Hỗn Thế Ma Vương
Chương 18
Sáng hôm sau, hiệu trưởng của học viện tập trung mọi người lại và thông báo:
– Đêm qua ta đã nhận được thông báo mất tích của một học viên nữ tên là Ashe. Hôm nay thử thách thứ hai được tạm dừng và chúng ta sẽ đi tìm em ấy.
– Thưa hiệu trưởng! Một giám sát viên lên tiếng. Đêm qua tôi thấy một cô gái tóc trắng, mặc đồ xanh đi vào khu rừng quỷ dị. Tôi thấy nhưng không kịp cản cô ta lại vì cô ta chạy rất nhanh…
Aoshin lên tiếng:
– Đó là người quen của tôi, xin hãy chỉ cho tôi vị trí ngài gặp cô ta!
Ngài hiệu trưởng mặt biến sắc:
– Đó là khu rừng mà chưa ai vào trong có thể về trừ một người. Nhưng anh ta đã bị điên sau khi rời khỏi đó. Đi vào khu rừng quỷ dị là rất nguy hiểm!
– Không sao đâu thưa ngài hiệu trưởng! Tôi có thể vào đó và đưa cô ta trở về!
– Nếu cậu chắc chắn vậy ta sẽ đưa cậu tới bìa rừng. Nhóm bạn của Aoshin gồm Wong, Jonny, Shen, Akali tự nguyện đi theo để giúp anh. Anh nói với Anine:
– Em nên ở lại với Lux, khu rừng này quá nguy hiểm với các pháp sư vì nghe nói trong đó ma thuật bị hạn chế tối đa.
Năm người nắm tay thành một vòng tròn, Shen niệm phép, rồi đưa cả năm người đến chỗ của Ashe mà Shen đã dò ra:
– Nhất thống!!!
Họ biến mất, trước đó:
Ashe buồn bã vì bị người cô yêu mến hắt hủi. Cô vừa khóc vừa chạy đi, đôi chân cô đã đưa cô vào một khu rừng kỳ lạ mà cô không hề hay biết… Đến khi cô dừng lại thì không tìm thấy đường ra, cô tìm một hang đá và tạm trốn vào đó. Một lúc sau có một tiếng động cực lớn trên đầu cô… Tiếng đập cánh của một con vật to lớn nào đó… Hang đá rung chuyển, các tảng đá rơi rầm rầm xuống, gần như bít cửa hang.
Một bóng đen nhào tới ôm lấy cô tránh khỏi một tảng đá lớn vừa rơi xuống chỗ cô ngồi. Bóng đen ấy che cho cô khỏi những tảng đá rơi xuống từ nóc hang động. Cơn chấn động dừng lại, Ashe đưa tay mở chiếc mũ trùm đầu của người vừa cứu sống cô. Là một nhân sư, hay một con sư tử trắng có dáng đi loài người. Tóc và râu của anh ta được tết cẩn thận, anh ta đeo một chiếc bịt mắt màu vàng, có thể anh ta đã mất một mắt… Cô thấy rõ những vết thương trên người anh ta, máu nhỏ xuống…
– Anh bị thương rồi! Để tôi giúp anh lau máu, tên anh là gì thế?!
– Rengar. Ta đang săn con Skeleton Dragon kia, thì cảm thấy có sự sống ở đây, hóa ra là cô. Cô tên gì?! Sao lại ở đây?!
– Tôi là Ashe… Tôi đi lạc…
ẦM ẦM ẦM!! Hang đá rung chuyển, Rengar bế Ashe chạy ra ngoài trước khi hang đá sập xuống. Hóa ra con Skeleton Dragon đã đánh hơi thấy sự sống, Rengar đặt cô xuống:
– Chắc chắn nó được điều khiển bởi một kẻ nào đó quanh đây. Nó miễn nhiễm với phép thuật nên cô hãy chạy khỏi đây đi, ta bị thương như vậy chưa chắc đã cầm chân được nó lâu đâu!
Con rồng khạc một hơi thở hắc ám về phía hai người, bỗng một lớp lá chắn bảo vệ màu tím đỡ đi đòn tấn công ấy. Aoshin, Wong, Jonny, Shen và Akali đã ở bên họ. Aoshin lên tiếng:
– Ashe! Sao cô lại đi vào nơi nguy hiểm như vậy?! Cô biết tôi và mọi người lo lắng thế nào không??? Anh không còn lạnh lùng với cô như trước, mắt Ashe ánh lên một tia hy vọng:
– A… Anh lo lắng cho tôi sao?! Rồi ôm lấy tay anh.
Shen cắt ngang cuộc trò chuyện của họ:
– Hãy nắm tay nhau, tôi sẽ đưa mọi người rời khỏi đây! NHẤT THỐNG!!!
Shen vừa niệm phép thì một dòng ma thuật cổ ngữ đen quấn quanh cổ anh, anh khó thở quỳ xuống, ho ra máu:
– Phép thuật của tôi không thể thi triển được!
Rengar cười:
– Ở đây các ngươi bị hạn chế phép thuật, không đi được là phải. Giờ chỉ còn các tiêu diệt con rồng kia thôi! Rengar chỉ tay về phía con Skeleton Dragon to lớn đang gầm lên…
– Nó miễn nhiễm với phép thuật nên phải sử dụng vũ khí bình thường thôi!
Aoshin triệu hồi Gươm của vua vô danh… Linh hồn trong thanh kiếm hiện ra:
– Chủ nhân, tôi bị một ma pháp ràng buộc nên không thể biến hóa nhiều, đây là hình dạng cuối tôi có thể cho người trước khi ngài rời khỏi đây!
Linh hồn tan biến, trên tay Aoshin là một thanh kiếm bình thường, không còn có màu tím nữa. Mọi người nhanh chóng bao vây con rồng và tấn công nó từ nhiều hướng. Shen phóng dao, Akali ném kunai, Jonny triệu hồi thần khí của anh: “Ma vũ song kiếm” anh cũng không thi triển được phép thuật nên dùng kiếm như một kiếm sĩ. Wong là khá khẩm nhất, anh vẫn triệu hồi vũ khí dưới các dạng khác nhau vì nó đã là một phần cơ thể anh. Anh dùng roi sắt tấn công con rồng. Rengar nhanh nhẹn nhảy khắp người con rồng để tấn công nó. Một lúc sau, Shen hết dao, Akali hết kunai nên cũng lao vào giáp lá cà.
Con rồng quá rắn chắc và hồi phục liên tục nên Aoshin và những người bạn nhanh chóng đuối sức. Họ chia nhau rời đi để con rồng không biết đuổi theo ai, Wong được Jonny dìu đi vào sâu trong rừng vì anh bị thương khá nặng. Akali biến mất cùng Ashe trong làn khói, Shen và Aoshin đi theo Rengar vì anh bị thương nặng nhất, cánh tay Rengar bị gãy, khắp người bị con rồng cào xé đầy những vết thương. Họ nhanh chóng đi dọc theo con suối nhỏ và tìm được một chỗ có những tảng đá lớn xếp chồng lên nhau tạo thành một mái che. Aoshin đưa Rengar vào nghỉ, anh đi kiếm thức ăn vì đó là cần thiết. Shen đi kiếm một ít thảo dược. Họ tập trung khi trời đã trở tối, Aoshin lắc đầu:
– Ta không tìm thấy con thú nào, nên đã hái tạm một ít trái cây ăn được. Anh mở túi vải ra, có vài quả táo, một chùm nho, vài quả chuối… Shen cầm một bó dây và một túi lá thuốc, anh chọn ra vài loại lá, nghiền nó lên đá, sau đó đắp lên những vết thương của Rengar, rồi nẹp cánh tay bị gãy của anh và buộc dây cố định. Họ chia nhau bữa ăn ít ỏi. Đêm đó Shen và Aoshin thay nhau cảnh giới, còn Rengar được nghỉ vì vết thương khá nặng. Sáng sớm hôm sau, tiếng đập cánh lớn phát ra, họ choàng tỉnh giấc, con rồng đã tìm ra nơi họ ẩn lấp. Aoshin cõng Rengar, Shen chạy phía sau. Trước mặt họ là một con sông chảy siết, không thể bơi qua… Rengar đề nghị:
– Hai ngươi hãy luồn ra sau mà bỏ chạy, hai người hôm qua bị thương và mệt mỏi lắm rồi. Giờ phút này chỉ ta là đủ sức cầm chân con quái vật này thôi!
Aoshin lạnh lùng đáp mà không thèm nhìn Rengar:
– Ông bị thương nặng lắm, hãy để Shen đưa ông đi. Ta sẽ cầm chân nó ở đây!
– Nó sắp tới rồi, hai ngươi còn trẻ, còn cả một cuộc đời trước mắt. Ta đã trải qua bao nhiêu cuộc đi săn, giờ đây ta đã gặp đối thủ mà ta luôn mong ước, hãy để ta được thỏa mãn trong cuộc chiến không khoan nhượng này!
Shen kéo tay Aoshin:
– Hãy đi nhanh thôi, đừng để ông ta hy sinh vô ích!
Aoshin đưa cho Rengar cây dao săn của ông ta, quay mặt đi, hai người họ như hai cái bóng nhảy qua những ngọn cây, biến mất vào rừng xanh. Rengar cười, khắp người ông bị thương, máu túa ra từ vết thương làm ông đau đớn vô cùng. Tiếng đáp đất của con rồng làm ông quên đi cơn đau, khao khát chiến đấu trong ông bùng cháy. Ông cầm chắc con dao trong tay, một tay được Shen băng bó đêm qua giờ không cử động được.
Trận chiến nhanh chóng nghiêng về phía con rồng, Rengar lúc này đau đớn cùng cực, cánh tay được băng giờ đã bị xé toạc, lòi xương trắng ra, tuy nhiên khao khát chiến đấu dường như làm ông miễn nhiễm với đau đớn tạm thời, bởi lúc này ông chỉ cảm nhận được những đòn tấn công của mình về phía kẻ thù trước mặt.
Nhưng rồi thân thể tàn tạ ấy cũng đã vượt quá sức chịu đựng, Rengar vừa đánh vừa lùi, ông hận vì máu trên mặt chảy xuống che khuất đi đôi mắt khiến ông không thể nhìn rõ kẻ thù, nhưng càng đưa tay lên quệt chỉ càng làm dính thêm bùn đất lên vô vàng vết thương đang chảy máu, dần dần trước mắt hắn chỉ còn một màu đỏ mơ hồ, thân thể hẳn đã không còn do hắn điều khiển.
Nhưng Rengar chợt sực tỉnh, hắn không muốn mình trở thành bữa sáng cho con quái vật kia, ông dốc hết sức cùng lực kiệt còn lại, nhảy lên cao, chém một đòn cực mạnh vào giữa đỉnh đầu con rồng làm nó mất thăng bằng lùi lại, rồi ông lao tới bờ con sông, gieo mình xuống. Con rồng gầm lên vì để con mồi sổng mất… Trở lại với Shen và Aoshin.
Cả hai mù mịt vô cùng, giờ họ không biết những người kia đã ra khỏi rừng chưa, họ tuy đói khát và thiếu ngủ, nhưng họ không cho phép mình dừng lại, họ vẫn thoăn thoắt nhảy qua những ngọn cây. Hoàng hôn buông xuống, đôi chân họ mỏi rã rời, họ đành xuống đất để tìm thức ăn và chỗ ẩn nấp. Cơn bão như đang sắp đổ xuống đầu họ, những đám mây đen kèm giông sét đang dần che kín những tia nắng cuối cùng…
Shen nhận nhiệm vụ đi kiếm chỗ trú ẩn, anh nhanh chóng đu mình lên các cành cao để có thể quan sát ra xung quanh nhằm tìm một chỗ nghỉ qua đêm nay mà không phải lo sợ những hiểm họa đến từ mưa bão và thú rừng.
Chẳng mấy chốc, Shen đã tìm ra một nơi đầy lý tưởng: Trên một thân cây cổ thụ khổng lồ có một hõm sâu đủ chỗ cho khoảng 5 người ngồi, phía trên có nhiều tán lá dày đủ ngăn mưa xuyên qua, đồng thời hốc cây này cũng khá khuất gió khi lối vào khá nhỏ, bên trong lại khô ráo, và có vẻ như đây từng là tổ loài chim nào đó đã bỏ lại, dưới nền lót một lớp cỏ khá mềm mại.
Anh đánh dấu gốc cây, rồi đi tìm Aoshin đang đi săn thú làm thức ăn, dù rất mạo hiểm nhưng một bữa ăn có chất đạm sẽ là cần thiết với họ trong ngày mai. Đi một quãng, Shen thấy dấu hiệu của một cuộc đi săn thành công: Một con lợn rừng đã bị xẻ thịt và để trên một phiến đá, nhưng Aoshin thì không có quanh đó. Shen biết chắc rằng Aoshin rất mạnh nên không dễ xảy ra chuyện gì. Anh quyết định nằm xuống phiến đá, vừa trông chỗ thịt không bị thú dữ cướp, vừa chờ Aoshin trở về cùng.
Trời tối đi nhanh chóng, những cơn gió lạnh thấu xương bắt đầu thổi khắp khu rừng. Khi Shen chuẩn bị đi tìm Aoshin thì anh xuất hiện từ trong rừng.
– Đừng đi một mình xa và lâu như vậy anh trai, anh biết chúng ta đang gặp nguy hiểm như thế nào không?! Nếu một trong hai ta bị thương nặng hơn thì cơ hội để chúng ta rời khỏi đây là rất thấp! Hãy cẩn thận!
Aoshin bỏ ngoài tai câu cảnh báo của Shen, anh Ừ lên một tiếng cho có rồi bảo Shen dẫn đường về nơi nghỉ chân. Một lúc sau hai người đã có mặt ở nơi nghỉ chân, nó khá cao so với mặt đất nên không sợ thú dữ tấn công. Shen vừa nhóm lửa xong thì cơn bão tràn đến, nó thổi cây cối cong xuống, đổ gãy liên tục… Aoshin kéo những cành cây đã chuẩn bị từ trước, che cửa vào để chắn gió và mưa vào trong, Shen bắt đầu xẻ thịt ra, xiên vào que và bắt đầu nướng.
Trong suốt thời gian chờ thịt chín, họ không nói gì với nhau cả. Shen thả mìn thư giãn theo nhịp điệu mưa tạo nên, Aoshin nhìn vào vô định, ánh mắt anh khiến Shen cảm thấy có điều gì đó. Mùi thịt chín thổi vào mũi hai người, Shen đưa Aoshin một xiên thịt, Aoshin cắn miếng thịt đầu tiên, và vẫn im lặng. Shen và Aoshin ăn xong xiên thịt đầu tiên, họ ném xiên vào lửa. Shen đưa Aoshin xiên thịt thứ hai, đến xiên thứ ba thì Aoshin gạt đi. Shen cất tiếng:
– Anh trai, hãy nói gì đi, em không muốn sự im lặng này tiếp tục nữa…
Aoshin trở về một góc của hốc cây, anh đưa thanh đoản kiếm lên trước mặt, soi mình vào đó, rồi nói với một giọng nghẹn ngào, anh đưa lên trước mặt Shen một sợi xích, một chiếc khăn và một mảnh vải màu xanh lá…
– Ta đã tìm thấy Akali, hay là những gì còn lại của cô ấy…
Shen nhìn kỹ những thứ kia, trời đất như đổ ập lên đầu anh, những thứ đó đúng là của Akali, sợi xích ở chiếc liềm của cô, chiếc khăn che mặt của cô và một mảnh y phục của cô. Aoshin tiếp lời:
– Lúc ta đi săn bữa tối, ta lần theo dấu máu và thấy dấu vết của một cuộc ẩu đả. Theo hiện trường thì là một cuộc chiến giữa Akali và khoảng 5 tên nhân ngưu…
Shen ôm mặt khóc, Aoshin không dỗ anh mà khích bác anh:
– Đến người yêu còn không bảo vệ nổi, còn ở đó mà khóc lóc… Không biết em ấy mà thấy cảnh ngươi yếu đuối như vậy, em ấy sẽ còn xem ngươi là chồng không?!
Shen rít lên, tuốt kiếm chém về phía Aoshin:
– CÂM MIỆNG CHO TA!
Aoshin giơ kiếm đỡ và né đi những đòn tấn công của Shen. Anh chỉ phòng thủ mà không đánh lại. Một tiếng sấm nổ vang trời khiến Shen định thần, dừng lại… Aoshin không muốn đả thương anh, nên nhường anh từ nãy, trên người Aoshin đã dính vài vết chém cho trời quá tối. Shen hối hận, quỳ xuống xin lỗi Aoshin:
– Thân là nhẫn giả mà lại để cảm xúc làm mờ ý chí, em thật đáng trách, xin lỗi anh Aoshin.
Aoshin nở một nụ cười hiếm hoi… Nhưng anh nhăn mặt vì một vào vết thương hơi sâu. Shen hứng chiếc bình ra ngoài dòng nước chảy trên cây xuống, đặt lên bếp lửa đun sôi, sau đấy bảo Aoshin cởi áo và lấy khăn thấm nước nóng, lau vết thương để chuẩn bị đắp thuốc… Aoshin nén đau, khẽ rung người vì vết thương khá sâu, Shen đắp thuốc cho Aoshin xong, cả hai lại trở về hai góc và thiếp đi…