Lạc lõng

Chương 13



Phần 13

Ánh đèn nhẹ nhàng bao quát cái không gian đầy tiếng nói cười này, tôi vẫn ngồi nhâm nhi ly rượu vang cùng với em, nhưng đôi mắt thì lại không ở đó, tôi nhìn con nhỏ vẫn ngồi mải miết với người đàn ông đó. Nhìn khoảng vài phút rồi tôi cũng lơ con nhỏ sang một bên rồi hòa vào những câu chuyện của em đang kể dở dang. Em nhìn sâu vào mắt tôi, bất chợt 2 ánh mắt chạm vào nhau nhẹ nhàng, em khẽ cười nhẹ một cái nhìn tôi.

– Nhà em ở đâu tí anh đưa cho về – tôi khẽ nói nhẹ nhàng…

– Cùng đường với anh đó – em nhìn tôi nói khẽ…

– Ừ sao anh không biết…

– Anh có bao giờ đi lại đằng đó đâu mà biết…

– Ừ vậy hả.

– Dạ…

Không hiểu tại vì sao khi tôi nói chuyện với em thì rất nhẹ nhàng, và yên bình. Chẳng phải lo lắng những âm thanh hỗn tạp sao lớp kiến dầy kia. Cả 2 đem kể cho nhau những câu chuyện tuổi học trò đem ra rồi cười phá lên, đã lâu tôi chưa được cười như vậy, chưa được trải lòng mình với một người con gái nào khác kể từ khi ngày người đàn bà đó rời xa tôi.

– À mà mai mốt anh đừng đưa em vào đây ha – em ghé sát tai tôi nói nhỏ…

– Em không thích à…

– Dạ…

Thật sự mới lúc đầu tôi không hiểu con người của em cho lắm, một con người như em thì phải hợp với những nơi sang trọng như thế này chứ, thế mà em lại nói không thích, thích đi ăn lề đường với tôi, thích đi quậy phá thật sự hết biết.

Tiếng kim đồng hồ vẫn vang lên đều đều từng giây một, dường như có mặt của em nơi đây tôi đã quên mất đi sự hiện diện của con nhỏ vẫn còn ngồi cạnh tôi cách mấy bàn. Trời cũng đã về tối, những ngọn nắng cuối cùng cũng đã dần tắt, đêm lại bao phủ mọi cảnh vật, ngoài kia dòng người dường như lại đông đúc hơn, và cũng có lẽ nó cũng giống như câu Sài Gòn không bao giờ nghỉ ngơi cả. Ngồi miêng thiêng với em mà tôi dường như đã quên mất cả thời gian, và buổi tiệc nào cũng tàn cả. Tôi khe khẽ chạm nhẹ vào tay em nói nhẹ…

– Mình về nha…

– Dạ cũng tối rồi…

Tính tiền xong xuôi tôi bước ra lấy xe cùng với em, em ngồi phía sau đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm nhẹ lấy tôi, cũng có thể cái ôm này là cuối cùng hay là mãi mãi. Những ánh đèn điện nhấp nháy vài cái rồi bừng sáng khắp mọi ngóc ngách nơi cái đất Sài Gòn này, nhưng đôi lúc những ánh đèn dù có sáng đến mấy, dù có sặc sỡ đến mấy thì cũng không thể với tới những ngóc ngách u tối của thành phố xa hoa này. Dòng người lại nối đua nhau chạy dài, những cơn gió thoang thoảng lướt nhẹ nhàng trên làn da tôi nổi cả óc cục. Những ánh mắt săm soi em, những ánh mắt thèm thuồng. Nhiều khi chở người đẹp cũng khổ trong 100% những đôi mắt nhìn thì có tới 98% là ghen ghét, ganh tị. Đó là lý do vì sao tôi chở những người con gái đẹp thì đi vào lúc tối, dù có nóng thì vẫn còn có thể kìm lại được. Chứ mà chở mấy đứa con gái đẹp ngay lúc trưa bị người ta nhìn đểu rồi cộng thêm cái nóng của buổi trưa thì dễ xảy ra án mạng lắm.

Tôi chạm nhẹ bàn tay của mình vào hai đôi bàn tay nhỏ nhắn đang chặt đó, gió hiu hắt bất chợt thổi mạnh và nhanh hơn, từng ngọn gió như muốn lột từng mảng da thịt trên tay tôi vậy. Em tựa sát đầu vào tôi, cặp ngực áp sát vào tôi, tôi lúc này cứ như bị một lực đẹp muốn nát cả lưng vậy…

– Em lạnh không…

– Dạ không…

– Vậy anh chạy nhanh nha…

– Dạ…

– Ừ ôm chặt nha không té đó…

– Dạ hihi, ôm cứng luôn rồi nè…

– Dị mà cứng gì chút nữa đi…

– Rồi – em siết mạnh vào…

– Chặt rồi đó vịnh chắt nha…

– Dạ…

Tôi nhấn ra rồi lao vút đi trong lòng người chen chút đó, phút chốc thì tôi đã chở em về tới tận nhà, luyến tuyết nhìn cái nụ cười ngây ngô dành cho tôi rồi em quay vào trong. Ngước nhìn đồng hồ thì cũng đã 8h tối, tôi nhanh tay bóp gas và vút về nhà. Không hiểu vì sao tôi lại tự động ghé lại một quán phở bên đường mua 2 phần phở, mặc dù cái bụng của tôi cứng ngắc vì bữa ăn cùng em lúc nãy, mưa phút chốc rơi lất phất xuống mặt đường lạnh te, thấy trời mưa của nhỏ nên tôi phóng xe chạy đại về nhà, nhưng đời thì không ai biết được trước cả, hậu quả là một ngày một lúc một to. Về đến nhà thì toàn thân tôi cũng đã ướt sũng. Tay run bần bật cố mở cánh cửa sắt lạnh te đứng trơ trơ dưới mưa gió bão bùng, vừa đậu chiếc xe vào nhà thì tôi đã thấy con nhỏ nằm trên cái ghế sofa tay ôm con mèo mập ú. Tay lại bấm vào cái remote tv. Tôi cũng lơ con nhỏ đó qua một bên chạy xuống bếp đặt 2 cái bọc phở to kia xuống nền rồi chạy lên lầu tấm rữa.

Bước cọc cạch xuống từng bậc thang lạnh te kia, những âm thanh là lạ vang lên từng nhịp từng nhịp một cô đơn lạnh lẽo. Tôi bước xuống nhà thì con nhỏ vẫn nằm đó tay chỉ chỏ và cứ xem như tôi không tồn tại trong cái căn nhà này…

– Tôi có mua phở, để sau bếp đó, đói thì hâm lại ăn đi – tôi nói…

Con nhỏ vẫn lặng thinh không nói gì, tôi quay bước đi xuống bếp định pha ly cà phê nóng uống cho đỡ lạnh. Nhưng tôi dường như không cần phải pha cái thứ chất lỏng màu đen đó nữa. Vì bây giờ trên bàn đang có một ly nước gừng vẫn đang bóc khối nghi ngút…

– Ly này của ai thế – tôi nói vọng ra…

– Ai cần thì của người đó – con nhỏ nói vọng lại…

Cũng biết thân biết phận đó chứ, tôi ôm ly nước gừng nốc một hơi phê tê cả người rồi quay lên phòng khách…

– Đưa mượn cái remote coi – tôi nói…

Bịch – con nhỏ thấy cái remote tôi cái bốp…

– Thái độ gì đây…

– Gì là gì…

– Ừ…

– Ừ…

Cả hai im lặng chỉ còn tiếng của ông phóng viên đang nói í é trên màn hình và tường thuật về tình hình thế giới…

– Đi ăn với gái vui nhỉ – con nhỏ nói…

– Gái gì? – Tôi hỏi…

– Tự hiểu đi…

– Ừ ok – tôi nói lạnh ngắt…

Tôi bỏ mặc con nhỏ rồi quay lên phía trên phòng, dường như tôi với nhỏ bây giờ khá lạnh nhạt thì phải hoặc là cũng do tôi tự phức tạp hóa vấn đề lên thôi. Từ khi con nhỏ ở đây thì đã là vậy rồi còn gì, có lẽ chính tôi mới là con người thay đổi.

Mưa một lúc một nặng hạt, mưa rơi tí tách ngoài hiên, bầu trời lại trở thành cái màu xám xịt của chính bản chất của nó. Một giọt nước mưa lăn dài trên ô cửa kính, bàn tay tôi gõ lọc cọc trên cái bàn phím máu trắng đã trở thành màu vàng nhạt theo thời gian kia…

Cả cái đầu tôi nặng trịch nhức ê ẩm, cả cơ thể không còn một chút sức lực nào cả, hai bên tai cứ lùng bùng liên tục, cố gượng đưa cái bàn tay của mình đặt lên chán thì một cái cảm giác nóng hừng hực lan tỏa khắp cả bàn tay chai sạn của tôi.

Chết mẹ sốt rồi, tôi bắt đầu mê sản những thứ tạp nhanh bắt đầu cứ dần dần hiện qua những ký ức của tôi…

– Xuống đưa tôi đi học coi – một âm thanh vọng lên…

Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lac-long/

– Ê có nghe không đó – âm thanh này lại vang lên một lần nữa…

Cọc cọc cọc… những thứ âm thanh xa lạ lại vang lên, tôi vẫn cứ nằm bệt trên giường mồ hôi nhễ nhại, nóng rồi lạnh lạnh rồi nóng 2 cái cảm giác đó bấu víu lấy tôi…

– Mở cửa coi chết rồi hả – một tiếng hét vang lên…

Bây giờ tôi cũng đã biết được cái giọng đó là của con nhỏ, tôi phải đưa con nhỏ đi học, đó là nhiệm vụ thường ngày của tôi…

Cổ lê lết đôi chân nặng trĩu của mình lại cánh cửa, cả cơ thể lấm tấm mồ hôi. Tôi đặt cánh tay khô ráp vì mất nước của mình…

Cạch… tôi vặn cái ổ khóa vang lên…

– Gì thế – tôi gượng nói…

– Bị gì vậy…

Bịch… tôi ngã chúi xuống mặt đất và đôi mắt từ từ khép lại, một cảm tối bao lấy tôi…

– Anh bị gì vậy – một âm thanh vang lên…

– Đừng làm em sợ mà…

Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lac-long/

Cả không gian mờ dần mờ dần trong phút chốc, hai tai tôi ù đi không nghe thấy gì cả. Những âm thanh còn lại cũng dần dần dần nhỏ lại, tiếng hú của chiếc xe cứu thương dần dần vang lên vọng ngoài kia căn nhà, những âm thanh hối hả của bước chân lạch cạch trên nền nhà. Nước mắt tôi nhoà đi khi thấy gương mặt của anh nhợt nhạt, từng giọt nước mắt lại rơi lăn dài trên má tôi, nước má phút chốc nhẹ nhàng nhiễu từng giọt trải dài xuống gương mặt nhợt nhạt đó. Tiếng xe cứu thương dừng lại trước cửa nhà, tôi nhanh chân chạy nhanh ra cửa với gương mặt bị lem luốc vì nước mắt, tôi vừa chạy vừa quẹt đi nước mắt trên gương mặt mình rồi chạy nhanh ra mở cổng.

– Anh ơi nhanh lên anh ơi… – tôi như khóc điếng trước mặt của họ…

– Ở đâu – người đó hỏi…

– Đằng này anh – tôi kéo lấy tay áo họ chạy lên…

Từng bước chân hối hả nối đuôi nhau không nghĩ, cả gương mặt của họ nhăn đi vì lo lắng và căng thẳng, phía sau tôi là 2 người đàn ông với gương mặt căng thẳng thay phiên nhau cầm cái băng ca màu trắng. Họ ngồi xuống nhìn anh 1 phút rồi nhất nhẹ người anh lên trên cái băng ca màu trắng tinh khiết đó, tôi lập cập đứng nép sát vào tường run rẩy nhìn họ đưa anh đi, tôi chạy theo, nước mắt cứ như một thứ gì đó nó cứ tuôn, tuôn ra không ngừng nghĩ từ 2 khóe mắt của tôi, gương mặt tôi bây giờ nếu người khác nhìn vào thì nói rằng tôi chẳng khác nào là con điên cả. Cả gương mặt lem luốc vì nước mắt, đầu tóc rối bù, cả người như bệt ra vì sợ hãi. Tôi ngồi bên cạnh anh trên chiếc xe cứu thương đang chạy tốc thành, tiếng hú đặc trưng của chiếc xe cứu thương khiến người ta phải não lòng. Tôi nắm chặt tay anh, một cảm giác chai sần chạm vào tôi, tôi nắm chặt không dám buông lỏng tay anh khỏi mình dù chỉ là một phút nào cả. Tay anh nó thật to và ấm áp làm sao, tôi đặt tay anh vào cái má lem luốc vì nước mắt của mình lẩm bẩm…

– Anh đừng có sao nha, anh không được có sao hết – tôi siết chặt tay anh vào mình…

Có lẽ từ cái ngày định mệnh khốn nạn thì đã không mang anh và tôi gặp nhau, và thật sự thì tôi cảm ơn cái ngày khốn nạn đó rất nhiều, nó cho tôi được gặp anh, người đàn ông đầu tiên cho tôi được cái thứ mà người ta gọi là hạnh phúc, gọi là ấm áp. Tất cả những thằng đàn ông lúc trước đến với tôi thì cũng chỉ là những thằng khốn nạn và đồi bại, tất cả đến với tôi cũng chỉ vì cái cơ thể này, chỉ vì cái khe hẹp ở giữa hai chân tôi, và nhất là cái sự trinh trắng này. Nhưng bây giờ thì tôi cũng chẳng còn gì cả, cái sự trong trắng đó đã thuộc về anh rồi, và cả trái tim này nó cũng thuộc về anh rồi còn đâu. Tôi biết anh cũng có một chút gì đó là tình cảm với tôi, nhưng tại anh không chịu nói ra thôi. Tôi biết là anh quan tâm tôi nhiều lắm, tôi biết điều đó mà. Nhưng tôi hỏi thì anh lại không chịu nhận, anh lạnh lùng với em biết không, nhưng em biết trong cái lạnh lùng đó của anh là sự bao la của tình yêu thương ấm áp. Anh à em yêu, em yêu anh nhiều lắm anh à…

Kít… chiếc xe bất chợt thắng lại, tôi đưa mắt nhìn ra sau cái lớp kính dày đó, thì ra xe đã đến bệnh viện, cánh cửa phút chốc mở toan ra, người ta đưa anh chạy vào phía trong. Tôi chạy theo tay tôi vẫn nắm chặt lấy bàn tay chai sần của anh, người ta đưa anh vào phía trong căn phòng đưa che bằng lớp vải màu xanh bích bùng…

– Em ngồi ngoài đi, không vào được đâu – chị y tá cản tôi lại…

– Ảnh có sao không chị – tôi như muốn vỡ oà ra…

– Không sao đâu em, em đi làm thủ tục đi – chị trấn an tôi…

– Dạ vâng…

Sau khi làm xong thủ tục tôi ngồi bẹp trên hàng ghế chờ đợi, tích tắc tích tắc thời gian vẫn vang lên đều đều từng giây một, cứ mỗi giây trôi qua là lòng tôi một lúc một nặng hơn. Cả tai tôi như ù đi vì đau đớn, bất chợt tiếng điện thoại vang lên làm tôi giật mình…

– A lô mày đang ở đâu vậy sao không đi học – nhà con Trinh…

– Trinh ơi mày lại bệnh viện với tao đi, tao sợ quá – tôi lấp bấp…

– Mày đang ở đâu, mà có chuyện gì vậy – nó hỏi…

– Tao đang ở bệnh viện xxx. Anh Minh vào bệnh viện rồi… – từng câu nói ra làm tôi như rụng rời ra…

– Cái gì… mày ngồi ở ó yk, tao qua liền…

Nó cúp máy xong, giờ chỉ còn tôi đang ngồi bệt trên cái ghế mũ, từng dòng người đi qua đi lại não nề gương mặt ai cũng đang hiện một sự buồn bã trên từng gương mặt.

– Anh Minh sao rồi – nó chạy lật đật với gương mặt hớt hãi…

– Tao cũng không biết nữa, ảnh vẫn còn ở trỏng – tôi nói…

– Ảnh bị sao vậy – nó hỏi…

– Ảnh bị sốt rồi ngất luôn – tôi nói lắp bắp…

– Ừ đừng lo quá, ảnh không sao đâu – nó nắm lấy tai tôi an ủi…

Vài phút sau trôi qua trong lặng lẽ…

Cánh cửa bắt đầu hé mỡ, tôi và nó chạy ngay tới chỗ người bác sĩ vừa bước ra.

– Ảnh có sao không hả bác sĩ – tôi lấp bấp…

– Không sao đâu, chắc là tại bị mắc mưa tối qua nên bị sốt giờ thì không sao rồi…

– Dạ vâng cảm ơn bác sĩ – tôi thở phào nhẹ nhõm…

Người ta chuyển anh sang một căn phòng khác, anh nằm đó lặng thinh không nói gì, hai ánh mắt khép lại, đôi tay chai sần đặt nhẹ dưới giường, tôi ngồi cạnh bên nắm chặt lấy tay anh im lặng, nó thì vẫn người đó nhìn tôi cười khì, bất chợt nó nói…

– Làm gì mà nắm tay người ta hoài thế…

– Thích thì nắm không được à – tôi nói vọng lại…

– Ừ ừ… dạ chị muốn làm gì cũng được – nó cười khì…

Còn tôi thì hai cái má ửng hồng lên, tim tôi đập nhanh hơn khi bị người khác bắt gặp tôi nắm lấy đôi bàn tay chai sần của anh, ấm quá, tay anh ấm quá. Tôi một lúc nắm chặt hơn mặc cho thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi ngoài kia, những vệt nắng giữa trưa tạc qua cánh cửa phòng hắc xuống mặt đất, gió từ mấy cánh quạt trên trần nhà vẫn thổi nhẹ nhàng trong phòng.

– Mày ngồi đó đi, tao đi mua gì ăn – nó nói…

– Ừm – tôi nói…

– À mà mày ăn gì – nó hỏi tiếp…

– Gì cũng được – tôi nói vọng lại…

– Chà chà… vì ảnh mà thất thần vậy sao – nó cười khì…

– Kệ tao đi đi mày – tôi nói…

– Ừm tao đi à…

Nó đi rồi, căn phòng giờ chỉ còn tôi ngồi cạnh anh, anh vẫn nằm lim dim trong giấc ngủ, bất chợt có một giọt mồ hôi lăn trên trán anh, tôi nhanh tay lấy một tấm khăn giấy lau đi giọt mồ hôi đó như một thói quen đã lâu. Tiếng xì xà xì xầm vang lên nhỏ ngoài cánh cửa kia, tôi cũng mặc qua những thứ nhỏ nhặt đó mà nhìn anh, tôi nhìn sâu vào cái gương mặt đó, bỗng dưng tôi khom người nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi khô nứt nẻ của anh, khi vỡ lờ tôi nhận ra thì mọi chuyện cũng đã rồi.

– Trời ơi, coi kìa, hun trộm kìa – một tiếng nói vọng lên khiến tôi giật mình quay lại…

Thì ra là con nhỏ Trinh, tay nó sách nguyên bọc cơm chà bá trố mắt nhìn tôi, nó đưa tay quẹt lên trán rồi cười khanh khách…

– Coi kìa, lợi dụng ảnh lúc ngủ hun trộm hé, cái con quỷ này – nó nói…

– Tao đâu có đâu – tôi trối…

– Còn nói dối tao nữa hả, ngay trước mắt luôn…

– Mày nhìn nhầm rồi.

– Vậy nãy mày làm gì vậy – nói xoe tròn đôi mắt nhìn tôi…

– Tao… tao… tao… – tôi ấp úng…

– Tao hun ảnh phải vậy hông haha – nó cười…

– Cái đầu mày…

– Hun thì hun đi, tao đâu có nói gì đâu – nó cười khì…

– Ừm tao hun đó…

– Haha mới dụ một chút là nhận luôn – nó cười lớn…

– Mày… mày… – tôi cứng họng…

– Hihi ăn cơm nè mày – nó nói…

– Hông ăn mày…

– Ăn đi, đùa chút giận rồi…

– Hông…

– Hông ăn, vậy chừng nào ảnh tĩnh tao méc à – nó chống nạnh…

– Thôi thôi, tao ăn mà – tôi năn nỉ…

– Ừm vậy thì tốt ăn đi mày – nó đẩy hộp cơm sang tôi…

Ngoài kia dòng người vẫn hối hả như cái bản chất của nó, còn phía trong căn phòng bệnh viện này dường như có cái thứ gì đó đang lớn dần…

Chương trước Chương tiếp
Loading...