Kẻ thất lạc

Chương 29



Phần 29

Cùng thời gian…

Giữa trời đêm âm u một chiếc du thuyền lặng lẽ bập bềnh theo mặt biển nhấp nhô. Tiếng khóc u oán thê lương của một cô gái văng vẳng như xa như gần làm cho sóng biển cũng thầm lặng buồn bã. Trên boong thuyền chỉ có một ánh đèn le lói ảm đạm phủ xuống mười người đàn ông bất động đầu cúi thấp vây quanh một gái và một cỗ thi thể của một người thanh niên.

– Em có biết mình tàn nhẫn với chị lắm không?
– Em lựa chọn cô ta. Chị không ngăn cản em… Nhưng em…
– Huy ơi…

Nhật Vy nghẹn ngào nước mắt giàn dụa thì thào như nói chuyện với em trai mình. Hai bàn tay nàng lem luốc vết máu đã khô, nhẹ nhàng dùng kim chỉ xỏ xuyên qua lớp da mặt của Nhật Huy. Nhìn gương mặt bảnh bao thư sinh thân thương của nó đang từng chút ghép lại thành hình hài nguyên vẹn nhưng vẫn không che giấu được một đường cắt ngang sống mũi nhăn nheo xấu xí trái tim Nhật Vy tan nát khổ sở chỉ muốn được chết cùng em.

– Em thích Khánh Phương. Chị hiểu rồi. Chị không trách em đâu… Chị sẽ cho cô ta đi theo hầu hạ em đời đời kiếp kiếp…
– Không không… Em không xấu. Làm sao cô ta có thể chê em trai chị xấu được chứ?! Chị sẽ làm cho cô ta trước khi chết… xấu xí hơn em nhiều… thật nhiều…
– Sao chứ? Em không muốn cô ta xấu sao? Vậy thì chị phải làm sao?

Trên nóc thuyền Hoàng Bá ngồi bất động trong bóng đêm bao phủ. Nghe lời nói lảm nhảm như tâm thần của con gái mà hắn không nhịn được lại đưa chai rượu lên nốc ừng ực rồi ho sặc sụa. Khóe miệng tràn máu đỏ. Hắn thật ân hận vì đã đem hai đứa con mình theo lần hành động này. Một người làm cha như Hoàng Bá lẽ ra phải nghĩ đến tính đố kỵ của Nhật Vy quá nặng. Lẽ ra hắn phải thấy được tâm trạng bất ổn của Nhật Huy mấy hôm nay. Lúc này thậm chí đến một lời oán trách con gái hắn cũng không dám nói ra, sợ rằng con bé sẽ nghĩ quẩn mà làm bậy.

– Đem hắn ra đây…

Nghe lời quát lạnh lùng của Nhật Vy, hai gã đàn ông kéo xềnh xệch một người đàn ông tay chân trói chặt đến giữa boong tàu. Người đó chính là Hoài Nam, kẻ đã lặng lẽ trốn đi khi đám người Hoàng Bá thất thủ. Hắn lúc này nào có dáng vẻ của một cậu Hai quyền thế dưới một người trên vạn vạn người. Hắn tóc tai tán loạn, miệng bị bịt kín, cả người run rẩy, tuyệt vọng nhìn Nhật Vy cầm một con dao găm lăm lăm bước tới.

– Tôi biết anh vô tội… Nhưng vợ anh, Khánh Phương đã hại em tôi đến mức này. Người ta nói vợ vay chồng trả mà.

Nhật Vy đẩy Hoài Nam nằm ngửa ra. Nàng ngồi lên ngực hắn. Ánh mắt nàng nghiền ngẫm nhìn lưỡi dao của mình lướt qua gương mặt điển trai đang kinh hãi đến tột độ bên dưới mình.

– Tôi sẽ không quá đáng… Tôi chỉ muốn mượn lớp da mặt của anh thay cho em trai tôi thôi. Nó chết rất thảm… Không thể để nó xấu xí như vậy được… Anh nói có đúng không?
– Ư…

Nghe lời Nhật Vy nói mà Hoài Nam kinh hoàng tột độ. Người phụ nữ mà hắn từng giày vò đến chán chê lúc này mái tóc xõa che phủ nửa khuôn mặt chỉ lộ ra trong bóng tối một cặp mắt và hàm răng trắng nhởn như một con ác quỷ. Hắn cố vùng vẫy nhưng không thể tránh thoát lưỡi dao lạnh lẽo của Nhật Vy lướt qua da mặt mình. Bên dưới của hắn đã rịn ướt, nước tiểu không thể kiểm soát tràn ra ướt cả đũng quần.

– Ư… A…

Khi lưỡi dao của Nhật Vy cắt vào da thịt làm cho Hoài Nam la hét tuyệt vọng. Nhưng tiếng hét của hắn không thoát ra được khỏi cái khăn bịt kín miệng nghe nghèn nghẹn en éc như một con heo bị đồ tể chọc tiết. Đám đàn ông đứng vây quanh không muốn nhìn cảnh tượng kinh hãi này. Nhưng không ai dám quay đi hay lùi lại. Bên trong buồng lái du thuyền còn một người nữa, Minh Tạo co ro hai tay bịt kín đầu không muốn nghe tiếng gào thét thảm thiết đau đớn kia…

– Bang chủ, người của chúng ta báo hơn hai tiếng trước lão Bắc đáp trực thăng xuống Đảo Vọng Phu… Bây giờ đang tất bật cho người chôn cất người chết còn xây dựng nhà mới cho đám dân làng…

Hoàng Bá ngửa đầu uống rượu vừa nghe thuộc hạ báo cáo. Nhưng tiếng la hét thảm thiết của Hoài Nam không ngừng lọt vào tai làm hắn rất khó chịu.

– DỪNG LẠI ĐI…

Tiếng quát lạnh lùng của Hoàng Bá vang vọng cả bầu trời đêm. Nhưng Nhật Vy như câm như điếc vẫn cầm chặt lưỡi dao đầy máu chăm chú như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật. Hoàng Bá tức giận, hừ lạnh. Một đạo thần thức vô hình đánh sâu vào đầu con gái của mình. Nhật Vy không kịp kêu lên tiếng nào cả người đổ gục xuống tại chỗ…

– MINH TẠO…
– Dạ… Vâng… Bang chủ… – Minh Tạo luống cuống từ trong buồng lái chạy ra.
– Ta giao Nhật Vy cho ngươi. Chăm sóc nó… Đừng để nó dính vào việc báo thù gì nữa…
– Vâng. Tôi đã hiểu.
– Hai ngươi… đặt thi thể cậu chủ lên thuyền phao… đưa đi thôi.
– Vâng…

Năm phút sau Hoàng Bá nhìn chiếc thuyền phao bập bềnh trên mặt biển trôi đi xa dần. Hắn quay lại nhìn xuống Hoài Nam một bên mặt máu bê bết đã sợ hãi không ra hình dáng gì. Đầu óc hắn xoay chuyển. Bàn tay hắn nắm chặt miếng ngọc bội nhà họ Ninh như muốn bóp vụn nó ra.

– Băng bó vết thương cho hắn.

Một gã đàn ông kéo khăn bịt miệng của Hoài Nam. Nhanh gọn lau máu rồi băng bó vết cắt dài trên mặt hắn.

– Ngươi biết cha ngươi giấu những miếng ngọc bội của năm gia tộc ở đâu chứ? – Hoàng Bá chợt lên tiếng hỏi.
– Vâng… Tôi biết… Tôi biết… – Hoài Nam lắp bắp trả lời.
– Được…
– Hết tốc lực về Kiên Giang… Cả đêm quay về thành phố… Sáng sớm ngày mai chúng ta huyết tẩy Dinh thự nhà họ Lê báo thù cho cậu chủ.
– Vâng, Bang chủ.

Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ke-that-lac/

2h00 sáng tại đảo Vọng Phu…

Làng Vọng Phu đêm nay thức trắng. Bầu không khí tất bật lúc này khác hẳn vẻ êm đềm trầm lắng của nơi này. Tiếng máy phát điện giòn giã không ngừng. Từng giàn đèn cao áp được dựng lên sáng rực cả ngôi làng nhỏ. Ngoài bãi biển xa xa là ba bốn chiếc thuyền chở hàng lớn neo đậu ánh đèn sáng rực cả mặt biển. Từng chiếc thuyền phao chở theo những chiếc quan tài, hàng hóa, thức ăn và dụng cụ lần lượt cập vào bờ. Hơn một trăm gã đàn ông người ướt mồ hôi không ngừng khuân vác đem lên tập kết lại thành một núi lớn. Náo động tại làng Vọng Phu bắt đầu thu hút không ít người dân trên đảo kéo đến xem. Họ túm tụm nhiều góc đứng nhìn những kẻ lạ mặt mỗi người một việc không ngừng nghỉ.

Từng căn nhà gỗ xiêu vẹo bị kéo sụp, thu dọn chỗ trống cho những tấm vách composite lắp ghép dựng đứng lên. Tốc độ hoàn thiện một căn nhà của đám đàn ông kia làm cho không ít người trố mắt sợ hãi.

Hơn hai mươi huyệt mộ được đào ngay ngắn thành hàng. Từng thi thể được bọc vải cẩn thận đưa vào quan tài an táng. Đám phụ nữ làng Vọng Phu chỉ cần cử ra năm người đại diện hướng dẫn an táng và làm việc với đại diện chính quyền địa phương báo tử cho từng người đã chết. Tất cả những công việc nặng nhọc khác đã có người làm thay cho họ.

Những người còn lại trong làng hơn hai trăm phụ nữ và trẻ em được tập kết lại trong một cái lều bạt dã chiến khổng lồ, bên dưới lót thảm êm ái. Mỗi người đều được phát một tấm chăn, một phần thức ăn, đồ uống… Họ sẽ ngủ trong này một đêm chờ đến sáng mai nhận căn nhà mới. Lúc này chỉ có đám con nít là vô tư chơi đùa ăn uống. Người lớn lại không buồn động đến đồ ăn, thì thầm bàn tán, ánh mắt họ đều mang theo vẻ mơ hồ lẫn nghi hoặc nhìn cảnh tượng bận rộn bên ngoài. Mới trôi qua hai tiếng bên ngoài đã đổi khác một trời một vực không còn nhận ra làng Vọng phu nghèo đói xưa kia nữa.

Khánh Phương đang ngồi xoa lưng cho một đứa trẻ ngủ. Ánh mắt nàng chốc chốc lại nhìn về phía những gã đàn ông lực lưỡng nhễ nhại mồ hôi ngoài kia. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng khẽ liếm qua bờ môi đỏ mọng… Mũi nàng như ngửi được mùi mồ hôi trên cơ thể họ. Lưỡi nàng như nếm được vị thơm ngon của những dòng máu đỏ rần rần chảy trong huyết quản của họ…

– Phương Phương… Đây là chuyện gì ah?

Đột nhiên một đám phụ nữ sà xuống ngồi quanh làm Khánh Phương bừng tỉnh bối rối đến đỏ mặt. Chợt nghe các chị gọi mình theo cách của Trung, đầu óc mê muội của nàng như được tắm qua nước mát thanh tỉnh hoàn toàn.

– Sao ạ?
– Chị muốn hỏi đây là chuyện gì? Tại sao nói… ngày mai mỗi người đều có nhà mới ah…
– Cái này là… Tâm ý của cha anh Trung. Ông muốn thay lời cảm ơn các chị đã chăm sóc anh ấy trong thời gian qua.
– Đồng thời chia sẻ một chút cho sự mất mát của làng mình đêm nay… Nếu bọn em không quay về…

Khánh Phương nói đến đây giọng nghẹn ứ hai mắt đỏ hoe không thể thốt nên lời. Hơi mười bàn tay phụ nữ đầy vết chai sạn nắm chặt tay nàng, lòng nàng như nhận được một dòng suối ấm áp toàn thân nhẹ nhõm buông lỏng.

– Chuyện đó đâu ai biết trước chứ. – Chị Minh đầu còn băng bó thì thào nói. – Nếu em nói như vậy… Thì nên nói do mấy chị đưa hai em về đây…
– Không… Chị đừng nói như vậy… Em… – Khánh Phương gạt nước mắt nắm tay chị.
– Haizz… Được rồi. Không ai trong làng này trách tụi em đâu. Sống chết có số… Chết ở đây ít ra còn được chôn cất đàng hoàng. Còn hơn chết ngoài biển đến mẩu xương cũng không quay về được…
– Đúng đó…
– Thôi, không nói chuyện buồn nữa. Giờ này là qua ngày mới rồi. Phải vui vẻ lên…
– Cha của Trung giàu lắm sao?
– Dạ… – Khánh Phương không phủ nhận, gật đầu.
– Giàu cỡ… lão Bâng ngoài thị trấn không?
– Phì… Lão Bâng mà nhằm nhò gì…
– Không nhằm nhò mà người ta được xem như chủ đảo à?
– Đúng ah… Lão có vài chục cái thuyền cá đó… Người ta nói đợt thuyền về thương lái trả lão cả bao tải tiền…
– Wah… Kinh khủng như vậy.
– Hi hi…

Khánh Phương nghe mấy chị bàn tán tranh cãi mà không nhịn được che miệng cười. Nàng không hề khinh thường sự hạn hẹp về tầm nhìn của họ. Đôi khi ánh mắt thiển cận chỉ nhìn thấy vật trước mắt mới đem lại cho người ta tâm tính chất phác thiện lương. Trong mắt Khánh Phương những người phụ nữ này còn tốt hơn bao nhiêu kẻ giàu có nhưng mưu mô xảo quyệt không gì không làm.

Khánh Phương cũng thầm cảm ơn cha nuôi. Từ lúc gặp lại đến giờ ông chưa hề hỏi nàng về chuyện giữa nàng và Trung, cũng không nhắc đến mối quan hệ hôn nhân của nàng với Hoài Nam. Ông còn rất hào phóng huy động toàn bộ nguồn lực của The Eden từ Thổ Chu ồ ạt đổ sang đây mới tạo nên một kỳ tích vô tiền khoáng hậu như vậy.

3 giờ sáng…

Cách cái lều phụ nữ tập kết hơn trăm mét trên một ngọn đồi nhỏ được dựng lên ba cái lều trắng ngay ngắn. Phía sau còn có một nhà tắm, nhà vệ sinh dã chiến quây bạt xung quanh. Nơi này là dành cho gia đình nhà họ Lê trú ngụ trong hai ngày tới. Cái lều ở giữa là của ông Bắc. Bên phải là của Khánh Phương và Hoài Trung. Còn bên trái là của Hòa Phát Hậu Nhân bốn người.

Lúc này bên trong lều bên trái đã vang lên tiếng ngáy trầm bổng lên xuống của bốn gã đàn ông vô cùng mệt mỏi. Lều giữa của ông Bắc vẫn còn ánh đèn điện le lói.

– Cậu nói đoạn video này được đưa lên mạng đã bao lâu?

Ông Bắc ngồi dưới ánh đèn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình cái laptop trước mặt. Giọng nói của ông qua điện thoại đầy vẻ nghiêm trọng.

– “Ông chủ, nó đã đưa lên 15 tiếng đồng hồ trước… Tôi đã cố hết sức ngăn chặn phá hỏng các tài khoản chia sẻ nhưng thật quá nhiều không thể ngăn nổi…” – Một giọng đàn ông đầy vẻ chán chường mệt mỏi báo cáo.
– “Hiện giờ đã có kẻ kích động dân chúng tụ tập ngoài quảng trường thành phố. Chúng kêu gọi người với lý do chính nghĩa quét sạch ma tu… Nhưng theo thông tin chúng tôi tìm được. Có kẻ giật dây kích động dân chúng. Còn có kẻ tài trợ tiền, phát thức ăn thức uống…”

“Tít… Tít…” – Đột nhiên có cuộc gọi khác gọi đến. Ông Bắc nhìn màn hình, hai mắt liền co rút lại nhìn chằm chằm vào dãy số điện thoại của Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh. Ông nghiến răng bấm từ chối cuộc gọi.

– “Ông chủ. Tôi nghĩ ngay ngày mai ông nên quay về thành phố… Nhưng phải bí mật điểm hạ cánh. Sau đó tránh mặt một thời gian tìm cách phủi sạch liên quan đến chuyện này…”
– Tôi hiểu. Cậu tiếp tục theo dõi. Đặc biệt chú ý những kẻ giật dây kích động dân chúng tụ tập… Đặc biệt lưu ý báo cáo cho tôi số lượng tu chân giả trong đó và hướng đi của chúng…
– “Vâng ạ.”

Ông Bắc tắt máy, tay bóp bóp trán khổ sở suy nghĩ. Chợt nghe được tiếng bước chân bên ngoài, bên dưới thần thức của ông bao phủ, Khánh Phương mang theo một thau nước dơ từ trong lều của mình bước ra. Hẳn là con bé vừa tẩy rửa thân thể cho Hoài Trung.

Thời gian quá gấp gáp làm cho ông Bắc đau đầu suy nghĩ. Ông đã xác định mình không thể tìm được miếng ngọc bội trên người Hoài Trung. Điều đó không cần thiết nghĩ đến nữa. Nhưng ông vẫn muốn tìm ra bí mật đã tạo ra thứ kỳ ảo kia bên trong đan điền của hắn. Rõ ràng là hắn Thiên cấp Hỏa hệ, công pháp ghi dấu trên kinh mạch hắn cũng là Hỏa hệ… Nhưng thứ ông nhìn thấy bên trong đan điền Trung lại không phải là Kim đan đỏ rực lửa như của ông. Nó là một thứ lấp lánh chói mắt như mặt trời lại dường như không hừng hực thiêu đốt mà dung hòa cả năm nguyên tố. Đúng như vậy… Đó là sự dung hòa năm nguyên tố tương tự như bí pháp An nam ngũ hành hợp kích.

Ông Bắc đứng phắt dậy. Quá vội vàng đầu va vào cái bóng đèn trên nóc lều. Ông cũng chẳng quan tâm mà chắp tay sau lưng đi qua đi lại… Hai nắm tay càng siết chặt phát ra âm thanh răng rắc. Ông có thể lập tức đem Hoài Trung rời khỏi đây ngay trong đêm nay từ từ tìm cách khai thác ký ức của nó… Nhưng ngày mai làn sóng diệt ma tu bùng nổ vô số kẻ săn lùng nếu không có sự bảo vệ của ông, Khánh Phương xem như cầm chắc cái chết… Vậy ông giữ Hoài Trung như một cái xác bất động bên mình cũng không có tác dụng gì. Mối liên kết tinh thần giữa hai đứa nó thật làm ông chỉ muốn phát điên…

“Reng…” – Chợt chuông điện thoại lại reo lên làm ông Bắc nghiến răng giận dữ. Nhìn thấy lại là số của Thiếu tá Cảnh, ông mím môi suy nghĩ thật nhanh rồi bấm nhận cuộc gọi.

– Ông có biết là hơn 3 giờ sáng rồi không hả? Tôi nghĩ tôi và ông cũng không thân thiết đến mức giờ này gọi điện tâm sự chứ?

Lời nói châm chọc đùa giỡn của ông Bắc dường như chả có tác dụng gì với người bên kia. Giọng nói ông Cảnh đầy âm trầm vang lên trong điện thoại:

– “Ông đã xem đoạn video trên mạng chứ? Suy đoán của chúng tôi không hề sai… Chẳng qua là bây giờ chúng tôi không cần tìm dấu vết chứng minh nữa rồi. Ngay bây giờ tôi sẽ cho người ra đảo Vọng Phu áp giải Khánh Phương về thẩm vấn…”
– Khoan đã… Ngày mai tôi sẽ đưa Khánh Phương về giao nộp cho ông…

Trong đầu ông Bắc chợt lóe lên một ý nghĩ. Nếu ông không thể bảo vệ Khánh Phương trước làn sóng điên cuồng của dân chúng… Vậy tại sao không giao của khoai lang nóng bỏng tay này cho ông Cảnh chứ?! Ông ta có thể huy động cảnh sát, còn cả quân đội hỗ trợ dẹp yên làn sóng nổi loạn kia. Khánh Phương ở trong tù cũng không ảnh hưởng gì. Nàng cùng lắm chỉ bị xử phạt tù một hai năm vì ngộ sát một tên thanh niên cưỡng bức mình. Trong thời gian đó ông hoàn toàn đủ khả năng lục lọi ký ức của Hoài Trung cướp đoạt tất cả truyền thừa của lão tổ nhà họ Ninh. Còn bản thân ông xuất hiện trong video có rất nhiều cách để giải thích. Còn tính mạng ba đứa nhóc kia…

– “Ông không biện minh nữa sao?” – Ông Cảnh ngạc nhiên.
– Biện minh cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Haizz. – Ông Bắc thở dài.
– Không sai… Tôi cũng đã ở đó chứng kiến tất cả. Đêm đó Khánh Phương say rượu bị ba tên thanh niên cưỡng bức. Con bé nửa chừng thức tỉnh tức giận đã… hút khô một kẻ trong đó… hai tên còn lại bỏ chạy bị nàng lần lượt đánh chết. Đứa con gái cuối cùng vì sợ hãi mà ngất đi cũng bị nàng đánh chết.
– Lúc đó tôi không kịp ngăn lại… vì muốn bảo vệ danh dự gia tộc nên tôi đã dùng tu chân hỏa thiêu đốt ba thi thể… phá hủy hiện trường.

Ông Bắc nói xong một lúc ông Cảnh vẫn không lên tiếng. Một lúc sau ông ta chợt hỏi:

– “Ông nói mình chứng kiến tận mắt. Vậy ông có thể nói cụ thể Khánh Phương ra tay giết ba nạn nhân còn lại như thế nào không?”

Ông Bắc nhắm mắt mường tượng lại lúc đó mình đã ra tay thế nào. Ngập ngừng nói:

– Khánh Phương… dùng trảo. Một trảo thủng đầu tên thứ hai… tiếp tục chém nát thi thể của tên thứ ba… khi quay lại xe thì phát hiện con bé nằm bên vệ đường đã tỉnh lại nên lao đến vặn gãy cổ nó…
– “Phong huyết trảo của ma tu chăng?”
– Có lẽ là vậy…
– “Tốt lắm… Cảm ơn sự hợp tác của ông. Ngày mai khi cùng Khánh Phương quay về thành phố vui lòng cung cấp lộ trình của ông để chúng tôi chuẩn bị công tác bảo vệ…”
– Vâng, nhất định rồi. Xin chào.

Lúc này bên trong phòng Cảnh sát đặc biệt…

Ông Cảnh ngồi sau bàn làm việc, hai mắt thâm quầng mệt mỏi, tắt điện thoại. Ba người cảnh sát ngồi phía trước bàn lập tức thẳng người nhìn ông chờ đợi. Họ đều nghe được nội dung cuộc điện thoại. Trên bàn còn có máy ghi âm chuyên dụng để lưu lại bằng chứng.

– Thiếu tá?! Thật sự là toàn bộ bốn người do Khánh Phương giết?
– Không phải. – Thiếu tá Cảnh xoa xoa hai bên đầu nói. – Ông ta nói dối… Ít nhất ngoài kẻ đầu tiên… Còn lại tôi có thể nói ra vài sơ hở trong lời nói của ông ta…
– Thứ nhất. Qua video an ninh của du thuyền đêm tiệc cưới. Chúng ta có thể kết luận Khánh Phương không hề uống rượu. Đến lúc du thuyền bị tấn công, cứu người bị nạn, đến lúc rời khỏi du thuyền cô ta vẫn đi đứng bình thường… Nào có vẻ gì say rượu đến mức bị cưỡng bức mà không biết?
– Thứ hai. Khi kẻ đầu tiên chết, kẻ quay video kinh sợ đánh rơi máy, Khánh Phương vẫn bất động không có dấu hiệu thức tỉnh.
– Thứ ba. Phong huyết trảo của ma tu khi đâm vào sọ người sẽ gây đóng băng toàn bộ đầu của nạn nhân. Dù ông Bắc có dùng tu chân hỏa thiêu đốt cũng không thể hoàn toàn ra tro như vậy được. Ít nhất cũng để lại nhiều phần không thể thiêu đốt trọn vẹn.
– Thứ tư. Vẫn là phong huyết trảo… Theo bí sử An Nam, phong huyết trảo cực kỳ sắc bén không sợ đao kiếm. Nhưng một ngón tay người phụ nữ có thể dài bao nhiêu? Đâm vào ngực người đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc chạm được tới trái tim của hắn… Điểm lợi hại nhất của Phong Huyết trảo chính là cái tên phong huyết của nó… linh lực ma tu cực lạnh tràn vào cơ thể nạn nhân đóng băng toàn bộ máu huyết sinh cơ mới là thứ đoạt mạng.
– Nhớ lại đống tro thiêu đốt của kẻ thứ ba mà xem… Đó chắc chắc là một đống thịt nát trước khi bị thiêu đốt. Thử tưởng tượng mỗi ngón tay của Khánh Phương tương tự như một con dao thái lan. Đưa cho cô ta mười con dao như vậy bảo cắt nát một thi thể một thanh niên 17 tuổi thành thịt vụn bao gồm cả xương… Liệu cô ta có làm được không? Đó là chưa nói… Linh lực của cô ta còn đông lạnh các khối thịt thành băng cứng càng gây thêm khó khăn…
– Thứ năm. Càng quá vô lý. Ông Bắc bảo mình chứng kiến toàn bộ nhưng không kịp ngăn cản. Ông ta là Kim Đan đấy… Còn Khánh Phương dù là ma tu thì tu vi của cô ta là gì chứ? Ông ta có đi bộ thong thả cũng ít nhất cứu được một người trong số đó.
– Ha ha… – Ba người cảnh sát không nhịn được bật cười.
– Vậy… Tại sao ông ta muốn nói dối? Chạy tội cho mình sao? – Một người cảnh sát lên tiếng hỏi. – Ông ta biết rõ dù thừa nhận ba kẻ còn lại do chính tay ông ta giết thì chưa chắc là chính phủ sẽ cho phép chúng ta động vào ông ta.
– Không phải là chưa chắc. Mà là hoàn toàn không thể. Ít nhất trong tình thế hiện nay… – Ông Cảnh thở dài nói.
– Vậy ông ta còn đổ tội hết cho Khánh Phương làm gì?
– Ông ta muốn mượn tay chúng ta bảo vệ cho Khánh Phương. – Ông Cảnh giọng âm trầm trả lời.

Ba người cảnh sát trẻ đều im lặng. Dĩ nhiên họ hiểu được ông nói bảo vệ một ma tu có ý nghĩa thế nào. Đó là đối chọi trực tiếp với làn sóng phẫn nộ điên cuồng của dân chúng, trong đó còn bao gồm cả vô số tu chân giả.

– Số lượng bây giờ bao nhiêu rồi?
– Báo cáo thiếu tá… Khoảng hơn hai ngàn người. Tiếp tục gia tăng…

Nghe được con số đó bốn người trong phòng hoàn toàn chìm vào im lặng. Đó là số người bị kêu gọi kích động đang tụ họp lại trên quảng trường chính của thành phố…

– Haizzz… Vừa hay tin Tấn Vương thiệt mạng trong vụ nổ biệt thự thì bây giờ đến hai nhà của hai nạn nhân còn lại… – Một người cảnh sát mệt mỏi nói.

Từ lúc đám người kích động tụ tập cảnh sát rất nhanh đã tìm ra được người giật dây phía sau. Đó là ba mẹ của Trần Minh Hoàng và Đỗ Duy Hải. Hai bên gia đình hai kẻ này đều là tài phiệt một phương, tiền tài vô số… Bình thường họ sẽ không dám động đến ông Bắc nhưng tình huống này đã khác. Nhờ sức mạnh của số đông họ không có gì phải ngại một người, dù kẻ đó là một Kim Đan cường giả.

– Thiếu tá, tôi nghi ngờ nguyên nhân đầu tiên mà ông Bắc muốn tiêu hủy hiện trường. – Người cảnh sát nữ chợt lên tiếng. – Không đơn giản chỉ là che giấu thân phận ma tu của Khánh Phương…
– Tôi hiểu cô nói đến việc gì. Tôi cũng phát hiện ra điều đó… – Ông Cảnh gật gù nói.
– Điều gì vậy Trung Úy?
– Đây… Từ cảnh đầu video cảnh Khánh Phương bị cưỡng bức hoàn toàn không thấy quần áo của cô ta… Dù là một mảnh vải xé bỏ cũng không. Đến lúc điện thoại rơi xuống đất… ta thấy được dưới mặt đất cũng trống trơn không có một mảnh vải nào.
– Dĩ nhiên… Rất có thể chúng cởi quần áo Khánh Phương vứt trong xe rồi sau đó đưa cô ta lên trước xe để hành sự… Nhưng nên biết không gian bên trong của chiếc Lamborghini rất chật hẹp. Khánh Phương lại là một người phụ nữ có chiều cao 170cm… Thứ tự sự việc diễn biến như vậy rất phi logic đối với hành vi của con người.
– Ý Trung Úy là… Khánh Phương khi bị ba đứa thanh niên tìm thấy vốn không mặc gì trên người?
– Đúng vậy. Không những không mặc gì… Còn không có ý thức…
– Là… ông Bắc sao? – Người cảnh sát trẻ sửng sốt hỏi.
– Tôi có thể khẳng định đến tám phần. Nhất là thêm vào lời đồn về tư chất Thuần âm chi thể và thời gian ông Bắc tấn chức Kim Đan quá trùng hợp… – Ông Cảnh gật gật đầu.
– Nhưng chúng ta vẫn không làm gì được ông ta… – Người cảnh sát trẻ có vẻ hậm hực nói.
– Thật ra việc này không quá liên quan đến vụ án. Khánh Phương dù có ý thức hay không thì cô ta vẫn gây ra cái chết cho nạn nhân Hoàng. Việc cô ta phải chịu mức hình phạt nào không do chúng ta phán xét…
– Tôi để Trung Úy Xuân nói ra nghi vấn cuối cùng chỉ để mọi người hiểu được nghi phạm mà chúng ta sắp bảo vệ vào ngày mai… Dưới góc nhìn của cá nhân tôi, không phải là Đội trưởng Đội điều tra Đặc biệt… Thì Khánh Phương chính là nạn nhân thứ năm của vụ án này.

“Tin tin…” – Đột nhiên điện thoại ông Cảnh rung động. Ông mở màn hình nhìn lướt qua nét mặt trở nên khó xem cứng ngắc.

– Sao vậy Thiếu tá?!
– Tôi vừa nhận được chỉ thị của chính phủ… – Ông Cảnh ôm đầu, giọng khàn đặc. – Cảnh cáo chúng ta không được đối đầu với làn sóng phẫn nộ của dân chúng.

Phòng làm việc lặng ngắt không ai tiếp tục nói tiếng nào. Những gương mặt tràn đầy nét mệt mỏi lúc này càng thêm vào vẻ chán chường thất vọng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...