Kiều
Chương 20
Tối rồi, ánh sáng mặt trời đã tắt lịm từ lâu để nhường chỗ cho vầng nguyệt mới nhú. Một đêm không có sao, nền trời đen mượt như một tấm thảm nhung khổng lồ. Tiếng gió động vào các cành cây, tiếng của sơn lâm thiêm thiếp ngủ, của tiếng suốt rì rầm ngọt lịm như mật. Ánh trăng nhìn qua khe cửa, tan vào ánh nến đang soi sáng trong căn phòng.
Thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng choàng lên từng đồ vật trong căn phòng ấy. Lệ Kiều ngồi tại bàn, thỉnh thoảng lại lén nhìn y. Những lúc ánh mắt của nàng bất thần bắt gặp ánh mắt của y, má của nàng lại nóng ran. Đôi tay nàng lúng túng nắm chặt lấy vạt áo, tiếng trống ngực thình thịch khiến nàng không thể bình tĩnh được.
Hôm nay là đêm tân hôn của nàng…
Và y.
Không tân nương nào đêm tân hôn lại có thể không thấp thỏm được. Nhất là với một thiếu nữ như nàng.
Y không mảy may bỏ sót một cử chỉ nàng của nàng, vừa thấy buồn cười, vừa thấy nàng khả ái. Thường ngày nàng tỏ ra rất mạnh mẽ, rất kiên cường, không khác gì một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nhi nữ, cũng có cái e thẹn ngượng ngùng của một nhi nữ.
Y tủm tỉm cười, cất giọng:
– Cũng muộn rồi, đã đến lúc động phòng rồi.
Nàng như giật mình, lời đề nghị của y làm nàng càng lúng túng hơn, miệng lắp bắp:
– À… muội chưa muốn ngủ…
Y liếc nhìn nàng, vẫn tủm tỉm:
– Vậy thôi, huynh ngủ trước. Muội cũng nên nghỉ sớm đi.
Y cởi bớt y phục, leo lên giường nhắm mắt lại. Nàng vẫn ngồi im, ngại không dám nhìn y. Nhưng cuối cùng lại không chịu nổi phải lén nhìn y. Nàng cố định thần lại, nhìn thấy y ngủ yên, bỗng dưng nàng tự trách mình vô hạn. Nàng muốn trở thành nương tử của y cơ mà, sao lại sợ?
Lệ Kiều hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra. Cuối cùng nàng thu hết dũng khí đứng dậy, mon men tới gần nơi y đang ngủ.
Nàng vẫn thường ngắm nhìn y lúc ngủ. Nhưng hôm nay lại có một cảm giác khác. Một ngọn lửa như đang âm ỉ cháy trong lòng nàng khiến nàng cảm thấy rất nóng bức. Y không mặc áo, lồng ngực của y phập phồng càng khiến hai má nàng nóng ran, tim nàng đập dồn dập.
Nàng nhắm mắt lại, dường như để cố kiềm chế bản thân mình rồi rón rén ngồi xuống bên cạnh giường. Thường ngày nàng vẫn ôm lấy y để ngủ, để sưởi ấm cho y, nàng chỉ cảm thấy ở bên cạnh y rất an toàn, rất dễ chịu. Nhưng lúc đó y đã gần như mất hết sức sống. Giờ trước mặt nàng là một nam tử nàng rất yêu thích, là tướng công của nàng. Y tràn đầy sức sống, cảm giác quyến rũ lạ lùng. Một cảm giác ham muốn thôi thúc nàng. Nàng đưa tay chạm vào người y, rồi bất thần rụt lại như phải bỏng. Má nàng hồng lên, mạch đập loạn nhịp.
Có vẻ như y vẫn không hay biết.
Y ngủ thật rồi.
Bỗng chốc nàng chau mày, thấy không bằng lòng. Sao trong đêm tân hôn lại để y ngủ như vậy?
Nàng thở dài, đành nằm xuống bên cạnh y, đâu lưng về phía y. Nhìn y thêm chỉ khiến những cảm giác kia tiếp tục cháy, như thế thì nàng không ngủ được.
Đêm khuya thanh vắng, tiếng thở đều đặn của y vẫn khiến nàng nóng ran.
Rồi y bất giác cựa mình, luồn tay qua eo nàng.
Nàng mở mắt, cảm giác kiến bò râm ran trong từng thớ thịt. Cảm giác đó khiến nàng không dám thở mạnh.
Y đang ngủ hay đã thức?
Hơi thở của y phả vào gáy nàng. Một nụ hôn nhẹ nhàng từ đằng sau khiến hơi thở của nàng bắt đầu gấp gáp.
Y vẫn còn thức.
Bàn tay to lớn của y từ từ cởi bỏ thắt lưng của nàng.
Nàng nuốt nước bọt, tim như muốn sổ tung khỏi lồng ngực, nàng biết cái gì đang đến.
Thắt lưng rơi xuống đất, y phục trên người nàng lơi lỏng hoàn toàn. Nàng vẫn nằm im, cố gắng thở đều để ngăn trống ngực đang thình thịch đập.
Y giúp nàng cởi bỏ hết y phục, chỉ còn lại chiếc yếm đào trên người. Lúc ấy y ôm lấy nàng từ phía sau. Khi lưng của nàng chạm vào ngực y, nàng gần như không thể thở được nữa.
Y hôn nhẹ lên lưng nàng, cởi bỏ nốt nút thắt từ đằng sau cổ. Y luồn tay ra đằng trước, đặt lên bộ ngực trần của nàng, nơi tim nàng đang đập thình thịch. Sự ấm áp của đôi bàn tay y khiến cả người nàng nóng bừng lên.
Y thì thầm vào tai nàng, rồi hôn nhẹ lên má nàng.
Bấy giờ nàng mới trở mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt của y. Nàng chưa từng muốn gần với y đến như vậy, chỉ muốn kéo y sát xuống hơn nữa… hơn nữa.
Đôi môi của nàng như bỏng lên khi chạm vào môi y. Mùi cơ thể của y khiến nàng thấy lâng lâng. Làn da của y cọ sát vào cơ thể nàng như đang muốn đốt cháy nàng vậy…
Lệ Kiều ôm lấy y…
Đôi mắt huyền từ từ khép lại. Lòng nàng tràn ngập nỗi lâng lâng khó tả. Hai thân thể bắt đầu hoà nhập làm một. Thời khắc ấy, dù không một giọt rượu trên môi, Lệ Kiều cũng thấy như say như mộng. Đôi má đào đỏ hồng lên, e ấp núp dưới bóng tùng quân. Nhất khắc xuân tiêu trị thiên kim, Lệ Kiều không muốn phí hoài thêm chút nào nữa. Tình yêu không phải là thứ nói hẳn lên thành lời mà phải tự mình cảm nhận.
Hồng lạp chiếu sáng tân phòng, dường như cũng biết ý mà tự vụt tắt. Ánh trăng tò mò cũng ngần ngại mà giấu mình sau lớp mây dầy. Đêm dài nhiều mộng, chỉ còn lại sự tình tự của đôi tân nhân.
…
“Nàng chạy mãi chạy mãi, có tiếng xào xạc của lá khô đuổi theo không ngớt.
Không khí nồng lên mùi tanh tưởi lợm giọng.
Nàng cắm đầu chạy, có tử thần đang đuổi theo phía sau.
Hốt hoảng, sợ hãi, cô độc.
Vấp ngã.
Chỉ sợ kẻ thù bắt kịp nàng”
Lệ Kiều bật dậy, người run lên. Một sự sợ hãi tột cùng xông thẳng lên óc nàng. Toàn thân nàng lạnh toát, hồn như muốn lìa khỏi xác.
Nàng co ro lại, thở hổn hển.
– Gặp ác mộng sao?
Y hỏi bằng giọng quan tâm, dùng tay dịu dàng lau những giọt mồ hôi đang lăn trên trán nàng. Nàng như người chết đuối vớ được cọc, hốt hoảng ôm chặt lấy y, như sợ rằng y có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Thấy nàng dáng vẻ kích động, y trấn an:
– Chỉ là mộng mị thôi mà. Có huynh ở đây, không có chuyện gì đâu.
Lệ Kiều không đáp, chỉ bám chặt lấy y. Tim nàng vẫn đập thình thịch vì sợ, bây giờ chỉ có y mới đem lại cho nàng cảm giác an toàn.
Thái độ sợ hãi cực độ của Lệ Kiều khiến Miêu Lãm lo lắng. Y trầm ngâm. Nỗi bất an trong lòng trào lên mỗi lúc một lớn. Có thực sự đó chỉ là một cơn ác mộng không?
Trời đã sáng từ lâu, mùi lá cây trong rừng mát lịm theo hương gió mới. Tiếng ríu rít của những chú chim nhỏ khiến khung cảnh thêm thanh bình. Tại nơi này vốn tịch không bóng người. Chỉ có núi, rừng cây và chim muông.
Lệ Kiều tựa vào gốc cây, nhắm mắt lại để giữ mình thanh thản. Một đêm tân hôn không đúng với ý nàng. Cơn ác mộng vẫn ám ảnh nàng tới tận bây giờ. Trong cơn ác mộng đó nàng chỉ mong gặp y… Nhưng y sẽ mãi mãi không xuất hiện. Nàng sợ. Sợ đến run người. Cũng may nàng đã kịp tỉnh dậy…
Cũng may…
“Rầm”
Tiếng động đánh bật Lệ Kiểu khỏi những suy nghĩ.
Một đại thụ đổ xuống đập vào một đại thụ khác ở bên cạnh, tạo nên một tiếng va đập rất lớn. Tiếng cành cây chạm đất lách tách đan vào tiếng xào xạc của gió cọ sát những tán lá.
Lệ Kiều quát lớn lên:
– Ai!
Nàng thủ thế. Một mùi tanh tanh lọt vào mũi nàng. Mùi vị trong giấc mơ. Lệ Kiều cảm thấy trong lòng bất an… Nàng lùi lại. Giấc mộng không lẽ thành sự thực?
Lệ Kiều hít một hơi chân khí. Mùi tanh đó nồng hơn. Có tiếng lá cây rụng xào xạc, tiếng cành khô gẫy. Tay Lệ Kiều hơi run nhưng nàng nhanh chóng trấn tính lại. Giữa bụi cây, tiếng động và mùi tanh mỗi lúc một gần hơn.
“Khè!”
Lệ Kiều lùi lại. Một cái mồm lớn đỏ lỏm, chiếc lưỡi chẻ đôi lập lò bắn thẳng về phía nàng. Mùi tanh tưởi xộc vào óc nàng. Không còn kịp tránh nữa!
“Bịch!”
Con rắn ngã bật sang bên, rơi xuống nền đất tạo ra một tiếng động lớn. Nó dài đến hơn sáu thước, miệng rộng đỏ lòm. Hai chiếc răng nhọn hoắt chảy tong tỏng thứ độc chất. Cái lưỡi chẻ đôi không ngừng thò ra thụt vào. Đôi mắt to cộ của nó nhìn Miêu Lãm. Y đứng chắn trước mặt Lệ Kiều. Y nhếch mép, nói:
– Yêu nghiệt to gan.
Kiếm trong tay y thi triển Hoa Lạc Kiếm. Hoa ảnh rợp trời. Con cự xà tỏ vẻ kinh hoàng, quất mạnh đuôi toan bỏ chạy. Miêu Lãm hét lớn:
– Còn chạy à?
Y thâu lại kiếm ảnh, đuổi theo. Con rắn trườn rất nhanh, loáng cái đã biến mất sau bụi cây. Miêu Lãm dường như cũng không muốn đuổi theo, y dừng lại, quay sang hỏi Lệ Kiều:
– Muội không sao chứ?
Lệ Kiều lắc đầu:
– Không sao…
Bất ngờ nàng quắc mắt nhìn y:
– Vì sao huynh không đuổi theo con rắn đó?
Miêu Lãm bị bất ngờ trước câu hỏi, y im lặng rồi mới nói:
– Ta… Ta không muốn giết nó trước mặt muội mà thôi.
Lệ Kiều mím chặt môi, rồi quát lớn:
– Nói dối!
Miêu Lãm bất ngờ, hỏi lại:
– Ta nói dối gì?
Lệ Kiều vùng ra, quay lưng chạy đi. Miêu Lãm ngẩn ngơ nhìn theo. Lệ Kiều chạy vào nhà, ngồi xuống ghế, nét mặt cau có. Miêu Lãm từ từ đi vào, chờ một lát cho Lệ Kiều có vẻ bớt giận rồi mới ngồi xuống cạnh nàng.
– Tiểu nương tử, nói ta nghe có chuyện gì?
Nàng quay lưng về phía y, giọng vẫn hậm hực:
– Có chuyện gì đâu.
Y sán lại gần, ôm lấy eo nàng, nói nhỏ vào tai nàng bằng giọng hơi đùa cợt:
– Không có chuyện gì thật à?
Nàng chu mỏ hờn dỗi, gỡ tay y ra:
– Không có gì thật mà. Huynh bỏ tay ra đi.
Nàng đứng dậy, tuy nét mặt không còn cau có nhưng môi vẫn chu ra.
Y khoanh tay, nghiêng đầu nhìn nàng, chậc lưỡi:
– Đến huynh mà muội cũng không cần, vậy mà bảo không có chuyện gì sao?
Lệ Kiều như bị điểm trúng huyệt, từ cau có chuyển sang sượng sùng. Nàng ta lúng túng tính tìm cách trốn tránh nhưng cuối cùng nàng lại muốn thẳng ra.
– Sao lại tha cho con rắn đó, huynh thích rắn đến thế à?
Y hiểu ra cớ sự, à lên một tiếng rồi tủm tỉm cười.
Đoạn y tiến lại gần nàng hơn, nắm lấy tay nàng nói:
– Ta nhớ có người từng nói “sẽ cùng A Kiều không phân lớn nhỏ”, sao giờ lại ghen với một con rắn chứ?
Nàng rút tay ra khỏi tay y, cự lại:
– Muội đâu có nói muội không được ghen. Con mèo háo sắc huynh thích lấy thêm bao nhiêu vợ muội không cản. Nhưng người ta không vui thì không làm bộ vui được.
Y biết nàng rất rõ, hỉ nộ ái ố đều bộc lộ ra bên ngoài. A Kiều của y cũng vậy, có điều Lệ Kiều có phần trẻ con và nhõng nhẽo hơn. Nhưng y cũng thích thế, tuy hơi phiền phức song rất khả ái.
Y dỗ dành:
– Vậy phải làm sao tiểu nương tử của ta mới vui được?
Nghe y hỏi nàng ra chiều ngẫm nghĩ, tay xoay xoay lọn tóc. Y chờ cho nàng suy nghĩ, thừa biết nàng không im lặng được lâu. Được một hồi thì nàng nhìn y, ánh mắt đã láu lỉnh trở lại:
– Vậy nói muội biết đi, huynh yêu A Kiều hơn, hay yêu muội hơn?
Y nhíu mày, cười cười tỏ vẻ khó hiểu:
– Sao các muội ai cũng thích hỏi câu này vậy?
– Vậy là A Kiều cũng đã hỏi câu này?
Y gật đầu.
Lệ Kiều hấp tấp:
– Vậy huynh đáp sao?
Trông bộ dạng của Lệ Kiều, y lại càng nhấn nhá:
– Thì ta nói…
Lệ Kiều giục:
– Nói sao cơ?
– Thì nói….
Lệ Kiều sốt ruột lắm rồi, bám lấy khuỷu tay y gặng hỏi:
– Nói sao? Huynh mau nói đi.
Bỗng dưng y kéo giật nàng vào lòng, lực kéo của y rất mạnh khiến Lệ Kiều không kháng cự được. Mùi hương của y phả và mũi nàng khiến Lệ Kiều cảm thấy lâng lâng. Nàng ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của y, ánh mắt trong veo nhưng hun hút như vũ trụ bao la.
Y mỉm cười, nói rất ngọt ngào:
– Ta nói ta yêu vợ của ta nhất.
Lệ Kiều biết y đang đánh trống lảng nhưng giọng điệu và cái cách y nói vẫn không khỏi làm cho nàng có cảm giác ngọt lịm trong lòng. Nàng mím môi để không bật cười, rồi lại nói:
– A Kiều cũng là vợ của huynh, đâu phải mình muội đâu.
– Muội yêu ta vì ta chung tình cơ mà, nếu ta quên A Kiều chẳng phải muội đã thương lầm người sao?
Y choàng tay ôm lấy nàng:
– Ta yêu A Kiều, nhưng cũng yêu muội. Chính bản thân ta cũng không biết tại sao đối với muội và A Kiều ta đều có cùng một cảm giác. Ta không vì muội mà yêu A Kiều bớt đi, cũng không vì A Kiều mà bỏ quên muội. Muội đã là vợ của ta thì mãi mãi ta cũng yêu thương muội.
– Vậy còn A Kiều?
– Có lẽ ta với muội ấy hữu tình vô duyên. Nếu như gặp lại ta mà A Kiều đau khổ, vậy thì hãy để cho muội ấy được tự do. Không phải ta yêu không đủ nhưng có những lúc phải buông tay.
Giọng của y buồn buồn. Lệ Kiều biết trong lòng của y vẫn rất nhớ A Kiều, cũng biết bản thân nàng đối với y rất quan trọng. Nhưng quan trọng đến mức nào thì nàng không biết. Tính của Lệ Kiều rất háo thắng, tất nhiên trong chuyện tình cảm nàng cũng không muốn làm kẻ thua cuộc. Nếu như để y mãi thương nhớ tới một người, thà rằng người đó ở ngay đây, cùng với nàng ở bên cạnh y. Chỉ có như thế, nàng mới biết được y thương yêu ai hơn.
Lệ Kiều lặng im, bỗng có cảm giác rất muốn gặp A Kiều…