Ký ức ngày xưa
Chương 25
Trở về, lại quay về công việc, lại quay về với tính cách cũ, tôi hăng say làm việc. Trâm có gọi điện hỏi han vài lần.
Công việc cứ thế trôi qua, mọi thứ ở Hà Nội thật êm đềm. Mùa lạnh lại ùa về Thủ đô, mọi người đều thay nhau mua sắm quần áo để ủ ấm cơ thể. Trời đất thật ảm đạm.
Chiều nay, tôi đi bộ từ công ty về chỗ trọ, đến Thanh Nhàn, nơi cây cầu giao qua sông để quay đầu, một cô bé, tôi nghĩ là vậy, đi chiếc xe máy mới cứng, cáu cạnh, đang chạy ngược chiều đường để qua cây cầu kia.
Chẳng biết là do cái gì, mà thực sự đến giờ tôi cũng chẳng biết vì sao, vừa qua khỏi ngã tư, tôi thấy cô bé lao xe bên phải đường (đi ngược chiều) chạy rất nhanh để tránh cơn mưa.
Một chiếc xe khách đi thẳng từ Lạc Trung đâm qua bên này, bác tài xế chạy nhanh lắm, trời mưa… vắng…
Lúc cô bé tiếp giáp nhã tư, là lúc chiếc xe khách trờ tới, cô bé chạy nhanh, không cua gấp để né được, tình huống xảy ra nhanh, nghe diễn tả thì chậm chạp lắm.
Tôi dự cảm có gì đó không tốt, hét lo lên.
– Cẩn thận!
Quẳng cây dù, tôi chạy về phía cô bé đang lao xe ra, cô bé đang đứng giữa tầm xe khách, chiếc xe khách thắng gấp, bánh đã dừng nhưng vẫn trượt trên mặt tôn của cầu, lao vút đến cô bé.
Tôi chạy đến, nắm lấy eo của cô bé, giật thật mạnh, hạ chân sau, quăng cô bé ra sau, lưng tôi đang hướng về chiếc xe đang lao tới.
Tôi thấy mình bay ra một đoạn… bóng tối.
Người ta tìm không ra điện thoại của tôi, tôi không có, hay ai đã lấy… chẳng biết, người ta lấy ví tôi… lục lọi cũng không thấy có…
Một người đàn ông, cầm ví tôi, rút tấm hình Trâm từ ví tôi ra, lật mặt sau, chữ ký của em và số điện thoại…
2 tháng sau… tôi tỉnh dậy, mơ hồ lắm… tôi chẳng biết gì cả… sao tôi ở đây?
Ngoài cửa, người nào đó, cảm giác thân thuộc lắm mà tôi không nhớ nổi… suốt thời gian ở bệnh viện, có đến hai người, cứ thay phiên chăm sóc tôi, đôi lúc là cả hai.
Có ông trung niên, và một bà nữa, theo hai cô gái kia nói, đó là cha mẹ tôi… sao tôi không nhớ? Tôi không nhớ gì cả, nhìn họ và hai cô gái kia, xa lạ lắm.
– Tôi muốn đi ra ngoài, cô… cô… có thể đỡ tôi dậy giúp. – Tôi nói với Trâm.
… Bạn đang đọc truyện Ký ức ngày xưa tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ky-uc-ngay-xua-full/
Cô ta chạy lại, khoác cánh tay tôi qua vai. Rồi đỡ tôi xuống dưới khuôn viên bệnh viện…
Ngồi trên hàng ghế đá, nhìn người ta chạy ra chạy vô, người khám bệnh, xe cứu thương, tự nhiên tôi cảm thấy lợm người.
Bác sĩ chẩn đoán, tôi có máu bầm tụ trong não, chèn ép một số dây thần kinh nên gây ra việc mất trí nhớ, ông nhắc nhở thêm, có thể trước đó tôi đã có tai nạn gì đó, sọ não vẫn còn vết nứt, nên lần này bị nghiêm trọng như vậy.
Ông ta nói cách tốt nhất là nên để nó tự tan. Nếu 6 tháng sau không có thay đổi người ta sẽ mổ để lấy máu tụ đó ra. Việc mổ phải để mô sọ cấu thành lại mới thực hiện được.
Bác sĩ khuyên nên để tôi sống ở những nơi tôi đã sống, với người tôi đã gặp như thế sẽ dễ dàng hơn để phục hồi trí nhớ.
Trong lúc tôi ở bệnh viện, còn có một người đàn ông khác, dẫn theo một cô bé… đến thăm tôi… tôi cũng chẳng biết là ai.
Chi phí viện phí được người đàn ông đó thanh toán…
Sau khi xuất viện, tôi cũng chẳng biết mình là ai… tôi được ông bà kia, 2 người con gái đó đưa trở về Sài Gòn.
Tôi ở lại trong căn nhà trọ của cô gái tên Trâm, cô gái tên Thu cũng đến chơi với tôi hàng ngày.
Hàng ngày, ngoài việc đi ra, đi vào thì tôi chẳng nghĩ được tôi phải làm gì?
– Anh H vào ăn cơm nè! Trâm gọi tôi.
– Tôi xin lỗi! – Tôi nói.
Trâm ngạc nhiên?
– Sao anh lại xin lỗi em?
– Tôi… tôi chẳng nhớ được cô là ai… thật ngại quá, cứ ở thế này tôi thấy không ổn… tôi có thể ở chỗ khác được không?
Tôi cứ như đứa trẻ đang hỏi người lớn việc gì đó.
– Anh không muốn ở chung với em sao? – Trâm đỏ mắt.
– Không phải, chỉ là tôi thấy ngại, nam nữ mà, sống chung thế này…
– Anh ngốc ạ, anh còn hơn là người chồng của em nữa. Anh không cần ngại gì cả khi ở với em, nhé?
– Vâng nếu cô nói thế.
Rồi cứ thế, tôi đã ở phòng trọ của Trâm được 3 tháng, mọi chuyện vẫn chẳng có gì, tôi ngủ dưới nền, Trâm đã mua cho tôi đầy đủ. Nhiều đêm em xuống nằm chung với tôi, tôi đẩy em ra, nhất quyết không chịu…
Một đêm của tháng thứ tư, tôi như mơ thấy gì đó, trong mơ tôi ú ớ… nói vô nghĩa… khóc…
Trâm ngồi nhìn tôi, hàng lệ của Trâm đã chảy, khi thấy vẻ mặt đau khổ của tôi. Em ôm lưng tôi, khóc thật nhiều.
Tôi mở mắt, tôi biết ai đang ôm tôi, 3 tháng qua đã không biết bao nhiêu lần tôi xua đuổi cái người con gái kia, cứ muốn xáp lại tôi, yêu thương tôi… tôi sợ, tôi sợ tôi sẽ làm gì đó có lỗi, tôi còn không biết mình là ai?
Cầm lấy tay em, tôi gỡ ra và định đứng dậy làm như mọi lần, em ôm chặt lấy tôi, không cho tôi gỡ tay ra… tôi cũng dừng lại. Em nhổm lên, lăn ra trước mặt tôi, vẫn ôm tôi, nhìn tôi… Rồi em nhắm mắt lại, hếch cằm lên.
Tuy là tình trạng này, nhưng bản năng của đàn ông, khi người phụ nữ như thế, tự động tôi hiểu em muốn gì???
Tôi chủ động, đưa môi tới, chạm lấy môi em, như có luồng điện, tôi cảm giác quen quá… tôi đưa lưỡi vào miệng em. Tay tôi cũng hoạt động bên dưới, khu đồi núi, khu rừng rậm… em cũng hưởng ứng…
– Ư… ư… Em… yêu anh.
Tôi không điệu nghệ như mọi lần, chỉ hôn môi rồi thôi, em chủ động tuột xuống dưới, nắm lấy thằng nhỏ, miệng em lại hoạt động, tay tôi vẫn sờ bóp khu đồi núi, như đứa trẻ con mới thấy lần đầu vậy.
Tôi nằm dưới, em ngồi lên trên, hạ từ từ xuống, em nhún nhảy trên người tôi, tôi cảm thấy tức tức… có cảm giác gì đó ùa đến… tôi nhịp từ dưới lên, thật nhanh, nhanh hết sức, rồi gồng mình bắn ra thứ tinh túy của tôi… đầu óc tôi mụ đi, đau khủng khiếp…
Tôi tỉnh dậy, nhìn thấy em, em đang nấu cơm cho tôi… tôi ngồi đó, mặt trầm xuống… chỉ nhìn em mà thôi.
Từ lúc quan hệ đó, tôi không nói chuyện với em như mọi ngày nữa, cũng không hỏi này hỏi kia em nữa…
Em cam chịu, cứ thế… Còn 1 tuần nữa bắt đầu vào ca mổ, em gọi cho Thu. Em thuê cho tôi căn phòng khác ở Tân Phú, em chuyển đồ đạc của tôi qua đó, em trả phòng. Xong đâu đó, em gọi Thu đến.
Ngồi với nhau, em dặn dò.
– Thu, chị đã nói với em rồi đấy. Bây giờ vết thương đã đỡ, chị cũng cố gắng giúp ảnh nhưng không được. Mai chị chuyển đi chỗ khác để sau này ảnh khỏi mất công tìm chị. Hôm nay, ảnh sẽ ở đây, về sau em cố gắng chăm sóc cho ảnh. Thật tốt, được không em?
Thu nhìn tôi rồi nhìn Trâm.
– E… mm không được đâu chị ơi, Thu khóc.
– Với ảnh… chị là tất cả, em xin chị, đừng đối xử với ảnh như vậy nữa… ảnh đã rất đau khổ khi ở Hà Nội. Ảnh như thế này… cũng vì thế… Huuu.
Thu nói tiếp.
– Em biết, em yêu ảnh thật nhiều, nhưng em không thế chỗ của chị được, hình bóng của chị quá lớn… chị à, hãy để em ra đi, chị hãy ở lại với ảnh, em không đành lòng nhìn ảnh thế này nữa…
Thu khóc to hơn.
Trâm cũng khóc… cả hai người ngồi nói chuyện, khóc với nhau, chẳng ai để ý trong căn phòng đó, có 1 người nữa cũng đã khóc…
Trâm đứng dậy, nhìn Thu rồi nói.
– Thôi chị không đôi co với em nữa, chị đi đây, việc của em, em cố gắng sắp xếp.
Trâm quay lưng, xách túi hành lý, bước ra cửa. Chưa ra khỏi cửa, bỗng tôi đứng dậy. Nhìn thẳng vào Trâm rồi hét lên.
– Cô cứ thế này mãi sao, cô muốn bỏ tôi sao? Được, cô đi đi, ngày này năm sau hãy về nhà tôi, thắp cho tôi nén nhang. Tôi đã mệt mỏi rồi, tôi không chịu đựng được nữa, sao lần này ông trời không cho tôi chết luôn… sống mà để làm gì?
Cả hai người con gái, người phía trước, người phía sau, ôm lấy tôi, khóc… tôi gục xuống, không nói gì cả… đứng lên, tôi bước ra khỏi cửa. Trâm chạy theo tôi, ôm lấy tôi.
– E… m…
Tôi lạnh lùng.
– Cô đi đi, cô đi như cô đã làm ấy, trái tim tôi giờ chỉ còn là miếng thịt, tôi không có máu chảy vào từ lâu rồi. Tôi đã sống đủ lâu, đã nếm đủ đắng cay rồi, giờ chỉ cần thấy cô không sao, tôi đã an tâm rồi.
Tôi bước đi, Trâm đứng như trời trồng… Trâm trở thành pho tượng…
Tôi đứng trên cầu Sài Gòn, xuống bến xe buýt từ dưới chân cầu, tôi đi bộ lên giữa cầu. Nhìn xuống mọi thứ thật tối tăm, dòng sông oằn mình chảy, những dòng chảy tối tăm. Em đã muốn bỏ tôi mà đi một lần nữa… em đã không cần tôi nữa…
Noki “chuông” của tôi rung lên.
– Anh… h… uuu… anh… ở… đâu, đừng làm em sợ?
Trâm nói và khóc qua điện thoại.
– Quên tôi đi, đêm nay tôi sẽ là cát bụi, trở về làm cát bụi… kiếp này tôi đã trả xong nợ kiếp trước cho cô, mong là cô trân trọng những gì mình có… nếu có thể sau này hãy qua chơi với cha mẹ tôi, hãy nói với họ, tôi là tội đồ, là đứa con bất hiếu, kiếp sau tôi sẽ là trâu ngựa để trả lại cho họ.
Tôi nói tiếp, bên kia chỉ là tiếng khóc.
– Cô hãy sống cho tốt, tôi hy vọng không có tôi cô sẽ không còn bận tâm gì nữa, hãy sống cuộc sống của mình, cô đã mạnh mẽ hơn rồi… vĩnh biệt.
Tôi định cúp điện thoại, Trâm gào lên trong điện thoại.
– Anh… anh ơi! Em biết lỗi… rồi. Em biết lỗi rồi… không có anh, em sống làm sao đây? Huuu. Đừng bỏ em… anh ơi!
Tôi cúp điện thoại, rồi đứng đó…
Điện thoại lại reo lên, tôi lưỡng lự… rồi lại bắt máy…
– Anh ơi… Huuu… – Thu khóc thét lên qua điện thoại…
Thu lại nói tiếp.
– Chị Trâm, chị Trâm cắt tay rồi… chị ấy tự tử rồi… anh ơi… huuu.
Tôi tắt điện thoại, chạy như điên xuống chân cầu, tôi thấy ông xe ôm… Tôi thở không ra hơi…
Ngồi cạnh Trâm ở chợ Rẫy, cầm cánh tay em, tôi hối hận quá… hối hận… cầm cánh tay băng bó chằng chịt, tôi chảy dài hai hàng nước mắt…
Em mở mắt, nhìn tôi… tôi nhìn em…
– Chúng ta đổi chỗ rồi… tôi mỉm cười với em…
Em ra viện, với những vết thương còn chưa lên da non, sau khi truyền máu sức khỏe em đã tốt hơn.
Em lại về ở chung với tôi, em chưa nói với tôi câu nào, kể từ hôm đó…
Để em nằm lên giường, tôi sốt sắng đi giặt khăn, đưa cho em lau mặt. Em nhìn tôi, nước mắt lại rơi…
Hàng ngày, mỗi buổi sáng, đều chính tay tôi, thay băng, vệ sinh vết thương và quấn băng lại cho em. Mỗi lần như thế, em chỉ khóc… em chỉ nhìn tôi, em vẫn chưa nói với tôi gì cả…
Như mọi ngày, tôi lại vệ sinh vết thương cho em, tôi nhẹ nhàng hết mức có thể để em không bị đau. Em nhìn tôi lại tiếp tục khóc… tôi giật mình khi em bỗng nhiên nói chuyện với tôi.
– E… m…
Em lại khóc.
– Em… xin lỗi anh!
Tôi ôm em vào lòng…
– Không cần nữa, em đừng nói gì cả… cứ ở bên anh là được.
Em lại khóc càng to hơn.
– Em đã làm khổ anh nhiều quá.
Tôi lấy tay đưa lên má em, vuốt những giọt nước mắt.
– Ừ! Em đã làm khổ anh nhiều.
Dừng lại một chút, tôi lại nói.
– Sau này, em còn muốn xa anh không?
– E… m!
– Sao nào?
– Em cảm thấy, làm như vậy, anh thiệt thòi nhiều quá… em… em không mang đến được điều gì cho anh cả…
– Em ngốc quá, tâm hồn và thứ điều khiển cơ thể, sao em cứ mang chuyện đó ra để nói với anh, em trong mắt anh đâu có dơ bẩn gì? Em còn tinh khiết hơn nhiều người, thậm chí tinh khiết nhất. Nếu lúc đó, anh giành giật lấy em chỉ để giữ cái không đáng giá đó, rồi mẹ em mất đi, em mang tội bất hiếu… anh thế nào để giữ được em? Nếu có trách, chỉ trách anh vô dụng, không thể làm gì lúc đó mà thôi. Em cao quý còn không hết sao lại đổ tội lỗi lên đầu em?
Dừng lại tôi lại nói.
– Lần trước, em làm cho anh rất buồn, anh tỏ hết tấm lòng mình với em, vậy mà em vẫn vậy, em từ chối tấm lòng của anh, anh còn tưởng em có người khác không còn muốn ở bên anh nữa…
– Không! Không… cả đời này, em sẽ không có ai khác… em yêu anh!
– Em phải hứa với anh, từ nay, đừng làm vậy với anh nữa… được không?
– Vâng!
– Không tin, lần trước em cũng vậy mà đi, không tin, không tin… tôi lắc đầu.
– Không, lần này là thật, lần này là thật, xa nhau rồi em mới biết, không có anh, em không còn là em nữa.
– Ừ! Anh tin em lần nữa vậy.
– Thôi anh đói rồi đây, em làm gì cho anh ăn nhé, làm bữa ăn như hôm em ra đi ấy, rất ngon, ăn xong rồi em đi nữa không?
– Đánh chết anh… còn chọc em.
Bỗng em dừng đánh tôi, em ngồi im và nói với tôi.
– Em có chuyện muốn nói với anh.
– Ừ! Anh nghe.
– Nhưng…
– Sao?
– Anh đợi một chút.
Em chạy ra ngoài, sau đó đi vào.
– Anh chờ chút nhé!
Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả.
Nửa tiếng sau, Thu cũng đến, vali, đồ đạc lỉnh kỉnh… Nhìn cả 2 đang bưng đồ đạc vào phòng, tôi chẳng hiểu thế nào cả.
– Anh còn đứng đó, cái đồ vô tâm anh. Aa… a cái vali nặng quá.
Trâm hét lên với tôi, sực tỉnh tôi chạy ra, khiêng cái vali vào phòng, rồi tôi nhìn cả hai, chẳng hiểu.