Ký ức buồn

Chương 44



Phần 44

Trong quán lúc này chỉ có lác đác vài khách, không gian khá là yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên…tôi ngồi ngả lưng ra ghế thoải mái nghe những bản nhạc mình thích mà chẳng phải để ý đến ai cả. Một khoảng lặng trong lòng, tôi nghĩ về Huyền…một cô gái đáng thương, vừa mới lấy lại được tinh thần sau cú sốc lớn nay phải hứng chịu nỗi đau này thật không đáng chút nào…haizzz.

Thực sự tôi không hề muốn đối xử như vậy với Huyền nhưng chẳng còn cách nào khác vì tại thời điểm này tôi không thể yêu được ai khác, tình cảm dành cho “Em” còn rất nhiều…nhiều người nói tôi quá ngu xuẩn, quá si tình, vẫn cứ cố chấp yêu một người đã rời xa khỏi thế gian…tôi chấp nhận, có thể họ đúng vì họ không phải là tôi…mỗi người có một suy nghĩ khác nhau chẳng ai giống ai. Chỉ cần biết mình là chính mình, luôn làm theo những gì mình cho là đúng, bất chấp tất cả. Mong sao Huyền có thể nhanh chóng vượt qua được cơn đau này…mọi thứ rồi cũng sẽ tốt hơn đối với cô ấy, Huyền xứng đáng được nhiều hơn thế.

Ngồi yên lặng bên khói thuốc, tôi có thời gian nhớ lại quãng thời gian đã trải qua của cái cuộc đời chết tiệt này…dường như nó đang cố tìm đủ mọi cách đánh gục tôi để nhẫn tâm cướp đi hết mọi thứ…mẹ kiếp chẳng còn gì cả. Một chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà tôi cũng phải chắt chiu từng chút một, lấy đó làm niềm an ủi những lúc yếu lòng…khốn nạn thật, đôi lúc tôi thấy ganh tị với gia đình của người khác…nó ấm áp làm sao? Đứng từ xa nhìn họ cười nói, cùng nhau đi chơi…ngưỡng mộ với những đứa trẻ được ba mẹ chúng dẫn đi mua món đồ yêu thích, đi ăn…nghĩ tới mình thì sao?

Thay vì được như vậy, tôi lại chui vào một góc tối và ngồi thu mình lại khóc…tủi thân, cô độc. Thấy mình quá nhỏ bé và lạc lõng..đó là cơn ác mộng thực sự. Bất lực, chỉ biết dương mắt lên nhìn từng người thân yêu bên cạnh lần lượt, lần lượt bước ra khỏi cuộc đời của mình mà chẳng thể làm gì được. Nực cười thật, nếu không có chút động lực nhỏ nhoi để vực dậy thì có lẽ tôi đã chết ở một cái xó sỉnh nào rồi cũng nên. Những thứ quý giá dường như đã mất tất cả biến tôi thành thằng bất cần, sống không biết đến ngày mai, vì sao ư? Vì cái mà người ta gọi là “tương lai”, nó quá mờ mịt như chính tâm hồn tôi vậy. Một thằng đã hứng chịu sự mất mát từ nhỏ càng trưởng thành thì nỗi đau cũng theo đó mà lớn dần…sức chịu đựng đã quá giới hạn, nó biến tôi thành kẻ yếu đuối và nhạy cảm. Phải học cách tự lập, tự đứng trên chính đôi chân của mình…nhiều lúc phải cắn răng nhịn nhục, gượng cười để nghe họ chửi rủa, thậm chí đánh đập…chẳng sao cả, bị như vậy nó chả thấm tháp gì so với nỗi đau tôi phải gánh chịu…vẫn chai lì để tồn tại mặc cho cái cuộc đời này chèn ép.

Dòng đời xô đẩy tôi vào con đường đen tối, đã từng lầm lỡ, nhưng cái gì cũng có hai mặt…làm cái nghề đó giúp tôi hiểu thêm về cái xã hội này, học được rất nhiều thứ…và rồi bây giờ đến lúc tôi phải tránh xa nó, tránh xa mọi cạm bẫy, cám rỗ vì nó sẽ khiến mình xa lầy và không thể thoát ra nổi.

Tôi thở dài đưa ly cafe lên rồi nhấp nhẹ, đã cố tình bỏ nhiều đường mà tại sao tôi vẫn thấy đắng nghét cả cổ. Người ta vẫn thường nói uống cafe trước tiên là phải đắng, thật đắng thì sau đó sẽ cảm nhận được vị ngọt của nó. Giống như sự đời này vậy, đắng và chát lắm nhưng cũng phải chịu đựng, chấp nhận mà nuốt để cuối cùng được tận hưởng hương vị ngọt ngào….liệu rằng có phải như vậy? Tôi sẽ chờ xem điều này có phải là sự thật hay không. Khẽ nhếch mép cười nhạt, cười vào cái sự đời chết tiệt này, cười vào câu nói “Đời còn dài”…thế nào là dài? Tôi tự hỏi như vậy. Cuộc sống muôn màu còn với tôi nó chỉ mang một màu duy nhất là đen…màu của bóng đêm.

Nhẹ nhàng đặt ly cafe xuống bàn rồi ngả hẳn người ra sau…lắng nghe bản nhạc buồn làm tâm trạng của tôi trở lên nặng nề hơn. Mỗi khi có tâm sự là tôi lại tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi đó nghe những bản nhạc buồn trong danh sách nhạc của mình..càng buồn tôi lại càng thích, ngồi đó hàng giờ bên khói thuốc gặm nhấm nỗi đau…nực cười thật có khi tự kỉ luôn quá.

Đột nhiên có ai đó vỗ vai làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi…khẽ mở mắt ra thì ngay là con bé hâm kia

– Ngủ luôn à..hihi – che miệng cười

– Không có việc gì làm hay sao? – nhìn vẻ “hồn nhiên” của con bé này làm tôi càng thêm bực mình

– Có chứ giờ đi liền nè – lè lưỡi trêu tôi

– Thì cứ đi thôi, tôi đâu phải bảo mẫu của bà đâu mà phải trình báo.

– Ngứa mắt, anh nghĩ tôi muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của anh lắm chắc…đưa chìa khóa xe đây tôi còn đi học – con bé nổi đóa lên chỉ thẳng vào mặt tôi rồi quát lớn làm mấy vị khách trong quán đều phải ngoái lại nhìn

– Ờ..ờ không nhắc thì quên mất, đây này.

Tôi gãi đầu rồi lấy trong túi ra cái chìa khóa và giơ lên, con bé hâm này giật luôn rồi quay đi, lẩm bẩm cái gì đó chắc là đang chửi mình.

– Nói xấu sau lưng người khác là không tốt đâu – tôi gọi với

– Đồ đàn bà…đồ chim lợn

Mải quay lại chửi tôi mà con bé này không để ý vấp phải chân ghế, loạng choạng xuýt nữa là vồ ếch giữa ban ngày…chứng kiến cảnh đó cả quán ai cũng phải bật cười. Con bé này bị quả quê kha khá, giận tím mặt đá mạnh vào cái ghế để trút bực tức rồi quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, khi đó mà có súng trong tay chắc là nó bắn tôi luôn chứ chả chơi.

– Thù này nhất định tôi sẽ trả..anh cứ chờ đó mà xem…hừ

Con bé mắt rưng rưng như sắp khóc nhìn thẳng vào mặt tôi rồi hét lớn, mặt đỏ bừng rồi nhanh chóng quay lại đi khập khiễng ra khỏi quán…chắc là do hậu quả của việc vừa nãy trút giận lên cái ghế.

– Em ơi! Đi cẩn thận không lại ngã nữa đó…haaahaa – Có anh thanh niên ngồi phía ngoài nói lớn

Càng làm tôi được dịp cười to hơn, tự nhiên lại được xem phim hài miễn phí…vui thật. Chắc con bé thù tôi lắm đây, kể ra cũng thấy mình cư xử hơi quá đáng….mà thôi kệ. Thấy giờ cũng đã tới giờ về nấu cơm cho má hai…chẳng biết hôm nay má có về muộn nữa không? Nhiều bữa tôi ngủ gục bên bàn ăn chỉ để chờ má về để hai má con cùng ăn. Nhà bây giờ chỉ còn có hai người mà ngày chỉ gặp nhau được vài lần…đôi lúc cũng chán cái cảnh như vậy nhưng biết sao được, chung quy lại cũng vì sự nghiệp mưu sinh mà thôi, chẳng ai muốn vậy. Lại leo lên con xe đạp quen thuộc từ thời mẹ mua cho, nó cũ quá rồi nhưng lại gắn liền với biết bao kỉ niệm…haizz.

Căn nhà vẫn vậy, tối tăm và lạnh lẽo đến rợn người, dù sao tôi cũng quen rồi. Xách túi đồ vào trong bếp và bắt đầu nấu nướng…lát sau thì cơm nước xong xuôi tôi dọn sẵn để ra bàn rồi tranh thủ đi tắm…đang ngồi xem tivi thì có điện thoại của bà chị họ gọi. Trong đầu thắc mắc vì sao mà tự nhiên bà này lại gọi vào giờ này, không biết có chuyện gì đây. Tôi vội bắt máy.

– Alo! Em nghe rồi

– M à…M! Em qua quán liền nha…có mấy thằng nó tới phá quán mình… – bà chị họ giọng hốt hoảng, xung quanh rất ồn và lộn xộn

– Sao cơ? Chị bảo mấy đứa tránh đi…để đó em qua liền

Tôi vội vã tắt máy, tụi chó này chắc nó chán sống rồi…chạy lên gác lấy đồ rồi phi ra đầu ngõ bắt xe ôm. Đoạn đường tuy ngắn mà lòng như lửa đốt…tôi chạy thẳng vào trong thì đã thấy đồ đạc bị xới tung lên, bàn ghế bị đập…rất nhiều kính bị vỡ. Cái quán của tôi dần biến thành đống đổ nát dưới tay của mấy thằng ất ơ nào nhìn lạ hoắc…có vẻ bọn này chán cơm rồi. Nếu là ngày trước thì tôi đã lao vào đập luôn mà chả cần đắn đo nhưng giờ đã khác, nắm đấm đâu phải là cách giải quyết tốt nhất…chỉ khi nào bất đắc dĩ mới phải dùng đến. Trong người như phát điên lên nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh…tôi bước vào trong thì bọn này vẫn thản nhiên đập phá, chửi bới. Cả bọn có 5 thằng, chắc toàn dân miền trong ra ngoài này…nghe giọng tôi đoán vậy. Bà chị họ từ trong chạy ra chỗ tôi, vẻ mặt hoảng hốt sợ sệt.

– Em..à..tụi nó…tụi nó

– Bọn này nó có đánh chị không?

– Hức..hức..lúc chị định báo công an thì bị nó ngăn lại rồi..hức..tát chị một cái – bà chị họ kể cho tôi rồi oà khóc nức nở.

– Tụi chó này..muốn yên ổn cũng không xong

Tôi nắm chặt tay lại cố kiềm chế, đi lại gần đám kia rồi nhẹ nhàng nói.

– Mấy anh đã đập chán chưa?

– Dm mày là thằng nào? – một thằng trong bọn quát lớn

– Dạ em là chủ của cái quán này ạ? Mấy anh việc gì thì cứ nói 1 tiếng sao lại đập phá đồ đạc như vậy.

– Ra là mày à….bọn này tới uống nước thấy cái quán của mày bẩn quá nên dọn dẹp hộ thôi, phải không tụi bay…haaaaa – cả bọn cười lớn.

– Ok..tao hiểu rồi, thế chốt hạ bọn mày muốn gì? – tôi hất mặt nói

– Ông già mày chứ? – nó vừa dứt lời phi luôn cái chai về phía tôi, may mà chỉ sượt qua va vào tường vỡ vụn.

– Chị về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có em giải quyết rồi

Tôi nhẫn nhục kéo tay bà chị họ ra khỏi quán nhưng ngay lập tức bị bọn nó chặn lại, giáng cho vài típ vào người khá là đau khiến tôi ngã nhào xuống sàn…nằm cả lên đống mảnh kính vỡ, người xước xát hết. Lồm cồm bò dậy, tôi thì bị như vậy quen rồi chỉ lo cho bà chị họ, nhỡ bà ấy có bị sao thì tôi không biết phải ăn nói thế nào với hai bác ở dưới quê cả.

Trong lúc đứng dậy may là bọn này nó không bồi thêm cú nào cả…nếu có chắc tôi gục luôn. Nhanh chóng đẩy bà chị ra khỏi quán rồi dút con găm quen thuộc ra chặn ở cửa…biết bọn này tới đây chủ đích không phải là chơi tôi mà chỉ đến để phá phách, kẻ đứng sau lưng tụi này chắc muốn dập cửa làm ăn của tôi. Cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường trong cái xã hội này, tôi không ngạc nhiên cho lắm, chẳng muốn rắc rối, lộn xộn vì dễ bị cớm hốt và quan trọng nhất là ảnh hưởng tới việc làm ăn. Dù sao tụi nó ở cái đất này thì chả chạy đi đâu cho thoát…xử lúc nào cũng được nhưng đó là ngày trước còn bây giờ tôi không thể dây dưa ân oán thêm nữa để thoát khỏi cái vòng xoáy của tội lỗi.

– Thằng này ngon ha mậy… – Một thằng to đô trong số bọn nó, chắc là đứa đứng đầu cầm thanh típ chỉ thẳng vào mặt tôi.

– Ngon nhưng không ăn được đâu…nuốt khó trôi lắm – tôi nhìn thẳng vào mắt nó và nói.

Tụi này định xông lên một lượt, thì bỗng thằng đại ca có điện thoại, vâng dạ một hồi rồi nó khoát tay nói

– Haaa…được, hôm nay tới đây là được rồi, hẹn gặp chú mày hôm khác…haaa.

Chết tiệt, tôi chỉ biết đứng nhìn chúng ngạo nghễ cười khinh bỉ ngang nhiên bước qua mình mà chẳng làm gì được…chết tiệt vì tôi đếch phải anh hùng mà một mình có thể nhai sống 5 thằng, nhưng nếu chúng muốn chơi thì tôi không ngán dẫu biết là thua và sẽ bị cho ăn nhừ đòn nhưng vẫn sẽ chơi đến cùng…tình cảnh như thế tôi cũng đã từng trải qua,kẻ nào đứng vững đến phút cuối mới là người chiến thắng. Nếu mà lúc đó mỗi thằng tặng thêm cho một típ chắc là tôi vào viện Tiệp nhanh còn kịp…dù vậy thì cũng phải chịu vì tôi đã quyết định từ đầu rồi. Tụi nó bỏ đi và không quên cảnh cáo tôi…nực cười thật, nhìn vào mình tôi không còn nhận ra nữa, đã thay đổi quá nhiều.

Nếu là thằng tôi của ngày trước thì tụi nó đã thê thảm rồi…nhưng cũng được lại gì, chúng chỉ là cái bọn đâm thuê, xử chúng nó đâu làm mọi thứ trở lại như cũ được. Quan trọng là tìm ra đứa nào đứng sau tụi nó, có mục đích thật sự là gì…muốn sống yên ổn cũng chẳng được nữa rồi. Tôi ngồi xuống ghế thở dài, nắn bóp cái vai tím bầm thấy đỡ hơn rồi cố gắng gượng dậy thu dọn mọi thứ…chứng kiến từng đồng tiền mồ hôi xương máu mình tích cóp bao nhiêu lâu mới được, nay đang nhiên bị đốt thành tro thì làm sao tôi có thể để yên. Đang dọn dẹp thì tụi anh N chạy tới, hàng găm đầy người, cả bọn hồng hộc chạy vào, mặt ai cũng hằm hằm khiến tôi không nhịn nổi cười.

– Dm chúng nó đâu rồi, bọn chó này chán sống rồi chắc. – anh N tay cầm cây phớ chạy vào quát lớn.

– Haaa..làm gì mà gớm thế anh – tôi tiến lại gần

– Anh M có sao không, mẹ tụi chó đó… – thằng em chạy tới chỗ tôi.

– Không sao, sây xước chút ít thôi mà…mọi người ngồi xuống hết đi xem nào, muốn lên phường uống chè nóng à.

– Rồi..kể cho tụi anh nghe xem.

Anh N khoát tay rồi cả bọn ngồi xuống, tôi bắt đầu kể lại mọi việc. Xong xuôi thì bị anh N mắng cho một trận.

– Thằng ngu này…sao mày không báo cho tụi anh biết

– Chuyện nhỏ, em tự giải quyết được.

– Tao biết mày không muốn dính dáng vào cái nghề đó nữa nhưng mà mày định không coi tụi tao là anh em nữa hả?

– Em không có ý đó chỉ là việc này chưa rõ ràng…em cần điều tra kĩ đứa chủ mưu trong việc này – tôi lặng lẽ châm điếu thuốc lên rồi suy nghĩ

– Mẹ kiếp…thế mày biết tụi nó thuộc bang nào không?

– Haaa…biết thì làm gì, chẳng lẽ nó có thù với em mà chỉ tới để đập quán thôi à.

– Nghĩ cũng phải thế giờ mày tính sao?

– Cái đó thì phải nhờ đến huynh rồi..hehe

– Nói toẹt mẹ ra đi còn lòng vòng sốt cả ruột

– Nóng nảy không tốt đâu, giờ anh lùng em biển số con xe này 16N2xxxx, ju đen, mà mấy thằng đó toàn miền trong cả

– Dm…tưởng gì đơn giản, chú cứ để anh xử lí vụ này…tụi chó này…

– Đừng làm gì tụi nó, chỉ cần tìm hiểu xem đứa nào đứng sau tụi này thôi là đủ rồi.

– Hơ..mày dạo này ăn chay à…haaa…đi tu luôn đi…haaa

– Đâu thể mãi như xưa được, phải nghĩ tới gia đình nữa chứ…

– Anh trêu vậy thôi chứ chú nghĩ được như vậy thì anh mừng…dm đời chứ, chết đéo biết bao giờ.

– Anh cũng nên bỏ đi, kiếm cái nghề gì mà làm rồi còn vợ con nữa chứ.

– Ôi zời…anh thì không thoát nổi cái nghề này đâu, muốn cũng chẳng được…mà thôi nhắc tới làm quái gì cho thêm chán.

– Cũng phải, thôi lâu không gặp anh em mình đi làm 1 chầu nhỉ

– Chầu cái đầu mày, người đã đéo đi được còn uống…con bé Linh nó mà biết thì nó xé xác tao ra ngay

– Haaa..ông anh mà cũng biết sợ cơ á…

– Dm..mày nói xem..mà thôi tụi bay dọn dẹp chỗ này đi nhanh lên, trông gớm.

Anh N nói rồi cùng cả bọn đứng dậy sắp xếp, quét dọn đống đổ nát mà tụi kia để lại. Xong xuôi mọi việc thì tụi anh N ra về, tôi gọi điện cho bà chị họ báo mọi việc đã ổn không phải lo nghĩ gì, sau đó điện cho công ty nội thất đặt ít bàn ghế mới…cũng tốn kha khá. Bọn này chơi ác thật, lại còn đống ly với bộ loa nữa…nghĩ tới thôi cũng đủ xót của rồi…lắc đầu ngán ngẩm, trong quán có phòng ngủ riêng nên tôi vào đó tắm rửa rồi bôi thuốc, bây giờ mà về nhà chỉ tổ mất công làm má hai lo lắng. Nhiều vết rách do mảnh kính vỡ quá nên kệ, lau qua qua cho đỡ nhiễm trùng là được..tính ngủ một giấc sáng mai dậy tính tiếp thì đột nhiên có tiếng gõ cửa..quái lạ giờ này còn ai đến nữa được nhỉ? Hay là bọn kia tới đập tiếp nhỉ…vui rồi đây. Tôi thầm nghĩ rồi cầm chìa khóa cửa đi ra xem, chị Linh đứng bên ngoài nhìn tôi nhưng không nói gì cả, mặt như sắp khóc. Tôi thấy vậy thì vội vã chạy đến mở cửa,

– Chị sao vậy..bị bồ đá hay sao mà khóc – tôi kéo bà này vào trong rồi nói

– Đá cái đầu mi ấy… – chị Linh cốc vào trán tôi

– Ơ hâm à..tự nhiên đêm hôm không ngủ qua đây khóc – tôi xoa trán, hậm hực nói

– Bị như vậy sao không báo cho chị biết hả…người ngợm máu me thấy ghê

– Vặt vãnh ấy mà…tại muộn rồi nên để mai nói cũng được

– Ngang bướng…lúc nào cũng làm người khác phải lo lắng, cởi áo ra xem nào.

– Lại gì nữa đây?

– Nhanh…

– Thì từ từ, bà làm gì mà gớm vậy

Tự nhiên bắt tôi cởi áo ra, lạ thiệt, tính không làm cơ nhưng nhìn mặt bà này lúc ấy thì chả dám không nghe. Cái vai đau nhức khiến tôi phải khó khăn mới cởi được cái áo ra đã vậy cái áo còn cọ vào mấy vết thương khá là rát khiến tôi phải nhăn mặt. Chị Linh nhìn rồi mím môi lại, nôi ra một đống bông băng với thuốc sát trùng

– Em vừa bôi rồi không sao đâu? – tôi xua tay trối

– Ngồi yên đó cấm nhúc nhích

– Èo.

Chị Linh lừ mắt dọa nạt khiến tôi im bặt không dám kháng cự, bà này mà điên nên thì ghê lắm. Trông ghê gớm vậy mà băng bó nhẹ nhàng thật, chẳng thấy đau đớn gì mấy…nhìn mặt bà này nhăn nhăn thỉnh thoảng lại ngẩng lên xem tôi có đau không khiến tôi suýt nữa thì phì cả cười. Kể ra cũng tội chị, đêm hôm mà phải chạy xe tới đây để lo cho tôi, sau này kiếm dịp nào dẫn bà ấy đi chơi coi như cám ơn mới được…chứ cứ vậy thì tôi thấy áy náy vô cùng.

– Ngồi đần mặt ra đó làm gì nữa còn không mau mặc cái áo vào – chị Linh lại cốc vào trán tôi

– Xong rồi ạ..khéo tay quá xém ngủ quên luôn..

– Người gì toàn sẹo lại còn xăm trổ trông thấy gớm.

– Có khiến nhìn đâu mà chê – tô nhìn lại mình thì cũng thấy ghê thật, sắp thành xác ướp ai cập.

– Thích cãi không hả?

– Đâu có đâu..hìhì

– Nè ăn đi rồi còn uống thuốc nữa – chị Linh đưa cho tôi ổ bánh mì trứng với mấy hộp sữa.

– Trời..

– Thấy chị giỏi không? Đầy đủ luôn nha – chị Linh cười tươi giơ giơ cái túi thuốc lên

– Ngại quá…

– Ngại gì…hihi..thôi mau ăn đi cho nóng.

Tôi cầm lấy ổ bánh mì, khá là cảm động. Xưa nay ít ai lại đối tốt với tôi như chị, luôn lo lắng chăm sóc cho tôi…thật nực cười khi mà tôi chưa làm được bất cứ điều gì cho chị hết

– Nè không ăn đi còn nghĩ gì nữa hay sợ có độc…hihi

– À..ừ..cám ơn chị nha, chị tốt với em quá

– Đồ ngốc này…chị không lo cho em thì chẳng lẽ lại lo cho ông N à.

– Haaa..thế là ông N kể cho chị biết đúng không?

– Không phải, tại chị đe dọa mới khai…hihi

– Trời…mà thôi, nè ăn chung cho vui – tôi bẻ đôi cái bánh mì ra đưa cho chị một nửa.

– Nãy ăn tối với ba rồi, vẫn lo nè…ăn đi – chị đẩy lại cho tôi

– Cái bụng kêu như tàu hỏa lại còn trối…cầm lấy đi.

Tôi biết rõ chị chưa ăn gì, cứ trối mãi nhưng do tôi ép quá nên cuối cùng cũng phải cầm lấy rồi ăn…hai chị em ngồi nhai bánh mì với uống sữa, vô tư trêu chọc nhau nói cười mà không để ý đến thời gian lúc này đã rạng sáng. Lát sau đã thấy chị gục vào vai tôi ngủ ngon lành như một đứa con nít…nhẹ nhàng đỡ chị nằm xuống ghế sau đó đi rửa mặt cho tỉnh táo, bây giờ tôi không muốn ngủ mà cũng chẳng thể nào ngủ nổi vì trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh của “Em”. Không hiểu vì sao nữa, chắc tôi phát điên mất…tôi căm thù,cái cuộc đời khốn nạn này, muốn phá nát hết tất cả để giải tỏa nỗi bực bội trong lòng. Lặng lẽ mở cửa bước ra khỏi quán…mới rạng sáng thôi, không khí còn trong lành và yên bình lắm. Khởi động người cho đỡ mỏi nhưng thấy đau nhức quá nhất là cái vai…chết tiệt thật, bọn này chơi ác quá.

Trước mắt còn khá nhiều việc để làm đây…muốn sống yên ổn chẳng đụng chạm đến ai nhưng không thể được nữa rồi. Lặng lẽ châm điếu thuốc cuối cùng rồi vo viên cái bao và đáp thật xa…nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, chợt nhận ra mình quá nhỏ bé, lạc lõng và đặc biệt hơn là cô độc…nó thật khó chịu cứ như mình là một người thừa của cái xã hội này vậy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...