Làng chài

Chương 5



Phần 5

Hơi giật mình Trinh vội vã cất tiếng gọi thật to “Chích Chòe”, “Dũng ơi!” Tiếng gọi của Trinh chẳng hề có lời nào đáp lại, chỉ có tiếng sóng vô cảm nuốt dần lấy những câu gọi em của Trinh. Bỏ chiếc cào vào rá Trinh chạy ngay về phía bờ cát “Thằng này hư thế! Chắc là bỏ vào xóm chơi rồi! Không thèm bảo mình” trinh thầm nghĩ. Nhìn lên bờ cát trắng quen thuộc còn vương vài nét chữ nguệch ngoạc của Chích Chòe, Trinh cố tìm lấy dấu chân của em hy vọng nó cho Trinh biết hướng chạy vào xóm của Chích Chòe. Nhưng chỉ có những dấu chân nhỏ xíu quen thuộc hướng về phía biển chằng còn vết nào đi vào bờ cả, ánh mắt trinh từ nôn nóng chuyển qua hoảng sợ, chiếc rá rơi xuống bờ cát không một tiếng động, những con mỏ quạ còn dính bùn tanh vương vãi ra quanh chỗ Trinh đứng. Trinh gào tên em lạc giọng, rồi lao xuống biển, sải chân Trinh muốn căng ra hết cỡ dù con nước biển đang lên như muốn đùa cợt níu chân Trinh lại. Tiếng gọi em thảm thiết rồi lạc đi, Trinh sải tay bơi ra thật xa lặn những hơi thật dài căng con mắt dỏ au vì nước biển và nước mắt tìm em. Càng cố bơi, cố lặn Trinh càng đuối dần, vài ngụm nước biển mặn chát xộc vào cổ vào họng làm đôi mắt Trinh mờ đi, cái dạ dày từ sáng chưa ăn gì không tiếp được sức cho Trinh nữa, sải tay Trinh cào mỏ quả từ sáng vùng vẫy yếu dần trong những ngọn sóng ngược chiều bơi đập vào. Trinh chìm dần xuống với sự tuyệt vọng, cái miệng mỗi khi trồi lên hớp được tí không khí nào lại sặc sụa gọi em trong tiếng nức nở.

Nhưng Trinh quyết không từ bỏ, sức mạnh không biết từ đâu kéo đến khiến Trinh nín thở bơi một mạch vào bờ, lảo đảo bước trên bờ cát rồi trinh chạy, dáng chạy xiêu vẹo như muốn ngã bất kỳ lúc nào thẳng về làng chài. Cái miệng tưởng như đã không thể nói được hướng vào những mái nhà quen thuộc trong làng gào lên “Ai cứu em cháu với! Cứu với!” Rồi cái bóng xiêu vẹo ấy ngã vật xuống trên con đường đầy sỏi. Những tiếng người lớn bé xôn xao, tiếng chân chạy huỳnh huỵch, tiếng hô hoán lớn dần lên hướng về bờ biển. Một người đàn ông to lớn đỡ Trinh dậy, khuôn mặt Trinh giờ đã trắng bệch vì mất sức và ngấm nước. Trinh run run chỉ tay ra bãi biển “Em cháu… e… m ch… áu, cứ… u”, có lẽ chỉ có thế là đủ với người dân làng chài đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ tai nạn kiểu như thế. Họ huy động nhau tìm kiếm, những chiếc thuyền câu nhỏ được giăng lưới phía ngoài xa đề phòng em Trinh bị sóng cuốn ra xa. Trinh chạy dọc bờ nhìn ngóng từng chú, từng bác, từng anh với niềm hy vọng khôn cùng. Chỉ một tiếng nói hơi to một chút của những người đang đào xới biển tìm Chích Chòe cũng khiến Trinh giật mình dõi mắt về đấy. Gần một tiếng tìm kiếm trong những con sóng đang ngày một to hơn vì nước biển đang lên, những người Trinh đặt hy vọng cũng chán nản lắc đầu dần, họ đã cất bước vào bờ với cái lắc đầu ngao ngán, có vài người đã hướng ra ngoài xa cất giọng:

– Chăng thêm lưới ngoài đấy đi! Chỉ sợ sóng đánh ra ngoài đấy rồi!

Người ta không dám nhắc đến chữ “xác” để Trinh khỏi đau lòng nhưng Trinh vẫn biết là họ đang dừng lại dần, Trinh tuyệt vọng gào thét với từng người đi vào:

– Không! Cháu xin chú! Xin bác! Quay lại đi! Chích Chòe là niềm hy vọng của bố cháu, của cả nhà cháu! Cháu xin mọi người! Đừng vào bờ! Cháu xin…

Trinh không nói ra được lời nữa, những câu sau chỉ là tiếng thều thào, đôi chân Trinh toét máu vì bị xẻ ra bởi những con hà, những mảnh đá nhọn mà Trinh chạy qua trong lúc tìm em. Hai cái đầu gối quỳ ngập trong nước biển hướng về phía mọi người mà van lạy. Ai đó xốc nách trinh lên kéo vào bờ:

– Không! Để mặc cháu! Cháu phải tìm em! Tìm Chích Chòe! Em cháu đang cần cháu cứu!

Tiếng gào yếu ớt và cái dãy dụa chẳng còn tí lực nào không đủ để giữ Trinh lại, người ta đã kéo Trinh vào đến cái kè đá chắn sóng biển rồi. Dường như những lời nói của Trinh khiến đám người lại ngụp mình bơi ra ngoài lần nữa dù cũng có kẻ đã bị chuột rút phải tập tễnh vào bờ. Nhưng cái kẻ tập tễnh được người ta dìu vào bờ ấy lại là người tìm ra Chích Chòe. Từng bước khập khễnh được dìu bởi người khác vào bờ khiến họ bị tụt xuống một cái hố cát ai đó đào lên lấy cát không cắm que đánh dấu như mọi lần. Và khi 2 người họ trồi lên khỏi hố cát ấy một người đã bế theo Chích Chòe cùng tiếng gào vang vọng cả bãi biển:

– Thấy rồi! Tìm ra rồi!

Toàn thân rã rời Trinh cố lết từng bước về phía người đàn ông đang bế Chích Chòe mềm nhũn và ướt sũng đi lên, Trinh muốn nhìn mặt em, muốn gọi e dậy nhưng có ai đó đã giữ lại:

– Vào bờ đã cháu! Để các bác ấy cứu tỉnh nó đã…

Từng thanh niên trai tráng lực lưỡng luân phiên cõng lấy thân hình mềm oặt của em Trinh chạy dọc bãi, cách sơ cứu thường thấy dành cho người bị chết đuối mong tống được những ngụm nước biển mặn chát mà Chích Chòe nuốt phải. Từng người thở dốc trao em Trinh cho người khác mà mãi Chích Chòe của Trinh vẫn chưa tỉnh và họ không còn chạy dọc bờ biển để sơ cứu nữa, họ ôm Chích Chòe bé bỏng trắng nhợt bất động hướng về trạm y tế nhỏ nằm cách làng chài vài ba km. Trinh cũng chạy, chạy xiêu vẹo, chạy như muốn ngã ra bất kỳ lúc nào, Trinh níu tay vào từng người đi trước mà chạy theo. Trinh sợ người ta lấy mất Chích Chòe bé bỏng của cả nhà, Trinh vừa đuổi vừa nghĩ…

– Mình sẽ nấu cháo cho Chích Chòe ăn! Không mắng nó nữa! Cho nó hết bộ sưu tập ốc của mình, đọc truyện cả đêm cho Chích Chòe.

Cái trạm y tế bé xíu đã hiện dần ra trong con mắt nhìn cái gì cũng mờ ảo của Trinh bởi mệt mỏi, lo lắng, sợ hãi. Trinh bám vào cánh cửa trạm y tế thở dốc lấy thêm không khí rồi cố gắng bước tiếp về phòng cấp cứu. Cái phòng cấp cứu đông nghị người chen lấn ngó vào bên trong bỗng dưng yên lặng, không còn tiếng quát tháo, giục dã nữa, chỉ còn những gương mặt tiếc nuối nhìn vào trong rồi quay lại ngó Trinh đầy thương cảm. Mỗi bước chân run run như có thể ngã ra bất kỳ lúc nào là vài ba người lại dạt ra nhường lối, đôi lúc còn đưa bàn tay khẳng khiu chai sạn ra đỡ Trinh để Trinh có thể vững vàng hơn. Đôi tai Trinh vừa khôi phục được một phần thính lực giờ lại ù dần đi bởi những câu nói từ trong phòng cấp cứu vọng lại:

– Tội nghiệp! Muộn quá…
– Cả nhà sinh mãi mới được thằng con trai…
– Ai đi gọi mẹ nó chưa…
– Chị nó đâu rồi! Cho vào nhìn mặt em đi…
– Cho người đi ra trạm phát thanh nhờ đánh tín hiệu ra ngoài khơi đi! Bố nó đi biển được 1 tuần nay rồi…
– Thằng bé ngoan thế mà…

Chương trước Chương tiếp
Loading...