Hoán mệnh

Chương 83



Phần 83

Một tuần sau…

– Mất thời gian dài không?

– Thì… sau cớ mất phải chờ hai tuần em mới được làm Passport mới… sau đó lại xin Lãnh sự quán cấp Visa… chắc phải cả tháng…

Chiếc BMW s6 đen bóng nhẹ nhàng lướt nhanh trên đường. Trong xe Minh một tay ôm vô lăng, tay còn lại nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nhật Vi.

Một tuần trước sau khi Hải Đường bang ngang nhiên chặn đường nổ súng. Chính phủ đã ban bố lệnh thanh trừng. Trong vòng một tuần, với sự truy lùng gắt gao mạnh mẽ của cảnh sát, rất nhiều nhân vật chính yếu của Hải Đường bang bị bắt, rất nhiều đường dây buôn bán ma tuý bị triệt hạ… Hải Đường bang cao tầng như đã chuẩn bị sẵn cho việc này, toàn bang co rút lại, ẩn vào bóng tối.

Việc này tưởng không liên quan gì đến Minh và Nhật Vi nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp. Hải Đường đã biệt tăm, không thể liên lạc được… Hành lý, cả giấy tờ Passport của Nhật Vi không có cách lấy về. Ngay cả căn biệt thự của Hải Đường cưỡng ép mang Nhật Vi về giờ cũng trống hoác không một bóng người.

Sau ngày 27/7, ông Khánh thành công đoạt lại vị trí Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Hoàng Minh, báo chí dư luận được một hồi dậy sóng cuồng nhiệt. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra về tung tích của ông… Ông đã đi đâu? Làm gì? Có liên quan gì đến vụ bắt cóc kia hay không? Nhưng đến nay vẫn là những câu hỏi bỏ ngỏ, không lời giải đáp. Đó là đặc quyền của người giàu có nhất một quốc gia. Ở đất nước này, người có thể yêu cầu ông giải thích chỉ có vài người. Và đáng tiếc những lời giải thích đó sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt báo.

Dư luận dân chúng đôi khi cũng quay lưng phũ phàng như cuộc đời. Liên tục một tuần khắp mặt báo, mạng xã hội, các diễn đàn đều tràn ngập câu hỏi về Thần tài Lê Hồng Khánh. Nhưng tuyệt không ai nhắc đến cái tên Huỳnh Quốc Định. Tin ông bị bắn chết bên lề đường chỉ xuất hiện đúng một lần bằng một mẩu tin vắn nhỏ bé trên một tờ báo chẳng ai buồn đọc. Danh vọng và quyền lực như một đống cát dựng lên. Một lần sụp đổ là tan nát trở về với cát bụi. Cuộc đời thật phũ.

– Không thích em ở lại dài hơn sao? – Nhật Vi thấy Minh cứ miên man suy nghĩ, liền phụng phịu làm nũng.

– Sao lại không thích chứ? Mấy hôm nay anh nhớ em lắm ah… – Minh kéo bàn tay nhỏ của nàng lên miệng hôn nhẹ.

Tình hình đã an toàn, Minh đưa Nhật Vi về nhà Ba Mẹ nàng ở cũng hơn một tuần. Sau đó anh lại bận bịu đủ thứ việc nhà, cả việc Hồng Bang và cả việc cảnh sát.

Sở dĩ trong một tuần rất nhiều địa điểm ngầm của Hải Đường bang bị cảnh sát truy xét phá huỷ, trong đó đóng góp không ít công lao của Minh và Tài. Người ta nói chỉ có kẻ dưới nước mới biết nước sâu thế nào! Hồng Bang có một mạng lưới kinh doanh đa ngành nghề ngang dọc chằng chịt cả thành phố và nhiều tỉnh lân cận. Chính mạng lưới này cũng tự hình thành một kho thông tin về những hoạt động của các Bang hội trên địa bàn của Hồng Bang. Thông tin này cũng không quá bí mật… Nhưng vì để không lộ dấu vết, Minh vẫn nhờ đến khả năng của Tài để xâm nhập kho dữ liệu một cách thần không biết quỷ không hay. Nó đã sao chép toàn bộ thông tin liên quan đến hệ thống phân phối ma tuý của Hải Đường bang mà Hồng Bang nắm trong tay. Minh đã chuyển cho ông Hiển và báo cáo toàn bộ công lao quy về cho Tài.

– Hừ… bảo nhớ em sao không qua nhà Ba Mẹ thăm em chứ? – Nhật Vi bĩu môi nói.

– Không phải hôm nay anh vừa qua sao? Anh còn tưởng Mẹ em không cho anh vào nhà nữa đó…

– Phì… Mẹ em có đối xử tệ với anh đâu… Chỉ biết đổ oan cho người ta…

– Ha ha…

Minh bật cười vang. Chợt nhớ đến thái độ ông bà Vượng khi nãy, lúc anh đến đón Nhật Vi. Thái độ của ông bà lại niềm nở vui vẻ làm Minh có chút bất ngờ… Anh chợt quay sang nhìn Nhật Vi. Dù Minh anh chưa hỏi nhưng nàng đã hiểu được anh muốn nói đến điều gì…

– Không có đâu. Em biết chuyện thân phận… thứ hai của anh rất quan trọng. Làm sao em có thể kể với Ba Mẹ được chứ!?

Nghe Nhật Vi khẳng định như vậy, Minh có chút nhẹ nhõm. Nhưng anh lại thắc mắc nhiều hơn… Nếu ông bà Vượng không biết về thân phận cảnh sát ngầm của Minh, thì lý do gì ông bà lại tỏ ra niềm nở vui vẻ như vậy chứ?!

– Mà tại sao Ba Mẹ em lại phải chuyển nhà như vậy? – Minh chợt hỏi.

– Còn không phải vì anh sao? – Nhật Vi hai mắt lúng liếng trêu đùa.

– Liên quan gì đến anh chứ? – Minh tròn mắt nhìn qua nàng.

– Anh đi cướp cô dâu người ta… Anh có biết là bây giờ bao nhiêu đứa con gái hâm mộ Hoàng Minh, mắng chửi em là ngu ngốc không hả? Hi hi… – Nhật Vi che miệng cười.

– Mỗi ngày không biết có bao nhiêu đứa con gái đến trước khu căn hộ nhà của em, hết kéo băng rôn chửi bới, rồi còn thử trốn qua cửa bảo vệ đi lên… Một lần có đứa còn thành công lên đến nơi, ném cả bịch mắm tôm vào cửa căn hộ nhà em… Hành lang phía trước thối cả một tuần…

– Ba Mẹ em sợ quá, dứt khoát chuyển về nhà cũ của ông bà để lại. Facebook của em cũng bị spam đến mức phải xóa luôn… Em bây giờ ra đường là bắt buộc đeo khẩu trang… Không thì không biết có bị đánh rồi trét mắm tôm lên đầu không nữa.

– Ha ha…

Minh cười mà mặt nhăn nhó khó xử. Anh cũng không nghĩ đến hình tượng Hoàng Minh lại thần thánh hóa trong lòng giới trẻ như vậy ah.

– Anh còn cười được nữa… – Nhật Vi phụng phịu.

– Vậy để anh chịu trách nhiệm nha… Mai dọn qua nhà anh ở đi…

– Phì… anh gian lắm…

Mười lăm phút sau…

Minh đánh lái cho xe rẽ vào tầng hầm của toà cao ốc quen thuộc, tổ ấm của anh và Hạ Vi, Ngọc Nga. Hôm nay nhà Minh tổ chức tiệc BBQ, để cho Nhật Vi tự nhiên anh mời cả Thanh sùi, Bội Linh, Na Na và Hoàng My cùng đến. Minh quay sang nhìn Nhật Vi, thấy hai gò má nàng hơi ửng đỏ, hai tay nắm vào nhau có chút vặn vẹo, mỉm cười:

– Căng thẳng sao?

– Có chút chút. – Nhật Vi nói, mỉm cười. – Nhiều lúc em cứ thấy mình rất oan uổng ah…

– Sao oan uổng?

– Rõ ràng em là người đến đích đầu tiên… Bây giờ lại như người thứ ba vậy… Không… Là thứ tư chứ!

– Ha ha… Đối với anh không có một hai ba gì hết… Em, Hạ Vi và Ngọc Nga đều như nhau.

– Hứ… tham lam…

Minh bước ra khỏi xe, bước vòng qua đưa tay để Nhật Vi ôm lấy cánh tay mình. Hai người vừa trêu chọc nhau vừa đi về hướng thang máy. Vừa bước vào phòng chờ thang, chợt Minh sững lại, cả người cứng ngắc. Trước cửa thang máy cũng có hai người đang chờ thang… Một người đàn ông trung niên cao lớn bệ vệ khoác tay qua bờ eo nhỏ của một người phụ nữ chạc 40 nhan sắc cực kỳ xinh đẹp. Hai người lúc này cũng đảo mắt qua thấy Minh, cánh tay anh lại đang choàng qua vòng eo nhỏ của Nhật Vi…

– Thuận Minh…

– Chú… chú Long… chị Phượng…

Khoảnh khắc có chút ngượng ngùng lúng túng. Cả Minh và ông Long như bị điện giật cùng lúc rụt tay về từ bờ eo của hai người phụ nữ.

Ông Long gương mặt hơi sượng… Ông chợt nhớ ra vị trí của mình gương mặt liền biến đổi thành một vị nhạc phụ mẫu mực. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh ý nghĩa trong đó đã đủ cũng không cần lên tiếng. “Ta là đường đường chính chính ah… Còn ngươi là lén lút.”

Chị Phượng lại vô cùng thoải mái tự nhiên. Bước lại nhìn Nhật Vi lên xuống khắp lượt làm nàng nóng hết cả mặt rồi chắc lưỡi khen:

– Xem ra Hạ Vi nhà mình có đối thủ nặng ký rồi ah…

– Hừ… – Ông Long hừ lạnh.

Ông đã gặp Nhật Vi từ lúc sinh nhật Hạ Vi mười bảy tuổi. Nhan sắc rực rỡ của nàng làm người ta dù gặp một lần cũng khó mà quên được. Khi đó ông đã nghi ngờ Minh có quan hệ gì đó với cô gái này. Nhưng gần đây… Minh điều động Huyết thủ đi cướp cô dâu người ta, làm oanh động cả thành phố. Lại đem vợ người ta về căn biệt thự dành cho bảo vệ yếu nhân xây tổ uyên ương cả một tuần.

Làm Bang chủ làm sao ông không biết chứ?! Nhưng Hạ Vi ngăn cản ông, cũng không cho ông nói Ý Lan… Con bé giải thích rằng Nhật Vi là bạn gái đầu tiên của Minh. Thảo nào, hôm nay khi ông có ý định đến đây, Hạ Vi còn dặn dò ông không được mang theo Ý Lan, mẹ của nó. Thật là nuôi con gái như nuôi vịt trời vậy.

– Ha ha… Chị Phượng đừng đùa như vậy được không? – Minh cười khổ.

– Hi hi…

Đằng nào cũng lỡ rồi… Anh cũng nắm tay Nhật Vi không che giấu làm gì. Thật ra đối với Minh, nhân vật khó đối phó không phải là Bang chủ hay chị Phượng, mà là mẹ Hạ Vi kia.

“Tin…” – Cửa thang máy mở ra.

Minh nhường ông Long và chị Phượng bước vào trước, mới kéo tay Nhật Vi đi vào. Nhật Vi lúc này vô cùng căng thẳng, nàng nép người như muốn trốn sau lưng anh.

– Em gái… xấu hổ gì chứ? Ra đây đứng với chị…

– Dạ… – Nhật Vi khép nép mặt ửng đỏ.

Chị Phượng kéo Nhật Vi đứng sang một góc, ríu rít trò chuyện. Để Minh đứng bên cạnh Bang chủ không biết nói gì. Chưa bao giờ Minh thấy hận việc ở tầng cao như thế này… Cái thang máy này đi hoài không thấy tới.

– Cưng tên gì ah?

– Dạ, Nhật Vi.

– Ah… Cũng là Vi. Sao Vi nào cũng xinh đẹp như vậy chứ? Chị muốn đổi tên quá…

– Hi hi… chị Phượng rất đẹp mà… – Nhật Vi mỉm cười vui vẻ.

– Ha ha… Cảm ơn cưng nha… Tối nào rảnh rỗi theo Minh đến văn phòng của chị chơi. Minh bây giờ cũng đang làm với chị đó…

– Vâng. Mà chị kinh doanh gì ạ? – Nhật Vi nhìn qua Minh, ánh mắt hứng thú.

– Chị…

– Ahhhh… Tới rồi… – Minh hô lớn, trán rịn ướt mồ hôi.

Cửa thang máy mở ra. Ông Long nhếch mép nhìn Minh ra vẻ khinh thường, bước ra ngoài trước. Chị Phượng cười tủm tỉm ngúng nguẩy cặp mông tròn trịa bước theo sau. Nhật Vi nhìn Minh ánh mắt có chút tò mò hỏi:

– Chị Phượng là làm gì ah?

– Chị… chị tuyển diễn viên, người mẫu nha. – Minh ấp úng bịa đại.

– Oh… ra là vậy nên anh mới không thích em đến văn phòng của chị sao? – Nhật Vi nhéo Minh một cái đau điếng.

– Không có… Trời ơi…

Minh cười ha hả chợt thấy ông Long đang quay lại nhìn mình. Dường như ông bấm chuông cửa mấy lượt vẫn chưa có người mở cửa. Minh thấy lạ, bước lại. Anh đưa ngón tay vào mắt đọc vân tay… Đèn xanh liền chớp lên.

Minh gạt tay nắm, đẩy cửa vào. Nhưng cánh cửa chỉ mở được một chút rồi kẹt lại, như phía sau có vật nặng gì đó. Minh chợt ngửi được mùi máu tanh làm cả người anh căng thẳng.

– “Á…”

Chợt từ trong nhà vọng ra tiếng hét thất thanh của Hạ Vi. Minh không còn thời gian suy nghĩ nữa, rút khẩu Glock 17 cầm chắc trên tay, bả vai húc mạnh vào cánh cửa dùng hết sức đẩy vào. Ông Long cũng nhận ra có chuyện bất thường, rút ra khẩu Desert Eagle toàn thân sát khí giàn giụa… Nhật Vi bên cạnh giật thót tái xanh cả mặt. Nhưng chưa hết… nàng nhìn sang lại thấy chị Phượng luồn tay vào dưới váy rút ra một khẩu súng lục ngắn, mở khóa an toàn lên đạn rôm rốp. Nhật Vi che kín miệng, cả người run rẩy, không biết nói gì.

Minh đẩy được cánh cửa hé rộng vừa đủ một người liền lách vào. Theo sau là ông Long, rồi chị Phượng. Nhật Vi nín thở chui vào theo, hai tay níu chặt lưng áo Minh. Bốn người nhìn xuống nhận ra vật chặn cửa là một cuộn thảm lót sàn bị ngã ngang dưới đất. Nhà bếp trống trải, trên sàn một vũng máu đỏ thẫm tung tóe và những chấm máu đỏ rơi vãi kéo dài đến trong phòng khách.

Nghĩ đến Hạ Vi và Ngọc Nga đang mang thai, trái tim Minh đập dữ dội, tinh thần căng như sắp tan vỡ. Anh chĩa thẳng họng súng, ngón tay ghì lên cò, hai chân bước đến thật nhanh. Vừa qua tấm vách ngăn của nhà bếp, đập vào mắt Minh là tấm lưng lấm lem máu của một tên thanh niên. Hắn quỳ gối giữa sàn nhà bê bết máu, tay cầm một con dao giơ cao trên không chuẩn bị chém xuống… Minh gần như chuẩn bị siết cò súng thì giọng nói của Bội Linh vang lên từ cửa phòng ngủ:

– Đừng… anh mang nó vô nhà bếp… dơ lắm…

– Ok… Anh dọa nó thôi… Hừ… Mày làm tao mất mặt quá mà…

Nghe giọng nói quen thuộc đó Minh sửng sốt, cả người liền lạnh toát, bàn tay cầm súng cũng run rẩy, ngồi phịch xuống đất. Ông Long cũng hạ súng, mặt hầm hầm khó coi. Suýt nữa hai người đã nổ súng bắn người nhà của mình ah.

– Mẹ mày… Thanh sùi… – Minh bực tức chửi ầm lên.

Nghe tiếng chửi mắng mình, Thanh sùi quay ngoắt lại. Áo hắn lấm lem đầy máu, tay cầm dao, tay xách một con vịt xiêm máu còn nhỏ xuống sàn, ánh mắt hắn ngơ ngác:

– Minh… chú Long… chị Phượng… ba người định bắn ai vậy ah?

Bạn đang đọc truyện Hoán mệnh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoan-menh/

Một tiếng đồng hồ sau…

Một bàn tiệc linh đình được bày ra ngoài khoảng sân có mái che. Quanh chiếc bàn dài, ông Long ngồi ở vị trí chủ vị, bên trái là Thanh sùi, bên phải là Minh. Cạnh bàn bên Minh còn có Hạ Vi, Ngọc Nga, Nhật Vi. Cạnh bên Thanh có Bội Linh, Hoàng My, Na Na. Và chị Phượng ngồi cuối bàn đối diện với ông Long. Vô tình cái bàn như cố ý chia thành hai nhóm đàn ông và phụ nữ… Đám phụ nữ cứ ríu rít liên miên, có chị Phượng là chủ tọa thì không thể thiếu đề tài để nói.

– Khi đó chị còn nghe được tiếng hét của Vi nữa mà… – Nhật Vi nói.

– Em á… À em nhớ rồi… – Hạ Vi che miệng cười ngất. – Vừa bước vào nhà bếp lại thấy anh Thanh đang cắt cổ con vịt… em kinh quá lùi lại làm ngã cuộn thảm… một cái phình trên sàn… làm anh ấy giật mình tuột tay… con vịt chạy lao ra… máu văng tung tóe thế là em hét lên… chạy luôn vào phòng ngủ…

– Haizz… Em làm mất một đĩa tiết canh ngon đấy… – Thanh thở dài.

– Ha ha… Mày còn tiếc sao? Chỉ một chút nữa là chú Long, chị Phượng, còn có tao… bắn mày thành tổ ong… – Minh nửa đùa nửa thật nói.

– Hừ… cậu phải gọi là dì Phượng… – Ông Long chợt lên tiếng.

– Vâng, nhưng tại sao ạ? Thanh sùi nó cũng… – Minh không cam tâm.

– Ừ… em cũng không thích làm dì của người ta đâu… Già chát… – Chị Phượng phụng phịu.

– Không được… Thanh khác… cậu khác… – Ông Long nghiêm mặt nói.

– Dạ, tuân mệnh nhạc phụ đại nhân.

– Phì… Ha ha…

Cả đám thấy bộ mặt làm ra vẻ uỷ khuất của Minh liền ôm nhau cười phá lên. Ông Long cũng không nhịn được phì cười.

Bữa ăn rất vui, dù món vịt xiêm xá xíu của Thanh sùi hơn dai, món gỏi tôm của Hoàng My hơi ngọt, món sườn heo nướng của Hạ Vi hơi cháy… Nhưng may mắn cuối cùng món bò cuộn phô mai của Ngọc Nga lại ngon xuất sắc. Vừa mềm lại vừa béo làm mọi người xuýt xoa khen suốt, Ngọc Nga cười đến đỏ cả mặt.

– Chị Phượng… Bạn em Hoàng My cũng là người mẫu đó. – Nhật Vi nói.

Nhật Vi chỉ qua Hoàng My làm nàng ngượng đỏ mặt. Hoàng My hôm nay bất ngờ gặp lại chị Phượng trong lòng vẫn thấy xấu hổ. Dù là chuyện quá khứ đã qua vài tháng trước nhưng nàng vẫn canh cánh trong lòng. Hiện giờ Hoàng My là con cưng của công ty, đang trở thành cái tên nóng trên một số tạp chí thời trang. Thu nhập khá lên, số tiền nàng mượn Minh cũng hoàn trả được gần hết.

– Ah… Hoàng My. Hèn chi chị thấy em quen mặt như vậy… Rất vui được gặp em. – Chị Phượng nhìn nàng biểu hiện gương mặt lại rất tự nhiên như chưa bao giờ gặp gỡ.

– Dạ… em cũng rất vui được gặp chị. – Hoàng My hai gò má hơi đỏ, lí nhí nói.

– Bên công ty chị tuyển người mẫu làm gì vậy? – Nhật Vi tò mò hỏi.

– À… chị… – Chị Phượng nhìn qua thấy con mắt Minh nháy nháy liền nói. – Để đóng quảng cáo nha…

– Phì… ôi… con xin lỗi. – Hạ Vi vừa hớp ngụm nước, suýt nữa phun ra.

– Oh… cũng hay đó. Bạn có thời gian nên qua chị Phượng tìm cơ hội xem sao… – Nhật Vi quay qua Hoàng My nói.

– Ừ… – Hoàng My gật đầu.

– Na Na… Sao bạn im lặng vậy? Không khỏe sao?

Nhật Vi quan tâm nhất hai người bạn này. Dù sao Bội Linh đã có người chăm sóc. Còn Na Na và Hoàng My lại vẫn như ngày nào. Bạn trai cũng chưa quen người nào. Đôi khi Nhật Vi từng nghĩ… Nếu khi xưa nàng ngăn cản không để Minh và những người bạn mình phát sinh qua hệ có lẽ Na Na và Hoàng My đã sớm có bạn trai. Tuy nàng không cho rằng hai người có tình cảm với anh, nhưng người đàn ông đầu tiên lúc nào cũng mang ý nghĩa đặc biệt với bất cứ người phụ nữ nào.

– Không… Mình không sao hết… – Na Na lắc đầu, gương mặt tái nhợt mất tự nhiên.

– Không đúng… Bạn dường như không khỏe ah?

– Mình không sao mà…

Không quan tâm đến đám phụ nữ rối rít, đám đàn ông ba người lại đang âm thầm trao đổi việc Hồng Bang.

– Theo con thấy tình hình này. Sau khi Hải Đường bang lẩn trốn… Mất đi nguồn cung cấp ma tuý chính… Giá ma tuý tăng cao chóng mặt… – Minh nói.

– Mày đừng nói là… Hồng Bang nên nhảy vào đớp miếng bánh này nha… – Thanh đặt ly rượu xuống nói.

Ông Long vẫn lắng nghe Minh, lườm qua hắn một cái, co vòi.

– Không… dĩ nhiên là không. – Minh xua tay với Thanh, nói. – Thử nghĩ xem… Nếu giá ma tuý trong nước tăng vọt thì sẽ dẫn đến hệ luỵ gì?!

– Cướp bóc… – Ông Long lên tiếng.

– Vâng, đó là sự mất an ninh xã hội nghiêm trọng. Số lượng con nghiện so với số lượng cảnh sát chênh lệch bao nhiêu chứ… Hồng Bang cần nắm bắt cơ hội này để thể hiện một phần trách nhiệm xã hội của mình.

Minh dựa trên suy luận của mình về suy nghĩ của ông Long. Ông biết nương theo giới hạn của chính phủ để bảo đảm sự tồn tại của Hồng Bang. Nhưng cá nhân Minh cho rằng như vậy còn chưa đủ. Hồng Bang cần tiến xa hơn… Minh có một tham vọng to lớn, một ngày nào đó Hồng Bang sẽ trở thành một Xã đoàn được chính phủ thừa nhận. Không phải loại thừa nhận như hiện nay, mà là thừa nhận như một pháp nhân tồn tại đặc biệt ngoài pháp luật.

– Ý của cậu là… chúng ta giúp cảnh sát sao? – Ông Long nhíu mày hỏi.

– Không. Chúng ta giúp người dân… cũng là giúp chính chúng ta.

Ông Long nâng ly rượu uống một ngụm nhỏ, cũng không lên tiếng để Minh nói tiếp.

– Hồng Bang từ trước đến nay đều tự bảo vệ hoạt động kinh doanh của mình… Nhưng con muốn mở rộng phạm vi bảo vệ của Hồng Bang ra khu vực xung quanh mỗi địa điểm kinh doanh.

– Làm như vậy, không những làm người dân trong khu vực đó cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta mang đến sự an toàn cho họ… Còn làm cho xã hội nhìn chúng ta với con mắt khác. Xã hội đen thì sao chứ? Chúng ta là một tồn tại cần thiết cho cái xã hội này.

– Đó chỉ là bước chuyển mình đầu tiên… Con luôn tự hỏi. Tại sao Hồng Bang phải là phần chìm của một tảng băng lớn? Trong khi chúng ta có thể tự trở thành một tảng băng riêng của mình, có mặt nổi mặt chìm… như một gọng kìm muốn nghiền nát mục tiêu phải có hai phía hợp lại… như một cây kéo muốn cắt đứt chướng ngại phải có đủ hai lưỡi…

Một chai rượu Tây và bốn chai rượu chát có lẽ đã có tác dụng. Minh thấy men rượu bốc lên cao càng nói càng hứng chí… Đến lúc anh ngừng lại phát hiện cả bàn đều im lặng nhìn mình. Thanh há hốc không khép miệng lại được… Ông Long im lặng như nghiền ngẫm một lúc rồi bất ngờ bật cười ha hả:

– Ha ha… tốt tốt lắm…

Ông Long nhìn Minh với ánh mắt sâu thêm vài phần. Thật khó tả cảm xúc của ông lúc này… Ông như tìm được một tri kỷ có cùng chí hướng với mình. Đây cũng là định hướng tái kiến thiết của ông đối với Hồng Bang. Nhưng bên cạnh đó trở ngại không ít… Đến hiện nay Hồng Bang vẫn có những bề nổi tảng băng nhất định nhưng phần lớn chỉ là mặt nạ che giấu hoặc là công cụ phục vụ những mục đích khác. Hồng Bang thiếu một bề nổi mạnh mẽ có chân đứng trong bạch giới là điều làm ông trăn trở bao nhiêu năm.

Ba năm trước vốn ông đào tạo Thuận Minh chủ yếu để hắn có một chỗ đứng ổn định trong Hồng Bang, có thể trở thành một vị tướng dưới Bang chủ. Không phải ông đánh giá thấp Thuận Minh… Là đương nhiệm Bang chủ Hồng Bang, không ai có thể hiểu hơn ông về chặng đường thượng vị gian nan đến thế nào. Nhưng hôm nay lần đầu tiên ông cảm nhận được ánh mắt của Hạ Vi chuẩn xác đến thế nào. Ông gần như có thể thấy một tương lai rực rỡ của Hồng Bang ngay trước mắt. Có thể lúc đó Hồng Bang không còn gọi là Bang, mà nên gọi là Hồng Xã đoàn.

– Mà này… không phải cậu đưa ra chuyện hắc bạch kết hợp là… vì con bé kia chứ… – Ông Long chỉ tay qua Nhật Vi.

Mọi người trong bàn đều che miệng cười rúc rích làm Nhật Vi bối rối ngượng đỏ mặt.

– À… thật ra…

Minh gãi gãi đầu chưa biết giải thích thế nào ông Khánh lại xua tay nói:

– Thôi được rồi. Đao Thần nếu không phải do con bé đó cứu có lẽ đã mất mạng. Xem như ta thay ông ấy báo ơn… Ta và Ý Lan sẽ không xen vào chuyện này… tùy cậu dàn xếp cho ổn thỏa là được…

– Cảm ơn nhạc phụ đại nhân…

Cả đám người trong bàn đều cười rộ lên… Hoàng My, Bội Linh còn quay sang chúc mừng Nhật Vi làm mặt nàng đỏ rực lên như gấc chín.

– Không được… đâu có đơn giản như vậy… phải có một bữa chiêu đãi toàn bang nha… – Thanh sùi hô lớn.

– Mày muốn giết tao à… Nhà tao mới tăng lên nhân khẩu đó… Lẽ ra Bang chủ phải tăng lương mới đúng ah… – Minh nhăn nhó pha trò.

– Ha ha… Lương cậu còn ít sao? – Ông Long bật cười.

Hạ Vi cũng vui vẻ nắm tay Nhật Vi, nàng biết rõ chuyện này sớm hay muộn gì cũng xảy ra, cũng không vấn đề gì, dù sao cái giường vẫn rất rộng ah. Ngọc Nga hai tay vuốt vuốt nhẹ nhàng cái bụng hơi nhô lên, vui vẻ cười.

Lúc này, bất ngờ điện thoại Minh reo vang.

“Reng…”

Minh nhìn thấy một dãy số lạ, thoáng nhíu mày, cũng bấm nhấc máy.

– Alo…

– “Hoan hô… Chúc mừng, chúc mừng anh Minh… Một chồng ba vợ thật là mỹ mãn nha…”

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Hải Đường, nhưng điều cô ta nói làm Minh giật bắn cả người, đứng phắt dậy. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Minh.

– Cô nghe lén nhà tôi?! – Minh trầm giọng hỏi.

– “Hắc hắc… Vô tình thôi… Vô tình thôi… Tôi chẳng qua là muốn giám sát một kẻ trong bàn tiệc của anh… Xem cô ta có ngoan ngoãn nghe lời hay không thôi mà…”

Minh đảo mắt nhìn quanh bàn. Gần như trong tích tắc anh có thể người mà Hải Đường đang nói tới là ai… Na Na lúc này gương mặt tái xanh, nhìn lên anh rồi cúi gằm mặt thật thấp, mếu máo nói:

– Minh ơi… Em xin lỗi… Em không muốn như vậy đâu… Nhưng em sợ lắm.

– Na Na… ai uy hiếp bạn?

Bội Linh và đám phụ nữ sửng sốt. Ông Long và chị Phượng nhíu mày, không lên tiếng chỉ quan sát.

Minh đặt điện thoại lên bàn, bấm loa ngoài. Anh nhẹ nhàng bước sang bên cạnh Na Na. Anh đặt tay lên lưng nàng vuốt nhẹ liền cảm nhận được vật cấn cấn khác lạ ngoài sợi dây áo lót.

– Không sao đâu…

Minh quỳ gối xuống trước người Na Na trấn an. Anh chậm rãi đưa tay mở nút áo sơ mi của Na Na. Nàng chỉ nhắm mặt hai mắt, cơ thể thút thít nấc nhẹ. Từng chút một chậm rãi đến hàng nút thứ hai Minh đã thấy một vật thể lạ lộ ra giữa hai bầu ngực của Na Na. Đến lúc hàng nút áo trước được mở rộng, không những Minh mà tất cả mọi người trong bàn đều hít một hơi lạnh…

Hải Đường bang đã không dùng đến thuốc nổ trong chiến dịch tấn công truy sát ông Khánh… Lần này lại đem ra sử dụng trên người Na Na.

Giữa ngực và bụng Na Na được có một vật như được tạo ra bằng ba ống thuỷ tinh quấn băng keo cố định, bên trên có một bo mạch điện tử như được tháo rời từ một chiếc điện thoại với màn hình tinh thể lỏng đen trắng còn có bàn phím số. Trên màn hình đang đếm ngược thời gian. 43 phút 27 giây… Trong mỗi ống thuỷ tinh chứa chất bột màu đen còn pha lẫn những mảnh kim loại nhỏ sắc bén như được bẻ ra từ dao rọc giấy, bên trên mỗi ống dùng loại nút gỗ bần lộ ra những sợi dây điện xanh đỏ phức tạp kết nối với bo mạch.

Minh đứng phắt dậy, tay che điện thoại mình trên bàn, ánh mắt anh nhìn Hạ Vi và mọi người chỉ chỉ tay vào trong nhà. Tình hình này càng ít người ở đây thì sự uy hiếp của trái bom càng nhỏ lại. Chỉ cần anh ở lại bên Na Na là đủ.

Hạ Vi, Nhật Vi mặt trắng bệch lập tức dìu Ngọc Nga đứng dậy. Nhưng mọi người còn chưa hành động thì điện thoại Minh để trên bàn lại vang lên một giọng nói:

– “Ngồi im tại chỗ… Không ai được di chuyển…”

– Hải Đường…

Nhật Vi và Hạ Vi cùng lúc kêu lên. Hai người đến lúc này mới biết người vừa nói chuyện với Minh là ai.

– Cô ta thấy được chúng ta sao? – Thanh ngạc nhiên hỏi.

– “Sao lại không chứ?! Nhìn ra ngoài đi…” – Giọng Hải Đường đùa giỡn nói.

Mọi người đều quay lại nhìn theo… Lơ lửng giữa bầu trời là một chiếc flycam đang đung đưa qua lại như thách thức.

– “Cháu Hải Đường xin lỗi chú Long… Cháu cũng không biết chú ở đây. Hi hi… Mà đã lỡ như vậy… thì xem như cháu nhờ chú chịu khó hợp tác một chút…” – Giọng nói của Hải Đường mang chút hương vị cười cợt.

Ông Long lúc này vẻ mặt đen lại, giận dữ. Người ở vị trí như ông bao nhiêu năm nay từng bị ai uy hiếp như vậy chứ? Đừng nói là một con bé vắt mũi chưa sạch, ngay cả Tư phê cha của nó đến đây cũng không dám nói chuyện với ông như vậy. Nhưng ở đây còn có Hạ Vi và tính mạng của rất nhiều người ông không thể bỏ qua. Ông Long hít một hơi thật sâu kìm nén.

Lúc này Minh quay qua nắm tay Na Na trấn an, hỏi:

– Việc này không phải lỗi em… Không phải vì anh, em đã không gặp chuyện này… Chúng đặt lên người em thứ này lúc nào?

Na Na siết chặt tay Minh, giọng ấp úng kể:

– Lúc em đến… Hầm xe… tầng hầm B1 ở đây… Em vừa gửi xe máy xong… đi bộ ra thang máy… đi ngang qua một chiếc xe van, cửa tự nhiên mở ra… Có hai người đàn ông kéo em vào… Ban đầu khi họ bịt miệng, cởi áo em… em còn tưởng bọn chúng… Nhưng sau đó một cô gái cắt tóc ngắn, ngồi ghế trước xe mới đưa ra thứ này. Chúng bảo em… bảo em… không muốn chết tan xác thì ngoan ngoãn đi lên nhà anh… Hu hu…

Minh gật đầu. Anh đưa ngón tay nhẹ nhàng luồn theo sợi dây điện nhỏ quấn chặt quanh cơ thể Na Na… Đây là thứ để đảm bảo trái bom không dễ dàng tháo bỏ khỏi người Na Na. Nếu sợi dây điện này bị gián đoạn hoặc cắt bỏ, trái bom có khả năng sẽ phát nổ ngay lập tức…

– “Bíp… bíp… bíp…”

– Á… – Na Na thét lên.

Một tiếng điện tử trên trái bom rít lên thật lớn làm tất cả mọi người giật bắn. Na Na ôm mặt khóc nức nở.

– “Ha ha… chỉ là cảnh cáo một chút thôi… Đừng chạm vào nó. Tôi không muốn tốn một lúc nhiều tiền nhang khói như vậy đâu…”

– Hừ… Cô muốn điều kiện gì? Nói đi… – Minh trầm giọng hỏi.

– “Đơn giản thôi… Tôi muốn lão Khánh thả Hoàng Minh ra…”

Nghe lời Hải Đường vừa nói mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau.

Minh nhìn qua Nhật Vi cũng bắt gặp đôi mắt đẹp của nàng đang nhìn mình. Nếu nói an nguy của ai ở đây làm ông Khánh quan tâm nhất có lẽ ngoài Nhật Vi thì không còn ai khác. Nhưng dùng tính mạng Nhật Vi có thể ép ông ta chấp nhận hoán đổi Hoàng Minh sao? Không có lý lắm.

– Cô uy hiếp nhầm người rồi… Ông Khánh làm sao quan tâm đến sống chết của chúng tôi chứ? – Minh nhíu mày, cúi sát điện thoại nói.

– Sao cô không đi uy hiếp ông ấy mà đòi người? – Thanh sùi bực tức nói xen vào.

– “Ha ha… Ông Khánh bây giờ là nhân vật trọng điểm bảo vệ của chính phủ. Tôi còn không có điên…”

Minh chợt hiểu ra. Trước đây, khi ông Khánh còn trong trạng thái mất tích, Hải Đường bang nếu có cơ hội liền không ngần ngại thủ tiêu ông. Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác, ông Khánh đã chính thức trở lại thân phận của mình, kẻ dám động đến ông chẳng khác nào tuyên chiến với chính phủ.

Còn Hoàng Minh… Sau ngày Đại hội đồng cổ đông, hắn liền biến mất như tan vào không khí. Ông Khánh đã giấu hắn vào một nơi nào đó mà không ai có thể tìm ra.

Nhưng điều Minh cảm thấy khó hiểu nhất là Hải Đường bang muốn Hoàng Minh để làm gì? Trong mắt Minh, Hoàng Minh giờ đây đã mất giá trị lợi dụng. Hắn không còn quyền lực, tiền bạc, tất cả đã nắm chặt trong tay ông Khánh. Vậy Hải Đường bang muốn giải cứu hắn với mục đích gì? Giữa Hoàng Minh và Hải Đường hay Hải Đường bang có những thỏa thuận gì?

– “Tôi không cần biết… cũng không còn thời gian dài dòng với các người. Tôi cho anh năm phút để thuyết phục ông Khánh thả người… Chỉ cần báo địa chỉ, người Hải Đường bang sẽ đến đón Hoàng Minh”.

Hải Đường vừa tắt điện thoại, Minh cầm điện thoại mình lên nhíu mày suy nghĩ. Cảnh sát đang ráo riết truy lùng người Hải Đường bang. Nếu anh dùng số điện thoại này cô ta vừa gọi báo cho chú Hiển thì xem như để lại một hậu chiêu phản đòn. Nhưng ông Long đang ở ngay trước mặt nhìn chằm chằm, Minh không thể thực hiện ý đồ của mình. Anh nhìn ra ngoài ban công, chiếc flycam vẫn dừng lại trên khoảng không ngay tại chỗ đó. Xem ra Minh chỉ còn cách thực hiện theo yêu cầu của Hải Đường để giải quyết mối uy hiếp trước mắt.

Minh cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại ông Khánh áp lên tai. Giọng ông Khánh đầu dây bên kia nghe khá vui vẻ:

– “Minh… Cháu khỏe không?”

– Chú Khánh… cháu, Nhật Vi… còn có một số người Hồng Bang đang bị Hải Đường uy hiếp.

Minh cố tình nói đến một số người Hồng Bang để ông Khánh biết mà không đề cập đến ông Hiển.

– “Cô ta muốn gì?” – Ông Khánh trầm ngâm lắng nghe Minh kể sơ lược, rồi hỏi.

– Hải Đường muốn chú thả Hoàng Minh ra. Chỉ cần cho cô ta biết địa chỉ, sẽ có người Hải Đường bang đến đón hắn.

Ông Khánh im lặng như đang đắn đo suy nghĩ. Minh lại lo lắng không biết câu trả lời của ông ta thế nào. Anh biết chuyện này rất khó đối với một người cha… Dù đứa con mình ngỗ ngược thế nó vẫn là máu mủ do mình sinh ra. Không dễ dàng để ông đem nó về, hoàn toàn cách ly với đám người xấu. Trong khi đó quan hệ của Minh và ông chỉ hơn mức quen biết một chút… Nhật Vi hiện nay lại không phải là con dâu tương lai của ông. Còn mối quan hệ với Hồng Bang càng không cần kể tới, đối với ông Khánh đó chỉ là giao dịch mua bán thông thường. Nếu ông từ chối, để mặc cả đám người ở đây mất mạng, không ai có thể trách ông bất cứ điều gì… ngay cả ông bà Vượng cũng không thể.

Nhưng khi Minh còn suy nghĩ miên man thì bất ngờ nghe ông Khánh lên tiếng:

– “Được… Báo cô ta cho người đến 74 Hoàng Sa, Tân Bình chờ… Sau khi cô ta cung cấp mật mã tháo dỡ trái bom đó… Nhận được điện thoại xác nhận của cháu, tôi sẽ cho người mang Hoàng Minh ra… Nói con bé đó đừng thử tấn công vào… ở đó có người của quân đội canh giữ”.

– Vâng… cháu cảm ơn chú…

– “Cháu không có gì phải áy náy với ta. Nếu đó là ý nguyện của nó, ta toại nguyện cho nó lần cuối vậy. Thế nhé”.

Minh tắt điện thoại, nhìn sang bắt gặp ánh mắt chờ mong của đám Nhật Vi, lại thấy vẻ tò mò ngạc nhiên trong mắt ông Long. Ngay cả Minh lúc này cũng cảm thấy khó tin… Sự việc này có chút đơn giản ngoài dự đoán. Minh thậm chí còn chưa mở lời thuyết phục ông Khánh… Nhưng quả thật, nếu ông ta từ chối, anh sẽ hạ mình năn nỉ người ta sao? Không, Minh sẽ không làm chuyện đó. Giải quyết khó khăn của mình bằng cách đùn đẩy sang cho người khác, đó không phải là tính cách của Minh.

– Không gọi được… cô ta tắt điện thoại.

Minh thầm cảm thán sự cẩn thận thái quá của Hải Đường. Cô ta đang đối phó với người Hồng Bang lại như đang đối mặt với cảnh sát. Người Hồng Bang làm sao có thể theo số điện thoại mà xác định vị trí cô ta được chứ?! Trừ phi Hải Đường đang nghi ngờ gì đó.

“Reng”. – Điện thoại Minh reo lên, là số Hải Đường gọi lại. Minh bấm loa ngoài đặt xuống bàn, dù sao ở đây còn có ông Long.

– “Chắc anh đang ngạc nhiên vì sao tôi phải tắt điện thoại” – Hải Đường nói giọng cười cợt. – “Vì tôi sợ Hồng Bang hợp tác với cảnh sát đưa mình vào tròng thôi.”

– Hừ… – Ông Long hừ lạnh.

– “Chú Long đừng giận… Nếu chú biết những ngày qua Hải Đường bang phải trải qua những chuyện gì… Chú sẽ không cho rằng cháu đặt điều nói quá đâu…”

Minh hơi nhíu mày, anh biết Hải Đường đang muốn nói đến chuyện gì.

– “Gần 100 điểm mua bán bí mật của Hải Đường bang đều bị cảnh sát nhổ sạch…”

– Vậy thì liên quan gì đến Hồng Bang? – Thanh sùi nói xen vào.

– “Liên quan hay không bên này không dám khẳng định… Nhưng có một sự tình cờ là… Tất cả địa điểm đó đều nằm trên địa bàn hoạt động của Hồng Bang. Còn vài chỗ không bị mò tới lại… cũng là địa điểm Hồng Bang không hoạt động… Theo ba cháu nói, Hồng Bang luôn thu thập thông tin những bang hội hoạt động trên địa bàn mình… Có phải không ạ?”

Ông Long nhíu mày, ánh mắt lập lòe suy nghĩ. Điều này cũng làm ông bất ngờ… Xã hội ngầm cũng có nhiều tầng hoạt động khác nhau. Như Hồng Bang là tầng trên cùng, ngay sát mí mắt của chính phủ. Những địa điểm kinh doanh như sòng bài, tụ điểm mãi dâm không thể che giấu trong bóng tối hoàn toàn được. Chính phủ không thu thuế những hoạt động ngoài vòng pháp luật, nhưng không có nghĩa là Hồng Bang được hưởng trọn vẹn những món lợi nhuận đó. Hàng năm các hoạt động từ thiện cộng đồng, quyên góp hỗ trợ lũ lụt Hồng Bang đều đóng góp không ít.

Vì thế, trong mắt chính phủ, Hồng Bang được xem như người quản lý địa bàn… Dù thực tế cũng ngay tại chỗ nước đó, vẫn tồn tại những tầng sâu bên dưới mà Hồng Bang không động tới, như buôn bán ma tuý. Dù giang hồ có quy củ, nước sông không phạm nước giếng… Nhưng vì để bảo đảm an toàn cho những điểm kinh doanh của mình, Hồng Bang không thể làm ngơ mà không thu thập thông tin những hoạt động của bang hội khác trên địa bàn của mình.

Minh lúc này có chút thấp thỏm, tập trung lắng nghe Hải Đường trò chuyện với ông Long. Nhưng vẻ mặt bên ngoài anh vẫn làm ra vẻ sốt ruột nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên trái bom.

– “Chú Long, cháu thừa nhận Hải Đường bang gần đây không ít lần đụng độ với Hồng Bang. Nhưng đó chỉ là tranh chấp giang hồ bình thường mà thôi… Hải Đường bang cho đến nay vẫn tôn trọng Hồng Bang như trưởng bối một nhà… Nhưng lần này Hồng Bang không khỏi mang tiếng xấu bỏ đá xuống giếng rồi…”

“RẦM” – Ông vỗ mạnh bàn, đứng bật dậy, gằn giọng nói:

– Ta không hợp tác với ai cả… Ta cũng không cần giải thích với bất cứ kẻ nào… Hừ… Nói với lão Tư, lão đã không ít lần vi phạm lời thề năm đó. Lần này nếu lão không chết, một ngày ta sẽ đến tận nơi hỏi tội lão.

– “Vâng, cháu sẽ nhắn nguyên lời… Cảm ơn chú Long đã hỏi thăm cha cháu… Hi hi…” – Giọng Hải Đường đùa cợt.

– “Bây giờ quay lại chuyện chính… Địa chỉ đâu?” – Hải Đường hỏi trong điện thoại.

Minh nhìn lên ông Long, ông hậm hực gật đầu. Anh ghé sát vào điện thoại nói:

– 74 Hoàng Sa, Tân Bình.

– “Tốt… Cảm ơn đã hợp tác”.

– Này, còn mật mã đâu? – Minh hỏi gấp.

– “Không vội… Làm sao tôi biết anh nói thật hay không? Đến lúc người của tôi gặp được Hoàng Minh, anh sẽ có điều anh muốn…”

– Này… nhưng mà…

Minh chưa kịp nói thì Hải Đường cúp điện thoại. “Khốn kiếp…” Minh nghiến răng căm hận, nhìn cái đồng hồ trên ngực Na Na chỉ còn hơn 20 phút.

Mỗi phút trôi nặng nề áp lực, ngồi bên cạnh một quả bom cảm giác không thể dễ chịu được. Đồ ăn đầy bàn, rượu vang đầy ly nhưng không ai có cảm giác muốn ăn uống. Na Na thì gục lên bàn, mệt mỏi… Tinh thần nàng đã quá căng thẳng không thể chịu đựng nổi nữa.

Minh lại để ý nhìn quanh, anh phát hiện flycam của Hải Đường đã lên xuống đổi cái khác hai lần. Có lẽ pin của mỗi cái không quá mười phút.

“Bíp bíp…”

Đột nhiên quả bom phát ra một âm thanh chói tai làm tất cả mọi người giật bắn. Na Na không hét lên nổi nữa, hai mắt trợn ngược cả người mềm nhũn ngã dúi vào Bội Linh.

– Na Na… Na Na…

Minh vội vàng nhào đến bên Na Na. Anh phát hiện đồng hồ đếm ngược đã tắt. Thầm thở phào. Khi Minh nhìn lên, phát hiện cái flycam giám sát cũng lặng lẽ biến mất từ lúc nào. Anh bấm số gọi lại cho Hải Đường cũng không được, cô ta đã tắt máy. Hải Đường cứ thế biến mất thậm chí không buồn thu hồi trái bom. Vẻ mặt Minh sượng cứng, nhăn nhó.

– Chúng ta bị chơi rồi… – Chị Phượng đã đoán ra, ngửa đầu nốc cạn ly rượu vang, nói.

– Tức là sao?! – Thanh không hiểu hỏi.

– Trái bom này là đồ giả… – Minh nói.

Dù đã tin chín phần là vậy. Nhưng khi Minh tháo những sợi dây điện quanh người Na Na ra, hai tay cũng không khỏi cẩn thận nhẹ nhàng. Đến lúc cầm được vật đó trong tay, đặt lên giữa bàn Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

– Tìm một viên nam châm cho ta… – Ông Long bước lại gần, nói.

Nhật Vi vội rút điện thoại trong túi mình ra, tháo cái bao điện thoại, trên nắp có khóa cài bằng nam châm đưa cho ông Long. Ông cầm phần nam châm đưa nhẹ đến sát ba cái ống thuỷ tinh chứa thuốc nổ của trái bom. Ngay lập tức trước mắt mọi người, chất bột đen bên trong đổ dồn về phía nam châm…

– Ha ha… con nhóc này… còn dùng cả bột sắt qua mắt ta… – Ông Long bật cười, lại nghiến răng căm tức.

Minh giận dữ không kềm được cầm trái bom lên bắt đầu xé hết lớp băng keo ra. Không ngờ bên dưới lớp keo trên ống thuỷ tinh có một mấy chữ được ghi bằng bút lông. “TNT next time”

Chương trước Chương tiếp
Loading...