máy ghi âm, máy quay phim… tất cả những thứ có thể lưu trữ chứng cứ đều bị tạm giữ lại. Một cái điện thoại như vậy không thể là lỗi sai sót của người thực hiện kiểm soát được.
Ông Định nhớ rõ… Sau thời điểm đó vài ngày, tên cận vệ tên Hậu của ông đã xin phép nghỉ phép dài hạn. Rồi mấy ngày sau người ta phát hiện thi thể hắn trong tình trạng phân huỷ nặng ở sát biên giới Campuchia, bên cạnh là một túi quần áo. Ông đã quá bận rộn để nhìn ra sự bất thường trong cái chết của hắn. Đây rõ ràng là một âm mưu… Hoàng Minh đã mua chuộc người cận vệ của ông để trót lọt mang điện thoại vào phòng làm việc của ông. Sau đó còn cho người giết hắn để diệt khẩu.
Giờ phút rối ren này, ông Định chợt nhớ đến Hằng Kiểm… Nếu có hắn bên cạnh, ông làm sao có thể rơi vào tình huống như bây giờ. Một chút hối hận chợt dâng lên trong lòng ông. Mùi vị của sự hối hận thật lạ, như đã lâu lắm rồi ông không nếm trải.
Lần này ông Hiển cũng không tiếp tục hỏi ông Định có thừa nhận hay không?! Điều đó không mấy quan trọng nữa khi vẻ mặt của Tứ lão đã bắt đầu ửng đỏ kìm nén tức giận.
– Tiếp theo, tôi muốn mời Tứ lão và ông Định xem qua hợp đồng này. – Ông Hiển nói, nhận hai bản sao đặt xuống trước mặt Tứ lão và ông Định.
Tứ lão nhíu mày cầm lên xem, trong khi ông Hiển quay qua ông nhỏ giọng giải thích.
– Đây là một hợp đồng có dấu vân tay, chữ ký được xác nhận của công chứng viên, chuyển nhượng cổ phần của Tập đoàn Hoàng Minh… do Hoàng Minh ký vào ngày 13/4. Số lượng 1,000,000 cổ phiếu được sang nhượng với giá gốc 10,000 đ/cổ… Trong khi đó giá thị trường thời điểm đó là 69,000 đ/cổ.
Ông Định cũng cầm lên xem, vừa lướt qua liền đặt lại xuống bàn, vẻ mặt cố ra vẻ dửng dưng nói:
– Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Tập đoàn Hoàng Minh… mà có liên quan đến tôi sao?
– Đúng, vừa nhìn qua thì không liên quan đến ông… vì tên ông cũng không nằm trên đó… mà là một người tên Nguyễn Ngọc Sơn… – Ông Hiển nói. – Nhưng Lê Hoàng Minh đã nói chính cậu ta đã ký bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này và giao tận tay ông vào ngày 13/4.
– Hừ… Cậu ta nói thì chứng minh được gì? – Ông Định hừ lạnh.
– Đúng, cậu ta không chứng minh được gì nhưng chúng tôi đã dò tìm người tên Nguyễn Ngọc Sơn kia… Ông có biết kết quả như thế nào không?
Ông Hiển quay qua nhìn Tứ lão, giọng âm trầm nói:
– Nguyễn Ngọc Sơn, sinh năm 1978 đã được gia đình khai báo mất tích tại địa phương từ năm 2003. Chúng tôi truy tìm theo dấu vết lần cuối cùng ông ta xuất hiện theo hồ sơ cảnh sát là tháng 6/2003 tại Bệnh viện quân y với tình trạng co giật sốc phản vệ… Sau đó một ngày, theo hồ sơ bệnh viện ông ta khó có thể qua khỏi nên được người nhà đón về lo hậu sự. Vấn đề là người nhận là thân nhân của ông ta cũng dùng giấy tờ giả…
Lúc này cả cơ thể ông Định đã lạnh toát, hai bàn tay ông nắm chặt mất kiểm soát hơi run rẩy.
– Vậy… dấu vân tay này là của ai? – Tứ lão lần đầu lên tiếng hỏi.
Ông Hiển thoáng mỉm cười, trong đầu ông chợt nhớ đến giọng của Minh trong điện thoại một ngày trước.
“Lúc Hồng Bang nhận thù lao của Khánh Phương để cứu mạng Hoành Sơn cháu đã bắt đầu nghi ngờ. Dù cô ta không nói, nhưng cháu nghĩ số tài sản 150 tỷ đó không thể thuộc về Khánh Phương được. Nếu của ông Định, vậy càng có nhiều chuyện đáng suy nghĩ hơn… Vì tất cả Biệt thự, du thuyền, không có cái nào đứng tên ông ấy. Ông ấy không dại gì dùng tên của mình cũng hợp lẽ thường… Nhưng tất cả giấy tờ mua bán đều được ký, lăn vân tay trước… Cái này chỉ cần có một công chứng viên nhận tiền bỏ qua quy trình công chứng… Ông ta có thể ung dung dùng nhiều thân phận khác nhau đứng tên cho tài sản bất hợp pháp của mình… Chú nghĩ xem, một năm có bao nhiêu người mất tích… Thậm chí kinh khủng hơn, người ta còn có thể lưu trữ dấu vân tay bằng cách…”
Ông Hiển nhìn Tứ lão, giọng trầm trọng nói:
– Kích thước những đường vân trên dấu vân tay này có kích thước dãn nở hơn 20% so với bản lưu của cảnh sát địa phương… Và theo chúng tôi phân tích hóa nghiệm… dấu vân tay in trên hợp đồng có chất Formol… Tôi nghĩ đây là một dấu vân tay… từ ngón tay được cắt rời được bảo quản của ông Nguyễn Ngọc Sơn.
– Hừ… – Tứ lão hừ lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông Định.
– Khoan đã… Tứ lão… Nhưng… những thứ ông Hiển nói vẫn không chứng minh được nó liên quan đến tôi… – Ông Định cố vớt vát nói.
Ông Hiển thở dài lắc đầu, nói:
– Haizz… Vậy những cái tên này ông nghe thử có quen không? Công chứng viên Nguyễn Hữu Đạt, công chứng viên Bùi Thị Tâm… Có cần tôi mời họ đến đối chất với ông không?
Ông Định vẻ mặt tái nhợt, môi hơi mím lại, không trả lời. Đó đúng là những kẻ nhận tiền của ông để thực hiện công chứng trái quy định. Nhưng vậy thì sao chứ, chỉ cần nhìn trên tờ hợp đồng đó thì đã thấy được tên của công chứng viên… Nhưng chắc gì cảnh sát có thể ép buộc họ khai ông ra. Họ dám sao? Nhưng suy nghĩ của ông Định chưa kịp đả thông thì câu nói tiếp theo của ông Hiển làm ông suy sụp thật sự…
– Trên kệ sách tại nhà ông, hàng thứ ba từ trên xuống, cuốn thứ bảy từ trái sang… Đó là có phải là công tắc mở ra căn phòng bí mật nơi ông cất giữ những thứ không muốn người biết có phải không?
“Phịch…”
Lời ông Hiển vừa dứt, ông Định cả người run rẩy bất ngờ quỳ hai gối xuống trước mặt Tứ lão. Gương mặt ông xanh ngoét cúi gằm không dám nhìn lên. Cũng không còn lời nào để nói. Ông đã thua, thua đến không còn cơ hội trở mình. Dù trong tay ông vẫn còn một lá bài tẩy chưa lật nhưng đã quá muộn rồi… Căn phòng bí mật đó chỉ có những kẻ tối thân cận với ông mới biết được nó giấu ở đâu, mở như thế nào. Trong đầu ông hiện lên một gương mặt xinh đẹp ướt nhòe nước mắt bấu chặt ống quần van xin ông… Đây là quả báo sao?! Một cảm giác đắng chát hụt hẫng dâng lên trong lòng làm ông khổ sở không thở nổi.
Tứ lão chống tay đứng lên. Ông Hiển và hai người cảnh sát cũng lập tức đứng lên theo. Tứ lão thở dài nhìn xuống mái đầu hoa râm cúi thấp của ông Định, giọng trầm buồn nói:
– Cậu làm tôi quá thất vọng… Lại cảm thấy may mắn. May mắn vì bốn lão già này còn chưa ngớ ngẩn giao cái đất nước này cho cậu…
– Tôi xin lỗi Tứ lão… Tôi xin lỗi. – Ông Định nghẹn ngào nói.
Tứ lão phất tay đi ra tới cửa, chợt quay lại:
– Tôi chỉ hy vọng những người bị cậu lợi dụng thân phận không phải do cậu giết hại… Nếu không chính tôi sẽ tự tay lấy mạng cậu…
– Không… không phải tôi giết họ. Tôi có thể cam đoan…
Ông Định hoảng hốt phân bua, nước mắt chảy dài trên gương mặt nhăn nheo. Nhìn ông quỳ dưới sàn nhà mái tóc như thoáng chốc đã bạc hơn nhiều, ông Định có chút cảm thán. Một đời kiêu hùng đã bước đến hồi kết.
Tứ lão không nói nữa, bước ra cửa, chợt ông quay lại ngoắc tay gọi:
– Cậu Hiển ra đây với tôi…
– Vâng…
Bên ngoài hai người cảnh vệ hiểu ý liền lùi ra xa, ôm súng chặn đứng hai đầu hành lang bệnh viện. Tứ lão chống tay lên ban công, tấm lưng hơi còng xuống, mái tóc bạc trắng như cước tạo thành một cảnh tượng buồn bã tuổi xế chiều. Thấy ông Hiển bước tới, ông quay sang cười nhạt:
– Cậu có thể mời tôi điếu thuốc không?
– Ah, vâng ạ.
Ông Hiển hơi sững người, rút vội gói thuốc trong túi áo. Tứ lão rút một điếu đặt lên môi, đón lấy ngọn lửa trong tay ông Hiển. Ông rít một hơi rồi nhẹ nhẹ thổi ra, giọng trầm ấm nói:
– Chuyện hôm nay tôi muốn giữ tuyệt mật… Dù sao ông Khánh vẫn còn sống. Bốn lão già này càng lớn tuổi da mặt càng mỏng. Cậu hiểu ý tôi chứ?!
– Vâng. Nhưng… – Ông Hiển hơi ấp úng.
– Việc của cậu đã xong. Việc kỷ luật xử lý Huỳnh Quốc Định thế nào đó là việc của chúng tôi…
– Vâng. Tôi hiểu rồi ạ.
Ông Hiển gật đầu, không dám nói gì thêm. Xem như tương lai ông Định đã bị định đoạt. Ông Khánh còn sống cũng là chính ông Hiển báo cho Tứ lão yên tâm. Dù sao sức ảnh hưởng của ông và Tập đoàn Hoàng Minh quá lớn đối với đất nước. Tứ lão sẽ không hoàn toàn yên tâm để một người trẻ như Hoàng Minh thao túng tất cả.
– Còn chuyện vụ thuốc nổ thế nào? Dường như cậu chưa nói hết những gì mình biết… – Tứ lão quay sang hỏi.
Ông Hiển thầm than thở. Đúng là gừng càng già càng cay. Trong vụ thuốc nổ đó còn vài vấn đề chưa thể làm rõ được… Nhưng ông không nói ra hết, vì không để lão Định viện vào đó mà chối bỏ các bằng chứng khác.
– Vâng, kho lưu trữ Sư đoàn 127 đúng là thất thoát 5kg TNT. – Ông Hiển trầm giọng nói. – Nhưng theo chuyên gia chất nổ kiểm tra hiện trường… Tạo ra vụ nổ đó ít nhất phải có 20kg TNT…
Tứ lão rít một hơi thuốc, đôi mắt nhiều nếp nhăn nheo nheo lạnh lẽo.
– Thêm một điều khác làm tôi nghi ngờ nữa… Người chịu trách nhiệm quản lý kho vũ khí quân dụng vừa chết vào ngày 10/7… Anh ta xin phép về thăm nhà và bị tai nạn giao thông chết tại chỗ.
– Vu oan giá họa sao? – Tứ lão nhíu mày hỏi.
– Tôi cũng cho rằng như vậy… Vì thế báo cáo của cảnh sát gửi lên trên xin khởi tố ông Định… chỉ đề cập đến những tội danh khác. – Ông Hiển giải thích thêm.
– Tôi hiểu… Vì đọc cái báo cáo đó tôi mới nghĩ ra vụ thuốc nổ còn nhiều khuất tất… – Tứ lão nói.
– Vâng… Và cách đặt thuốc nổ này không chuyên nghiệp. Dùng lượng thuốc nổ tương đương 20kg TNT lại chỉ phá sụp nửa căn nhà… Vì sức công phá bị phát tán lệch hướng, nếu không ông Định và cả nhóm 117 đều đã chết.
– Tôi biết cậu và ông Khánh có mối quan hệ rất tốt… Ông ta lại không tiết lộ điều gì sao? – Tứ lão hỏi.
Ông Hiển có chút khó xử, nhăn mặt ấp úng nói:
– Ngay cả ông ấy đang ở đâu, tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết rằng ông Khánh đang được người Hồng Bang bảo vệ… Ông ấy dường như đang né tránh cảnh sát.
Thật ra ông Hiển có thể dùng đặc quyền của cảnh sát truy theo số điện thoại của Thuận Minh để xác định vị trí của ông Khánh. Nhưng với thân phận một người bạn, một tri kỷ của ông Khánh, ông không muốn làm như vậy.
– Tại sao phải né tránh? Ông ấy là nạn nhân kia mà. – Tứ lão nhìn ông Hiển chợt sửng sốt, hỏi. – Không phải là… ông ấy đang muốn bao che cho…
Ông Hiển thở dài gật đầu, giọng âm trầm nói:
– Tôi cũng đoán như thế. Dù chuyện này quả thật là khó có thể tiếp thụ nổi. Vấn đề là hiện nay chỉ có ông Khánh mới có thể bóc trần sự thật đó… Còn nếu ông ta chọn cách im lặng tôi cũng không có cách nào.
Ông Hiển cũng không nói hết ý của mình. Nếu vụ nổ đó thật sự là kế hoạch của Hoàng Minh… Nếu mọi chuyện diễn ra như dự kiến, ông Khánh và ông Định đều chết, toàn đội 117 cũng chôn vùi, lúc đó với những bằng chứng Hoàng Minh chuẩn bị sẵn, có lẽ trên đời này không còn ai có thể biết được sự thật kinh khủng bên trong. Trong mắt người đời, hắn sẽ trở thành một nạn nhân thật sự, đường đường chính chính tiếp nhận cơ nghiệp khổng lồ của cha hắn… Ông Hiển thật sự không tưởng tượng được một nguồn lực khổng lồ như vậy lại rơi vào tay một kẻ tâm địa độc ác, bất chấp đạo nghĩa như Hoàng Minh thì hậu quả sẽ to lớn đến dường nào.
Tứ lão quay qua nhìn ông Hiển vỗ vỗ vai ông, nói:
– Tốt lắm.
– Vụ thuốc nổ TNT tôi sẽ cử Trung tá Hậu bên Lực lượng Vũ trang hỗ trợ điều tra. Có manh mối cậu cứ yêu cầu bên đó hỗ trợ…
– Vâng.
– Dạo gần đây cả bốn lão già chúng tôi đều thấy được tổ các anh hoạt động rất tốt. Đặc biệt là vụ cái ngón tay ngâm formol… Ha ha… rất ấn tượng đấy. Nghe cứ như giải án trong truyện thần thám Sherlock Holmes vậy. – Tứ lão cười vang.
– Ha ha… Thật ra… đúng là tôi cũng có một thần thám đấy ạ… – Ông Hiển cười, nói.
– Thật á? – Tứ lão thấy hứng thú.
– Vâng, cậu ấy chỉ hơn hai mươi, không được đào tạo chuyên môn lại có lối suy diễn sự việc rất chi tiết lại táo bạo… Rất khác với những người được qua trường lớp. Vì có cậu ấy tôi đã phá được không ít vụ hóc búa.
– Hay đấy… Lúc nào có dịp mang cậu nhóc đó đến gặp tôi.
– Vâng.