Ký ức buồn
Chương 43
Cuộc sống luôn ẩn chứa nhiều điều bất ngờ mà chẳng thể nào lường trước được….có những người con gái bước ngang qua cuộc đời như một làn gió nhẹ thổi, nhưng cũng sẽ có người khiến suốt cuộc đời mình cũng không thể quên được…tôi đã sai lầm khi cứ cố đi tìm thứ hạnh phúc ở xa tầm tay với mà lãng quên mất điều mà mình kiếm tìm lâu nay lại ở ngay bên cạnh và khi nhận ra được điều đó thì mọi thứ đã trở lên quá muộn. Mất rồi mới thấy nó quan trọng vô cùng…cố gắng sửa sai liệu có kịp. Trên đời này có mấy ai dám bỏ lại hết tất cả để chạy theo tiếng gọi của con tim, thật khó để làm điều đó
… Bạn đang đọc truyện Ký ức buồn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ky-uc-buon/
Sự trùng hợp đến bất ngờ và nó là nguyên nhân bắt đầu những rắc rối xoay quanh tình yêu, tiền bạc và toan tính…một giai đoạn thực sự khó khăn đối với tôi, có lẽ đây cũng là bước ngoặt lớn của cái cuộc đời khốn nạn này
… Bạn đang đọc truyện Ký ức buồn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ky-uc-buon/
Con bé cùng tụi bạn nó vừa đi được một lúc thì tôi mới chợt nhớ ra là mình quên chưa lấy địa chỉ nhà của con bé..vỗ vào đầu vài cái vì cái tội đãng trí. Chắc là phải để con bé đó tự đến lấy xe thôi, chẳng còn cách nào khác…đang mải nghĩ thì thằng em gọi vào trong uống nước, bây giờ cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì nên vào ngồi nói chuyện với nó chút, lâu rồi không gặp.
– Em cũng nghe bọn nó nói về chuyện buồn của anh rồi…không ngờ mọi thứ lại xảy ra như vậy..haizz – thằng em vừa nói vừa rót cho tôi chén chè chát nóng
– Um…cũng qua lâu rồi, đời nó bạc thì biết làm sao được..
– Dạ!..
– Mà thôi nói chuyện của anh làm quái gì cho nó thêm chán…chú dạo này thế nào?
– Em cũng chả khá hơn anh là mấy, từ lúc anh không làm nữa thì em cũng bỏ luôn, tập trung vào sửa xe để kiếm con vợ về cho hai ông bà già yên lòng..haizz – mặt nó đột nhiên buồn hẳn
– Nghĩ được vậy là tốt…trông mặt thế kia chắc có chuyện gì à?
– Haizz…số em nó nhọ gặp toàn phải ba cái thể loại cám. Nó mới ôm chọn số vốn liếng em tích cóp để xây nhà mang đi theo thằng bồ chết tiệt của nó…mẹ kiếp..
– Trời! Kể rõ xem nào? Quen nhau lâu chưa?…sau đó có lấy lại được không?
– Dạ! Cũng được tầm gần năm…suốt thời gian đó nó qua lại với thằng kia mà em đếch hay biết thế mới chó..nhân lúc em vắng nhà, nó lén sao cái chìa khoá rồi mở tủ lấy toàn bộ tiền em tích cóp được…định mua một căn nhà đàng hoàng ở chứ cứ trọ mãi thế này thì chán lắm…
– Biết mặt không biết lòng…thế chú xử lí ra sao?
– Thoát làm sao được em, bọn nó trốn sang nơi khác thì chịu chứ ở cái thành phố bé bằng móng mắt này thì chạy được mới là lạ. Em lùng xục mất 1 tuần mới tìm được chỗ ở của 2 đứa nó…bắt gọn rồi đánh đập các kiểu nhưng mà đau lắm anh à…nhìn thấy nó quỳ khóc van xin là em lại mềm lòng, nhục quá…mẹ kiếp.
– Haizz..vậy cũng là may đó, nhỡ lấy nó về rồi thì còn khổ nữa…coi đó là bài học xương máu để sau này biết mà tránh.. – tôi vỗ vai an ủi nó
– Biết vậy, em bây giờ còn cái đếch gì nữa đâu…hai ông bà già ở quê cứ gọi lên giục lấy vợ, có đồng mẹ nào đâu mà cưới với chả xin.
– Còn trẻ vội gì, sau này ổn định công việc thì lấy cũng chưa muộn…hai vợ chồng cùng nhau tích cóp, chẳng mấy.
– Thôi kệ cha nó đi…nghĩ nhiều làm quái gì cho mệt đầu. Anh em mình làm một chầu cho nó quên hết đi.
– Thế còn đống xe này thì sao, không định sửa à?
– Úi zời…nháy mắt là xong ấy mà, em cứ bảo là hỏng này hỏng nọ rồi nói vứt đây mai tới lấy, chém giá cao hơn chút vậy mới sống được..làm nghề gì ăn nghề đó mà anh..haaahaa.
– Ngon…cẩn thận không nó tới rỡ biển quán đó…haaa
– Không có chuyện đó đâu, anh yên tâm đi…giờ anh em mình dắt gọn xe vào trong để em khoá cửa rồi đi.
– Ừ..
Sau đó tôi và nó cùng nhau dắt gọn chỗ xe máy đang sửa rở vào trong quán rồi khoá cửa cẩn thận, xe đạp của tôi vất tại quán của mình…thằng em chở tôi đến một quán nhậu gần đó. Tiện dịp nên tôi gọi thêm vài thằng em chơi thân đến luôn, lát sau là đã có hơn chục thằng tới tay bắt mặt mừng như kiểu hàng trăm năm không gặp vậy.
Ăn uống, chủ yếu là uống thôi chứ ăn được là bao, đồ ăn gọi ra vẫn còn thừa rất nhiều…thỉnh thoảng tụ họp như thế này công nhận là vui thật. Có tí men vào trong người nên tụi này phởn trí đòi đi tăng hai nhưng tôi từ chối vì biết rõ bọn này nó định đi đâu…những chốn đó giờ đây không còn thích hợp với tôi nữa rồi.
Quãng thời gian trước đây đã là quá đủ, đã nhiều lần khuyên chúng nó nên từ bỏ nhưng bọn này không nghe…mở miệng ra là câu “Đời là mấy tí, không chơi hơi phí”. Không chỉ tăng hai mà còn tăng ba cho tới khi chẳng biết cái quái gì nữa thì mới chịu dừng lại…đã bao lần gây chuyện mà vẫn không ăn thua gì haizz. Trong người nôn nao khó chịu do tửu lượng kém với lại vừa ốm xong nên tôi gọi taxi để về, bọn nó cứ bắt tôi ở lại rồi đi cùng, đành phải nói khéo khất đến dịp khác. Tôi vất cho thằng em chút tiền rồi leo lên taxi về nhà.
Loạng choạng bước từ cổng vào nhà, giật mình suýt nữa té ngửa ra sau khi trông thấy chị Linh đang ngồi nói chuyện với má hai. Phen này khó mà toàn thây với bà này
– Má à! Người ốm về rồi kìa! – chị Linh trao cho tôi ánh mắt tóe lửa rồi quay ra nói với má hai.
– Chết…vừa mới ốm dậy mà đã bia rượu vào thế kia hả con…vào nhà nhanh không trúng gió thì khổ – Má hai lo lắng đứng dậy định ra dìu tôi vào nhưng chị Linh đã chạy ra trước đỡ tôi.
– Con chào má…chị tới lâu chưa sao không báo em..á..á..đau – tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị bà này nhéo một cái vào hông, tỉnh cả rượu..sợ thật.
– Sao thế con..đau ở đâu à – má hai sốt sắng hỏi tôi.
– À..tại..dạ con bị kiến cắn thôi má..hìhì – mặt nhăn nhó vì đau mà vẫn phải gượng cười.
– Kiến cắn à…nhớ đấy – chị Linh ghé xát tai tôi đe dọa.
Tôi được chị dìu vào ghế, cảm thấy hơi chóng mặt và trong người nôn nao khó chịu…má hai thì đi vào bếp pha cho tôi cốc nước chanh để giải rượu, làm một ngụm gần hết, tỉnh cả người.
– Đi đâu mà uống nhiều vậy con?
– Dạ! Lâu không gặp mấy đứa bạn nên có ngồi 1 tí…
– 1 tí mà say khướt như thế..hứ – chị Linh ngồi bên cạnh toàn lườm nguýt muốn nổi da gà.
– Thì lâu em không uống nên thế, chứ có vài chén, mà chị tới chơi sao không gọi cho em.
– Mở điện thoại ra coi xem là biết..
Tôi móc điện thoại ra thì mới tá hỏa, gần 10 cuộc gọi nhỡ của chị và rất nhiều cuộc gọi nhỡ với tin nhắn của Huyền…tại cái thói quen hay để điện thoại ở chế độ im lặng nên không hay biết.
– Uầy…tại em để im lặng..hìhì
– Trông cái mặt nham nhở thấy ớn…
– Nói giọng bắc đi
– Kệ người ta
– Thôi hai đứa…suốt ngày cãi nhau, lớn rồi chứ còn bé bỏng gì nữa. M con mệt thì lên trên phòng nghỉ đi, mẹ có chuyện muốn nói với chị Linh.
– Dạ
Tôi đứng dậy xin phép má hai và chị Linh để lên trên phòng. Hơi bất lịch sự nhưng cũng may nếu mà ở dưới đó nghe họ thuyết giảng thêm vài phút nữa chắc đầu tôi nổ tung ra mất…vật vờ mãi mới đến được phòng của mình, chui vào phòng tắm để cho dòng nước mát lạnh gột rửa bớt cái hơi men…lâu không uống nên ngày càng kém. Thay bộ đồ mới rồi leo lên giường, mở cái điện thoại ra đọc tin nhắn của Huyền…từ hôm qua tới giờ tôi không trả lời chắc lo lắm haizz, lướt qua một lượt thì toàn thấy hỏi đang làm gì với ở đâu, nhớ nhung…đúng thật là điên hết rồi. Thấy tin nhắn gần nhất nhắn cho tôi.
– Anh không trốn tránh em được mãi đâu…
Tôi chỉ còn biết thở dài, xóa toàn bộ tin nhắn với lịch sử cuộc gọi…dù sao tôi cũng mặc kệ, mãi thì kiểu gì chả thấy chán mà từ bỏ thôi. Có tiếng gõ cửa.
– Em ngủ chưa vậy? Chị có thể vào được không?
– Cửa không khóa đâu, chị vào đi – tôi nói
– Chà..trông vậy mà phòng cũng sạch sẽ gớm..hihi – chị mở cửa bước vào rồi ngó ngang ngó dọc khắp nơi trong cái phòng nhỏ của tôi.
– Lần sau chị dắt thêm con zếch nữa thì y chang mấy ông đi soát hàng cấm luôn.
– Hình như có người hôm nay chưa ăn đòn thì phải…tranh thủ đòi hết nợ cũ, nợ mới một thể luôn.
Vừa dứt lời là tôi ăn chọn cái gối vào đầu…ai nói gối đập vào người không đau thì nhầm to, quan trọng người nào đập thôi…dính phát nào biết phát đó luôn. Tôi bị đập túi bụi không biết chỗ nào mà tránh…chẳng lẽ ở nhà mình mà vẫn phải sợ hay sao, trong đầu nghĩ vậy nên hành động luôn, tôi vùng dậy giằng cái gối lại bất chấp cho bà này cắn xé. Kéo co với cái gối một hồi, không ai chịu nhường và lẽ dĩ nhiên là cái gối yêu quý của tôi đã bị xé rách nát ra…bông bay khắp phòng.
– Thôi em xin đầu hàng, mệt quá…phù..phù – tôi giơ tay chào thua rồi ngả người nằm bịch xuống giường thở phì phò.
– Dám…dám bật lại…cho chừa…mệt quá.. – chị Linh đáp phần còn lại của cái gối vào mặt tôi rồi cũng nằm xuống luôn.
– Con gái gì mà khỏe như trâu thế hả..chả có chút nữ tính nào cả.
– Kệ người ta…
– Thế mới ế..
Vừa dứt lời là cái tay của tôi đã bị bà này cắn một nhát đau muốn ứa nước mắt.
– Làm cái trò gì đấy..điên à…suốt ngày cắn, tuổi tuất à…
– Hihi..thích thế
– Thích cái búa ấy…này về sửa ngay cái tính cắn người ngay đi không mất công người khác lại phải đi tiêm phòng.
– Tiêm cái đầu em ấy…con trai gì mà ăn nói chả có ý tứ gì cả…hứ
– Tính em từ nhỏ đã vậy…chị thì hơn em chắc…
Đang cãi nhau thì chị tự nhiên im lặng, ngồi dậy đi ra bàn làm việc của tôi rồi cầm bức hình của “Em” được tôi đóng khung cẩn thận để trên kệ.
– Chị xem một chút được không? – chị quay lại hỏi tôi
– Um… – khẽ gật đầu đồng ý
– Bé Trang xinh nhỉ…mà hai đứa quen nhau như thế nào cho chị biết được không? – chị cầm tấm hình ra ngồi cạnh tôi
– Dài lắm kể tới sáng mai không hết
– Thì cứ kể đi…năn nỉ đó..đi mà – chị nhõng nhẽo như đứa trẻ lay tay tôi
– Định ngủ luôn ở đây à…con gái con đứa.
– Oánh chết giờ, thế có chịu kể không?
– Chịu thua luôn…rồi..rồi..đừng có mà cắn nữa đó.
Tôi đành phải kể lại mọi thứ bắt đầu từ cái ngày đụng xe với “Em” cho tới ngày mà “Em”…phải cháy hết nửa bao thuốc tôi mới có đủ can đảm để nhắc lại sự việc đau lòng đó. Cứ mỗi lần nhắc tới “Em” là cảm xúc trong tôi lại khó chịu vô cùng, một sự uất ức đến bất lực…dứt lời, tôi rít một hơi sâu rồi ngửa mặt lên trần nhà thở vào không trung, làn khói trắng bay rồi tan biến. Cũng như mọi lần chị chỉ im lặng lắng nghe rồi suy nghĩ điều gì đó,
– Xong rồi đó…tất cả – tôi mở lời để xóa bầu không khí im ắng đáng ghét này đi
– Um…
– Làm bộ mặt đó là sao? Đừng nói là khóc nữa nha.
– Như vậy thì chắc em buồn lắm nhỉ – chị nhìn tôi, hai mắt long lanh như sắp khóc tới nơi
– Cũng qua lâu rồi mà…nhắc lại làm gì.
– Chị sợ cái cảm giác đó lắm.
– Bộ chưa yêu ai à?
– Hỏi thừa, hồi ở bên Anh có quen một anh nhưng được thời gian thì chia tay.
– Lí do
– Thì thấy không còn hợp nữa thế thôi.
– Ặc..thế bây giờ
– Không biết nữa..mà thôi hìhì
– Hiểu chết liền…toàn nói những câu linh tinh. – tôi cốc nhẹ vào đầu bà này
Chị xoa đầu cười và đứng dậy, vẫy tay chào tôi rồi bước ra ngoài đóng cửa lại. Tôi chỉ biết nhìn theo và gãi đầu khó hiểu với biểu hiện của bà này, đúng thật con gái quá khó hiểu…đang định chùm chăn ngủ luôn thì đột nhiên bà này mở cửa thò đầu vào rồi cười cười.
– Lại gì nữa đây…chắc rụng tim với chị quá
– Cho chết..hứ! Nhớ uống thuốc đó…hihi
– Uống hết rồi còn gì nữa
– Định lừa chị hả…quăng vào thùng rác rồi chứ uống gì, chị mới mua để trên bàn đó..hihi
– Trời đất…
Chẳng lẽ bà này đặt cam ở trong phòng tôi hay sao mà biết..nguy hiểm thật. Mặc kệ, ngủ luôn cho lành…sao cũng được mai tính tiếp. Mới 6h sáng mà đã bị Huyền gọi điện làm phiền
– Alo..gì vậy? – tôi ngái ngủ
– Anh chịu nghe máy rồi hả?
– Gọi chỉ để nói vậy thì tắt máy đây?
– Hứ..nói chuyện với em chắc chán lắm à?
– Không biết, đó là Huyền tự nói đó.
– Kệ anh em không biết, lát em qua đó..hihi
– Làm gì – tôi bật dậy gào lên
– Hihi…làm gì lát khắc biết
Nói rồi Huyền tắt máy luôn, bực cả mình, mới sáng sớm đã ám…càng ngày Huyền càng quá đáng, tôi đã phải cố hết sức để giữ bình tĩnh. Điên đầu, mặc kệ muốn làm gì cũng được, giờ này thì trời có xập xuống tôi cũng phải ngủ một giấc…nào ngờ đang yên thì có tiếng chuông cửa bấm liên hồi, tôi như phát điên lên lẩm bẩm chửi rủa vớ lấy cái chìa khóa ở trên bàn rồi lật đật chạy xuống nhà. Nhận ra người đang đứng ở ngoài kia không ai khác chính là Huyền, nhìn tôi cười híp mắt
– Đồ lười biếng, biết mấy giờ rồi không mà còn ngủ…hihi – nhìn tôi rồi che miệng cười
– Huyền đến có việc gì thế?
– Tất nhiên là có rồi..cứ để em đứng ngoài này sao?
– Haizz..
Tôi thở dài ngao ngán rồi mở cổng dắt xe cho Huyền vào, bắt đầu thấy thực sự khó chịu với Huyền…ngó dọc ngó ngang rồi tự tiện xách túi đồ vào trong bếp lục tung lên như kiểu ở nhà mình vậy, tôi chỉ biết đứng nhìn
– Như thế này là sao? – tôi chỉ vào túi đồ ăn Huyền để trên bàn bếp.
– Ai cho vào đây…đi vệ sinh cá nhân rồi mặc áo vào, anh chẳng có ý tứ gì hết – Huyền đuổi tôi ra khỏi bếp
Tôi nhìn lại thì nhận ra từ nãy đến giờ mình cởi trần mặc quần soóc, cũng thấy hơi ngại nên vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi mặc cái áo phông, định bước xuống nhà thì chợt khựng người lại tự hỏi đây có phải nhà mình không nữa…Huyền đưa tôi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác. Tôi quyết định hôm nay sẽ dứt khoát một lần, nói rõ mọi thứ cứ để mãi thế này chỉ mang thêm đau khổ cho cả hai…cố chấp mãi để được gì ngoài nước mắt. Tôi bước xuống nhà thấy Huyền đang cặm cụi trong bếp, mồ hôi nhễ nhại.
– Anh xong rồi à? Đợi em tí nha – Huyền quay lại gượng cười nói với tôi
– Um, thôi Huyền vào trong nhà tắm rửa tay đi, để đó mình làm cho
Vùng vằng mãi thì Huyền cũng chịu đi ra để tôi làm nốt phần còn lại…nhìn cái phòng bếp mà phát hoảng, chẳng khác gì một bãi chiến trường. Lắc đầu rồi lao vào dọn dẹp lại, phải mất khá lâu mới xong…sắp xếp hết đồ ăn lên bàn rồi ra phòng khách tìm Huyền thì thấy bà này nằm trên ghế ngủ ngon lành. Chắc hôm nay dậy sớm để chuẩn bị nên buồn ngủ, chỉ là tự mình chuốc lấy đau khổ…Tôi chán nản lắc đầu rồi đi ra ngoài sân hút thuốc vì không lỡ đánh thức. Trong đầu suy nghĩ nên mở lời như thế nào, thật sự khó. Đã quyết định thì phải làm, đã tới lúc phải kết thúc mọi việc ở đây. Đang suy nghĩ thì Huyền gọi tôi.
– Em ngủ quên mất..ngại quá..
– Không sao, Huyền vào rửa mặt rồi ra ăn cơm đi
– Dạ!
Trong bữa cơm, tôi phải đánh vật với đống thức ăn Huyền gắp cho…có vẻ như Huyền rất vui thì phải, cười nói suốt haizz. Huyền không chịu để tôi một mình rửa bát nên hai đứa cùng nhau làm, xong xuôi tôi kéo Huyền ra phòng khách..hai đứa ngồi đối diện.
– Huyền này..mình có chuyện muốn nói.
– Dạ! Chuyện gì mà mặt anh có vẻ nghiêm trọng vậy.
– Um…thời gian qua rất cám ơn những điều Huyền đã làm cho mình nhưng tình cảm không thể ép buộc….mình xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm đó của Huyền…
– Sao…sao anh lại nói vậy…anh đang đùa đúng không?
– Để mình nói hết đã…mình thực sự không muốn tình trạng này diễn ra thêm nữa, Huyền đừng cư xử như vậy…tốt hơn hết mình chỉ nên là hai người bạn.
– Anh đừng nói như vậy mà…hức…em biết anh cũng có tình cảm với em mà…đúng không anh – Huyền nhìn tôi, nước mắt rơi xuống
– Huyền nghe mình nói này..
– Anh im đi! Em không muốn…không muốn nghe bất cứ gì hết…huhuuu- Huyền hét lớn và bịt chặt tai lại
– Haizz…Huyền à..hãy đi tìm một ai đó tốt hơn mình để yêu.
Tôi đứng dậy đi để đi lên phòng, cố tránh lé cảnh phải chứng kiến Huyền khóc…
– Anh..một cơ hội..chỉ một lần thôi được không anh? – Huyền níu lấy tay tôi và khóc
– Chẳng có ích gì đâu…thôi Huyền về đi…khi nào bình tĩnh lại thì hẵn gặp.
Lại thêm một người con gái nữa vì tôi mà phải chịu đau khổ…tôi không hề muốn nhắc thêm về điều này một chút nào cả…tất cả đã là quá khứ. Mẹ kiếp tại sao cái cuộc đời khốn nạn này nó lại còn có thể loại sướt mướt vậy nữa cơ chứ, chẳng khác đéo gì mấy bộ phim hàn cào…buồn cười thật. Ông trời thật khéo trêu đùa, chắc thấy thằng này chưa đủ khổ hay sao? Hãy để tôi có thời gian để thở nữa chứ, muốn yên ổn cũng không xong…chết tiệt thật
Sau đó Huyền dắt xe ra khỏi cổng rồi phóng xe rất nhanh vọt đi, tôi thấy không yên tâm nên chạy ra đầu ngõ bắt xe ôm theo sau…nhỡ lại nghĩ quẩn thì khốn, may mắn là Huyền đi về nhà. Thở phào nhẹ nhõm vì bớt được.một gánh nặng trong lòng. Nói với bác xe ôm chở tôi qua quán, hôm nay có vẻ ít khách nên tôi có thời gian tính toán sổ xách…ngồi một góc, trên bàn là đống giấy tờ, hóa đơn kèm theo một ly nâu đá. Nhìn vào đống số liệu mà hoa hết cả mắt, được một lúc thì chị gọi
– Em nghe rồi – tôi bắt máy
– Đang ở đâu? – giọng có vẻ giận dỗi cái gì không biết
– Thì em ở nhà chứ ở đâu?
– Chị đang đứng trước cổng nhà em nè…khóa ngoài
– À..um..em đang ngoài quán..hìhì
– Muốn chết hả? Giờ chị qua đó luôn.
– Này…
Chưa kịp nói thêm thì đã tắt máy…mặc kệ, trước mắt cứ xử lí cho xong đống này đã không thì phải đến tối mất, có vài tháng thôi mà nhiều kinh khủng.
– Này…mang cho ly xoài ép
Đang mải làm thì bỗng có người gọi nước, tôi ngẩng mặt lên nhìn thì ngay ra con bé hôm qua đang đứng trước mặt mình, mặc luôn một cây đen…đi dọa người chắc.
– Chị G ơi! Một xoài ép – tôi gọi bà chị họ rồi cúi xuống làm tiếp.
– Tôi gọi anh cơ mà…
– Không thấy đang bận à? Ngồi đó đi lát có người bê ra.
– Phục vụ mà thế à?
– Thôi mệt quá, yên cho tôi làm việc..à mà xe của cô sửa xong rồi đó, đang dựng bên ngoài kìa.
– Hừ..nhớ đó
– Tôi không phải trẻ con mà mau quên.
– Đồ..đồ đàn bà
– Đang kiếm tiền để sang Thái đây.
– Hừ..
Con bé chắc là tức lắm, trừng mắt nhìn tôi một lúc rồi đi ra bàn khác ngồi xuống đó lẩm bẩm, có lẽ là đang chửi rủa mình. Tôi mặc kệ tiếp tục công việc của mình. Lát sau thì chị Linh đến, chẳng nói gì đi tới véo tai tôi liền.
– Á..đau
– Dám nói lừa chị hả?
– Dạ! Đâu có, thả ra đi mà.
– Còn chối
– Em biết lỗi rồi mà
– Thôi không đùa nữa…em đang làm gì mà say sưa thế
– Ặc, đang đánh vật với đống này nè.
– Có tí xíu đó mà cũng kêu than, đưa đây chị xem
Chị Linh ngồi xuống vơ hết đống giấy tờ rồi hí hoáy làm…tôi tự nhiên biến thành người thừa nên đành đi vào trong lấy nước với bánh ngọt mang ra. Để gọn lên bàn rồi ngồi xuống hút thuốc xem chị làm…cứ lần nào quay sang là thấy con bé kia nó nhìn mình chằm chằm như kiểu kẻ thù, chỉ muốn lao vào đập tôi luôn. Con bé này mà ít phấn son đi một chút chắc xinh lắm…bật cười vì cái suy nghĩ điên rồ của mình.
– Nghĩ cái gì mà cười một mình đó…khai mau – chị Linh
– Đâu có, tự nhiên thấy buồn cười thôi.
– Đồ điên… – chị Linh lấy quyển sổ đánh vào đầu tôi.
– Này..con gái con đứa hung dữ nó vừa vừa thôi chứ – tôi xoa đầu
– Muốn ăn thêm cái nữa à? – chị giơ tay lên dọa nạt
– Mệt quá…nói không lại chị.
Đang nói chuyện thì chị Linh có điện thoại nên đi ra ngoài nghe…tôi tranh thủ dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn mang vào cho bà chị họ. Thế là nhẹ người, giải quyết được vô số việc, bây giờ mới có giây phút nghỉ ngơi…cầm ly cafe nóng hổi ra bàn ngồi không quên bật luôn bản nhạc yêu thích của mình lên vì quán giờ cũng ít khách…chợt nhớ đến con bé kia, quay ra thì vẫn thấy nó ngồi đó nghịch điện thoại. Đột nhiên nó ngẩng mặt lên nhìn tôi rồi lè lưỡi trêu tức…tôi mặc kệ quay ra hướng khác rồi nhắm mắt lại tận hưởng chút bình yên nhỏ nhoi. Có tiếng còi xe ôtô ở bên ngoài, tôi mở mắt ra thì thấy một ông anh ăn mặc lịch sự, khá là phong độ bước ra từ con Mẹc đen bóng…đại gia đất bắc nào đây, nghĩ vậy nhưng cũng chả liên quan đến mình nên không quan tâm. Chị đi vào trong bảo tôi lấy xe chị mà về và nhanh chóng chào tôi rồi chạy ra ngoài chỗ ông anh kia, họ cười nói vui vẻ rồi leo lên xe phóng mất. Tôi nhún vai, nghĩ thầm bà này có ông người yêu hoành tráng như vậy mà cứ dấu, hôm nào phải tra khảo rõ mới được.