Kiều

Chương 19



Phần 19

Ánh sáng rọi vào mắt của Lệ Kiều. Nàng chớp nhẹ đôi mi rồi tỉnh dậy. Nàng chưa muốn ngồi dậy, hai tay vẫn ôm lấy y. Người của y ấm hơn thường ngày, mạch đập đã đều đặn.

– Sáng rồi. Muội vẫn tỉnh trước huynh.

Đôi mắt nàng cụp xuống buồn buồn, đôi môi hơi tru lên hờn dỗi. Hai năm rồi, sáng nào cũng như vậy. Nàng tỉnh lại, còn y vẫn say ngủ. Nàng chưa vội ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của y. Ngày nào cũng thế, nàng chỉ nhìn thấy y nhắm mắt.

Bỗng.

Cánh tay của y cử động, kéo nàng sát hơn vào lòng y.

Nàng giật thót mình.

– Không phải muội tỉnh dậy trước. Là huynh không nỡ đánh thức muội thôi.

Lệ Kiều chớp mắt. Đưa tay lên dụi mắt. Tim của nàng đập thình thịch. Nàng hít một hơi thật sâu rồi mới ngước mắt lên.

Y đang nhìn nàng, trên môi treo nụ cười đáng ghét ấy.

Sống mũi của nàng bỗng cay cay.

Y lại nói, giọng hiền lành:

– Con mèo đâu rồi. Huynh sẽ chăm sóc nó giùm muội.

Nàng nhìn y một hồi lâu. Cảm giác không khí xung quanh không thể thở được. Nàng cắn môi, mắt ngấn nước.

– Sao nhìn ta đăm đăm thế? Trông ta có già hơn chút nào không?

Một khoảng lặng…

Nước mắt trào ra từ mắt nàng. Vừa giận y, vừa thương y.

Lệ Kiều ôm lấy y. Cảm giác hỗn loạn trong lòng nàng chính nàng cũng không biết nên gọi là gì. Giờ nàng chỉ biết nàng sẽ giữ y thật chặt, thật chặt.

Y không nói thêm gì cả, chỉ ghì lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Y thở ra nhẹ nhõm rồi mỉm cười. Y biết mình cần phải làm gì. Trái tim y nói như thế, lí trí của y cũng nói như thế.

Bạn đang đọc truyện Kiều tại nguồn: http://truyen3x.xyz/kieu/

Y ngước mặt lên trời, hít một hơi thật sâu. Đã lâu lắm rồi y không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không được cảm nhận hương vị thoải mái này. Hai năm ròng rã, y đứng bên bờ vực của sự sống và cái chết. Linh hồn của y lúc thoát lúc nhập, nhưng vẫn không ra khỏi căn nhà ấy. Suốt hai năm nay, người duy nhất y nhìn thấy chỉ có nàng. Một cô bé ngốc, suốt hai năm ở bên cạnh một người không biết lúc nào sẽ chết. Chỉ cặm cụi chăm lo cho y. Từng cử chỉ, từng lời nói của nàng trong suốt hai năm y đều nghe thấy, đều nhìn thấy.

– Sao hả, tỉnh lại có phải vui hơn cứ nằm đó ngủ không?

Lệ Kiều đưa cho y một trái táo, khuôn mặt cười rạng rỡ. Y nhận lấy trái táo từ tay nàng, đúng lúc đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, bất giác không nhịn được cười một cái.

– Huynh cười gì đó?

Lệ Kiều gặng hỏi ngay khi nhìn thấy thái độ của y.

Y cắn trái táo, làm lơ không đáp.

Thấy vậy Lệ Kiều càng muốn hỏi, giật giật tay áo của y.

Y biết không trốn tránh được, nên cười cười đáp:

– Muội đẹp lắm.

Lệ Kiều dù sao cũng là con gái, nghe vậy thì đỏ mặt:

– Huynh ngủ lâu quá nên đổi tính à?

Y nhìn nàng, bỗng hạ giọng:

– Không phải ta đổi tính, là muội đã thay đổi.

Nàng nghiêng đầu:

– Muội thay đổi sao? Thay đổi thế nào?

Y đáp bâng quơ:

– Lớn rồi, lấy chồng được rồi.

Nàng lại đỏ mặt, cúi xuống rờ rẫm mai tóc:

– Nói thế … là sao chứ?

Y cúi xuống, nhìn nàng. Lệ Kiều ngó lơ đi chỗ khác, ánh mắt của y làm nàng thấy cả khuôn mặt nóng bừng. Hai tay nàng cứ rối cả lên, liên tục vuốt mai tóc. Hai má của nàng hồng hồng trông thập phần khả ái.

Y nói, môi hơi mỉm cười:

– Ý của ta là… nếu bây giờ muội muốn lấy ta… ta sẽ đồng ý.

Lệ Kiều quay ngoắt lại, rồi nàng lại quay đi, nhấn nhá:

– Vậy là… huynh muốn thành hôn với người ta đó à?

Y gật gật đầu:

– Vậy theo muội, phải làm sao?

Nàng vẫn ngó lơ đi chỗ khác:

– Thì…nói gì đó ngọt ngào một chút… Phải có tam thư lục lễ, lời của mai mối, lệnh của cha mẹ…

Lệ Kiều chờ đợi.

Y thở ra một hơi dài, rồi nắm lấy vai nàng. Đôi mắt đen láy của y nhìn thẳng vào mắt nàng khiến tim nàng đập thình thịch.

Y nói:

– Đáng lẽ linh hồn của ta đã bay rất xa rồi nhưng muội đã giữ nó lại. Nha đầu ngốc, lão già sắp chết rồi, muội còn tiếc làm gì.

Lệ Kiều lắc đầu:

– Muội không ngốc, muội biết huynh sẽ tỉnh lại.

Miêu Lãm bật cười. Mắt y nhìn nàng, tràn đầy chân tình:

– Phải, huynh đã tỉnh rồi. Người đầu tiên huynh nhìn thấy khi tỉnh lại chính là muội. Huynh không biết từ lúc nào huynh rất thích ở bên cạnh muội, thích nhìn thấy muội cười, thích chòng ghẹo muội… Ở bên cạnh muội, những cảm giác trống trải trong lòng huynh đều biến mất hết… Hai năm rồi, đủ để huynh ngộ ra một điều, không phải thứ mất đi mới là thứ lớn nhất, những gì ở bên cạnh mình mới là quan trọng nhất…

Y trầm giọng, ấm áp vô cùng:

– Lệ Kiều, muội … lấy huynh nhé?

Nàng nhoẻn miệng cười, ánh sáng tràn ngập trong đôi mắt.

Y nghiêng đầu, trêu nàng:

– Này, không trả lời nhanh, huynh đổi ý đó.

Lệ Kiều chun môi, gõ tay lên đầu Miêu Lãm:

– Dám không?

Y bật cười, giang rộng vòng tay. Nàng rúc vào lòng y, ôm lấy y thật chặt. Hai năm rồi, nàng mới cảm thấy hạnh phúc như vậy. Nàng nhẹ nhàng nói:

– Lão Miêu, muội vốn không còn người thân, sư phụ cũng rời bỏ muội mà đi rồi. Muội chỉ còn huynh. Muội không cần tam thư lục lễ gì đó, chỉ cần huynh đối tốt với muội.

Miêu Lãm ghì chặt nàng vào lòng, mùi hương thanh mát từ tóc nàng khiến y cảm thấy nhẹ nhõm. Y thì thầm:

– Ta sẽ đối tốt với muội …

Chương trước Chương tiếp
Loading...