Học sinh cá biệt
Chương 18
Khí thế nói xong thì cả chục thằng đi hết… ơ đis mẹ… không thằng nào ở lại với anh Vũ hết à, nó ngẩn cả người ra mà chạy theo hỏi:
– Mày khỏi lo, tụi nó ngồi cả đống kìa…
Ơ thì ra là người nhà cả à, dậy mà nãy giờ nó cứ tưởng tụi này sinh viên vô đây khám bệnh hay gì chứ, thằng nào thằng nấy nhìn mặt mày hiền khô à… dậy thì thôi, khỏi lo nữa, đi ra kiếm cái shop nào mà mua quần thôi… đi lang thang vòng vòng thì cuối cùng cũng mua được cái quần mà giống với cái quần cũ nhất, hết sạch cả tiền luôn, mặc thì hơi rộng, nhưng bù lại là che được vết thương ngay chân, ngắm nhìn nó trong gương thì cũng không khác với lúc mà ra khỏi nhà là mấy, yên tâm bước lại cái đám ngồi trước cổng bệnh viện:
– Anh nào chở em về dùm cái…
Một thằng liền gật đầu đứng dậy mà dắt xe… ơ đis… nhìn nó cũng giống đại ca lắm chứ bộ, nói cái là tụi đàn em nghe liền à… xe đang bon bon trên đường nói chuyện lảm nhảm thì nó như sực nhớ tới nhỏ:
– Ê… ê… quẹo… quẹo đây dùm em đi… – nó đập đập vai thằng đang chở, sực nhớ là nãy giờ nó vẫn chưa nhận được đt của nhỏ nữa, sao kì vậy ta… nó mò mò trong túi quần, lục trong cái túi đeo nhưng cũng chẳng thấy cái điện thoại đâu cả… đis mẹ… không biết nhỏ có sao không nữa, chạy nhanh tới nhà nhỏ thì nó liền kêu cửa, kêu chưa dứt tiếng đầu tiên thì nhỏ đã lù lù xuất hiện:
– Tại sao không đt về???
– À… là tại vì… không có đt…
– Không có thì không biết mượn hay sao??
– … – nó không nói gì mà chỉ nhìn chăm chăm nhỏ, lúc dữ lên nhìn cũng đẹp lắm chứ bộ.
– Đt đây nè… có biết tui lo lắm k?
– : D… – thì ra đt là do nhỏ giữ à, nó cầm lấy rồi nắm luôn cánh tay nhỏ, bản thân nó vì không nhận được đt của nhỏ nên lo lắng. Còn con nhỏ thì không gọi được cho nó nên cũng lo luôn, hehe vui thiệt…
– Trong nhà Trúc có ai không??
– Mẹ đi công chuyện, sắp về rồi.
– Uhm – nó quay qua thằng kia – anh chạy ra đầu hẻm chờ em chút xíu đi… (em phải luộc nhỏ này cái đã)
Thằng đó gật đầu, im re mà đẩy đẩy cho cái xe trườn về phía trước, héo thèm đạp máy luôn, đợi thằng đó đi thì nó liền đẩy nhỏ vào trong nhà mà ôm chặt lấy, êm ái quá, sướng tê người luôn:
– Nãy giờ nhớ Trúc thiệt đó… – nó siết lấy nhỏ 1 cái, dùng mũi mà hít lấy mùi hương trên tóc.
– Nhớ mà không gọi về? – Nhỏ nhẹ nhàng.
– Thôi cho xin lỗi mà – nó xoa cái lưng nhỏ, chỉ mới nhẹ nhàng vậy thôi mà nó đã cảm thấy nhỏ đã nổi da gà lên rồi.
– Hihi – nó siết chặt thêm mà xoa lưng, vuốt ve nhỏ.
– Trúc nè… hun 1 cái nha…
– Không… – nhỏ phùng cái má lên, dụi dụi mặt vô trong ngực nó.
– Hehe – dễ thương chịu không nổi luôn, làm nó nhồn nhột nữa, cúi xuống mà hôn lên má nhỏ, sướng quá… nó hôn liền 1 lúc 5, 6 cái làm nhỏ la oái lên mà đẩy nó ra…
– Hihi – nó cười khoái chí =))
Con nhỏ lườm lườm đang định nói gì đó thì nó liền ập vào mà ngậm cái môi nhỏ, nút nghe cái thật kêu rồi nhả ra, hihi nhỏ cúi đầu ngượng ríu cả chân lại:)) Thật tình là cũng nể nhỏ thiệt, hồi trưa mới làm với nó 2 shot tới bến luôn mà giờ còn ngượng… không biết mọi người sao chứ nó mà nhìn thấy con gái ngượng là thích lắm, ôm chầm lấy nhỏ mà hôn hít, giờ nó chỉ muốn đè nhỏ ra đất mà làm cho mấy shot thôi, nhìn yêu thiệt đó:
– Anh yêu em quá Trúc à – nó siết thật chặt lấy người yêu nó, mắt nhắm lại mà khẽ đong đưa, nhỏ cũng lắc lư mà siết nó chặt không kém.
– Thôi được rồi, anh về đi, đừng để người ta chờ…
– Không… chơi mà chơi đuổi hả?
– Hihi… – nhỏ cười và siết chặt vòng tay.
– Hihi… giờ về nha!
– Uhm, cái này là tự nguyện chứ không đuổi đâu à.
– Uhm hihi… – nó bước ra cửa, tính hun nhỏ thêm cái nhưng chưa làm gì là nhỏ đã nhảy vô trong đóng cửa:
– Rồi về đi – nhỏ đề phòng.
– Hihi – nhìn mắc cười mà yêu vãi đái luôn.
Bye bye nhỏ rồi đi ra đầu hẻm, mặc dù quay lưng lại nhưng nó vẫn còn nghe rõ tiếng mở cửa và bước chân ra ngoài nhìn theo của nhỏ… hihi… nó sẽ mãi mà yêu nhỏ thôi… lòng hạnh phúc quá.
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoc-sinh-ca-biet/
Sáng hôm sau thì nó dậy thật sớm để tắm rửa và thay đồ, rất may là mẹ vẫn chưa biết gì về cái chân của nó cả, hiện giờ đã hết thuốc tê nên cũng đang nhức vãi đái luôn, cố ra vẻ bình thường để mà bay xuống dưới nhà, ngồi lắc lư hát lảm nhảm vài phút thì Trúc cũng tới, nó liền cười toe toét chạy ra rồi nhảy tọt lên yên sau luôn hehe… nhỏ chu môi lườm nó 1 cái thiệt bén… vừa chuẩn bị đạp đi thì mẹ nó đi ra:
– Mày con trai mà lại để con gái chở vậy hả…
– Đâu có sao đâu mẹ, tại mập quá nên muốn đạp xe cho giảm béo thôi mà… d – nó cười rồi đẩy đẩy để cho cái xe chạy về phía trước… nhỏ Trúc lật đật quay đầu thưa mẹ nó cái rồi mới chịu đạp xe đi… hehe… vừa đi được có 1 khoảng là nó đã đặt tay lên eo nhỏ mà xoa xoa rồi, còn gì sướng bằng nữa chứ… )) nhỏ hì hục đạp 1 hồi lâu thì mới cũng tới trường, nhìn thấy mà tội ghê, vô gửi xe rồi thì cả 2 cà tưng cà tưng mà lên lớp, nhìn nhỏ thiệt vui ghê cứ đi cà lắc cà lư kế bên nó mà hát khẽ, không kiềm được mà nó liền nắm lấy cái tay nhỏ, hihi bước lên cầu thang nó cứ cười suốt, đang vui vẻ thì nhỏ My bỗng từ trên cầu thang mà đi xuống làm nó giật thót cả mình luôn, bỏ tay của Trúc ra, nó ấp úng như người bị mắc nghẹn vậy, chưa kịp nói gì thì My nhẹ nhàng:
– Chân T bị đau à??
– À… ừ… bị trầy chút thôi, không có sao…
– Uhm, My đi xuống căn tin cái, lát rồi nói chuyện sau.
– Uhm – Nó gật cười nhẹ rồi nhường đường cho nhỏ qua, nhỏ đi rồi thì nó thở phào mà bước tiếp, không biết My có thấy gì không ta?? Nó đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ thì bỗng Trúc đã biến đâu mất tiêu rồi, mới nãy còn đây mà giờ đã chạy đâu rồi không có biết nữa, bước vô lớp ngồi phịch xuống cái ghế mà thở hồng hộc ra, mới đi có mấy bước mà chân đã ghê gớm…
Lấy tập vở bày ra bàn thì nhỏ My cũng từ ngoài cửa mà đi vào:
– Đau chỗ nào đâu?? – Nhỏ nhẹ nhàng ngồi xuống.
– Đau chân nè – nó chỉ vào cái chỗ u lên trên bắp đùi.
Nhỏ đưa tay tình sờ thì nó chụp lại:
– Ngay đây nè… nhè nhẹ… thôi đó nha… – cầm cái tay nhỏ mà nhẹ nhàng để lên đùi mình, nó xuýt xoa sợ đau mà làm cho nhỏ cười hích hích lên.
– Hihi con trai gì mà sợ đau, cái đồ nhát cáy!!
Nó liền biểu môi mà nhìn nhỏ, mã tấu liếm trúng đó chị 2, nó chỉ suy nghĩ dậy thôi chứ đời nào mà dám nói chứ.
Hai đứa cứ lo cười cười nói nói mà Trúc đi vào hồi nào cũng không hay nữa:
– Ăn xôi nè – nhỏ để xôi lên bàn và nguýt nó 1 cái, nó ngẩn cả người ra luôn, nó có tội gì mà nguýt nó dậy trời, mà nhỏ Trúc cũng thiệt tình ghê, 3 người mà mua có 2 gối xôi à… nó đành kéo nhỏ Trúc xuống mà ngồi kẹp My ở giữa luôn, mở gói xôi ra múc từng muỗng mà đút 2 nhỏ ăn, nhỏ My thì khoái chí nên cười toe toét mà há miệng, còn nhỏ Trúc thì hình như không được vui lắm hay gì đó, hai nhỏ cứ ăn như cái máy vậy, nó đút liên tục mỏi cả tay luôn, mấy đứa trong lớp nhìn thì cũng quen mắt với cảnh này rồi nên không thèm quan tâm lắm, 2 gói xôi hết sạch sau vài phút mà nó chỉ ăn được có 3 muỗng, đúng là dại gái chỉ có khổ!!
Nhỏ My đứng dậy đi vứt rác còn Trúc thì phủi đích mà đi thẳng, không chào nó 1 câu luôn, chẳng hiểu mẹ gì cả, làm gì nên tội mà nhỏ Trúc cứ lườm nó hoài k biết, giờ ra chơi cũng hổng thèm qua luôn, cái chân đau… đang làm biếng đi nên kêu nhỏ My qua dòm thử, nhỏ đi 1 lúc lâu quay lại thì cầm theo bịch bánh và nói là không thấy Trúc đâu cả, nó thì thấy cũng lạ thật nhưng thôi kệ đi, ngồi chép bài tiếp và ăn bánh của nhỏ My đút cho…
Nó và My cứ vô tư đùa giỡn và ăn uống như mọi ngày thôi, chẳng có gì khác cả… nhưng thiệt tình là nó cũng không ngờ lại sắp phải xảy ra những xích mích đầu tiên với Trúc cũng vì cái lý do vớ vẩn này nữa…
… Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoc-sinh-ca-biet/
Giờ ra về, nhỏ Trúc lấy xe đang tính chở thì nó liền cản lại.
– Thôi để chở cho… d – nó nói rồi tiến tới mà ngồi lên yên trước, dù là chân nó cũng có hơi đau đấy, nhưng mà ráng cắn răng chịu chút thì vẫn ok thôi… chứ để nhỏ chở hoài thì tội nghiệp cho người yêu lắm… d.
Nhỏ thì liền leo lên yên sau với gương mặt rất ư là… lạnh tê, không nói bất cứ điều gì cả, 2 tay vịnh chặt vào cái yên xe chứ không thèm đụng tới nó nữa, thiệt tình là bực ghê chứ, người ta tội nghiệp sợ nhỏ mệt nên mới ráng chở mà lại… haizz… tủi thân muốn khóc quá… gương mặt đầy buồn rầu mà hỏi nhỏ:
– Bộ ghét tới nỗi không ôm T được luôn hả… – nó cầm lấy cái tay nhỏ mà bóp bóp.
Nhỏ nghe dậy thì chắc thấy tội nghiệp nó quá hay gì mà cũng chịu ngồi sát vô ôm cái tay qua eo nó, hìhì… phải dậy thì mới có năng lượng mà chạy xe chứ, nó khoái chí mà đạp cái xe… ))
Nhưng khi chạy trên đường đi thì nó cũng chẳng thể nào vui được, đơn giản là vì nhỏ chẳng có nói câu nào cả, còn cố tình ngồi lùi xa nó ra nữa chứ, nhìn ức chế vãi l luôn, nhỏ đang bị cái gì không biết nữa, bình thường thì cứ luyên thuyên mà nói chuyện, hát hò mãi không dứt, nhưng giờ thì 1 chữ cũng không chịu nói nữa… vừa tới trước nhà thì nhỏ liền bước xuống mở cửa mà chạy ù vào… không 1 lần quay đầu nhìn nó luôn… haizzzz… cái gì đang xảy ra vậy trời…
Nó bực mình muốn điên lên dậy, nhưng mà thôi, con gái mà, nắng mưa thất thường 1 xíu chắc cũng hết, chiều này qua chở nhỏ đi chơi dạy, ai thì nó không biết chứ em Trúc này là ham chơi số một:)) Nó mỉm cười khi nghĩ về buổi đi chơi chiều nay: D hihi chưa gì đã thấy vui.
Nó nhanh chóng mà đạp xe ra khỏi con hẻm, chỉ vừa tới đầu hẻm thôi thì đis con mẹ… gặp ngay mấy thằng chó hôm qua chém nó… má ơi… 4 thằng con chó đó đang ở phía bên kia đường… khi vừa thấy nó thì ôi… y chang Obama mà gặp được Binladen dậy… băng ào ào qua đường mà dí theo… đis con mẹ đường đông nghẹt mà sao đéo chiếc xe nào tông tụi nó hết dậy… nó liền quay đầu mà vọt vô cái hẻm nhà nhỏ… Má ơi… sợ vãi cái l luôn… lần này mà bị bắt lại thì chỉ có nước là nát bét với tụi này… nó cắm đầu đạp mà miệng vẫn không quên chửi thề… cái tụi chó kia theo sát phía sau.
Nó ào tới nhà nhỏ, thiệt tình là may mắn vãi l ra… ông trời đang phù hộ nó hay gì không biết mà cánh cửa rào nhà nhỏ đã được mở sẵn rồi, nhỏ Trúc đâu thì không thấy, bí quá nó liền quốc cái vèo mà bay thẳng vô nhà nhỏ luôn, cái xe đạp phóng thẳng vào khiến cho cái cửa kiếng nhà nhỏ bể nát bét cả ra, bác nào thử làm như dậy vào giữa trưa coi cái âm thanh nó lớn cỡ nào… giật hết cả mình nhưng vẫn không quên nhiệm vụ chính đó là khóa cửa:))
Đis con mẹ xíu nữa là tiêu rồi, cái tụi chó đó ngừng ngay trước nhà nhỏ mà căm thù nhìn nó… hehe không lẽ bây giờ nó đứng trong nhà mà đi lêu lêu chọc tụi chó đó chứ… cái cửa rào nhà nhỏ thì phải nói là chắc cực kỳ luôn, do nhỏ hay phải ở nhà một mình nên cửa rào được mẹ nhỏ kêu người xây kín bít hết à… cái lũ chó đó dường như vẫn chưa muốn tha cho nó hay gì mà vẫn còn loay hoay để kiếm đường vô, hehe không lẽ đang căng thẳng mà nó phải cười lên chứ, đố ông nội tụi mày lại đây leo vô cũng không được nữa là…
– Đụ má đừng để tao gặp mày ngoài đường… – thằng chó đó rút trong xe ra cấy mã bén ngót mà chỉ thẳng, nó không 1 chút sợ hãi mà nhếch mép:
– Mày bên thằng Phi đen phải không, Chín tèo chống lưng tụi mày chứ gì… bộ tưởng tao sợ lắm à??? Tụi mày mà về bảo đại ca mày chuẩn bị trốn đi, tao chuẩn bị giết nó đó… – bao nhiêu kinh nghiệm ăn nói học lỏm được từ anh Vũ thì nó đem ra mà sử dụng hết, muốn hù dọa ai thì cứ lôi ông cố nội nó ra mà hù dọa, hiệu quả cực kỳ à nha:))
Nó đã ở trong nhà thì còn sợ cái đéo gì nữa, tụi này tình ra thì lớn tuổi hơn nó nhiều, nhưng xét về chiều cao thì thua nó cả khúc, mới lớp 10 nhưng chiều cao nó đã được 1m7 rồi, nói chuyện với lũ chó này thì cần gì mà nể nang, phải dọa chém cả dòng họ nó thì nó mới sợ…
– Đụ con mẹ, mày mà ra đây là tao giết mày – thằng chó đó vung cây mã tấu vào cửa sắt cái ầm, thiệt tình đang giữa trưa mà tụi này cứ thích chơi nổi.
– Uh, đợi 5p đi rồi tao ra cho mày giết – nó rút đt gọi liền cho anh Vũ.
Cái lũ chó đó thấy nó gọi điện thì lập tức điên cả người lên:
– Đụ con mẹ, hôm nay tao giết luôn mày – 4 thằng lao tới mà đạp ầm vào cửa, con má nó… giật hết cả mình, mấy thằng l này sao mà manh động ghê dậy… cái cửa bị 4 thằng đạp cùng lúc, mạnh tới nỗi mà suýt bung cả bản lề ra, má nó… vầy thì chết mất thôi, cái cửa lắc lư nhìn như đang sắp rớt ra vậy…
Sợ vãi cả đái mà chụp ngay mấy chậu bông gần đó, đéo biết bông gì nữa, cứ gồng mình mà phang ầm ra cửa, nhắm mắt nhắm mũi phang bừa dậy thôi chứ đis mẹ… cái chậu thì có mà lọt qua được khe cửa đâu, có thì chỉ có là đất cát bay mà tùm lum vào mặt tụi l đó thôi, nó quăng liên tiếp 3, 4 chậu gì đó, vỡ nát bét cả ra, đất cát bay mịt mù cả lên, góc bên phải thì thấy có cái chậu cây gì đó khá to, bên dưới gốc thì có rất nhiều những viên sỏi màu trắng.
Mừng như là thấy được vàng nó liền ào lại hốt đầy cả 2 bàn tay, nó chọi ào ào ra, y như mưa đá dậy, nó chọi thật mạnh làm mấy thằng l đó né quá trời luôn, nó hốt và chọi liên tục, đéo thôi mấy thằng l đó mà vào được thì chắc chết, cánh cửa nhìn thì tuy có chắc thật… nhưng nếu mà 4 thằng cứ bay đạp cùng lúc như dậy thì chắc chừng 3 cái nửa là sập mẹ nó rồi, nguy hiểm cận kề nên nói phòng thủ bằng cách hốt chọi liên tục thôi… đang chọi sướng cả tay thì:
– Đụ con mẹ lát CA tới bắt bỏ tù hết cái đám tụi mày… – bỗng tiếng nói ở đâu mà nghe như sét đánh ngang tai dậy… rõ to luôn… mấy thằng l nghe thấy bất ngờ nên liền khựng lại, nó cũng ngừng ném luôn, cha nội nào tự nhiên mắc cười dữ, chơi núp trong nhà mà la lên mới ác chứ.
– Đụ má tao báo CA tới liền đó, tụi mày cứ đứng đi… – :)) Haha lần này nghe kĩ thì là tiếng phát ra từ cái nhà đối diện xéo xéo, thiệt tình nó hâm mộ cha nội giấu mặt này quá, biết cứu nguy ghê chứ… cái lũ chó ngơ ngác thì liền bị nó tống cho 1 đống sỏi vào đầu, nó quốc liên tục như mưa dậy, thằng nào thằng nấy đều không né kịp mà ăn trọn cả đống sỏi, mấy thằng l đó đang đau bỏ con mẹ nhưng cũng đâu có mà ngu gì, hốt nhanh mấy viên sỏi dưới đất mà chọi lại nó, đis con mẹ tụi nó chọi như lính bắn tỉa dậy, đứng sát vào cửa mà chơi từng viên một, làm nó né thấy bà nội luôn, chạy cả vào trong nhà mà núp, tình hình đang nguy kịch thì bỗng…
– Tụi kia ngừng lại ngay… – 1 giọng miền Bắc hùng hồn vang lên, rõ to như là đang hét vậy, từ phía xa thì 1 CA và 3 dân phòng đang chạy xe máy ào tới… trên tay là những cây gậy gỗ được sơn sọc trắng sọc đỏ… cây gậy to và dài đến cả mét…