Hỗn Thế Ma Vương

Chương 10



Phần 10

Aoshin tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Bên cạnh nơi anh nằm, Veronia đang ngủ quên trên ghế, tựa đầu vào vai Leona. Leona thấy anh tỉnh lại, tươi cười:

– Anh đã tỉnh lại rồi Aoshin! Giây phút anh chiến thắng tôi, làm tôi thật bất ngờ lắm. Sức mạnh của anh thay vì dàn trải ra trong 1 phút, anh đã dồn sức mạnh trong một đòn duy nhất đúng không?!

– Cô nói đúng rồi đấy, và… Tôi xin lỗi đã phá hủy thần khí của cô! Nếu cô không chê, tôi sẽ để lại thanh kiếm này lại, coi như lời xin lỗi…

Anh triệu hồi gươm của vua vô danh, dưới dạng thiên đỉnh kiếm.

– A… Haha! Thần khí của tôi được tạo ra bởi sức mạnh và ý chí của tôi. Vì thế tôi tạo ra bao nhiêu lần là tùy thích, anh không cần áy náy đâu!

– A, và tôi ngủ bao lâu rồi?!

– Gần một ngày rồi, anh hãy dậy ăn trưa đi, chiều nay tôi sẽ dẫn anh lên đỉnh Targon!

– Vết thương của tôi…

– Chúng gần như lành cả rồi, Veronia đã dùng ma thuật trị thương cho anh, cô ấy kiệt sức nên ngủ rồi.

– Một cô gái thật tốt bụng… Khoan đã, sao cô ấy không hồi phục bằng phép thuật cho tôi ngay trước trận đấu với cô!!!

– Thế là phạm luật và bị xử thua ngay đấy! Thôi mọi chuyện qua rồi, đi thôi!

Chiều hôm ấy…

Leona đi đầu, theo sau là Aoshin vác sau lưng chiếc quan tài băng, Pantheon và Veronia đi cuối cùng. Tới đỉnh núi, Leona chống kiếm xuống đất, đọc một câu cầu khấn:

– Nhân danh thượng nhân Targon! Hãy mở cánh cổng kết nối tới vùng đất của Thiên thần!

Một cổng dịch chuyển ma thuật hiện ra, Leona quay lại nói với Aoshin:

– Anh hãy mau đi đi, nó chỉ mở ra vài phút thôi!

– Cảm ơn cô, tạm biệt mọi người! Hãy giữ gìn sức khỏe nhé!

– Tạm biệt hoàng tử Aoshin! Hãy sống thật tốt nhé!

– Tên hám gái! Nhớ sau này tới đấu trường theo dõi ta tiếp nhé!

Anh nở một nụ cười bước vào cánh cổng. Cánh cổng đóng lại, anh bước tới trước một lâu đài nguy nga tráng lệ, bỗng có một thiên thần đội mũ sắt bay tới, hỏi anh:

– Ngươi là thượng nhân Targon mới?! Đi theo ta!

Thiên thần vừa rồi dẫn anh vào trong, nơi nữ hoàng Kayle đang ngồi trên ngai vàng nhìn xuống.

– Ngươi là người được chọn của Targon đúng không? Ngươi muốn có được sức mạnh gì?!

Aoshin không cúi mình nữa, anh đứng dậy, đưa chiếc quan tài băng ra trước:

– Tôi chỉ muốn hồi sinh cô gái này… Hãy giúp tôi…

– Khoan đã… Kayle bước xuống, nâng cằm Aoshin lên:

– Khá đẹp trai đó chứ, hihi! Lâu rồi không có đàn ông tới đây, hay là ngươi ở lại đây hầu hạ ta đi, hí hí!!

– Trái tim tôi chỉ dành cho người con gái đang nằm ở đây thôi… Xin lỗi ngài, thưa nữ thần!

– Đùa chút thôi! Tìm đến đây để hồi sinh cho một cô gái không có trái tim, chắc cậu cũng tìm hiểu ít nhiều rồi. Ta thấy trong cậu có tới ba trái tim, chắc sẽ lấy 1 trái cho cô ta đúng không?! Chờ ta một chút, ta sẽ xem trái tim nào thích hợp với cô ấy.

Kayle vòng tay ra sau eo, áp tai vào ngực anh… Các thiên thần khác đỏ mặt quay đi.

– Hả!!! Cậu mang trong người dòng máu của thiên thần ánh sáng!!! Nhưng thiên thần ánh sáng gần đây nhất cũng đã mất mấy ngàn năm nay rồi cơ mà… Chẳng lẽ!!!

– Dòng máu thiên thần trong cậu rất yếu, vì đã pha trộn nhiều dòng máu khác! Nhưng ta vẫn cảm nhận được nó. Có lẽ cậu… Kayle ôm cổ anh…

– Cậu là con trai của dì Ana! Người dì cùng cha khác mẹ với mẹ ta! Thế là ta có em trai rồi!!! Hahaha!!! Các cô thấy không?! Ta có em trai đấy!! Tới nhận chị đi nào!!!

– Cô đang nói gì vậy?! Cô biết gì về mẹ tôi sao?!

– Ừ, mẹ em và mẹ ta là chị em cùng cha khác mẹ… Thôi không dài dòng, Yan! Hãy tới đây, hồi sinh cho cô gái kia!

Một thiên thần với mái tóc bạch kim, tháo bỏ mũ sắt. Đúng là thiên thần toàn là những cô gái xinh đẹp cả…

– Sao lại là tôi, thưa ngài Kayle?!

– Vì cô là người duy nhất ở đây chưa được thực hiện liên kết! Hãy đến và đáp lại điều cậu ấy mong ước đi!

– V… vâng, tôi làm ngay đây!

– Cởi áo ra đi!

– Sao phải cởi áo chứ!

– Nói thì nghe đi, đừng hỏi nhiều! Ta không lôi trái tim qua áo cậu được!

– Yan, khoan đã, ta có điều muốn hỏi em trai ta… Em tên gì?

– Aoshin! Chị hỏi làm gì?!

– Theo truyền thuyết, kẻ được gươm của vua vô danh chọn, và mang trong mình 1 nửa dòng máu của hỏa long tộc, một nửa dòng máu của thiên thần… Sẽ trở thành Hỗn Thế Ma Vương, kẻ mang sức mạnh to lớn, có thể nói là một trong những kẻ mạnh nhất trong thế giới quỷ thần. Dòng máu con người trong em là thứ cản lại sức mạnh đó. Trái tim thích hợp với cô gái kia chỉ có thể là trái tim con người! Vì vậy ta khuyên em nên suy nghĩ kỹ trước khi lựa chọn…

– Không nghĩ gì cả, Yan! Cô hãy làm nhanh đi!

– Nếu lấy trái tim ấy ra, em sẽ mất dần nhân tính đấy! Em có thực sự muốn không?!

– Làm ngay đi, mọi cố gắng trong 3 năm nay chỉ vì hồi sinh cho cô gái mà em yêu quý! Đừng nói là trái tim hay nhân tính, kể cả cái mạng này…

Yan khẽ đỏ mặt, nói với anh:

– Thực hiện điều ước của anh xong, chúng ta sẽ có một liên kết đấy, mong sau này anh đối xử với tôi cũng tốt như cô ấy…

– Hả!!! Chuyện này là sao!!!

– Nó là một điều bình thường, các thiên thần ở đây đều có liên kết cả. Đa số là với phụ nữ. Còn liên kết với nam giới, sẽ là làm vợ của người đó, bất kể điều gì xảy ra… Kayle ôn tồn.

– Hãy dùng xích thần để trói cậu ta lại, đề phòng Hỗn Thế Ma Vương trong cậu ta cuồng nộ. Yan! Thực hiện đi!

Yan vén tóc ra sau tai, đưa tay sờ từ bụng lên ngực anh:

– Cơ thể đàn ông là đây sao, thật hấp dẫn! Cô nhìn như thể bị thôi miên, làm Aoshin ngượng chín mặt:

– Làm nhanh đi! Cô đang làm tôi nhột đó!

– Trật tự, ta phải tìm vị trí chính xác của trái tim cần lấy ra! A đây rồi! Chịu đau một tí nhé, nhanh thôi!

Bàn tay của Yan tỏa ra ánh sáng vàng, trái tim con người của Aoshin dần dần được đưa ra ngoài bằng ma thuật, đau, đau lắm, nhưng anh cắn răng chịu đựng, cũng may chán vì anh không mất giọt máu nào cả. Cô đưa trái tim trên tay phải cô lại gần chiếc quan tài băng, mở nó, trao trái tim vào trong lồng ngực Irelia… Aoshin gầm thét:

– GRAAAAAA!!!

Mắt cậu lại biến đổi, toàn thân có những dòng ký tự cổ ngữ chạy vòng vèo, toàn thân phát ra hay luồng sức mạnh đỏ đen điên cuồng. Kayle cố giữ bình tĩnh, chỉ huy các thiên thần khác:

– Người đâu, giữ chặt những sợi xích! Đừng để cậu ta mất kiểm soát! Yan, nhanh chóng hồi sinh cô gái kia, trong giây phút này chỉ có cô ấy mới làm cậu ta dừng lại thôi!

– Sắp xong rồi thưa nữ thần! Cô lấy bình nước bên hông ra rồi niệm phép:

– Thánh thủy! Hãy đem lại sự sống cho cơ thể này!

Sau đó cô ngậm một ngụm nước, bóp miệng Irelia, kề môi lên môi cô, đưa thứ nước kia vào trong miệng cô. Nước đi tới đâu, da dẻ Irelia dần tươi sáng lại tới đó, lỗ hổng trên ngực cô liền lại, trái tim đập, môi cô hồng trở lại, tay khẽ cử động, mắt hé mở… Yan đỡ cô dậy:

– Cô mau nghĩ cách cản tên hung hăng kia lại đi, hắn sắp phá tan nơi này rồi!

Yan chỉ về phía Aoshin đang gầm thét, Irelia chạy lại, nhìn anh, cô chẳng biết làm gì, quỳ trước mặt anh. Vì Aoshin cũng đang quỳ, hai người đối mặt nhau… Irelia đưa tay qua luồng năng lượng kia, chạm vào má anh:

– Đúng là anh rồi, Aoshin! Nhìn anh khác quá! Em tưởng mình đã chết khi lần cuối gặp anh rồi! Anh làm tất cả vì muốn đem em trở lại ư! Anh đúng là một tên ngốc! Đâu phải hy sinh nhiều như vậy cho em, còn Akali nữa cơ mà!

Aoshin gồng mình lên, đau đớn với tay ra, chạm vào hai gò má Irelia…

– Là em… Đúng là em rồi! Anh… Anh… Anh đã rất nhớ em…

– Anh rất muốn chạm vào má em mà, em ở đây rồi! Hãy chạm vào nó nữa đi! Cô đưa hai tay rời khỏi mặt anh, áp vào hai bàn tay anh, ép chặt vào hai má cô.

Cơn cuồng nộ biến mất, các sợi xích được tháo ra khỏi người anh… Anh nhào tới, hai người ôm chầm lấy nhau, họ khóc trong hạnh phúc, sau hơn ba năm, gần mặt cách lòng, giờ họ đã gặp lại nhau. Một sự đoàn tụ ấm áp, tràn đầy hạnh phúc, một vài thiên thần không kìm được nước mắt. Kayle ôm lấy Yan, cười lớn:

– Quả là hạnh phúc, Yan! Cô có cảm thấy vậy không?!

– C… Có, chút chút.

– Aoshin! Yan đã hoàn thành điều ước của em, từ giờ hãy chăm sóc tốt cho cô ấy!

Irelia ngước mặt lên, hỏi Kayle:

– Hả?! Nhưng… Aoshin đã có tôi và một cô gái khác làm vợ rồi mà?!

– Để hồi sinh cho cô, cậu ta phải chấp nhận cô thiên thần bé nhỏ của tôi thôi! Hí hí!

– Sao lại là cô ấy mà không phải người khác?!

– Ta sẽ cho em trai ta những gì tốt nhất, và cho đệ tử của mình những thứ cũng tốt nhất! Trong vài trăm năm tới, hai đứa sẽ trở thành cặp đôi mạnh mẽ nhất cõi Valoran này!!

– Lại phải chia sẻ Aoshin nữa sao?! Thôi không sao, tôi không quyết thay anh ấy được. Anh thì sao Aoshin?!

– Khò… Khò…

– Trời ạ, lại ngủ!! Tên đại ngốc như anh suốt ngày chỉ ngủ thôi hả?!

– Yan, và cả cô gái Irelia này nữa, đưa cậu ta vào trong phòng của Yan đi. Khi tỉnh lại ta sẽ đưa mấy người trở về quê hương của Aoshin!

Sáng hôm sau, Aoshin tỉnh dậy, thấy tay có cảm giác lạ lắm, thật khó diễn tả… Tay phải: Như cát lún vậy, nhưng rất đàn hồi, như muốn hút lấy bàn tay anh… Anh mở mắt ra, nhìn qua phải: Tay anh đang ở trên ngực Yan, “có phải không?! Mái tóc này chắc chắn là Yan rồi!” (Thật ra do ngực khá lớn so với một thiên thần, nên Yan phải đeo một cuộn vải để ép ngực lại thì mới mặc vừa bộ giáp của thiên thần. Khi ngủ thì… thả rông cho dễ ngủ: V)

– Tay… Tay phải anh ơi!! Tha cho em!! Bỏ ra đi mà!! Thôi chết, mất kiểm soát tay phải rồi!!! Anh tay trái!! Cứu thằng tay phải!!!

Tay trái: Một cảm giác chắc chắn, không rắn không nhão, rất mềm, nhưng vẫn đàn hồi, không quá to hay quá nhỏ rất vừa tay… Anh quay sang trái, Irelia đang gối tay anh, tay anh luồn qua nách Irelia và đang ở trên ngực cô…

– NGỰC IS DA BEZT!!! Ngực là lẽ sống đời ta mất thôi!!!

Yan hé mở mắt, oáp một cái, vươn người… Cô chợt nhìn xuống…

– Á á á á!!! Ngươi làm gì thế!!! Ngươi còn chưa chấp nhận ta mà!!! Ngươi đã làm thế tức là chấp nhận ta rồi đó! Ngươi cứ tiếp tục đi! Hihi!!!

Irelia dụi mắt:

– Mới sáng ra các người đã quát tháo gì thế???

Aoshin nhìn xuống, mặt tái đi, Irelia thấy có cảm giác lạ trên ngực, cô nhìn xuống…

– Á á á a a a a!!! Dâm tặc!!! Bốp!!!

Hai cú vả từ hai bên…

– Anh lỡ tay thôi Irelia!! Còn Yan! Cô bảo tôi tiếp tục sao lại tát tôi!

– Ta chỉ học theo cô gái kia thôi, ta nghĩ ngươi sẽ thích ta giống cô ấy, hihi!!

– Cô đừng có dễ dãi quá với tên đàn ông dâm tặc như anh ta đó! Tôi sẽ dạy cô nhiều thứ sau này…

“Thêm đồng minh ư?! Quyền lực của ta bé nhất nhà rồi huhu!!”

Buổi sáng đầu tiên sau khi trở thành ma vương thật gian nan.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Kayle nói với Aoshin:

– Irelia mới hồi phục, cần ở đây tĩnh dưỡng vài ngày, em hãy trở về quê hương trước qua cánh cổng kia. Kayle chỉ xuống cánh cổng đã mở sẵn.

– Còn Yan?!

– Định léng phéng với Yan hả?! Cô ấy sẽ đi cùng Irelia, 3 hôm nữa họ sẽ tới chỗ của em, đặt chỗ cho họ dần đi!

– Vậy chào chị và mọi người, tôi đi trước! Sớm gặp lại nhé Irelia! Hãy dạy cho Yan những điều tốt nhé, đừng biến cô ấy trở thành hung dữ như em! Bái bai!

Aoshin nhảy qua cánh cửa, phía sau vẫn có tiếng Irelia quát đuổi:

– Tên ngốc! Em sẽ tính sổ với anh!!!

Anh đáp xuống một cánh đồng ở Ionia, theo khí hậu và thời tiết thì đúng là Ionia, chỉ chưa biết là ở vùng nào thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...