Kẻ thất lạc

Chương 41



Phần 4

Lúc này bên trong phòng ngủ của vợ chồng Hoài Nam là một cảnh tượng làm người ta sôi máu. Khánh Phương toàn thân trần truồng mê man thiêm thiếp nằm giữa hình vẽ bát quái đồ. Đứng bên cạnh nàng lại chính là cha nuôi của Hoài Nam, ông Lê Hoài Bắc. Toàn thân ông không một mảnh vải. Dáng người ông không mập nhưng những múi cơ theo năm tháng không còn săn chắc.

Nhìn Khánh Phương thiêm thiếp không ngừng vặn vẹo phát ra âm thanh rên rỉ mê ly, gương mặt già cỗi của ông Bắc cũng phải ửng đỏ vì rạo rực. Tim ông lúc này đập rất nhanh. Không phải vì ông đang đứng trước cơ hội thăng cấp lên cảnh giới mà mình mơ ước. Mà vì ông như quay ngược thời gian thấy lại một giấc mơ hoang lạc thời tuổi trẻ ngông cuồng của mình.

Lần đó, Khánh Vy cũng như vậy. Thân thể trinh trắng của nàng hoàn mỹ đến mức sau bao nhiêu năm vẫn in rõ trong đầu ông. Khi đó ông đứng bên cạnh giường ở khoảng cách cũng thế này. Khánh Vy nằm ngay sát người ông. Còn một người nữa là Tấn Cang, người bạn thân thiết của ông, chồng sắp cưới của Khánh Vy, trong tình trạng say mèm ngáy khò khò không hay biết gì cả. Nhìn thằng bạn mình lòng ông có chút áy náy. Nhưng nhìn thân thể mỹ miều tuyệt đẹp của người phụ nữ nó sắp cưới, ông thật không thể nhịn nổi.

“Tấn Cang… Yêu em đi…” Nghe được Khánh Vy trong mê man réo gọi tên kẻ khác mà lòng ông gai gai khó chịu. Ông không thể chờ đợi được nữa. Cởi quần áo của mình. Nhào lên sâu xé thân thể lõa lồ tuyệt đẹp đó… Ông thích thú nhìn hai đầu núm vú đỏ hồng của Khánh Vy săn cứng sưng tấy lên. Ông hả hê nhìn dương vật mình đi sâu vào âm hộ trinh nguyên bó chặt của nàng, Nghe nàng nức nở vì đau đớn. Đêm điên cuồng đó ông bất chấp hậu quả giày vò thân thể Khánh Vy, vợ bạn mình đến hai chân mình cũng run rẩy. Kho trời gần sáng, ông mới lúng túng không biết phải xử lý thế nào. Sau khi đắn đo suy nghĩ, ông cởi sạch quần áo của Tấn Cang ra vứt xuống giường. Ông lại hứng lấy tinh dịch nhòe nhoẹt pha lẫn máu bên trong âm hộ Khánh Vy bôi lên dương vật của nó.

Thật may mắn đúng như ông dự đoán. Tấn Cang ngờ nghệch không biết gì về chuyện nam nữ. Khi tỉnh lại thấy Khánh Vy khóc thút thít bên cạnh thì hốt hoảng sợ hãi. Hắn lại thấy cả người mình không mặc gì, dương vật lại ướt át đầy mùi khó ngửi. Hắn cũng không suy nghĩ tinh dịch đó là của ai, liền nhận trách nhiệm vào mình. Khánh Vy dù giận Tấn Cang ăn cơm trước kẻng nhưng cũng đành chịu. Thế là hai người kết hôn. Mấy năm sau sinh ra tiểu thiên thần Khánh Phương.

Nghĩ lại cú đổ vỏ thành công ngoạn mục của mình mà ông Bắc không khỏi thầm mỉm cười. Và ngay lúc này đây. Tiểu thiên thần bé nhỏ đó đã lớn, càng xinh đẹp hơn cả mẹ. Và hơn tất cả, con bé là thuần âm chi thể do thừa hưởng linh căn hệ Thủy của cha.

Vừa nghĩ đến mẹ lại ngắm nhìn thân thể lõa lồ của con gái, ông Bắc thật phấn khích không chịu nổi. Dương vật ông bao nhiêu năm không dùng tới bây giờ lại cứng rắn như sắt đá.

Ông quỳ mọp xuống tấm ván gỗ. Ôm chặt lấy thân thể trần truồng của Khánh Phương. Hai bàn tay già cỗi gầy guộc của ông bắt đầu vuốt ve khắp thân thể của nàng. Làn da mịn màng của nàng mát lạnh còn đọng vài giọt nước. Ông mê mẩn cảm giác tuyệt vời trong bàn tay của mình khi nó xoa nắn hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của Khánh Phương…

– Ư…

Khánh Phương bật rên khẽ, lưng ưỡn cong lên như muốn dâng toàn bộ của mình lên cho ông. Ông Bắc dụi gương mặt đầy nếp nhăn vào giữa hai bầu vú nàng, mê mẩn hôn hít. Mùi da thịt con gái còn trinh thật thơm ah… Đầu lưỡi ông đánh lên hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn của nàng. Hai tay ông bóp nghiến lấy hai khối thịt mềm mại vung lên rồi há miệng ngậm lấy đầu vú đỏ hồng của Khánh Phương mà mút mút thèm thuồng. Lần lượt bên này lại bên kia… Làm cho cả người Khánh Phương ưỡn cong lên rên rỉ không ngừng…

– Ôi… Anh ơi…

Lúc này chợt nghĩ đến thằng con nuôi khốn nạn của mình đã được ngậm mút hai bông hoa nhỏ xinh này, lòng ông thật khó chịu. Ông thậm chí không nghĩ đến mình mới là kẻ hớt tay trên của nó. Ông muốn nó chỉ thuộc về mình, để cho mình thỏa thích giày vò. Bàn tay đầy nếp nhăn của ông mò mẫm xuống dưới mân mê bờ mu mũm mĩm phơn phớt lông tơ của Khánh Phương. Hai chân nàng vô thức mở rộng ra như chào đón ông khám phá.

– Hắc hắc… Thật là nhiều nước ah… Xem ra đến lúc rồi…

Ông Bắc ngồi dậy, lùi người xuống phía dưới. Ông mở rộng cặp đùi thon dài trắng ngần của Khánh Phương ra hai bên. Ông cúi xuống thật thấp ánh mắt hừng hực nhìn vào hai mép môi âm hộ đỏ mọng nước khít khao của nàng. Nuốt một ngụm nước miếng… Ông Bắc đưa lưỡi mình liếm dọc theo hai bên đùi non của Khánh Phương một đường chậm rãi đến phần hõm hai bên âm hộ. Cả người Khánh Phương run rẩy, động thần tiên của nàng như được khơi nguồn một con suối róc rách không ngừng tràn ra. Nhưng sự chờ mong trong mê man của nàng mãi không đến… Ông Bắc rất kiên nhẫn từ tốn như muốn giày vò nàng đến mức phải van xin. Đến lúc Khánh Phương vặn vẹo ư ử nài nỉ thì bất chợt miệng ông ngậm kín lấy âm hộ nàng. Cái lưỡi đáng ghét kia vét sâu vào làm cơ thể nàng giật bắn từng đợt.

Hoài Nam lúc này không trước cửa phòng ngủ của mình nữa. Hắn đã xuống phòng đọc sách, gác chân ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa bọc da Italy. Hàng lông mày hắn cau lại nắm tay siết chặt đầy căm tức nhìn chằm chằm vào màn hình laptop đặt trên đùi. Trên màn hình là cảnh tượng đang diễn ra trong phòng ngủ của hắn.

Không ai nghĩ rằng một dinh thự cổ kính hoa lệ được xây dựng từ thời Pháp bên trong lại trang bị hai hệ thống giám sát độc lập vô cùng tối tân. Thứ phơi bày trước ánh mắt mọi người là hệ thống 52 camera giám sát khu vực khuôn viên bên ngoài được giao cho tổ bảo vệ quản lý. Nhưng bên trong còn một hệ thống giám sát bí mật khác không bao giờ lộ ra ngoài ánh sáng do chính Hoài Nam âm thầm lắp đặt. Hệ thống bí mật này bao gồm hơn 300 mắt camera siêu nhỏ bao phủ toàn bộ dinh thự không chừa một góc khuất nào.

Từ trước đến nay Hoài Nam luôn tồn tại một góc khuất mà hắn không dám chia sẻ cùng ai. Đó cùng là nguyên nhân lớn nhất mà hắn mãi mãi căm hận bốn tên cháu họ của cha nuôi, Hòa Phát Hậu Nhân.

Khi Hoài Nam mười hai tuổi, được cha mẹ nuôi nhận về khoảng một năm, một lần bốn gã anh họ sang nhà chơi. Ngày hôm đó chúng bất ngờ trở nên thân thiện gần gũi với hắn. Chúng còn rủ Hoài Nam ra khỏi nhà chơi… Khi đó khu vực quanh dinh thự nhà họ Lê còn khá hoang vắng nhà cửa thưa thớt. Hoài Nam vốn thiếu bạn rất buồn chán nên không nghi ngờ gì cùng bốn gã anh họ leo rào vào một nhà dân khá xập xệ nghèo nàn. Điều hắn không ngờ là Văn Hòa tên anh cả đó lại dẫn cả đám đi nhìn lén một người đàn bà đang tắm. Hoài Nam lúc đó còn rất ngây ngô. Lần đầu tiên thấy một người khác giới hoàn toàn khỏa thân cả người hắn liền căng cứng không biết gì nữa. Thậm chí hắn không hề biết Hòa Phát Hậu Nhân đã ra hiệu cho nhau âm thầm lùi lại… Chúng ra khỏi bờ rào rồi cùng lúc đưa tay lên miệng làm loa, đồng thanh hét lớn.

– “Có thằng nhìn lén vợ người ta tắm… Bớ làng xóm ơi…”

Hoài Nam giật thót lúng túng không kịp chạy bị một người đàn ông trong nhà lao ra đánh túi bụi. Ông ta còn đá vào hạ bộ làm hắn đau đến mức muốn gục xuống tại chỗ. Ngày hôm đó về nhà dù mẹ nuôi hỏi gì hắn cũng không nói. Hắn xấu hổ, hắn đau đớn, hắn hận thù.

Nhưng sự việc không dừng lại như vậy… Sau khi trưởng thành Hoài Nam mới biết mình mắc chứng rối loạn cương dương. Bác sĩ nói nguyên nhân có thể do dương vật hắn bị tổn thương khi đang cương cứng lại không được chữa trị kịp thời nên bây giờ hầu như rất khó hồi phục bình thường. Suốt những năm đại học dù điều kiện Hoài Nam xem như khá giả nhất trường. Không ít bạn học nữ bật đèn xanh nhưng hắn vẫn không hề quen bạn gái. Khi có nhu cầu giải quyết sinh lý, hắn thà rằng vào quán bar tìm một cô gái xa lạ mà mình không hề quen biết. Để khi hành sự nếu có trục trặc gì hắn sẽ không phải gặp lại cô ta càng xấu hổ hơn.

Sau đó một lần tình cờ Hoài Nam nhìn thấy người giúp việc trong nhà đang tắm. Dù cô ta không quá đẹp thân hình không thon thả nhưng hắn lại nhận ra cơ thể mình có phản ứng ngay lập tức. Lúc đó Hoài Nam biết mình đã bị lây nhiễm bệnh thích nhìn lén của Văn Hòa. Nhưng hắn thật sự không cưỡng lại được. Hắn bắt đầu lén lút cài đặt camera khắp nhà. Nhưng người giúp việc nữ trong nhà không có mấy người. Xem mãi rồi cũng nhàm chán.

Ngay thời điểm mà Hoài Nam cảm thấy bế tắc. Bất ngờ cha nuôi bảo hắn đến Tập đoàn Bắc Nam nắm giữ vị trí Chủ tịch thay cho ông. Thế là ngay tuần đầu tiên Chủ tịch Hoài Nam đã thể hiện sự quan tâm chu đáo đến môi trường làm việc giải trí nghỉ ngơi của tập thể anh chị em nhân viên. Hắn cho xây dựng khu vực nghỉ ngơi thư giãn giữa buổi cho nhân viên. Còn làm cả phòng xông hơi, phòng tắm phân tách rõ ràng hai khu vực nam và nữ. Phòng tắm còn có đầy đủ khăn, dầu gội, tủ giữ đồ… Hành động của Chủ tịch Hoài Nam được mọi người nhiệt tình hưởng ứng. Chỉ hơn một tháng làm Chủ tịch mà Hoài Nam đã đạt chỉ số tín nhiệm cao chưa từng có, vượt qua cả Chủ tịch Bắc. Ngay cả cha nuôi cũng không tiếc lời khen. Nhưng không ai biết rằng Chủ tịch Hoài Nam làm tất cả những việc đó chỉ vì một ham muốn cá nhân nho nhỏ mà thôi.

Lúc này bên trong các ô vuông nhỏ chi chít bên trái màn hình laptop là hình ảnh hoạt động trực tiếp của tất cả mọi người trong dinh thự. Từ phòng khách, nhà bếp, hồ bơi, phòng xông hơi, phòng ngủ… Thậm chí lúc này một góc nhỏ còn thấy được con bé Thảo đang tắm. Dĩ nhiên Hoài Nam lúc này không có thời gian ngắm nghía cơ thể mới lớn của nó. Hắn chợt đảo mắt qua nhìn thấy bé Hằng đang đi trong hành lang sảnh tiến về nơi này.

Hoài Nam nghiến răng đứng bật dậy. Hắn mở cửa liền thấy Hằng, ngoắc tay gọi vào. Hằng nét mặt đầy vẻ ngạc nhiên, còn nhìn lên phía lầu một, cũng đi theo cậu Hai vào phòng sách:

– Cậu Hai… Không phải cậu…
– Câm miệng… Mợ Hai ngủ rồi. Lại đây…

Hằng không hiểu nhưng không dám cãi lời rón rén bước lại. Cậu Hai chợt ngồi xuống sofa nhìn lên con bé gằng giọng:

– Quỳ xuống…
– Con… – Hằng hai mắt đỏ hoe không hiểu chuyện gì cũng ngoan ngoãn quỳ xuống.
– Tiền chợ dì Ba bỏ quên trong túi áo có phải em lấy không? Tôi chỉ hỏi một lần thôi.

Hằng cả người run rẩy, hai giọt nước mắt nặng trĩu tràn ra chảy dài xuống hai bên gò má. Nó thật sự không nghĩ ra làm sao cậu Hai biết chuyện đó.

Hằng có nỗi khổ riêng của mình. Từ lúc Hằng được nhận làm giúp việc tại dinh thự nhà họ Lê cả gia đình nó được phúc cũng gặp họa ngay sau đó. Lương bổng người giúp việc của Hằng rất khá thậm chí hơn không ít người làm việc văn phòng ngoài kia. Gia cảnh nhà nó vốn nghèo khó chợt thay đổi một trăm tám mươi độ chỉ trong vài tháng. Ba mẹ Hằng rủn rỉn tiền bạc bắt đầu sinh ra tật xấu. Ba nó tối ngày nhậu nhẹt, còn bao bạn bao bè. Mẹ nó lại tìm đến chiếu bài cùng mấy bà trong xóm. Thế là từ dư dả rất nhanh nhà nó quay lại như cũ, còn nợ nần chồng chất.

Mấy ngày trước Hằng thấy dì Ba đi chợ về để quên vài trăm trong túi áo mới lén giấu đi. Nó biết tính bà hay quên trước quên sau. Nhưng không ngờ cậu Hai lại biết. Nhưng nó thấy lạ vì người như cậu Hai lại quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.

– Còn không nói?!
– Con… dạ… Con xin lỗi… Tại… – Hằng khóc thút thít gật đầu.
– Không cần giải thích. Bây giờ nếu em biết điều thì tôi có thể xem như không biết… Lại đây…

Hằng thoáng rùng mình, nét mặt tái nhợt không hiểu cậu Hai muốn gì. Nó cũng bò tới đến trước sofa. Chợt cậu Hai kéo dây áo choàng mở rộng ra hai bên. Hằng sửng sốt mặt chợt đỏ bừng lên nhìn chằm chằm vào cái dương vật dựng đứng của cậu. Nó đã hiểu cậu muốn gì… Hằng học ít nhưng cũng hết cấp ba. Nó cũng từng có bạn trai tuy chưa làm chuyện nam nữ nhưng ít nhiều đã tiếp xúc gần gũi. Nhưng nó rất sợ…

– Lại đây… Vuốt nó đi…

Hằng lau nước mắt trên mặt, hai gò má đỏ ửng, đưa bàn tay run rẩy cầm lấy dương vật của cậu Hai bắt đầu vuốt ve… Cậu Hai cũng không nhìn nó mà đặt laptop lên bụng vừa nhìn vừa dùng tai nghe như đang xem thứ gì đó rất hấp dẫn. Hằng chợt hiểu ra. Chắc cậu đang xem phim người lớn… Nhưng cưới một người vợ xinh đẹp như vậy còn hứng thú xem mấy thứ kia sao? Thật khó hiểu ah… Hằng mãi suy nghĩ miên man bàn tay nhỏ nhắn vẫn không ngừng vuốt ve dương vật dựng đứng của cậu Hai.

– “Ưm… Ôi…”

Hoài Nam nhìn chằm chằm vào màn hình dõi theo mái tóc bạc của cha nuôi không ngừng rung động giữa cặp đùi thon dài mở rộng của Khánh Phương. Hắn còn thấy được cái lưỡi của ông say mê vét sâu vào âm hộ trinh nguyên thơm ngát của nàng. Miệng ông áp sát không ngừng hớp hớp như muốn đón lấy từng ngụm nước tình ái từ cơ thể nàng không ngừng tuôn trào ra. Hoài Nam không biêt cha nuôi làm việc này ngoài sự vui thích nhục dục còn để hấp thu trọn vẹn sự trân quý của nguyên âm. Hắn chỉ biết rằng cả người mình lúc này căng cứng vô cùng khó chịu. Kẻ làm việc đó đêm nay lẽ ra phải là hắn.

– Ngậm nó đi… Nhanh…

Hằng còn chưa hiểu cậu Hai nói gì thì đầu con bé đã bị nhấn xuống. Dương vật căng cứng to bè của cậu lấp kín miệng nó. Hằng muốn buồn nôn vì một thứ mùi kỳ lạ. Nhưng nó phải ép mình nhắm chặt hai mắt để cậu không ngừng nhấn đầu lên xuống. Vài giây trôi qua con bé cũng quen dần. Nó không cần cậu hướng dẫn nữa. Tự mình ngẩng lên cúi xuống để nuốt dương vật cậu vào thật sâu.

– Ah… Giỏi đó…

Lúc này trong phòng ngủ…

Ông Bắc quỳ gối lên, lau qua hai khóe miệng ướt át mỉm cười thỏa mãn. Nếu có người thứ ba trong phòng lúc này sẽ nhận ra những nếp nhăn trên mặt ông đã giảm đi khá nhiều. Làn da nhăn nheo trên cơ thể ông cũng căng ra bóng mượt hơn. Ngay cả mái tóc bạc trắng cũng có thêm vài phần đen. Đó cũng chỉ là giai đoạn khởi đầu.

Thuần âm chi thể có thể nói là loại thể chất nghịch thiên chỉ xuất hiện ở phụ nữ có hệ Thủy linh căn. Trong hàng vạn vạn người phụ nữ Thủy Linh căn cũng khó tìm được một người có loại thể chất này. Đáng tiếc Khánh Phương không tu luyện. Vì nếu nàng tu chân với loại thể chất trời sinh này có thể nói là ngày đi ngàn dặm. Nếu dùng linh thạch để hấp thu linh khí có lẽ nàng chỉ dùng một phần mười số lượng của ông Bắc để đạt cảnh giới như ông. Và dĩ nhiên lúc đó ông Bắc hấp thu nguyên âm của nàng như hôm nay có lẽ đủ cho ông tiến một bước dài lên Kim đan Trung kỳ. Nhưng trên đời người ta thích nói nhất là chữ nếu, riêng đối với ông thì không…

Ông Bắc hít sâu một hơi hai tay bắt quyết ném ra năm viên đá. Đó là năm viên linh thạch màu trắng ngọc hình thù góc cạnh khác nhau nhưng khối lượng khá đồng đều. Chúng như có mắt rơi vào năm góc quanh hai người. Nếu từ trên nhìn xuống thì có thể nhận ra vị trí của chúng từ khoảng cách đến góc độ đều đồng nhất tạo nên một trận đồ ngũ hành hoàn hảo.

– Khởi…

Ông Bắc hai tay bắt ấn trước ngực gầm gừ một tiếng vang cả phòng. Không một âm thanh. Không gian quanh hai người như được tạo ra từ màn nước gợn sóng rồi cố định lại. Năm viên linh thạch chốc chốc lại lóe lên không ngừng cung cấp năng lượng cho ngũ hành trận vây chặt ông Bắc và Khánh Phương bên trong.

– Ah… Đã quá…

Hoài Nam xuýt xoa cẩm dương vật bóng lưỡng mình đập đập lên bờ môi mở rộng của Hằng. Hắn rùng mình liên tục, dương vật giần giật rồi phun trào tung tóe trong miệng con bé. Nhìn gương mặt Hằng đỏ ửng, hai mắt nhắm chặt cam chịu, Hoài Nam nhếch mép cười hả hê thích thú. Hắn rút trong túi ra một xấp bạc xanh dúi vào tay con bé.

– Nuốt xuống đi… Ngoan cậu thưởng…

Hằng mặt mũi đỏ bừng nén cơn buồn nôn mà nuốt thứ kinh tởm trong miệng xuống. Bụng con bé mấy lần co thắt đều bị nó mạnh mẽ đè ép xuống đến nước mắt cũng ứa ra. Hai tay con bé nắm chặt xấp bạc. Miệng cố mỉm cười với cậu Hai.

– Giỏi lắm… Em về phòng ngủ đi…
– Dạ, cậu Hai…
– À khoan đã…

Hằng vừa muốn đi lại bị cậu Hai kêu giật lại. Cậu Hai rút trong túi áo ra một gói nylon chứa loại bột gì đó màu trắng hơi ngả vàng đưa cho nó.

– Kể từ ngay mai mỗi sáng sớm em đem lên phòng cho mợ Hai một ly nước ấm… Pha vào đó nửa muỗng cafe thứ này…
– Cậu Hai… Đây là… – Hằng bắt đầu hơi sợ.
– Cái này là một loại dinh dưỡng tăng cường sắc đẹp thôi. Không độc hại. Em cũng có thể uống nếu em muốn… Nhưng uống thử thì được… vì nó mắc tiền lắm đấy…
– Ặc… Con không dám đâu… – Hằng lè lưỡi lắc đầu.
– Chuyện này chỉ có tôi và em biết thôi. Không được nói cho ai biết, ngay cả mợ Hai… Ông và mợ mà biết tôi bỏ ra số tiền lớn để mua thứ này thì phiền lắm. Em hiểu chứ?
– Dạ. Con hiểu rồi…
– Được rồi… Về ngủ đi thôi…

Nhìn con bé đóng chặt cửa rồi chạy ù xuống nhà dưới, Hoài Nam nhếch mép cười. Quả thật lời hắn nói với Hằng cũng không hoàn toàn là lừa dối nó. Thứ thuốc bột mà Hoài Nam yêu cầu Hằng cho vào nước uống của Khánh Phương mỗi ngày là một loại thuốc sinh hormone nữ liều lượng nhẹ. Nó vốn tốt cho sức khỏe phụ nữ, còn làm đẹp da. Chỉ có điều khi hormone nội tiết tố nữ tăng cao sẽ làm cho cơ thể Khánh Phương mỗi ngày đều như trải qua thời kỳ rụng trứng giả tạo. Thời kỳ sinh sản theo luật tự nhiên khi mà giống cái ham muốn giao phối với giống đực. Hoài Nam lựa chọn phương án này để làm cho mọi chuyện xảy ra thật tự nhiên. Không ai có thể nghi ngờ, ngay cả một tu chân giả như cha nuôi cũng không thể phát hiện. Còn nhân vật chính là Khánh Phương càng khó nhận ra điều gì bất thường trong cơ thể mình. Sau nhiều ngày sự dồn nén tích tụ ngấm dần trong cơ thể đến một lúc nào đó Khánh Phương sẽ trở thành nô lệ tình dục của tất cả đàn ông. Bất kỳ đàn ông nào chỉ cần chạm vào cơ thể nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn ư ử dâng hiến như một con mèo cái động tình.

– Một miếng bánh dù bị cắn mất một góc nhỏ thì cũng là đồ thừa bỏ lại… Vậy thì ta sẽ đem nó ra chiêu đãi thật nhiều người. Xem khi đó ông có đau lòng hay không ah?

Trong phòng lúc này cũng hoàn toàn im ắng. Không một thanh âm nào như tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Nhưng rõ ràng bên trong màn nước mờ ảo kia Khánh Phương toàn thân trần truồng nằm bên dưới ông Bắc đang ưỡn cong người miệng há hốc rên lớn.

– Ưmmmm…

Ông Bắc hít hà sung sướng cầm dương vật căng cứng của mình cọ cọ vào giữa hai mép âm hộ mọng nước ướt đẫm của Khánh Phương. Dĩ nhiên ông không rảnh rỗi tạo ra ngũ hành trận chỉ để âm thanh rên rỉ của con dâu mình không thoát ra ngoài. Trận đồ này là để cách ly khí tức tu chân giả của ông với thiên địa… Khi hoàn thành hấp thu nguyên âm của Khánh Phương, cảnh giới ông sẽ đột ngột tăng lên. Ông phải có thời gian phong bế đan điền của mình để không kéo thiên kiếp đến ngay lập tức.

Không sai. Từ Luyện khí lên Trúc cơ, ông trời không quan tâm. Nhưng từ Trúc cơ lên Kim đan tu chân giả phải trải qua một lần thiên khiển. Để chuẩn bị cho độ kiếp Kim đan ông Bắc còn phải chuẩn bị nhiều mới đảm bảo được tính mạng của mình.

– Ôi…

Ông Bắc đẩy dương vật mình vào sâu hơn nhưng không vội vàng lùi lại để âm hộ bó chặt của Khánh Phương có thời gian giãn nở. Tuổi ông không ít. Kinh nghiệm giường chiếu rất nhiều. Ngay cả phá trinh lần đầu của phụ nữ ông cũng không nhớ được mình trải qua bao nhiêu lần. Tính ông sạch sẽ không thích sài đồ cũ của người khác nên mỗi lần ông lên giường với phụ nữ khác ngoài vợ mình, hầu như người đó phải còn trinh trắng.

– Ưm…

Ông Bắc kéo dương vật mình về, lại chậm rãi đẩy sâu vào trong. Vượt qua lần trước đó. Gương mặt xinh đẹp của Khánh Phương lúc này đỏ ửng rịn ướt mồ hôi. Hai mắt nàng thiêm thiếp nửa hé mở nửa đóng lại nhìn hướng lên ông. Nhưng ông Bắc biết nàng chỉ cảm nhận được có một đàn ông đang ân ái với mình, lại không thể nhận ra người đó là ai.

Ông Bắc đã chuẩn bị cho việc này rất cẩn thận. Không phải chỉ là một bài thuốc gây ảo giác như vậy. Nguyên âm của Khánh Phương ông đã xác định phải thuộc về mình thì dù có phải cưỡng bức nàng ông cũng không ngần ngại. Nhưng như vậy thì hiệu quả sẽ rất kém. Một trong điều quan trọng nhất của bí pháp song tu là tâm ý hòa hợp. Dĩ nhiên tốt nhất là cả hai phải có tình cảm. Nếu không thì phải tự nguyện dâng hiến… Chỉ có như vậy thì nguyên âm mới không bị tiêu tán hấp thu trọn vẹn. Cũng vì lý do đó mà ông Bắc phải ép buộc mình kiên nhẫn làm cho ham muốn của Khánh Phương lên đến đỉnh điểm.

– Ư… Yêu em đi…

Khánh Phương nỉ non nài nỉ. Hai chân mở rộng quắp chặt lấy chân ông. Hai tay nàng vô thức níu giữ hông ông như muốn kéo giữ thứ bên trong nàng vào sâu hơn. Ông Bắc hít sâu một hơi hạ thể đẩy sâu vào chậm rãi rồi bất ngờ thúc mạnh.

– A… Đau quá…

Khánh Phương kêu lên một tiếng đau đớn. Khóe mắt tràn lệ. Ông Bắc giữ nguyên dương vật sâu trong cơ thể Khánh Phương. Hôn lên đôi môi mềm mại run rẩy của nàng. Hai tay ông vuốt ve xoa nắn hai bầu vú căng tròn để xoa dịu cơn đau cho nàng.

– Ưmmm…

Khánh Phương đáp trả nụ hôn của ông. Chiếc lưỡi nhỏ ngọt lịm của nàng được ông cuốn lấy. Hai đôi môi một đỏ mọng trẻ trung một già cỗi khô cẳng khóa vào nhau đến mê mẩn. Hạ thể ông Bắc bắt đầu chuyển động thật chậm rãi như dùng chính dương vật của mình xoa dịu cơn đau bên trong cơ thể Khánh Phương. Đôi môi mềm mại của nàng vẫn trao cho ông, hai cánh mũi nàng phập phồng ư ử khe khẽ biểu hiện sự đau đớn vẫn còn đó.

Nhưng lúc này từ trong mê man Khánh Phương thấy dưới lưng mình rất lạnh. Luồng hơi lạnh như bị ai đó dẫn dắt từ vị trí giữa lưng chạy dọc theo cột sống lên đến đỉnh đầu. Lại từ đỉnh đầu di chuyển xuống sống mũi, nhân trung, cằm, cổ, ngực rồi xuống đến bụng. Không ngừng lại, nó tiếp tục di chuyển xuống dưới âm đạo của nàng rồi mới thoát đi… Khi nó biến mất nàng dễ chịu hơn một chút. Nhưng rất nhanh ở vị trí cũ lại sinh ra một luồng hơi lạnh khác, nó một lần nữa di chuyển quanh toàn thân nàng theo lối cũ trước khi thoát đi… Sự kỳ lạ trong cơ thể làm cho ý thức của Khánh Phương tạm thời quên đi cơn đau đớn vì mới bị phá thân. Lúc này một cảm giác thốn thốn pha lẫn sung sướng lâng lâng làm nàng không nhịn được phải rên rỉ.

– Ưm…

Ông Bắc chống tay lên hạ thể đều đều thúc đẩy dương vật mình ra vào âm hộ Khánh Phương. Nét mặt ông rất nghiêm túc, hai mắt nhắm chặt, dù hạ thân vẫn di chuyển không ngừng nhưng nhìn qua không có vẻ gì là đang ân ái cùng một người phụ nữ xinh đẹp. Ông phải tập trung thần thức dẫn dắt luồng khí nguyên âm từ cơ thể Khánh Phương đi quá nửa vòng chu thiên rồi dẫn sang mình.

Đây là công pháp hấp thu linh khí cơ bản nhất Luyện khí giả trong thiên hạ đều biết. Nhưng đối với một người không tu chân như Khánh Phương, ông Bắc phải dùng một biện pháp hỗ trợ nàng. Bên dưới cái sơ đồ bát quái này là một tụ linh trận được kết bằng tám viên Thiên Âm thạch vô cùng quý giá. Nó không ngừng vận chuyển truyền vào cơ thể Khánh Phương qua Mạch đốc rồi dẫn lên Linh Đài, Đại Chủy, Á Môn, Ngọc Chẩm, Bách Hội, Ấn Đường, Nhân Trung, Thừa Tương, Thiên đột, Đản Trung, Mạch Nhâm, Khí hải… Tiếp tục như thế quay trở lại Mạch đốc sẽ là hoàn thành một vòng chu thiên hoàn chỉnh. Khi đó tu chân giả sẽ tích tụ được một tia nhỏ linh nguyên vào trong đan điền. Dù rất nhỏ nhưng kiên nhẫn nhiều năm góp gió thành bão cũng đủ lấp kín đan điền. Khi đó cũng là lúc tu chân giả thăng cấp… Đó là giải thích cơ bản về con đường tu luyện. Nhưng hiển nhiên giây phút này ông Bắc không rảnh rỗi làm việc không công cho người khác. Luồng khí lạnh kia chỉ di chuyển đến huyệt Hội Âm cũng là lúc ông cắt đứt đường vận chuyển mà hấp thu nó vào trong cơ thể mình.

Đây là một loại trận đồ tu luyện sử dụng lô đỉnh mà ông rất kỳ công tìm kiếm được. Nếu không làm như vậy. Một người bình thường như Khánh Phương dù là Thiên chỉ trong mấy hơi thở có thể bị một Trúc cơ Đại viên mãn như ông hút cạn sức sống.

Sau khi hấp thu luồng khí lạnh kia vào trong người, ông Bắc còn phải dùng linh lực của mình cắn nuốt thôn tính nó… Quá trình này rất dài, không hề dễ chịu đối với ông Bắc. Nhưng Khánh Phương thì hoàn toàn ngược lại. Cơn đau của nàng được luồng hơi lạnh kia hoàn toàn xua tan. Cảm giác của nàng lúc này ngoài một chút căng tức thôn thốn thì còn lại là hoàn toàn sung sướng như lên chín tầng mây. Khánh Phương vô thức chỉ biết bám chặt lấy người ông Bắc như không cho ông rời đi. Hạ thể nàng còn nâng lên đón lấy từng cú thúc đẩy thật sâu của ông.

– Ahhhh…
– Ummmm…

Ông Bắc nghiến răng tăng tốc thật nhanh. Sự mạnh mẽ bất ngờ của ông làm Khánh Phương đang thiêm thiếp mê ly chợt oằn cả người miệng há hốc. Dương vật cứng rắn của ông như một cái máy phình phịch đẩy sâu vào tận cùng trong cơ thể nàng. Đến lúc này ông Bắc mới thật sự tận hưởng cảm giác khoái lạc của thần tiên. Quá trình hấp thu kia thật quá dài quá mệt mỏi đối với ông. Thật may đan điền ông đã đầy tràn không thể hấp thu nữa… Bây giờ là giây phút ông thỏa mãn bản thân mình.

– Ưm…

Ông Bắc ngã người sang bên cạnh, ôm sát người Khánh Phương vào mình. Ông nâng một chân của nàng lên. Đưa dương vật căng cứng bóng lưỡng nước pha chút máu loãng của mình chèn vào âm hộ nàng rướn người thẳng tới…

– Ưm… Ôi…

Khánh Phương bật rên lớn. Trong mê mân nàng không nhớ nổi mình đã qua bao nhiêu lượt sung sướng đến tận chín tầng mây. Đợt này lại đợt khác làm nàng như hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác hoang lạc này. Nàng nằm nghiêng lưng tựa sát vào người đàn ông. Chân nàng được nâng lên để cho cái dương vật cứng rắn kia không ngừng thúc đẩy như vũ bão. Một tay của người đó vòng dưới cổ nàng lên phía trước không ngừng vò nắn hai bầu vú căng tròn của nàng. Khánh Phương thổn thức rên rỉ thân thể nàng không ngừng rung lên từng cơn báo hiệu một lần nữa cao trào. Mái tóc dài đen óng của nàng xõa tung ra rũ rượi. Gương mặt xinh đẹp lúc này đã ứng hồng rịn ướt mồ hôi. Nàng ngửa ra sau tìm đến đôi môi quen thuộc đó mà hôn đến mê mẩn…

– Ưm…
– Ahhhhh…

Ông Bắc đón lấy nụ hôn của Khánh Phương, mút lấy chiếc lưỡi nho nhỏ ngọt lịm của nàng. Hạ thể ông nắc mạnh thêm vài cái rồi ngừng lại. Dương vật ông ở sâu trong cơ thể con dâu mình phun trào ồ ạt… Thật sướng như tiên ah. Đã khá lâu rồi ông không có cảm giác đê mê xác thịt như thế này. Ông bỏ một chân của Khánh Phương xuống để dương vật mình bên trong có thể nàng giần giật trút hết đợt tinh dịch cuối cùng.

Khánh Phương cả người mềm nhũn ư ử không rên rỉ nổi thành tiếng nữa. Bên dưới nàng đã ướt đẫm thành vũng. Vừa là nước trong cơ thể nàng vừa là thứ ông Bắc vừa xuất vào cơ thể nàng chảy ra ngoài. Giây phút này dù không còn Tử ma đề, Khánh Phương cũng không mở mắt lên nổi nữa.

– Có chuyện gì?

Ông Bắc chợt sững người ngạc nhiên. Thần thức của ông có thể nhìn thấy tám viên thiên âm thạch trong tụ linh trận bên dưới người Khánh Phương đã vỡ nát. Điều này thật kỳ lạ… Ông phỏng đoán mình chỉ hấp thu tối đa một phần ba năng lượng bên trong chúng.

Tương truyền rằng Thiên âm thạch từ thời thượng cổ linh khí dồi dào cũng đã là vật hiếm có. Không ai biết Thiên âm thạch hình thành như thế nào. Chỉ biết rằng chúng chỉ xuất hiện ở nơi tuyệt âm chi khí chưa bao giờ xuất hiện bóng người. Có người còn đồn đãi rằng Thiên âm thạch là một loại đá hình thành bên ngoài lối vào địa phủ. Nơi âm hồn di chuyển qua lại hàng triệu năm mới tạo thành. Nhưng ông Bắc không tin những lời đồn nhảm nhí đó…

Bên trong thiên âm thạch chẳng qua cũng là linh khí mà thôi nhưng độ tinh thuần lại gấp vài lần so với linh thạch thông thường. Có thể do nơi nó sinh ra có chút đặc thù nên linh khí bên trong nó rất lạnh mang khí tức âm u có thể ngấm sâu vào xương tủy. Trong giới tu chân xa xưa tư chất nhân loại có thể hấp thu Thiên âm thạch một cách trực tiếp không cần luyện hóa duy nhất chỉ có Thiên âm chi thể. Nhưng sau đó vào thời nhà Thương, Trung Hoa, ma tu hoành hành giết người vô số. Bắt nguồn từ một số người đã sáng tạo ra một loại công pháp có thể trực tiếp hấp thu Thiên Âm thạch. Những kẻ nắm giữ loại công pháp này bị người ta gọi là ma tu.

Ma tu ở đây hoàn toàn không giống trong truyện tu tiên dùng nuốt âm hồn luyện âm phách mà tăng tiến tu vi. Ma tu trong lịch sử tu chân giới cũng không khác gì tu chân giả bình thường. Nhưng họ có thể dùng Thiên Âm thạch tu luyện nên cảnh giới tu vi một ngày đi ngàn dặm, vô cùng lợi hại. Vì tính âm hàn của Thiên Âm Thạch nên hầu hết người tu luyện loại công pháp này đều là nữ tu. Dù loại công pháp này không hạn chế về giới tính nhưng đàn ông toàn thân đầy dương khí rất khó đồng hóa được linh khí từ Thiên Âm thạch. Cũng giống như bản thân ông Bắc, nếu không thông qua cơ thể Thiên Âm chi thể của Khánh Phương, ông hoàn toàn không thể hấp thu Thiên Âm thạch trực tiếp. Trừ phi ngại mình sống quá dài.

Người ta nói điều gì đi ngược lại với tự nhiên thì khó tránh được hậu hoạn tiềm ẩn. Tu chân giả sử dụng Thiên Âm thạch có thể đạt cảnh giới Nguyên Anh rất nhanh, chỉ bằng một phần năm thời gian của người khác. Nhưng khi họ độ kiếp Nguyên Anh mới biết được con đường mình chọn là một sai lầm to lớn. Kết cục dành cho họ chỉ có hai trường hợp. Một là hình thần câu diệt trở về với cát bụi. Hai là đầu óc hỗn loạn vì âm khí quấy nhiễu, vô thức tìm đến đàn ông dương khí tràn đầy để song tu hút lấy dương khí vào người thì thần trí mới thanh tỉnh.

Vào thời nhà Thương, đất Trung Hoa đã xảy ra vô số án mạng kinh khủng. Nạn nhân hầu hết là đàn ông. Thi thể họ đều khô quắt như bị hút cạn đến chết. Và cái tên ma tu được lan truyền ra cả tu chân giới là vì thế.

Nhắc đến triều đình nhà Thương thì không thể quên nhân vật Đát Kỷ. Hay còn gọi là Đắc kỷ. Đắc kỷ vương hậu trong phim ảnh thường xây dựng hình ảnh bà như một con hồ ly tinh tu luyện thành người. Nhưng tu chân giới lại truyền ra một giả thuyết khác… Đắc kỷ vương hậu chính là một ma tu. Khi đạt đến Nguyên Anh sống sót sau độ kiếp bà đã dùng vô số sinh mạng nam tử để bù đắp khiếm khuyết trong công pháp tu luyện của mình. Vì thế truyền thuyết dân gian nói bà là yêu tinh chuyên hút dương khí đàn ông cũng không hoàn toàn sai.

Lúc này nghĩ đến tám khối thiên âm thạch quý giá đã thành đá vụn lòng ông Bắc không khỏi nhỏ máu. Một khối đá đen lấp lánh đó đâu chỉ đáng giá hơn một ngàn viên linh thạch bình thường. Ông mất hơn hai mươi năm từ khắp nơi trên thế giới mới sưu tầm đủ số lượng đó. Viên đầu tiên là mua về từ hội đấu giá thiên thạch Roma. Viên thứ hai là thuê người bí mật lẻn vào hầm mộ dưới lòng đất Vatican trộm về cũng tiêu tốn cơ mang nào là tiền bạc. Viên thứ ba là được tìm thấy dưới đáy hang động sâu nhất thế giới Kubrera, vùng Tây Kavkaz… Rồi viên thứ tư, thứ năm… Có thể nói là ông đã tiêu tốn vô số công sức và tiền bạc để góp nhặt từng viên Thiên Âm thạch.

Từ khi nghe tin Huỳnh Tấn Cang hủy tu vi, tự đoạn linh căn, ngay cả con gái mình cũng không cho tu luyện. Ông đã âm thầm tìm kiếm Thiên Âm thạch cho ngày hôm nay. Đó là hai mươi năm trù tính và tích lũy ah. Nếu tính toán ra giá trị cụ thể, bỏ đi phần công sức cá nhân ông, thì tám khối thiên âm thạch nhỏ bé đó còn vượt qua tổng tài sản của ông hiện giờ.

– Vậy thì linh khí trong Thiên âm thạch đã đi đâu?!

Ông Bắc nhíu mày nhìn xuống Khánh Phương. Ông đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng. Nhưng khoảnh khắc khi thần thức của ông chuẩn bị xâm nhập vào cơ thể của nàng thì bất ngờ bên tai ông vang lên một âm thanh rất nhỏ.

“Răng rắc…”

– Không tốt…

Ông Bắc giật thót. Vừa thấy năm viên linh thạch bên ngoài vỡ vụn, ngũ hành trận bao quanh hai người cũng vụt biến mất, nét mặt ông liền tái đi, sợ hãi. Vừa rồi ông đã lãng phí quá nhiều thời gian suy ngẫm về tám khối Thiên Âm thạch vỡ vụn không rõ lý do. Lại quên khuấy đi năm viên linh thạch bên ngoài duy trì không được bao lâu… Ông vốn phải hoàn toàn phong bế đan điền của mình trước khi ngũ hành trận tiêu biến. Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn…

Sắc mặt ông Bắc biến đổi. Ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng ngẩng đầu lên nhìn. Dù phía trên ông chỉ là trần nhà. Nhưng ông có thể cảm nhận được một uy áp đáng sợ đè nặng lên thân mình. Ông Bắc hít sâu một hơi từ từ đứng lên. Chỉ một động tác đơn giản như vậy đối với ông lúc này như nâng lên cả một ngọn núi…

Lúc này bên ngoài dinh thự nhà họ Lê mây đen vần vũ cuồn cuộn quy tụ lại như trung tâm một cơn bão cấp 9. Những tia sét ngoằn ngoèo chạy lan trong tầng tầng mây đen như tích tụ hết tất cả sức mạnh của trời đất. Chợt trên mái nhà xuất hiện một bóng người thon gầy, áo choàng khoác trên người bay phần phật trong gió. Ông Bắc ngửa đầu lên nhìn trời, chợt buông tiếng cười dài.

– Ha ha… Tu chân vốn là nghịch thiên mà đi. Ta không tin ông trời có thể làm gì ta…

Giọng nói của ông oang oang vang động cả bầu trời đêm như muốn át đi cả tiếng gầm gừ của giông tố.

– KIẾM…

Lời ông vừa dứt. Một tiếng ngân vang từ trong phòng ngủ bên dưới. Một tia sáng từ bên dưới bắn lên phá tung cả lớp mái ngói. Trong tay ông Bắc xuất hiện một thanh kiếm không ngừng lóe sáng như đang hào hứng phấn khích.

– Đi thôi…

Ông Bắc như nói với chiến hữu thân thiết nhất của mình. Ông bắt đầu chạy đến rìa ngoài mái nhà nhún người nhảy lên… Cả người ông lúc này nhẹ bẫng như một chiếc lá. Một chân đạp lên một ngọn cây lấy đà nhảy thêm một bước nữa đã đến mái nhà khác ngoài khuôn viên dinh thự nhà họ Lê. Cứ như thế thân hình ông từ mái nhà này chuyển sang mái nhà khác đi xa dần… Đám mây cuồn cuộn rít gào dường như cũng cảm nhận được… Từ từ di chuyển theo hướng đi của ông.

– Ông chủ…

Từ trong dinh thự nhà họ Lê lúc này vang lên một tiếng kêu đầy lo lắng. Trong bóng đêm thân hình gầy gò của chú Đức thoăn thoắt chạy thẳng ra trước cổng. Tâm Tiến hai người bảo vệ vừa thấy ông lao đến nhanh như tên bắn bốn con mắt liền mở tròn ra ngạc nhiên. Quên cả mở cửa. Nhưng cửa cũng không cần mở. Ông Đức dẫm hai chân thật mạnh cả người bắn lên như đạn pháo lộn một vòng trên không đã vượt qua bờ rào cao hơn 6 mét, rơi xuống bên ngoài. Tâm Tiến cả người lảo đảo, suýt nữa ngã ngồi ra đất. Hai người làm bảo vệ ở đây bao nhiêu năm. Sớm đã nghe đồn ông chủ là một người tu chân. Đêm nay hai người mới biết không chỉ ông chủ, mà người quản gia già khọm tưởng đi không nổi kia cũng là một cao thủ ah…

Ông Đức lao đi vùn vụt nhanh như tên bắn. Ánh mắt ông không ngừng dõi theo vùng mây đen cuồn cuộn đang hướng về phương xa. Dường như nó đang dừng lại. Đó là hướng bờ sông Sài Gòn. Ông Đức hiện giờ chỉ hận mình tư chất kém, cảnh giới dưới ông chủ quá nhiều, lúc nguy cấp thế này lại không thể giúp đỡ được gì.

Lúc này bên trong phòng ngủ của vợ chồng Hoài Nam đột nhiên xuất hiện một bóng người lọm khọm già cỗi. Nếu ông Bắc còn ở đây có lẽ phải sợ hãi đến không nói được lời nào. Không chỉ vì người đàn ông già cỗi đó vô cùng quen thuộc đối với mọi người trong dinh thự nhà họ Lê, mà cách ông ta xuất hiện một cách đột ngột như bước ra từ trong không khí. Người đàn ông lớn tuổi đó lại là người ít ai chú ý nhất ở nơi này, lão Mai làm vườn.

Lão Mai bước lại hai mắt già lão khẽ nhướng lên nhìn Khánh Phương toàn thân lõa lồ mái tóc dài đen óng xõa tung đã chìm vào giấc ngủ sâu, nén một tiếng thở dài. Ông ta tập tễnh bước vào nhà vệ sinh lấy ra một cái khăn ướt và thau nước ấm. Ngồi xuống bên cạnh Khánh Phương, ông nhẹ nhàng lau sạch cơ thể cho nàng. Trong ánh mắt mờ đục của lão Mai dường như Khánh Phương hay thân thể trần truồng tuyệt đẹp của nàng đều như một chậu kiểng quý giá cần nâng niu trau chuốt. Ông lau qua khắp cơ thể nàng mà không hề cố ý động chạm bất cứ nơi nhạy cảm nào.

Sau khi lau rửa sạch cơ thể cho Khánh Phương, lão Mai chợt chuyển người ngồi xuống bên cạnh nàng. Bàn tay của ông đặt lên vị trí bụng dưới của nàng. Một sự già cỗi héo rũ tiếp xúc với sự bóng bẩy mượt mà tạo nên một hình ảnh tương phản cực độ đến nhói đau cả mắt. Giữa lòng bàn tay của ông và da thịt của Khánh Phương chợt lóe lên một luồng ánh sáng từ mờ nhạt rồi từ từ sáng rực lên. Nếu lúc này xuất hiện một người thứ ba sẽ phải sửng sốt chứng kiến hàng lông mày đã bạc trắng của lão Mai đang từng chút đông cứng lại. Hơi nước trong không khí hội tụ về đọng lại trên hàng lông mày của ông một lớp băng mỏng.

Thời gian trôi qua từng giây thật chậm rãi. Chợt lão Mai mở choàng hai mắt, lớp băng sương trên mặt ông cũng lập tức tan đi. Ánh mắt ông đầy vẻ ngạc nhiên nhìn xuống Khánh Phương còn đang ngủ say không hay biết gì. Như hiểu ra chuyện gì gương mặt ông hơi giãn ra, gật gù mỉm cười:

– Dù con không hay biết gì… nhưng ta đã lợi dụng con là sự thật. Thôi vậy. Để ta hồi báo con một chút…

Lão Mai vừa dứt lời liền đưa ngón tay gầy trơ xương của mình nhẹ nhàng điểm lên vị trí đan điền của Khánh Phương. Ngón tay gầy trơ xương của ông khẽ vẽ một vòng tròn nhỏ rồi lập tức rụt về. Không ngờ tại vị trí đó hiện ra một vòng tròn ửng hồng mờ nhạt như được phát sáng từ dưới lớp da mịn màng của Khánh Phương. Vòn tròn đó từ từ xoay chuyển theo chiều kim đồng hồ rồi từ từ tối đi qua vài giây đã hoàn toàn chìm ẩn vào trong. Khánh Phương vẫn đang ngủ say giấc, hàng lông mày chợt giãn ra một chút như toàn thân đều thoải mái dễ chịu.

Lão Mai nhẹ nhàng bế bổng cả người Khánh Phương, từng bước đến bên giường đặt nàng xuống. Ông cẩn thận kéo chăn phủ kín cơ thể nàng.

Ngay lúc đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Lão Mai cũng không vội vàng tránh đi, chỉ tập tễnh từng bước đi về phía ban công.

Gần như cùng lúc đó Hoài Nam xông thẳng vào phòng. Hai mắt hắn nhìn quanh như dò xét lại không thấy gì cả, cuối cùng mới nhìn về phía Khánh Phương đang mê man trên giường. Thật kỳ lạ. Hơn một phút trước Hoài Nam phát hiện camera của mình có vấn để. Hình ảnh truyền về rất nhiễu loạn, ngắt quãng. Vừa rồi Hoài Nam còn thấy Khánh Phương đang ngủ lại đột nhiên cả người trần truồng bay lơ lửng trên không rồi đáp xuống giường. Hắn mới vội vàng ba chân bốn cẳng từ phòng sách chạy lên đây xem chuyện gì đã xảy ra.

Hoài Nam đóng cửa phòng, đến bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào Khánh Phương đang ngủ mê mệt. Hắn giở lớp chăn trên người Khánh Phương lên. Nhìn thấy cơ thể trần truồng của nàng, gương mặt hắn vặn vẹo đầy vẻ ghen tuông khó chịu. Nói là ghen tuông cũng không đúng. Vì Hoài Nam không yêu Khánh Phương, thậm chí hắn không yêu ai cả ngoài bản thân mình. Hắn hít sâu một hơi. Cởi quần áo. Rồi giở chăn chui vào ôm ghì lấy cơ thể trần truồng của Khánh Phương.

Hoài Nam lật người nàng ra, cả người chồm lên trên. Hai tay hắn vò nắn hai bầu vú tròn trịa của nàng, miệng thèm thuồng ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng còn sưng tấy của nàng. Hắn muốn gỡ gạc lại sự thua thiệt của mình đêm nay bằng cách giày vò thân thể Khánh Phương.

– Ư…

Trong giấc ngủ say Khánh Phương như cảm nhận được khẽ ư ử phản đối. Nhưng Hoài Nam không ngừng lại. Hắn vùi mặt mình vào giữa hai khối thịt êm nhu co giãn mà hôn hít thèm thuồng. Nhưng một lúc sau Hoài Nam chợt thở dài chán nản, ngã lưng xuống giường. Đêm nay hắn đã xuất tinh một lần, lúc này dù rất muốn nhưng dương vật không cứng nổi.

“Roẹt…” Một tia chớp sáng lòa giáng thẳng xuống. Vài giây sau mới phát ra một tiếng nổ lớn làm cả mặt đất như rung chuyển.

Trên con đường trống trải chạy dọc bờ sông Sài Gòn. Hai bên lề đường vài trụ đèn bằng thép ống đã bị nung chảy ngã gục xuống. Một mảng cây xanh bốc cháy rừng rực tỏa ra nghi ngút khói. Giữa mặt đường trống vừa xuất hiện một cái hố đường kính gần mười mét. Trong làn khói khét lẹt do nhựa đường bị nung chảy, ông Bắc nằm bất động cả người khét đen, mái tóc bạc cháy xém nhiều chỗ còn bốc khói, ngay cả áo choàng trên người ông cũng tan nát không còn được mấy miếng. Có thể nói phần lành lặn nhất của ông hiện giờ chỉ là cây kiếm còn nắm chặt trong tay. Ông chợt cử động, chống kiếm xuống đất từ từ đứng dậy. Nhổ toẹt một bãi nước bọt pha với máu loãng, ông chĩa cây kiếm lên trời khàn khàn gầm lên:

– Mẹ… Mày ăn gian… Tao chưa chuẩn bị…

“Roẹt…” Trả lời ông không phải là một câu tranh luận. Một tia sáng chói lòa nhanh đến không kịp làm ra bất cứ điều gì giáng thẳng vào cây kiếm truyền xuống toàn thân ông. Cả người ông Bắc bất động. Miệng bốc khói trắng. Ánh mắt vẫn vô cùng khó tin nhìn lên bầu trời. Đây có nên tính là ăn gian hay không ah? Tại sao nhanh như vậy?

– Ông chủ… Dẫn lôi trận…

Bên tai ông Bắc chợt vang lên tiếng nói quen thuộc của ông Đức quản gia. Một cái túi vải từ rất xa được ném tới rơi thẳng xuống chân ông. Ông Bắc mừng rỡ. Vội vàng cúi xuống mở bung cái túi ra. Đây chính là thứ ông đã chuẩn bị để đối phó lôi kiếp nhưng không có thời gian đem theo. Vừa rồi nếu ông không chạy đi ngay để dẫn lôi kiếp đuổi theo mình để sấm sét Kim đan giáng xuống dinh thự nhà họ Lê thì hậu quả rất khó tưởng tượng. Chỉ nhìn quanh nơi này thì biết.

Ông Bắc không chậm trễ một khắc nào nữa. Lôi kiếp Kim đan là cửu lôi oanh đỉnh. Mới qua hai lần toàn thân ông đã đầy thương tích không chịu nổi. Dĩ nhiên đó là ông, nếu là một người bình thường thì chỉ cần một tia nhỏ cũng đủ chết mười lần. Ông Bắc ngồi giữa hố tròn, hai tay bắt pháp quyết vừa vung ra phía trước liên tục 49 viên linh thạch. 49 viên đá trước ngọn lửa bập bùng xung quanh lấp lánh một thứ ánh sáng kỳ ảo. Chúng được thần thức của ông điều khiển rơi xuống những vị trí khác nhau tạo nên một sự liên kết huyền diệu vô cùng.

– DẪN LÔI TRẬN… KHỞI…

“Roẹt… Ầm…” Ngay khi ông Bắc vừa hét lớn thì gần như cùng lúc một tia sét còn mạnh hơn hai cái trước vài lần giáng thẳng xuống. Ông Bắc theo phản xạ tự nhiên rụt đầu xuống, cả người run rẩy. Hai giây trôi qua ông mới mở mắt mừng rỡ nhận ra mình đã thành công. Tia sét vừa rồi lại không giáng vào ông mà bị dẫn lôi trận hút vào. Nhìn mặt đường nhựa xung quanh 49 viên linh thạch như biến thành nồi nước sôi nổi lên từng bọt khí đen nổ lụp bụp, da đầu ông cũng phải tê dại sợ hãi.

– Ha ha… Ông chủ thành công rồi… – Ông Đức hai mắt đỏ hoe mừng rỡ đến phát khóc.

Đột nhiên lúc này bên tai ông Đức vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Ông quay ngoắt lại. Ông thấy từ xa ba chiếc xe cảnh sát đi cùng một xe cứu hỏa đang lao nhanh về phía này. Phía xa xa còn có vài chiếc xe dân thường đang đỗ lại tò mò quan sát. Ông Đức không chờ đợi, bước nhanh ra giữa đường, hai tay giơ lên chặn đứng dòng xe.

Ba chiếc xe cảnh sát dừng lại trước người ông. Vài người cảnh sát vẻ mặt đầy nghiêm trọng bước xuống, tay còn đặt hờ trên bao súng. Người cảnh sát lớn tuổi nhất mang quân hàm thiếu tá bước lại nhíu mày hỏi:

– Tại sao ông chặn xe chúng tôi? Phía trước là chuyện gì?

“Roẹt… Ấm…” Người cảnh sát kia vừa nói xong thì một tia chớp chói lòa giáng xuống. Đám người phía sau ông ta đều sợ hãi vội lùi ra phía sau. Dĩ nhiên một người bình thường hầu như không thể chứng kiến một tia sét ở khoảng cách gần như vậy. Vài kẻ có may mắn đó đều đã chết. Nhưng đối với hiểu biết của người tu chân, đây là khoảng cách an toàn. Thiên kiếp sẽ không đánh nhầm lên kẻ khác trừ phi hắn vượt qua khoảng cách bán kính 10 mét xung quanh người độ kiếp.

Lúc này, ông Đức hơi bất ngờ nhận ra người đàn ông mang quân hàm Thiếu tá trước mặt mình hoàn toàn chưa lùi lại một bước nào.

– Chúng tôi là người của Hiệp hội tu chân An nam… – Ông Đức đưa ra một tấm thẻ chứng nhận. – Ở đây đang xảy ra một số tình huống có thể gây nguy hiểm với thường dân. Rất mong các anh phối hợp chặn đứng tuyến đường này… Tất cả tổn thất về vật chất ở đây sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm.

Người cảnh sát lớn tuổi nhìn tấm thẻ vài lượt rồi trả lại cho ông Đức. Ông ta nhìn qua ông Đức lại nhìn cái hố to lớn đang bốc khói nghi ngút phía trước, ánh mắt lóe lên một tia kiêng kị khó che giấu. Tu chân giả là bí mật đối với người bình thường nhưng không hề xa lạ đối với chính phủ hay những người làm công tác bảo vệ an ninh xã hội như ông.

– Được rồi… Tôi muốn biết danh tính người đang độ kiếp…

Ông Đức hai mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm người cảnh sát lớn tuổi trước mặt. Ngay cả trong giới tu chân thì độ kiếp cũng là một khái niệm chỉ xuất hiện trong sách vở. Vậy mà người đàn ông trước mặt này lại có thể xác định hiện trường trước mắt là một vụ độ kiếp?! Ông ta là ai? Ông Đức không khỏi chuyển ánh mắt xuống ngực áo ông ta lại không thấy được bảng tên.

– Chuyện này ông không cần biết? – Ông Đức lạnh giọng nói. – Đây là danh thiếp có số điện thoại của tôi. Những hư hỏng ở đây khi có chi phí đền bù cụ thể cứ liên hệ tôi.
– Ah… Trần Chí Đức, Cố vấn Hội đồng Quản trị, Tập đoàn Bắc Nam… – Người cảng sát liếc nhìn cái danh thiếp, nhếch mép cười. – Xem ra ông Bắc đã lên Kim đan… Thật là đáng mừng…
– Đi thôi… Chặn đứng hai đầu con đường này lại. Đặt biển báo cho các phương tiện đi vòng sang.

Nhìn người cảnh sát lớn tuổi mang quân hàm thiếu tá quay về xe vừa ra lệnh, chú Đức hơi nhíu màn như suy nghĩ. Ông Đức dù công việc chính là quản gia nhưng ông vẫn có một chức danh bên trong Tập đoàn Bắc Nam để tiện thay mặt ông chủ đi giao tế làm việc. Nhưng điều ông không ngờ rằng mình đưa danh thiếp ra lại vô tình tiết lộ ra thân phận của ông chủ.

– Ha ha…

Nghe tiếng cười vang mạnh mẽ của ông chủ, ông Đức mừng rỡ quay ngoắt lại. Vừa nhìn thấy người đàn ông toàn thân gần như trần truồng xuất hiện trước mặt mình, hai mắt ông Đức liền đỏ hoe rưng rưng nghẹn ngào:

– Cậu chủ… Đã lâu lắm rồi tôi không được gặp cậu chủ ah…
– Ha ha…

Ông Bắc bật cười lớn. Lúc này, gương mặt già cỗi đầy nếp nhăn của ông đã hoàn toàn biến mất, trở nên căng bóng hồng hào. Ngay cả mái tóc bạc cũng gần như biến mất chỉ còn một ít bạc hai bên tóc mai. Nhìn ông Bắc bây giờ như trẻ hơn hai mươi tuổi chỉ tương đương với một người đàn ông trung niên chưa đến năm mươi. Ngay cả thân thể của ông trải qua lôi kiếp tẩy rửa cũng được tái tạo lại hoàn toàn. Những múi cơ chảy xệ vì thời gian đã săn chắc lại. Toàn thân ông ngoài một bùn đất lấm lem thì những vết cháy khét đã bong tróc lộ ra một làn da căng bóng lành lặn bên trong.

– Ha ha… Bạn già… Tôi cũng lắm rồi mới nghe ông gọi tôi là cậu chủ đó… – Ông Bắc đón lấy quần áo từ tay ông Đức vừa vui vẻ nói chuyện vừa tranh thủ mặc lên người.
– Vâng. Sau này tôi sẽ gọi cậu chủ như vậy.
– Thôi, không cần. Nghe cứ như cưa sừng làm nghé vậy.
– Ha ha… – Hai người bật cười vang cả con đường.

Chợt nhớ đến chuyện vừa rồi nét mặt ông Đức liền trầm xuống đầy vẻ thận trọng. Ông chậm rãi kể lại cho ông chủ nghe cuộc đối thoại giữa mình và người cảnh sát mang quân hàm Thiếu tá kia.

– Tôi thật sơ suất đã làm lộ ra thân phận ông chủ. Xin ông chủ trách phạt. – Ông Đức giọng đầy thành khẩn cúi thấp đầu nói.
– Haizz… Trách phạt gì chứ? Trước sau gì họ cũng biết thôi… – Ông Bắc đỡ người quản gia trung thành của mình lên cười nhạt nói.
– Ah… Để tôi đoán xem… – Ông Bắc cười tủm tỉm nhìn ông Đức nói. – Ông ta thấp hơn tôi một chút, mái tóc hoa râm, vành tai nhỏ, giữa sống mũi có dấu vết như từng bị gãy qua…
– Đúng… Ông chủ biết người đàn ông đó? Ông ta tên là gì vậy? Tôi không thấy được bảng tên ông ta… – Chú Đức tò mò hỏi dồn dập.
– Tôi chưa bao giờ gặp ông ta… Càng không thể biết tên ông ta được…
– Vậy… Tại sao?
– Ha ha… Vì thần thức của tôi là Kim Đan ah… – Ông Bắc thích thú cười vang. – Ông ta hiện giờ đang ngồi băng sau của một chiếc xe cảnh sát biển số 4137 đang lên dốc cầu Sài Gòn.

Ông Đức há hốc miệng không khép lại được. Ánh mắt ông vô thức nhìn về phía cầu Sài Gòn xa xa chỉ nhỏ như một cái que kem. Từ đây đến đó không dưới hai kilomet ah…

– Ông biết vì sao người đàn ông đó không đeo bảng tên không? – Ông Bắc chợt lên tiếng hỏi.
– Vì… Ông ta không phải cảnh sát tại địa phương?
– Đúng như vậy. Ông ta là Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh – Đội điều tra Đặc biệt. Tôi vừa thấy được bảng tên của ông ta.

Trong thần thức của ông Bắc, người đàn ông dó ngồi trong xe vừa rút một cái bảng tên từ túi áo đeo lên trước ngực. Trong mắt ông lúc này những kẻ này thật yếu ớt vô cùng. Trước đây ông có thể còn e ngại một chút bây giờ thì không. Nếu ông muốn thậm chí đứng nguyên ở đây vẫn có thể điều khiển phi kiếm một kiếm chẻ đôi chiếc xe đó ra.

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu ông Bắc lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo. Vừa đạt được cảnh giới cả đời mơ ước, toàn thân tràn ngập lực lượng như núi lửa, ông nhận ra trong đầu mình bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ nguy hiểm. Không được. Không bao giờ có thể xem thường năng lực của người khác. Nếu không một ngày mình có thể trả giá lớn vì điều này.

Ông Bắc thả bộ về nhà thong thả như một người bình thường. Ông cần tranh thủ mỗi khắc thời gian để rèn luyện lại tâm tính của mình. Đúng là năng lực to lớn hay làm cho suy nghĩ trong đầu con người ta biến chất. Thật sự. Nếu một ngày ông đạt ngưỡng Nguyên Anh thật còn không biết sẽ thay đổi tính nết đến thế nào.

– Ông chủ. Cái gì là Đội điều tra Đặc biệt? – Ông Đức bên cạnh đi chậm hơn ông chủ nửa bước chân, chợt buột miệng hỏi.
– Tôi không biết. Nhưng tôi có thể đoán. Khả năng rất lớn đó là một cơ quan an ninh chuyên điều tra đối phó với tu chân giả…
– Điều tra chúng ta? Tại sao? Chúng ta có làm gì phạm pháp đâu? – Ông Đức nhíu mày hỏi.
– Haizz… Ông không hiểu. Trong mắt chính phủ tu chân giả là những khối u ác tính cần phải được loại bỏ… Một ngày xã hội văn minh này hoàn toàn không còn một tu chân giả nào thì cán cân công lý mới được đảm bảo. Quyền thực thi pháp luật mới thực sự kiểm soát trong tay họ…
– Nhưng rõ ràng họ công nhận sự tồn tại của chúng ta. Ngay cả Hiệp hội Tu chân An nam còn có trụ sở không nhỏ mà?

Ông Bắc quay sang nhìn ông Đức, lắc đầu giọng cười cợt nói:

– Hiệp hội tu chân chẳng qua là một sự nhượng bộ cần thiết thôi… Ông biết phòng thí nghiệm của lão Châu điên chứ? Ông ta đào đâu ra hàng tỷ tỷ đô la để làm cái phòng thí nghiệm dưới lòng đất đó. Mà thậm chí nó bí mật đến mức không ai biết. Nếu không có vụ nổ hơn hai năm trước thì ai biết đến sự tồn tại của nó? Mục đích tồn tại của phòng thí nghiệm đó là gì tôi cũng không cần nói.
– Lần đó tôi nghe đồn rằng phá hủy nơi đó là do một cường giả cấp Nguyên Anh… – Ông Đức giữ giọng thật khẽ nói.
– Tôi nghĩ là không phải… Tôi đã xem qua hình chụp hố thang máy bị nấu chảy biến dạng từ tầng 14 lên đến mặt đất… Đó như là một loại năng lượng dư thừa bị thiêu đốt mới trở nên hỗn loạn mất kiểm soát như vậy.
– Nếu người đó là cường giả Nguyên Anh thật sự… Ha ha… Hắn sẽ thèm lao lên bằng hố thang máy sao? Một đấm của hắn có thể xuyên qua mười bốn tầng lầu đấy…
– Nguyên Anh ah… – Ông Bắc thầm cảm thán. – Một tu chân giả cấp Nguyên Anh hoàn toàn có thể uy hiếp đến sự tồn tại của chính phủ.
– Ông chủ, ông có đề cao quá không? Vũ khí hiện đại cũng rất ghê gớm ah… – Chú Đức không tin Một trái bom nguyên tử tôi nghĩ mười gã Nguyên Anh cũng thành tro bụi…
– Ồng nói không hề sai. Đừng nói là bom nguyên tử. Trên thế giới có ít nhất 20 loại bom gọn nhẹ hơn đủ khả năng tiêu diệt cường giả Nguyên Anh. Nhưng ông nên nhớ người ta không đứng yên cho ông thả bom ah…
– Thần thức Nguyên Anh kinh khủng đến mức nào chứ. Dù họ dùng tên lửa đạn đạo xuyên lục địa thì khi nó còn cách mục tiêu hàng trăm kilomet đã bị phát hiện rồi. Thậm chí Nguyên Anh giả có thể dùng thần thức của mình kích nổ đầu đạn từ rất rất xa… Đừng nói là tiêu diệt… Thậm chí âm thanh đầu đạn nổ còn không truyền được đến được tai của họ.
– Ngược lại, nếu một cường giả Nguyên Anh muốn ám sát nguyên thủ quốc gia thì vũ khí nào trên đời có thể ngăn cản hắn? Hay một ví dụ khác… Nếu một cường giả Nguyên Anh rảnh rỗi dùng thần thức điều tra thông tin tuyệt mật của chính phủ thì ai có thể ngăn cản hắn? Ông hẳn đã biết không có một trận pháp nào trên đời ngăn cản được thần thức của cường giả cấp Nguyên Anh… Ngoại trừ…
– Ngoại trừ một tu chân giả khác tối thiểu ngang cấp với hắn… – Ông Đức thì thầm như tự nói với mình.
– Ha ha… Chính xác là như vậy. Đó cũng chính là vòng luẩn quẩn mà chính phủ luôn đau đầu. Họ muốn chúng ta hoàn toàn biến mất nhưng trước khi khoa học có thể bù đắp được khoảng cách chênh lệch về vũ lực thì họ vẫn phải sử dụng khả năng của chúng ta… để chống lại chính chúng ta.
– Đó cũng là lý do mà chính phủ phải nhượng bộ cho Hiệp hội tu chân An Nam được tồn tại…
– Ông chủ phân tích đúng lắm…
– Khà khà… Ông già rồi không phù hợp với mấy trò vuốt mông ngựa này đâu…
– Tôi… Ha ha…

Ông Bắc bước sang khoác vai người bạn già lâu năm thoải mái đi bộ về nhà. Hai người đều đi chân trần. Một đôi dép lê cũng không. Nhưng viên đá xanh nào họ dẫm qua đều trở thành bột mịn.

– Ông đã chuẩn bị thuốc nhuộm tóc cho tôi chứ…
– Dạ có, ông chủ.
– Còn dụng cụ trang điểm…
– Dạ… đã xong…
– Tốt lắm…

Chương trước Chương tiếp
Loading...