Kẻ thất lạc
Chương 39
– “Ông Tổ… xem em là vợ anh rồi sao?”
– “Ừm…”
Khánh Phương mỉm cười đưa tay lên muốn vuốt ve gương mặt Trung lại nhận ra mình căn bản không thể chạm vào anh. Hai người đều ở trạng thái ý thức, hình ảnh hoàn toàn được thức hải diễn sinh ra như một quầng sáng không khí. Khánh Phương vẫn nhớ bên ngoài thế giới thực mình và Trung đang hợp tu cùng Thy Thy, Hội và Đan Trung. Nhưng được vào trong thức hải của Trung chỉ có nàng. Có lẽ vì tinh thần liên kết giữa hai người…
– “Đi thôi… Ông Tổ đang chờ…”
– “Hả?”
Khánh Phương giật thót lúng túng nhìn xuống người mình. Dù lúc này nàng không phải là người thật. Nhưng hình ảnh diễn sinh này vẫn là hình ảnh cơ thể trần truồng của nàng ah… Làm sao có thể đi gặp ông Tổ của anh như vậy chứ?
– “Không hề gì…” – Trung hiểu suy nghĩ của Khánh Phương, cười toe toét. – “Ông cũng như sư phụ em vậy… Không quan tâm đến… cái túi da của em đâu…”
Khánh Phương chợt nhận ra đường như Trung nói chuyện lưu loát hơn rất nhiều. Thì ra… trước đây anh nói chuyện buồn cười như vậy là do thức hải của anh bị tổn thương. Đôi mắt đẹp của Khánh Phương nhìn lên anh đầy mị hoặc… Xem ra sau này mình phải trông chừng tên ngốc này kỹ hơn rồi…
– “Vậy túi da của em có đẹp không?”
– “Đẹp… Trung thích…”
– “Hi hi…”
Khánh Phương được Trung nắm tay cả người bồng bềnh bay sâu vào không gian mênh mông bên trong. Trên đường nàng đi qua, cảnh tượng đã không còn hỗn loạn như lần trước mà những mảnh ánh sáng vuông vức đang kết nối lại theo một quy tắc thứ tự rõ ràng. Không gian như vô tận màu sắc rực rỡ nhiều màu sắc đẹp đến mức Khánh Phương hận mình không có điện thoại bên người để chụp hình lại. Điều này chứng tỏ Trung đã gần khôi phục hoàn toàn.
Hai người không ngừng lại. Rời ra mảnh không gian muôn màu kia tiến vào một vùng u tối. Trước mặt Khánh Phương lại xuất hiện một thế giới khác nhưng hoàn toàn vỡ nát. Xung quanh là vô số mảnh vụn lơ lửng như không còn chút sinh cơ nào.
– “Đây là đâu?”
– “Nơi này là thức hải của ông Tổ…”
– “Hả?! Chúng ta đã vào trong đầu ông Tổ sao?!” – Khánh Phương sửng sốt.
– “Không phải… Ba năm trước khi anh độ kiếp Kim Đan, một tên Nguyên Anh Hoa Hạ tự bạo… Muốn giết anh bằng được. Ông Tổ đánh anh xuyên vào vách núi…”
– “Tại sao ông phải đánh anh vào vách núi?” – Khánh Phương tròn xoe mắt hỏi.
– “Nếu ông không làm như vậy. Sức nổ bạo tạc của Nguyên Anh cũng đủ hóa anh thành tro bụi… Thân thể ông bị hủy cũng do ông lựa chọn bỏ qua thân thể mình bảo vệ anh trước cơn bão nguyên tố ập tới sau vụ nổ… Nếu không phải như vậy thì dù cho hai tên Nguyên Anh Hoa Hạ cùng lúc tự bạo cũng không thể hủy thân thể ông được. Cùng lắm là bị thương vài năm là khôi phục… Không phải như bây giờ… Ông chỉ còn nguyên thần…”
Khánh Phương có thể nghe ra giọng nói của Trung tràn ngập cảm động lẫn chua xót… Nàng vô thức nắm chặt tay anh. Dù đó chẳng qua là cảm giác chứ không phải tay hai người thật sự chạm vào nhau. Lúc này một chút khúc mắc của nàng với lão mũi đỏ kia cũng được giải khai. Xem ra ông ta không phải vô tình như nàng nghĩ.
– “Sau này… nếu ông khôi phục thân thể. Ông sẽ lấy lại thức hải của mình chứ?”
– “Không được… Sau cơn bão nguyên tố, ý thức của anh và nguyên thần của ông đều bị tổn thương ngủ sâu mất vài tháng. Sau khi tỉnh lại thì… thức hải của ông tự hòa vào của anh. Không thể tách ra nữa rồi…”
– “Nhưng ông cũng không cần thức hải nữa đâu…”
Khánh Phương nghe đến đây thì ngạc nhiên nhìn anh hỏi. Không phải nói con người không có thức hải sẽ thành ngu ngốc sao? Nàng chợt thấy mình thật ngớ ngẩn. Ông Tổ của Trung ngay cả cơ thể cũng không có… Mang theo thức hải rồi cất vào đâu?
– “Vì ông… nhân đắc họa phúc…”
– “Hi hi… là nhân họa đắc phúc…” – Khánh Phương cười khúc khích sửa lại cho anh.
– “Phải phải. Là nhân họa đắc phúc ah. Vì mất đi thân thể hay vì sao đó… mà nguyên anh của ông vượt qua bước cuối cùng trở thành nguyên thần… Ông bước vào cảnh giới Hóa Thần…”
– “Ưm… Mình đi gặp ông thôi…”
Không chợt nhận ra từ ngày mình trở thành đệ tử của một Nguyên Anh cường giả thái độ của nàng với rất nhiều thứ đều trở bên bình đạm hơn trước đây. Không quá sửng sốt ngạc nhiên vì những việc mình chưa từng gặp qua nữa.
Trung dẫn Khánh Phương vào một khối không gian hình thành như một trái cầu lớn. Khi đặt chân xuống mảnh trắng bên dưới, nàng sửng sốt nhận ra nơi này có trọng lực. Nàng cảm nhận được chân của mình như đang đứng trên sàn đá trắng mát lạnh. Nàng nhìn lại tay chân mình càng há hốc mở miệng thật lớn. Nàng thấy được màu da của mình, cơ thể nàng không còn trong suốt nữa. Ngay cả Trung bên cạnh cũng là như vậy…
– Nơi đây là… tại sao?!
Khánh Phương vừa nói liền che miệng, nín bặt. Nàng nghe được lời nói của mình thật sự phát ra khỏi miệng. Điều này thật sự quá sức tưởng tượng.
– “Nơi đây là một không gian giả lập do ta tạo ra… Một ít trò vui để đỡ nhàm chán mà thôi…”
Đột nhiên bên trong vang lên một giọng nói trầm thấp ấm áp, một người đàn ông cao lớn, tóc bạc trắng xõa ngang vai… Khánh Phương chỉ nhìn cái mũi ửng đỏ của ông liền nhận ra nàng từng thấy ông ta một lần, lão Tổ Ninh gia. Trên người ông khoác một bộ đồ dơ bẩn rách nát không khác gì ăn mày. Nghĩ đến quần áo…
– Á…
Khánh Phương chợt giật thót nhận ra mình còn đang hoàn toàn khỏa thân, vội nhảy núp ra sau lưng Trung.
– Ha ha… Xấu hổ sao? – Ông Tổ cười lớn.
– Được… Vậy ta ban cho con quần áo…
Ông vừa dứt lời Khánh Phương chợt giật thót sợ hãi nhận ra cơ thể mình từ lúc nào đã mặc lên một bộ váy lụa dài chạm đất thướt tha như váy áo của sư phụ Hoàng Yên vậy. Cảm giác này thật đến mức làn da của nàng cũng cảm giác được sự mát lạnh mềm mại của lụa tơ tằm. Nàng nhìn sang Hoài Trung lại ngạc nhiên thấy anh vẫn tồng ngồng như cũ.
– Ông ơi, vì sao ông không cho Trung một bộ quần áo? – Khánh Phương không nhịn hỏi.
– Nó ở truồng quen rồi. Không cần.
– Ha ha… – Trung cười khan gãi gãi đầu xấu hổ.
– Được rồi lại đây.
Khánh Phương khép nép đi bên cạnh Trung tiến lại cái bàn trà ông Tổ đang ngồi.
– Ngồi đi…
Ông vừa dứt lời bên dưới hai người xuất hiện hai cái ghế. Khánh Phương ngồi xuống thầm cảm nhận càng thêm ngạc nhiên. Chiếc ghế bằng mây tre mà nàng đang ngồi thật đến mức từng đường vân lồi lõm trên mặt ghế nàng đều cảm nhận được.
– Đừng quá ngạc nhiên. Khi con đạt đến cảnh giới của ta có thể con sẽ mắng ta là một lão già rảnh rỗi… – Ông Tổ rót ấm trà vào ba tách trà, đẩy sang cho Hoài Trung và Khánh Phương vừa nói.
– Vì sao ạ? – Khánh Phương hỏi mà ánh mắt nhìn hơi nóng bốc lên từ tách trà trước mặt mình như cố phân biệt nó thật hay giả.
– Vì tất cả những thứ xung quanh con, con cảm nhận, sờ nắm được đều là do ta tưởng tượng diễn hóa mà thành. Có thể con ngạc nhiên vì nó thật đến mức khó phân biệt thật giả. Nhưng đối với người ở cảnh giới của ta thì điều đó thật sự không khó… như là một tiểu thuyết gia mô tả càng thật càng tỉ mỉ thì độc giả sẽ thấy mình như bước vào thế giới trong truyện.
– Vậy con có biết tại sao ta tự mình diễn hóa cho mình bộ quần áo rách rưới này không?
– Con… Dạ, con không biết.
– Vì ta đã quá quen thuộc với nó… Nó là bộ quần áo ta đã khoác trên người hơn năm trăm năm. Trước khi nó tan nát cùng thân thể của ta… từng mũi kim, từng vết rách ta đều rõ…
– Mới hay cũ, đẹp hay xấu mà nói đối với ta không quan trọng. Quan trọng là nó phù hợp với bản thân mình… Thứ khoác lên người hay thậm chí không mặc gì trên người là do bản thân mình quyết định. Không phải để cho người khác đánh giá… Dù kẻ đánh giá mình cao cao tại thượng như chúa tể nhìn xuống chúng sinh cũng là như vậy… Không ai có quyền đánh giá ta hơn chính bản thân ta…
Thấy Khánh Phương cúi đầu như ngộ ra điều gì hàng lông mày hơi nhíu lại ngẫm nghĩ, ông Tổ hài lòng gật gù. Ông đứng dậy, ngoắt Trung đi ra theo mình. Vừa bước ra khỏi không gian diễn hóa của mình lập tức trên người ông quần áo cũng biến mất. Hai ông cháu toàn thân trần truồng phiêu diêu bay đi càng xa.
– “Ngươi mà có ngộ tính được một nửa của vợ ngươi thì đã sớm lên Nguyên Anh rồi… Hừ…” – Ông Tổ hừ lạnh.
– “Ông Tổ… Phương Phương…”
– “Cứ để con bé ở đó… Nó sẽ nghiệm ra điều quan trọng nhất đối với tương lai của nó…”
– “Sẽ mất bao lâu ạ?”
– “Ta không biết… Nhưng ngươi phải rời đi… Đồng bạn của ngươi đang gặp cửa ải sinh tử…”
– “Vâng”.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ke-that-lac/
Ba mươi phút trước…
Bên bờ biển vắng lúc này tình hình vô cùng căng thẳng. Lý Được và ba lão Hoàng Hạ Cung toàn thân căng cứng nhìn gã đàn ông toàn thân đạp phi kiếm trôi nổi trên không trung…
“ĐÂY LÀ KHU VỰC PHONG TỎA… LẬP TỨC RỜI ĐI… NẾU KHÔNG CHÚNG TÔI SẼ KHAI HỎA…” – Giọng nói của Lý Được oang oang từ hệ thống âm thanh vang vọng cả vùng biển rộng mênh mông.
– Hắc hắc… Mày là An Nam Robocop… – Gã nhìn chằm chằm xuống Lý Được cười hăng hắc hỏi bằng chất giọng khó nghe.
– Hắn vừa nói cái gì? – Lý Được quay sang người bên cạnh hỏi.
– Hắn hỏi anh có phải là Robocop của An Nam hay không ah?
– Hừ… Tao không rảnh đi xem phim với mày… Đến từ đâu thì cút về nơi đó đi… – Lý Được thấy phiền không muốn trả lời xua xua tay như đuổi ruồi đuổi muỗi.
– Hừ… Muốn chết…
Gã đàn ông hừ lạnh, từ trên không bổ xuống một đường kiếm xé đôi cả bãi biển hướng thẳng về phía Lý Được. Lý Được đẩy người trợ lý bên cạnh văng sang một bên, cả người hắn cũng kịp thời tránh đi. Linh lực Kim hệ sắc bén trong không khí ập vào mặt làm ba lão Trúc cơ Hậu kỳ toàn thân đau rát như bị kim châm. Thật đáng sợ.
– BẮN…
Một tiếng quát lạnh. Từ trên mỏm đá xuất hiện ba khẩu Canon có hình thù kỳ lạ. Họng súng đen ngòm, ngắn, lại lớn như một cái lu nhắm thẳng vào kẻ lạ mặt trên không trung. Tên Kim Đan giả Hoa Hạ ngẩn người ra nhìn rồi bật cười ha hả… Ngay cả đại bác thời Từ Hy cũng không xấu xí như vậy ah.
“Oành… oành… Oành…”
Cùng lúc với tiếng nổ trầm đục từ ba họng súng đen ngòm tỏa ra ba vòng gợn sóng lao thẳng về phía tên Kim Đan. Hai mắt gã co rụt lại vẻ mặt kinh sợ. Trong mắt hắn ba vòng tròn kia như bóp méo không gian càng đến gần càng phóng lớn hoàn toàn khóa chặt đường lui của hắn. Hắn nghiến răng vung kiếm lên chém thẳng về hướng đó. Nhưng đường kiếm đầy uy lực sắc bén của hắn như vô hình đi xuyên qua rồi phách thẳng vào vách núi cắt ra một đường sâu hoắm.
Khoảnh khắc này Hoàng Yên ẩn thân trên mỏm núi đá cũng có chút không tin vào mắt mình. Trước mắt bà gã Kim Đan kia ôm đầu gầm rú trên không trung. Tai, mắt, mũi đều chảy máu… Nhưng kỳ lạ là từ miệng của hắn không phát ra bất kỳ âm thanh gì. Như bản thân hắn bị nhốt trong một không gian độc lập vậy… Không đúng. Đó là bức tường âm thanh xung quanh hắn đã bị đánh vỡ. Nên âm thanh hắn không thể thoát ra ngoài. Ba vòng tròn kia là thứ gì Hoàng Yên không biết. Nhưng bà đứng cách nó không xa. Bà có thể cảm nhận được sự dao động của không khí vô cùng mãnh liệt. Nó như là một tiếng bom nổ rung trời lại bị nén lại trong một vòng xoáy của không khí không cho tản phát ra ngoài… Đến khi chạm vào thân thể mục tiêu, vòng không khí bị tác động vật lý đánh vỡ. Thứ âm thanh dồn nén kia mới bùng nổ. Cái này không khác gì bom nổ sát lỗ tai ah…
– AAAAA…
Gã Kim Đan từ trên phi kiếm cao vài chục mét ngã xuống, lăn lộn trên cát hai tay ôm đầu không ngừng gào thét thảm thiết. Lúc này rời khỏi không gian chấn động kia âm thanh la hét của hắn mới phát được ra ngoài. Nhưng đáng tiếc, hắn không còn nghe được âm thanh của mình.
– GIẾT…
Hai mươi tên đàn ông tràn lên. Trong tay họ là những thanh đao hình thù kỳ lạ với phần lưỡi được tạo ra bằng tia laser màu xanh. Những thanh đao vung lên không chút chần chừ bổ thẳng xuống người gã Kim Đan.
– AAAAA…
Tiếng hét đau đớn của gã kèm theo mùi thịt cháy khét làm ba lão già Trúc cơ toàn thân run rẩy kích động. Họ không ngờ sản phẩm nghiên cứu khoa học của Phòng Thí nghiệm Alexa lại lợi hại như vậy, có thể diệt sát cả Kim Đan giả. Nhưng rất nhanh ba lão đã nhận ra mình suy nghĩ sai lầm thế nào.
– AAAA… CHẾT ĐI…
Cảm giác đau đớn đã thật sự chọc giận gã Kim Đan. Hắn như một con thú phát điên hất văng đám người bắn ra như diều đứt dây. Vài người ngã xuống đất miệng đã trào máu, lồng ngực lõm xuống, tim vỡ nát chết tại chỗ.
Ba ông lão Trúc cơ nhìn quần áo rách nát của gã, da thịt bên trong chỉ có vài vết cháy xém mà không khỏi hít sâu một hơi sợ hãi.
– AAAA…
Vì một chủ quan khinh địch mà trúng đòn của một đám kiến hôi, màng nhĩ vỡ nát còn bị chúng vây công, làm cơn phẫn uất của gã Kim Đan Hoa Hạ lên đến đỉnh điểm. Hắn tóm lấy một người gần đó, miệng gầm thét, hai tay dùng lực xé toạc thân thể gã đàn ông thành hai nửa. Vứt xuống đất… Gương mặt hắn đầy máu đỏ như ma thần hùng hổ lao đến đám người hãi hùng chôn chân tại chỗ.
– DỪNG TAY… “Keng…”
Ba lão Trúc cơ cùng lúc mạnh mẽ ra tay. Ba thanh kiếm sắt lạnh cùng lúc bổ xuống địch nhân lại bị hắn đơn giản vung tay lên đỡ. Âm thanh va chạm với cánh tay bằng xương bằng thịt lại phát ra tiếng kim loại thanh thúy làm người ta sợ hãi. Gã đã kịp thời vận chuyển linh lực Kim hệ lên cánh tay mình. Ba lão Trúc cơ bắn ngược ra sau, chân loạng choạng vài bước sâu hoắm mới trụ lại được. Chòm râu bạc trắng của ba người đã ướt máu.
Những người của đội An ninh sau vài giây kinh hoàng đã bắt đầu liều chết phản công. Những khẩu súng âm thanh cầm tay không ngừng bắn, đao laser vung chém điên cuồng lên một kẻ địch duy nhất nhưng không đạt được hiệu quả gì. Họ bắt đầu dùng đến thân thể mình lao vào ôm chặt lấy gã tu chân giả mặc kệ tay chân mình đứt gãy để đồng bạn lao đến như muốn dùng quân số áp đảo. Nhưng kết quả vẫn không khác gì… Có chăng là nhiều người chết hơn.
– AAAAA…
Tiếng kêu gào đau đớn trước khi chết vang vọng cả bãi biển vắng… Một trận đồ sát hoàn toàn chênh lệch nghiêng về một phía. Lý Được toàn thân run rẩy vì tức giận nhìn từng người từng người mà mình quen thuộc ngã xuống… Bãi biển cát trắng chớp mắt đã nhuộm đỏ loang lổ.
– “Dùng kiếm của hắn… Tên to xác ngu ngốc…”
Nghe được giọng nói của Hoàng Yên, Lý Được như bừng tỉnh. Hắn lao thẳng đến thanh kiếm nằm chỏng trơ trên cát, nhặt lấy. Hai ống phản lực dưới chân phun trào đẩy cả người Lý Được bắn lên không.
– CHẾT ĐI…
Một tiếng hét vang trời. Trong không trung truyền đến tiếng ong ong rung động không ngừng làm gã Kim Đan đang giết đến đỏ mắt chú ý. Hắn ngẩng đầu lên nhìn. Hai mắt liền co rụt lại… Lý Được như một khối thép to lớn từ trên trời lao xuống dồn tất cả phẫn nộ lên hai cánh tay chém thẳng xuống. Gã Kim Đan hai mắt mở trừng trừng hai mắt mở lớn khó tin nhìn chằm chằm vào gã người sắt trước mặt. Giữa trán hắn từ từ tứa máu tách ra… Hai mảnh thi thể đổ sụp xuống tại chỗ.
– Chém hay lắm… – Ba lão Trúc cơ chống kiếm thở dốc.
Được tu chân giả Trúc cơ khen ngợi nhưng nét mặt của Lý Được vẫn âm trầm, khóe mắt đỏ hoe đầy đau thương nhìn trên bãi biển hơn mười thi thể không nguyên vẹn.
– Để anh em nằm tạm ở đó đi… Kẻ địch kế tiếp đã đến…
“Oành… oành… Oành…”
Lý Được vừa dứt lời thì trên cao đã vang lên tiếng trầm đục của pháo âm thanh. Cùng lúc đó một bóng người nhanh như tia chớp lao thẳng tới tránh qua ba vòng âm thanh cuồn cuộn kích tới. Vung đao chém thẳng ra… Ba khẩu canon khổng lồ và sáu người đàn ông như được làm bằng đậu hũ bị bổ ngang làm hai nửa. Ba khẩu pháo ầm ầm đổ sụp phía sau còn có hai nửa thi thể máu phun xối xả rơi xuống vách núi…
– CHUẨN BỊ NGHÊNH ĐỊCH…
Lý Được mắt đỏ hoe phẫn uất đến cực điểm. Hắn nhìn gã đàn ông kia như chỗ không người từ đỉnh núi lao thẳng về phía cột sáng nối tiếp với cổng trời. Lý Được nắm chặt thanh kiếm trong tay, cả người lao vút lên để lại một luồng sóng nhiệt cuồn cuộn…
Gã Kim Đan cả người lơ lửng trên không, đưa tay vào dòng chảy nguyên tố thoáng nhíu mày. Hắn không cảm nhận được gì cả. Những tia nguyên tố đủ màu kia như đi xuyên qua bàn tay hắn không để lại bất cứ thứ gì. Cơ duyên như vậy không đạt được thì hà cớ gì để lại cho kẻ khác. Hắn vung đao chém thẳng vào cột ánh sáng. Nhưng kết quả vẫn như vậy… Thanh đao xuyên qua hoàn toàn không cắt đứt được sự kết nối của dòng chảy. Ánh mắt hắn tràn ngập đố kỵ điên cuồng nhìn xuống đám người bên trong quầng sáng bên dưới.
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kiếm minh sắc bén, hắn tức giận quay ngoắt lại vung đao toàn lực bổ thẳng ra như phát tiết cơn tức giận của mình.
– CHẾT ĐI…
“Keng…”
Một tiếng vang giữa không trung. Thanh kiếm không có linh lực cường giả hỗ trợ giao kích trực tiếp với đao của đối phương liền vỡ nát. Lý Được như một trái đạn pháo bằng thép bắn ngược ra sau. Hắn rơi thẳng xuống mặt đất từ độ cao vài chục mét làm cả mặt biển chấn động.
– ANH ĐƯỢC…
Đám người gào thét lao đến. Nhìn thảm cảnh bên trong hố cát sâu hoắm mà ai mắt cũng đỏ hoe. Lý Được miệng tràn máu mắt nhắm nghiền ngực còn thoi thóp thở như hấp hối. Hai cánh tay máy của hắn vỡ nát không còn hình dạng gì. Hai chân cũng vặn vẹo không còn dùng được nữa… Ba lão Hạ Hoàng Cung vội vàng chạy tới thăm dò thương thế của hắn. Chán nản lắc đầu…
– Mặc kệ tôi… Phải bảo vệ họ… Bảo vệ…
Lý Được chỉ thoi thóp nói được vài lời cả người liền mềm rũ xuống. Con mắt laser đỏ giờ phút này cũng tối dần rồi tối đen.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ke-that-lac/
Lúc này, bên trong căn cứ của Phòng Thí nghiệm Alexa…
Đứng trong phòng làm việc theo dõi cảnh tượng chiến đấu thảm liệt bên ngoài được chiếu lên màn hình. Nhìn thấy cảnh tượng Lý Được ngã xuống, Giáo sư Châu cúi đầu mái tóc hoa râm như phút chốc bạc thêm nhiều. Điện thoại trên bàn làm việc của ông không ngừng phát ra một giọng nói gay gắt:
– “Tôi không lặp lại lần nữa đâu… Gọi người của ông lập tức lui về. Không được nhúng tay vào việc này. Nếu không đừng trách tôi…”
Nét mặt ông âm trầm khó nhìn bước lại bên bàn làm việc, cúi người chợt hô lên như mất tính hiệu kết nối.
– Alo… Alo… Sếp có nghe tôi nói không? Alo…
– “Alo… Tôi vẫn…”
Giáo sư Châu bấm tắt điện thoại, tiện tay rút dây ra. Ông lại bấm nút điện thoại nội bộ bên cạnh.
“Tê liệt toàn bộ vệ tinh bay ngang vùng trời An Nam. Mở máy phá sóng vô tuyến. Ngắt kết nối truyền thông với bên ngoài… Đồng thời rà soát lại danh sách nhân sự thật kỹ cho tôi. Tôi muốn biết kẻ nào là tay trong đã mật báo cho chính phủ… Hừ”.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ke-that-lac/
Lúc này ở trên bãi biển…
– AAAAA…
Ba lão Trúc cơ và đám an ninh còn hơn sáu mươi người hai mắt rưng rưng điên cuồng lao đến gã Kim Đan vừa hạ xuống trước tấm vải màng vây kín năm người Khánh Phương.
– Hừ… Một đám kiến hôi không biết sống chết… – Gã nghiến răng rít lên tiếng An Nam với chất giọng đặc sệt khó nghe.
Lời vừa dứt gã cũng không buồn quay lại, tay chỉ vung đao chém ngược ra phía sau. Ba lão Trúc cơ lao đến đầu tiên vội bắn người lên không trung tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc. Phía sau họ liên tục vang lên tiếng hét thảm… Lưỡi đao khí kia như lưỡi hái tử thần quét đến đâu là đám người rơi rụng, máu bắn tung tóe. Ba người mắt đỏ hoe tay nắm chặt kiếm đâm thẳng vào người gã Kim Đan vung chém điên cuồng.
– Hừ… Ba lão già ngu ngốc…
Gã Kim Đan vung đao lên khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt. Nhưng khoảnh khắc tay hắn muốn hạ xuống chợt phát hiện hai tay mình nhẹ bẫng. Trước mặt hắn từ lúc nào xuất hiện một tên thanh niên toàn thân trần truồng gương mặt đen nhẻm ánh mắt âm trầm nhìn mình chằm chằm. Gã Kim Đan giật thót sợ hãi nhìn thanh đao của mình trong tay hắn trở nên đỏ ửng, mềm như bún bị hai tay hắn hời hợt uốn cong lại.
– Ngươi…
Gã Kim Đan chưa kịp nói tiếng nào thì trước mặt hắn đã hiện ra một nắm đấm to lớn. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng của cuộc đời hắn. “Bụp…” Một tiếng vang nhỏ. Đầu hắn vỡ nát như một trái dưa hấu. Óc não, máu bắn tung tóe khắp mặt của ba ông lão Trúc cơ và đám đàn ông còn ngơ ngác xung quanh. Nhưng ánh mắt họ không có một tia kinh sợ mà hoàn toàn là mừng rỡ. Mừng đến nước mắt chảy ròng ròng đầy chua xót và đau đớn.
– Ọe…
Thy Thy cúi gập người nôn ọe. Nàng dù sao chỉ mới mười bảy. Chứng kiến một cảnh tượng đẫm máu như vậy không thể không kinh tởm. Thy Thy vừa ngẩng lên, lau khóe miệng, liền nhận ra đám đàn ông kia đang ngơ ngẩng nhìn mình chằm chằm…
– AAAAA… TRÙNG GIÁP…
Tiếng hét của Thy Thy vừa văng vẳng vang lên thì gần như ngay lập tức một cơn gió màu trắng ập tới. Phủ kín thân thể mỹ miều của nàng từ đầu đến chân che kín cả gương mặt đỏ bừng chỉ lộ ra hai con mắt chớp chớp.
– Có cần như vậy không… Một nửa qua cô Khánh Phương đi…
Thy Thy vừa hô một tiếng mọi người chỉ nghe âm thanh rào rào như có cả vạn tên lính cùng duyệt binh. Lập tức hai chân đến gối, mặt đến ngửa ngực, hai cánh tay nàng trở nên trống trải. Đám trùng chi chít đan thành một tấm vải trắng ngà trên không trung phủ lên cơ thể lõa lồ bất động của Khánh Phương. Hội và Đan Trung đang lo lắng cho Khánh Phương cũng phải nhảy dựng vội vàng lùi lại.
– Hoài Trung… Vì sao Khánh Phương chưa tỉnh lại? – Đan Trung lo lắng hỏi.
– “Phương Phương… không sao… đang lĩnh ngộ một chút…”
– Oh… Thì ra vậy… – Nghe Trung nói mà Thy Thy, Hội và Đan Trung đều thấy nhẹ lòng.
Trung bế Khánh Phương lên bước về phía rừng cây… Hai mắt Thy Thy lóe sáng nhìn theo tấm lưng to vạm vỡ, bờ eo tạo hình chữ V còn có cặp mông săn chắc kia… Bất chợt trước mặt Thy Thy xuất hiện một cặp mắt nhìn chằm chằm.
– Anh… Anh làm gì nhìn em như vậy? – Bị bắt quả tang gương mặt Thy Thy đỏ hồng xấu hổ cúi gằm xuống.
– Hừ… Em còn như vậy… thì anh… – Hội nghiến răng ấp úng.
– Anh làm sao ah?
– Anh sẽ… sẽ cua cô Khánh Phương… Để em tha hồ ở bên anh Trung…
– Phì… Cô Khánh Phương thèm anh chắc. Thầy Trung đẹp trai, phong độ, cái đó còn to như vậy… còn chưa vào được kìa.
Đan Trung đang loay hoay giúp người bị thương băng bó nghe lời nói của con bé mà lảo đảo suýt ngã. Hội hậm hực quay đi giúp người. Thy Thy mím môi bướng bỉnh đi theo hướng khác giúp đỡ.
– Có cái gì không đúng… Còn hai tên nữa không thấy xuất hiện. – Một người trợ lý xen radar nghi hoặc lẩm bẩm với những người khác.
– Có nên rút lui vào căn cứ ngay không?
– Mày nỡ để anh em đã chết phơi thây ở đây sao?
Trung đặt Khánh Phương tựa lưng vào gốc cây. Khi quay lại đã có người tìm cho ba người đàn ông mấy bộ quần áo. Không thể để ai cũng tồng ngồng như vậy đối địch được. Riêng Thy Thy và Khánh Phương thì không cần. Thứ trên người họ vừa kín đáo vừa có tác dụng bảo vệ không khác gì một bộ giáp.
– ĐẾN RỒI… Một, hai, ba… Bốn… Năm… Sáu… Bảy…
Người trợ lý vừa nhìn vào màn hình radar vừa đếm. Nhưng càng đếm tiếng anh ta càng nhỏ. Đám người sắc mặt liền tái nhợt sợ hãi. Không ai lên tiếng nhưng trong đầu mọi người đều tự hỏi.
“Ở đâu ra nhiều Kim Đan như vậy?”
Lúc này trời đã tờ mờ sáng. Hoàng Yên lúc này lòng nóng như lửa đốt.
“Lão già kia cho con bé lĩnh ngộ cái gì chứ? Sao còn chưa tỉnh…”
Chỉ vừa nghe Hoài Trung nói chuyện với đám người Hoàng Yên đã đoán được lão già kia đã chỉ điểm cho bé gì đó. Dĩ nhiên đây là việc bà mong còn không được. Nhưng đây là lúc nào chứ? Lửa xém lông mày rồi ah.
Lúc này Hoàng Yên chỉ muốn lao xuống cắp lấy Khánh Phương, Hoài Trung mà chạy đi. Nhưng bà có thể mặc sống chết của ba đứa nhỏ kia sao? Còn đám người vừa liều mình bảo vệ cho đệ tử của mình, bà có thể không biết đạo nghĩa mà bỏ rơi họ sao?! Hoàng Yên như làm ra một quyết định trọng đại. Hai nắm tay bà siết chặt, ánh mắt kiên định nhìn về phía những chấm đen cuối đường chân trời đang vùn vụt lao đến.
– Bảo vệ… Khánh Phương. Trung lo được…
– Anh được không?! Đám trùng em rất lợi hại nha… – Thy Thy nói.
– Kim Tàm cổ của Thy Thy còn yếu. Chưa đối phó Kim Đan được…
Trung xoa xoa đầu Thy Thy mỉm cười rồi xoay người bước ra phía trước.
– Wah… Anh ấy mỉm cười thật là đẹp trai quá… – Thy Thy cười tít mắt xuýt xoa, ánh mắt lén nhìn sang gương mặt đen như nhọ nồi của Hội.
– Hừ…
– Hai đứa mày có thôi đi không? Sống chết trước mắt còn giận giận hờn hờn… – Đan Trung gằn giọng làm hai đứa im bặt. – Tranh thủ củng cố tu vi. Chuẩn bị nghênh địch.
– Vâng.
Sau một đêm hợp tu mỗi người đều có tăng tiến tu vi một mảnh lớn. Hai người cảnh giới thấp nhất là Thy Thy và Đan Trung trực tiếp thăng cấp Trúc cơ. Thy Thy là Trúc cơ sơ kỳ. Đan Trung là Trúc cơ Hậu kỳ. Còn Hội, sau một đêm tu vi nhảy vọt trở thành Trúc cơ Đại viên mãn, tương đương với ông nội mình trước khi mất. Khánh Phương còn chưa tỉnh lại nên không rõ nàng thế nào. Còn Trung thì đã sớm là Kim Đan nhưng sau một đêm hợp tu hẳn không tăng tiến được nhiều như họ. Cảnh giới càng cao càng khó thăng tiến. Đó là kiến thức căn bản.
Đan Trung vẫn không thấy lạc quan chút nào. Vì hắn biết tu chân giả dưới Kim Đan chỉ cần có đủ linh khí hấp thu là có thể nhảy vọt bất kỳ lúc nào. Nhưng muốn đến Kim Đan, chỉ linh khí tích lũy là không đủ. Như cha nuôi của hắn, Trúc cơ Đại viên mãn đã vài chục năm vẫn không nhích lên được chút nào… Nếu không phải khó khăn như lạch trời khó qua thì An Nam đã sớm có không ít Kim Đan giả.
“Vù… Vù… Vù…” Âm thanh xé không làm đám người của Hội đều ngẩng đầu lên. Không nhìn thì thôi… Vừa nhìn da đầu đã tê dại sợ hãi.
Trên bầu trời ồ ạt đổ tới mười chín tên Kim Đan. Mỗi người đều đạp phi kiếm phi đao ánh mắt nhìn xuống đắc ý vênh váo.
– LÀ MÀY… MÀY CÒN CHƯA CHẾT? VẬY KHÁNH PHƯƠNG ĐANG Ở ĐÂU?
Đột nhiên trong đám người vang lên một tiếng quát phẫn nộ… Một gã Kim đan sơ kỳ dáng người cao lớn, đạp trên một thanh đao không ngừng tỏa ra khí tức màu đen chết chóc. Gã đàn ông đó che phủ mặt mình bằng khăn vải pháp khí ngăn chặn thần thức. Hắn nheo mắt nhìn quét quanh bên dưới. Vừa thấy được Khánh Phương bất động như hôn mê bên cạnh ba người khác, ánh mắt hắn liền lóe lên tia lạnh lẽo như muốn lóc thịt rút xương anh.
– Chuyện gì? – Một người đàn ông lớn tuổi nói tiếng Hoa Hạ, lạnh lùng hỏi.
Hoàng Bá vội truyền âm trả lời. Mấy ngày nay hắn cảm thấy mình thật ủy khuất. Đường đường hắn làm việc cho chính phủ Hoa Hạ lại cứ phải rụt rè báo cáo đám tu chân giả này. Bọn chúng chẳng qua là tu vi cao hơn gã một hai tiểu cảnh mà thôi. Nhưng cấp trên nói Hoàng Bá phải nhún nhường tạm thời để đạt mục tiêu quan trọng hàng đầu cho lần xua quân xuôi Nam này.
– Thì ra là truyền nhân của An Nam Thủ hộ giả. Rất xuất sắc. Tuổi trẻ như vậy đã là Kim Đan hậu kỳ…
– Kim Đan Hậu kỳ… Điều này sao có thể? – Hoàng Bá giật thót sợ hãi. – Mới hơn một tuần trước hắn chỉ là sơ kỳ mà thôi.
– Ha ha… Không phải chúng ta đều đến đây vì cổng trời sao? Nếu không phải có người dùng bí pháp mở ra thì làm sao kết nối với cổng trời giữ được thời gian lâu như vậy. Đáng tiếc chúng ta ở quá xa… Người ta đã hấp thu hoàn tất còn tăng tiến tu vi vượt bậc…
Tên đàn ông tóc hoa râm dáng người bệ vệ lên tiếng nói oang oang. Đám người xung quanh đều gật gù đồng ý. Không ai dám cãi lời ông ta. Vì ông ta có cảnh giới Kim Đan Đại viên mãn cao nhất ở đây.
– Ta có thể ngửi được khí tức ngũ hành trọn vẹn… Hẳn là hợp tu năm người đi…
– Hẳn là tên mặt đen này và bốn tên kia… – Hoàng Bá chỉ tay về phía rừng cây.
– Hử… Con bé kia dường như đang lĩnh ngộ gì đấy. Trạng thái rất đặc thù… Nếu ta đoán không sai thì con bé đó có khả năng mở cổng trời.
– Đó không phải là con bé ma tu mà báo chí An Nam nói đã chết rồi sao?
– Thủ lĩnh… Chúng ta làm gì bây giờ?
– Haizz. Vốn muốn giữ lại con bé kia về tìm cơ hội mở cổng trời. Nhưng nó là ma tu thì… Giết sạch đi. Không thể lưu chúng lại làm mầm họa cho Hoa Hạ được…
– Vâng…
Hoàng Bá nhìn xuống Khánh Phương lóe lên tia cay độc. Người phụ nữ đó hắn sẽ không để cho cô ta chết yên lành. Nhưng hôm nay vẫn chưa phải là ngày cô ta phải chết… Ít nhất không phải tại đây…
Hoàng Bá còn nhớ mãi khi mình nhận được thi thể không đầu của Nhật Vy hắn đã phát điên thế nào. Ngay cả bốn tên thuộc hạ cuối cùng ở bên cạnh cũng bị hắn chém giết còn băm vằm thành thịt vụn.
Đám Kim Đan giả nhe răng nhếch miệng đầy khí thế ào ào đáp xuống bãi biển. Bắt đầu một trận đồ sát đẫm máu không chút nương tình. Bốn mươi người bảo vệ còn lại vây quanh nhau kiên quyết chống trả đến giọt máu cuối cùng. Tiếng la hét đau đớn không ngừng vang vọng cả bãi biển.
– Ngươi tính đi đâu… Ngoan ngoãn chịu trói đi… – Chúng cũng không quan tâm Trung có hiểu tiếng Hoa Hạ hay không, miệng không ngừng lảm nhảm.
Ba gã Kim Đan hậu kỳ cùng lúc vây chặt Hoài Trung vào giữa. Chúng còn chưa kịp ra tay thì Trung đã biến mất tại chỗ… Thật nhanh. Ba lão già ánh mắt co rụt lại sợ hãi nhìn theo cái bóng mờ kia lao vút vào những tên Kim Đan sơ kỳ đang tàn sát đám đàn ông không có chút linh lực.
– KHÔNG TỐT… ĐUỔI THEO NGĂN HẮN LẠI…
– AAA… AAA…
Tiếng hét đau đớn của đám Kim Đan sơ kỳ liên tục vang lên làm ba lão già tức giận muốn phát điên. Thằng nhóc kia quá nhanh. Quá gian xảo. Bị chặn bên này hắn chuyển hướng bên kia. Chỉ cần hắn lướt đến đâu là Kim Đan sơ kỳ rơi rụng như gặt lúa. Thậm chí một món vũ khí hắn cũng không dùng. Chỉ bằng hai nắm tay hắn có thể trực tiếp đối kháng pháp khí cao cấp. Kim Đan sơ kỳ không kịp né tránh một quyền vào người liền nổ tung thành mưa máu. Đây còn là con người sao?! Nếu hắn bay được có lẽ ở đây ai cũng tin tưởng hắn là Nguyên Anh giả.
– CHẶN HẮN LẠI…
Gã Kim Đan Đại Viên mãn quát lớn cả người từ trên trời lao thẳng xuống. Kiếm trong tay chém thẳng xuống đầu Hoài Trung đang bị ba tên Kim Đan hậu kỳ vây cứng.
Thấy không thể tiếp tục dùng phương pháp dương đông kích tây, Trung hít sâu một hơi ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào thanh kiếm như phóng lớn vô hạn từ trên cao bổ xuống. Vận linh lực toàn thân nắm tay Trung đấm thẳng vào khoảng không phía trước. Nắm đấm của anh như biến thành một cơn lốc xoáy nguyên tố vô hình trực tiếp xoắn nát thanh kiếm khổng lồ kia. Không dừng lại nó xuyên thẳng vào vào ngực tên tu chân giả Kim Đan Đại viên mãn. Đánh cả người lão bắn ngược ra sau hơn trăm mét đâm sầm vào vách núi làm đá vỡ nát tung tóe.
– WAH… UY MÃNH QUÁ… ANH TRUNG… CỐ LÊN… ANH TRUNG… CỐ LÊN…
Thy Thy nhảy dựng lên hô lớn. Hai tay không biết lấy đâu ra hai tua rua màu trắng ngà, nàng vừa nhảy tưng tưng vừa huơ huơ cổ vũ không ngừng. Hội và Đan Trung nhìn sang thấy chiếc váy trên người Thy Thy và Khánh Phương đều trống một khoảng giữa bụng liền biết hai cái tua rua kia là ở đâu ra.
Đám người Hoa hạ không hiểu con nhóc kia đang kêu réo cái gì nhưng chẳng có gì khó đoán. Gương mặt chúng đứa nào cũng sượng cứng, cơ mặt giật giật khó chịu.
– HOA HẠ… NGŨ HÀNH HỢP KÍCH…
Tên Kim Đan Đại viên mãn ngã sấp trên mặt đất không ngừng ho ra máu, cố hết sức gào lên. Hắn vừa dứt lời thì trong đám người có năm tên Kim Đan Trung kỳ hùng hổ bước ra. Chúng tạo thành đội hình hai hai một, tay áp lên vai người phía trước toàn thân tỏa ra quang mang năm màu, cùng lúc lao thẳng đến trước người Trung.
Nét mặt Trung lúc này vô cùng nghiêm trọng. Anh vận linh lực toàn thân. Quang nang quanh người cũng luân chuyển năm màu sắc làm cho đám người kia sửng sốt.
“ẦM…”
Bốn chưởng từ hai phía kích thẳng vào nhau. Một tiếng nổ lớn làm mặt biển bắn tung lên những cột nước cao hơn mười mét. Một cơn lốc nguyên tố quét ngang toàn trường. Đám người tu chân giả Hoa Hạ tu vi yếu thì ngã lăn ra đất. Tu vi cao kịp nhảy lên pháp khí lao lên trời hoặc nhanh chân trốn ra thật xa.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người Trung cả người lảo đảo lùi lại ba bước, mặt anh đỏ bừng, phun ra một ngụm máu…
– Ha ha… Cho ngươi biết lợi hại của bí pháp Hoa Hạ…
Năm gã đàn ông cười lớn đắc ý. Chúng còn cố ý dùng tiếng An Nam để sỉ nhục địch thủ.
– Phì… – Trung nhổ ra một ngụm máu, phì phì tức giận.
– Từ khi nào Hoa Hạ có Ngũ hành hợp kích bí pháp?!
Giọng nói oang oang của lão Cung vang vọng cả bãi biển. Đám Kim Đan Hoa Hạ người hiểu người không xì xầm hỏi nhau. Nhưng trên mặt chúng đều biểu hiện sự lúng túng không biết phải trả lời thế nào.
– Cậu ta thua bởi bí pháp của cha ông. Cậu ấy không có gì phải hổ thẹn…
Lão Hoàng bước tới chỉ vào Hoài Trung nói. Bàn tay già lão của ông run rẩy chỉ vào mặt đám Kim Đan giả Hoa Hạ.
– Còn bọn mày… Quân ăn cắp còn… Thay mận đổi đào… Hoa Hạ Ngũ hành hợp kích… Ta nhổ vào…
– Hừ. Ngươi nói bí pháp này là của các ngươi? Bản gốc ở đâu? Ai đang giữ?
Hoàng Bá lúc này từ bên ngoài lên tiếng hỏi. Hắn luôn né tránh Hoài Trung sợ tên điên đó thù dai nhắm vào mình.
– Ha ha… Trên trời có Thiên nhãn. Người An Nam và Hoa Hạ đều tin vào đạo trời. Các ngươi có dám hướng thiên nhãn mà thề không? – Lão Hoàng cười ha hả chỉ lên trời nói.
– PHẢI… THỀ ĐI… ĐỨA NÀO NÓI LÁO ĐẺ CON KHÔNG CÓ LỖ ĐÍT… ƯM… – Thy Thy mặt đỏ bừng tức tối, hét toáng lên.
– Trời ơi. Lão bà Đại nhân… Làm ơn đi… – Lời vừa ra nàng đã bị Hội bịt miệng đè xuống đất, chỉ thiếu điều van xin.
– HỪ… LÃO GIÀ CHẾT ĐI…
Một tiếng hừ lạnh. Một bóng người nhanh như u linh lao đến. Mọi người còn chưa kịp hô hoán thì một thanh kiếm đã cắt đứt yết hầu người vừa thách thức cường giả Hoa Hạ.
– LÃO HOÀNG… TA LIỀU MẠNG VỚI NGƯƠI… – Lão Cung rít gào lao tới.
– HỘI…
Hội cũng không nhịn được nữa mặc kệ lời Đan Trung cùng lão Trúc Cơ phía trước liều mạng với tên Kim Đan.
– THY THY…
Đan Trung tức đến giậm chân không ngăn được hai đứa nhỏ lao vào giữa trận chiến toàn là cường giả Kim Đan. Hắn mấy lần muốn lao ra lại nhìn xuống Khánh Phương còn đang hôn mê mà nén nhịn. Đan Trung cởi áo của mình đắp lên thân thể không mảnh vải của Khánh Phương. Vừa rồi Thy Thy hẳn đã xua toàn bộ đám trùng xung trận. Hai nắm tay Đan Trung bóp chặt, hai mắt mở to căng thẳng quan sát trận chiến.
– GIẾT…
– KHỔNG TRÙNG GIẢ… CẨN THẬN…
Tiếng hét lanh lảnh của Thy Thy hòa cùng tiếng gào thét kinh sợ của đám cường giả Hoa Hạ vang vọng cả bầu trời. Đám trùng đông nghìn nghịt như dệt thành một tấm lưới lớn đổ ập xuống người đám Kim Đan sơ kỳ. Bọn chúng gào rú nhảy loạn như cào cào vừa chặt chém lung tung.
– XÔNG LÊN… CẮN CẮN CHẾT CHÚNG…
Thy Thy phấn khích đến mặt mũi đỏ bừng không ngừng la hét xung phong như trợ uy cho đàn quân của mình. Nhưng không bao lâu nét mặt nàng liền tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy… Từng sợi dây kết nối huyết mạch giữa nàng và mỗi con trùng không ngừng đứt đoạn. Thy Thy chợt nhớ lại lời của Trung toàn thân lạnh toát sợ hãi. Hai mắt nàng đỏ hoe nhìn vô số con trùng khét đen rụng rơi trên mặt đất bất động. Chúng không thành công cắn xé xâm nhập cơ thể Kim Đan giả. Kết quả chỉ có thể là bị thiêu cháy đến chết.
– AAAA… TRÙNG CỦA TA… KHÔNG…
Thy Thy hét lên đau đớn ngã quỵ xuống òa khóc nhìn đám trùng của mình bị bốn tên Kim đan hệ hỏa khóa chặt không ngừng dùng lửa thiêu đốt… Hai mắt nàng nhòa lệ nhìn những con trùng khét đen bất động mà trái tim tan nát đau khổ. Chúng không khác gì đồng bạn, là con của nàng. Một nửa số lượng trùng của Thy Thy chỉ vài phút đã không còn một con có thể quay lại.
Lần này không có cơ may xuất hiện. Đám người của Phòng thí nghiệm Alexa lần lượt ngã xuống. Mặt biển cũng nhuộm thành một màu đỏ như máu.
“ẦM…” – Một tiếng nổ lớn long trời.
Năm tên Kim Đan trung kỳ tạo thành Ngũ hành hợp kích cũng loạng choạng lui về sau, khóe miệng tràn máu. Hoài Trung cả người bay ngược ra sau đâm sầm vào một gốc cây lớn, vừa ngồi dậy đã phun máu… Hai mắt hắn nhòe đi. Toàn thân rã rời…
– SÁTTTTT…
Một thanh kiếm sáng loáng từ phía trước đâm tới gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt vô thần của Thy Thy. Gần như ngay lập tức một thân hình cao lớn chắn ngay trước mặt nàng. Thy Thy sửng sốt nhìn mũi kiếm còn nhỏ máu gần ngay trước mắt, lại nhìn thân hình run run che trước người mình.
– HỘIIIII…
Tiếng hét đau đớn tan nát cõi lòng làm đám người toàn thân đầy máu như tiếp thêm sức mạnh càng điên cuồng hơn.
– AAAAA…
Gã Kim Đan chợt nghe một tiếng hét giận dữ như liều mạng lao đến. Hắn không cần quay lại, chỉ nhếch mép cười nhạt. Vung tay bạt ngang ra phía sau. Thanh kiếm trong tay Đan Trung gãy ngang. Ngực hắn trúng một chưởng cả người bắn đi mấy mét. Đan Trung nằm bất động miệng không ngừng trào ra bọt máu.
Gã Kim Đan còn chưa kịp đắc ý thì cổ hắn đã truyền đến cảm giác mát lạnh. Trời đất quay cuồng. Hắn thấy mình ngã xuống rơi phịch ngay bên cạnh chân của mình. Hai mắt hắn mở trừng trừng… Hắn chết mà không hiểu vì sao mình chết?!
Khoảnh khắc này toàn bộ chiến trường chợt im phăng phắc như có một áp lực nặng nề như núi bao phủ xuống. Năm gã Kim Đan trung kỳ đang nhìn Trung thoi thóp thở chợt thấy xung quanh im phăng phắc một cách kỳ lạ. Chúng vừa nghi hoặc nhìn lên thì thấy một thứ gì đó lướt qua cổ mình. Năm cả trợn ngược mắt khó tin, tay che kín cổ nhưng không ngăn được máu ồ ồ phun ra thành vòi. Năm cái đầu ngả nghiêng rồi rơi xuống tại chỗ. Năm thi thể cũng rơi rụng xuống tại chỗ. Máu nóng trào ra ướt đẫm cả mặt cát.
– NGUYÊN ANH GIẢ RA TAY… CHẠY MAU… – Đám Kim Đan giả hét lên kinh hoàng cả đám túa ra bỏ chạy bốn phương tám hướng.
– “ẦM…”
Cùng lúc đó trên bầu trời phát ra một tiếng nổ lớn như rung chuyển cả trời đất. Một rạn mây tán loạn vỡ nát thoát ra mộ bóng người lao đi như tên bắn. Trên không trung còn rơi rớt những giọt máu như một cơn mưa rào.
– MA TU XEM NGƯƠI CHẠY ĐÂU…
– TA NGUYỀN RỦA ĐÁM THỦ HỘ GIẢ CÁC NGƯƠI… AA…
Một tiếng quát trầm trầm nặng nề vang vọng cả trời đất. Không thấy được một bóng người nào… Nhưng âm cuối đã từ rất xa vọng lại. Âm thanh kịch chiến ầm ầm rung động như sấm sét rền vang từ xa xa vọng về. Còn có tiếng hét phẫn uất đến cực điểm của Hoàng Yên văng vẳng truyền về. Toàn trường hoàn toàn chìm vào im lặng. Chỉ còn âm thanh của những con sóng nhuộm đỏ một màu máu vỗ nhẹ nhẹ lên bãi cát như an ủi những người ở lại bớt bi thương.
– Hội… Đừng… Đừng chết mà… Hu hu… – Thy Thy hai mắt nhòe lệ khóc nức nở, hai tay đè chặt lên vết thương trên bụng Hội không ngừng trào máu.
– A… A…
Nhìn Hội mặt tái nhợt miệng há hốc nhìn mà không nói nên lời trái tim Thy Thy tan nát. Giây phút này nàng thật sự không muốn sống nữa. Nghĩ đến vài phút trước mình còn đùa nghịch chê bai Hội mà lòng nàng hối hận chỉ muốn chết ngay lập tức.
– A… A… Đừng đè.
– Ai đè?! – Thy Thy ngẩng ra nhìn xuống hai tay mình đầy máu.
– Phù… Suýt nữa nghẹt thở biết không hả? Vết thương ở bụng thôi. Không chết được… – Hội thở hổn hển nói.
– Hội ơi… – Thy Thy mừng rỡ ôm chặt Hội òa khóc nức nở.
– Đám trùng của mình… chết mất một nửa rồi… Hu hu…
– Chết hết càng tốt…
– Cái gì?
– Không… Mình nói đám Hoa Hạ kia ah…
Đột nhiên lúc này vang lên một tiếng hét phẫn nộ đến cực điểm.
– PHƯƠNG PHƯƠNG…
– PHƯƠNG PHƯƠNG ĐÂU?
– PHƯƠNG PHƯƠNG Ở ĐÂU?!
Trung như phát điên chạy quanh khắp rừng cây gào thét. Mọi người cũng nén sự bi thương trong lòng mà túa ra khắp bốn hướng tìm kiếm. Thy Thy thấy Hội không nguy hiểm đến tính mạng cũng để hắn lại mà giúp mọi người tìm kiếm. Đan Trung nằm thoi thóp trên mặt đất không thể ngồi dậy nổi, vẫn cố nhướng hai mắt lên nhìn theo. Nếu Khánh Phương xảy ra chuyện gì thì cả đời hắn sẽ không thể tha thứ cho mình. Nhưng tình huống lúc đó quá cấp bách, Hội bị một kiếm xuyên qua người, Đan Trung không thể thấy đứa cháu mình chết không cứu.
– ANH TRUNG…
Tiếng hét lang lảnh của Thy Thy vừa vang lên phía xa xa thì Hoài Trung đã lao đến như một cơn gió. Thy Thy đã đỡ ông Cung mái tóc bạc trắng bê bết máu nằm thoi thóp như hấp hối. Trên ngực ông còn một vết đao chém sâu tách đôi cả xương ức ra. Trung và Thy Thy còn thấy được trái tim thoi thóp của ông. Mỗi nhịp đập là máu phun ra ồ ạt…
– Xin lỗi… – Ông Cung nắm tay Trung thều thào. – Chúng tôi đã mắc một sai lầm thật lớn… Chúng tôi tin nhầm người… Khánh Phương là do lão Hạ… lão đem con bé đi… khốn kiếp…
– Lão Hạ?! – Hoài Trung nhíu mày không nhớ ra được người nào có tên như vậy.
– Lão già khốn kiếp đó… Bán rẻ tình bạn 50 năm… để làm chó săn cho đám Hiệp hội tu chân giả An Nam… Chúng… muốn… mở… long… mạch…
Ông Cung nói ra từng chữ cuối cùng vô cùng khó nhọc. Cả người ông chợt mềm nhũn rũ xuống, hai mắt vẫn mang một vẻ ăn năn khổ sở nhìn chằm chằm lên Trung. Trung mím môi đưa tay vuốt mắt cho ông ta.
– Hiệp hội Tu chân An Nam muốn mở long mạch làm gì? Có liên quan gì đến cô Khánh Phương? – Thy Thy lo lắng hỏi.
– Không biết…
Hoài Trung nâng thi thể lão Cung lên, quay về. Từng bước chân nặng nề in sâu trên mặt cát. Anh biết việc này đã vượt quá tầm kiểm soát của mình. Anh phải hỏi ý kiến ông Tổ.
Lúc này Trung không cảm ứng được vị trí của cơ thể Khánh Phương dù hai người vẫn còn tinh thần liên kết. Lý do không khó giải thích. Ý thức của nàng vẫn còn trong thức hải của anh. Vấn đề là Khánh Phương chỉ là Trúc cơ. Ý thức không thể rời khỏi cơ thể quá lâu. Nếu không thì cơ thể nàng sẽ mất đi sinh cơ và bắt đầu phân hủy. Ngay cả tia ý thức kia của nàng không được thức hải của mình nuôi dưỡng cũng sẽ từ từ tiêu tán.
Trên đời này e rằng chỉ có cảnh giới Hóa Thần như ông Tổ mới tồn tại mà không cần cơ thể.