Hỗn Thế Ma Vương
Chương 9
Aoshin theo chỉ dẫn, tìm tới vùng đất Targon, nơi sinh ra các huyền thoại chiến binh bất bại, nổi bật nhất là Pantheon, chiến binh bất bại, chiến thắng mọi trận đấu tại mọi đấu trường. Anh tới một ngôi làng, nơi một nhóm người đang tập luyện. Anh thầm nghĩ: “Nó làm ta nhớ lại những ngày tháng ở quê hương Ionia… Tiếc là giờ không còn nữa rồi!” Một người cao lớn, vỗ vai anh:
– Này chàng trai trẻ! Kiếm thầy luyện võ hả?! Hãy tới đây!
Anh quay lại, một người cao lớn, mặt vuông, hiền hậu, nụ cười tươi rói đưa tay ra để bắt tay anh.
Aoshin đưa tay ra, bắt tay anh rồi nói:
– Không giấu gì anh, tôi muốn tới đỉnh núi Targon, nơi có cánh cổng dẫn tới vùng đất của thiên thần. Anh ta sờ tay lên trán cậu, cười lớn.
– Ha ha ha ha… Cậu bị ấm đầu hả? Nơi đó không phải chỗ ai cũng tới được. Nó chỉ dành cho những chiến binh mạnh mẽ nhất, muốn trở thành thượng nhân Targon thôi!
– Hãy chỉ cho tôi cách lên đó đi anh bạn!
– Theo ta, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ các già làng. Quên chưa giới thiệu, ta là Pantheon, người bảo vệ của Targon.
– Là Pantheon sao?! Người vô địch tại tất cả đấu trường?! Tôi luôn thấy ông đội mũ sắt, nên không biết mặt ông! Tôi là một fan bự của ông đó!
– Ha ha ha!! Fan bự cơ hả? Được rồi đi gặp các già làng với ta!
Hai người tới một ngôi nhà cổ kính rêu phong, bên trong có 3 ông già đang ngồi trên ba chiếc ghế phủ da gấu, hổ, báo…
– Thưa các già làng! Ở đây có 1 cậu trai trẻ muốn lên đỉnh Targon. Các ngài hãy xem xét việc này đi!
– Đã nhiều năm rồi không có ai muốn lên đỉnh Targon, từ ngày cậu lên đó, Pantheon! Hôm nay có một kẻ ngoài tộc muốn lên đó, quả là bất ngờ. Giờ bọn ta sẽ nói cho cậu các thử thách để lên đỉnh Targon…
– Cậu sẽ phải đấu với 10 chiến binh mạnh nhất của chúng ta, mỗi ngày đấu với 1 người, mỗi trận đấu cách nhau 1 ngày. Trong thời gian chờ đấu cậu có thể luyện tập, nghỉ ngơi, đi dạo ở nơi này thoải mái.
– Chỉ vậy thôi sao?! Vậy làm các ngài thất vọng về các chiến binh của các ngài rồi!
– Ngông cuồng! Pantheon hét lên! Ngươi có biết họ mạnh mẽ đến thế nào không?! Ta đã suýt mất mạng để đạt danh hiệu thượng nhân Targon đấy!
– Kệ hắn ta đi Pantheon, có lẽ hắn đã chuẩn bị rất nhiều trước khi tới đây rồi. Giờ cậu hãy đi nghỉ đi, chiều mai sẽ là trận đấu đầu tiên.
Pantheon dắt Aoshin đến một căn nhà nhỏ:
– Hết nhà lớn rồi, cậu ở tạm đây nhé, mong cậu không phiền về việc này.
– Cảm ơn đã tiếp đón tôi!
– Hồi chiều nay là sao?! Cậu có biết thử thách của chúng tôi khó khăn tới mức nào không?! Sao cậu lại buông những lời đó?!
– Có thể anh không hiểu, Pantheon… Aoshin kéo tấm vải trùm chiếc quan tài băng nơi Irelia đang nằm… Anh xúc động:
– Vì người con gái tôi yêu, dù có khó khăn hơn nữa tôi vẫn sẽ làm được!
Pantheon kinh ngạc:
– Cô ấy không có trái tim?! Thôi ta sẽ không nói gì thêm nữa, đó chắc là một kỷ niệm đau buồn của cậu… Pantheon bồi hồi, nghĩ về Leona, người con gái anh yêu quý.
– Muộn rồi, anh về nghỉ đi Pantheon! Ngày mai hãy tới xem trận đấu của tôi nhé!
– Tất nhiên rồi, rồi cậu sẽ bỏ thói gáy sớm của mình thôi!
Sáng hôm sau, Aoshin tỉnh dậy vì tiếng đao kiếm chạm nhau, anh bước tới. Là cuộc ẩu đả của hai chiến binh Targon, thấy mấy người đứng xem bảo vì xúc phạm nhau hay gì đó… Một bóng đen lao tới, túm gáy hay người, đập đầu hai người đang ẩu đả vào nhau. Đó là một cô gái tóc vàng, trên người mặc một bộ giáp vàng, sau lưng đeo một tấm khiên và một thanh kiếm cũng màu vàng. Cô gái cất tiếng:
– Nếu có xích mích, hãy tới đấu trường theo đúng luật của chúng ta. Các người làm chúng ta mất mặt trước người ngoài rồi đó! Đám đông giải tán, cô gái bước về phía Aoshin:
– Xin thứ lỗi vì sự bất tiện này! Anh là người mới đến để thực hiện thử thách thượng nhân Targon đúng không?! Ta đã rất hứng thú khi nghĩ đến việc gặp anh! Ta là Leona! Cô đưa tay ra, hệt như khi anh gặp Pantheon.
– Xin chào cô Leona! Tôi là Aoshin, rất mong được giúp đỡ!
– Ta có thể mời anh ăn sáng được chứ?
– Tôi không đó… Ọc ọc ọc, bụng của Aoshin sôi lên, chả là từ ngày đặt chân tới Freljord, anh chưa tìm được gì ăn vì trời quá giá lạnh. Có bao nhiêu lương khô thì để lại cho Anine và Nasus… “Ôi mình là một tên đần…”
– Mồm anh nói không đói nhưng bụng anh đã phản anh rồi! Cô che miệng cười, đúng là một nụ cười tỏa nắng. Bữa này tôi mời! Anh cứ ăn thỏa thích đi, anh còn phải lấy sức cho trận đấu chiều nay nữa.
Cô dẫn anh vào một quán ăn gần đó. Anh chủ quán thấy Leona, cúi mình:
– Ngài Leona, hôm nay ngài có nhã hứng tới quán của tôi ăn sáng sao!
– Đừng gọi tôi bằng kính ngữ, anh Evan! Tôi cũng như mọi người ở đây thôi.
– Còn chàng trai trẻ kia?!
– Một người sắp thực hiện thử thách thượng nhân Targon, anh Evan hãy mang những món ngon nhất tới đây!
– Cô chờ tôi một chút nhé.
Một lúc sau, thức ăn được mang lên, bày kín bàn ăn mà Leona và Aoshin ngồi.
– Wow!! Nhiều quá, vậy tôi không khách sáo nhé cô Leona!
Anh ăn ngon lành, Leona nhìn anh ăn với ánh mắt trìu mến, anh chàng này làm cô nhớ lại lần đầu cô gặp Atrus, em trai Pantheon, người duy nhất đã chiến thắng cô…
– Ngài Leona đi ăn cùng một tên trai lạ??? Hẳn ngài Pantheon sẽ bẻ cổ hắn cho mà xem. Một vài tiếng xì xào từ vài bàn ăn khác.
Aoshin vừa kết thúc bữa ăn, chưa kịp cảm ơn Leona thì một người cao lớn, đạp cửa cái uỳnh bước vào:
– Kẻ nào dám cả gan đi ăn sáng cùng Leona???
– A! Pantheon! Chào anh! Aoshin cất tiếng, Leona ngồi đối diện anh, cười tủm tỉm… Cô như vừa tỉnh sau một giấc mơ, hai má ửng đỏ:
– Là Pantheon hả? Chào anh, lâu rồi không gặp!
Pantheon túm cố Aoshin:
– Ta còn chưa mời được cô ấy đi ăn, vậy mà ngươi dám đi ăn cùng cô ấy sao?! Cơn ghen của một chiến binh nổi lên…
– Dừng lại đi Pantheon, tôi là người chủ động mời anh ta đi mà!
– CÁI GÌ!!!
Pantheon xô Aoshin vào tường, vẫn túm cổ anh… Aoshin thay đổi nét mặt, giọng nói sắc lạnh, làm Pantheon dựng tóc gáy, chưa bao giờ anh thấy mình sợ hãi như vậy…
– Bỏ ta ra, ngươi đang xúc phạm ta đấy, phàm nhân!
Pantheon mồ hôi chảy đầu trán, bỏ Aoshin ra, lấy lại bình tĩnh:
– Chiều nay ta sẽ là người đấu với ngươi ở đấu trường! Ta sẽ bắt ngươi tránh xa Leona!
Tiếng xì xầm xung quanh:
– Đụng độ Pantheon ngay từ trận đầu sao?! Thử thách của hắn ngắn rồi…
Aoshin về phòng, hắn ngủ một giấc chờ tới chiều. 5 giờ chiều, Mặt Trời dần tắt nắng, đấu trường cắm đuốc xung quanh sáng rực, các chiến binh theo dõi hô vang trời! Một trận chiến của chiến binh mạnh nhất Targon – Pantheon, và kẻ tới để thực hiện thử thách thượng nhân Targon.
– Ta! Pantheon, chiến binh của Targon! Sẽ dùng tất cả sức mạnh mình có để đánh bại kẻ thách đấu!
– Bằng những gì mạnh nhất trong ta! Sẽ đánh bại những gì mạnh nhất trong anh, Pantheon! Aoshin lạnh lùng, nói một sắc lạnh. Pantheon sử dụng khiên và giáo, hai vũ khí quen thuộc của anh trong mọi trận đấu.
– Ngươi không dùng vũ khí sao tên kia?!
– Có chứ! Gươm của vua vô danh – mộc kiếm! Hãy tới đây!
Một luồng ánh sáng tím xuất hiện trên tay Aoshin, sau đó biến thành một thanh mộc kiếm. Các tiếng cười cất lên từ trên khán đài, kèm theo những lời chế diễu:
– Hắn ta sợ quá nên phát điên rồi! Dùng mộc kiếm đấu với ngài Pantheon sao…
Koong koong!! Tiếng chuông báo hiệu trận đấu bắt đầu. Pantheon lao tới, vung chiếc khiên, định vụt nó vào đầu Aoshin. Aoshin lộn về sau một vòng, né đòn tấn công.
– Thân thủ nhanh nhẹn đó, CÔNG KÍCH VŨ BÃO!
Pantheon đâm mạnh mũi giáo liên tục về phía Aoshin, anh nhẹ nhàng né tất cả đường giáo.
– Phóng giáo! Pantheon ném đi cây giáo với vận tốc kinh hoàng, Aoshin lách qua nó.
– Nện khiên!! Pantheon nhảy lên, dộng tấm khiên xuống, Aoshin lại né được nó đơn giản.
– Ngươi tới để đấu hay trốn chạy! Tên hèn nhát! Pantheon quát lớn. Đám người trên khán đài hò reo khi thấy Pantheon tấn công áp đảo và đối thủ chưa hề phản công. Nhưng họ đâu ngờ rằng…
Vút vút!! Hai đường kiếm in hằn trên giáp ngực của Pantheon, khiến nó vỡ nát…
– Hai chiêu trong một đường kiếm?! Ngươi là loại người gì vậy?!
– Thứ mà ta dùng để tấn công và phòng thủ, gọi là “cực hạn phản công” Aoshin tiếp tục lao tới tấn công Pantheon, giờ Pantheon đã ở thế hạ phong, chỉ có thể giơ khiên chống đỡ, Aoshin tiếp lời, nhưng vẫn không ngừng tấn công vào các yếu điểm trên người Pantheon:
– Thời gian mà mắt nhìn hình ảnh, chuyển đến não, rồi chuyển đến cơ thể để phòng thủ của người bình thường là 0, 3 giây. Với người tinh thông võ thuật, tập luyện lâu năm, nó sẽ còn 0, 1 giây. Còn với ta, nó là 0, 05 giây, một nội tại ta có được khi thức tỉnh “Cuồng huyết chiến tướng”
– Kết thúc nào! Cửu thức kiếm ma! Thức 6 chiêu 2: Lôi trấn trảm!
Aoshin giơ cao thanh kiếm, triệu hồi sức mạnh sấm sét, chém một đòn cực mạnh về phía Pantheon, khiến khiên, mũ giáp, giáp trụ của anh nát vụn, Pantheon bị trấn động đánh bật, văng đập người vào tường của đấu trường.
– Anh đã đấu không hết mình, Pantheon! Anh chiến đấu trong tâm trạng phẫn nộ, muốn nhanh chóng nuốt chửng tôi, đó là điểm yếu tôi khai thác được từ anh. Aoshin bước tới, chìa tay về phía Pantheon:
– Anh còn đi được chứ? Tôi với Leona không có gì mờ ám đâu, chỉ là cô ấy mời tôi một bữa sáng thôi. Haha!!
– Haha! Thật không ngờ người bên cô ấy bao năm, cô ấy không thèm để ý, mà lại mời một tên mới gặp như anh ăn sáng. Tôi thật là đen đủi mà. Sau trận đấu này tôi còn mặt mũi nào nhìn Leona nữa.
– Đừng buồn, cô ấy đã theo dõi anh hết cả trận đấu đó! Aoshin đỡ Pantheon dậy, hất mặt về phía Leona ngồi. Cả hai vẫy tay với cô… Cười như 2 tên trẻ trâu…
Thời gian trôi qua, các trận đấu của Aoshin diễn ra, và đương nhiên với sức mạnh kinh khủng của anh, anh không mấy khó khăn để vượt qua 7 trận đấu tiếp theo. Người Targon giờ phải nhìn anh với con mắt khác… Trận đấu thứ 9, đối thủ của Aoshin là Veronia, một cô gái sử dụng sức mạnh của lửa. Trận đấu bắt đầu…
Kenggg!! Kenggg!!! Aoshin đã sử dụng Gươm của vua vô danh dưới dạng một thanh kiếm thực thụ, vì đối thủ của anh khá đáng gờm. “Tất cả phụ nữ ở Targon đều đáng sợ cả” đó là một câu nói của Evan, người bán hàng ăn sáng…
– Tập trung vào trận đấu đi! Ngươi đang xao nhãng đó! Veronia hét vào mặt Aoshin, đúng là anh có hơi xao nhãng, một đường kiếm sượt qua bụng. Chỉ xước một chút nhưng có vẻ vết thương bị bỏng… “Ra đây là sử dụng lửa sao?! Lừa người!” Aoshin thầm nghĩ.
– Nhiệt độ của rồng lửa lên đến 3000°C, ngươi dính một chiêu cũng sẽ ra tro nhé!
Veronia cười nham hiểm, thanh kiếm trên tay cô bốc cháy, đấu trường đang nóng hơn bao giờ hết. Aoshin lạnh lùng, gạt đi những đường tấn công của Veronia.
“Kiếm thuật của ta bị hắn nhìn thấu rồi ư?! Vậy ta sẽ dùng thử hư chiêu…” Vù!!!
Aoshin đánh bật đòn hư chiêu của Veronia:
– Cô không dùng kiếm pháp của chính mình! Hãy đấu với ta bằng tất cả sức mạnh của cô đi!
– Dám xúc phạm ta!! Ta sẽ đốt ngươi ra tro! Hỏa long gầm thét!!! Hãy bật lớp bảo vệ của đấu trường lên nếu không muốn bị ta nướng chín! Sau lời của cô, một lớp ma pháp màu trắng như thủy tinh bao trọn lấy sân đấu.
– CUỒNG HUYẾT CHIẾN TƯỚNG!
Aoshin hét lên, cơ thể anh như một cơn gió, né đi tất cả những ngọn lửa từ Veronia… Anh muốn vờn cô lâu hơn, nhưng anh chỉ chế ngự được cơn khát máu của “cuồng huyết chiến tướng” trong 1 phút, nếu không có máu, chiêu thức sẽ tự tắt. Anh cũng tự trách mình khi không kiểm soát được cơn khát máu và sự phẫn nộ, gây ra vụ thảm sát ở Ionia, nên anh tự hứa, chiêu thức tăng cường sức mạnh bản thân này, anh chỉ sử dụng trong 1 phút có kiểm soát. Anh lướt ra sau Veronia:
– Thực ra ngọn lửa của rồng lên tới 3012°C, và hơi thở loài rồng không dài lên không thể phóng lửa nhiều và liên tục như cô được.
– Ngươi là…
– Một cú đánh mạnh vào sau gáy, Veronia bất tỉnh. Mọi người trên đấu trường hô vang tên anh. Anh trở về, tắm dưới chân thác rồi trở về. Khi anh về, cô gái Veronia đã ở trước ngôi nhà chờ anh…
– Anh… Sao lại biết rõ về loài rồng vậy!!! Cô nhìn chiếc vòng trên cổ anh…
– Biểu tượng hoàng gia hỏa long tộc?! Chả nhẽ anh…
Aoshin quá bất ngờ trước mộ người dường như biết lại lịch một vật trên người anh từ nhỏ… Anh đặt hai tay lên hai vai cô:
– Cô biết gì về nó sao?! Kể cho tôi đi!
Cô đỏ mặt:
– Anh có hơi vội quá không?!
– Ah! Xin lỗi cô, chỉ là cô là người đầu tiên có vẻ biết về thứ này nên tôi hơi bất ngờ! Cô vào trong đi!
– Trước hết, “cuồng huyết chiến tướng” là một kỹ năng cao cấp, mà chỉ những người mang dòng máu hỏa long mới có thể thi triển. Tất nhiên là tôi chưa thể sử dụng nó, vì nó đòi hỏi sự phẫn nộ của người sử dụng và cơn khát máu của chiêu thức. Thứ hai, thứ anh đeo trên cổ kia là biểu tượng của hoàng tộc hỏa long, tức là anh có thể là… Hoàng tử của hỏa long tộc.
– Haha!! Cô đùa tôi sao?! Đến tôi còn không biết, vậy làm sao mà cô biết?!
– Tôi… Ánh mắt cô đượm buồn. Cha tôi từng kể: Cha từng là hai tướng quân của hỏa long tộc. Trong một cuộc càn quét của bọn thiên thần hắc ám, cha bị trọng thương và gần như đã chết. Trong cơn thập tử nhất sinh, mẹ tới bên cha, truyền cho cha một luồng năng lượng… Và vết thương của cha tốt hơn. Sau đó cha mẹ em yêu nhau, và sinh ra em.
Cô kể tiếp:
– Em sống trong một gia đình hạnh phúc, cho tới khi mẹ bị một đám người man rợ bắt đi khi cha lên rừng săn thú. Cha đau lòng lắm, nhưng ba ngày sau mẹ được trả về, nhưng mẹ em đã hóa điên, và treo cổ vài ngày sau đó. Cha và em chôn cất mẹ, sau đó cha trao tất cả những gì ông có cho em, thanh kiếm đặc biệt mà chỉ các tướng quân hỏa long tộc mới có, các bí kíp võ công của hỏa long tộc cùng một lời dặn mà cha bảo em nhất định phải thay cha làm: Tìm lại hoàng tử hỏa long tộc, rồi kể lại cho cậu ta nguồn gốc của cậu ấy, và bảo cậu ta nhất định phải trở thành Hỗn Thế Ma Vương, báo thù bọn thiên thần hắc ám… Nói đến đây Veronia bật khóc. Aoshin không biết làm gì hơn, ôm cô vào lòng. Một sự ấm áp, giống như cha cô vậy, một người cao lớn, rắn chắc, mạnh mẽ đang che chở cho cô.
– Tôi không phải người mà cô muốn bảo vệ, vì vậy cô không phải tỏ ra mạnh mẽ đâu. Hãy cứ khóc đi.
Veronia khóc nấc lên, cô ôm lấy anh, cô khóc ướt hết ngực áo mà Aoshin mới mặc…
– Và sau vài ngày, cha em bảo sẽ đi đòi lại công bằng cho mẹ, ông bảo sẽ sớm về. Và ông không bao giờ về nữa…
– Cô nín được không?! Kẻo người ta lại tưởng tôi bắt nạt cô, tôi cần nghỉ ngơi nữa. Liên tục sử dụng sức mạnh, cùng với việc dính một vài vết thương làm tôi mệt mỏi quá rồi… Tôi cần đi ngủ đây.
– Cô hất anh ra! Hoàng tử là tên ngốc! Anh dám lợi dụng ôm tôi sao?? Nhưng… Nếu trở thành… Hoàng hậu của hỏa long tộc thì ngày nào cũng được anh ôm rồi…
– Nani!!! Aoshin không thốt lên lời… Cô gái này quá lạ lùng…
Pantheon đứng trước cửa căn nhà của Aoshin tằng hắng:
– È hèm, người mới tới đây chưa được một tháng mà định cưa cẩm hết các cô gái ở đây sao?!
– Đâu có, anh bạn! Chẳng là người quen lâu ngày không gặp thôi!
Aoshin nói mà dựng hết tóc gáy, một câu nói dối trắng trợn… Veronia!! Hãy nói gì giúp ta đi để ta còn được đi ngủ!!!
Aoshin thầm nguyền rủa số phận đen đủi của hắn khi gặp Pantheon…
– Không phải như anh nghĩ đâu Pantheon, hắn ta bắt nạt tôi đến phát khóc đó!
– Nani!!! Aoshin chết ngồi trên giường, lườm Veronia.
– Tên khốn kia!!! Hết Leona giờ tới Veronia!! Ngươi định bắt cá 2 tay 3 chân hả?!
– “Nani!!! 3 chân!!! Tên khốn này chơi chữ ghê quá!!!”
– Haha! Đùa chút thôi! Anh ta vừa kể cho tôi một câu chuyện cảm động ấy mà. Giờ tôi đi đây, hai anh TÂM SỰ đi nhé! Cô nhấn mạnh hai từ ‘tâm sự’, hai tên đực thì có gì để tâm sự…
– À, ngày kia sẽ là trận đấu cuối cùng của anh, anh sẽ hoàn thành thử thách thượng nhân Targon. Đối thủ cuối cùng của anh là…
– Leona?!
– Không sai, thượng nhân được chọn bởi mặt trời quyền năng. Cô ấy muốn tôi nhắn đến anh: Dù cho thể trạng của anh không được tốt nhất, nhưng cô ấy vẫn sẽ đấu với anh bằng những gì mạnh mẽ nhất của cô ấy. Thể hiện sự tôn trọng của cô ấy với anh.
– Tại sao mọi người ở đây nói Leona là mạnh nhất ở đây?! Trong khi người đi thi đấu luôn là anh?!
– Vì cô ấy là người được lựa chọn, được ban thần khí là khiên mặt trời và thiên đỉnh kiếm. Còn ta thì không!
– Tôi đã từng nghe nói, có một người duy nhất đã từng đánh bại Leona với thần khí, đó là ai thế anh Pantheon?!
– Là Atrus! Em trai ta, một cung thủ tài năng. Người dường như đã lấy mất trái tim của Leona khi nó đánh bại cô ấy. Tiếc là nơi đây, sử dụng vũ khí chuyên tầm dài là hèn hạ, vì vậy nó nhanh chóng bị trục xuất khỏi đây.
– Vậy anh đã đấu với Leona bao giờ chưa? Pantheon?!
– Chưa bao giờ! Với tình yêu quá lớn ta dành cho cô ấy, ta thực sự không đủ khả năng tấn công cô ấy…
– Thông tin của anh quả là hữu ích, dù không muốn nhưng, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong những ngày tôi ở đây. Sau khi tôi đi khỏi đây, anh hãy đem lòng mình mà thổ lộ cho Leona.
– Ta… Ta không đủ can đảm! Điều đó dường như quá sức với ta.
Aoshin vỗ vai Pantheon:
– Đừng để cái bóng của em trai anh che mất con người anh! Hãy cứ là chính mình, yêu cô ấy bằng những gì chân thành nhất trong anh là được…
– Cảm ơn cậu chàng trai trẻ! Ta sẽ cố thử điều đó, hãy nghỉ ngơi đi. 2 ngày nữa tới trận đấu cuối cùng của cậu rồi.
– Tạm biệt anh, Pantheon!
Nửa đêm, Aoshin đang ngủ, nhưng trực giác của anh luôn hoạt động, anh bật dậy, túm lấy một mũi tên được bắn xuyên qua mái nhà của anh… Mục tiêu của nó là chiếc quan tài băng Irelia đang nằm… Chẳng hạn mũi tên đó nhắm vào anh, thì anh sẽ ngủ tiếp, vì nó nhắm vào tình yêu của anh, Aoshin đạp cửa, xách kiếm chạy về hướng mũi tên phóng ra.
Kẻ lạ mặt thân thủ rất tốt, hắn nhảy vù vù qua những ngọn cây, tiếng động phát ra là cực nhỏ. Nhưng đâu thể qua nổi đôi tai của nhẫn giả, Aoshin phóng theo hắn với tốc độ còn lớn hớn… Anh bắt gặp hắn ở bìa rừng. Hắn không chỉ đi một mình, mà còn có đồng bọn, 13 tên tính cả kẻ bắn lén. Tất cả đều bịt mặt, mặc giáp nhẹ và vũ trang đầy đủ. Một kẻ cầm rìu, có vẻ như là kẻ cầm đầu, hắn bước ra, cất giọng lanh lảnh:
– Ngươi là kẻ phá hoại tôn ti trật tự ở đây, hôm nay bọn ta sẽ xóa sổ ngươi, để ngươi không bao giờ dám ngông cuồng nữa!
Aoshin cười khinh bỉ… Giọng nói này thì nhầm vào đâu được, chính là tên Evan, tên bán hàng ăn ở quán ăn lần đầu Leona mời anh đi ăn sáng. “Quên thế nào được” anh thầm nghĩ…
– Giết nó!!
– Xông lên!!!
Aoshin nhẹ nhàng né hai đòn chém của hai tên, đấm thẳng vào mặt một tên trước mặt anh, liền bị một mũi tên bắn vào đùi… “Khốn nạn! Đông đấu 1 còn chơi trò hèn hạ này, ta phải sớm tiêu diệt tên cung thủ kia.”
Dường như đoán được chiến lược sắp tới của anh, bọn quân cận chiến bâu lại, tên cung thủ ẩn vào đêm tối. Một mũi tên lại bắn ra, trúng vào vai trái của Aoshin… “Grừ! Xém nữa thì vào tử huyệt ở cổ rồi, bọn này đúng dai như đỉa”
– CUỒNG HUYẾT CHIẾN TƯỚNG!!!
Aoshin gầm lên, tức thì một tấm lưới thép, gắn đầy dao chụp lên người anh! Giọng của tên thủ lĩnh lại cất lên:
– Ta có cách khắc chế tuyệt kỹ của ngươi rồi! Tên khốn! Ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi rồi!!
Anh vùng sức, chém đôi tấm lưới, lao tới tả xung hữu đột. Gần sáng, Leona lại tới mời anh đi ăn sáng, không thấy anh, cô lại tới quán của Evan xem anh có đi ăn sáng trước không, thì quán đóng cửa. Cô nghe kể đêm qua Aoshin vào rừng và chưa trở về thì lấy làm lạ, liền chạy nhanh vào rừng. Chạy một đoạn, cô nghe thấy tiếng hỗn chiến. Tới gần mới thấy Aoshin đang chiến đấu với một nhóm người, cô chỉ thanh kiếm lên trời, hét lớn:
– Thái dương hạ san!!! Mặt trời bao trọn lấy đám người kia, họ bị một đòn tấn công mạnh mẽ của Leona hạ gục.
Aoshin kiệt sức không đứng nổi nữa, anh quỳ xuống, tay chống thanh kiếm xuống đất để không bị gục xuống.
– Máu… Máu!!! Ta cần máu! Cho ta máu!
Leona cúi xuống nhìn anh, đôi mắt đỏ rực, người đầy những vết thương, môi và khuôn mặt nhợt nhạt… Cô rủ lòng thương hại cho anh, cô cũng có một phần lỗi trong việc này, vì chính những kẻ tấn công là người trong tộc cô. Cô cởi giáp, xé một mảnh áo ở vai, để lộ một bờ vai trắng ngần. Cô lấy kiếm, cứa một đường đủ sâu để máu trào ra, rồi ôm lấy anh, đưa vai vào miệng anh…
– Hãy uống máu trực tiếp từ ta!
Cơn khát máu làm ý chí của anh gần như mất đi, anh ngậm lấy nơi có máu, uống ngon lành… Sau vài hơi, anh lấy lại ý chí…
– Cô… cô cho tôi uống máu trực tiếp sao?!
– Anh tỉnh lại rồi hả?! Những kẻ tấn công anh là người trong tộc của tôi, tôi phải chịu một phần trách nhiệm… Rồi cô mặc lại giáp.
– Đừng kể về chuyện tôi cho anh máu của mình nhé, tôi đã chia sẻ cho anh một phần sức mạnh, tức là anh đã có một chút sức mạnh ánh sáng đó!
Pantheon và một vài người khác chạy đến, trói bọn làm phản về chịu tội, bọn chúng bị trục xuất khỏi bộ tộc, bị lưu đày ở mỏ đá 10 năm để ăn năn trước khi được trở lại… Còn Aoshin… Anh đau đớn khi Veronia băng bó cho anh:
– Cô không nhẹ tay hơn được hả?! Cô đang giết ta đấy!
– Chịu khó đi hoàng tử! Ở đây tôi là một trong số ít người có khả năng chữa trị đó! Mà kẻ nào lại làm anh thê thảm như vậy?!
– Không phải 1, mà là 13 tên. Mới có 12 tên bị bắt, còn 1 tên cung thủ. Ta đoán là Atrus, nhưng kệ hắn. Ta chỉ quan tâm đến trận chiến ngày mai thôi.
– Anh hồi phục rất nhanh, nhưng đến mai tôi e anh không đủ sức đâu. Leona đã bảo tôi khuyên anh nên bỏ cuộc đi, dù anh bị chính người trong tộc của cô ấy đả thương, nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ nương tay với anh đâu!
– Haha! Chỉ một chiêu mà đánh bại những kẻ đánh với ta trong một đêm… À, chẳng qua do ta đói và buồn ngủ thôi. Không thì ta nhai đầu hết bọn chúng rồi. Với lại ta đấu với chúng cả đêm khiến chúng yếu đi rồi nên cô ta mới dễ dàng hạ chúng như vậy! Hahaha…
– Hoàng tử đúng là tên ngốc khoác lác!! Veronia véo má anh.
Chiều hôm ấy, Leona chờ sẵn anh ở đấu trường… Trọng tài thông báo:
– Đã đến giờ thi đấu, nhưng đấu thủ Aoshin vẫn chưa tới. Trong 30 phút nữa Aoshin không tới, sẽ bị xử thua theo đúng luật.
– Veronia! Chị tưởng em bảo sẽ đưa cậu ta đến?!
– Em đã định đưa anh ấy đến, nhưng anh ấy bảo để anh ấy tự đi nốt chặng đường của mình.
Trong khi đó, Aoshin bước đi, anh khó nhọc nhấc từng bước chân nặng nề bước đi. Một giọng nói xuất hiện trong đầu anh:
– Bỏ cuộc đi kẻ yếu đuối! Hãy nhìn đi, ngươi cố gắng vì cái gì?! Một cái xác không hồn, thậm chí không có trái tim!
Hình ảnh của Irelia hiện lên… Với anh, những giây phút bên cô thật tuyệt vời! Giây phút hai người tay trong tay, môi chạm môi, giây phút anh ngắm nhìn cô ngủ, những ngày tháng chiến đấu, vai kề vai…
– Mình cố gắng, tất cả vì tình yêu của mình, vì Irelia! Vậy thì mình còn lạc lối vì cái gì nữa!
Một vòng tay ấm áp ôm lấy anh, đặt đầu anh lên ngực, thật ấm áp!
– Hoàng tử, anh đến rồi! Mọi người đang chờ anh!
Pantheon đứng đầu nhóm người kia, vỗ tay cười lớn!
– Lết đến rồi hả?! Nhìn cậu thê thảm quá! Những hãy cố lên, phép màu luôn xảy ra mà!
Aoshin bước vào đấu trường, mọi ánh mắt đổ dồn về anh… Trận đấu chuẩn bị bắt đầu. Anh bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu… Suy nghĩ về sức mạnh của Leona: Sức mạnh tầm gần của cô là rất kinh khủng, nhưng tầm trung thì chiêu Thái dương hạ san rất hiệu quả chắc hẳn là kẻ đánh bại được cô, Atrus đã luôn giữ khoảng cách xa với cô… Vậy thì anh chỉ còn cách chiến thắng cô trong một đòn duy nhất.
Một trận chiến của một chàng trai đang ở dưới chân vực thẳm, với một cô gái đang ở trên đỉnh vinh quang. Liệu ai là người dành chiến thắng đây!
– Leona! Bằng những gì mạnh nhất trong tôi, sẽ đánh bại những gì mạnh nhất trong cô!
– CUỒNG HUYẾT CHIẾN TƯỚNG!!!
“Vừa vào trận đấu đã dùng tuyệt kỹ ư?! Vậy ta cũng phải hết mình thôi!”
– NHẬT THỰC!! Leona cũng thét lên, cả đấu trường tràn ngập hai luồng sức mạnh, trong đầu hai người đều lóe lên suy nghĩ: “Ta sẽ chiến đấu hết mình, như một sự tôn trọng dành cho chiến binh cao quý kia”
– Cửu thức kiếm ma bí kỹ: MÀI BÉN LINH HỒN, THỜI KHẮC TỘT ĐỈNH – XUYÊN QUA!!!
Một đòn long trời lở đất, anh và Leona gần như đã đi xuyên qua nhau trong đòn vừa rồi, Aoshin ho, thổ huyết, một đường chém dài từ bả vai phải xuống eo trái của anh. Tấm khiên Mặt Trời và thanh thiên đỉnh kiếm trên tay Leona nát vụn, cô ngã uỳnh xuống nền sân đấu…
Aoshin giơ tay lên, thể hiện sự chiến thắng! Anh mệt mỏi, đau đớn rã rời. “Ta chưa được ngã gục, chưa phải bây giờ” Veronia chạy đến, đỡ lấy anh:
– Hoàng tử! Người làm được rồi! Người làm thần sợ lắm biết không!
– Ta thắng rồi Veronia! Giờ ta phải ngủ đây… khò ò ò… Aoshin vẫn đứng, vừa ôm cô vừa ngủ. Mọi người trên khán đài vỗ tay cho chàng trai mạnh mẽ vừa hoàn thành thử thách thượng nhân Targon.