Làng chài
Chương 4
Thoăn thoắt bước chân theo mẹ trên con đường ra bến đón tàu về trong cái ánh sáng trăng vẫn còn nhờ nhợ chiếu xuống. Gió biển thốc vào mặt khiến trinh co ro dù dậy sớm đón tàu kiểu này không phải lần đầu. Kéo chiếc áo công nhân sờn rách mà ngày xưa bố xin được của mấy chú công nhân sát vào người hơn, Trinh đã thấy thấp thoáng bóng người lô nhô phía bến tàu, chắc là gia đình của mấy người chung tiền đóng tàu với bố. Tiếng mẹ Trinh giục gấp gáp hơn…
– Nhanh chân lên xem nào! Người nhà chú Thắng chú Long ra cả rồi đấy! Chỉ ăn với ngủ thôi.
Trinh dạ nhẹ một tiếng, xốc cái thúng cắp ngang lưng cho thăng bằng hơn rồi rảo bước chạy theo mẹ cho kịp. Cái bến tàu trở nên chật chội hơn khi Trinh và mẹ chen vào đám đông toàn người quen trong xóm. Tiếng chào hỏi, phỏng đoán về lượng cá, giở tàu về rộ lên làm cái bến thường hoang vắng vào những đêm khuya nhộn nhịp hẳn lên. Xa xa phía bãi cát ngoài bến Trinh thấy lờ mờ chiếc xe hàng loại nhỏ trùm bạt của đám thương lái vẫn hay lấy hàng từ tàu bố Trinh.
Trời sáng hơn, tầm nhìn về phía chân trời của Trinh được cải thiện dần, sau một hồi căng mắt ra ngoài khơi Trinh đã thấy cái đốm đen nho nhỏ chậm rãi tiến về bờ. Mọi người trên bến xôn xao chỉ về cái đốm đen ngày một lớn “Kia rồi”, “Về rồi kìa”, “Muộn thế”… Chẳng bao lâu chiếc tàu của bố đã hiện rõ mồn một trước mắt trinh, màu sơn xanh sơn trên thân tàu có vài chỗ tróc không chệch đi đâu được, phần đáy tàu màu đỏ xỉn xỉn chìm nổi dưới nước đầy hà bám. Dáng bố Trinh cao lớn nhưng gầy đét và đen nhẻm đứng đầu mũi tàu đưa tay vẫy. Đôi mắt bố vẫn sáng như ánh sao mai buổi sớm dù gò má hốc hác, râu tóc rối bù, “Chắc bố phải tiết kiệm nước ngọt lắm đây” Trinh thầm nghĩ. Đang định nhảy lên cái cầu gỗ vừa được bố kê từ tàu vào thành bến để ôm lấy bố sau gần tháng xa cách nhưng giọng mẹ Trinh đã réo rắt vang lên:
– Con Trinh đâu rồi còn đứng đấy làm gì? Mang thúng lên đây xem nào! Cứ như người mất hồn thế.
Như sực tỉnh Trinh hớt hải bê vội mấy cái thúng chạy theo mẹ lên tàu, mùi cá tanh nồng xộc từ khoang chứa cộng với gương mặt hớn hở của mẹ và mọi người làm Trinh biết đây là một chuyến bội thu. Mặc cho con thuyền vẫn tròng trành bởi gió và sóng biển Trinh xắn tay xông vào chỗ mẹ cùng mọi người để đỡ cá từ khoang lên. Từng đợt hải sản dính đấy muối trắng được bàn tay khẳng khiu đầy sức mạnh của bố đưa lên, Trinh nở nụ cười tươi rói đón cá, mực, tôm, ghẹ, cua… chuyển vào thúng phân loại. Những hàng tươi ngon được giá mẹ Trinh cân đo cẩn thận rồi chuyển cho đám thương lái đang túc trực dưới bến, cuốn vở cũ quăn tít ẩm ướt được Trinh lấy ra kê lên đùi ghi chép cẩn thận để không lãng phí bất kỳ một giọt mồ hôi nào của bố đổ ra biển. Chẳng bao lâu tiếng cười đùa vui vẻ bởi một chuyến tàu bội thu đã lặng dần xuống nhường chỗ cho lời rầm rì tính toán của các bà vợ, rồi thì những đồng tiền xanh đỏ trao vội cho nhau trong đôi mắt lấp lánh niềm vui.
Mẹ Trinh vui như tết cười nói liên tục chỉ tay vào những thúng hải sản không đạt được độ tươi ngon cần thiết bị bỏ lại bởi đám thương lái:
– Mọi người chia nhau nốt chỗ này lên chợ bán hoặc về nhà liên hoan cũng được, chuyến này tính ra mỗi nhà được 5 triệu rồi(một số tiền khá lớn khi mà hồi ấy vàng chỉ có 300k/chỉ)
Tất nhiên là mẹ Trinh chỉ để lại một phần nhỏ cho Trinh mang về còn đâu thì gánh hai thúng nặng trĩu tôm cá cất bước về phía chợ với hy vọng kiếm thêm đồng nào hay đồng đấy dù bố đã lên tiếng cản:
– Thôi cái đấy bán rẻ lại cho mấy chị em chạy chợ trong làng để họ hưởng chút lộc biển đi bà.
Nhưng mẹ vẫn bước chân đều chỉ để lại câu nói ngược gió biển:
– Bán rẻ rồi thì ai bán rẻ cho vợ ông ở nhà! Ông có chạy chợ đâu mà biết! 2 bố con về trước đi trưa tôi về sau.
Lúc này bố mới quay sang nhìn đứa con gái đầu lòng của mình, đưa đôi bàn tay đầy những vết chai sạn và xước sát bởi lưới cọ khi kéo vuốt lên mái tóc của Trinh.
– Về thôi con! Bố dấu mấy con ghẹ trong kia rồi! Về luộc cho các em ăn và phần mẹ một con!
Trinh cười hạnh phúc nhìn bố đang nháy đôi mắt đầy hàm ý:
– Đúng là chỉ có bố hiểu mẹ thôi! Bố về tắm rửa đi hôi lắm rồi đấy…
Nói xong Trinh chạy vào buồng lái tìm đến góc buồng quen thuộc lấy mấy con ghẹ được bố buộc cẩn thận rồi chạy xuống tàu đuổi theo cái dáng lênh khênh của bố trong ánh bình minh đang le lói phía chân trời.
Bên bố Trinh chả còn tí già dặn nào, Trinh lại trở thành cô bé 14 tuổi ngây thơ, tung tăng bên cạnh bố cười nói. Trinh níu lấy tay bố khoe những chuyện ở nhà, khoe chán Trinh lại háo hức nghe bố kể về những kỳ thú ngoài khơi, kể về những đêm lạnh giá chỉ biết tu những hụm mắm cốt(loại mắm nguyên chất nồng độ đạm cao giúp người ta xua đi cái lạnh ngoài biển), những buổi trưa nắng chói chang oi bức mà không dám nhảy xuống biển vì nước biển cũng sôi sùng sục dưới ánh mặt trời như thiêu đốt. Trinh cứ thế vừa nghe vừa bám vào cánh tay gầy guộc đen nhẻm của bố dù mùi tanh cá và mùi mồ hôi bốc ra liên tục. Giọng Trinh khi thì hớn hở “Thế ạ”, “Ồ”, “Hay thế”… theo những lời kể thú vị của bố, cũng có lúc im thin thít rồi nắm chặt lấy tay bố bởi thương cảm trước những vất vả bố phải chịu. Hai cái bóng 1 cao một thấp nói cười không ngớt bên nhau chẳng mấy chốc đã đến cổng ngôi nhà quen thuộc.
Trinh chạy vụt lên đẩy cánh cổng lao vào nhà kêu lên “Dậy đi! Dậy đi! Bố về rồi” rồi nhào vào giường cù nách thằng em bé bỏng vẫn còn say giấc. Hai đứa tỉnh dậy dụi mắt ngỡ ngàng nhìn Trinh như quái vật dường như chúng không nhận ra bà chị khó tính hàng ngày nữa. Nhưng ánh mắt hai đứa chẳng nhìn Trinh được lâu khi cái bóng bố bước vào kèm cái giọng khàn khàn:
– Chích Chòe của bố đâu rồi! Không dậy đón bố ah?
Chích Chòe bật ra khỏi chăn như một con sóc nhỏ lao vào lòng bố:
– Bố! Bố đây rồi! Sao bố đi lâu thế! Bố mang gì về cho con không!
Ôm chặt thằng con trai duy nhất của mình vào lòng, bố cà những sợi râu lởm chởm vào mặt vào cổ làm thằng bé ré lên cười liên tục vì buồn.
– Bố đi làm để Chích Chòe có quần áo mới! Có tiền đi học mà! Thế Chích Chòe ở nhà có ngoan không mà đòi quà!
Đôi mắt Chích Chòe hơi lấm lét nhìn Trinh như sợ bị Trinh mach tội một vài giây rồi cũng hớn hở đáp:
– Con ngoan lắm ạ! Con viết được hết bảng chữ cái rồi! Chị Trinh đang dạy con viết số nữa. Bố ra đây con viết cho mà xem.
Nói chưa dứt Chích Chòe đã vội nhào người chạy ra bàn học định lấy bút vở để khoe bố, nhưng bố đã níu nó lại cắp lấy hai bên nách và tung lên hạ xuống đầy phấn khích trong tiếng cười nắc nẻ của Chích Chòe. Đùa chán với thằng con cưng bố ngồi vào bàn rít một điếu thuốc lào và lấy trong túi ra những con ốc biển rõ to…
– Đây quà của mấy đứa đây! Có cái này nghe sóng biển quanh năm nhé! Thích chưa…
Những con ốc biển hồng hào đầy gai nhọn đã được bố dũa cẩn thận để không làm bị thương khi nghịch chuyển đến tay 3 chị em trong đôi mắt háo hức. Vậy là Trinh lại có thêm một con ốc trong bộ sưu tập vỏ ốc của mình, Ngọc thì úp ngay con ốc biển vào tai để nghe những tiếng rì rào như sóng vỗ. Còn ông kễnh con Chích Chòe thì cho ngay mấy viên bi sắt vào lắc lắc ra chiều thích thú lắm.
Để kệ ba chị em mân mê mấy con ốc biển, bố vào phòng lấy đồ rồi ra giếng tắm, tiếng dội nước ào ào liên tục hơn 10′ thể hiện rõ khát khao được tắm nước ngọt của bố lớn đến thế nào. Tắm xong, bố chọn bộ đồ tươm tất nhất mặc vào rồi lên nhà hắng giọng:
– Nào giờ chị Trinh ở nhà luộc ghẹ, để bố đưa Ngọc với Chích Chòe lên chợ huyện sắm sửa cho năm học mới nào.
Ngọc reo lên nho nhỏ vì vui sướng còn Chích Chòe thì khỏi nói nó nhảy cẫng lên lao vào bố như lao vào ông bụt nào đấy trong chuyện cổ tích gào thét:
– Bố tuyệt vời! Đi luôn thôi bố! Đi luôn nào?
Những ngày bố ở nhà thật là vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ không cằn nhằn chì chiết gì Trinh, Chích Chòe thì ngoan ngoãn vui vẻ, Ngọc bớt trốn đi chơi với bọn con trai trong xóm ở nhà ôn bài. Trinh cũng có thời gian kèm cặp các em và chuẩn bị cho năm học mới của minh. Bố sắm cho Chích Chòe chiếc cặp sách mới tinh, may cho Trinh và Ngọc bộ quần áo cho ngày khai giảng. Thằng em Trinh thì sáng nào dậy cũng khoác ngay cái cặp xanh đỏ lên vai ra vẻ là đi học khiến cả nhà cười ầm ĩ, còn Trinh cũng đôi khi lén chạy vào gian trong ướm thử chiếc áo mới trắng tinh lên người với niềm hãnh diện nho nhỏ. Rồi những ngày vui vẻ cũng dần qua, một buổi trưa đang rửa bát ngoài sân giếng Trinh nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện trên nhà vọng ra…
– Sáng mai tôi lại đi với các chú ấy! Tàu thuyền đã chuẩn bị xong hết rồi…
Giọng mẹ hơi trùng xuống đáp lại:
– Sao vội thế! Để 1, 2 hôm nữa hãy đi không được ah! Ông mới về có 1 tuần thôi mà…
Bố cười nhẹ tiếp lời:
– Giờ đang trời yên biển lặng mình phải tận dụng thời gian chứ tháng nữa là mùa bão chẳng biết có ra khơi được không mà đi.
Mẹ im lặng một lúc rồi cũng đồng tình:
– Uhh! Ông nói cũng phải! Thế để tôi bảo cái Trinh tối làm cơm nắm muối vừng để ông đi, chăn chiên thì mới mua rồi chỉ còn mắm cốt lát tôi sang nhà chị Hạnh lấy cho.
– Vậy mẹ con bà chuẩn bị đi! Tôi chạy lên chợ mua thêm ít lưỡi câu và đất đèn không thiếu! Muối thì chú Long chuẩn bị hết rồi bà không phải lo nữa!
Dứt lời Trinh thấy bóng bố ra khỏi nhà lấy chiếc xe đạp đi về hướng chợ huyện.
Sáng hôm sau cả nhà ra bến tiễn bố cùng các chú đi cùng, người tiễn cũng đông chẳng kém gì số người đón chỉ có điều là thiếu đi sự nhộn nhịp, háo hức. Những ánh mắt bịn rịn, những lời chúc may mắn, động viên thốt ra trong cái giọng buồn buồn làm không khí nơi bến tàu trùng hẳn xuống. Chỉ đến khi bố cất giọng pha trò “Các bà muốn chúng tôi đánh cá hay cá đánh chúng tôi đây mà sưng mặt lên thế! Vui vẻ lên xem nào” thì không khí mới giãn ra để tiếng cười nói xuất hiện xua đi nét rầu rĩ trên từng gương mặt. Trinh cũng tỏ ra người lớn khi lên tiếng chúc bố thượng lộ bình an rồi vẫy tay cùng mọi người trên bến khi chiếc tàu mang theo khát vọng của bao người dần dần rời bến.
Tàu khuất xa nơi đường chân trời ai lại về nhà nấy để tiếp tục một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác. Tay dắt Chích Chòe và bước chân theo mẹ về nhà Trinh tự dưng thấy trống trải và buồn bã vô cùng, sao 1 tuần trôi đi nhanh thế Trinh chỉ ước là tôm cá tự bò vào nhà để bố suốt ngày cười đùa với Trinh và các em, để Trinh được sống đúng với cái tuổi của mình. Đang mải nghĩ thì Chích Chòe giật tay Trinh chỉ về phía bãi biển gần bờ…
– Chị Trinh người ta làm gì thế kia?
Trinh phóng đôi mắt theo tầm tay của nó, nơi ngón tay Chích Chòe chỉ có mấy người đang hì hục đào những hố trên bãi biển.
– Ah người ta lấy cát biển để xây nhà! Nhà mình cũng xây bằng cát biển đấy!
Chích Chòe tròn xoe mắt:
– Ơ Thế hả chị! Thế mà chả ai bảo em cả.
Trinh xoa đầu em cười không đáp, sợ trả lời nó lại hỏi thêm thì mệt rồi thầm nghĩ “Vậy là làng chài bé nhỏ lại thêm nhà mới rồi!”
Bố đi biển, cuộc sống lại trở về quen thuộc như những ngày vắng bố, mẹ lại chạy chợ vào những buổi sáng sớm, Trinh trở lại cái dáng vẻ bà già để đôn đúc quán xuyến 2 đứa em thay mẹ và bố. Những ngày nhớ bố rồi cũng lùi xa để nhường chỗ cho lo toan đời thường.
Một buổi sáng Trinh dậy sớm ra biển để kiếm ít mỏ quạ và ngao về nấu cháo cho Ngọc, hôm trước nó đi dặm bề bề bị con vật đầy ngạnh cứng trên thây ấy đâm vào bàn chân. Tối qua sưng to và sốt làm mẹ phải tất tả đi mua thuốc uống và rắc kháng sinh lên vết thương. Hôm nay nó đã đỡ hơn nên Trinh nấu cháo để nó ăn bồi bổ. Sọ Chích Chòe ở nhà nghịch ngợm trêu Ngọc nên Trinh cũng cho nó theo ra. Tìm đến bãi đá quen thuộc đề cào những con mỏ quạ dính đầy bùn Trinh dặn Chích Chòe…
– Chích Chòe ở trên bãi viết chữ nhé! Đừng cậy biết bơi mà chạy ra ngoài biển chị mắng đấy!
Chích Chòe nhăn cái mặt đáp lời Trinh:
– Vâng nhưng chị phải vào nhanh đấy! Em ứ chờ lâu đâu!
Trinh gật đầu dặn e thêm vài câu nữa rồi bước chân thoăn thoắt tiến vào bãi đá. Mải mê cào thật nhanh những con mỏ quạ để về nấu cháo cho em, Trinh quên béng thằng em cho đến khi nó gào réo sau lưng…
– Chị Trinh ơi! E viết nhiều lắm rồi! Mỏi tay không viết nữa đâu! Cho em lội nước 1 tí nhé! E chỉ lội gần bờ thôi!
Quẹt những giọt mồ hôi đang lăn trên trán Trinh quay vào phía bờ nói thật to:
– Uhh được rồi! Nhưng chỉ chạy dọc bờ thôi nhé! Ra xa ướt áo chị đuổi về đấy!
Tiếng Chích Chòe “vâng ạ” làm Trinh yên tâm cào tiếp, cào được thêm vài phút Trinh quay lại để ngó em xem có chắc chắn là nó chạy dọc bờ không bơi ra xa nhưng cả bãi biển vắng lặng như tờ, không một bóng người nào cả, chỉ có tiếng sóng biển vẫn đang rì rào vỗ nhè nhẹ vào bờ cát…