Hỗn Thế Ma Vương

Chương 19



Phần 19

Sáng hôm sau, họ tỉnh dậy vì tiếng đập cánh lớn của con rồng. Shen kéo một cành cây hé mắt nhìn ra ngoài… Anh kéo Aoshin nhảy ra khỏi gốc cây, con rồng khạc một đòn lửa hắc ám khiến thân cây cháy rụi. Aoshin và Shen đáp xuống đất, trên đầu con Skeleton Dragon có một bóng người ngồi trên đó. Hắn mặc một bộ giáp kín thân đầy hình đầu lâu, một chiếc áo choàng rách tả tơi, sau lưng đeo một thanh kiếm màu đen kỳ lạ, trạm trổ đầu lâu… Con rồng hạ xuống, tên điều khiển con rồng đứng dậy, nhìn xuống. Hắn ta cất tiếng:

– Khá khen cho mấy tên yếu đuối các ngươi đã chạy trốn khỏi con rồng ta trong mấy hôm nay. Giờ ta đích thân ra tay thì các ngươi có chạy đằng trời!

Aoshin hất hàm:

– Ta không giết kẻ vô danh, hãy xưng tên đi tên mặt sắt vụn kia!

– Ngông cuồng! Dám vô lễ với Undead King! Hôm nay ta sẽ băm nát ngươi rồi hủy diệt học viện anh hùng!! Muahaha!

Hắn ta rút thanh kiếm, nó toát lên một luồng tử khí đầy chết chóc nhắm vào đầu Aoshin, anh nhanh chóng né đường kiếm và phản công, thì anh chém vào hư vô, tên kia đã ở sau anh và tung một nhát đâm, Shen đẩy anh ra và hứng trọn nhát đâm ấy, thanh kiếm xuyên qua bụng Shen, anh ngã xuống, thều thào với Aoshin:

– A… Anh trai! C… Chạy đi v… và cứu A… Kali… Rồi ngất đi, nét mặt đầy đau đớn. Aoshin tức giận cực độ, anh hét lên:

– Hỗn Thế Ma Vương! Hãy tới phụng sự ta!!! Khắp người anh, các ký tự cổ ngữ tuôn chảy, kình khí tràn ra xung quanh, bẻ gãy kết giới kháng ma thuật của khu rừng trong một khoảng rộng… Anh gầm lên:

– CUỒNG HUYẾT CHIẾN TƯỚNG!!! GƯƠM CỦA VUA VÔ DANH – THỂ NGUYÊN BẢN!

Thanh kiếm trên tay anh như bừng tỉnh, tỏa ra ánh sáng tím, nó sáng lên, biến thành một thanh gươm ma quỷ, toát lên sức mạnh kinh hoàng không gì sánh bằng. Đôi mắt anh hóa đỏ, anh lê lưỡi kiếm dưới đất, tiến về phía Undead King… Hắn ra lệnh cho con Skeleton Dragon tấn công anh, nhưng chỉ với một chiêu duy nhất của Cửu thức kiếm ma, con Skeleton Dragon đã biến thành 9 khúc xương rồng, anh niệm hỏa ngục, đốt ra tro nó. Undead King hoảng hốt:

– Nó miễn nhiễm với ma thuật cơ mà!!!

Sao ngươi có thể tiêu diệt nó bằng ma thuật!!!

– Trong ta… Hay nói cách khác, TA LÀ SỰ HỦY DIỆT! Aoshin nhanh chóng lao tới chỗ kẻ thù, chém tan cái bóng của hắn, tuy né được nhưng trên vai của Undead King hằn lên một đường chém sâu hoắm, máu đen chảy ra không ngừng. Hắn định hồi phục nhưng Aoshin đâu phải kẻ ngốc, anh vung kiếm tấn công hắn với tốc độ kinh hoàng của “Tột độ khủng bố” Undead King lùi dần, lùi dần… Hắn vấp vào một rễ cây, ngã xuống. Chớp thời cơ đó, Aoshin niệm kiếm kỹ, Undead King lấy thăng bằng, đưa kiếm lên giữ thế thủ.

– VÔ THANH VÔ SẮC!!!

Hai đường kiếm được chém thành hình dấu cộng… Undead King đứng sững… Hắn chưa hình dung được điều gì vừa xảy ra với mình vì chiêu thức diễn ra quá nhanh, thanh quỷ kiếm hắc ám trên tay hắn đứt đôi, cảnh vật trước mặt hắn bị cắt dọc, tách ra… Hắn bị chém làm bốn mảnh trong một chiêu của Aoshin… Anh dùng phép hỏa ngục đốt cháy tất cả những gì còn lại của hắn. Cơn cuồng nộ biến mất, anh dùng chút sức mạnh còn lại hồi phục cho Shen. Hai người dìu nhau tới một khu đất bằng phẳng để nghỉ ngơi… Shen không giấu nổi sự bất ngờ:

– Anh mạnh quá, sao anh có thể tiêu diệt được hắn và cả con rồng kia?!

– Nhờ ngươi đỡ cho ta nhát kiếm ấy, em trai. Ngươi hãy nghỉ một lúc đi rồi chúng ta đi tìm những người còn lại. Buổi trưa đã qua, họ ăn nốt số thức ăn hôm qua săn được, sau đấy lần theo dấu vết lũ nhân ngưu để lại để đi tìm Akali. Họ đã tới bìa rừng, trước mặt họ là vài ngôi nhà cổ quái, kỳ lạ. Họ ẩn nấp vào bụi cây khi có kẻ nào đó lại gần. Đó là một tên nhân ngưu. Shen thì thầm:

– Em đoán đây là hang ổ của chúng… Chắc Akali đang ở đây. Tên kia vừa đi qua bụi cây liền bị Aoshin siết cổ bằng một sợi dây thép từ gươm của vua vô danh. Anh dùng phép thuật, đọc ký ức của hắn, anh thấy cảnh ẩu đả giữa Akali với tên này. Sau khi hạ gục Akali, chúng bắt cô về, một tên khác cười ngạo nghễ:

– Ta nhất định sẽ cưới con ả xinh đẹp này làm vợ! Hahaha!!!

Một tên khác lên tiếng:

– Liệu một con đàn bà loài người có thể chịu nổi anh không Mura?!

– Khà khà, không được cũng phải được! Ta sẽ cho các ngươi hưởng sái nó sau khi ta đã chán…

Aoshin truyền suy nghĩ của hắn cho Shen, Shen lập tức rút dao chém cụt đầu tên nhân ngưu. Aoshin mặc kệ hành động ấy, lên tiếng:

– Nếu không muốn Akali bị chúng chiếm đoạt thì chúng ta phải nhanh lên, thời gian không còn nhiều. Ở đây là ra khỏi khu rừng rồi nên phép thuật sẽ được dùng bình thường, ta chắc sẽ không quá khó đâu!

Họ lén lút lẩn vào trong khu làng của bọn nhân ngưu. Các ngôi nhà trống không, có vẻ như bọn chúng đã tập trung ở đâu đó… Aoshin và Shen đi tiếp, thì có vẻ như có một lễ hội gì đó, chúng tập trung rất đông. Trên một bục cao, một tên nhân ngưu màu đen to lớn, đeo một chiếc nơ ở cổ đang đứng cạnh Akali. Akali đôi mắt vô hồn, khuôn mặt hốc hác, cơ thể bầm dập… Đang mặc trên người một bộ quần áo rộng thùng thình… Aoshin quay qua Shen:

– Giờ ta sẽ thu hút sự chú ý của chúng. Em nhân cơ hội đó đưa Akali đi!

– Còn anh thì sao?! Anh định bỏ em đi như Rengar bỏ chúng ta hả?!

Aoshin đặt tay lên vai Shen:

– Ta còn phải đi tìm Ashe nữa. Em hãy đưa Akali về trước. Ta nhất định sẽ sớm trở về…

Aoshin nhảy khỏi cây, niệm một chưởng bắn lên cao và rơi vào giữa đám đông. Một vài tên nhân ngưu bỏ mạng tại chỗ, chúng gầm lên, vơ lấy vũ khí lao về phía Aoshin. Tên nhân ngưu màu đen Xích chân Akali lại rồi vơ lấy cái rìu to bản hét lớn:

– Giết nó! Ta sẽ băm xác kẻ dám giết người làng ta! Aoshin bỏ chạy, đám nhân ngưu chạy nhanh không kém thân pháp của anh. Một lúc sau, cảm giác đã chạy đủ xa để Shen giải cứu Akali, Aoshin dừng lại, quay về phía bọn nhân ngưu đang đuổi anh. Chúng bất giác lùi lại… Anh vận sức, hét lên:

– HOÀNG KIM ĐẠI LONG, đến đây!!! Một con rồng vàng chói mắt từ trên trời lao xuống chỗ Aoshin đứng rồi biến mất. Trên người anh là một bộ giáp chiến thần hoàng kim, thanh kiếm trên tay anh tỏa ánh sáng tím sáng rực, anh phát động tuyệt kỹ:

– THE KING OF CHAOS! GƯƠM CỦA VUA VÔ DANH – khuếch đại sức mạnh!

Cả người anh hóa khổng lồ, cao gấp đôi bọn nhân ngưu, thanh kiếm của anh như quỷ dữ, gầm thét, bộ giáp trên người anh mở rộng ra cho vừa với cơ thể to lớn. Đôi mắt anh hóa đỏ giận dữ, anh gầm lên:

– Sự hủy diệt này là vì các ngươi dám tấn công và định chiếm đoạt em dâu ta!!

Anh nhảy vào giữa đám nhân ngưu, vung kiếm loạn trảm. Máu của lũ nhân ngưu chảy như suối, từng tên, từng tên một bị anh chẻ xác… Tên Mura còn lại cuối cùng, hắn lấy trong người ra một viên ngọc, nuốt nó. Toàn thân hắn nổi gân và bắp, hắn trở lên cao lớn, đôi mắt hắn đỏ lên giận dữ, cây rìu trên tay hắn được những mạch máu bám lên, to hơn và sắc bén hơn. Giờ cuộc chiến giữa hai gã khổng lồ bắt đầu. Tiếng hai vũ khí chạm nhau vang lên, cây cối xung quanh đổ rạp, đất đá dưới chân hai đối thủ nát ra như cám… Cả hai kiệt sức trở về dạng có bản, Aoshin cười khẩy:

– Dạng cường hóa ta không sử dụng được phép thuật, giờ trở về dạng cơ bản ngươi chết chắc.

Aoshin cắm thanh kiếm xuống đất, anh quyết định bẻ gãy ý chí chiến đấu của hắn:

– Ta sẽ đứng ngay ngắn ở đây, chấp ngươi đánh ta trước ba chiêu! Anh giang tay ra, đứng sừng sững khiêu khích kẻ tấn công. Hắn gầm lên, chiếc rìu trên tay hắn lóe đỏ:

– Tam kích tử vong!!!

Một nhát chém ngang bụng Aoshin, một nhát từ bụng lên vai trái làm anh bay lên, hắn nhảy lên chém một cũ nữa mạnh nhất vào vai phải, muốn anh bị chẻ đôi…

Aoshin vẫn đứng đó, cười vào mặt tên Mura:

– Hahaha! Quả là yếu đuối! Kim cương bất hoại thể của ta tác dụng mạnh quá!

Giờ đến lượt ta! Anh rút kiếm lên, một tia sáng lóe lên… Đầu của tên nhân ngưu rơi xuống đất. Anh thu hồi bộ giáp và thanh kiếm, trở lại khu rừng để tìm Ashe, người cuối cùng đi lạc, Shen đã truyền tin cho anh là Jonny và Wong đã trở về và đang ở bệnh xá.

Anh nhảy lên một cành cây cao, trước mặt có một đám khói bốc lên, chắc là do nấu nướng vì sắp tới buổi tối… Anh nhanh chóng dùng thân pháp, nhảy qua các ngọn cây tới đó. Đến gần đó, anh thấy một vài xác của bọn Goblin. Anh xuống đất, xem xét những cái xác… Một tên đã từng bị găm vào cây, xác hắn nằm dưới gốc cây, vết máu kéo dài chứng tỏ hắn bị kéo xuống. Vết thương trên vai là một lỗ thủng, vẫn còn ướt. Những cái xác khác cũng có những lỗ thủng trên người nhưng không thấy vũ khí… Anh suy luận nhanh: ‘Chắc chắn do cung băng của Ashe gây ra, những mũi tên băng đã tan ra thành nước nên những vết thương mới ướt như thế, chứng tỏ cô ta ở quanh đây. Anh đến chỗ có khói bốc lên, lặng lẽ theo dõi. Anh thấy vài tên ngồi bên đống lửa, đang nướng một vài con thú rừng… Anh lắng nghe câu chuyện của chúng:

– Con ả khốn kiếp ấy đã bắn chết mấy anh em của ta. May mà đại ca tới kịp, chắc ăn tối xong đại ca sẽ ân ái với con ả sớm thôi!

Một tên khác cười hềnh hệch:

– Con ả dữ nhưng cũng xinh đó chứ! Đại ca thật có diễm phúc!

Aoshin lẻn ra sau mấy tên goblin, cất tiếng hỏi:

– Cô ta tóc trắng, mặc đồ màu xanh dương và dùng cung đúng chứ?

– Đúng rồi! Chúng quay ra nhìn người vừa hỏi… Thì đầu chúng đã lăn dưới đất. Aoshin bước tới hang đá, tung chân đạp thẳng vào phiến đá làm cửa. UỲNHHH!!

Tấm đá nổ tung, văng vào mấy tên goblin đang ngồi trong. Trên phiến đá ở giữa, Ashe đang bị trói tay, trên người chỉ còn mỗi bộ quần áo lót. Aoshin bước đến, tên đại ca goblin gầm lên:

– Thằng chó! Mày là thằng nào?! Dám giết đàn em của tao, hôm nay mày tới số rồi!

– Ta đến tìm người. Ashe!!! Cô chắc chắn là cô có tình cảm với một kẻ đã có vợ và từng hắt hủi cô chứ?

– C… Có! Anh hỏi lạ thế!!!

– Vậy ta sẽ xác nhận lại một lần nữa, ta là gì của cô?!

Ashe nước mắt dàn dụa… Cô vừa xúc động vừa hạnh phúc:

– L… Là ân… Không, là NGƯỜI EM YÊU!!

Anh hướng ánh mắt về phía tên goblin gằn giọng:

– Ngươi nghe rồi đấy! Ngươi dám động tới cô gái của ta, vậy còn lý do gì để các ngươi sống nữa!

Aoshin tuốt kiếm xông đến, tên đại ca goblin cầm lấy chiếc chùy, thét đàn em:

– Lấy đầu nó cho tao!!!

– Mộc trảm! Hai tên goblin đi đầu bị chẻ làm đôi, thanh kiếm lấp lóe một hồi, tất cả đàn em của tên goblin kia đã bị giết sạch. Hắn gầm lên, giơ cây chùy lên cao, nhảy lên định đập nó vào đầu Aoshin, anh chém một đòn như gió bão thẳng về phía hắn, cây chùy bửa đôi khi gần chạm vào người anh, tên goblin đại ca cũng vậy… Anh bước tới chỗ Ashe, đưa tay tên má cô:

– Cô còn đi được chứ?!

Ashe lấy tay ôm lên tay anh, lắc lắc đầu… Chân cô bị thương, khắp người bầm tím… Anh chùm áo lên người cô, bế cô lên đi ra ngoài… Ashe hỏi ngây thơ:

– A… Anh để em dựa vào vai anh nhé!!!

– Đối với một người đàn ông, được một người phụ nữ dựa vào là một niềm vinh hạnh… Anh ôm cô vào lòng, cô vòng tay ra sau người anh, dựa vào bờ vai anh… Họ theo cột khói đánh dấu ở ngoài rừng được học viện đốt lên để chỉ hướng cho họ rời khỏi khu rừng… Sáng sớm hôm sau, họ có mặt ở sân học viện, mọi người bước tới đỡ hai người. Aoshin nở một nụ cười:

– Tôi đã đưa cô ấy về rồi… Anh gục ngã xuống đất vì mấy ngày đói khát, lại dùng sức quá nhiều…

Chương trước Chương tiếp
Loading...