Học sinh cá biệt

Chương 9



Phần 9

WTF… Nó nghe như sét đánh ngang tai vậy, đang phiêu diêu trên thiên đàng thì bị mẹ của nhỏ phán cho một câu rớt cái tủm xuống điện ngục luôn… cái quái gì thế trời… mặt nó đơ thấy rõ… không hiểu cái quái gì cả… nhỏ hẹn với nó rồi mà… chuyện này là sao thế trời… nó ngơ ngác định lên tiếng hỏi thì…

– T… ơi… đợi Linh chút… xíu… đi… mẹ nói gì… thì cũng đừng có mà tin đó… nha… – nhỏ ở trong nhà oai oái lên rồi chạy ầm ra.

Nó lại đứng hình lần nữa, cái quái gì thế này… Còn mẹ nhỏ Linh thì đứng ngay cửa cười h… e… h… e nhìn đê tiện bỏ xừ luôn, nhỏ chạy ầm ra cửa:

– Mẹ Linh nói gì với T dậy… – nhỏ hỏi nhanh nó.

Nó không nói được gì cả, quay qua nhìn mẹ của nhỏ.

– Thôi 2 cô cậu đi chơi đi, tui chọc bạn cô có chút xíu mà cô đã làm ầm lên rồi.

Sặc thì ra là bã chém gió à… đis kụ làm nó sợ vãi cả đái luôn… mẹ của nhỏ chắc chơi chung với mẹ của nó được đây… hai bà chém vãi thật… mai mốt nó cho về làm thông gia với nhau rồi cùng chém gió cho vui nhá – nó nghĩ thế. Nhỏ đi ra leo lên xe nó rồi hối thúc:

– Đi nhanh đi T hồi mẹ chọc nữa giờ.

Nó lên xe rồi quay qua:

– Dạ thưa dì con đ… i… – mặt vẫn còn hầm hầm vì bị dụ.

– Uhm hai đứa đi chơi vui đi, về trễ tí cũng được, chơi cho vui đi, dù gì L cũng sắp đi rồi mà.

– H… ả… Sắp đi đâu… dì…

– … L… sắp đi về quê chơi đó mà… đi nhanh đi T… – nhỏ ngồi sau lưng chen vào và đẩy mạnh cái xe về phía trước hối thúc nó, chiếc xe nhích về phía trước, nó quay đầu chào mẹ nhỏ cái rồi đạp xe vọt luôn, không suy nghĩ tí nào về cuộc nói chuyện hồi nãy.

Tay nhỏ vịnh nhẹ vào eo nó khi chạy cách nhà nhỏ 1 được khoảng.

– Mẹ Linh vui tính thiệt đó… – nó bắt chuyện.

– Hihi, tính mẹ dậy đó, mà nãy mẹ L nói gì…

– Mẹ Linh nói L đi chơi với thằng nào đó rồi…

– Ặc hihi… nếu thiệt dậy thì T có buồn không?

– T sẽ không thèm nhìn mặt L luôn đó chứ mà buồn hay không buồn…

– Ui ghê thế hihi – nhỏ cười hihi và ngồi sát vào nó.

Nó liền nắm tay nhỏ choàng qua eo nó, nhỏ cũng siết nhẹ nhàng khiến người nó lâng lâng, vui vẻ đạp xe tới địa điểm đầu tiên…

Thắng xe lại ngay trước một nhà hàng vịt quay Bắc Kinh, thuộc loại sang đó nha, nhỏ liền hỏi:

– Ăn ở đây hả?

– Uhm Linh thích món này mà phải k?

– Uhm nhưng mà ở đây mắc lắm đó…

– Hihi sinh nhật thì phải hoành tráng chứ.

Nó ghé vào thì mặt thằng giữ xe nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh vậy, nghĩ chắc thằng nhóc này làm đéo gì có tiền mà vô đây la liếm, nó và nhỏ xuống xe đạp, liền ngoắc thằng giữ xe lại, đưa xe cho nó và móc thêm tờ 10 ngàn VNĐ bo luôn cho thằng giữ xe, đis cụ giỡn mặt với bố à, bình thường gửi xe có 500 thôi hôm nay bố cho mày 10 ngàn luôn đấy nhé.

Nắm tay nhỏ bước vào, tới trước cái cửa kính to đùng liền có phục vụ đứng ngay đó mở cửa giúp cho, bây giờ nhìn nó và nhỏ rất ư là xì – teen, ăn mặc đẹp đẽ lịch sự không hề thua bất cứ ai trong cái nhà hàng này cả, tự tin sải bước vào ngang quầy tiếp tân:

– Dạ xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không ạ? – Nhỏ tiếp viên trắng trẻo dễ thương hỏi nó.

Nó lắc đầu và cười nhẹ, nhỏ tiếp viên liền dẫn nó và L ngồi vào bàn.

– Mời quý khách chọn món ạ – tiếp viên đưa menu lịch sự mời nó và nhỏ.

Nhà hàng vịt quay thì cũng chỉ toàn là vịt quay thôi nhưng được chế biến cầu kỳ theo nhiều kiểu, nó lịch sự hỏi nhỏ thì nhỏ bảo nó chọn gì cũng được.

Nó chọn vịt quay 3 món bao gồm 1 món da vịt cuốn bánh tráng, mì xào mềm với vịt quay, và canh vịt quay, tráng miệng thì nhỏ gọi bánh kem vì là sinh nhật của nó mà nên phải có bánh kem mới được chứ, nước thì là coca – cola, nó vẫn nhớ như in tất cả chi tiết ngày hôm đó, một ngày đầy cảm xúc…

Nó và nhỏ ngồi đối diện nhau cười cười nói nói, khung cảnh thì sang trọng như trong phim vậy, kế bên trên chiếc xe đồ ăn thì thằng đầu bếp đội cái nón cao chồng ngồng đang khéo léo dùng dao tách từng miếng da vịt ra dĩa…

Bữa ăn ngon miệng vui vẻ gần kết thúc thì có 1 ông quản lý người Hoa mặc đồ vest lịch sự đến hỏi có phải hôm nay là sinh nhật nó không, nó gật đầu thì được ổng tặng cho một hộp quà nhỏ mở ra thì bên trong có 1 chiếc vòng được làm thủ công từ những sợi dây màu sắc rực rỡ nhìn khá đẹp mà ổng gọi là vòng may mắn, nó liền thích thú đeo lên tay cho nhỏ, nhỏ cũng cười híp cả mắt lại.

Và bữa ăn kết thúc với cái hóa đơn gần 500k (mắc bỏ xừ) nó và nhỏ ăn chắc k tới 1/2 con vịt nữa, nhưng chẳng sao vì nhà hàng phục vụ tốt nên nhỏ và nó rất vui mà, lúc trả tiền nó móc trong túi nó ra một nguyên xấp 100k nhìn mà mắc cười vãi luôn.

Ra khỏi nhà hàng, thằng giữ xe liền đẩy xe đạp lại cho nó với thái độ khá vui vẻ, nhỏ leo lên xe và ôm cứng lấy nó, chắc nhỏ đang vui lắm đây nó nghĩ thế và đạp xe tới địa điểm tiếp theo, nơi đây được gọi là cây cầu tình yêu, nó gửi xe và đi bộ lên cầu với nhỏ, cũng có vài cặp đang đi bộ giống nó, tới giữa thì cầu nó ngừng lại, móc trong túi ra 2 cái nhẫn mà nhỏ tặng nó hỏi:

– Tại sao Linh lại tặng cái này… – giọng nó nghiêm chỉnh.

– Bộ T không thích hả… – nhỏ buồn buồn cúi xuống.

– Uh không thích… T chỉ thích khi nào L cũng đeo nó thôi à h. I… hi… – nó nói làm nhỏ cũng ngửa mặt lên hihi cười với nó.

Nó nhẹ nhàng nghiêm chỉnh đeo vào tay nhỏ như là trao nhẫn đính hôn vậy, nó cũng không tự đeo mà đưa nhẫn để nhỏ đeo cho nó, giờ nhớ lại mà mắc cười vãi đái, sao hồi đó nó chuối thế không biết nữa.

Đứng trên cầu, gió thổi lành lạnh cả người, nó ôm chặt nhỏ vào lòng, tựa má lên trán nhỏ, thủ thỉ:

– L nè… tụi mình mãi… như vầy nha… – nhỏ không nói chỉ im lặng rút vào lòng nó, 1 cảm giác mềm mại ấm áp, đê mê, hương thơm nhẹ nhàng của nhỏ khiến nó như nhắm mắt lại, nó mơ… mơ… về một tương lai xa xôi kia, nó và nhỏ sẽ cùng nhau, sẽ cùng chung một mái nhà, sẽ không gì có thể khiến nhỏ xa nhau… và nó thật sự có niềm tin như vậy…

– Mình đi chơi tiếp nhá… – nó nói và nhỏ ngoan ngoãn gật đầu trong lòng nó, rời nhỏ ra nó nhìn vào mắt nhỏ thì thấy sao mà mắt nhỏ lại buồn đến thế.

– Sao L buồn vậy…

– Có đâu… L vui mà… – nhỏ nhoẻn miệng cười.

Nó cũng cười nắm tay nhỏ lấy xe và đi đến địa điểm tiếp theo, đó là café dù, nơi đây là một địa điểm rất thơ mộng, là thiên đường của các cặp tình nhân, vào buổi tối những quán cafe nơi đây, đặt những ghế bố giống như những cái ghế ở ngoài biển đó, nhưng là ghế đôi với bề ngang rộng hơn nhiều đủ để ngồi hoặc nằm cho cả 2 người.

Ghế được đặt cách đều nhau dọc theo sát bờ sông, hoàn toàn không bố trí 1 cái đèn nào, chỉ có ánh trăng mờ ảo rọi xuống mặt nước mà phản chiếu lên cái thứ ánh sáng phải nói là cực kỳ kích thích đó, tối đến nổi phải đứng gần nhau thì mới thấy được mặt của người đối diện.

Nó liền gửi xe vào, gọi nước và phải trả tiền ngay tại quầy mới được đi, cầm 2 ly nước bước chầm chậm theo nhỏ tiếp viên tới 1 ghế trống, nó và nhỏ cùng ngồi xuống, phải mất 1 lúc thì mới quen mắt và nhìn rõ hơn mọi vật, bắt đầu thủ thỉ hỏi nhỏ:

– Hôm nay vui không?

– Vui lắm…

– L lạnh không?

Nhỏ lắc đầu nhưng mà nó mặc kệ vẫn ngồi sát vào và ôm lấy nhỏ, chỉ hỏi cho có thôi chứ trả lời kiểu gì cũng ôm hết…

– Hồi nãy đứng trên cầu T thấy L buồn lắm đó, có chuyện gì à?

– Không… – nhỏ lắc đầu và nép sát vào nó.

Lại là cái mùi hương của nhỏ, nhẹ nhàng đê mê, khiến nó như không thể kiềm chế mà cúi xuống tìm môi nhỏ, môi nó chạm vào, ngậm lấy mà nút nhẹ, hơi thở nóng ấm phả vào mặt nhau đầy kích thích, dùng lưỡi liếm môi nhỏ, khẽ lách vào trong, hai lưỡi chạm vào nhau trơn ướt đê mê, tay nó xoa xoa lưng nhỏ, rồi xoa lên phía bụng, nó rời môi hôn lên má, hôn xuống cổ, nhỏ rướn người ngửa cổ ra, nó hôn nhẹ nhàng tham lam hít lấy hương thơm từ người nhỏ, tay thì tiến lên xoa nhẹ bên ngoài ngực, mềm mại, nó tê cứng hết cả người… nhỏ như ư. M ư. M trong cổ họng khi nó vừa hôn vừa xoa như vậy.

Khẽ mở nút áo nhỏ ra, từng nút một mà không có một sự phản đối nào, chừa lại cái nút áo cuối cùng, nó chầm chậm hôn lên ngực nhỏ một mùi hương xộc thẳng vào mũi nó, một mùi hương hấp dẫn nhất mà trong đời nó từng biết, nó hôn hít mạnh hơn lòn hẳn 2 tay vào trong áo nhỏ, da thịt mát rượi, mùi hương hấp dẫn khiến bản năng nó trỗi dậy mạnh mẽ, 2 tay lòn ra sau lưng cởi luôn áo ngực của nhỏ, nhỏ hơi phản đối nhưng nó mặc kệ, ngực nhỏ lộ ra nó gục đầu vào mà hôn mà bú, nhỏ ôm chặt đầu ngửa mặt lên trời mà thở gấp, nó như quên hết xung quanh, nó chỉ biết làm theo bản năng nó là hôn hít, sờ nắn… và phải rất lâu sau, nó mới ngừng lại khi mà nhỏ bảo.

– T… ơ. I… dừng… lạ… i… đi… i.

Nó dừng lại ôm nhỏ thật chặt vào lòng.

– L… sợ… lắm…

– T… xin… lỗi… – nó lại ôm chặt nhỏ lần nữa.

Nhỏ khẽ xích nó ra và cài lại áo ngực, nó thì giúp cài nút áo ngoài và lại ôm chặt nhỏ, nó thấy sao thật bình yên mỗi khi ôm nhỏ như vậy lắm…

Nhưng chợt có tiếng cười hehe ở sát chỗ của nó và nhỏ, nó liền bật dậy, 2 thằng l đang đứng sát đó cười hehe mà nhìn nhỏ L…

– Đụ má làm cặc gì đứng đây… – nó lên tiếng.

– Kệ mẹ tụi tao.

Đụ má thì ra nãy giờ không để ý bị tụi chó này nhìn lén, ở đây tối lắm nên hay có vụ kề dao vào cổ để xin tiền… nó thấy tức giận khi nghĩ nãy giờ hai thằng chó này núp ngay đây nhìn lén nó với nhỏ L, chụp lấy ly nước còn chưa uống giọt nào đổ thẳng vào đầu thằng chó đó, sự tức giận khi thấy người con gái mà mình yêu thương bị nhìn lén như vậy, thằng chó bị ăn cái ly ngã rầm xuống đất, thằng kia bay vô đạp thì nó vẫn sử dụng chiêu cũ chụp chân, quét trụ, tiến tới dồn hết lực vào tay và chỉ cần 1 đấm thằng đó đã chảy cả máu miệng… nó đứng lùi xa ra thở hồng hộc vì tức giận.

2 thằng đỡ nhau đứng dậy cùng lúc đó đéo biết ở đâu kéo lại thêm 3 thằng nữa:

– Đụ má tụi tao đập chết mẹ mày… – cái thằng ôm mỏ máu lên tiếng.

Nó đứng đó và nghĩ là chắc sẽ phải ăn thêm 1 trận đòn nữa đây, nhưng tụi nó chưa làm được gì thì.

– Đụ má chỗ làm ăn của tao tụi mày dám kiếm chuyện à… – thằng bảo của cái quán bước tới lên tiếng làm 5 thằng kia im re.

– Biến chỗ khác không tao chém chết mẹ hết… – thắng bảo kê nói tiếp làm 5 thằng kia tức giận nhưng cũng đéo dám hó hé gì, hậm hực bỏ đi ra khỏi chỗ đó.

– Mày có sao không… Thằng bảo kê hỏi nó.

– Em không sao? – Nó trả lời trong khi nhỏ L đang bên cạnh bấu chặt tay nó.

– Uh, mày ngồi ở đây thì tao bảo đảm không sao chứ nếu ra ngoài đó thì mày tự lo… – thằng bảo kê đó nói rồi bỏ đi.

Ngồi lại một chút thì nó thấy cũng tới lúc về nên an ủi nhỏ vài tiếng rồi bước ra… đến bãi chưa kịp lấy cái xe ra thì đã thấy từ xa khoảng hơn 10 thằng đứng chờ nó… liền nắm tay nhỏ kéo lại vào trong quầy mượn điện thoại của thằng bảo kê hồi nãy và bấm số…

Vừa bấm nút gọi thì nó cực kỳ ngạc nhiên khi thấy tên A Vũ nó hiện lên trên màn hình đt… Quay qua thằng bảo kê hỏi với ging5 cực kỳ ngạc nhiên:

– A biết anh Vũ h. Ả…

– Mày cũng biết anh Vũ hả? Tao là em nuôi ảnh…

Bạn đang đọc truyện Học sinh cá biệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoc-sinh-ca-biet/

Vừa bấm nút gọi thì nó cực kỳ ngạc nhiên khi thấy tên A Vũ nó hiện lên trên màn hình đt… Quay qua thằng bảo kê hỏi với giọng cực kỳ ngạc nhiên:

– A biết anh Vũ h. Ả…

– Mày cũng biết anh Vũ hả? Tao là em nuôi ảnh…

Nó khẽ mỉm cười, hoàn toàn không ngờ là anh Vũ nó cũng có đàn em la liếm ở đây nhỉ, nó bật luôn loa ngoài đt nghe cho lớn, anh Vũ bắt máy chỉ sau vài hồi chuông:

– Alo, có chuyện gì gọi tao? – Hehe chắc tưởng nó là thằng bảo kê đây.

– Em nè anh Vũ.

– Thằng T hả? Mày làm cái gì mà cầm đt thằng S?

– Em đang ở quán cafe chơi với bạn, có tụi nó tính chặn đường em…

– Mày làm cái gì tụi nó?

… – nó kể sơ lại.

– Rồi mày đưa máy cho thằng S đi.

Nó chuyển máy qua.

– Alo em nghe nè anh Vũ.

– Nó là em của tao, mày mà để có chuyện gì thì tao từ mày luôn…

– Được rồi để em lo cho. Anh yên tâm đi – thằng bảo kê nói rồi cúp máy.

– Mày đứng im đi để tao nói tụi nó.

Nó gật nhẹ đầu và đứng yên đó với nhỏ, một mình thằng bảo kê đi ra phía tụi hồi nãy, nó nghĩ chắc dậy là xong chuyện… dám đứng ra bảo kê cả cái quán này chắc hẳn cũng có tiếng nói lắm… lo gì nữa… nhưng nó đã lầm to…

Vừa đưa mắt nhìn qua nhỏ cái quay lại thì thấy thằng bảo kê đang ôm nguyên cái đầu máu me chạy về… WTF… thằng này phải dân bảo kê không dậy trời… tụi chó kia cầm ống tuýp đuổi theo phía sau cách 10m… nó liền vội đẩy nhỏ chạy vào sâu trong quán… nhìn qua nhìn lại kiếm coi có cây gì chơi được không nhưng lại đéo có cái gì cả… chỉ thấy có mấy cái ly café thôi, liền cầm đại 2 cái ly lên… thằng nào vô là nó chọi cho bỏ mẹ…

Thằng bảo kê ôm cái đầu đầy máu me chạy vô quán phóng cái vèo vào trong quầy rút ra ở đâu không biết nguyên cây kiếm Nhật chà bá lửa luôn, nhìn sợ vãi đái, tụi chó kia chạy tới cửa thấy nguyên cây kiếm bén ngót thì sợ teo dái đứng khựng lại, thằng bảo kê cầm kiếm Nhật chạy ra quơ loạn xì ngầu lên làm tụi chó kia bỏ cả dép mà chạy, nhìn thằng bảo kê quơ mà nó thấy sợ thiệt, thằng nào né không kịp thì chắc có nước cụt tay cụt chân liền… tụi chó đó chạy hết rồi thằng bảo kê mới bước lại vô quán:

– Đụ má cái tụi đàn em thằng chó Lam đó… – thằng bảo kê quẹt máu trên mặt mà nói, mấy nhỏ tiếp viên trốn nãy giờ mới lăng xăng lại giúp thằng bảo kê lau máu trên mặt.

Nó như chợt nhớ lại lời anh Vũ nó nói: Thằng chó Lam chính là thằng đã từ lâu nay luôn trực tiếp cạnh tranh địa bàn bảo kê với anh Vũ nó, luôn kiếm chuyện phá phách giành quyền bảo kê… cũng chính là cái thằng đã thuê tụi thằng Hai đi đâm lén anh X đến suýt chết.

Gần đây tụi chó này luôn thường xuyên canh me để “úp sọt” đàn em anh Vũ nó, 2 bên thù nhau như lửa với nước.

Đàn em anh Vũ cũng chẳng phải vừa chỉ cần thấy tụi đàn em thằng chó Lam ở đâu là bu lại đập cho chèm bẹp liền.

Và đây cũng là 1 vụ như vậy, tụi nó kiếm chuyện với khách chỉ là cái cớ thôi, lợi dụng quán vắng người chỉ có 1 mình thằng bảo kê này nên mới đến đây kiếm chuyện “úp sọt”, không có nó ở đây thì cũng sẽ có người khác bị kiếm chuyện…

Chỉ khoảng 5p sau khi nhận được tin thì anh Vũ nó và 5 thằng đàn em đã tới quán, a Vũ nó tức giận hất đổ cả cái bàn khi biết lại là tụi thằng chó Lam kiếm chuyện, từ vụ anh X bị đâm rồi vụ những cái quán bar, café mà a Vũ nó bảo kê gần đây liên tục xảy ra đánh nhau khiến khách không dám tới chơi nữa, dẫn đến làm ăn thua lỗ, rồi đàn em thì liên tục bị đánh… như là giọt nước làm tràn ly… anh Vũ nó hạ lệnh cho đàn em đi kiếm thằng Lam ngay lập tức, quyết phải trả cái thù này.

Anh Vũ kêu nó về và nhờ 2 thằng đàn em hộ tống… chắc lại sắp có đánh nhau đây… – nó khá chắc chắn như thế.

Nhưng cũng tạm quên đi chuyện đó, nó và nhỏ cùng nhau đạp xe chầm chậm trên đường, vừa đi mà vừa ôm ấp thủ thỉ chuyện tâm tình làm 2 thằng đi theo chắc cũng nóng mắt với nó hehe… về được tới nhà nhỏ thì 2 thằng kia cũng thôi không kè nó nữa và vọt chạy đi luôn…

Nhỏ tạm biệt đưa tay định mở cửa thì nó liền chụp tay kéo lại mà ôm chặt:

– Tối nay L nhớ mơ thấy T nha?

Nhỏ đấm vô bụng nó.

– Đừng có mà ham…

Hôn nhẹ vào má nhỏ, nó cười hihi:

– Tối nào T cũng mơ thấy Linh hết… nói thiệt đó, không có xạo đâu, T lúc nào cũng thương L lắm… L biết không…

Nhỏ im lặng khẽ gật đầu… nép vào người nó mà siết chặt… nó hôn lên tóc nhỏ, ngửi lấy cái mùi tóc thơm nhẹ đó:

– Thôi Linh vào đi.

– Một chút nữa thôi… – nhỏ cứ ôm nó mà không chịu vào.

Nó cười và siết chặt vòng tay đang ôm nhỏ, “T ôm Linh như thế này cả đời cũng được nữa Linh à…” – nó nghĩ thầm như thế, cái cơ thể mềm mại, ấm áp này… tại sao lại có thể cho nó cái cảm giác đê mê đến thế, có lẽ là nó yêu nhỏ thật rồi chăng, liệu có quá sớm chăng, ôm nhỏ như vầy nó thấy sao bình yên quá… hôn nhẹ lên tóc và hỏi nhỏ:

– Linh sao thế?

Nhỏ tách nó ra mỉm cười:

– Không sao đâu, tối nay Linh sẽ mơ đến T nhé… – nhỏ hôn vào má nó và mở cửa chạy nhanh vào.

Nó như ngơ ngác, tê hết cả người đi vì hạnh phúc… đường về hôm nay sao mà đẹp quá nhỉ… không khí sao trong lành quá… thoải mái quá, nó như đang đi trên mây vậy, cảm giác cứ lâng lâng… sướng tê cả người… và đêm đó nó đã mơ thấy nhỏ…

Chương trước Chương tiếp
Loading...