Kẻ thất lạc
Chương 30
Cùng thời gian, tại đảo Vọng Phu…
Bên trong lớp vải quây cao quá đầu, Khánh Phương toàn thân lõa lồ đứng bên dưới vòi sen tắm rửa. Miệng nàng ngân nga hát khẽ toàn thân thoải mái vì mùi hương sữa tắm quen thuộc. Khi cha nuôi đến, chú Đức còn chu đáo lấy cho nàng ít quần áo và sữa tắm trong phòng ngủ mà nàng quen thuộc. Qua hai ngày trải qua thật nhiều chuyện nguy hiểm tinh thần lúc nào cũng căng thẳng Khánh Phương thậm chí đã quen với cảm giác cơ thể mình dơ bẩn nhớp nháp. Lúc này được tẩy rửa sạch sẽ cảm giác thật thoải mái không sao tả xiết.
Nơi này dĩ nhiên không có nước ấm nhưng cơ thể nàng vẫn không hề thấy lạnh lẽo. Hai tay nàng xoa đều lớp xà phòng trơn trượt lên hai bầu vú căng tròn mịn màng của mình. Lúc này nàng chỉ muốn có hai bàn tay ấm áp của đàn ông vuốt ve xoa nắn chúng. Còn có một cái miệng đàn ông bên dưới chui rúc vào giữa hai chân mà ngậm lấy âm hộ nàng… Khánh Phương thở hắt ra một hơi lấy lại bình tĩnh.
Từ lúc tạo nên tinh thần liên kết với Trung tất cả ham muốn nhục dục của nàng như gom lại về một mình anh. Anh như trở thành người đàn ông duy nhất trên thế gian này đối với nàng. Nhưng đêm nay sau khi cố gắng hút đi một phần tử khí bên trong vết thương của Trung sự cân bằng trong đan điền nàng một lần nữa mất đi. Sự ham muốn khao khát kỳ lạ đối với đàn ông từng ám ảnh nàng nhiều ngày trước một lần nữa quay lại…
Chợt phía sau vang lên âm thanh loạt xoạt của lá cây làm Khánh Phương giật thót. Nàng định quay lại nhìn chợt nhớ ra mình còn là một Trúc cơ giả. Không cần quay lưng, thần thức Khánh Phương phóng ra ngoài. Lập tức hình ảnh của một kẻ lén lút trên tán cây hiện ra trong đầu nàng. Không nhìn thấy kẻ đó thì thôi… Thấy rồi Khánh Phương vừa tức vừa buồn cười. Nàng thật không ngờ tên Văn Hòa này lại có sở thích nhìn lén phụ nữ tắm rửa. Sự lén lút của anh ta làm Khánh Phương bực mình. Nhưng càng làm cho nàng buồn cười và khó hiểu hơn là Văn Hòa cần phải nhìn lén nàng khỏa thân sao? Anh ta đâu phải chưa từng nàng không mặc quần áo? Thậm chí hai người còn suýt xảy ra việc kia nữa…
Lúc này, hai gò má Khánh Phương chợt nóng ran lên. Trong thần thức bao phủ nàng thấy được Văn Hòa đang cho tay vào quần… Còn không ngừng vọc vọc mà cái mặt cứ nghệt ra.
– “Anh có thôi đi không hả?”
Đột nhiên nghe được tiếng quát của Khánh Phương vang lên trong đầu Văn Hòa suýt nữa thì té nhào xuống. Hắn lúng túng mặt đỏ bừng rút tay ra khỏi quần, vội vàng tuột xuống. Lúng túng thế nào hắn rơi thẳng vào trong buồng vây bằng vải mà Khánh Phương đang tắm. Nhìn cơ thể mỹ miều tuyệt đẹp trước mặt còn đang quay lưng về phía mình, hai tay che kín mặt, Văn Hòa vội nuốt khô một ngụm nước miếng.
– Em dâu… Anh xin lỗi… Anh…
Văn Hòa lúng túng mặt đỏ bừng, giở lớp vải quây định chui ra. Chợt một cánh tay trắng ngần ngăn hắn lại… Khánh Phương mặt đỏ ửng nhìn chằm chằm tên đàn ông còn thấp hơn mình một chút mà lòng dâng lên một cảm giác ham muốn kỳ lạ.
– Anh… thích nhìn lén em tắm sao?
– Anh… Ôi… Thật xấu hổ. Anh thật là… thật là… có tật xấu này… – Văn Hòa mặt đỏ bừng lúng túng gật đầu.
– Thật lạ ah… Không phải nhìn trực diện… sẽ thích hơn sao?
Khánh Phương ghé sát anh ta. Mùi đàn ông trên người anh ta làm nàng mê mẩn.
– Ha ha… Dĩ nhiên trực diện phải thích hơn rồi… Nhưng lén lút vẫn có cái đặc biệt ah…
Văn Hòa biết đêm nay mình đã trúng mánh nên tự nhiên thoải mái hơn nhiều. Hắn vòng tay ôm cơ thể mềm mại mê người của Khánh Phương vào lòng, tay bắt đầu mân mê vuốt ve bầu vú căng tròn của nàng. Ôi… Cảm giác tuyệt vời này thật làm hắn nhớ muốn chết. Không phải Văn Hòa chưa từng nghĩ ve vãn em dâu dâm đãng của mình lên giường ôn lại kỷ niệm. Nhưng từ lúc Khánh Phương thiết lập quan hệ với Hoài Trung ánh mắt nàng nhìn tất cả đàn ông đã hoàn toàn khác biệt như cách xa vạn dặm. Bốn anh em hắn dù nuối tiếc cũng không dám mạo phạm nàng nữa… Không ngờ hôm nay ngọn gió nào thổi qua đã trả về cho hắn cô em dâu xinh đẹp vừa dâm đãng mà mỗi đêm hắn nhớ mong.
– Sau đêm ở hồ bơi đó… Anh có nhớ em không?
Khánh Phương nhẹ nhàng mở khóa quần cho Văn Hòa để nó rơi tuột xuống đất. Bàn tay mềm mại của nàng cầm lấy dương vật cứng rắn của anh ta mơn man vuốt ve.
– Nhớ ah… Anh nhớ em muốn chết…
Văn Hòa đón lấy đôi môi ướt át của Khánh Phương mà hôn. Hai đôi môi khóa vào nhau trao qua vị ngọt ngào mê đắm.
– Anh không sợ em sao? Em có thể hút người ah… – Khánh Phương hổn hển cơ thể vặn vẹo không ngừng được hai tay anh ta xoa nắn.
– Anh biết em là ma tu… Nhưng em không giống những ma tu khác… Nếu không Phan Võ đã sớm bị em hút khô rồi… không đến lượt kẻ khác hấp khô hắn rồi đổ oan cho em như vậy ah…
– Anh cũng biết em là ma tu?! – Khánh Phương ngạc nhiên hỏi lại.
– Ây da… Xem ra có mình em biết về thân phận mình cuối cùng ah.
– Nhưng anh vừa nói là… Phan Võ đã chết? Em còn bị đổ tội giết anh ta? – Khánh Phương sửng sốt hỏi.
– Em không biết? Hắn bị người ta hút đến còn mỗi bộ da cuốn lại thả trôi lềnh bềnh dưới đáy hồ bơi… Bọn anh đều biết không phải em làm. Do em đã được Hoài Trung cứu đi… Nhưng khi Bác Ba hỏi… Anh thật sự không dám nói… Em biết bác Ba nghiêm khắc thế nào mà… Xin lỗi em dâu… Nếu bác Ba biết không phải em làm có khi đã không sai người…
– “Hừ…”
Văn Hòa đang huyên thuyên chợt trong đầu vang lên một tiếng hừ lạnh làm cả người hắn chao đảo suýt ngất. Gương mặt hắn tái nhợt sợ hãi nhìn về phía căn lều xa xa còn ánh đèn leo lét.
– “Còn không cút về ngủ…”
Giọng nói lạnh lùng của ông Bắc vừa vang lên trong đầu, Văn Hòa lập tức kéo quần lên. Mặc kệ nó ướt sũng chảy nước ròng ròng…
– Xin lỗi em dâu… Anh… Anh tự nhiên đau bụng. Anh về ngủ đây…
Trước ánh mắt ngạc nhiên ngỡ ngàng của Khánh Phương, hắn vén tấm vải quây nhảy tót ra ngoài chạy như ma đuổi.
– Đau bụng mà về ngủ sao? Thật kỳ lạ…
Khánh Phương miệng lẩm bẩm. Văn Hòa rời đi làm ngọn lửa ham muốn trong cơ thể nàng càng hừng hực khó chịu. Khánh Phương lặng lẽ lau khô người, mặc lên người một chiếc váy dài nàng xin được của các chị trong làng.
Khi Khánh Phương chui vào trong lều của mình và Hoài Trung thì sửng người ngạc nhiên phát hiện ra cha nuôi đang ngồi bên cạnh tay đặt lên mệnh môn của anh. Nàng không dám làm ồn chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Đầu Khánh Phương cúi thấp ánh mắt vẫn không cưỡng được lén nhìn lên cha nuôi. Sức hút của ông so với Văn Hòa còn mạnh mẽ hơn cả trăm lần. Không liên quan đến tuổi tác hay hình thể mà là huyết mạch đỏ hồng trên cơ thể ông trong mắt Khánh Phương lúc này như một mặt trời soi sáng khoảng trống vắng tăm tối trong người nàng.
– Xem ra… Chỉ có con mới chữa trị được cho nó. Ta thật sự không có cách nào. Thứ tử khí kia quá kinh khủng. Nếu không phải là nó mà hai đao kia rơi trên người ta, ta đã sớm toi mạng…
Ông Bắc rụt tay về thở dài nói với Khánh Phương. Thật ra lời này ông đã chuẩn bị sẵn để nói. Vừa rồi ông vẫn không thăm dò được bất cứ điều gì trong cơ thể Trung. Bên trong cơ thể nó như một thành lũy tường đồng vách sắt hoàn toàn khép kín mọi kẽ hở. Xem ra chỉ có cách mà ông nghĩ ra…
Nhiều năm trước ông đã tìm được một bí pháp song tu vô cùng thần diệu. Dùng cơ thể người phụ nữ làm trung gian để bắt cầu xâm nhập thức hải của kẻ khác. Bí pháp này thoạt nhìn là giao hợp ba người hai nam một nữ nhưng vẫn gọi là song tu vì thật sự kẻ thứ ba chỉ là mục tiêu khai thác mà thôi. Ông vốn định dùng thứ này để khai thác bí mật nhà họ Ninh qua Ninh Hải Thuận. Nhưng khổ nỗi Trần Quý Liên vợ ông là một người phụ nữ truyền thống đến xương tủy. Và sau đó tình cờ ông biết được trong đầu Ninh Hải Thuận cũng không có gì đáng giá để mình khai thác. Nên thôi…
Nhưng tình thế ngày mai ông Bắc đã bị ép đến bước đường cùng buộc phải hành động ngay đêm nay. Vốn ông cũng không dám nghĩ đến phương pháp này… Ai sẵn lòng giao hợp với một ma tu chứ?! Nhưng sau khi nghe được lời nói của Văn Hòa ông đã hiểu ra… Mọi việc không như mình nghĩ. Ông thật sự không biết Khánh Phương làm cách nào để thần trí thanh tỉnh nhưng con bé thật sự có thể làm được. Vấn đề còn lại là làm sao ông có thể mở miệng nói ra một chuyện như vậy với con dâu mình chứ? Thần trí Khánh Phương cần thanh tỉnh không chỉ vì sự an toàn của ông, mà còn là yêu cầu bắt buộc… Bí pháp này bắt buộc người nữ phải ở trạng thái tỉnh táo, hơn nữa là tự nguyện. Nếu không thì chẳng mang đến hiệu quả gì…
Không thấy Khánh Phương nói tiếng nào ông Bắc hơi ngạc nhiên nhìn sang. Bắt gặp ánh mắt mê man như câu hồn của con bé nhìn mình, toàn thân ông thoáng chấn động cứng đờ như mất kiểm soát. Một, hai, hai giây trôi qua, ông Bắc bừng tỉnh, trán toát mồ hôi, thầm rùng mình sợ hãi. Khả năng mị hoặc của ma tu huyết nhãn thật đáng sợ như trong truyền thuyết… Hai giây dù rất ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho người đối diện chém rơi đầu ông. Nhưng tại sao con bé lại thu triển thứ đó trên người mình nhưng vẫn không làm điều gì với mình… Hay là Khánh Phương cũng không biết mình vô tình thức tỉnh một trong những năng lực lợi hại nhất của ma tu?
– Cha… con xin lỗi…
Khánh Phương mặt đỏ như gấc chín cúi gằm xuống. Khó khăn lắm nàng mới dời được ánh mắt mình ra khỏi người cha nuôi. Giây phút này trái tim nàng đập rất nhanh chỉ muốn đứng lên lao ra khỏi căn lều nhỏ hẹp này. Nhưng cơ thể ông như một khối nam châm lớn giữ chân nàng không đứng lên nổi…
– Xem ra đúng như ta nghĩ…
Ông Bắc chợt ghé sát vào người Khánh Phương thì thầm. Khí tức đàn ông của ông làm toàn thân nàng như nhũn ra… Đầu cúi thấp, nàng lí nhí hỏi:
– Cha nghĩ cái gì ah?
– Ta nghĩ… Biện pháp hút tử khí của con thật sự hiệu quả. Nhưng nó sẽ gây mất cân bằng linh lực ma tu trong cơ thể con… Cần dương khí đàn ông bổ sung… xem ra con phải hy sinh không ít rồi… – Ông ghé sát vào vành tai ửng hồng run rẩy của Khánh Phương, hôn nhẹ lên nó.
– Con… con tự nguyện mà…
Khánh Phương chỉ thấy trái tim mình nhảy lên thon thót. Nàng muốn né tránh đi nhưng cơ thể lại không nghe lời của nàng nữa. Vành tai nhỏ của nàng truyền đến cảm giác nhột nhạt làm cho toàn thân nàng run lên lẩy bẩy. Khánh Phương thổn thức nhìn bàn tay của cha nuôi nhẹ nhàng đặt lên ngực nàng. Tay ông bắt đầu xoa nắn hai bầu vú căng tròn mềm mại của nàng. Qua một lớp vải mỏng da thịt nàng cảm nhận được hơi nóng trên bàn tay ông truyền vào làm cho bên dưới nàng bắt đầu ẩm ướt không thể kiểm soát.
– Để ta giúp con… Được không?
Khánh Phương không trả lời, hai gò má nóng rực như có lửa. Hai mắt nàng nhắm chặt chỉ cảm nhận được chiếc váy của mình đang từng chút được cha nuôi kéo cao lên. Hai cánh tay nàng như có người khác điều khiển giở cao cho ông cởi nó ra khỏi người nàng. Giây phút này trái tim nàng đập nhanh không tưởng. Nàng đang toàn thân trần truồng ngồi trong vòng tay của cha chồng mình. Ông rất nhẹ nhàng không vồ vập. Nhưng từng cái vuốt ve mơn man đều làm cho da thịt nàng rúng động run rẩy.
– Con rất đẹp…
Ông Bắc nhìn bàn tay mình nhào nặn hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của Khánh Phương vừa thầm thì thật nhỏ. Ánh mắt ông mê mẩn ngắm nhìn thân thể vưu vật lõa lồ trước mắt mình… Ông không phải khen suông như một lời đường mật ve vãn mà là thật sự thưởng thức thân thể mê người của con dâu mình. Ông cúi xuống áp mặt vào hai bầu vú non mềm thơm ngát của Khánh Phương bắt đầu thích thú hôn hít…
– Ư…
Khánh Phương bật rên khẽ mặt đỏ ửng hai mắt nhắm chặt không dám nhìn nhưng tấm lưng nàng vẫn vô thức ưỡn lên như dâng trọn hai vú của mình cho cha nuôi. Hai đầu nhũ hoa đỏ hồng nho nhỏ của nàng đã sớm săn cứng bị ông ngậm lấy mút mút chùn chụt làm toàn thân nàng thổn thức mềm nhũn. Khánh Phương ngả lưng xuống nệm bên cạnh Hoài Trung, cánh tay choàng qua cổ cha nuôi kéo ông theo mình.
– Ôi…
Khánh Phương há hốc thở dốc nhìn hai tay ông vò nắn hai bầu vú mình vun lên để miệng ông say mê ngậm lấy hai đầu nhũ hoa đỏ ửng của nàng luân phiên bên này lại bên kia. Giây phút này bên dưới Khánh Phương đã ướt đẫm nhòe nhoẹt… Một chút xấu hổ ngượng ngùng cũng bay biến mất. Đôi môi ướt át của nàng đón lấy nụ hôn của ông. Chiếc lưỡi nhỏ ngọt lịm của nàng trao qua miệng ông đến quên đi tất cả…
– An ủi nó một chút đi…
Khánh Phương gương mặt đỏ như gấc chín thổn thức đón nhận ánh mắt nóng bỏng của cha nuôi lướt qua thân thể trần truồng của mình. Bàn tay nàng chợt bị ông kéo sang bên cạnh, cho vào trong quần của Trung. Khánh Phương cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, không hiểu ông muốn làm gì nhưng bàn tay nhỏ vẫn nhẹ nhàng vuốt ve dương vật to lớn của anh. Nhìn cha nuôi háo hức cởi quần áo… Lại nhìn dương vật dựng đứng ngạo nghễ của ông, gương mặt nàng đỏ rực như có lửa. Nhưng ánh mắt nàng không né tránh mà càng trở nên mê mẩn đầy chờ mong nhìn nó.
– Ư…
Không cần một lời gợi ý. Cha nuôi vừa quỳ gối xuống bên cạnh Khánh Phương đã như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Đôi môi đỏ mọng của nàng mở lớn để chiếc lưỡi khao khát liếm dọc theo dương vật căng cứng nóng hổi của cha nuôi. Miệng nàng há rộng phủ lên đầu nấm to bè nuốt dương vật ông vào thật sâu, cổ họng còn phát ra tiếng ư ử xuýt xoa như một kẻ đi trên sa mạc khát khô cả cổ chợt được uống vào một ly nước đá lạnh.
– Ưm…
Ông Bắc hít hà sung sướng. Bàn tay ông vuốt ve gương mặt mịn màng xinh đẹp như thiên thần của Khánh Phương vừa nhìn nàng mê mẩn ngậm nuốt dương vật mình. Ông không khỏi thầm cảm thán sự đáng sợ của dâm độc ma tu. Khánh Phương từ mới sinh ra đã được ông ẵm bồng trên tay. Nhất là vợ chồng Tấn Cang giáo dục con gái nghiêm khắc thế nào ông không xa lạ. Nhưng vì một mầm mống độc hại Khánh Phương đã biến đổi như một người khác từ tính cách đến ý thức suy nghĩ… Nhưng ông Bắc cũng nhận ra. Cũng vì mầm mống ma tu đó mà sự xinh đẹp ban đầu của nàng như được nhân lên gấp nhiều lần. Qua mấy ngày không gặp, Khánh Phương trong mắt ông lúc này như một thứ mật ngọt giết người được tạo ra chỉ dành cho đàn ông. Đàn ông thấy nàng như một con ong thợ trước một bông hoa rực rỡ thơm ngát không thể cưỡng được mà lao vào.
– Con dựa lên người Trung đi…
Khánh Phương ngoan ngoãn háo hức ngã người ra sau ngã đầu lên bụng Trung. Nhìn cha nuôi mở rộng hai chân, ánh mắt mê mẩn nhìn vào nơi đó của mình, gương mặt nàng nóng rực ngực hổn hển thổn thức không chịu nổi. Ông ghé sát xuống… Mũi hít hà mùi thơm ngát tiết ra từ âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng. Rồi không để cho nàng tiếp tục bị giày vò vì chờ đợi đầu lưỡi của ông vét một đường dọc theo hai mép môi âm hộ đỏ mọng ướt át của nàng.
– Ôi… Cha ơi…
Khánh Phương bật rên một tiếng lớn. Xưng hô không nên thốt ra lúc này làm gương mặt nàng sượng cứng đỏ bừng. Trong thần thức của nàng còn thấy được bốn gã anh họ bên kia đang áp tai vào vách lều mà lắng nghe… Nhưng Khánh Phương thật sự không thể cưỡng lại được… Hai tay cha nuôi đè ép cặp đùi nàng mở rộng hai bên. Miệng ông ngậm kín âm hộ nàng… Cái lưỡi nóng hổi của ông không ngừng xì xụp vét sâu vào âm hộ làm cho nàng sung sướng đến mê mẩn. Khánh Phương há hốc ư ử rên rỉ áp gương mặt đỏ hồng trên hạ thể rậm rịt êm ái của Trung. Đôi môi đỏ mọng há lớn đón lấy dương vật to lớn cứng rắn của anh nuốt vào thật sâu…
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ke-that-lac/
Thời gian không biết trôi qua bao lâu đến lúc toàn thân Khánh Phương đã run lên lẩy bẩy cha nuôi mới ngừng lại. Ông dìu đỡ thân thể run rẩy của Khánh Phương, đặt nàng ngồi xuống trên người Trung. Khánh Phương thổn thức há hốc nhìn cha nuôi đưa dương vật to lớn cứng rắn của Trung chèn vào âm hộ mình. Giây phút này đầu óc nàng không suy nghĩ được nhiều… Cũng không đặt câu hỏi vì sao ông muốn làm như vậy. Khánh Phương cắn môi gương mặt đỏ ửng nhìn lên cha nuôi khi cặp mông tròn trịa của nàng từng chút hạ xuống nuốt trọn dương vật Trung vào trong cơ thể.
– Ưm… Ôi…
– Con sướng không? – Ông Bắc quỳ gối phía sau Khánh Phương, hai tay vò nắn hai bầu vú của nàng.
– Ưm… Con… Ôi…
Khánh Phương gật gật đầu, gương mặt đỏ ửng thiêm thiếp ngã lên vai ông, hạ thể nàng chậm rãi xàng xê dịch chuyển để dương vật Trung trượt ra trượt vào.
Trái với vẻ đê mê của Khánh Phương ông Bắc vô cùng tỉnh táo. Ông nâng cơ thể nàng hơi đẩy về phía trước, để nàng chống tay lên ngực Trung. Tay ông luồn xuống bên dưới lấy chất nhờn ướt đẫm quanh âm hộ căng cứng của Khánh Phương bôi nó quanh hậu môn nhỏ nhắn chúm chím của nàng. Còn bôi trơn quanh dương vật của mình. Ông chậm rãi đưa đầu dương vật mình chèn vào nơi đó của Khánh Phương… Từng chút đẩy sâu vào.
– Ưmmm… Ôi… Con chết mất…
Khánh Phương há hốc rên siết khổ sở. Chưa bao giờ bên trong nàng lại căng tức như vậy. Dù đã thử qua việc này với Hoài Nam và Minh Tạo nhưng dương vật hai người không có ai so sánh được với cha nuôi. Càng không nói tới dương vật như khủng long của Trung. Nàng cúi mọp người trên ngực Trung thở dốc chịu đựng vật đó của cha nuôi từng chút thúc đẩy ra vào trong cơ thể mình. Tiếng hổn hển thở dốc của nàng từ nặng nề cũng từng chút trở nên nhẹ nhàng hơn rồi bay bổng ngân nga sung sướng…
– Ưm… Ôi… Cha ơi…
Khánh Phương rên siết ngất ngây mỗi lúc một lớn không còn quan tâm có ai nghe thấy hay không nữa… Nàng chống tay lên ngực Trung, cặp đùi kẹp chặt hông anh. Tấm lưng thon thả của nàng uốn cong hết mức để cặp mông tròn trịa nâng lên hạ xuống đón nhận từng cú thúc đẩy mạnh mẽ của cha nuôi. Một cảm giác sung sướng bay cao thật cao như bất tận làm Khánh Phương há hốc tiếng rên rỉ cũng tắt nghẽn không thốt ra nổi…
– Ah…
Ông Bắc gương mặt đỏ ửng như say rượu, hạ thể không ngừng thúc đẩy. Thật sự từ trước đến giờ ông mới lần đầu làm tình bằng đường hậu của phụ nữ. Tính ông ưa sạch… Ban đầu chỉ nghĩ đến thôi đã làm ông nhăn mặt không thích. Nhưng lúc này đây dương vật ông như được tắm trong tiên lộ mang cho ông một cảm giác ấm áp sung sướng khó tả nên lời. Ông vẫn không quên mục đích chính của mình. Nhưng cảm giác mỹ mãn này vẫn làm cho ông không nhịn được phải cố kéo dài tận hưởng nó một chút… Tay ông vò nắn bầu vú căng tròn của Khánh Phương. Tay còn lại bóp nghiến cặp mông mềm mại mát rượi của nàng. Hạ thể ông thúc đẩy thật nhanh… thật nhanh… Đến lúc cơn sung sướng lên đến đỉnh, ông Bắc nghiến răng vận động linh lực toàn thân xuống hạ thể bao lấy một tia thần thức của mình đi ra theo từng dòng dương khí ồ ạt phun trào thật sâu trong cơ thể Khánh Phương.
– Ưm…
Khánh Phương há hốc hai mắt nhắm nghiền toàn thân run lẩy bẩy co rút ôm chặt lấy Hoài Trung bên dưới. Âm hộ nàng tuôn trào ra như nước thủy triều bao quanh dương vật to lớn của Trung như muốn hòa tan vật cứng rắn của anh. Một cơn sung sướng mãnh liệt làm cho đầu óc của nàng hoàn toàn mê muội như đã bay ra khỏi trái đất… Xuất hiện trước mắt nàng là một khoảng không gian thênh thang bất tận với vạn vạn đốm sáng li ti như một dải ngân hà vỡ nát thành vô số mảnh.
“Con tiến về phía trước đi… nơi tập trung thật nhiều mảnh ghép đó…”
Khánh Phương chợt nghe được giọng nói của cha nuôi. Nhưng nàng nhìn quanh lại không thấy ông ở nơi nào. Nàng còn muốn hỏi làm sao để tiến về phía trước thì đã thấy bản thân mình di chuyển. Hay nên nói là không gian xung quanh tiến lại hút bản thân nàng vào trong. Khánh Phương chỉ việc nhắm ý nghĩ của mình đến quầng sáng dày đặc nhất mà tiến tới. Càng đến gần nàng mới nhận ra nó được tạo ra bởi vạn vạn những mảnh ghép muôn hình vạn trạng lớn nhỏ khác nhau chi chít như lá cây bên trong một khu rừng nguyên sinh vậy.
Khoảnh khắc này ông Bắc vô cùng kích động. Tại nơi này ông như vô hình chỉ dùng một tia thần thức để quan sát. Trước mặt ông thức hải của Hoài Trung rộng lớn mênh mông đến mức bản thân ông cũng phải choáng ngợp. Ông có cảm giác mình như một dòng suối nhỏ chảy ra đến đại dương hoàn toàn bị chìm lấp không còn để lại chút tung tích gì. Thức hải Kim Đan có thể mở rộng đến mức này sao? Điều này đã vượt qua tất cả kiến thức tu chân mà cả đời ông góp nhặt được.
Nhưng quả thật không khác ông dự đoán. Thức hải của Hoài Trung vì chấn thương đã tan nát xáo trộn. Cũng chính vì kích thước khổng lồ của nó mà quá trình chữa trị kéo dài năm này qua tháng nọ… Cuộc chiến hôm nay dù không đủ làm cho thức hải Trung tiếp tục hư hao nhưng linh lực nó đã vắt cạn đến giọt cuối cùng dẫn đến quá trình chữa trị buộc phải dừng lại.
“Ta là Ninh gia Lão tổ… Dòng máu trong người ngươi là của Ninh gia…”
“Không được khóc… Cường giả đổ máu không rơi lệ…”
“Cha ngươi chết vì kẻ xấu hãm hại. Ngươi phải mạnh mẽ đứng lên. Tương lai ngươi xuôi nam tìm mẹ… Hỏi kẻ thù là ai trả thù cho hắn…”
Khánh Phương đứng trước vô số mảnh ghép ký ức của Trung mà lòng tràn ngập cảm giác thương xót. Bản thân nàng lúc này không có thực thể nhưng vẫn cảm nhận được nước mắt mình đang rơi. Mỗi một mảnh ký ức của anh trôi nổi trên khoảng không, phát ra âm thanh còn có hình ảnh như một cái màn hình mờ ảo. Vạn vạn mảnh như vậy tạo thành một khoảng không mênh mông làm cho nàng như rơi vào một thế giới khác. Nàng thấy được những gì anh thấy. Nàng thấy được hai cánh tay gầy guộc trơ xương của anh khó nhọc bám lấy những mảng rong rêu trơn trượt mà leo lên vách đá cheo leo. Nàng thấy được một ông lão râu tóc bạc trắng nhưng gương mặt đỏ ửng như kẻ say rượu, ánh mắt nghiêm khắc hung dữ không ngừng la hét dạy dỗ anh không chút nương tình. Nàng nghe được đủ thứ lạ kỳ mà ông ta nói. Lại rất ít khi nghe Trung nói được lời nào. Có lẽ vì thế mà ngôn ngữ của anh hơn hai mươi năm gần ngư dậm chân tại chỗ…
– Con đến bên kia đi… Mảnh ghép bên trái thứ hai mươi ba hàng bảy từ dưới đến lên.
Trong đầu lại nghe lên giọng nói của cha nuôi. Khánh Phương không biết ông muốn làm gì vẫn đi theo hướng ông nói. Nàng nhẩm đếm xác định được đúng nơi ông muốn xem. Khi Khánh Phương tiếp cận mảnh ghép đó ở một khoảng cách nhất định thì âm thanh ồn ào chồng lấp nhau của vô số mảnh ghép khác đều nhỏ đi như nhường cho thứ đang trôi nổi trước mặt nàng.
“Nơi chúng ta đang đứng là linh mạch mà năm trăm năm trước năm gia tộc tu chân đứng đầu An Nam phát hiện ra…”
Khánh Phương thấy mình như bị hút vào trong mảnh ghép kia. Nàng nhìn xuống thấy hai cánh tay gầy gò của một đứa trẻ. Bên dưới chân nàng là một mỏng đá đóng rêu ẩm ướt lạnh buốt. Nhưng chân nàng lại không có được một đôi dép. Nhìn đôi chân trần gầy guộc run rẩy đó mà lòng Khánh Phương nhỏ máu thương cảm chỉ muốn òa khóc lớn. Thì ra tuổi thơ anh lại khổ đến như vậy.
– “TẬP TRUNG”
Một tiếng quát lạnh vang bên tai làm Khánh Phương giật thót. Nàng nghe được tiếng khóc thút thít của một đứa bé vang lên trong đầu mình.
– “Khóc lóc cái gì… NÍN NGAY… Không ta ném ngươi xuống hồ băng lập tức…”
Tiếng khóc nín bặt. Cơn nấc uất nghẹn tủi thân bị một đứa trẻ cố nuốt xuống… Hai mắt Khánh Phương đỏ hoe kiềm chế tức giận nhìn chằm chằm lão già trước mắt. Chỉ muốn bước lên đấm vào mũi ông ta cho bỏ ghét… Còn may là đây chỉ là ký ức. Cường giả Nguyên Anh Hậu kỳ trước mặt nàng cũng chỉ là một hình ảnh không thể cảm nhận được sự tức giận của nàng.
– Con lui lại đi… Không phải cái này…
Ông Bắc giây phút này vô cùng mừng rỡ. Ông đã xác định được nơi mình và Khánh Phương vừa nhìn thấy đúng là bên trong cái miệng núi lửa cổ khổng lồ kia. Cái hồ bên trong thời điểm này đã cạn đi nhiều còn lộ ra cả một miệng hang u tối… Đối với ông như thế đã đạt được năm mươi phần trăm mục tiêu đề ra. Bây giờ phải đi tìm thứ khác quan trọng hơn…
Lui người ra khỏi mảnh ký ức kia Khánh Phương còn hậm hực nhìn chằm chằm gương mặt lão già mũi đỏ kia. Nàng đã ghi hận lão. Không biết đời này có cơ hội gặp lão không… Nếu có nàng sẽ không để lão yên thân.
– Bên này…
Khánh Phương theo hướng dẫn của cha nuôi lại tiến vào một mảnh ghép ký ức khác. Vừa xuất hiện bên trong nó nàng không khỏi sững sờ trước quan cảnh thiên nhiên hùng vĩ bát ngát trước tầm mắt. Khánh Phương nhìn xuống hai cánh tay mình. Nó đã dài hơn nhiều còn có một ít cơ bắp rắn chắc. Lúc này hẳn là Trung được mười ba mười bốn tuổi… Nàng thấy mình đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi. Trước mặt không xa là lão già mũi đỏ đáng ghét kia. Lão quần áo rách nát như ăn mày đang nằm trên cỏ gác chân chữ ngũ một tay ngoáy ngoáy mũi ra vẻ vô cùng tự do thoải mái. Nhìn điệu bộ đó Khánh Phương chỉ muốn tiến lên đá cho lão một cước bay luôn xuống dưới…
– “Được rồi… Con đã cảm nhận được chứ?”
– “Dạ… Nó… Nó nhấp nháy… thật nhiều màu sắc… Thật là… Rực rỡ xinh đẹp ah…”
Ông lão mũi đỏ nét mặt âm trầm không nói tiếng nào. Hai cánh tay ông bất chợt huy động nhanh như chớp đánh ra vô số pháp quyết mờ ảo làm cho nguyên tố vô hình trong không khí như cô đọng lại không thể di chuyển. Những hạt li ti xinh đẹp rực rỡ mà Khánh Phương từng thấy Trung thi triển lúc này như được phóng đại lên 10,000 lần. Nàng thấy được rõ ràng mỗi một phân tử đó được cấu thành bằng năm màu sắc tượng trưng cho năm nguyên tố ngũ hành của trời đất. Màu xanh lá tượng trưng cho mộc, màu đỏ là hỏa, xanh dương là thủy, màu cam là đất và màu đen là kim.
Khoảnh khắc này ông Bắc không ngừng kích động đến run rẩy. Trước mặt ông chính là công pháp mà Hoài Trung tu luyện. Thứ mà ông Tổ nhà họ Ninh đã dùng năm trăm năm gần như toàn bộ thọ mệnh của mình để diễn hóa ra.
– Ta mất hai trăm năm diễn hóa từ An Nam Ngũ hành hợp kích… Hai trăm năm nữa để tạo sự liên kết bền vững giữa năm nguyên tố ngũ hành… tạo ra một loại công pháp chưa từng xuất hiện trong tu chân giới. Uy lực của nó càng khủng khiếp vượt xa bất kỳ một loại công pháp đồng giai nào từ trước đến nay. Ta đặt cho loại công pháp này là Ngũ hành Sinh Tử công. – Giọng ông lão tràn ngập cảm giác tự hào.
– Nhưng đáng tiếc duy nhất là chính ta không thể tu luyện nó… Vì thế ta đã dùng một trăm năm cuối cùng ta đi khắp nơi tìm kiếm truyền nhân thuộc dòng dõi nhà họ Ninh. Và cuối cùng ông trời cho ta một tên truyền nhân ngu ngốc như ngươi…
Ông ta đột nhiên thay đổi nhảy dựng lên mặt đỏ bừng giọng the thé chỉ thẳng vào mặt Trung.
– Cái gì mà… xinh đẹp rực rỡ chứ?! Con mẹ nó… Ngươi có thể đưa ra một lời nhận xét uy mãnh khí thế hơn không hả?!
– Trời ơi là trời… Tức chết ta rồi…
Nhìn điệu bộ như bị dẫm phải đuôi của lão già ngửa mặt lên trời gào thét mà Khánh Phương không nhịn được bật cười khúc khích.
Đột nhiên lão mũi đỏ quay ngoắt lại, quắc mắt giận dữ nhìn chằm chằm làm Khánh Phương giật thót. Mình bị phát hiện sao? Không thể nào… Đây là bên trong một mảnh ghép ký ức ah.
– Được rồi. Tiếp tục cảm ứng cho ta… Từ đây đến tối không thành công thì nhịn cơm tối…
– Đừng mà… Hic…
Khoảnh khắc này lời thoại qua lại giữa lão mũi đỏ và Trung vẫn tiếp tục nhưng hình ảnh trước mặt của Khánh Phương đã hoàn toàn dừng lại. Nàng thấy mình như lọt vào một đoạn phim bị người ta bấm tạm dừng hình ảnh. Đột nhiên trước hai mắt mở to của nàng từ hình ảnh bất động của lão mũi đỏ trước mặt chợt tách ra một bóng mờ… Không ngờ là một lão mũi đỏ khác. Nhưng cái bóng này của ông ta có thể cử động, từng bước đi về phía nàng… Trái tim Khánh Phương như ngừng đập. Lòng nàng tràn đầy kinh hãi. Dù trạng thái thần thức không cần hít thở nhưng nàng vẫn vô thức nín thở căng thẳng đến tột độ.
Lão Tổ Ninh gia nhìn chằm chằm vào Trung, đứa cháu trai cách mấy đời đang toàn thân bất động. Nhưng Khánh Phương lại thấy toàn thân run rẩy như ánh mắt đối diện có thể xuyên qua vô số không gian và thời gian nhìn thẳng vào mắt nàng. Khoảnh khắc này cơ thể nàng ở bên ngoài cũng bắt đầu run lẩy bẩy như muốn thoát khỏi một cơn ác mộng. Khi Khánh Phương tưởng chừng tinh thần mình sắp sụp đổ thì đột nhiên ông ta nhìn ra phía sau lưng nàng, quát lạnh:
– Hừ… Một Kim Đan nho nhỏ cũng dám xâm nhập thức hải hậu duệ Ninh gia?!
– “Lui mau…”
Trong đầu Khánh Phương vang lên tiếng gào thét sợ hãi của cha nuôi. Quanh nàng vang lên âm thanh răng rắc như một tấm gương vỡ nát thành nhiều mảnh… Khánh Phương thấy bản thân mình được cha nuôi lôi kéo bay ngược ra khỏi mảnh ghép ký ức đó, vẫn không ngừng lại mà điên cuồng lao đi… Nhưng tại khoảnh khắc đó một tiếng hừ lạnh từ một nơi xa xăm truyền đến. Như một cơn địa chấn quét ngang làm cả không gian thức hải mênh mông cũng gợn sóng rung chuyển. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối ý nghĩ chạy trốn cũng không sinh ra được trong đầu Khánh Phương. Nàng chỉ thấy tinh thần mình như một ngọn nến nhỏ run rẩy trước cơn phong ba bão tố có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
– “Lão Tổ… đừng…”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên nghe rõ mồn một trong đầu Khánh Phương. Đó là giọng nói của Trung. Ý thức của anh hẳn cảm nhận được nàng gặp nguy hiểm. Giọng nói của anh vừa dứt cơn chấn động kinh khủng kia cũng dịu đi rồi biến mất như chưa bao giờ xuất hiện…
– Phù…
Ông Bắc từ trên người Khánh Phương lùi lại, ngồi bệt ra đất thở dốc hổn hển thầm cảm ơn thần may mắn. Ông phạm phải một sai lầm to lớn. Ông nên sớm nghĩ ra thức hải của Hoài Trung được bảo vệ bởi thần niệm Nguyên Anh của lão Tổ Ninh gia. Nếu không thì đám người bịt mặt kia cũng không trăm cay nghìn đắng ám toán Khánh Phương để tạo ra cơ hội tổn thương thức hải của nó. Tia thần niệm giận dữ kia vốn chỉ thấy được ông… Hay nên nói nó bỏ qua cho Khánh Phương vì nàng ẩn náu bên trong hình ảnh của chính chủ nhân của mảnh ghép ký ức. Điều đó chứng minh nàng và Trung tồn tại một mối quan hệ tinh thần vô cùng mật thiết. Nhưng khoảnh khắc đó ông Bắc đứng giữa hai lựa chọn vô cùng nhanh chóng… Một là tự mình trốn đi sẽ nhanh hơn… Hai là kéo theo Khánh Phương cùng chạy trốn sẽ chậm hơn nhiều… Thông thường ông sẽ không e ngại mà vứt bỏ Khánh Phương. Nhưng khoảnh khắc đó linh cảm báo cho ông biết chỉ cần mình tách ra khỏi nàng thì kết cục cuối cùng của ông chỉ có một… Đó là thần thức bị đánh nát thức hải tan rã, nửa đời còn lại sống đời thực vật. Và ông đã đoán đúng… Ý thức của Hoài Trung vẫn kịp ngăn chặn nguy hiểm cho Khánh Phương.
Khánh Phương bất động trên cơ thể Trung một lúc mới thoát khỏi cơn ác mộng kinh khủng kia. Nàng nhận ra toàn thân mình rịn ướt mồ hôi. Nàng không biết lão mũi đỏ kia là gì nhưng nàng cảm nhận được sức mạnh đó thật đáng sợ. Nàng cảm thấy mình và cha nuôi trước mặt ông ta không khác gì một con kiến có thể tùy ý giẫm chết. Lúc này thấy cha nuôi nhìn mình, Khánh Phương chợt nhận ra mình toàn thân lõa lồ vội vàng kéo tấm chăn che phủ lên người. Mặt mũi đỏ bừng…
– Cha… Ông ta… Lão mũi đỏ đó tại sao có thể ở bên trong đầu Trung? Ông ta là… Ninh gia lão Tổ sao?
Ông Bắc cảm thấy toàn thân còn lạnh toát không dễ chịu. Nghe câu hỏi của nàng, ông gật đầu thở dài nói:
– Đó là một tia thần niệm của Nguyên Anh cường giả thủ hộ thức hải của Hoài Trung… Còn không phải chân thân của ông ta…
Một tia thần niệm lại kinh khủng như vậy sao? Vậy thì chân thân của một cường giả Nguyên Anh còn đáng sợ đến thế nào chứ? Khánh Phương mím môi ngẫm nghĩ.
– Ta cũng không giấu con nữa. Hoài Trung thật sự mang dòng máu dòng họ Ninh. Không phải hậu duệ Lê gia.
– Nhưng… – Khánh Phương thắc mắc nhíu mày. – Không lẽ…
– Chuyện này là bí mật của gia tộc họ Lê… Ta cũng không muốn nói nhiều. Con chỉ cần hiểu ta luôn xem Hoài Trung như do chính ta sinh ra…
Ông Bắc trầm giọng nói. Lời ông nói lập lờ không rõ ràng nhưng đủ gieo vào đầu Khánh Phương một sự thật giả dối. Đúng như ông đoán. Ánh mắt Khánh Phương nhìn ông tràn ngập thương cảm.
– Cha thật là bao dung rộng lượng…
– Ta cũng không tốt như con nghĩ đâu…
Ông Bắc hơi ngượng vẫn ra vẻ khiêm tốn. Ông kéo Khánh Phương vào lòng chợt cả người nàng sượng cứng, mặt đỏ bừng hơi tránh đi.
– Cha đi nghỉ đi. Trời gần sáng rồi…
– À… Vậy được. Ta đúng là nên nghỉ ngơi một chút…
Nhìn ông rời đi, còn khép màn cửa lều lại cẩn thận, Khánh Phương ôm đầu khổ sở. Sau khi cơn ham muốn điên cuồng kia biến mất nàng cảm thấy hổ thẹn với Trung, với bản thân mình vô cùng. Điều khó chịu nhất là tất cả những việc đã xảy ra với cha nuôi nàng đều nhớ rõ mồn một… Khánh Phương lúc này còn mong trong đầu mình lại xuất hiện một lỗ hổng trí nhớ như lần trước… Nếu không ngày mai nàng thật không biết sẽ đối diện với ông như thế nào nữa.