Ký ức buồn

Chương 11



Em sinh ra tại ngoại thành, cách thành phố khoảng 20km theo đường chuột chạy, nhà em cũng làm nông nghiệp như những người khác ở miền quê yên bình với những cánh đồng bát ngát thẳng cánh cò bay, xưa là thế bây giờ bị thu hẹp lại làm khu công nghiệp , nhà máy..

Biến cố đầu tiên trong cuộc đời em là vào năm em 2 tuổi, ba em mất do lao lực quá sức và không có tiền chữa bệnh, bây giờ chỉ còn mẹ và bác (anh trai của bố) là hai người thân duy nhất còn lại trên đời (mẹ em là trẻ mồ côi, ông bà nội thì mất từ lúc em chưa sinh ra). Lúc đó em còn quá nhỏ để biết được nỗi đau mất người thân nó là như thế nào mà chỉ được nghe mẹ kể lại là sau khi ba mất hàng xóm láng giềng cùng với bác em cùng nhau tổ chức tang lễ cho ba em.

Mẹ em thì ngất lên ngất xuống bên linh cửu, chỉ trách em quá nhỏ chưa biết gì thấy mẹ như vậy, tay cầm cái que chạy lăng quăng hết ở sân rồi vào nhà múa may các kiểu tôn ngộ không oánh yêu quái, hồi nhỏ nghiện nặng phim này nên toàn trốn sang nhà hàng xóm xem ké vì nhà không có tivi, thời đó ai có cái tivi trắng đen là đã là khá giả lắm rồi, sang xem ké mà phải năn nỉ thằng con nhà chủ hơn em 2 tuổi các kiểu mới được nó cho vào xem, nghĩ lại mà ức chế vãi…

Ngày đưa ba em ra đồng thì trời mưa rất to, tiếng mưa át đi cả tiếng khóc lóc thảm thiết xung quanh, em – một thằng bé 2 tuổi mặc quần áo tang tay cầm di ảnh ba em lững thững đi trễ con đường đất lầy lội trượt té ngã mấy lần khiến người bám đầy bùn đất, làm không khí tang tóc càng thêm u ám…

Sau đó mọi người về nhà em, em vẫn vậy… chạy lăng xăng đùa nghịch với bọn trẻ con trong xóm vì mấy khi có đông người đến thế… trời đã tối, mọi người cũng đã về gần hết chỉ còn mẹ với bác và mấy người hàng xóm ngồi ở cái chiếu trước hiên nói chuyện dưới cái ánh sáng heo hắt bên ngọn đèn dầu (ngày đó nhà em chưa mắc điện). Em chạy tới ngồi vào lòng mẹ rồi ngước mặt lên hỏi.

– Ba đi đâu mà từ sáng đến giờ chưa về hả mẹ… hìhì

Mẹ em nhìn cúi xuống vuốt nhẹ tóc em rồi nước mắt mẹ chảy xuống, mọi người xung quanh cũng không kìm nổi nước mắt, em vẫn ngu ngơ nhìn xung quanh không hiểu chuyện gì thì mẹ nghẹn ngào nói.

– Ba con đi…xa rồi..

– Thế bao giờ ba về hả mẹ..hì..ba hứa làm diều cho con chơi với tụi thằng cu tí bên xóm mà.

– Hức..lớn lên con sẽ hiểu..thôi nằm đó mẹ ru ngủ..ngoan đi…à..ơi..à..ời..

Những lời ru đã theo tôi (giờ sẽ đổi thành tôi) rất nhiều năm sau đó và ngay cả đến bây giờ khi viết lại những dòng này tôi cũng không thể nào kìm được nước mắt.. Năm lên 4 tuổi tôi bị gãy tay vì ngã từ trên cây ổi của nhà bên xuống, nhà đã nghèo giờ lại thêm túng bấn, mẹ lại phải chạy chọt khắp nơi đưa tôi vào viện để chữa trị, ngay cả cái xe đạp cũ kĩ mẹ thường hay đi ra lượm ve chai, bắt tôm cá ở đồng cũng phải bán đi lấy tiền mua thuốc, quá ít ỏi không đủ tiền đóng viện phí nên mẹ con tôi bị đuổi ra khỏi viện, mặc dù khóc lóc xin xỏ đủ kiểu nhưng chỉ nhận được những lời lẽ khinh bỉ và tiếng cười nhạo báng mà đến giờ tôi không thể nào quên được..

Hai mẹ con lại lủi thủi đưa nhau về giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa, chân đất, quần áo rách rưới bẩn thỉu, lúc đó chỉ cần ngồi xuống vỉa hè để cái nón rách của mẹ ở bên cạnh thì ai cũng khẳng định là ăn xin… chân bỏng rát nhưng tôi vẫn cố chịu vì lúc đó tôi đã nhận thức được mọi thứ… mọi nỗi nhọc nhằn đang đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ… khuôn mặt xinh đẹp nay đã hốc hác nhìn rõ gân xanh nổi lên..

Hai mẹ con lê những bước chân nặng nhọc trên đường, cái đói quặn ruột khiến thằng bé mới 4 tuổi tay trái bó bột với thân hình còm nhom ốm yếu mấy lần khuỵ xuống đường phải nhờ mẹ đỡ dậy ngồi trên vỉa hè, mẹ lại tất bật chạy đi xin vài ngụm nước của nhà bên đường mang cho tôi uống..

– Mẹ uống nước chưa?

– Uống rồi con à..mẹ xin lỗ..i….chắc con đói lắm..cố chịu nha còn 5 ~ 6km nữa là đến nhà bác rồi mình xin bữa cơm nha con. – vừa nói mẹ vừa xoa đầu tôi và lau vội những giọt nước mắt để tôi không nhìn thấy..

– Mình về đi mẹ..mọi người nhìn gì mình vậy – những ánh mắt thương hại những lần chỉ chỏ của người đi đường nhưng chẳng một ai có ý định lại gần mà họ cố tủnh đi vụt qua nhanh chóng và thằng bé 4 tuổi như tôi lúc đó không thể hiểu được những hành động đó.

– Đỡ rồi thì đứng dậy đi con, mẹ cõng về nha..

– Con đi được mà mẹ, mình đi thôi..

Mẹ cười hiền từ nhưng đôi mắt ngấn nước, đỡ tôi dậy rồi đi về nhà bác. Nhà tôi cách bệnh viện tầm 15km, nhà bác thì gần hơn khoảng 9km.. Về đến nhà bác thì trời cũng đã xẩm tối, chân tay rã rời tôi ngồi xụp xuống hiên. Bác gái chạy lại đỡ tôi dậy

– Sao không ở trong viện mà lại thế này hả?

– Dạ! Em chào chị, tại không đũ tiền viện phí họ đuổi ra ạ, bất quá nên đến nhờ anh chị

– Trời! Bọn không có tình người mà, thôi hai mẹ con đi rửa mặt mũi chân tay đi rồi chị dọn cơm. Anh T cụng sắp về rồi..haizz..tội nghiệp thằng nhỏ..

– Dạ! Phiền anh chị quá..M đứng dậy ra giếng rửa mặt con..

Mẹ đỡ tôi dậy đi ra rửa mặt, từng dòng nước mát khiến tôi tỉnh táo hơn nhưng lòng bàn chân nay đã phồng rộp lên khiến tôi cảm thấy đau rát vô cùng..muốn ứa nước mắt nhưng cố cắn răng chịu đựng để cho mẹ khỏi lo..

Một lúc sau bác trai về cũng hỏi han trách móc mọi thứ, sau bữa cơm chỉ có rau và vài con cá khô rán ít mỡ cháy xém nhưng đối với tôi lại là một cực phẩm, không biết tôi đã ăn bao nhiêu nhưng được nghe mẹ kể lại thì do ăn nhanh quá mấy lần suýt nghẹn, nước mắt nước mũi tùm lum hết cả.. Sau bữa cơm bác trai ngồi nói chuyện với mẹ tôi và bác gái ngồi bên cạnh

– Anh chị à! Em có đứa bạn rủ đi buôn ở Tân Thanh, cũng lưỡng lự lắm nhưng hoàn cảnh đã vậy rồi, em chỉ còn biết nhờ anh chị chăm sóc thằng M hộ em. Dăm bữa nửa tháng em sẽ gửi tiền về ạ!

– Việc chăm sóc thằng cu M thì cô không phải lo, dù hai vợ chồng có đói khổ thế nào cũng không để nó phải chịu khổ đâu. Cô nghĩ thế cũng phải, chứ cứ quanh năm bên mấy cái miếng ruộng thì đủ ăn là may lắm rồi..

– Anh T nói đúng đó, cô cứ yên tâm mà làm ăn, hai chúng tôi lận đận về đường con cái lên coi thằng cu M như con ruột. Cô nghĩ vậy là chúng tôi mừng rồi.. haizz.. tội nghiệp cu M..

– Dạ! Được như vậy thì em đội ơn anh chị ạ!

– Ơn huệ gì cái cô này, em H không may qua đời nên việc chăm sóc mẹ con cô lả trách nhiệm của tôi. Mà thế bao giờ cô định đi

– Dạ! Nếu được thì sáng sớm mai em bắt xe lam lên chợ huyện rồi đi với nó luôn ạ

– Ừ được rồi, cũng muộn cô với thằng M chịu khó mắc cái màn ngủ tạm đêm nay đi, nhà cửa với hương khói của chú H thì hai vợ chồng tôi lo được rồi..haizz

Nói chuyện thêm một lúc nữa thì mọi người đứng dậy, mẹ bế tôi đặt xuống chiếu rồi mắc chiếc màn màu trắng đục loang lổ và rách lên, nằm xuống khẽ vỗ nhẹ vào lưng tôi như mọi lần.

– Sớm mai mẹ đi, cu M ở nhà ngoan với hai bác nha, rồi mẹ về mẹ mua quà cho. À thế cu M thích gì để mẹ mua cho nào?

– Dạ! Mẹ đi rồi về sớm với con nha mẹ, con không cần gì hết chỉ cần mẹ đừng bỏ con thôi… huhuu…

– Cu M ngoan nào,đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên, không được khóc nghe chưa, cu M mà không nghe lời là mẹ đi luôn đó biết chưa?

– Dạ..hức..cu M nghe lời mà…không khóc đâu..mẹ nhớ về với cu M nha mẹ

– Ừ mẹ biết cu M của mẹ là ngoan nhất, thôi ngủ đi nha

– Dạ!

Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng, tay phe phẩy cái quạt nan làm bằng mo cau rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi hát ru. Giọng hát ấm áp tình mẫu tử đã đưa tôi vào giấc ngủ mà không hề biết người mẹ thân yêu đang cố gắng kìm nén tiếng khóc trong màn đêm yên tĩnh

Chương trước Chương tiếp
Loading...