Hồi ký mưa
Chương 61
Tối hôm đó lớp nó tổ chức party ngoài bãi biển trước cửa khách sạn, nó cùng em đi chơi thăm thú cho đến lúc lũ bạn gọi điện giục về. Đồ ăn khách sạn đã chuẩn bị hết, cảm giác vừa ngồi nướng đồ vừa nhậu trên bãi biển thì hết ý. Quân xị vác đâu ra can rượu 20 lít, mồm liên tục giới thiệu rằng đây là rượu mà ông nội nó ngâm mấy chục năm rồi, nó phải đánh đổi bằng 4 bữa nhịn ăn mới xin được để chiêu đãi anh em. Cả lớp biết thừa nó nói xạo nhưng cứ hưởng ứng cho nó vui, mà công nhận rượu ngon thật, nó thử 1 ngụm thôi mà sướng tê hết cả người.
Chương trình buổi tối thì cũng chỉ là nướng đồ, tập trung chụp ảnh ăn uống và nhậu, thêm nữa là có cả loa kéo di động nên chương trình hát karaoke tại chỗ khá vui. Điện thoại của em được đà hoạt động hết công suất phục vụ cả lớp hát karaoke vì em dùng iphone 4, dòng điện thoại hiện đại nhất lúc bấy giờ, theo nó biết thì chị của em mua cho em từ những ngày đầu mới ra, giá không dưới 18 triệu, một con số khổng lồ so với học sinh còn đang ngồi trên ghế nhà trường như nó. Hôm nay nó vui nên uống khá nhiều, cả lớp nó ai cũng uống, em thì mệt từ chiều nên chỉ chạm 1, 2 chén đồng khởi cho vui, thấy nó uống nhiều em ngồi cạnh toàn cấu nó rồi nhắc nhẹ. Tửu lượng của nó thì cũng thuộc loại khá, uống thế này cũng không làm nó gục được nhưng rượu khá ngấm nên nó cũng hơi biêng biêng, đúng là rượu càng ngon thì càng dễ làm người ta say.
– Sau đây là bài hát “Cho em một lần được yêu” của ca sĩ Đông Nhi do lớp trưởng xinh đẹp của chúng ta trình bày, xin mời lớp trưởng Vũ Diệu Linh lên sân khấu.
Sau tiếng giới thiệu của Quân xị, nhỏ Linh bước lên khá tự tin, nhỏ tối nay mặc chiếc váy màu trắng tinh cùng đôi giày búp bê nhỏ nhắn, tóc nhỏ uốn cụp ngang vai và một phần mái rũ xuống che đi đôi mắt long lanh của nhỏ. Đón lấy cái mic của thằng Quân, nhỏ Linh cất giọng.
– Bài hát này Linh đã nghe đi nghe lại rất rất nhiều lần kể từ khi Linh đem lòng yêu một người, tiếc rằng anh ấy bây giờ đã ở bên cô gái khác rồi, Linh cũng không biết rằng có phải anh ấy không thích Linh hay do Linh chậm chân hơn nên đã đến muộn. Nhưng mọi chuyện dù thế nào thì Linh vẫn luôn luôn đợi anh ấy, Linh tin rằng sẽ có 1 ngày anh ấy trở về bên cạnh Linh…
Linh vừa nói vừa nhìn về phía nó làm nó bối rối, nhưng em đã nắm chặt tay nó từ lúc nào, nó biết em hiểu Linh đang nói ai, ai là nhân vật chính trong lời nói của Linh.
Linh cất tiếng hát, xung quanh bỗng trở nên im lặng lạ thường, tiếng sóng biển vỗ dào dạt càng khiến cho giai điệu bài hát trở nên âm hưởng hơn. Linh hát rất hay, nó cảm giác như Linh đang muốn gửi tâm trạng của mình vào lời bài hát vậy.
Người đánh cắp tim em như người đã trót đôi lần…
Rồi người đem bán cho anh nhà thơ ở cuối xóm…
Chuyện cũ viết trong thơ nay người đem hát cho đời…
Mà đời nào có hay em ngủ quên…
Mà đời nào có thương cho phận em…
Em, em chưa bao giờ được yêu…
Em chưa bao giờ được khóc…
Dù chỉ khóc một lần thôi…
Em, em xinh như cành hoa tươi…
Sao yêu thương còn xa mãi…
Héo cánh úa hoa em rã rời.
Yêu, cho em yêu một lần thôi cho em khóc một lần thôi, để em biết những buồn vui.
Mơ, cho em mơ một lần thôi, cho em đau một lần nhớ, nước mắt ấy dẫu vẫn rơi hoài…
Linh hát xong, cả lớp vỗ tay rần rần, nó thấy Linh đang khóc, đôi mắt ấy dường như đã vỡ òa sau bao kìm nén của của cảm xúc, khoảnh khắc ấy nó nhìn thấy được, chỉ nó thấy được vì sau đó Linh đã nhanh chóng nở nụ cười trở lại. Linh đánh ánh mắt sang phía nó, một ánh mắt buồn tủi và hy vọng.
– Nè, người ta hát tặng anh đấy, anh không hát tặng người ta à – Mai thì thầm vào tai nó…
– Vớ vẩn, liên quan gì đến anh, mà có liên quan thì anh cũng kệ…
– Hừ liệu hồn đấy – Em cấu nó rồi đứng dậy đi lên sân khấu, nó nhìn theo thì thấy em đang thì thầm gì đó với thằng Quân, sau đó nhoẻn miệng cười nháy mắt với nó…
– Hỡi các tình yêu, đặc biệt là mấy thằng đực kia ơi, chúng mày đã bao giờ biết giọng hát của hotgirl nó là như thế nào chưa. Vâng và tao sẽ không làm chúng mày phải chờ đợi lâu hơn nữa, xin mời lên sân khấu Mai Sún, hotgirl của lớp chúng ta…
Tiếng vỗ tay rần rần mà nó thấy mạnh nhất là của mấy thằng con trai lớp nó, bọn này say hết rồi nên bây giờ chúng nó bất chấp lắm. Nó nhìn em cười, nó cũng muốn nghe xem cái giọng chanh chua của em liệu khi hát sẽ như thế nào, nó đưa tay lên dơ ngón cái theo hình like cổ vũ em. Bất ngờ em cũng đăng ký hát 1 bài của Đông Nhi, là bài Ngọt Ngào, nó hiểu em đang muốn dằn mặt Linh dù chỉ là một bài hát…
Đôi ta yêu nồng say yêu quên ngày đêm quên tháng năm…
Mong sao cho đôi ta sẽ mãi bên nhau ngày sau…
Gió gửi những chiếc hôn nồng nàn 1 tình yêu…
I’m in love with you…
Vào đêm hôm ấy gió và mưa cuốn đi nàng trăng…
Rồi anh đã đến dưới màn mưa khẽ hôn nhẹ nhàng…
Và từ giây phút ấy em biết chỉ có anh mà thôi…
Oh… I’m fall in love with you…
Từ sâu trong ước muốn là những lúc anh và em…
Ngày rồi ngày qua ngắm hoàng hôn, đón ánh nắng lên.
Chợt lòng em xao xuyến hạnh phúc cho phúc giây bình yên…
Oh… I’m fall in love with you…
Mai vừa hát vừa đi xuống sân khấu và tiến đến chỗ nó, nhẹ nhàng kéo nó đứng dậy và siết chặt tay nó. Nó hiểu em đang làm gì, em làm vậy để chứng tỏ một điều rằng nó đã là của em và mãi mãi của em. Em không ngại khó, ngại ánh mắt của mọi người, em tự tin để chứng tỏ tình yêu với nó và quyết tâm theo đuổi được tình yêu của em, em muốn Linh biết rằng bây giờ em là người chiến thắng, riêng về cái này thì Linh đã thua em rồi…
Mai hát xong thì trở về chỗ nó ngồi, nó để ý Linh đã đứng dậy và đi về phía khách sạn từ lúc nào, nó thấy 2 bờ vai của nhỏ rung rung, Linh là một người mau nước mắt, chỉ cần một chuyện nhỏ thôi cũng khiến nhỏ khóc rưng rức, thế nên nhỏ mới có 1 đôi mắt ướt, đôi mắt mà sẽ giết chết tất cả những kẻ thất tình nếu dám nhìn vào đó.
– Nhìn thế thôi mà ghê gớm đấy nhỉ – Nó quay sang Mai khi em vừa về ngồi cạnh nó…
– Dạ em hiền khô á…
– Hiền mà dằn mặt người ta đến nỗi người ta khóc rồi bỏ đi rồi kìa – Nó chỉ tay về phía khách sạn…
– Kệ nó, ai bảo nó cố chấp, ăn đi nè anh…
Em nhón 1 miếng mực nướng đưa cho nó, nó cũng không để ý nhiều nữa chỉ tập trung giải quyết nốt chỗ rượu với lũ bạn. 11h đêm, cả lũ say sưa kéo nhau về phòng, em hôn vội nó chúc ngủ ngon trước khi về phòng. Rượu ngấm khá mệt, nhưng nó vẫn phải chiều theo ý của mấy thằng phòng nó, thằng nào thằng ấy có rượu rồi nên trở nên hung phấn lắm, kê 2 cái giường sát nhau, bóc bộ bài mới mua, chúng nó bắt đầu đi tìm ai là người chiến thắng trên chiếc chiếu quỷ nước nam…
1h đêm, đang mải mê sát phạt nhau thì phòng nó có tiếng gõ cửa, nó đang làm chương chả buồn đứng dậy nên bảo thằng Quân chạy ra mở. Trinh béo cùng mấy thằng đang đứng trước cửa nó, khuôn mặt có vẻ sợ sệt lắm. Nó thấy có chuyện, liền chạy ra.
– Sao đấy béo – Nó hỏi Trinh…
– Chúng mày ơi tao không thấy con Linh đâu nữa, nó bảo ra ngoài mua đồ nhưng đi từ lúc 11 giờ đến giờ chưa về…
– Mày đã gọi nó chưa? – Thằng Hoàng lên tiếng…
– Tao gọi rồi nhưng thuê bao, có khi nào nó bị bắt cóc không chúng mày. Huhu?
– Thôi không khóc nữa, đừng làm ầm ĩ lên không cô dậy đấy, Quân Hoàng Duy chúng mày thử đi chia nhau đi lên đằng trên kia tìm, Thắng với Khương đi hướng ngược lại, tao chạy ra bãi biển, nhớ liên lạc nhau bằng điện thoại, thấy nó thì gọi để anh em còn biết. Còn Trinh mày cứ về phòng đi và đừng có nói gì với bọn ở phòng – Nó nói rồi đẩy con Trinh béo về.
Thời tiết cuối tháng 10 đã se lạnh, nó với tạm cái áo gió mặc vào rồi xuống sảnh ra ngoài tìm nhỏ Linh, mấy thằng phòng nó cũng tỏa đi các hướng tìm. Hạ Long lúc này lác đác vài bóng người, chỉ còn ánh đèn đường lập lòe qua những tán lá dừa, tiếng sóng biển dạt dào vỗ từng đợt. Nó chạy đi tìm nhỏ xung quanh khu vực chúng nó tổ chức party nhưng không thấy bóng dáng nhỏ, nó tự hỏi trời tối thế này thì nhỏ đi đâu, nhỏ mít ướt lại nhát gan thế này thì sao dám ra ngoài đường vào thời điểm này. Nó tự dưng thấy sợ, nó sợ nhỏ bị bắt cóc thật, nhỏ xảy ra chuyện gì thì nó sẽ ân hận lắm, ít ra nhỏ như thế này cũng là do nó.
– Lại thất tình ấy mà, giới trẻ bây giờ hay thật, cứ thất tình xong tự tử chả nghĩ đến gia đình, bố mẹ – Tiếng nói chuyện của 2 cô lao công đang từ từ tiến đến gần chỗ nó. Nó giật mình tim đập thình thịch, vội vàng chạy ra hỏi…
– Cô ơi tự tử ở đâu hả cô…
– Ai tự tử hả cháu…
– Cháu vừa nghe cô nói có vụ tự tử phải không ạ…
– À không, đoạn trên kia có con bé cứ ngồi gục mặt, chắc thất tình…
Nói rồi cô lao công chỉ tay về sau, nó chỉ kịp cảm ơn cô rồi chạy thật nhanh về phía cô chỉ, lạy trời lạy phật mong rằng nhỏ không sao, nó vừa chạy vừa lẩm bẩm, nó chạy nhanh như đang sợ vụt mất điều gì quan trọng.
Nó thấy nhỏ, nhỏ đang ngồi tựa vào gốc cây dừa, 2 chân co lên và gục mặt, ơn giời nhỏ không sao, chỉ là nhỏ ngồi đó, tán lá dừa khá rộng nên ánh đèn đường không vươn tới được, nhỏ lại mặc váy trắng nữa nên có khi nào người đi đường thấy thế lại tưởng gặp ma. Nó đến bên cạnh, khoác cho nhỏ cái áo khoác rồi ngồi xuống bên cạnh, nhỏ ngước lên nhìn nó rồi lại gục mặt vào khóc.
– Nè sao lại ra đây ngồi, lại còn khóc nữa…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/hoi-ky-mua/
– Thôi không khóc nữa, nói đi sao lại đi ra đây, Linh có biết mọi người đi tìm Linh vất vả thế nào không?
Nhỏ vẫn khóc rưng rức không nói gì, nó rút điện thoại ra bấm số thằng Quân báo nó đã tìm thấy nhỏ và bảo chúng nó về phòng trước, tí nữa nó sẽ đưa nhỏ về…
– Thôi không khóc nữa, đứng lên đi về nào – Nó kéo nhỏ dậy nhưng nhỏ giằng tay nó ra, vẫn tiếp tục ngồi khóc…
– Không về thì đấy cậu đi mà ngồi đây nhé, mình về trước – Nó bực mình…
Nó toan đứng dậy thì nhỏ kéo tay nó lại, nhỏ òa khóc to hơn, một lúc sau nhỏ ngẩng mặt lên nhìn nó, mặt mũi vẫn tèm lem nước mắt rồi tựa vào vai nó…
– Hức hức… hức… để yên, hôm nay Linh thuê…
Nó ngồi im, nhỏ tựa vai nó đã bớt khóc nhưng vẫn sụt sịt, biển về đêm đen mù, thi thoảng lại có tiếng còi tàu cá vang lên trong ánh đèn pin mập mờ, tiếng sóng xô dào dạt càng khiến thời tiết về đêm lạnh hơn.
– Thôi đi về nhé…
– Không… Ngồi đây thêm 1 lúc nữa…
– Về thôi đêm rồi, sương xuống lạnh lắm…
Nhỏ quay sang nhìn vào nó, đôi mắt nhỏ mọng nước sưng húp…
– Nam yêu Mai rồi đúng không?
– Ừ thì…
– Còn cơ hội nào cho Linh không?
Nó im lặng không trả lời, bởi vì nó cũng không biết phải trả lời nhỏ như thế nào nữa, nên im lặng là lựa chọn tốt nhất.
– Nhìn vào mắt Linh, Nam thấy điều gì không? Đó là nỗi buồn đúng không? Linh đã sai, sai từ lúc nhận lớp nhập học, sai từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Nam, sai từ lúc cứ nghĩ rằng Nam cũng thích Linh. Sai hơn cả là Linh cứ đứng đó chờ đợi Nam đến. Linh sai rồi, sai rồi huhuhuhu – Nhỏ lại khóc, khóc to hơn, tiếng khóc của nhỏ vang xa trong màn đêm tĩnh mịch tựa như nỗi lòng ai oán…
– Ôm Linh được không, cho Linh thuê, ngày mai Linh trả lại cho Mai…
Nó vòng tay qua ôm nhỏ, nhỏ tựa hẳn đầu vào ngực nó, nhỏ vẫn khóc còn nó vẫn im lặng. Nó không muốn lên tiếng nữa, nó có tình cảm với Mai nhưng đứng trước người con gái kia, nó không thể không động lòng, nó là một thằng tồi phải không? Tồi đến mức làm cho cả 2 người con gái yêu nó phải khóc, tồi đến mức biết tổn thương Mai nhưng lại vẫn làm…
Sáng hôm sau, nó ốm, đầu nó đau như búa bổ, mắt lờ đờ không thể mở và sốt cao. Có lẽ đêm qua nó dính sương và gió ở biển. Đêm qua nó chịu lạnh nhường áo cho nhỏ Linh, nhỏ có lẽ cũng mệt nên đóng cửa ở phòng không đi mua sắm cùng mọi người. Em thì cả buổi sáng cứ ở phòng chăm sóc cho nó, chuyện hôm qua chỉ 7 con người biết, nó dặn tụi thằng Quân con Trinh không ai được kể chuyện hôm qua ra ngoài. Em thì cứ nghĩ nó uống rượu bị cảm nên gắt nó mãi, xong lại sụt sịt vì thương nó, chạy đi chạy lại chăm sóc cho nó. Nhìn từng thìa cháo em đút cho nó ăn, nó lại cảm thấy có lỗi với em nhiều hơn, tự hứa với lòng sẽ không để chuyện tối qua xảy ra nữa.
Trở về đến Hà Nội đã 7h tối, em đưa nó về nhà, nó thì mệt cứ gật gù đằng sau khiến e vừa lái xe vừa vòng tay qua đỡ nó sợ nó ngã, cứ đi được 1 đoạn là em lại gọi nó, em sợ nó mệt quá lả ra đấy rồi ngã xuống đường nguy hiểm. Mẹ nó đỡ nó nằm vật ra đường mồm cứ liên tục chửi…
– Khổ quá chắc lại uống rượu xong dính cảm đúng không? Sao con để nó uống nhiều thế con, mà gió biển nó độc chứ có an toàn gì đâu?
– Dạ con xin lỗi bác, tại hôm qua lớp vui quá nên con để anh uống – Mai lí nhí nói với mẹ nó…
– Thằng này nó khỏe như con voi nhưng 1 khi đã ốm là nằm bất động cả tuần không dậy được, Mai con ở lại đây ăn cơm với bác nhé, bác chạy ra kia mua cháo cho nó.
Mẹ nó vừa đi khỏi, em nắm tay nó, vuốt nhẹ tóc mái của nó lên, em đặt lên trán nó 1 nụ hôn. Nó như nhớ ra cái gì đó, gượng dậy với vào cái balo…
– Anh lấy balo à, để em lấy cho – Mai với tay lấy rồi đưa cho nó, nó luồn tay vào ngăn phụ lấy ra 1 hộp quà nhỏ đưa cho em…
– Tặng em này, quà 20 – 10, chúc em luôn xinh đẹp và hạnh phúc, xin lỗi vì tối nay anh không thể đưa em đi chơi như đã hứa được – Nó nói với em bằng một giọng thều thào sau đó ngủ thiếp đi vì mệt…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nó thấy nó đang được truyền nước tại nhà, với lấy cái điện thoại, nó thấy tin nhắn của em…
– Lắc tay đẹp lắm, em hạnh phúc quá, vừa như in luôn, anh yêu của em cố gắng khỏi ốm nhé còn đưa em đi chơi, em thương và yêu Nam nhiều L…
Nó ốm liền 1 tuần, mẹ nó nói đúng, từ bé nó đã nghịch khỏe dã man, dầm mưa dãi nắng suốt nhưng chẳng bao giờ ốm. Thế mà một khi đã ốm là chỉ có nằm liệt giường hoặc đi viện, lúc nào sốt cũng 40, 41 độ, có lần sốt cao quá còn co giật khiến mẹ nó phải cho nó đi cấp cứu đêm. Sau khỏi ốm rồi nhưng cơ thể nó nhiều lúc cứ lả đi vì mất sức, đây cũng là lý do mà mẹ nó nhồi nhét nó ăn suốt ngày nhưng chả bao giờ nó tăng được cân nào. Suốt tuần nó ốm, hôm nào tan học em cũng vào chăm nó, mẹ nó bận đi dạy nên chiều muộn mới về. Nó và em cũng đã dạn dĩ hơn, em cũng chẳng ngại mà leo lên giường nằm ôm nó ngủ, có lần em đang ôm nó rồi tự thủ thỉ…
– Nam ơi, mình như này là yêu rồi đúng không?
– Em đoán xem…
– Xì nhưng mà anh chưa nói yêu em, anh chưa tỏ tình với em, như thế chưa tính là yêu nhé…
– Thế chưa yêu mà sao cứ ôm chặt anh vậy – Nó cười trừ bẹo cái mũi cao của em…
– Bao giờ Nam mới tỏ tình với em, mới nói cho tất cả mọi người biết em là người yêu của Nam…
– Anh đang đợi, đợi thời điểm thích hợp…
– Hứa nha, mà nói sớm đi không em chịu hết nổi rồi…
– Không chịu được thì em tỏ tình trước đi để anh xem xét…
– Xì, ở đó mà mơ nhé ưm… ưmm…
Nó cưỡng hôn em, giờ nó cũng chả ngại gì nữa, sau đêm đó ở bãi biển với nhỏ Linh, nó đã nhận ra nó yêu em, nhưng nó sợ, nó sợ một ngày nào đó em sẽ rời bỏ nó, em gây tổn thương cho nó, nó nghĩ rằng cứ như thế này lại tốt, nó chỉ cần vậy thôi. Sau nụ hôn đó, em ôm rồi rúc vào ngực nó ngủ, thi thoảng quay sang em, mắt em nhắm nghiền nhưng đôi môi vẫn nở 1 nụ cười, nó thấy cảm giác thật bình yên…