Hỗn Thế Ma Vương

Chương 23



Phần 23

Xeseria mỉm cười:

– Tiểu bảo bối! Không ngờ gặp lại ngươi ở đây!

Xeseria triệu hồi một dòng ma thuật màu tím lên bàn tay, thanh kiếm tỏa sáng, nó rung lên khi cảm nhận được sức mạnh từ Xeseria. Cô cầm thanh kiếm, giơ nó lên cao. Thanh kiếm tỏa sáng tím rực rỡ, giường như có một cơn gió thổi xung quanh Xeseria. Trên người cô xuất hiện một bộ giáp nhẹ cổ ngữ đen huyền bí… Cô hạ giọng:

– Trước đây, trong cuộc chiến tranh cổ ngữ, nó đã từng là vũ khí của ta! “Vân kiếm lửa thiêng”, một thần khí trong series “7 thần khí mũi giáo phục hận”!

Ông chủ tiệm há hốc mồm kinh ngạc:

– C… Cô đã hơn 500… Tuổi ư?!

– Không, cơ thể này mới 18 thôi, còn linh hồn của ta là một oán linh bị nguyền rủa và giam trong một thanh kiếm… Nhưng ta đã được chủ nhân giải thoát và trao cho một cuộc sống mới… Cô trừng mắt, nhìn qua ông.

– Nhớ đừng kể với ai, sẽ có chuyện xấu xảy ra với ông đấy!

Giọng nói của Xeseria đầy quyền lực. Aoshin bước ra:

– Xem ta tìm được gì này!

Aoshin dậm mạnh một tấm khiên to lớn xuống đất, mặt đất rung lên… Ông chủ tiệm kinh ngạc không kém khi thấy Xeseria nhấc thanh thần kiếm lên:

– Đ… Đây là “Khiên vàng ngàn cân”! Được chiến binh mạnh nhất cuộc chiến cổ ngữ sử dụng! Nó nặng tới mức 10 lực sĩ mới có thể mang được nó xuống đây! N… Ngài một mình nhấc nó được sao?!

– Aoshin đeo chiếc khiên to lớn lên tay trái, anh nhấc lên rồi hạ xuống mấy lần:

– Tôi không nghĩ nó nặng vậy đâu!

Ông chủ tiệm ngạc nhiên:

– Vậy có lẽ chiếc khiên đã chọn ngài làm chủ nhân, vậy ngài hãy dùng suy nghĩ, truyền tới nó và biến nó thành hình dạng khác. Nếu được, tôi sẽ tặng ngài luôn tấm khiên vì không ai sử dụng được nó!

Aoshin tập trung, tấm khiên to bản biến thành một chiếc khiên nhẹ tròn, rồi anh biến nó thành một chiếc găng tay vàng cho đỡ vướng víu… Lựa chọn một hồi, họ từ biệt ông chủ tiệm và mang đồ mình đã chọn đi. Ông kéo tay Aoshin lại:

– Tôi thấy như vậy vẫn chưa thỏa đáng… Đây là 1 ngàn đồng vàng, xin hai người nhận coi như tiền công mang hai món binh khí không ai dùng được này đi…

Họ tạm biệt nhau, Aoshin và Xeseria bắt đầu đi tìm một nhà trọ. Tối hôm ấy, tại nhà trọ. Xeseria cúi mặt xuống gần sát mặt Aoshin:

– Anh có muốn làm gì không!!!

Aoshin nằm thẳng đuột, mắt lim dim, đầu gối lên hai tay đang đan vào nhau:

– Ta muốn ngủ và suy nghĩ xem ngày mai sẽ đi đâu. Không biết có thứ gì khiến ta có lại ký ức không…

Xeseria xị mặt, phồng má:

– Hứ!! Aoshin là tên ngốc!

Sáng hôm sau, có tiếng đập cửa nhà trọ uỳnh uỳnh. Aoshin ghé mắt qua cửa sổ:

– Lại là mấy tên lính quèn, thôi kệ chúng đi.

– Hình như chúng đang giao chiến, anh mau ra đây xem này!

Aoshin nhìn ra xa, một tốp quân mặc giáp đen, sử dụng vũ khí hạng nặng đang truy quét những kẻ kia. Chúng chạy trốn, la hét thất thanh… Ngồi trên ngựa chỉ huy đội quân giáp đen ấy là một người đàn ông cao to, vạm vỡ. Ông ta có một khuôn mặt sắc lạnh, cái nhìn lạnh lùng… Trên mắt trái ông ta có một vết sẹo dài, ông ta cầm một cây rìu lớn màu đen, trên thân rìu có biểu tượng đầu lâu, thể hiện sự chết chóc…

– Hình như ta có biết chút ít về tên chỉ huy kia…

– Trên tay hắn ta cầm một trong “7 thần khí mũi giáo phục hận” – Rìu đen. Có vẻ là Darius, đại tướng Noxus. Anh có muốn thử sức với hắn không!!!

Aoshin lắc đầu:

– Không, chưa chắc ta đã thắng hắn, hơn nữa quân đội đi theo hắn khá đông… Và ta chưa chắc đã bảo vệ được em.

Darius đến trước cửa nhà trọ, đập cửa gọi với một giọng nói đầy uy lực:

– Mở cửa ra, ta muốn gặp người! Ta là đại tướng Darius đây!

Cánh cửa mở ra, Darius bước vào trong… Aoshin nghe rõ mồn một tiếng chân và tiếng giáp trụ va vào nhau đang lên tầng hai, tiến gần về phía phòng của hai người. Darius gõ cửa phòng:

– Xin cho hỏi trong phòng có phải người đã cứu ông chủ tiệm vũ khí không???

– Mời vào, cửa không khóa!

Xeseria nói vọng ra. Aoshin đã ngồi sẵn trên ghế, một ấm trà mới pha đặt trên bàn. Darius mở cửa bước vào trong. Trước mặt ông là một thanh niên trẻ tuổi, sau hông đeo một thanh kiếm kỳ lạ, trên tay trái đeo một chiếc găng tay màu vàng óng ánh. Đứng sau anh là một cô gái tóc tím, mắt cũng màu tím, có vẻ là người vừa gọi ông vào. Aoshin mời Darius ngồi, Darius bắt đầu câu chuyện:

– Trước hết, xin tự giới thiệu, ta là Darius, đại tướng của Noxus này. Không biết tên của vị anh hùng trẻ tuổi là gì?!

– Tôi là Aoshin, không biết ngọn gió nào đưa ngài đại tướng tới đây?!

– Chẳng là tôi nhận được thông tin bọn lính của quý tộc Topo tấn công vào thành phố và muốn ám sát người cứu ông chủ tiệm vũ khí… Ta hỏi người dân quanh đây, biết cậu ở đây lên điều quân tới tiêu diệt bọn lính kia.

– Mục đích của ngài đến đây chỉ có vậy?!

– Không! Nghe nói cậu là một chiến binh rất mạnh, ta muốn mời cậu về làm việc cho quân đội Noxus, giúp sức thống nhất đất nước đang loạn lạc này! Cậu nghĩ sao về đề nghị của tôi?!

– Đổi lại tôi sẽ được gì?!

– Cậu có thể giữ một chức vụ quan trọng trong hàng ngũ của chúng tôi, được cống hiến tài năng của mình, được chiến đấu bên cạnh những chiến binh mạnh mẽ…

Xeseria thì thầm vào tai Aoshin:

– Anh hãy chấp nhận đi, đây là một có hội tốt! Biết đâu trên chiến trường, anh sẽ nhớ ra điều gì đó…

Aoshin trả lời quả quyết:

– Được! Tôi đồng ý!

– Vậy ta có thể giao hữu một chút trước khi tôi đưa cậu trở về?!

– Ngài đang đùa sao?! Tôi đâu có mạnh tới mức đánh bại được một người sử dụng thần binh!!!

Cuối cùng, Aoshin cũng quyết định đấu giao hữu với Darius ở một bìa rừng. Anh cầm chắc thanh kiếm trong tay, giương lên thủ thế. Darius nắm cán rìu, xông tới chỗ Aoshin đứng, quét một vòng cây rìu quanh mình làm bụi đất bắn mù mịt, cây cối xung quanh đổ rạp. Aoshin biến mất, Darius nhìn lên thì thấy Aoshin đang lao xuống với một đòn chém trực diện, Darius giơ rìu lên, hai vũ khí chạm nhau tóe lửa.

Lần này Aoshin tấn công, thanh kiếm của anh hóa đỏ, một đường kiếm sắc lẻm được chém ra. Darius chống cây rìu xuống, nó tạo ra một tấm khiên ma thuật chặn đi đường kiếm ngay nơi Darius đứng. Cây cối hai bên Darius đổ rạp. Hai người lao vào nhau tả xung hữu đột, tiếng vũ khí chạm nhau và những tia lửa bắn ra không ngớt. Darius và cả Aoshin đều đuối sức, họ cười lên vì lâu lắm rồi mới được đấu một trận đã như vậy. Darius nới dài cán rìu:

– Đánh hay lắm, nhưng giờ chiến thắng là của ta! Đòn này không giết cậu đâu, nhưng sẽ bị thương đấy!

Darius nhảy vọt lên cao:

– MÁY CHÉM NOXUS!!!

Anh nhảy đúng hướng Mặt Trời làm Aoshin chói mắt không nhìn ra vị trí của Darius. Aoshin triệu hồi tấm khiên, giơ lên:

– Bất khả xâm phạm thuẫn!!!

Cây rìu của Darius toát ra một luồng khí đen khi bổ xuống, hai vũ khí – một công, một thủ chạm nhau tạo ra một chấn động cực lớn, làm quân lính xung quanh chao đảo. Xeseria lặng yên theo dõi trận đấu…

Chiếc khiên của Aoshin tỏa ra một lá chắn năng lượng, chặn đi đòn chém ấy, hất Darius đi một quãng dài khiến anh ta lê trên mặt đất. Aoshin thu hồi chiếc khiên, phóng tới, thanh kiếm của anh kề trên cổ Darius, ông ta buông rìu, giơ tay:

– Từ khi chiêu thức mạnh nhất của ta, trước giờ không gì cản được bị cậu chặn lại, ta đã biết ta không có cửa thắng rồi!

Aoshin đưa tay ra, kéo Darius dậy:

– Đánh hay lắm! Ngài đại tướng! Lâu rồi tôi mới có một trận đấu đã như vậy!

– Đừng gọi tôi là ‘ngài’ nhìn già vậy chứ tôi mới 30, tuổi thôi!

Aoshin và Xeseria tròn mắt:

– Hả!!! Trông anh như 50 vậy!!!

Darius mời hai người lên ngựa, họ trở về “Pháo đài bất diệt”, Darius bắt đầu kể:

– Tôi học võ nghệ từ năm 9 tuổi, 15 tuổi đã tham gia quân đội Noxus. 15 năm chinh chiến, phục vụ đất nước và suy nghĩ nhiều khiến tôi già dặn hơn nhiều so với tuổi thật của tôi…

Câu chuyện của họ dừng lại cho tới khi họ dừng lại trước một pháo đài to lớn: “Pháo đài bất diệt”. Darius xuống ngựa, mời Aoshin và Xeseria vào. Anh hỏi Aoshin:

– Cô gái đi cùng anh là…

– Có thể nói là bạn gái, bạn đồng hành của tôi…

Xeseria mừng quýnh, ôm cổ Aoshin:

– Anh nói thật sao!!! Hạnh phúc quá đi mà!!!

Darius bật cười, cô gái quá xinh đẹp và dễ thương, đi cùng một chàng trai tài giỏi, mạnh mẽ và đẹp trai. Một cặp đôi tài sắc vẹn toàn…

Họ bước lên thềm đá, đi bộ lên tầng gần như cao nhất ngoài tòa tháp canh. Darius giới thiệu:

– Chúng ta sẽ đi gặp quân sư – nhà chiến lược gia vĩ đại của chúng tôi, ngài Swain!

Aoshin đưa một tay lên ôm đầu, Xeseria lo lắng:

– Anh lại nhớ ra gì sao?!

– Anh không biết, nhưng có thể trước đây anh đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi!

Darius không mấy ngạc nhiên, vì Swain là chiến lược gia nổi tiếng của Noxus, danh tiếng của ông ta đã vượt ra khỏi Noxus nên Aoshin biết cũng là chuyện thường. Darius mở cánh cửa một phòng lớn, có vẻ như phòng họp của quan chức cấp cao: Một chiếc bàn hình oval, ở giữa rỗng, 12 chiếc ghế mỗi bên và một chiếc ghế bọc lông chim ở giữa. Họ đi qua căn phòng, một ban công, một người đang đứng ngoài ban công, tóc bạc gần hết, một bàn tay trái đặt trên thành ban công… Darius cất tiếng:

– Thưa quân sư Swain! Hôm nay tôi mời tới một chiến binh đầy triển vọng!

Swain quay lại, khuôn mặt không giấu nổi sự hoảng hốt, cánh tay phải màu đỏ của ông ta đang tụ một đòn chưởng, ông ta thủ thế. Darius ngạc nhiên:

– Ông làm sao vậy ông già?! Lẩm cẩm hả!!!

Swain cất tiếng:

– Ngài đại tướng nhớ cuộc chiến ở Ionia cách đây 4 năm chứ?

– Có chứ! Năm ấy ông đã mất đi tay phải đúng không!!!

Swain giọng nghiêm trọng:

– Đúng thế! Kẻ đứng sau ngài là một trong những “chiến thần” của Ionia… Tuy hắn đã thay đổi khá nhiều so với lần đầu ta gặp hắn, nhưng áp lực này, cảm giác này, và đôi mắt ấy thì không thể nhầm được!

Mắt Aoshin sáng lên, anh chạy đến bắt tay Swain:

– Ông biết gì về quá khứ của ta sao! Thật tốt quá! Hãy kể lại cho ta! Không ngờ gặp được một người biết đến ta ở đây!

Swain đưa tay lên ôm đầu:

– Ngươi mất trí sao?! Hèm… Bây giờ ngươi phục vụ cho Noxus, đến ngày đất nước thống nhất ta sẽ kể tất cả về quá khứ của ngươi mà ta biết cho ngươi!

Aoshin hào hứng về những gì người tên Swain kia biết về anh, anh nhanh chóng tham gia vào quân đội Noxus với vị trí đầu tiên: Một lính tiên phong đặc nhiệm. Swain đưa cho Aoshin một chiếc mặt nạ màu đen:

– Đây là mặt nạ của một chiến binh đặc nhiệm. Tốt nhất cậu nên đeo nó để những người ở đây không tò mò. Còn cô gái đi theo cậu?! Có thể chiến đấu chứ?!

Darius vỗ vai Swain:

– Đừng có suy nghĩ như thế ngài Quân sư! Các cô gái luôn làm chúng ta bất ngờ đấy!

Xeseria rút kiếm, toát ra kình khí màu tím khiến căn phòng rung lên. Swain giơ tay ra hiệu cô dừng lại:

– Thôi đủ rồi, năng lực của cô rất mạnh! Cô có thể ra trận cùng cậu ta. Nhưng binh sĩ Noxus xa vợ con nên rất thèm hơi gái đấy, đừng nặng tay quá. Nếu không chúng tôi sẽ buộc phải mời cô ra khỏi quân đội!

Xeseria ôm lấy cánh tay Aoshin:

– Tất nhiên rồi, không phải kẻ nào cũng có thể làm chủ nhân của ta, chỉ những người mạnh mẽ như anh ấy thôi!

Tối hôm ấy là yến tiệc, chuẩn bị cho chiến dịch quét sạch miền Nam Noxus, nơi mà quý tộc Topo đang nắm quyền. Aoshin khá bất ngờ khi có một cô gái ngồi giữa Swain và Darius. Cỏ vẻ rất quyền lực và sắc sảo… Swain mời Aoshin một cốc rượu màu đỏ, giới thiệu với Aoshin:

– Đây là công chúa Stella, người sẽ thừa kế ngai vàng sau khi vương quốc thống nhất. Cô ấy mới 16 tuổi nhưng là một chiến binh rất mạnh mẽ! Cô ấy ngày mai sẽ ra quân trận chinh phạt đầu tiên. Mong cậu hãy đem tất cả những gì mình có để hỗ trợ công chúa của chúng tôi!

– Tất nhiên rồi!

Aoshin hơi ngà ngà sau trận rượu mừng lính mới, anh gục xuống ngủ quên… Mấy tên lính gạ gẫm Xeseria:

– Cô em xinh đẹp! Uống cùng anh một chén đi!

Vì là một linh hồn, cô không cảm thấy say, còn thân xác của cô thì say nhưng không ảnh hưởng tới tinh thần của Xeseria. Cô uống hết cốc này đến cốc khác trong sự kinh ngạc của lính Noxus. Một tên vạm vỡ đặt một thùng rượu lên bàn:

– Cô em vật tay với ta được không?! Ai thua sẽ uống một hơi hết thùng này!

Xeseria nấc lên một cái, má cô đỏ ửng, dễ thương vô cùng, cô cười với tên to con một cái, sau đó xắn áo lên quá khuỷu, chống lên bàn. Tên lính kia biết cô uống nhiều rồi, có lẽ không tỉnh táo nên định chuốc cô say mèm để dễ bề sàm sỡ… Hắn đưa tay lên, mấy tên lính xung quanh bắt đầu hào hứng đếm ngược:

– BA! HAI! MỘT!

RẦMMMMM!!! Chiếc bàn thủng một lỗ lớn, tên lính to con kia nằm ngất lịm sau cú vật cực mạnh của Xeseria, bọn lính xung quanh tái mặt, họ tung cô lên trời, tôn cô làm nữ thần chiến binh…

Công chúa Stella rời ghế, bước qua chỗ ngồi của anh chàng ngồi kế bên Swain. Anh đẹp như một thiên thần, dù đang ngủ nhưng vẫn toát lên một sự quyến rũ… Cô biết điều này là không nên, nhưng vẫn đưa tay ra chạm vào khuôn mặt của anh. Một bàn tay nhanh chóng chụp lấy tay cô, vật ngửa cô ra bàn với tốc độ chóng mặt. Aoshin theo trực giác đã xử lý tình huống hơi quá trớn, Stella đỏ mặt, các quân lính chĩa giáo vào anh vì lo lắng sự tạo phản. Aoshin buông cô ra, cúi xuống:

– Xin lỗi công chúa! Chỉ là phản ứng thôi!

– Không sao, anh rất nhanh và mạnh! Ngày mai hãy là “thủ hộ giả” của ta trên chiến trường!

Stella nâng cốc, Swain ra hiệu cho mọi người yên lặng:

– Ngày mai sẽ là cuộc chinh phạt đầu tiên! Vì Noxus!!!

Các quân lính đống thanh:

– MUÔN NĂM! MUÔN NĂM!!!

Họ kết thúc bữa tiệc ngoài trời, Aoshin bế Xeseria về phòng. Giờ thì cơ thể con người của Xeseria đã say mèm, cô ôm cổ Aoshin rồi lảm nhảm nhiều thứ, cắn tai Aoshin rồi bóp mũi anh… Anh ném cô bịch xuống giường, cởi giày và quần áo mặc ngoài của cô rồi đắp chăn lại. Anh bước ra ngoài thì một cánh tay kéo áo anh lại, Xeseria mắt như van xin:

– Hãy ở lại với em!

Aoshin lắc đầu, cởi bỏ giáp và áo choàng, chui vào chăn. Xeseria rúc đầu vào ngực anh, thiu thiu ngủ. Aoshin ôm cô, xoa tay lên khuôn mặt đáng yêu đang ngủ rồi cũng ngủ. Sáng hôm sau, Darius đạp cửa bước vào:

– Xeseria! Aoshin không có ở ph…

Anh nhìn lên giường của Xeseria, hai người quần áo xộc xệch, đang quấn lấy nhau trên giường. Aoshin quay đầu ra:

– Ah! Chào anh Darius! Vẫn sớm mà!

Darius một tay ôm trán đi ra ngoài. Aoshin nhìn sang bên cạnh thì thấy Xeseria trên người còn đúng hai mảnh vải đang nằm ngay cạnh anh. Xeseria mở mắt:

– Đêm qua anh thật mạnh mẽ! Hí hí!

Aoshin cốc đầu Xeseria, làm cô ôm đầu mếu máo:

– Chính anh đồng ý ở lại mà!! Ức hiếp người ta quá đáng! Rồi cắn yêu anh. Đúng là từ trước tới giờ chỉ có Xeseria là thích và hay cắn anh… Anh bước ra ngoài, Darius chờ anh từ trước.

– Haizz!! Đúng là sự bồng bột của tuổi trẻ!

– Anh đang nghĩ gì vậy! Đêm qua tôi đâu có làm gì!!!

Darius nghiêm túc:

– Bây giờ tôi sẽ đưa anh đi lấy áo giáp của lính tiên phong đặc nhiệm!

Họ chọn giáp cho Aoshin xong, Aoshin được đưa tới một con ngựa, anh đi tới vị trí của mình. Đi đầu là một tốp quân mặc giáp đen, tay cầm khiên lớn và giáo dài. Sau đó là công chúa Stella đi ở trung tâm, Aoshin bên trái, Darius ở bên phải. Xeseria ở ngay bên cạnh Aoshin. Công chúa Stella rút thanh kiếm vàng, chỉ thẳng về phía trước:

– TOÀN QUÂN TIẾN LÊN! QUÉT SẠCH MIỀN NAM, TIÊU DIỆT TÊN TOPO!!

Cả đoàn quân di chuyển. Họ đi với tốc độ khá chậm, trên đường đi không có một bóng người khiến Darius lo lắng:

– Tại sao mấy thị trấn chúng ta đi qua đều không có người?! Lẽ nào là một cái bẫy?!

Công chúa Stella trả lời Darius:

– Đừng lo lắng tướng quân, với quân lực và sự tinh nhuệ, chúng ta không sợ gì vài cạm bẫy tên hèn Topo giăng ra đâu!

Màn đêm dần buông xuống, đội quân dừng lại cắm trại. Theo bản đồ thì họ còn cách nơi được lên kế hoạch giao chiến vài cây số nữa. Họ vừa chìm vào giấc ngủ thì có cấp báo tập kích, Aoshin nhanh chóng mặc giáp, cầm kiếm chạy tới lều công chúa Stella. Công chúa đã chờ sẵn ở đó với Darius, Xeseria đi ngay sau Aoshin:

– Ta biết chúng sẽ tập kích! Toàn quân! Theo ta giết giặc!

Thanh kiếm của Stella sáng lên trong màn đêm, quân đội Noxus tràn ra khỏi trại, giao chiến với quân miền Nam Noxus. Stella đi đầu, lưỡi kiếm vung lên, chém xuống khiến quân thù ngã xuống như rạ. Darius lao đến phá vòng vây cho một vài quân lính bị bao vây, Xeseria đã triệu hồi thanh kiếm và bộ giáp của cô, hỗ trợ một tốp quân khác. Chỉ còn Stella cùng Aoshin và một vài binh sĩ khác là tiếp tục lao lên phá vòng vây. Một loạt cung được bắn ra, Aoshin dựng tấm khiên, chắn đi các mũi tên. Xung quanh họ, các binh lính đều đã ngã xuống. Stella lo lắng, vì họ đã lạc vào giữa vòng vây quân thù lúc nào không hay. Một tên đi đầu, có vẻ là tướng cười hềnh hệch:

– Chẳng phải công chúa Stella sao?! Chỉ còn một tên lính quèn bảo vệ thì trốn sao khỏi vòng vây của ta đây! Quân đâu! Bắt sống con ả! Ta sẽ thử trinh tiết của công chúa! Hahaha!!!

Bọn chúng lao tới, Aoshin và Stella dựa lưng vào nhau, phòng thủ liên tục trước kẻ thù trùng trùng điệp điệp vây quanh. Họ bị dồn tới chân một ngọn núi đá dựng đứng, Aoshin bế thốc Stella lên, chạy một mạch nới rộng khoảng cách với những kẻ truy đuổi. Anh đặt Stella lên một tảng đá, cầm thanh kiếm của Stella, tra vào bao kiếm:

– Công chúa là một cô gái rất mạnh mẽ! Đó là lời khen của tôi dành cho em… Mời ngồi đây và thưởng thức, nàng công chúa của tôi! Chỉ cần kẻ hèn này dùng kiếm là đủ rồi!

Stella đỏ mặt trước câu nói đầy ngọt ngào của Aoshin, anh bước ra trước mặt quân thù đang lao đến anh giương kiếm:

– XÉ NÁT BẦU TRỜI – NGỌN LỬA PHỤC HẬN! Xung quanh anh xuất hiện nhiều cột lửa, anh chỉ kiếm về phía trước, một con rồng lửa xuất hiện, bay thẳng về phía kẻ địch của anh, chúng bị đốt ra tro. Chúng hơi lùi lại, nhưng quá muộn, Aoshin tự bao giờ đã xuất hiện trước mặt chúng.

– Ngàn hoa rơi rụng!!!

Nhiều đường kiếm lóe lên thành một dòng năng lượng màu đỏ. Tất cả kẻ địch trong tầm tấn công của anh đều bị dòng năng lượng chém đứt đôi. Tên tướng địch kinh hãi trước kẻ mà mới vừa nãy hắn khinh bỉ, hắn thu quân bỏ chảy… Nhưng Aoshin đã nhảy lên cao, hai tay vận chưởng:

– Bão lửa!! Một cơn mưa những quả cầu lửa rơi xuống đội quân đang bỏ chạy. Chúng chết gần hết, chỉ còn tên tướng quân và vài tên lính. Aoshin xuất hiện trước mặt chúng, anh tháo bỏ mặt nạ, cái nhìn lạnh lẽo của anh khiến chúng làm rơi vũ khí, quỳ lạy anh như khấn sao. Một đường kiếm khiến mấy tên lính rụng đầu, Aoshin xách cổ tên tướng địch, lê hắn đến chỗ Stella ngồi:

– Thưa công chúa! Đây là kẻ chỉ huy của cuộc tập kích này! Công chúa hãy xử lý hắn!

– Mau trói hắn lại rồi trở lại doanh trại!

Vừa lúc đó, Darius, Xeseria và một đám quân phóng đến. Darius quỳ trước mặt Stella:

– Thần lơ là việc bảo vệ công chúa mà không kịp giải vây, mong công chúa tha tội! Darius nhìn ra xung quanh, xác địch nằm la liệt, một tên tướng địch bị trói cứng đang quỳ trước mặt Stella:

– Tất cả là công chúa và chiến binh này làm sao?!

Stella giơ cao thanh kiếm, nó tỏa ra ánh sáng dịu mát. Chiến binh bên cạnh cô là Aoshin, Darius bất giác chạy đến bắt tay Aoshin:

– Cảm ơn anh đã bảo vệ công chúa! Thật may mắn khi có anh ở đây!

Họ giải tên tướng địch đến doanh trại. Darius vừa đẩy hắn dưới chân chiếc ghế công chúa Stella ngồi, hắn há miệng, cắn một cái gì đó, hắn ho vài tiếng rồi phun ra một bãi máu… Aoshin đưa tay xuống kiểm tra mạch ở cổ hắn, rồi bóp miệng bắn mở ra:

– Hắn dùng thuốc độc dấu ở trong răng hàm để tự sát… Có vẻ chủ nhân của hắn không muốn bị lộ thông tin… Quả là một kẻ nham hiểm!

Họ về nghỉ ngơi trước khi trời sáng. Aoshin trằn trọc mãi mới ngủ lại được. Lúc đó, công chúa Stella úp mặt xuống gối, không sao ngủ được vì những câu nói Aoshin nói với cô…

Chương trước Chương tiếp
Loading...