Ký ức ngày xưa
Chương 28
6 ngày sau… ngày 8 tháng 5, em tỉnh lại…
– Hư… đau… quá…
Tôi lao đến bên em, nắm tay em, tôi khóc nhiều lắm…
– Thu à! Em tỉnh rồi… em đừng bỏ anh nha…
– Thu ơi! Đừ… ng bỏ c… hị, đừ… ng bỏ a… nh H nha. E… m, em c… ố lên huuu…
Em nhìn mọi người, ba mẹ em lao vào… Khóc… rồi ôm lấy em…
– Thu ơi! Con đừng bỏ ba mẹ nha con… Thu ơi!
– Ba mẹ… c… o… n xin… lỗi, Thu thều thào.
Quay sang tôi:
– Em… xi… n… lỗi anh… em không… đi… cùng… anh… hết cuộc đời được rồi… tha thứ… cho… em nhé.
– Không… không… em sẽ khỏe mà… em đừng nói bậy…
– Không! Em biết mà… em… em mệt lắm… em không th… ể rồi…
– Đừng Thu ơi! Đừng bỏ chị lại… chị em… mình… đã nói… sẽ sống… với anh ấy… suốt đời… mà… huu…
– Em không… được… chị ạ…
– Em đừng… nói… nữa… cố gắng… giữ sức… cho khỏe…
– Không… em phải… nói… Anh à… tha thứ… cho em… kiếp sau… em sẽ… là vợ của anh… xin lỗi… anh.
– Không! Là anh… anh vô dụng… huu… là anh… vô dụng… anh không bảo… vệ được cho em… Huu…
– Kiếp sau em sẽ… đền… đáp… Cho ah… a…
– Thu! Không, Thu ơi… xin lỗi em… anh yêu em mãi mãi…
– Em cũng… hự… yêu anh… mãi mãi…
Rồi cứ thế, em ra đi, em nhắm mắt, nhẹ nhàng ra đi, em để lại tôi, để lại ba mẹ… nụ cười còn mỉm trên môi em… nụ cười mà tôi không quên được…
Đám tang trong con đường nghèo nàn, nhà cũng nghèo nàn, em nằm đó…
Lá xanh rụng xuống, lá vàng còn trên cây.
Ai cũng chứng kiến, tôi chưa là gì, chưa làm thủ tục gì… Đeo khăn tang, tôi ngồi lên linh cữu em… Khóc, bên cạnh tôi… Trâm cũng thẫn thờ…
– Anh có lỗi… với em… Huuuu… tôi đã không còn thần sắc nữa, tôi đã…
Lúc đưa em xuống huyệt, về bên kia… sau đó tôi và Trâm ngồi đó, ngồi bên cạnh em… một đêm…
Nhiều ngày sau đó, chẳng biết là bao nhiêu ngày, tôi cũng chẳng đếm, tôi đi làm, và rồi lại ghé qua mộ Thu, ngồi đó, kể cho em nghe những chuyện đã gặp ban ngày, cười… khóc…
Dần dần, áp lực công việc cũng khiến tôi dần ít ra thăm em, hàng tháng vào ngày rằm tôi đều ra với em…
Trâm cũng trầm lặng hơn kể từ ngày ấy, tôi và Trâm quyết định đặt thêm một ảnh thờ của Thu tại một góc phòng đang ở, che màn đỏ…
Trâm đã xem Thu là người chị em cùng chia chăn sẻ gối với người đàn ông của mình, sự ra đi của Thu cũng mang lại sự hụt hẫng cho Nhung.
Cha mẹ Thu, từ ngày em ra đi cũng buồn bã hơn, thường hay khóc hơn, hai đứa em mất đi người chị, người chủ yếu cung cấp nuôi dưỡng hai đứa đi học, vui vẻ với tuổi thơ.
Một ngày, tôi trở về nơi em xảy ra tai nạn, xây một am nhỏ bên đường, để linh hồn em có trở lại hoặc lạc lối cũng có nơi trú ngụ. Tôi quay về gia đình em…
Bước vào con đường quen thuộc, những cây dừa quen thuộc của lần trước, căn nhà mang nét ảm đạm, hai đứa em phải ra đồng để cùng cha làm đồng áng, mẹ em ngồi trong nhà, sắt những đám rau cho mấy con heo mọi chạy chung quanh nhà…
– Bác ơi! Có ai ở nhà không?
Mẹ em chạy lên từ nhà sau, nhìn tôi rồi nói.
– H mới đến hả con, con đi với ai hay một mình?
– Dạ con đi một mình!
– Ừ! Vô nhà chơi con.
Bước vào nhà, những món đồ tôi mua lần trước, hình như đã vơi đi nhiều, ông bà không có nghề nghiệp, bắt cá bắt tôm qua ngày. Thu là trụ cột nay đã mất đi…
Tôi bước vào trong nhà, nhìn ảnh em trên bàn thờ, hai giọt nước mắt tôi lại rơi xuống, thắp nén nhang, ngồi xuống ghế và trầm ngâm. Mẹ em mang nước ra, nói là nước, chỉ là một ly nước lọc mới nấu, còn ấm.
– Tối nay con ở đây được không bác?
– Ủa con không phải về trển hả?
– Dạ chưa! Con tính ở lại mai con lại về.
– Ừ! Con ở chơi, bác đi nấu cơm, rồi mấy cha con tôi về ăn luôn.
– Dạ!
Tôi nhìn quanh, rồi nhìn bàn học, chất đống sách vở chồng chất để trong góc nhà, tôi thấy lạ quá, lần trước tôi về, ngăn nắp lắm, sao lại…
– Ủa sao bàn học mấy đứa sách vở lung tung vậy bác?
– À! Tụi tôi ngh… ỉ học rồi con.
– Hả? Sao lại thế? Sao lại nghỉ hả bác?
Mẹ em lại khóc…
– Huu… uu con Thu còn sống, nó làm rồi nuôi hai em tôi, giờ bác đâu có tiền mà cho tôi đi học, sống còn không đủ ăn nữa là…
Tôi im lặng, suy nghĩ…
Tôi cứ ngồi đó, mẹ em cũng đi làm việc khác mà tôi không để ý.
Tối đến, ba cha con dắt nhau về, vài lợp cá trên tay… hai đứa em có vẻ buồn, cũng có vẻ vui…
Bữa cơm dọn lên, không có nhiều, mấy con cá lúc chiều, chiên, nấu canh… rau…
– Hai đứa có muốn đi học không? Đã nghỉ lâu chưa?
– Dạ muốn! Bọn em nghỉ được hai tuần, từ sau đám ma chị đến giờ…
– Sao lại không đi học?
– Giờ nhà không còn ai, tiền đâu mà học hả anh?
– Uhm.
Tôi quay qua nhìn ba mẹ em rồi nói.
– Hai bác, con có điều muốn thưa với hai bác.
Hai người nhìn nhau, rồi lại cùng quay qua nhìn tôi.
– Ừ con nói đi!
– Như con nói lần trước trong lúc làm tang cho Thu, con tuy chưa cưới hỏi, nhưng Thu với con đã có quan hệ vợ chồng với nhau, con cũng coi Thu là vợ, nay gia đình thế này, con không đành…
Tôi lại nói tiếp.
– Con muốn lo cho hai đứa tôi học cho xong ĐH, đã lớp 10 rồi, còn 3 năm nữa thôi… bỏ thì uổng quá, rồi sau này tụi nó biết làm gì?
Hai ông bà lại nhìn nhau, ông gọi bà ra sau nhà… nói gì đó…
Tôi ngồi trong, tiếp tục ăn và hỏi han về học tập của hai đứa em, đầu năm lớp 10…
Hai ông bà quay vào… nhìn tôi, rồi lại nhìn nhau, vẫn chưa ai nói gì…
– Hai bác! Cứ coi con là người trong nhà, hai bác cứ nói đi ạ!
Ba em nói!
– Như thế này, nghe con nói, nhưng bác cũng không muốn lợi dụng vì thực chất con Thu chưa có danh phận gì, không thể bắt buộc hay yêu cầu…
– Chỉ cần hai bác đồng ý là được, con tự nguyện cả…
– Thực ra bác cũng không muốn hai đứa tôi nghỉ học… mất cả tương lai…
– Vâng!
– Như thế này, số tiền con để hai đứa tôi đi học, sau này bác sẽ trả lại cho con… được không?
– Vâng! Con cũng không ép hai bác… Bây giờ cứ để con lo cho hai em đã, chuyện đó tính lúc nào cũng được…
– Ừ đành vậy!
Rồi hai ông bà đứng dậy, cúi đầu trước tôi, tôi giật mình, bật dậy, đỡ hai ông bà rồi cũng quỳ xuống, dập đầu trả lại lễ…
– Hai bác! Đừng làm thế này…
Sáng hôm sau! Tôi đưa hai đứa đến trường, gặp GVCN, sau khi trình bày hoàn cảnh và lý do nghỉ của cả hai đứa trong thời gian qua, GVCN cũng hiểu, và hứa sẽ cố gắng giúp đỡ hai đứa có được kiến thức trong thời gian nghỉ…
Tôi về đến nhà, hai đứa đang hớn hở mặc quần áo, nhìn bộ quần áo cũ mà, vẻ mặt thật tươi…
Tôi đưa cho ông bà một ít tiền.
– Hai bác giữ lấy, mua lấy cho hai đứa tôi một ít quần áo mặc nhà, rồi may cho tụi tôi vài bộ đồ đi học… con thấy cũ hết rồi.
– Ừ! Thật cảm ơn con.
– Với lại… c… on… xin… hai ba… ác một điều nữa được… kho… ông ạ?
– Nói đi con!
– Dạ! Hai bác cho phép con gọi… là Ba… Mẹ được không ạ?
– Cái… cái này…
– Dạ không sao mà, là con muốn như vậy để mọi người thân thiết hơn, Thu là vợ con, việc con gọi cũng phải đạo mà… nhé hai bác?
– À… à… Thôi được rồi, nếu con đã có ý vậy, bác cũng không nỡ…
– Dạ! Cảm ơn “Ba Mẹ”.
Hai ông bà nhìn nhau, rồi cười…
Chiều đó, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, tôi trở về để chuẩn bị tốt cho công việc ngày mai.
Trâm vẫn ở nhà, nấu ăn cho tôi ngoài giờ học… Trâm muốn đi làm gì đó, nhưng tôi không chịu, tôi muốn em cứ học cho tốt…
Bữa ăn được dọn lên, vẫn 3 cái chén…
Tôi mệt mỏi lăn ra giường, Trâm cũng dọn dẹp đồ đạc rồi ngồi học, sau đó ôm tôi ngủ.
Tôi thấy mình tỉnh dậy, Trâm đang ngủ rất ngon… Đi xuống lấy nước uống…
Quay đầu lại, thấy Thu đứng đó, ở nơi tôi đã lấy đi sự trong trắng của em, trong góc nhà…
Em nhìn hơi buồn, vẫn mặc bộ đồ Jean áo thun mà em thường mặc, em dang hai tay… tôi lao tới, ôm lấy em.
– Em nhớ anh lắm!
– Anh cũng thế!
– Em yêu anh…
Tiếng em xa dần, tôi thấy em mở cửa đi ra…
Tôi cứ đuổi theo nhưng em dần xa lắm, tôi khóc rất nhiều, nước mắt tôi đổ rất nhiều…
– Anh! Anh đừng làm em sợ… anh ơi!
Tôi bật dậy, Trâm ngồi đó, nước mắt đầm đìa, tôi cũng vậy, mặt đã ướt…
Vậy là em về trong mơ để thăm tôi…
Một năm qua đi, hôm nay ngày 8 tháng 5, cảm xúc của tôi lại ùa về… ngày nào ở bệnh viện… chuỗi ngày ở bên mộ em…
Tôi nghỉ làm, Trâm cũng nghỉ học để ở nhà cùng nấu ăn với tôi… tôi và Trâm cùng làm một đám giỗ nho nhỏ cho Thu…
Đám giỗ chỉ có hai người… thắp nhang, khấn vái điều gì đó… Rồi tôi cùng Trâm đi theo đám người bốc mộ…
Thu có nguyện vọng trước khi ra đi là muốn chôn một năm, sau đó hỏa táng để tro cốt ở chùa… em không muốn hỏa thiêu ngay vì sợ linh hồn bị đốt nóng, không đầu thai được…
Hôm nay tôi buồn, tự nhiên mà buồn… không phải vì việc gì, tự nhiên sáng đến giờ đầu óc tôi lại tua về ngày xưa… rồi lại hai hàng nước mắt. Trâm ngồi bên tôi, ôm tay tôi, đầu đặt lên vai tôi… Cũng khóc với tôi…
– Anh có nhớ Thu không?
– Sao em hỏi vậy?
– Tuy chưa quen lâu, nhưng em nhớ Thu lắm, hai đứa em đã bàn tính nhiều thứ khi anh nằm trong bệnh viện…
– Ừ! Thôi quá khứ rồi… nhớ… chỉ vậy thôi…
Sau đó hơn 3 năm, Trâm học xong và đã xin được việc làm ngay trong công ty của tôi, tôi chính thức cưới Trâm, chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau tới tận bây giờ. Thi thoảng, tôi vẫn về quê của Thu, thăm ba má em. Dù bây giờ em đã không còn nữa, nhưng em vẫn mãi sống trong tâm trí của vợ chồng tôi.