Kiều
Chương 15
A Kiều lén ngồi dậy. Y vẫn đang say ngủ. Vẻ mặt bình yên của y dường như rất quen thuộc với nàng. Thiếu nữ chau mày, đưa tay rờ rẫm khuôn mặt ấy. Y khẽ ừ hử trong họng rồi trở mình.
“Máu bắn phụt lên bức vách.
Nam nhân ngã vật xuống sàn, tắt thở tức thì.
Y lạnh lùng lau kiếm rồi tra vào vỏ.
Thiếu nữ sợ hãi núp sâu hơn vào trong.
Nghĩa phụ đã bị y giết, còn nàng thì sao?”
Mục quang của nàng đột ngột lóe sáng.
Một lưỡi truỷ rút ra từ bao chân, màu xanh lục. Nàng kề dao vào cổ y, y vẫn không tỉnh dậy. Mắt của y vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt gợi một sự nhẹ nhõm. Chẳng có vẻ gì là tính mạng của y đang thực sự bị đe dọa.
Mục quang của nàng bỗng tắt lịm.
Y tin nàng đến thế sao? Một kẻ thân đầy rẫy kẻ thù như y lại có thể ngủ say đến thế sao?
Nhưng ý chí đã không để cho nàng chùn tay, A Kiều cắn môi, toan cứa mạnh con dao vào cổ y…
Một khoảng trắng bất chợt lóe sáng trong đầu nàng:
“- Làm trò gì đó? – Nàng la lên, toan vùng vẫy khỏi tay của y.
– Ta là hái hoa tặc. – Y đáp, đã ôm trọn nàng trong tay.
Thiếu nữ nhận ra giọng y thì đôi mày giãn ngay ra, không vùng vẫy nữa, mặc cho y ôm chặt lấy nàng từ phía sau:
– Ra là hái hoa tặc này, đừng đùa nữa, không thấy muội đang nấu cơm sao.
– Thấy, ta xuống giúp muội mà.
– Huynh thì giúp cái gì? Giúp muội chết đói phải không?
– Ta tưởng nhìn thấy ta là muội đã no rồi chứ?
– Thấy ghét! Thích thì huynh nhịn đói, muội vẫn phải ăn. Nào, buông muội ra.
Y vẫn lì lợm:
– Không buông.
Nàng đành xuống nước:
– Ngoan đi, lát nữa muốn gì muội cũng chiều.
Y mừng ra mặt:
– Muội nói đó nha.
– Cùng lắm là thất hứa.
Y bật cười, buông nàng ra không đùa nữa. Rồi y chạy tới khênh gánh củi vào nhóm thêm lửa cho bếp. Thấy dáng cặm cụi của y, nàng nhoẻn miệng cười, thứ hạnh phúc mà nàng đòi hỏi cũng chỉ thế này thôi. “
A Kiều lùi lại, con dao lìa khỏi tay. Y vẫn nhắm mắt, chẳng tỏ vẻ gì muốn thức dậy. Nàng nhìn y, đầu óc trống rỗng.
Sắc mặt A Kiều bỗng đổi khác, một âm thanh rất khẽ vang lên. Nàng đứng dậy, đi vào bóng tối đang trùm ngoài kia.
Miêu Lãm mở mắt.
… Bạn đang đọc truyện Kiều tại nguồn: http://truyen3x.xyz/kieu/
Mặt trăng hắt thứ ánh sáng xanh lè lên những ngọn cỏ, mùi sương lạnh đè xuống từng bước chân. A Kiều chạy theo tiếng rít nhẹ của không khí, không gây dù chỉ một tiếng động. Ánh trăng chiếu xuống thân hình của nàng, để lộ những lớp vảy lóng lánh trên hai bàn tay.
A Kiều chợt dừng bước. Một con bạch xà khổng lồ bò ra từ trong hang, vụt hóa thành một thiếu phụ trung niên. A Kiều cúi đầu thi lễ với thiếu phụ.
– Mẫu thân!
Thiếu phụ chắp tay ra sau, hỏi nàng:
– Con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ?
A Kiều cúi đầu im lặng.
Thiếu phụ nhăn mặt:
– Chẳng lẽ hắn khó đối phó đến thế sao? Hắn không tin con à?
A Kiều ấp úng:
– Không phải…
– Vậy thì vì sao?
A Kiều vẫn cúi đầu. Sự im lặng bao trùm cảnh vật. Mãi lúc sau nàng mới dè dặt lên tiếng:
– … có thật kiếp trước con lấy hắn chỉ vì trả thù thôi không?
Thiếu phụ nổi giận đùng đùng:
– Chẳng lẽ con không tin ta? Hay con không tin chính bản thân mình? Kiếp trước của con thế nào, chính bản thân con đã nhìn thấy. Con đã thấy hắn giết chết nghĩa phụ của con như thế nào.
A Kiều cúi thấp hơn nữa, nói:
– Nhưng …mười tám năm rồi, hắn vẫn chưa từ bỏ con. Hắn không giống một kẻ giết người máu lạnh.
Thiếu phụ thở dài:
– Con bé khờ này… Hắn đối tốt với con vì hắn yêu con mà thôi. Lời của mẫu thân, không lẽ con không tin sao? Ta nuôi con mười tám năm nay, con hiểu ta hơn hay hiểu hắn hơn? Nếu không tin con cứ tự hỏi tiền ức của mình đi…
“- Cô tên là gì?
Nàng đáp giật giọng, vẻ hơi miễn cưỡng:
– Gọi ta là A Kiều là được rồi.
Y cười, khác hẳn vẻ mặt lạnh lùng khi nãy:
– Ta thích vợ tên Kiều, lấy ta nhé?
Ngạc nhiên nàng ngước lên nhìn y, nụ cười làm sáng bừng cả khuôn mặt hiền lành ấy.”
A Kiều trở lại thực tại, ánh mắt kiêm quyết trở lại, nói với Xà nương:
– Kiếp trước hắn có thù với con, kiếp này lại càng có. Con nhất định sẽ lấy máu của hắn.
… Bạn đang đọc truyện Kiều tại nguồn: http://truyen3x.xyz/kieu/
A Kiều trở lại hình dạng của con người, lững thững trờ về căn nhà ấy. Nàng nén tiếng thở dài, đôi chân ngày càng nặng nề hơn. Trăng sáng vằng vặc, soi rõ từng miếng đất trong đêm tối. Nàng đưa chân đá chúng, tiếng đá lăn lạo xạo khiến nàng cảm thấy sảng khoái hơn.
– Xà yêu cũng thích đi dạo trong đêm sao?
Tiếng nói của nam nhân làm nàng sựng lại.
A Kiều ngước lên, Miêu Lãm đã đứng trước mặt nàng tự bao giờ, trên môi điểm một nụ cười ngạo nghễ. Có điều đôi mắt y lại buồn đến khó tả.
Y bất thình lình xuất thủ. Kiếm của y bay vụt về phía nàng. A Kiều toan tránh né nhưng kiếm của Miêu Lãm nhanh đến khó lường. Nàng nhắm mắt lại, tưởng như cái chết sắp đến gần. Nhưng mũi kiếm soạt qua tóc nàng, bay vụt về phía sau.
Một tiếng rít ré lên thê lương. A Kiều quay lại. Miêu Lãm lao đến chỗ nàng, nắm lấy tay nàng nói:
– A Kiều, muội không sao chứ?
A Kiều khó khăn lắm mới thốt lên lời:
– Không sao… Vừa rồi là?
Miêu Lãm cười, nhẹ kéo nàng vào lòng:
– Chỉ là Xà yêu thôi. Ta đã đuổi nó đi rồi. Không sao đâu.
Y quay sang, hô lớn:
– Triệu!
Phi kiếm lập tức trở về cạnh y. Không có vết máu. A Kiều thấy tim thót lại rồi thở mạnh ra. Vậy là Xà nương bình an. Miêu Lãm nhìn phi kiếm, nói:
– Hôm nay có muội ở đây, coi như ta tha cho ả một mạng. Đang đêm, muội bỏ ra đây làm gì?
A Kiều ngẩng lên nhìn thẳng y, nói:
– Muội thấy có tiếng động lạ, muốn ra xem sao.
– Ra là vậy.
Miêu Lãm mỉm cười. A Kiều cảm thấy tim mình có chút xao động. Nụ cười của y hiền lành như một con mèo nhà, khiến gương mặt y như bừng sáng. Đôi mắt của y nhìn nàng âu yếm.
Sâu như biển, trong như ngọc, sáng như sao.
“Thịch”.
Tiếng tim A Kiều đập rất mạnh.
Miêu Lãm ôm nàng, cả hai đứng dưới vòm trời đầy sao như thế. Mỗi ngôi sao lấp lánh trên cao như chúc tụng cho hạnh phúc.
Chợt A Kiều chạm vào một vật gì đó y để nơi thắt lưng. Nàng tò mò rút ra, đoạn mỉm cười:
– Là cây tiêu này.
Miêu Lãm cũng cười:
– Muội còn nhận ra sao?
A Kiều gật đầu đáp:
– Nhớ chứ. Lúc trước huynh thường hay thổi tiêu ru muội ngủ. Huynh nói cây tiêu này làm từ Ngọc Lệ Thanh Trúc, là thứ trúc quý báu nhất trên thế gian này. Năm đó có một người bạn đã vì huynh mà lén chặt một đoạn trúc trong vườn của cha mình để làm cây tiêu này cho huynh.
Miêu Lãm gật đầu, tay nắm chặt cây tiêu. Một cây tiêu xanh như ngọc, điểm xuyết những đốm trắng như lệ. Y như nhìn thấy cảnh tiểu bằng hữu của mình nắm chặt trong tay cây tiêu, nhìn quanh quất không có ai rồi mới lén dúi vào tay y, lúc đó cũng mới chỉ là một cậu bé. Người kia nói rất nhanh:
– Cho ngươi này, giữ cho kĩ nhé. Ta đã mất công làm lắm đấy.
Tên của cây tiêu là Đông Lệ…
Chuyện cũ ùa về khiến Miêu Lãm thoáng tự cười. Y nắm tay A Kiều đi, nói:
– Đêm nay ta sẽ thổi tiêu ru muội ngủ, như năm xưa.
A Kiều gật đầu. Gió phả nhẹ hương hoa trên tóc nàng dìu dịu. Nàng nắm chặt tay y, cảm giác ấm áp lan toả trong lòng. Nàng bước đi.
Bất thần nàng nhìn lại sau. Một đôi mắt hẹp dõi theo nàng từ trong bóng tối. A Kiều khẽ gật đầu.
Tiếng tiêu dìu dặt vang lên. Lọn tóc mai dài của Miêu Lãm bay bay trong tiếng gió vi vu. Tiếng tiêu như dệt mộng tình ái, như xa như gần, xa đến mức cơ hồ không chạm được, gần như thể đang vuốt ve má phấn yêu kiều.
A Kiều nằm gối lên đùi y, mơ màng nhìn lên bầu trời đen cao vút lấp lánh vô vàn ánh sao.
Nói gì vào lúc này cũng thành vô vị.
Thở mạnh cũng không nên.
Giữa tiếng tiêu và hương hoa là nhịp thở đều đặn của thiếu nữ. Vô ưu, vô lo.
Tiếng tiêu đột thay đổi, như thở than, như trách cứ những ngày phân li. A Kiều khoé môi nở nụ cười buồn. Nàng rúc sâu hơn nữa vào lòng Miêu Lãm.
Y đột ngột dừng tiêu, cúi xuống hỏi A Kiều:
– A Kiều, muội sẽ không xa ta nữa chứ?
A Kiều lắc đầu. Nàng nhỏm dậy, ôm chầm lấy y, thở nhẹ vào tai y. Y từ từ khép mắt lại, ngả người rồi chìm vào giấc ngủ tiếp. A Kiều cứ ôm y trong lòng như thế.
Lưỡi truỷ thủ vẫn dắt ở bao chân.