Kỹ sư tự truyện
Chương 24
Trưa đéo dám về nhà, phấn gọi điện, tao không nghe. Phấn nhắn tin bảo hôm qua thấy bạn anh cắm xe máy của ai, anh có liên quan không. Tao không trả lời, tắt nguồn. Ngày hôm ấy lang thang ngồi trên xe bus, mà đéo biết là đi đâu, cứ chán lại dừng, ngồi thuốc nước rồi lại nhảy xe bất kỳ lên, gật gù ngủ. Hết bến, phụ xe hô mới xuống.
Nhớ lúc đó là dừng chỗ công viên nước, xe bus tuyến 33 thì phải. Đi bộ lang thang mấy lượt, bụng thấy đói mà không muốn ăn, lại ngồi trà đá. Hỏi bà quán nước mới biết gần 5h. Chắc tại trời nắng nên nhìn vẫn sáng. Phân vân, túi vẫn cầm gần 8 triệu. Dừng hay nghỉ, nghỉ hay dừng… Đi xe bus về, 2 tuyến thì về đến ngõ, đã 6h chiều, trời tối đen.
Mở điện thoại, gọi thằng thông ra quán nước, đéo dám về nhà sợ chạm mặt Bắc Ninh. Thằng thông ra hỏi mày đi đâu cả ngày mà tắt điện thoại, con Bắc Ninh nó chạy sang hỏi không biết bao nhiêu lượt. Tao bảo bỏ qua chuyện đó đi, tao muốn nói với mày việc này, tao sẽ đánh lô nốt số tiền này. Tao muốn đây là lần cuối tao với mày sa đà lô đề như vậy, có được không. Thằng thông châm thuốc hút, nó bảo thôi đừng đánh, xoay tiền nhổ xe trả Luật đi. Tao bảo kệ mẹ, nốt đi, cho nhớ đời…
Tao bảo thằng thông là sẽ đánh 300 điểm con 33. Tao bảo hôm nay xe ngủ quên trên xe bus, đi đến cuối bến xe 33. Thằng thông không nói gì. Tao ghi, đếm đủ tiền lô gửi mụ chủ ghi rồi bảo, từ mai bọn cháu có ghi lô cô đừng nhận nhé. Mụ cười kêu tối nay về 2 nháy thì sao. Bọn tao lại ngồi quán nước chờ kết quả. Đến giờ quay, hồi hộp vl, nhưng ô kìa, ngay giải 2 đã có 33. 2 thằng nhìn nhau mừng vl, vậy là tự tin rồi, giờ chỉ muốn nổ thêm nháy nữa. Trời không phụ lòng người, đến giải 6 thì lại có 33, 2 thằng tao đứng dậy ôm nhau, sướng như điên…
Mụ chủ bảo mẹ chúng mày, cầm tiền chưa ấm tay đã trả lại. Mụ đếm đủ 48 triệu, tao gửi lại mụ 500k bảo thôi tạm biệt cô, bọn cháu về bờ đây…
Cầm tiền đi lấy xe, lấy luôn máy tính, xe đạp hết chưa đầy 15 triệu. Phóng xe rìn rìn về xóm trọ.
Bắc Ninh vội ra hỏi anh đi đâu cả ngày mà tắt máy, em lo cho anh quá. Bọn tao mặt mày rạng rỡ, thằng thông bảo lo gì mà lo, nó đi về bờ rồi. Vào phòng, Bắc Ninh đi theo. Thằng thông lắp máy tính, tao cũng kể luôn là trúng lô, Bắc Ninh cau mày bảo ôi trời ơi tưởng đi đâu, hóa ra trốn đi đánh lô. Sỉ vả tao mấy câu, cơ mà do thắng lô nên không bị sỉ vả nhiều. Bắc Ninh bảo anh hứa với em từ giờ cấm lô đề đi, nếu không em sẽ bảo chị Luật vụ này. Tao bị dọa thế cộng với cũng nản lô đề nên hứa ngay. Bắc Ninh bảo nhớ đấy nhé…
Tao bảo đi ăn uống gì đê, Bắc Ninh kêu thế gọi chị Luật nữa nhé, Bắc Ninh gọi Luật, Luật bảo không có xe, chắc vẫn không biết chuyện. Bắc Ninh kêu để em cho người lên đón. Sau đó thì sai tao anh đi đón chị Luật đi. Tao gật bảo thằng thông ra quán gọi trước…
Lên đón Luật, Luật bất ngờ kêu anh lên sớm thế, tao ậm ừ. Luật tủm tỉm cười nhìn tao. Có vẻ gian gian. Tao chở Luật, Luật ôm eo nói 1 tỷ nằm rồi mới được ôm anh…
Lâu lắm rồi mới được ngày vui, từ đoạn chia tay tình đầu cho đến ngập sâu lô đề nợ nần. Ăn xong tao lại chở Luật về, Luật tủm tỉm cười bảo anh có giấu em gì không. Tao thế đéo nào lại phun ra hết, Luật bảo anh đừng tưởng em không biết gì về anh nhé. Anh mượn xem em cũng hơi nghi ngờ rồi.
Tao bảo vậy sao còn cho anh mượn. Luật nói lúc ấy em nghĩ coi như giúp đỡ anh, em nghĩ anh cắm xe để trả nợ chứ không phải cắm xe để đánh bạc. Tao thở dài… Luật lúc nào cũng vậy, ân cần ở bên.
2 thằng trả hết nợ. Bàn nhau mua cái xe máy ghẻ cho vui. Thế là lên mạng tìm mua, tuần sau thì mua được con Wave đỏ cờ cũ của 1 ông già trên tận hoàn kiếm. Sau này bán con wave đi lại thành lãi. Tranh thủ thời gian chưa thi, tao với thằng thông rủ nhau đi học bằng lái xe. Nhớ năm ấy mất tất cả có 300k thì phải.
Vào mùa thi. Nhiều môn chuyên ngành rồi, cũng cặm cụi vào học, kỳ này đăng ký học lại cả môn bị cấm thi lần trước thành ra hơi vất. Trường tao luôn thi sớm, thằng nào mà không phải thi lại thì có khi nghỉ tết từ 15 – 17 âm lịch. Đợt này hay qua nhà phấn, phấn cũng vào kỳ thi, phấn bảo cũng cố lay lắt ra trường lấy bằng, chán nghề ngồi bàn lắm rồi.
Chủ nhà thông báo ra tết sẽ sửa nhà trọ, cải tạo lên thêm 1 tầng nữa. Thời gian cải tạo dự kiến chừng 2 tháng. Do vậy các cư dân trọ chủ động chuyển chỗ, nếu vẫn muốn ở đây thì sau khi cải tạo sẽ được quay lại, còn không muốn ở thì tùy nghi di tản. Đm đang bận mùa thi lại phải đi tìm nhà, bực vl, nhưng phận ở trọ biết làm thế đéo nào được. Tao treo stt yahoo là sắp vô gia cư, thằng thông thì treo tìm nhà trọ, với hy vọng bạn bè ai biết thì giới thiệu, đỡ mất công đi tìm. Luật là người hỏi đầu tiên, Luật bảo cửa hàng làm thuê em cho ở nhờ luôn này, hihi. Tao trả lời được thế còn gì bằng, Luật hỏi sao phải vô gia cư, tao kể. Xong rồi đứa đéo nào cũng nhảy vào hỏi tại sao làm tao phải copy 1 câu trả lời để paste cho tiện.
Phấn biết chuyện, phấn bảo nếu không ngại thì qua ở cùng em. Ô đệt, thế là sống thử sao. Phấn bảo em cho anh ở nhờ 2 tháng, khi nào chủ nhà cải tạo xong thì anh lại quay về đấy ở. Tao cười hỏi anh ở luôn cùng em được không. Phấn cười tít mắt bảo thích thì chiều, anh thích gì em cũng chiều.
Công nhận là thế thật, phấn chiều tao gần như vô điều kiện.
Toàn lời hỏi thăm thôi chứ đéo thấy đứa nào giới thiệu được gì. Mãi đến đầu tháng 12 âm lịch, bước vào thi môn đầu tiên thì cô chị học sinh ngày xưa mới bảo gần nhà ẻm có nhà cho thuê, là nhà riêng 2 tầng, 3 phòng ngủ, 2 nhà vệ sinh, bếp núc đủ cả, cho thuê giá 2 triệu. Anh xem rủ bạn bè đến ở cùng thì em thấy cũng được đấy.
Tao nói chuyện với xóm trọ rủ rê thì Bắc Ninh đồng ý luôn, bảo ở thế chắc chắn, an ninh hơn nhiều lại rộng rãi nữa. Bắc Ninh bảo hay 2 phòng mình đến thuê, em rủ đứa bạn em đến nữa. 4 người 2 triệu cũng không đắt. Mẹ nó, ẻm đang ở 1 mình thuê phòng 600k, sang bên kia thuê có 500k thì lo chả không đắt, bọn tao 2 người đang ở phòng 600, sang bên kia lên 1000k. Tự dưng mất thêm 400 nữa. Bắc Ninh nhìn mặt tao rồi xét nét bảo anh không thích à, tao bảo toẹt luôn là anh thấy hơi đắt, không ở hết nó cũng phí.
Bắc Ninh cười, thế thì ra gầm cầu ngủ cho rẻ, ở nhà riêng thoải mái lại còn kêu đắt, mệt với ông lắm. Thôi anh chuẩn bị xem ngày nào chuyển thì để chuyển luôn cho em 1 thể. Nói như ra lệnh.
Thi xong 2 môn vẫn chưa quyết chuyện nhà cửa. Thi đến môn thứ 3 vào buổi chiều, đi sớm trà đá nhân trần với tóc vàng và giữa, 2 đứa cũng túc tắc thi rồi. Giữa rủ tết đi du lịch đâu đi, tóc vàng hưởng ứng, thực ra tao đoán là 2 đứa nó bàn nhau từ trước rồi. 2 Đứa nó bảo tết không có chỗ chơi chán lắm, đi vào Sài Gòn vài ngày hưởng nắng cho sướng.
Tao bảo thôi con xin các mẹ, tết quê con bao việc, các mẹ cứ đi tự nhiên, đừng rủ con. 2 Đứa xì mặt. Hôm ấy tóc vàng dặn về đón nó vì hôm nay nó đi nhờ xe. Ừ thì đón. Tao thi xong chờ dài cổ mới thấy 2 nàng ra. Giữa nhà gần nên đi bộ, tóc vàng trèo lên xe tao hỏi xe này đẹp đấy, tao bảo đẹp không bằng sh của nhà cô. Tóc vàng cười hinh hích. Lại lê la nước nôi quán xá linh tinh đến xẩm tối mới về. Tóc vàng bảo lâu lắm không đi chơi tối, hỏi tao hôm nào rảnh, tao bảo còn 4 môn nữa, thi xong mới rảnh. Tóc vàng bĩu môi kêu ngày rảnh gần nhất là hôm nào, tao bảo ngày mai. Ẻm kêu mai muội cũng rảnh, tối mai huynh đưa muội đi loanh quanh đê. Ừ thì đê.
Về nhà được lúc thằng thông bảo nhà cửa thế nào đéo lo tìm đi toàn đi chơi với gái, tao bảo đm đi thi về chơi đéo đâu. Thằng thông kêu thôi bố ơi, con thấy bố chở học sinh mến yêu đi mấy vòng chỗ thủ lệ, con trà đá ở đấy, gọi điện cho bố trêu mà bố không nghe. Tao rút điện thoại ra, đúng thấy cuộc gọi nhỡ của thằng thông tầm đấy thật. Tao cười bảo con em nó đi nhờ về. Thằng thông hỏi thế nhà cửa thế nào còn tranh thủ chuyển dần. Tao bảo chờ thêm xem có chỗ nào không đã.
Ăn cơm xong tao lại qua nhà Phấn, nằm bên Phấn thấy êm ấm thơm tho sướng vl. Phấn cũng đang học, tao trêu là lần đầu thấy phấn học đấy. Phấn bảo em còn chưa thấy anh học bao giờ. Ơ đm, trả lời thông minh. Sâu sắc. Thưởng. Tao lại luồn tay từ trên xuống vào ngực, phấn bảo yên nào để em học, đang vào. Tao bảo để anh vào trước nhé. Nắn nắn 1 hồi cũng kéo phấn lên giường, này thì vào, này thì vào. Phấn kêu anh ơi sâu quá, em sướng…
Phấn ôm tao hỏi anh coi em là gì. Tao bảo không rõ nữa, nhưng anh thấy nhớ em nhiều. Phấn cười, chỉ cười mà không nói gì. Tao bảo em bỏ nghề này đi được không, phấn bảo được, nếu anh muốn thế.
Tao nói không phải anh muốn, công việc của em là do em lựa chọn, nhưng anh thấy nghề này không bền, em có thể làm việc khác. Phấn cười nhẹ, em hiểu điều này mà anh, nhưng công việc hiện tại phù hợp với sinh viên, còn sau khi tốt nghiệp chắc chắn em sẽ làm việc khác chứ. Anh yên tâm đi, em trong sạch. Tao gật đầu, tùy em. Đến 10h thì về. Thằng thông hỏi ơ thế giờ mày yêu đứa nào, tao bảo Phấn, có lẽ là Phấn. Thông nói thế Luật, Bắc Ninh, mấy đứa học sinh thì sao.
Tao bảo bạn thân, có lẽ là bạn thân. Thằng thông cười, thân cái lồn. Tao bảo đúng, thân cái lồn.
2 thằng cười ha hả. Thằng thông cũng chén xong con bé mới tán rồi, kêu tôi yêu nó thật lòng.
Tao hỏi vậy có thật lòng với đứa nào khác không, thằng thông bảo có, đứa nào tôi chả thật lòng. 2 thằng nhìn nhau mà rơi lệ, chợt hiểu ra 1 điều, tri kỷ chính là đây.
Thời tiết đã đỡ lạnh dần, mặc áo thun dài tay mỏng là thấy đủ ấm. Nắng nhiều hơn, trời nhanh sáng và lâu tối hơn. Hôm sau ngủ dậy vừa ngáp ngáp mấy cái Bắc Ninh đã sang hỏi anh quyết định đi chứ, không định chuyển nhà à. Tao bảo anh mới nghĩ ra biện pháp thi công để cứ thi công ở trên mà không ảnh hưởng đến dưới, anh sẽ đề xuất lên chủ đầu tư để mình ở tiếp đây, trong thời gian thi công sẽ không thu tiền nhà để bù trừ cho việc bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn, bụi bặm.
Bắc Ninh bảo anh đi đánh răng hộ em cái, nghe thấy mùi bốc phét. Mẹ kiếp, định bác học tí xem nó tò mò thế nào mà nó xổ ngay câu như vậy. Đúng là nó không còn là Bắc Ninh ngây thơ của những ngày đầu mới gặp nữa rồi. Thằng thông từ lần bọn tao trúng lô, nhổ máy về. Nó bảo sẽ không bao giờ cắm máy nữa, suốt ngày cặm cụi ngồi máy tính game gủng, được cái cũng chịu khó up bài với vẽ cad.
Lúc nào nó ở nhà thì tao không phải làm mấy việc đấy. Tao vệ sinh cá nhân xong thì cầm theo quyển sách sang phòng Bắc Ninh nằm ra giường, Bắc Ninh bảo tên kia sao tự nhiên như ở nhà thế, tao quát im cho anh ôn bài. Thế mà cũng im thật. Giường này tao đã từng ngủ, đã móc lốp trên này, cớ gì mà không được tự nhiên.
Bắc Ninh cũng ngồi bàn học, tao liếc sang nhìn, thấy mặc áo thun mà không thấy dây coocxe đâu. Tao buột miệng hỏi ơ em không mặc áo lót à. Bắc Ninh cúi xuống, rồi chạy vội vào phòng tắm, lúc sau mới ra, thấy hằn vết dây rồi. Bắc Ninh bảo em không tưởng tượng được có người vô duyên như anh, sang phòng người ta thì tự nhiên như ở nhà, kêu ôn bài mà nhóm liếc soi mói em. Đúng là không còn gì để nói. Tao cười hô hô. Vắt chân đọc sách ôn bài tiếp. Bắc Ninh chẹp miệng, lại ngồi bàn học.
Mải miết cho đến trưa, Bắc Ninh quay lại bảo mời bố tướng đi ăn cơm, hơn 11h rồi. Tao bảo đi trước đi, anh đi sau. Bắc Ninh nhíu mày kêu đi sau để hẹn hò với ả kia phải không. Tao bảo ừ, em nói anh mới nghĩ ra, đi trước đi. Bắc Ninh tiến lại, kéo tay tao bảo dậy đi, dậy. Tao đành vùng dậy, tay lại vừa vô tình vừa cố ý chạm vào ngực ẻm, Bắc Ninh đứng hình 1 giây, đưa mắt lên nhìn tao bảo vô tình hay cố ý. Tao bảo tất nhiên là vô tình rồi, hihi. Bắc Ninh lườm, vớ vẩn em giết giờ.
Tao bảo câu này nghe quen lắm, khéo tối lại có trộm đấy. Nhắc đến chuyện trộm là nhắc đến chuyện lần trước móc lốp. Bắc Ninh đỏ mặt rần rần bảo anh vớ vẩn vừa thôi, đừng có mà tham lam bắt cá nhiều tay…
Mới 3h chiều tóc vàng đã gọi điện. Bảo anh đưa em đi sớm, đi ăn linh tinh luôn nhé. Tao gật gù, mình có vẻ dễ dãi chiều chuộng chị em quá thành ra đứa nào nó sai vặt cũng được. Đến nhà tóc vàng, đứng ở cửa chờ, gọi điện ẻm kêu chờ em tí, chắc đang trát phấn tô son rồi. Bỗng thấy mẹ em đi đâu về, người phụ nữ vẫn thơm phức như ngày nào. Tao rón rén chào cô, mẹ tóc vàng cười bảo đi đâu đấy, tao đéo biết trả lời thế nào. Bèn nói dạ tóc vàng nhờ cháu chở đi có việc ạ.
Mẹ tóc vàng cười bảo vào nhà ngồi chờ đi, tao bảo thôi cháu chờ ở đây tí cũng được. Mẹ tóc vàng đứng hỏi chuyện mấy câu, thấy cũng biết mấy ông giáo sư ở trường tao, chính tỏ quan hệ rộng. Tóc vàng xuống, ơ ơ mẹ đứng đây làm gì, mẹ tóc vàng mỉm cười đi vào bảo anh chị đi đâu về sớm, đừng có mà tít mít, còn ít tuổi chứ không lớn khôn gì đâu. Chả hiểu nói ý gì.
Tao chở tóc vàng đi, trầm ngâm nghĩ ngợi. Tóc vàng kêu huynh nghĩ gì đấy, mẹ muội nói gì à, tao bảo không có gì. Tóc vàng nhéo sườn bảo mẹ muội quý huynh lắm, huynh không phải lo, cứ đi chơi đâu mà bảo đi với huynh là mẹ muội không ý kiến, thậm chí con giữa đến rủ đi mà mẹ muội cũng không tin như huynh, có vài lần muội đi chơi về muộn cũng phải nói dối là đi với huynh. Vl thế đấy. Tao thành thanh niên nghiêm túc, đảng viên mẫu mực sao.