Hồi ký mưa
Chương 60
Tết năm nay chẳng hiểu sao tiết trời cứ lúc nóng rồi lạnh… Nó và chị cứ bên nhau như vậy… Lòng nó thoải mái và chẳng còn gì vướng vận dù đôi lúc vẫn nghĩ tới em… Nhưng nó nhất quyết gạt ra… Chị về lại Hà Nội ngay chiều mùng 2 để đón bố mẹ chị… Hóa ra sáng sớm mùng 2 chị đã đưa bố mẹ lên để chúc tết họ hàng trên này rồi chị tiện thể về nhà nó… Sáng mùng 3 thì cả nhà nó về quê, do bận chút công việc nên mùng 4 chị mới về quê nó được…
Nó gọi điện chỉ hướng cho chị rồi ra ngoài đầu ngõ đón chị… Gửi nhờ xe chị vào sân của một bác họ hàng, nó giúp chị bê đồ vào nhà… Toàn là hải sản ở Hạ Long nên khá là nặng, thằng Hải phải ra đỡ giúp nó… Nó thì vẫn cứ hay bực vì mấy cái kiểu như này của chị…
– Em mua cái gì mà nhiều thế rồi cho cả cái làng này ăn hết à?
– Em mua có gì đâu mà nhiều… Mỗi thứ em mua có 3 cân thôi mà, Hàu biển này, sò này, ốc biển, mực, tôm, cá, với thêm ít bề bề, ngao, sá sùng… thôi mà…
– Em định mang cả cái biển Hạ Long về vùng quê này hả? – Nó vẫn nhăn mặt vì nặng…
– Hihi, chịu khó tí, tại em chả biết mua gì cả – Chị nhìn nó cười khúc khích…
Khệ nệ mãi mới khênh được 2 cái thùng hải sản của chị vào đến nhà ngoại… Ngồi thở phì phò vì mệt… Chị thì đang ở trong nhà chào hỏi mọi người… Đây là lần đầu tiên nó đưa một người với danh nghĩa là bạn gái nó về quê ra mắt họ hàng… Nhưng mồm vẫn chỉ nói là bạn bởi vẫn còn đang đi học… Các dì, các mợ nó thì xúm vào hỏi han ghê lắm rồi nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ… Cũng phải thôi, chị vừa xinh, dáng như người mẫu mà còn mang nét đẹp quý phái của người thành đạt nữa… Mỗi tội là khi chị giới thiệu hơn nó 4 tuổi thì ai cũng trố mắt ra nhìn nó… Kiểu như “Thằng này mày giỏi, hơn 4 tuổi mà mày vẫn tán người ta được”… Làm mẹ nó phải giải thích rằng 2 đứa đang tìm hiểu nhau và tuổi tác không quan trọng nếu thương yêu nhau… Hồi đó ở quê nó vấn đề lấy vợ hơn tuổi vẫn là một cái gì đó ghê gớm lắm…
Chiều đó mọi người xúm vào làm cơm mừng “Bạn gái” nó về chơi… Đống đồ hải sản này cũng chẳng ai biết làm mấy nên một mình chị làm hết… Nó thì đứng ở trong phụ cho chị bởi rất nhiều món… Ngọc Anh cũng đứng hóng rồi học hỏi chị… Để mà xét về việc vào bếp thì chắc chị là người nấu ăn ngon nhất, trước đó là em… Nói chung là sau 2 tiếng đánh vật thì mọi thứ cũng ổn… Nhìn trán của chị lấm tấm mồ hôi, nó lấy khăn rồi lau cho chị, chị thấy vậy thì cười híp mắt, mặt cố gắng lắm…
– Cái càng cua to thế này thì nó kẹp có gãy tay không em nhờ – Nó dơ dơ cái càng lên trước mặt chị rồi lắc qua lắc lại…
– Ngoài kia có mấy con còn sống đó, anh ra cho nó kẹp thử là biết… – Chị cười khúc khích…
– Để em bắt vào đây cho nó kẹp cái mũi em đi, cho mũi em tẹt giống anh haha…
– Thôi không nghịch nữa, anh mang đồ ra dần cho em đi… Em với N. Anh làm nốt cho…
– Ok luôn, sợ gì mà không mang… hehe…
Nó lon ton bê hết đống đồ ra ngoài, mùi thơm nức mũi khiến các bà dì của nó khen lấy khen để… Mẹ nó được phen phổng mũi thì khoe thêm về chị ghê lắm… Kiểu đại ý như là mẫu người phụ nữ vừa làm kinh tế giỏi vừa là người của gia đình… Nhưng duy nhất có Mợ Hòa là từ đầu không nói gì, chỉ xăm soi chị rồi nhíu mày… Mợ Hòa nó theo nghề của ngoại, đó là mở phủ, đền điện hầu đồng… Nên tính cách của Mợ đồng bóng lắm… Chỉ thích nịnh thôi, một khi chửi ai là rất ngoa ngoắt… Nó đang lúi húi đặt cái đĩa tôm xuống thì mợ Hòa kéo tay nó, nói nhỏ vào tai…
– Con bé này, nó có vong trẻ con theo đó… Sau này khó đẻ…
Nó nhíu mày, bởi mợ Hòa dù sao cũng là thầy bói có tiếng ở quê nó, người về xem và làm lễ xếp hàng dài dằng dặc ra ấy… Nó ngồi hẳn xuống hỏi mợ…
– Mợ thấy à?
– Ừ, tao thấy từ lúc con bé này bước vào cửa… Mà nhà mình thì mày biết rồi đấy, làm gì có vong nào dám vào… Thằng bé kia nó không vào được nên ngồi thu lu ở kia kìa… Sau tao thấy thương vì là vong tốt nên nãy tao ra tao làm lễ, các ngài mới cho vào đó…
Nó cười trừ, nghe như chuyện ma vậy… Nó thì không tin cho lắm nhưng mà dù sao thì mợ Hòa cũng là thầy nổi tiếng… Nó hỏi mợ…
– Thế mợ không lấy đồ nghề ra áp vong đi mợ – Nó trêu…
– Mẹ mày, báng bổ thần thánh có ngày chết nghe con, thằng mất dạy – Mợ giận dữ gõ vào đầu nó…
– Con đùa thôi, nhưng mà mợ nói nó là vong tốt mà…
– Theo con bé này từ kiếp trước đến kiếp này rồi… Nó là vong tốt vì nhờ nó mà con bé làm gì được nấy đó… Không phải chuyện đùa đâu – Mợ vẫn ngồi trầm ngâm nhìn vào chị…
– Thế thì nó cứ theo suốt thế hả mợ – Nó vẫn trố mắt ra nghe mợ Hòa nó nói…
– Không, nó sắp trả hết nợ duyên rồi… Nhưng con bé này, tao sợ sau này không sinh nổi đâu…
Nó lắc đầu cười với mợ, đúng là nhiễm quá rồi… Nó đứng lên bê nốt đồ, câu chuyện đó với mợ Hòa nó cũng chỉ coi là chuyện linh tinh rồi quên ngay sau đó… Mãi đến sau này nó nghe chị kể lại rằng mẹ chị đi xem thầy nói chị có vong trẻ con theo, dù làm ăn khấm khá và phát đạt nhưng lại nặng về chuyện tình duyên con cái khiến chị lận đận mãi… Nó lúc này mới giật mình ngơ ngác và tin những gì mợ nói là thật…
Thằng Hải đón thêm thằng Lâm và thằng Hà lên ăn uống cho đủ đội… Bữa ấy khá say vì bình rượu của cậu út mang lên… Rượu táo mèo thôi nhưng càng uống càng vào… Nó thì không thích ăn hải sản cho lắm vì từ lúc tai nạn đến giờ cứ ăn vào là mẩn đỏ hết lên… Nó chỉ ăn được mựa và cá thôi… Ăn uống xong lại tiết mục trải chiếu đánh 3 cây… Mẹ nó và các dì, các mợ thấy vậy cứ cằn nhằn…
– Mùng 4 tết rồi, chơi đi rồi công an nó gô hết cả vào với nhau nhé – Mẹ nó quát…
Nhưng chẳng ai để ý, vẫn ngồi chơi quên lối về… Lát sau thì chị xuống, cứ kéo nó…
– Anh không chơi nữa, muộn rồi…
– Từ từ anh gỡ nốt đã đang thua mà…
– Không chơi là không chơi nữa, đứng dậy nhanh lên – Chị cứ nài nỉ nó…
– Nào để yên, anh đang dây đỏ, để anh gỡ nốt rồi nghỉ nhá…
Chị không nói gì nữa chỉ hậm hực bỏ lên phòng, nó thì ham nên cứ ngồi chơi… Mãi sau ngoại nó ra quát thì mới nghỉ… Mới có hơn 9h, thằng Hà rủ nó sang quán karaoke của nhà để hát… Nó lên phòng gọi chị mà gọi mãi chả thấy chị thưa… Vào phòng thì thấy đang nằm thu lu quay mặt vào trong… Nó đến ngồi bên cạnh rồi lay lay người chị, chị thì giận nó nên cứ vùng vằng…
– Anh không ngồi mà chơi tiếp đi, lên đây làm gì – Chị nói bằng cái giọng dỗi…
– Anh không chơi nữa, hihi…
– Thôi chơi đi, chơi xong rồi sau bán nhà bán cửa đi mà chơi…
– Thì ngày tết nên chơi chút mà… Mà chơi với người trong nhà chứ có chơi với người ngoài đâu mà – Nó ra đóng cửa rồi nằm xuống ôm chị… Mãi nó mới kéo được chị quay sang, chị vẫn dỗi nó, nằm cong như con tôm chẳng để nó ôm…
– Thế để đến lúc sau này bán nhà vì cờ bạc thì mới thôi hả? Anh biết bao nhiêu người vì cờ bạc mà tan cửa nát nhà rồi không? – Chị ngước lên lườm nó…
– Thì anh chơi có mấy ngày tết thôi, em thấy đấy ngày thường anh có chơi bao giờ đâu… – Nó phân trần với chị…
– Kể cả ngày tết cũng không chơi nữa… Bố mẹ em ghét nhất là cờ bạc đó, anh liệu hồn…
– Thì thôi, không lấy nữa, đi lấy người mà bố mẹ thích cờ bạc là được mà, haha – Nó cười lớn trêu chị, chị thì nghe xong lật người vào bên trong, không thèm trả lời nó nữa…
– Thôi anh đùa thôi, anh không chơi nữa, được chưa?
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Thôi quay sang đây anh xem nào… – Nó lại kéo tay chị, lần này thì dễ dàng hơn, chị nằm thẳng ra rồi ôm nó…
– Em không cấm anh chơi, nhưng phải chơi đến mức độ, ham như vừa nãy đuổi cả em đi thì không được…
– Anh biết rồi, thế em bảo N. Anh chưa?
– Em bảo rồi, tí N. Anh sang kia ngủ, anh ngủ với em… – Chị nói lí nhí rồi rúc vào ngực nó…
– Chỉ ngủ thôi nhé, không làm gì đâu đấy, đang ở quê…
– Ứ… em nhớ anh lắm – Chị phụng phịu…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
Sáng mùng 5 thì nó và chị về lại nhà nó để sắp xếp đồ đạc… Bố mẹ và N. Anh ở lại quê để đi du xuân… Nó thì chẳng ham hố cho lắm nên thu xếp quần áo ra Hà Nội với chị, mùng 9 nó phải lên trường để chuẩn bị cho 4 tuần học quân sự của nó… Tết năm đó cảm xúc vui buồn cứ lẫn lộn khiến nhiều khi nó cảm giác như bản thân nó đang rất chông chênh… Buồn vì gặp lại em, dứt bỏ tình yêu mà nó từng chết đi sống lại… Vui vì chị đến và ở bên nó, thổi vào nó một làn gió mới… Suốt 4 ngày ở Hà Nội, nó và chị cuốn lấy nhau như vợ chồng son vậy… Chị nói chị chẳng muốn đi đâu cả, chỉ thích ở nhà nghỉ ngơi ăn uống rồi nằm ôm nó xem phim thôi… Mà phim chị xem toàn phim Hàn tình cảm, nó thì chả xem được thể loại ấy nhưng vẫn cố xem cùng chị để chị vui…
Chiều mùng 9, nó lên trường, tự bắt xe khách đi mặc dù chị nhất quyết đòi đưa nó lên… Mấy nhỏ nhân viên của chị đã lên hết, chị cũng tất bật chuẩn bị mở lại shop nên nó không muốn làm phiền chị… Mà đưa nó lên đó xong lại quay về chết mệt… Đến phòng thì đã thấy mấy anh em lên hết và đang dọn dẹp lại phòng ốc… Nó cũng bắt tay vào sắp xếp quần áo, dọn lại giường chiếu cho đỡ bụi… Đằng nào 11 cũng vào học quân sự nên nó chuẩn bị luôn… Thời tiết cuối tháng 2 vẫn se se lạnh, chắc có lẽ sau đợt rét tháng 3 là hết mùa lạnh.
Tối mùng 10 thì phòng nó tổ chức liên hoan để chia tay mấy anh em khóa nó đi học quân sự… Hôm đó uống khá say và một lần nữa nó lại trốn tránh nhỏ Thư… Lúc cả phòng nó chuẩn bị đi thì nó xuống dưới căng tin mua mấy bao thuốc để lúc uống rượu thì hút… Bởi vì mua ở dưới căng tin khá rẻ, chứ gọi ngoài quán đắt… Sinh viên như chúng nó thì 1,2k cũng là quý rồi… Lúc thanh toán tiền hí hửng đi lên để lấy cái áo khoác thì nó sững người, nó đứng ở ngoài bậc thềm cổng KTX nhìn vào trong cửa phòng nó, nheo mắt lại để nhìn kỹ hơn bởi hình dáng này quen quen… Nhỏ đang đứng đó rồi quay người lại nhìn xuống phía dưới căng tin, nó giật thót mình lên, là nhỏ Thư… Nó lách người núp sau cái cột xi măng rồi ghé mắt ra nhìn thì thấy thằng Cường đi ra.
– Anh ý bảo đi mua thuốc ở căng tin đó chị… – Thằng Cường dơ tay chỉ về phía căng tin ở dưới…
– Vậy à, vậy để chị đi xuống… Em đừng bảo gì anh Nam nhé – Nhỏ gật đầu với thằng Cường rồi hớt hải chạy ra ngoài.
Nó thấy vậy thì ngồi hẳn xuống núp sau bức tường, rồi thấy nhỏ đi gần xuống bậc thang thì nó chạy vọt vào trong phòng, đóng cửa lại… Thằng Cường thấy thế thì tròn mắt hỏi nó.
– Ơ chị con lai vừa lại đến tìm anh đó…
– Bố mày biết rồi, mày bảo tao dưới căng tin làm gì, mày ngu à?
– Em biết đâu được…
– Thôi giờ tao vào nhà tắm ở trong đó… Mày ra nói với Thư là tao không có ở đây, tao ra ngoài rồi…
Nói rồi nó chạy vào nhà tắm và đóng cửa lại… Vẫn mở hé hé ra để nghe ngóng tình hình… Nó nghe thấy tiếng nhỏ Thư nói gì đó với thằng Cường rồi giọng thằng Cường oang oang…
– Không thấy thì chắc anh ý đi ra ngoài rồi chị ạ, anh ý đi như hoẵng ý chả biết đâu mà lần đâu…
– Vậy à – Tiếng nhỏ Thư thở dài, giọng buồn tủi…
Nó nghe thấy tiếng nhỏ tiến vào gần trong này thì nó giật thót mình, đứng nép hẳn vào bên trong… May quá nhỏ không vào đây, nhỏ đi tiến lại và mở cửa tủ của nó thôi… Nó ngó mắt ra nhòm, điệu bộ rón rén hết sức vì sợ gây tiếng động khiến nhỏ phát giác… Qua khe cửa, nó thấy nhỏ đang cầm vào bức ảnh kỷ yếu của nó và nhỏ… tay nhỏ chà nhẹ lên mặt kính, nhỏ nở một nụ cười buồn… Sau đó nhỏ đặt lại bức ảnh đó vào tủ, mở túi xách lấy ra một tờ giấy đã được gấp gọn gàng và đặt vào tủ nó… Sau đó nhỏ quay người bước đi, tiếng đóng cửa đóng lại kèm theo lời chào từ nhỏ… Nó bước ra ngoài, ngó ra cửa không thấy nhỏ nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm… Thằng Cường thấy vậy thì hỏi nó…
– Này, sao anh cứ tránh mặt chị ấy thế?
– Hỏi làm gì?
– Em thấy chị ấy tội nghiệp, cứ khi nào em nói rằng anh đi ra ngoài là mắt chị ấy buồn tủi lắm…
– Ừm vì nhiều chuyện, mày không hiểu đâu, thôi chuẩn bị đi thôi… Mấy ông kia chắc đang chờ ngoài đó hết rồi…
Thằng Cường đứng dậy khoác cái áo rồi đi ra trước để nó khóa cửa… Nó mở tủ, tờ giấy nhỏ để lại cho nó là một bức thư, nó tính mở ra đọc thì có tiếng giục từ thằng Cường nên để lại đó… Ra ngoài chốt cửa rồi khóa, nó leo lên xe thằng Cường phóng bon bon về phía quán lẩu…