Kẻ thất lạc
Chương 40
Ngày 23/11/2023, sáng hôm sau lúc 7h35…
Tại một ngọn núi lửa hàng ngàn năm không thức tỉnh trên đỉnh Hoàng Liên Sơn diễn ra một cảnh tượng thảm liệt chưa từng thấy. Xác người la liệt chất đống dưới chân núi. Vẫn tiếp tục không ngừng có thi thể không nguyên vẹn rơi rụng xuống. Vách đá dựng đứng cao hàng nghìn mét đã nhuộm đỏ bằng máu…
– SÁTTTTT…
Bên trong miệng núi lửa tròn như một miệng chén khổng lồ có diện tích tương đương với một sân vận động khắp nơi là người đông nghìn nghịt không ngừng gào thét bằng tiếng Hoa Hạ đòi chém giết. Những kẻ này mắt đều đỏ hoe điên cuồng, không khác với đám dân chúng từng nổi loạn cách đây vài ngày… Điểm khác rõ nhất chúng đều là tu chân giả Hoa Hạ. Rừng rừng đao kiếm chặt chém ùn ùn tiến về một phía có miệng hang động đen ngòm. Nơi đó chật hẹp đang được một đám võ giả An Nam toàn thân là máu chống trả quyết liệt.
Bên trong động một người đàn ông tóc hoa râm, gương mặt trắng bệch ngồi xếp bằng. Quần áo ông rách bươm, lộ ra nhiều vết thương sâu tận xương còn chảy máu ròng ròng. Người đàn ông đó hai ngày trước đã cùng 2500 thanh niên An Nam nhiệt huyết đón đầu đám tu chân giả chém giết đến trời đất phải biến sắc.
Ánh mắt ông Cảnh lúc này rất sáng nhìn nhóm người bên mình đang từng chút vơi đi, không khỏi nén một tiếng thở dài bi thương. Ông trấn thủ cửa động vào linh mạch An Nam không phải để bảo vệ nó cho đám tu chân giả ích kỷ. Mà đây là cách nhanh nhất, đơn giản nhất để chém giết thật nhiều tu chân giả Hoa Hạ, tranh thủ cơ hội chiến thắng cho những người phía sau. Hai ngày trước ông đã cùng người của mình bất ngờ đột kích, quét sạch đám tu chân giả ra khỏi linh mạch và trấn giữ tại cửa động hẹp nhất bắt đầu quá trình khổ chiến. Hai ngày hai đêm hơn 2400 người con An Nam đã anh dũng ngã xuống… Trước mắt ông lúc này chỉ còn hơn 50 người, toàn thân là máu, hai chân run rẩy nhưng kiên quyết không lùi dù chỉ một bước.
Suốt ngày suốt đêm tiếng la hét và âm thanh đao kiếm chưa bao giờ ngừng lại. Cửa động đã ngập trong máu đỏ và thi thể. Ông Cảnh đã sớm nhận ra người của mình đang trứng chọi đá… Đám người tu chân Hoa Hạ này hầu như không có Kim Đan, hay ít ra là chưa xuất hiện. Nhưng chúng đều đã bị chính phủ Hoa Hạ đầu độc bằng thuốc kích động thần kinh. Toàn bộ là một lũ ngu ngốc. Chỉ biết giết đến đỏ mắt… Tu chân giả thì sao? Nếu không dùng đầu óc suy nghĩ thì Kim Đan giả vẫn bị một đám người bình thường tính kế đưa vào chỗ chết.
Chính phủ nào không muốn nắm giữ sức mạnh tuyệt đối của đất nước? Chính phủ An Nam cũng vậy thôi. Nhưng họ không đủ ngoan độc bằng những người láng giềng phương Bắc. Nếu kế sách này được chính phủ Hoa Hạ thực hiện trên đất của họ có khi ông Cảnh còn vỗ đùi khen hay. Nhưng bọn chúng lại muốn dùng người An Nam để làm suy yếu lực lượng luôn cứng đầu khó kiểm soát trong quốc gia mình. Một mũi tên bắn hai con chim… Thật vô cùng thâm độc.
Giây phút này nếu ông Cảnh biết được mũi tên của Hoa Hạ bắn ra không chỉ nhắm vào hai con chim, ông sẽ càng kinh sợ đến mức nào. Sở dĩ nơi này của ông không thấy xuất hiện cường giả Kim Đan là có lý do… Đám cường giả kia đều được hứa hẹn một món lợi lớn để xuôi Nam để thực hiện một kế hoạch thâm sâu ác độc triệt để hủy diệt sự phát triển của An Nam trong tương lai.
– Chúng ta cùng lên đường thôi…
Ông Cảnh hít sâu một hơi. Đứng lên. Hai bàn tay bê bết vết máu đã khô nứt nẻ nhặt lấy hai thanh đao to bản nặng trĩu vác lên hai bên vai. Quanh ông vài người bị thương nặng dù cụt tay, chân đứt lìa cũng đều gắng sức đứng lên. Âm thanh nặng nề của những bước chân rã rời xen lẫn với tiếng leng keng của những mũi đao dùng làm nạng chống lê trên mặt đá. Những người con đất An Nam ánh mắt dù một chút sức lực vẫn không còn nhưng ánh mắt vẫn hừng hực nhìn thẳng về phía trước.
– SÁTTTT…
Tiếng hô giết rung trời ập vào mặt mang theo mùi máu tanh nồng đậm. Hàng rào mỏng manh của đám võ giả đang không ngừng rơi rụng. Một người ngã xuống, người khác liền chèn kín vào. Ông Cảnh vừa xuất hiện hai mắt mọi người đều đỏ hoe rưng rưng. Họ khóc không phải vì mình sắp chết. Mà vì cái chết sẽ chấm dứt con đường oanh liệt này trong khi họ vẫn chưa thấy được ngày bình yên của đất nước. Những dòng nước mắt chảy dài trên mặt hòa vào lớp máu khô nứt nẻ tạo thành những dòng huyết lệ bi tráng.
– GIẾT…
Ông Cảnh hô lớn giọng khàn đục. Thanh đao vung ra quét ngang làm đám người ngã rạp như gặt lúa. Sự hung hãn của ông đã in sâu vào tiềm thức đám tu chân giả Hoa Hạ. Chúng đồng lại lùi lại, giẫm đạp lên thi thể người đã chết lẫn người còn sống mà tránh xa hai thanh đao tử thần kia. Quét qua một mảng lớn ông Cảnh không khỏi dừng lại thở dốc. Dưới chân ông là vô số thi thể chia kìa, tay chân đứt gãy.
– SÁTTTTT…
Nhưng sự uy mãnh của ông không dọa được những kẻ loạn trí, chúng lại ồ ạt tràn lên như những con thiêu thân lao đầu vào lửa bất chấp mạng sống của chính mình. Đám võ giả cũng tràn ra khỏi hang động đứng bên cạnh ông Cảnh. Dù có chết, được chết bên cạnh vị chiến thần của An Nam cũng là vinh dự muôn đời. Hai mươi tám người còn lại như những ngọn cỏ lau mỏng manh lại sừng sững không ngã chặn đứng cơn hồng thủy bởi cả ngàn tu chân giả. Máu bắn ra như mưa làm cho không khí cũng ngột ngạt nóng bức như bên trong một lò lửa. Giây phút cuối cùng của một trận chiến bao giờ cũng thảm liệt bi tráng nhất.
– CHẾT ĐI…
Đột nhiên một tiếng quát vang át cả âm thanh chém giết. Một đường kiếm quét ngang làm hàng chục tên tu chân giả Trúc cơ đang chém giết thân thể chia làm hai mảnh đổ gục trong vũng máu. Một thân ảnh cao lớn từ trên cao nhảy xuống lòng chảo đang nóng hừng hực. Ông Lê Hoài Bắc toàn thân bạch y không một vết dơ phiêu diêu đứng trên cán một thanh đao cắm trên đất bên dưới toàn là máu huyết và thi thể ngổn ngang. Cảnh tượng này làm cho vô số cặp mắt đỏ cũng phải dại ra vài giây…
– Con bà nó… Đi chịu chết cũng không cần chơi nổi vậy chứ?! – Ông Cảnh nhổ toẹt một bãi nước bọt trộn lẫn máu có cả răng.
– SÁTTTTT…
Đám người tiếp tục phân làm hai hướng gào thét lao tới. Ông Bắc nét mặt lạnh tanh vô cảm vung kiếm chém liên tục. Kiếm khí của cường giả Kim Đan phát ra thì Trúc cơ dù có đón đỡ vẫn là kết quả đao gãy người vong. Ông đi tới đâu là từng mảng người ngã rạp xuống như gặt lúa.
Từ xa xa có một ánh mắt thất thần nhìn ông Bắc vừa kính sợ vừa có chút mừng rỡ lo lắng. Kẻ đó chính là Minh Tạo kẻ đã mất tích nhiều ngày nay. Sau cái chết của Nhật Vy, hắn bị đám người của Hoàng Bá săn lùng ráo riết phải trốn chui trốn nhủi. Đến lúc hay tin tu chân giả Hoa Hạ tràn vào biên giới phía Bắc, hắn lập tức tìm đường hướng lên Hoàng Liên Sơn. Minh Tạo từ nhỏ học qua tiếng Hoa Hạ, rất nhanh hắn đã tìm được chỗ dựa nương tựa một nhóm tu chân giả do một cường giả Kim Đan dẫn đầu. Không sai, tại bên trong lòng chảo này luôn có ít nhất một tên Kim Đan đề phòng An Nam cử cường giả đến.
Minh Tạo không hề biết tổ chức sau lưng Hoàng Bá lại chính là Hoa Hạ, cái ô lớn hắn đang núp bóng. Nếu Hoàng Bá thấy Minh Tạo đi cùng đám người Hoa Hạ, đừng nói là có ai sẽ đứng ra bảo vệ, sợ còn có kẻ lập tức chặt đầu hắn xuống để dâng lên. Nhưng hiển nhiên, Minh Tạo sẽ không chờ được ngày đó đến.
– “Đi với tôi… Tôi mở đường cho ông ra…”
Ông Bắc đến gần bên ông Cảnh vừa không ngừng chém giết vừa truyền âm cho ông Cảnh.
– Ha ha… Ở đây có gần 2500 anh em của tôi nằm lại. Tôi phải ở đây bầu bạn với họ… – Ông Cảnh cười lớn, giọng nói sang sảng, tay vẫn không ngừng gặt hái tính mạng địch nhân.
– “Hừ… Đám người này sẽ chết sạch… Không một người chạy thoát. Tôi cam đoan với ông… Hãy để chúng chôn cùng anh em của ông.”
Nghe ông Bắc truyền âm ông Cảnh hơi ngẩng người, hai mắt lóe lên một tia kích động điên cuồng. Đột nhiên bờ eo của ông truyền đến một cơn đau nhói thấu tận tim gan. Một thanh kiếm xuyên vào bụng ông, còn lia ngang làm cho máu lẫn ruột tràn ra ngoài. Ông Cảnh mặt trắng bệch hai thanh đao rơi xuống, hai tay giữ chặt thanh kiếm trong bụng mình…
– AAAAA…
Tên Trúc cơ hậu kỳ điên cuồng gào thét nắm chặt thanh kiếm đẩy cả người ông Cảnh không ngừng lui ra sau như muốn ghim ông vào vách đá. Một lưỡi đao khác từ phía sau hướng đến cổ của ông chém tới.
“Keng…”
Ông Cảnh chỉ nghe được một tiếng va chạm sau lưng quay lại thì đã thấy kẻ đó đầu lìa khỏi cổ. Tên Trúc cơ hậu kỳ phía trước cũng đổ gục xuống vì một kiếm xuyên giữa trán. Ông Bắc cúi đầu nhìn vết thương của ông Cảnh không khỏi thở dài. Vết thương này đừng nói là chạy ra khỏi rừng đao kiếm. Dù không có ai ngăn cản cũng không thể cấp cứu giữ mạng ông ta lại được. Trừ phi một kẻ có khả năng bẩm sinh biến thái như Hoài Trung.
“COI CHỪNG…”
Đột nhiên nghe tiếng gào to của ông Cảnh, ông Bắc toàn thân lạnh toát vung kiếm chém thẳng ra phía sau. Linh lực hộ thân toàn bộ dồn lên ngực.
– AAAAA…
Một tên Kim Đan Hoa Hạ vừa đánh lén bị một kiếm bất ngờ của ông Bắc chém đứt lìa cánh tay. Hắn hét lên đau đớn nhưng mũi kiếm của hắn vẫn đâm thẳng vào mục tiêu. Ông Bắc thấy ngực mình đau nhói. Một thanh kiếm đâm xuyên vào tim ông thấu ra tận sau lưng. Máu đỏ ồ ạt nhuộm đỏ cả bộ quần áo của ông. Nhìn gã Kim Đan Hoa Hạ một bên cánh tay đứt đoạn nhưng nét mặt vẫn lộ ra vẻ đắc thắng, ông Bắc chợt ngửa đầu cười lớn:
– Ha ha…
– Mày chết đi…
Tên Kim Đan điên tiết vặn thanh kiếm muốn xoáy nát trái tim của lão già trước mặt. Kim Đan giả một kiếm xuyên tim hẳn phải chết. Nhưng có linh lực bảo vệ tâm mạch có thể kéo dài hơn người bình thường một vài phút.
Ông Bắc đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay gã Kim Đan ghì chặt mặc cho thanh kiếm của hắn đâm lút vào trong ngực mình. Tay còn lại ông phe phẩy một nút điều khiển từ xa trước mặt hắn. Khóe miệng ông tràn máu nhếch lên đầy vẻ khinh miệt. Bấm nút.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
Một loạt tiếng nổ ầm ầm như sấm động lại truyền lên từ dưới chân mọi người. Cả ngọn núi lắc lư rung chuyển. Mặt đất dưới chân đám tu chân giả nứt toác thành nhiều khe hở như một bộ rễ cây chằng chịt lan ra nhanh chóng. Từ những khe hở hơi nóng hừng hực phun thẳng lên trời như một ngồi nước đun sôi bị dồn nén thật lâu. Trước ánh mắt kinh hoàng của cả vạn tu chân giả dung nham đỏ rực từ dưới lòng đất phun thẳng lên không.
– AAAAA…
Vô số tiếng la hét thảm thiết vang vọng thấu trời. Lòng chảo lối vào linh mạch An Nam đã biến thành địa ngục trần gian. Từng khe nứt vỡ mở rộng như những cái miệng quái vật đầy lửa đỏ rực nuốt gọn đám tu chân giả.
– KHÔNG… BỎ TAO RA… AAAAA…
Minh Tạo gào thét hai tay bám vào vách đá nhưng chân hắn bị hai tên tu chân giả bám chặt lấy. Bên dưới là dung nham nóng chảy từng ngọn lửa hừng hực bốc cao như muốn thiêu sống ba người. Minh Tạo tuyệt vọng gào thét thảm thiết. Lửa đốt lên quần áo, đầu tóc của hắn… Cảm giác đau đớn thống khổ này còn hơn cả mười tám tầng địa ngục. Hắn buông tay…
– AAAAA…
– HA HA…
Gã Kim Đan Hoa Hạ cụt một tay bị ông Bắc kìm chặt phát điên như một con thú dữ lâm vào đường cùng không ngừng đạp loạn lên người ông. Hắn càng điên cuồng ông Bắc càng cười lớn vô cùng sảng khoái. Cười đến hai dòng nước mắt chảy dài trên mặt. Cả đời ông mới được cười một cách thống khoái như vậy. Ông nhìn sang ông Cảnh nét mặt như được giải thoát.
– HÀI LÒNG KHÔNG BẠN GIÀ?!
– HA HA… ÔNG CHƠI ĐƯỢC LẮM…
Ông Cảnh nét mặt tái nhợt, thở hổn hển nhưng ánh mắt kích động thỏa mãn vô cùng. Mặt đất dưới chân ba người chao đảo từ từ bị dòng dung nham nuốt chửng. Hai người vẫn thoải mái nói chuyện như đi dạo chơi trong vườn. Ông Lê Hoài Bắc và Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh từ từ chìm xuống mang theo một con thú không ngừng giãy giụa gào thét đến tuyệt vọng.
– Cảm ơn Hoài Bắc.
– Không… Tôi phải cảm ơn ông đã thức tỉnh tôi. Tạm biệt.