Hương nồng trong gió

Chương 29



Phần 29

Sáng hôm sau Mỹ Hạnh thức dậy thật sớm để tắm rửa cho sạch sẽ. Đêm qua cô với ba chồng đã có một màn ái ân vụng trộm nhưng cảm giác mang lại thì trên cả tuyệt vời. Mỹ Hạnh như đang ở trong tình trạng cây khô thiếu nước bỗng chốc trở nên tươi mát nảy lộc đâm chồi như có phép màu làm hồi sinh kỳ diệu. Cô không ngờ ông Dậu tuy đã có tuổi nhưng “làm ăn” vẫn còn được việc quá, trong khi Phúc Minh chồng cô vẫn còn trẻ thì lại chẳng nên cơm nên cháo gì.

Đêm qua sau khi ông Dậu đã thay thế Hải Sơn mà lấp đầy khoảng trống trên cơ thể Mỹ Hạnh và bơm ngập vào đó những thứ tinh túy của ông. Xong việc, Mỹ Hạnh chỉ lau chùi sơ sài rồi đi ngủ chứ không tắm rửa gì cả. Phần vì mệt mỏi sau pha chinh chiến, phần vì cô sợ ở ngoài lâu quá mà Phúc Minh tỉnh dậy rồi không thấy cô nằm bên cạnh thì cũng phiền. Sáng sớm tỉnh dậy tự dưng trong bụng Mỹ Hạnh cũng hơi lo lo, không biết liệu rằng sau một đêm ngủ say có “cụ tinh trùng” tinh tướng nào vượt chướng ngại vật, tăng tốc rồi về đích để gặp em trứng hay không. Nếu có không chừng bé Linh sắp có em đến nơi chứ đâu phải giỡn.

Nghĩ tới đó tự dưng Mỹ Hạnh cảm thấy hơi ớn lạnh trong người. Chồng không mần ăn gì mà đùng một cái bụng mang dạ chửa thì chẳng biết phải ăn nói làm sao với ảnh nữa!

Mỹ Hạnh tắm rửa xong và bước ra ngoài. Cô thấy Phúc Minh vẫn còn ngủ say nên nhẹ nhàng mở tủ quần áo lấy bộ đồng phục đi làm để mặc vào. Cô cố gắng làm thật khẽ để anh không bị tiếng ồn đánh thức. Nhưng Mỹ Hạnh đâu biết rằng cả đêm qua Phúc Minh có ngủ được chút nào đâu. Phúc Minh nằm bên vợ mà trong đầu lại cứ nghĩ tới hình ảnh ba anh và vợ đè nhau ra rồi ái ân cụp lạc ngoài phòng khách. Anh vừa tức giận Mỹ Hạnh nhưng lại vừa thông cảm cho cô. Anh tức cô chỉ vì một chút dục vọng bản thân mà phản bội anh. Nhưng đồng thời cũng thấy thương cho vợ mình vì cô còn quá trẻ, đang phơi phới tuổi xuân hừng hực lửa tình mà phải nhịn thèm và ngủ chay trong một khoảng thời gian dài thì làm sao chịu nổi. Mỗi đêm nằm bên vợ, nghe Mỹ Hạnh len lén tự thủ dâm rồi rên rỉ làm anh thấy lòng dạ bứt rứt không yên. Anh muốn chính mình là người đưa Mỹ Hạnh lên đỉnh vu sơn chứ không phải là ai khác, nhưng khổ nỗi anh lại đang trong tình cảnh trên bảo dưới không nghe nên đành nằm im giả vờ ngủ say trong khi bên cạnh vợ mình đang oằn oại trong cơn thèm muốn đến mụ mẫm cả người. Biết vợ nứng lồn mà bản thân mình không thể đè cô ra để chịch một cái cho đã thèm thì anh cũng khổ tâm lắm chứ. Lâu rồi anh không được nhìn thấy Mỹ Hạnh trong trạng thái lên đỉnh vì anh đâu làm được chuyện đó nữa. Nhưng anh thích nhìn vợ lúc cô sung sướng nhất, lúc đó ở Mỹ Hạnh có những nét thật đáng yêu, vừa đĩ thõa vừa cong cớn gợi tình.

Anh không làm được thì anh sẽ nhờ người khác làm việc đó thay mình chứ không thể vì mình không làm được rồi bắt Mỹ Hạnh nhịn luôn thì tội nghiệp cho cô quá. Việc này anh đã suy nghĩ và quyết định sẽ làm như vậy từ lâu rồi, chỉ có chút xíu thay đổi là thay đổi từ việc định nhờ vả người này sang nhờ vả người khác mà thôi.

Mỹ Hạnh vừa đi làm thì Phúc Minh cũng ngồi dậy đi làm vệ sinh cá nhân. Một lát sau anh bước ra phòng khách thì thấy ông Dậu đã ngồi đó từ bao giờ, trên tay cầm tờ Tuổi Trẻ Cười, miệng phì phà điếu Sài Gòn và nhâm nhi ly cà phê đen ra chiều sảng khoái lắm. Nhìn nét mặt hớn hở tươi rói của ba mình, Phúc Minh thừa biết lý do tại sao rồi nhưng anh giả vờ ngây ngô không hay biết gì cả.

– Ủa ba… đêm qua ba ngủ ngon không ba?

Phúc Minh vừa hỏi thăm ông Dậu vừa buông mình ngồi xuống ghế, chiếc ghế mà tối qua Mỹ Hạnh vợ anh đã nằm banh háng ra cho ba anh nắc phầm phập trong sung sướng trước mắt anh.

Ông Dậu nghe con trai hỏi thì bỏ tờ báo xuống, quay lại nhìn Phúc Minh rồi nhe răng cười hềnh hệch:

– Ừa… ba ngủ ngon lắm! Lâu rồi ba chưa được ngủ ngon như vậy…

Phúc Minh tròn mắt ngạc nhiên:

– Ba bị mất ngủ hả?

Ông Dậu khoát tay:

– Không phải vậy… ở dưới quê sáng nào dì mày cũng dậy sớm để nấu nướng buôn bán, cứ đi ra đi vô lục đục nên ba không ngủ được đó mà…

Phúc Minh nhìn ông Dậu rồi nheo mắt hỏi:

– Thế còn trên này thì sao hả ba?

Ông Dậu toét miệng cười:

– Ờ… trên này thì yên tĩnh nên ba ngủ ngon lắm, không bị ai làm phiền hết… ha ha ha!

Phúc Minh thấy ông Dậu tinh thần vui vẻ thoải mái thì cũng cảm thấy vui lây, mặc dù trong lòng anh thừa biết ông đêm qua ngủ ngon vì mất sức với vợ mình chứ không phải ở đây yên tĩnh hơn dưới quê. Ở Sài Gòn thì có lúc nào mà yên tĩnh, xe cộ chạy qua chạy lại rầm rầm cả đêm bóp kèn inh ỏi thì yên tĩnh cái giống gì.

– Dạ…

Anh khẽ gật đầu thừa nhận những gì ông Dậu nói là đúng rồi nhìn ông, thủng thẳng hỏi:

– Ba đói bụng chưa!? Để con chở ba ra ngoài ăn sáng rồi uống cà phê luôn?

Ông Dậu lắc đầu nguây nguẩy:

– Thôi con… con Hạnh nó mua hủ tiếu Nam Vang về cho ba rồi, nó mua luôn phần cho con để trong bếp kìa. Con vô hâm lại nước lèo rồi ăn cho nóng. Hủ tiếu ngon lắm con!

Nghe ông Dậu nói Phúc Minh chỉ biết phì cười. Ông làm như anh chưa ăn hủ tiếu Nam Vang bao giờ vậy mà quảng cáo. Anh nhìn ông Dậu, miệng khẽ hỏi:

– Ba ăn sáng rồi hở ba?
– Ừm!

Ông Dậu đáp gọn lỏn, mắt không nhìn thằng con trai ngồi đối diện nhưng ông biết nó đang nhìn ông chăm chú. Đưa tay nâng cốc cà phê, ông Dậu nhấp một ngụm nhỏ nuốt vào cổ họng rồi chép chép miệng. Đoạn ông đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi dài, tay kia lật tờ báo sang trang mới để xem tiếp.

Phúc Minh gọi nhỏ:

– Ba nè…
– Gì vậy Minh?

Ông Dậu hỏi một cách hờ hững, mắt vẫn không rời khỏi tờ báo trên tay.

– Mỹ Hạnh… cô ấy muốn có em bé ba à…

Phúc Minh hít một hơi thật sâu để thu hết can đảm để có thể mạnh dạn nói ra những điều mà anh thấy thật sự rất khó mở lời.

– Ờ… bé Linh cũng đã lớn rồi. Hai đứa coi sớm có đứa nữa cho ba có cháu để ẵm bồng với người ta…

Miệng trả lời Phúc Minh mà mắt ông Dậu dòm lom lom cặp vú căng tròn của nàng Linda Kiều trên báo Tuổi Trẻ Cười, trong đầu nhớ lại cảnh tối qua ông với đứa con dâu đã làm ầm ầm ngay tại chiếc ghế ông đang ngồi mà thằng nhỏ trong quần cứ muốn đội vải đứng lên để biểu tình.

– Dạ… bởi vậy con… con muốn… muốn nhờ ba…

Phúc Minh ấp a ấp úng không biết phải nói làm sao để ông Dậu hiểu được ý mình, bởi lẽ những gì anh sắp nói ra nó đi ngược lại với đạo lý luân thường mà ông bà từ ngàn xưa để lại.

Ông Dậu mỉm cười tỏ ra dễ dãi:

– Có gì đâu bây! Bây đẻ thêm đứa nữa thì đưa con bé Linh cho ba đem về dưới nuôi phụ chứ có gì đâu mà nhờ vả hả con? Khà khà…
– Không phải vậy…

Phúc Minh liếm môi. Anh nghe cổ họng nghẹn đắng khi phải mở miệng nhờ vả ba mình làm cái chuyện mà bất cứ ai nghe tới cũng đều không thể chấp nhận được. Anh hồi hộp nói tiếp:

… con muốn nhờ ba làm… làm Mỹ Hạnh có thai!

Phúc Minh vừa nói dứt lời thì ông Dậu cũng giật mình buông rơi tờ báo xuống đất rồi trố mắt nhìn anh vẻ ngạc nhiên:

– Hả? Bây… bây nói cái gì? Nói… nói lại tao nghe coi!

Tưởng mình nghe nhầm nên ông Dậu cứ một hai bắt Phúc Minh phải nói lại câu vừa rồi cho ông nghe kỹ xem có phải ông lớn tuổi thành ra nghễnh ngãng hay không.

– Dạ… con muốn nhờ ba thay con làm cho Mỹ Hạnh có thai…

Phúc Minh đau khổ nhắc lại lời đề nghị của mình với ba anh. Nghe xong ông Dậu lập tức nhảy cẫng lên:

– Minh ơi Minh… con có bị làm sao không vậy hả? Chuyện này… làm sao mà như vậy được chứ? Dù sao ba cũng là ba chồng của con Hạnh mà… làm vậy… ai coi…

Ông Dậu vừa xổ một tràng dài vừa khua tay múa chân loạn xạ, thế nhưng những gì ông nói không phải là những lời phản đối kịch liệt mà trong đó người ta thấy có cả sự hồi hộp, vui mừng và hồ hởi. Không mừng sao được khi đang phải lén lút ăn vụng mà tự nhiên được gia chủ bày nguyên mâm cơm trước mặt rồi bảo muốn ăn lúc nào thì ăn. Tuy trong bụng khấp khởi mừng thầm nhưng ngoài mặt ông Dậu vẫn tỏ ra là một người cha mẫu mực, không bao giờ làm những chuyện trái với lương tâm. Nào ngờ ông còn chưa dứt lời thì Phúc Minh nã luôn phát đạn cuối cùng làm ông té ngửa:

– Hôm qua ba với vợ con làm những gì trên cái ghế này…

Vừa nói anh vừa đưa tay chỉ vào chiếc ghế ông Dậu ngồi rồi nói tiếp:

… con đều thấy hết rồi!

Ông Dậu nghe xong mặt thuỗn ra, không biết nên buồn hay nên vui. Ông cứ tưởng cái chuyện ông lén lút ăn nằm với con dâu thằng Minh không hề hay biết. Nào ngờ…

Thế nhưng tại sao nó biết mà lại không ghen tuông hay mạt sát ông, ngược lại còn lên tiếng gạ gẫm nhờ ông giúp cho vợ nó có bầu?

“Thiệt chẳng hiểu thằng Minh nó có bị ấm đầu hay không nữa?”

Ông Dậu thầm nghĩ. Xong ông đưa mắt nhìn Phúc Minh rồi e dè hỏi:

– Con… con thấy hết rồi hả?

Phúc Minh gật đầu buồn bã. Rồi anh nói thêm:

– Con biết đêm qua ba với vợ con không phải…

Lần đầu… hôm trước về quê… ba với Mỹ Hạnh cũng làm trong bếp một lần rồi…

Nghe xong ông Dậu giật mình lắp bắp:

– Ủa sao… sao mày biết?

Phúc Minh trả lời mà mặt buồn xo:

– Biết chứ ba! Đàn bà mà đang làm chuyện đó nhìn mặt là biết liền mà… Với lại nhìn cử chỉ lấm la lấm lét thiếu tự nhiên của cô ấy là con đã hiểu vì sao rồi!

Lúc này ông Dậu mới nhũn ra như bánh đa nhúng nước:

– Ba… ba xin lỗi! Tại vợ con đẹp quá nên…

Không để ba mình nói hết lời, Phúc Minh lập tức chen ngang:

– Không… ba không có lỗi gì hết… Mỹ Hạnh cũng không có lỗi gì hết… Tất cả là lỗi của con… lỗi của con ba à! Hu hu…

Nói xong anh ôm mặt khóc nấc lên, vẻ đau khổ tột cùng. Ông Dậu đứng lên rồi bước qua ngồi chung ghế với Phúc Minh, vừa ôm anh vào lòng như ôm một đứa trẻ ông vừa lên tiếng an ủi:

– Nào… con có chuyện gì không hay nói cho ba nghe thử xem sao… biết đâu ba có thể giúp đỡ ít nhiều cho con thì sao?

Phúc Minh đưa tay gạt những giọt nước mắt của người đàn ông vẫn còn yêu thương vợ rất nhiều nhưng chuyện kia thì đã hoàn toàn bất lực:

– Con… con bị yếu sinh lý nên không thể đáp ứng nhu cầu tình dục cho Mỹ Hạnh ba à…

Nghe xong ông Dậu tự nhủ thầm:

“Chuyện gì chứ chuyện đó tao biết… mày đủ sức đáp ứng thì con Hạnh nó đâu có đĩ đượi dữ vậy chớ!”

Rồi ông lại nghĩ:

“Mà cũng tội nghiệp cho thằng Minh… nó thì yếu còn con vợ nó thì dâm quá xá dâm… Nếu mình không chơi con Hạnh thì ra đường thế nào cũng có thằng khác chơi thôi. Như vậy có phải là uổng phí lắm không? Nhìn cái đít nó bước đi mà cứ ngoay ngoáy như mời gọi thì thằng nào mà không nứng cặc chớ?”

Tuy trong bụng cười thầm nhưng bên ngoài ông Dậu vẫn tỏ ra thông cảm với con trai mình:

– Chuyện đâu còn có đó… có gì từ từ tìm cách giải quyết con à… Hay con tìm bác sĩ giỏi khám và điều trị thử xem có kết quả không?

Vừa nghe xong Phúc Minh lập tức lắc đầu lia lịa:

– Con đi nhiều chỗ rồi ba… nhưng bác sĩ nói con bị chứng rối loạn cương dương nên khó mà làm ăn gì được… Bởi vậy nhiều lúc con muốn kiếm cớ chửi mắng… nhục mạ Mỹ Hạnh để cô ấy tức giận mà ly hôn với con rồi tìm một người chồng tốt hơn con, khỏe mạnh hơn con để cô ấy được hạnh phúc. Nhưng con vẫn còn yêu thương Mỹ Hạnh nhiều lắm nên con không muốn mất cô ấy ba ơi…

Ông Dậu gật gù vẻ thông cảm:

– Ừa… vậy bây giờ con định thế nào?

Phúc Minh cất giọng đều đều:

– Lúc đầu con định nhờ thằng Sơn giúp chuyện này, nhưng…

Nghe tới đây thì ông Dậu liền xua tay lắc đầu lia lịa:

– Không được đâu… thằng Sơn dù sao cũng là người ngoài con đừng có nhờ vả nó cho mang tiếng. Có gì cần giúp cứ nói với ba, mình là cha con ruột nên…

Nói tới đó ông Dậu chợt im bặt vì thấy mình sốt sắng quá cũng kỳ. Nhưng thằng Minh đã lên tiếng như vậy thì chắc nó cũng đã suy nghĩ kỹ rồi.

– Vậy giờ con định thế nào?

Ông Dậu len lén đưa mắt nhìn Phúc Minh rồi cất giọng khẽ khàng hỏi.

– Lúc đầu con định ly hôn để cho Mỹ Hạnh được tự do mà đi lấy chồng khác, nhưng con còn thương cô ấy lắm nên không muốn chia tay vĩnh viễn. Bởi vậy…

Phúc Minh dừng lại một chút rồi hít một hơi thật sâu rồi vừa thở ra vừa nói tiếp:

… bởi vậy con muốn nhờ thằng Sơn giúp con làm cho Mỹ Hạnh có thai… và cũng để cho cô ấy được thỏa mãn nhu cầu sinh lý của bản thân. Con bất lực nhưng con không đành lòng nhìn vợ con phải nhịn thèm ba à!

Nghe nhắc tới Hải Sơn, ông Dậu liền đưa tay ngăn lại:

– Thằng Sơn nó sống ngoài đường từ nhỏ tới giờ… rồi quen biết chơi bời không biết bao nhiêu hạng đĩ điếm, gái làng chơi… bây giờ không biết nó có bị dính si đa si điếc gì không nữa đây. Nhờ nó biết đâu lây bệnh cho con Hạnh thì tội nó lắm Minh à…

Phúc Minh đưa mắt nhìn ông Dậu:

– Vậy… ba giúp con nghe ba! Con thấy ba vẫn còn khỏe mạnh, sung mãn chuyện này lắm…

Ông Dậu không giấu được sự vui mừng trong lời nói:

– Cái này thì… ba giúp được. Nhưng mà lỡ con Hạnh nó biết con nhờ ba làm vậy rồi sao hả con?

Phúc Minh trả lời ông Dậu:

– Chuyện này là bí mật chỉ có ba với con biết thôi nghe ba. Ba đừng tiết lộ cho Mỹ Hạnh biết là được rồi, cứ xem như ba với cô ấy lén lút quan hệ sau lưng con mà con không hay biết gì…
– Vậy cũng được! Mà khi nào thì ba có thể…

Ông Dậu cất giọng ỡm ờ đưa đẩy, thế nhưng Phúc Minh thừa hiểu ý ông là gì nên liền trả lời ông Dậu:

– Ba đừng lo, tối nay con sẽ sắp xếp cho ba với Mỹ Hạnh làm chuyện đó với nhau. Thế nhưng trước mắt ba phải nghe theo lời con…

Rồi anh ghé sát vào tai ông Dậu thủ thỉ:

… phải thế này… thế này…

Nghe xong ông Dậu lập tức gật đầu cái rụp không cần suy nghĩ. Cái gì cái chứ cái chuyện làm tình với con Hạnh thì thằng Minh nó không cho mà ông còn lén lút ăn cho bằng được. Còn bây giờ nó đã cho phép rồi thì chẳng có lý do gì để ông phải từ chối một kèo cực kỳ thơm như thế cả. Bởi vì còn thở là còn dứt, còn sức là còn chơi. Hơn nữa con Hạnh ngon lành như thế ngu gì bỏ qua cho phí của trời cơ chứ!

Chương trước Chương tiếp
Loading...