Ký ức buồn
Chương 22
Yến và thằng Kiên ngồi thêm lúc nữa rồi cũng phải ra về, để lại tôi một mình với bốn bức tường trắng xoá. Muốn cử động người cũng chẳng được, mình bị làm sao thế này không biết nữa…tâm trạng chán chường tôi hướng đôi mắt ra ngoài cửa sổ, chợt những kỉ niệm cùng nỗi đau mà tôi đã từng tìm đủ mọi cách để cố gắng chôn chặt trong tim lại ùa về như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua vậy. Thốt thành lời trong vô thức “Con nhớ mẹ”, cũng cái không gian trắng xoá lạnh lẽo này, mẹ đã rời xa tôi mãi mãi…những người mà tôi yêu thương nhất cứ lần lượt bỏ tôi mà ra đi, nước mắt tuôn trào ra như được giải phóng khỏi sự kìm nén bấy lâu, chiếc gối đã ướt đẫm.
Chết tiệt thật có phải tôi quá yếu đuối không khi mà nỗi mất mát quá lớn. Gắng gượng cất chúng vào trong sâu thẳm nơi con tim đang hằng ngày rỉ máu thêm một lần nữa để cho từng cơn gió nhè nhẹ thổi làm đung đưa tấm rèm cửa trắng tinh vào hong khô những giọt lệ còn đọng trên mi. “Ba mẹ sẽ luôn bên cạnh con! Con yêu à” câu nói vang vọng trong tâm trí tôi. Đúng! Ba mẹ vẫn ở ngay phía sau tôi, chẳng có thứ gì có thể chia cắt được vì tôi đã khắc sâu vào trong da thịt như một hình xăm. Hình xăm đôi cánh thiên thần ôm chọn phần lưng, mỗi chiếc cánh có thêm một chữ cái đỏ lòm như đang tan chảy nằm chính giữa đó là H & T, chữ cái đầu trong tên của ba mẹ tôi, với một ý nghĩa duy nhất là muốn hai người sẽ mãi mãi là vị thần hộ mệnh luôn ở bên cạnh dõi theo tôi. Cho tới tận lúc chết tôi vẫn sẽ giữ nguyên hình xăm đó như vậy.
“Cạch” cánh cửa khẽ mở ra, tôi giật mình cố gắng che dấu đôi mắt đang đỏ vì khóc. Mẹ hai bước vào trong phòng mỉm cười nhìn tôi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh
– Con thấy đỡ hơn chút nào chưa? – tôi thích được mẹ hai xoa đầu như thế này, quá đỗi thân thương.
– Um..khá hơn nhiều rồi mẹ… – mắt tôi nhắm nghiền lại để cảm nhận cái ấm áp của tình mẫu tử.
– Cố gắng nghỉ ngơi vào…mọi chuyện ổn cả rồi
– Con…con xin lỗi – tôi ngước mắt lên nhìn
– Không sao đâu..lần sau làm gì thì cũng nên hỏi ý kiến của mẹ nghe chưa ông tướng – mẹ hai mỉm cười dí tay vào trán tôi.
– Dạ! Hìhì…
– Có bạn gái rồi mà còn làm nũng nữa..
– Èo..mẹ này.. – tôi ngượng chín mặt
– Con bé đó tên Yến từng đến nhà mình một lần rồi phải không con?
– Dạ! Nhưng sao ạ?
– Con à! Con còn quá nhỏ để hiểu được tình yêu đích thực là gì, mẹ khuyên con đừng để tình cảm chi phối tất cả và nên nhớ đừng bao giờ yêu mù quáng…sẽ đau lắm con à! – mẹ hai nhìn tôi rồi thở dài.
– Vậy ý mẹ là không cho con và Yến…. – tôi ngạc nhiên vội ngước mặt lên nhìn mẹ hai.
– Hihi..chưa gì đã cuống hết lên, mẹ chẳng bao giờ ngăn cản con bất cứ việc gì, mẹ chỉ có thể khuyên con những điều hay lẽ phải, còn mọi quyết định là ở con…có vấp ngã mới có thành công con à. – mẹ hai véo nhẹ vào tai tôi rồi cười hiền từ.
– Dạ! Con cám ơn mẹ. – tôi ngây ngô cười típ mắt.
– Gớm lại còn bày đặt…thôi để mẹ đỡ dậy rồi đút cháo cho. – mẹ hai vỗ nhẹ vào người tôi.
Khẽ gật đầu cười rồi để mẹ hai đỡ dậy…được ngồi tựa lưng vào thành giường thấy thoải mái hơn hẳn, tuy cái tay khi cử động vẫn còn nhức. “Lúc bạn cảm thấy bình yên nhất là khi bạn ở bên cạnh những người thân của mình”…vẫn câu nói quen thuộc là hãy cố gắng trân trọng những gì mà mình đang có.
Hết ăn no rồi lại nằm ngủ chẳng khác gì con heo cả, nói vậy thôi chứ không gầy đi là may. Buổi chiều sau khi tỉnh giấc, cảm nhận thấy cơ thể có vẻ như đã biết nghe lời hơn trước, tôi cố gắng để ngồi dậy cứ ngỡ là mình làm được nhưng toát cả mồ hôi hột ra mà vẫn chỉ nhích người lên được một chút thì lại rơi cái “bịch” xuống, bất lực, thấy mình vô dụng quá…bực mình không tưởng chỉ muốn chửi thề và đập bỏ một thứ gì đó cho hả giận, nhưng vẫn kìm chế “hít..hà” điều hoà hơi thở để cố thử thêm một lần nữa, lần này mà không được nữa thì…thì thôi.
Chống hai khuỷu tay vào giường lấy đà để nhích dần lên, việc ngồi dậy tưởng chừng như đơn giản nhưng đối với tôi lại là một cực hình, cắn răng nén cơn đau từ những vết thương có đầy trên người. Hai lòng bàn tay băng trắng xóa khiến ngón tay tôi không thể nào cử động được, rất nhức, đám mảnh sành chết tiệt vừa hại vừa cứu tôi haizz. Bả vai bên trái đã được nắn lại khớp nhưng cử động mạnh là đau muốn ứa nước mắt…mồ hôi đầm đìa từ trên trán nhỏ xuống khiến mắt cay xè nên phải nhắm chặt mắt lại. Cuối cùng tôi cũng chịu thua vì việc này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi, “chúc bạn lần sau ăn mắm”, đành buông xuôi phó mặc cho cơ thể muốn rơi như thế nào cũng được, thì đột nhiên có bàn tay của ai đó nhẹ nhàng đỡ vào gáy rồi từ từ nâng tôi lên…một mùi hương xộc thẳng vào mũi tôi, nó rất đỗi quen thuộc, hình như tôi đã từng thấy trước đó vài lần thì phải.
Cố gắng mở thật to hai con mắt đang cay xè ra để xác nhận xem người này có phải là người mà hiện giờ tôi nghĩ đến ở trong đầu không? Gương mặt này, quả là không ngoài dự đoán, mùi hương quen thuộc và rất đặc biệt, chẳng thể là ai khác ngoài Trang.
– M vẫn còn yếu lắm, vận động mạnh như vậy nhỡ vết thương rách ra thì sao? – sau khi đỡ tôi ngồi dậy, Trang cũng ngồi xuống bên cạnh lo lắng nhìn tôi.
– À..ừ..Trang à..không sao mà, nằm mãi chán quá..
– Chán cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe đã…người gì đâu mà ngốc thế không biết nữa..
– Dạ..em xin nghe chị.. – tôi giả bộ mặt ỉu xìu trọc Trang
– …….
– Sao không nói gì? – tôi tròn mắt nhìn Trang
– Hức..hức…đến mức này…mà còn đùa được nữa à…có biết người ta lo đến như thế nào không hả tên ngốc kia..huhuu
Đột nhiên Trang đưa nhanh hai bàn tay nhỏ nhắn lên ôm mặt rồi khóc òa lên như một đứa con nít vậy. Tôi bất ngờ quá chả hiểu nổi cái quái gì đang diễn ra ở đây nữa…chẳng lẽ tôi đã nói hay là làm gì sai hay sao? Chịu chết..con gái quả đúng là khó hiểu hay là tôi quá ngu ngốc haizz. Tôi giơ cái cánh tay băng trắng xoá như xác ướp ai cập lên cố gỡ hai bàn tay của Trang ra rồi thấm khô hàng lệ đang rơi cho cô nàng.
– Đang bình thường tự nhiên vậy là sao?
– ….hức..hức
– Thôi thôi nín đi xem nào..
– Huhuhuuu
– Ặc…trông cái mặt kìa, khóc gì mà xấu quá..nín rồi khóc lại từ đầu xem nào…
– Hức..hi.hức…hihi
Trang nước mắt giàn dụa bật cười, đánh vào vai tôi vài cái mà thế quái nào mà toàn trúng ngay vết thương khiến tôi đau muốn chết, mặt nhăn như khỉ ăn phải mắm tôm
– Hức..hứa..M có sao không?…huhuu…Trang không cố ý mà…huhuu
Đau quá chả thốt nổi lên lời nhưng nhìn điệu bộ luống cuống của Trang làm tôi suýt nữa phải phì cười may mà kìm nổi. Đã mất công trêu thì nên làm cho tới cùng. Đúng như đã định tôi giả vờ nhắm chặt mắt lại, gục đầu vào vai mình để dọa cho bà chằn này một trận cho chừa cái tật đánh người không cần lí do.
– Huhuu…M sao vậy..huuu
– …..
– Đừ..ng..xin đừng làm Trang sợ..huuuhu
– …….
– Xin…x..in đừng…huuuuuhu
Trang khóc lóc thảm thiết như tôi đã nghẻo thực sự..hốt hoảng lay lay cái tay của tôi đến mức nó muốn rời hẳn ra thành từng khúc một, đau thấy ông bà ông vải, định thét lên thì đột nhiên Trang ôm chầm lấy tôi, ôm chặt lắm như sợ tôi biến mất vậy…gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận rõ từng nhịp đập từng hơi thở dồn dập và mùi hương đặc biệt còn vương vấn trên mái tóc…tôi chết lặng, miệng ú ớ không thành lời…con tim tôi lại thêm một lần rung động thật sự, nó rất khác..khác hoàn toàn so với cảm giác khi bên cạnh Yến. Vậy là sao? Ai có thể giải thích cho tôi được không? Chắc tôi phát điên lên mất. Cố gắng giữ tỉnh táo để kết thúc cái màn kịch mà tôi là diễn viên chính kiêm luôn đạo diễn.
– E..hèm..tui đã chết đâu mà làm ghê vậy..hehe
Tôi ngồi thẳng người dậy, cố nói một cách rõ ràng và tự nhiên nhất có thể. Nghe xong Trang đột nhiên im bặt khựng lại một lúc rồi vội buông tôi ra, lấy tay rụi rụi mắt như vẫn không tin vào sự thực..chắc tôi diễn quá đạt, khéo phải chuyển nghề đi làm diễn viên mất thôi. Dường như Trang đã hiểu ra việc mình bị lừa và nhanh như cắt “chát” tôi hứng chọn phát tát như trời giáng, muốn nổ đom đóm mắt. Trang chẳng thèm nhìn tôi một lần mà lấy tay ôm chặt miệng để ngăn tiếng nấc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp vội vàng vùng dậy chạy ra ngoài…Tôi ngây người ra muốn níu tay Trang lại nhưng không thành nên mất đà và ngay lập tức ngã xuống nền nhà theo kiểu rơi tự do không chút phản kháng..”rầm”
– Úi..á..ááá – tiếp đất an toàn bằng mặt
Trang đứng khựng rồi ngoảnh lại, gương mặt chợt tái xanh, hớt hơ hớt hải chạy lại đỡ tôi lên…bị một cục u như cái sừng mọc trên trán, xung quanh toàn chim cò bướm lượn, quả là một cảm giác rất yomost đau muốn thấy ông cố. Một mình Trang thì không thể nào đỡ tôi lên giường được nên nhanh chóng gọi cô y tá đến giúp…hai người đưa tôi hạ cánh xuống giường an toàn, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì phải hứng chịu cuộc liên hợp tổng xỉ vả của hai bà kia, nghe muốn lòi màng nhĩ ra ngoài. Mình tự hại mình thì trách ai được bây giờ, đành cố mà chịu thôi chứ biết sao được. Sau một hồi nói hết nước bọt, bà cô y tá mới chịu đóng cửa rầm một phát muốn rời bản lề rồi đi ra để trả lại không gian yên tĩnh vốn có của cái phòng bệnh. Tôi nằm im nhìn Trang mà không tài nào mở lời trước được, đến thở to còn sợ chứ đừng nói là cử động…chả hiểu sao tôi lại sợ Trang đến như vậy. Thực sự muốn xin lỗi vì trò đùa hơi dai của mình nhưng lại lo ngại mình lỡ lời nói sai điều gì đó thì toi, chẳng biết im lặng vào giờ phút này là vàng hay là xăng nữa haizz…
– Này nhìn nữa tui móc mắt thì đừng trách nha… – Trang vừa nói vừa giơ tay lên doạ làm phá tan bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở khiến tôi mừng quýnh.
– Ấy..ấy..xin tha mạng… – Tôi tỏ vẻ sợ sệt, khua khua cái tay như cục bông gòn trước mặt.
– Hihi..cho đáng đời cái tội trêu tui.plè…plè
Trang cười tươi rồi lè lưỡi trọc tôi, trông Trang lúc này y như một đứa con nít vậy. Mà con nít đúng quá rồi, ai đời người lớn vậy mà thay đổi tính cách nhanh một cách chóng mặt, khóc rồi cười và ngược lại khiến tôi bị quay như chong chóng trong mớ cảm xúc lẫn lộn. Quả đúng là vận đen vẫn không buông tha tôi ngay cả khi thương tật đầy mình haizz, khi tôi đang cười nói với Trang thì đúng lúc Yến xách cặp lồng đựng cháo bước vào. Gương mặt lạnh tanh đến ghê người bước đến giường tôi, khẽ đặt cặp lồng cháo lên bàn rồi nói.
– Em chào chị, chị là… – Yến chả thèm nhìn tôi lấy một tích tắc, sát khí bốc ngùn ngụt khiến sống lưng tôi lạnh toát.
– Um..chào Yến, mình là Trang bạn của M – Trang tươi cười bắt chuyện
– Dạ! BẠN của M ạ, bạn bình thường hay là… – mặt Yến dường như không biểu lộ cảm xúc gì cả, cố tình nhấn mạnh từ bạn làm tôi giật nẩy mình
– Ơ…bạn là bạn bè chứ còn là gì được nữa. – tôi vội vàng thanh minh.
– Tôi không hỏi anh… – Yến đột nhiên thay đổi cách xưng hô và quay xanh trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng tức giận.
– Um…mình không hiểu chuyện gì nhưng M đang bệnh, Yến không nên to tiếng như vậy… – Trang vẫn nhẹ nhàng nói chuyện nhưng có vẻ như cũng đang bực tức thì phải.
– Giờ lại còn bênh nhau gớm nhỉ…hừ..chị có biết liêm xỉ không khi dám đi quyến dũ bạn trai của người khác
– Có vẻ như Yến nói hơi nặng lời rồi đó…mình chẳng rảnh rỗi đi cướp bạn trai của Yến làm gì.
– Nói thì hay lắm…nhưng thực chất toàn giả tạo
– Mình chỉ nói đúng sự thật mà thôi…hay là Yến không đủ tự tin để giữ được bạn trai nên đổi thừa cho người khác..
– Chị…chị…là đồ hồ li tinh, vừa ăn cướp vừa la làng…tôi khinh
– Yến ăn nói cho cẩn thận, đừng thấy mình nhịn mà làm tới…đừng có mà quá đáng
– Tôi cứ như vậy đó chị làm gì được tôi nào..đánh tôi chắc…
– Con nít tôi không thèm chấp..
– Chị nói ai con nít…chị thì hơn tôi chắc, nói thì vậy nhưng sau lưng lại làm đủ trò để quyến dũ…đúng là đồ hồ ly tinh…
– Này…tôi nhịn đủ rồi đó…mới nứt mắt mà đòi trứng khôn hơn vịt
– Chị hơn tôi được một tuổi mà đòi làm người lớn à…ừ cũng được, chẳng có thể loại người lớn nào mà lại làm cái chuyện đáng ghê tởm đến như vậy..hư
– Cô móc đâu ra bằng chứng tôi quyến rũ người yêu của cô, nói tôi nghe xem, hay là cô tự nhận vơ người đó là bạn trai..hừ
– Tôi chứng kiến tận mắt mà vẫn còn trối à..đồ vô liêm xỉ.
– Cô tự xem lại mình trước khi đi nói người khác nha…
– Chị…
– Cô….
Đúng là vớ vẩn mà, việc quái gì mà phải moi móc xé to ra không biết nữa. Tôi thật thất vọng, một bên là người yêu, một bên là bạn thân. Càng ngày cuộc cãi vã càng gay gắt, lời qua tiếng lại không bên nào chịu thua…trong bệnh viện mà họ làm như thể mấy bà bán cá bán thịt ở ngoài,chợ vậy. Họ coi tôi như một món hàng để đem ra lật qua lật lại…tôi không phải thằng câm, cũng không điếc, làm sao mà tôi có thể chịu đựng được. Cần chấm dứt ngay việc này ở đây, tôi đã quá đủ mệt mỏi rồi
– Trước khi tôi còn giữ được bình tĩnh thì hai cô nên im lặng và ngồi xuống.
– Anh làm thế mà coi được à – Yến dường như chưa từng thấy tôi nổi giận bao giờ nên vẫn còn ngang ngạnh.
– Um..M đã nói vậy thì mình đành nghe – Trang quay sang nhìn tôi rồi hạ giọng nói.
– Yến ngồi xuống đi có gì nói chuyện nhẹ nhàng với nhau sẽ dễ giải quyết hơn…hiểu lầm thôi…
– Anh..anh yêu con này đúng không? Đồ tồi…tôi mù mà…hức..hức
– Cô ăn nói đàng hoàng vào…ít ra tôi cũng hơn tuổi cô đó.
– Tôi cứ thích như vậy đó…hức..mụ hồ ly tinh..đồ vô liêm xỉ…hức hức
– Cô….
– HAI CÔ IM HẾT ĐI VÀ RA KHỎI ĐÂY ĐỂ TÔI YÊN….BIẾN
Cả hai đều im bặt, cùng quay sang nhìn tôi với vẻ mặt sợ sệt…thằng Kiên từng chứng kiến và kể lại là lúc tôi không kìm chế được cơn nóng giận thì khi đó dường như tôi mất toàn bộ phần người, chỉ còn lại phần con trong đó…đánh người không biết ghê tay, cứ đánh cho tới khi nào cảm thấy thoả mãn, cũng vì như vậy mà sau này suýt chút nữa tôi đã phải hứng chịu hậu quả nặng nề. Giờ quay về thực tại, Yến nhìn tôi như sinh vật người ngoài hành tinh, vội quay đi ôm mặt khóc nức nở rồi chạy nhanh ra khỏi phòng.
Với Trang, gương mặt đã không còn sợ hãi nữa mà chuyển sang lo lắng nhìn tôi, có vẻ như Trang hiểu tôi cần yên tĩnh một mình vào lúc này nên khẽ gật đầu rồi cũng bước ra, đến cửa thì ngoái đầu nhìn tôi lần nữa rồi từ từ khép cánh cửa phòng lại. Không gian im ắng đã trở lại khiến tôi bình tâm hơn chút ít…mặc kệ bọn họ muốn làm sao thì làm, tôi cố nhắm chặt mắt lại để chìm vào giấc ngủ..mê man thiếp đi được một lúc, nhìn quang cảnh bên ngoài đã xẩm tối, những bóng đèn được thắp sáng rực khắp nơi.
Cái bụng réo lên như còi tàu hỏa, tự nhiên nhớ ra cái cặp lồng cháo nên vội quay mặt sang để xem có còn ở đó không để lấy mà chén, thấy cái tay trái nặng trịch chả thể nào nhấc lên nổi như có vật gì đó đè lên vậy. Liếc mắt nhìn xuống thì thấy Yến đang chiếm dụng bất hợp pháp cái bàn tay tôi làm gối. Nhìn Yến ngủ ngon lành như vậy tôi cũng không đành lòng đánh thức mà nằm im nhìn ngắm. Có vẻ như cái quạt trần đang quay hết công xuất nhưng cũng không thể làm tròn công việc của nó…mồ hôi làm vài sợi tóc bết vào trán, tôi nhẹ nhàng gạt chúng sang một bên để có thể nhìn kĩ hơn cái gương mặt xinh đẹp này. Giá như Yến cứ mãi dễ thương như lúc này thì tốt biết bao haizz…suy đi nghĩ lại thì Yến làm vậy với Trang nguyên nhân chính cũng là do tôi mà ra cả.
Yến ghen, tôi chấp nhận điều đó, nhưng quá đáng như vậy thì khó có thể nào chịu nổi với một thằng nông bông như tôi. Có lẽ một trong hai đứa phải thay đổi. Yến bỗng tỉnh giấc, gương mặt ngái ngủ làm tôi phải phì cười, lấy tay cốc nhẹ…yến nhăn mặt xoa đầu làm nũng.
– Huhuu..bắt nạt người ta..bắt đền..huhuu – Yến giả vờ lấy hai tay quệt mắt như mèo con rửa mặt vậy, điệu bộ hết sức dễ thương.
– Này..thích làng không, việc lúc chiều tui còn chưa xử cô nương đó – tôi nghiêm mặt nhìn Yến
– Tại…tại..yến thấy khó chịu khi thấy M bên cạnh người con gái khác nên mới xử sự như vậy…tha lỗi đi mà..đi mà.. – Yến làm vẻ mặt tội nghiệp đung đưa cái tay của tôi.
– Giỏi quá nha…giờ còn có trò này nữa..thôi..thôi..hihi được rồi lần này cho qua, lần sau nhớ phải hỏi cho rõ ràng nghe chưa..
– Yeah! Hihi..biết òi..mà Yến muốn hỏi hai câu nhưng M phải nói thực lòng nha…không Yến chẳng thèm nói chuyện với M luôn đó.
– Um..gì mà nghiêm trọng vậy…rồi hứa…giờ nói nghe xem.
– Hìhì…thứ nhất M có…có thực sự yêu..yêu Yến không?
– Um…ngốc nè..hỏi thừa, tất nhiên là..là có rồi. – tôi lấy tay tay ốp vào má Yến rồi nói.
– Hihi..phải thế chứ..câu thứ hai..M với chị Trang là như thế nào?…
– Um..ừ thì là..bạn bè..hơi thân chút xíu.
– Thật không? – Yến rướn mặt xát vào tôi, khiến tôi hơi lúng túng.
– Th…thật.
– Hihi…yêu ghê..chụt
Yến hôn nhẹ vào má tôi rồi rất rụt người lại rất nhanh, ánh điện càng làm tô thêm đôi má ửng hồng của Yến, cô nàng ngượng nghịu hai thay giựt giựt cái ga trải giường..như lần trước tôi vẫn ngây ra như vậy haizz. Hai đứa tôi tình cảm như vậy nhưng đâu biết rằng ở ngay ngoài cửa đang có một người con gái đứng ngoài đó chứng kiến hết mọi thứ, một tay run rẩy cầm chiếc cặp lồng cháo, tay còn lại ôm chặt miệng, đôi vai gầy mỏng manh rung lên theo từng tiếng nấc nghẹn ngào. Dù có cố gắng che đậy như thế nào thì người con gái đó cũng không thể ngăn nổi những giọt nước mắt chảy dài như vô tận…nỗi đau..hoà cùng tiếng khóc vang vọng trên hành lang heo hút…”anh xin lỗi”