Lăng Phong

Chương 321



Phần 32: Diệp Lưu Ly Kinh Khủng

Sau khi lục soát trong làng, họ không tìm thấy gì ngoài một con lợn chui vào hố, cả làng có ba trăm ba mươi tám người bị giết.

Họ trở lại trước cửa nhà của nam tử trung niên.

Thê tử của nam tử trung niên đã khỏe hơn rất nhiều, dưới tác dụng của linh đan, nàng ta đã có thể nói được…

– Tiên sư, các ngươi nhất định phải cứu đứa con của chúng tôi, đứa bé của chúng tôi mới được ba tháng tuổi! Ô ô…

Thê tử của nam tử trung niên lôi kéo cánh tay Diệp Lưu Ly, kể ra thổ phỉ đã tàn sát ngôi làng của họ như thế nào.

Có hơn 40 người trong nhóm thổ phỉ, sau khi cướp phá làng của họ, chúng chia thành hai nhóm, một nhóm đi hướng bắc, một nhóm đi hướng tây.

Nam tử trung niên này, bởi vì vừa vặn ra ngoài đi săn, nên mới trốn được một kiếp!

– Chết tiệt, những người này nhất định phải chết!

Sau khi nghe thiếu phụ nói, trong lòng Lăng Phong bùng lên sát ý ngập trời.

– Thường Phong sư huynh, ngươi mang theo Lâm Bạch sư đệ, đi hướng bắc, ta mang theo Lăng Phong sư đệ, một đường đi hướng tây, đuổi theo những tên cướp này, bọn hắn chắc là chưa chạy được bao xa!

Diệp Lưu Ly mặc dù là người tùy tiện, nhưng trong nội tâm nàng lại là ghét ác như thù, nhìn thấy thôn dân bị giết nhiều như vậy, hiện tại nàng hận không thể đem những tên cướp đó chém thành muôn mảnh.

– Tốt!

Thường Phong gật gật đầu, sau đó lập tức mang theo Lâm Bạch điều khiển Hôi Uế Ưng đuổi theo về phía bắc.

– Đại thúc, các ngươi ở trong thôn chờ chúng ta, chúng ta nhất định sẽ đem con của các ngươi cứu trở về!

Diệp Lưu Ly nói với vợ chồng trung niên.

– Được, đa tạ tiên sư!

Vợ chồng trung niên cảm kích gật đầu.

– Chúng ta đi!

Diệp Lưu Ly mang theo Lăng Phong, nhảy lên sau lưng Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, một đường đuổi theo hướng tây.

Đại khái sau hai nén nhang, bọn hắn liền phát hiện một đội nhân mã, những người này tất cả có hai mươi ba người, Lăng Phong phát hiện trong đội ngũ của bọn họ, có một chiếc xe ngựa, trong xe ngựa, truyền ra tiếng kêu khóc của trẻ con.

– Chính là những tên khốn kiếp kia!

Diệp Lưu Ly sầm mặt lại, lập tức điều khiển Kim Linh Tuyết Vũ Điêu từ không trung lao xuống.

– Không tốt, gặp nguy hiểm!

Nhìn thấy Kim Linh Tuyết Vũ Điêu bay tới về phía chính mình, sắc mặt bọn cướp thay đổi, nhiều người lập tức rút cung tên bắn về phía Kim Linh Tuyết Vũ Điêu.

Tuy nhiên, những cung tiễn đó bắn vào cơ thể Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, phát ra âm thanh leng keng, tóe lên một chút tia lửa, nhưng căn bản không làm gì được Kim Linh Tuyết Vũ Điêu.

Kim Linh Tuyết Vũ Điêu trực tiếp khóa chặt xe ngựa vận chuyển lũ trẻ, đôi cánh rung lên, gió mạnh từ đôi cánh trực tiếp thổi bay những tên cướp xung quanh xe ngựa sang một bên.

– Giết!

Lúc này, Lăng Phong cũng nhảy xuống từ sau lưng Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, trực tiếp rơi xuống trước mặt một tên thổ phỉ.

Tên cướp đó, có tu vi luyện khí tầng hai, hắn cầm khảm đao, ngay lập tức tấn công Lăng Phong.

– Muốn chết!

Ánh mắt Lăng Phong lạnh lẽo, thân ảnh nhoáng một cái, liền xuất hiện trước mặt tên cướp, một quyền đập vào ngực hắn.

Lồng ngực của tên cướp sụp xuống ngay lập tức, hắn ta chết ngay, mà đao trên tay hắn ta cũng bay lên.

– Giết!

Phía sau Lăng Phong, hai tên cướp lập tức đem cung tiễn nhắm ngay Lăng Phong.

Hai mũi tên sắc bén lập tức bắn về phía Lăng Phong.

Lăng Phong vươn tay chộp lấy con dao của tên cướp rồi đột ngột quay người lại, dùng đao trên tay quét sạch hai mũi tên sắc bén bay tới.

– Thật mạnh, chạy mau!

Khi hai tên cướp nhìn thấy thực lực của Lăng Phong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức xoay người bỏ chạy.

– Muốn chạy?

Lăng Phong đá một hòn đá trước mặt, hòn đá bay ra ngay lập tức đập vào phía sau đầu của một tên cướp, sau đó hắn ném thanh đao trong tay ra, đem thân thể một tên cướp khác xuyên thủng.

– Tiểu tử, nộp mạng đi!

Đột nhiên, một tên côn đồ vạm vỡ lao, tay cầm trường thương lao về phía Lăng Phong.

Khí thế trên người tên cướp này rất mạnh, vậy mà lại là Luyện Khí tầng bốn.

– Hừ!

Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, hai chân khuỵu xuống đất, chân hơi chùng xuống, bay lên không trung, đánh tới tên thổ phỉ cầm trong tay trường thương.

Cây thương dài trong tay tên cướp đó lóe lên ánh sáng xanh mờ ảo, nhưng Lăng Phong không hề sợ hãi, Vô Danh Luyện Khí Quyết trong cơ thể hắn vận chuyển tới cực hạn, lao thẳng về phía nắm đấm phải của hắn, lập tức đem nắm đấm của hắn bao vây lại.

Khi ngọn thương chuẩn bị đến gần, Lăng Phong xê người, mũi thương lướt qua cổ hắn, năng lượng mạnh mẽ khiến hắn cảm thấy nhói đau.

– Chết đi!

Nắm đấm của Lăng Phong trực tiếp đánh vào đầu tên cướp.

– Oanh!

Đầu tên cướp kia bị hắn đập trúng, biến hình nghiêm trọng, con mắt cũng bay ra, sau đó tên cướp kia cả người bay ra năm mét, đập xuống đất, thân thể co quắp một cái, sau đó liền tắt thở.

Tên cướp kia là thủ lĩnh của nhóm thổ phỉ này, thực lực của hắn cũng là mạnh nhất trong nhóm thổ phỉ ở đây.

Các tên cướp còn lại sau khi nhìn thấy thực lực Lăng Phong, cũng đều không dám ham chiến, nhao nhao chạy tứ tán.

Mặc dù thực lực của Lăng Phong rất mạnh, nhưng mười chín tên cướp còn lại bỏ chạy, hắn đành bất lực.

– Còn muốn chạy? Đều chết hết cho ta!

Lúc này, giọng Diệp Lưu Ly băng lãnh vang lên, nàng vung tay lên, chỉ thấy ánh sáng đỏ từ trong tay nàng bay ra, mang theo thanh âm bén nhọn hướng phía những giặc cướp kia bay đi.

– Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…

Ánh sáng đỏ dường như có sự sống, nó quét nhanh qua cổ những tên cướp, và từng cột máu phun ra từ cổ bọn hắn.

Tia sáng hồng kia quá nhanh, chỉ thời gian một hơi thở, liền đem yết hầu của 19 tên cướp vạch phá, cuối cùng bay trở lại trước mặt Diệp Lưu Ly.

Lúc này, Lăng Phong mới nhìn rõ ràng, tia sáng đỏ kia vậy mà là một mảnh cánh hoa sen, cánh hoa kia óng ánh sáng long lanh, giống như dùng hồng ngọc điêu khắc thành, mặt ngoài có trận văn màu đỏ lấp lóe, vừa nhìn liền biết là một kiện pháp bảo mạnh mẽ.

– Thật là lợi hại!

Lăng Phong nhìn chằm chằm mảnh cánh sen màu đỏ kia, hắn triệt để bị thủ đoạn của Diệp Lưu Ly làm cho chấn kinh.

Sắc mặt Diệp Lưu Ly có chút tái nhợt, nàng nắm cánh sen kia, giấu vào trong tay áo, lập tức móc ra một viên Hồi Khí Đan ăn vào.

Mặc dù vừa rồi pháp bảo cánh sen rất mạnh, nhưng đối với nàng tiêu hao cũng rất lớn.

Lăng Phong lập tức đi đến bên người Diệp Lưu Ly, vì nàng hộ pháp.

Sau khoảng một nén nhang, lúc này Diệp Lưu Ly mới mở mắt, sắc mặt của nàng cũng khôi phục bình thường, nàng nhìn thoáng qua Lăng Phong đang đứng bên cạnh hộ pháp cho nàng, nói nhẹ:

– Lăng Phong sư đệ, đi, ta không sao, chúng ta đi xem mấy đứa trẻ trong xe ngựa!
– Ừm!

Lăng Phong gật gật đầu, sau đó cùng Diệp Lưu Ly đi về phía xe ngựa.

Khoảnh khắc vén rèm cửa xe ngựa lên, họ lập tức nhìn thấy tám đứa trẻ nằm bên trong xe ngựa.

Những đứa trẻ này, lớn nhất cũng mới ba tháng, nhỏ nhất thì có lẽ một tháng cũng chưa tới.

Sau khi nhìn thấy Diệp Lưu Ly, những đứa trẻ này ngừng khóc, đôi mắt đen của chúng đều nhìn chằm chằm vào Diệp Lưu Ly.

– Mấy tên khốn kiếp này, thật đáng chết!

Diệp Lưu Ly ở trong lòng thầm mắng những tên cướp kia một tiếng, nàng biết, phụ mẫu những đứa trẻ này, rất có thể đều đã thổ phỉ giết chết.

Nghĩ đến những thứ đứa trẻ đáng yêu này về sau đều trở thành cô nhi, trong lòng Diệp Lưu Ly liền thấy khó chịu.

– Sư tỷ, nên làm gì với những đứa trẻ này bây giờ?

Lăng Phong ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Lưu Ly, hắn không ngờ những tên cướp này lại bắt nhiều trẻ sơ sinh như vậy.

– Ngươi đánh xe, ta tới chăm sóc bọn hắn, chúng ta trước về Ngưu gia thôn, để vợ chồng Ngưu Thịnh xem con của họ có ở đó hay không!

Diệp Lưu Ly nói xong, sau đó liền chui vào trong xe ngựa, bế một đứa bé gái sơ sinh đáng yêu bên trong lên.

– Sư tỷ, chờ một chút, ta xử lý bọn cướp này trước!

Lăng Phong nói với Diệp Lưu Ly một tiếng, sau đó bắt đầu lục lọi ở trên người những tên cướp này, đem tài vật trên người bọn hắn đều lục soát hết.

Diệp Lưu Ly cũng mặc kệ Lăng Phong, nàng là đệ tử nội môn, cho nên đương nhiên không coi trọng những thứ trên người bọn cướp này.

Nhưng Lăng Phong là đệ tử ngoại môn, những thứ ở trên người bọn thổ phỉ này đối với hắn mà nói vẫn rất là quan trọng.

Sau khi Lăng Phong tìm kiếm xong, đều đem nhét những thứ đó vào trong ngực của mình, sau đó lái xe ngựa, chạy về phía Ngưu gia thôn.

Kim Linh Tuyết Vũ Điêu bay lơ lửng trên không, giúp Diệp Lưu Ly cùng Lăng Phong cảnh giới.

Đại khái sau một canh giờ, bọn hắn về tới Ngưu gia thôn, mà bọn Thường Phong cũng đã quay về.

Thường Phong bọn họ không mang theo tiểu hài tử trở về, nhóm cướp mà họ gặp không có dự định về hang ổ thổ phỉ, mà dự định tiếp tục đi cướp sạch thôn trang, cho nên bọn họ liền ra tay giết hết những tên cướp đó…

Vợ chồng Ngưu Thịnh ở trong tám đứa trẻ được bọn Lăng Phong mang về tìm được con của bọn họ.

– Vân nhi, Vân nhi của ta!

Thê tử Ngưu Thịnh, ôm con trai ba tháng tuổi hôn một cách mãnh liệt.

– Đa tạ tiên sư!

Mà Ngưu Thịnh thì quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu với Diệp Lưu Ly cùng Lăng Phong.

Hắn biết, nếu không có Diệp Lưu Ly cùng Lăng Phong bọn hắn bọn họ, thê tử của hắn cùng con trai khẳng định đều sẽ mất mạng.

Diệp Lưu Ly cùng Lăng Phong bọn họ, là cứu được mạng của cả nhà hắn.

– Lâm Bạch sư đệ, ngươi lập tức đi tìm môn phái tu tiên gần đây, để bọn hắn phái người đến đem việc này xử lý tốt!

Diệp Lưu Ly ngẩng đầu nói với Lâm Bạch.

Mặc dù huyện Thanh Hà nằm ở khu vực biên giới lãnh địa Huyền Kiếm tông nhưng vẫn như cũ do Huyền Kiếm tông quản lý.

Ở huyện Thanh Hà vẫn còn tồn tại một vài môn phái tu tiên, nhưng những môn phái tu tiên này không mạnh lắm, kẻ mạnh nhất trong những môn phái tu tiên đó thậm chí tu vi còn không bằng với Diệp Lưu Ly cùng Thường Phong.

Nếu những môn phái tu tiên này thực lực mạnh, bọn thổ phỉở huyện Thanh Hà cũng sẽ không hoành hành như vậy.

– Được!

Lâm Bạch lập tức gật đầu, đối với mệnh lệnh của Diệp Lưu Ly, hắn cũng không dám vi phạm.

– Dùng Hôi Uế Ưng của ta đi!

Thường Phong ném một cái linh đang cho Lâm Bạch, linh đang này là pháp khí điều khiển Hôi Uế Ưng.

Có linh đang này trong tay, Hôi Uế Ưng không dám không nghe lời.

– Tốt!

Lâm Bạch nhận linh đang kia, xoay người ngồi trên lưng Hôi Uế Ưng, sau đó khống chế Hôi Uế Ưng bay lên, hướng về phía đông nam huyện Thanh Hà.

Trước khi đến huyện Thanh Hà, bọn hắn đã tìm hiểu qua tình huống huyện Thanh Hà.

Ở huyện Thanh Hà, tổng cộng có ba môn phái tu tiên, trong đó môn phái gần Ngưu Gia nhất là Phi Vân Môn, cách đó mấy trăm dặm.

Phi Vân môn này, tất cả chỉ có hơn 300 tên đệ tử, coi như chưởng môn Phi Vân môn, thực lực cũng chỉ có Luyện Khí tầng sáu mà thôi.

Tại Huyền Kiếm tông, tùy tiện túm một đệ tử nội môn nào ra, đều có thể mạnh hơn so với hắn.

Sau khoảng một canh giờ, Lâm Bạch mang theo một tên trưởng lão Phi Vân môn trở về.

Cái trưởng lão Phi Vân môn này, có tu vi Luyện Khí tầng năm, hắn đã trên 50 tuổi, xem ra cả đời cũng không thể đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ.

Ở một nơi như huyện Thanh Hà, nơi linh lực cùng tài nguyên tu luyện cũng khan hiếm, rất khó có thể xuất hiện một số cường giả.

– Tại hạ Trương Toàn Nghĩa, gặp qua các vị đại nhân!

Trương Toàn Nghĩa đối với bọn người Diệp Lưu Ly cùng Thường Phong rất khách khí, hắn biết những người này đều đến từ Huyền Kiếm tông.

Huyền Kiếm tông chính là bá chủ tuyệt đối trên dãy núi Lạc Hà, cho dù là một đệ tử ngoại môn Huyền Kiếm tông, cũng có thể kiểm soát sinh tử của những môn phái nhỏ bọn hắn.

– Trương Toàn Nghĩa đạo hữu, ngươi không cần đa lễ, chúng ta tới huyện Thanh Hà là có chuyện rất quan trọng cần làm, vừa rồi đi ngang qua nơi này, nhìn thấy có thổ phỉ làm ác, vì vậy ra tay giết hết những tên cướp đó, cứu những đứa trẻ này! Những đứa trẻ này liền giao cho ngươi xử lý, không biết cha mẹ của bọn hắn còn sống hay không, ta ở chỗ này có 200 khối linh thạch, ngươi cầm, thu xếp thật tốt cho những đứa trẻ này!

Diệp Lưu Ly nói, trong ngực móc ra hai tấm linh phiếu mệnh giá 100, đưa cho Trương Toàn Nghĩa.

– Đại nhân xin yên tâm, ta nhất định sẽ đem việc này làm tốt!

Trương Toàn Nghĩa tiếp nhận linh phiếu, vẻ mặt kiên định nói, Phi Vân môn bọn hắn, cùng quan phủ nơi đó quan hệ rất tốt, chỉ cần bọn hắn ra lệnh một tiếng, quan phủ nơi đó khẳng định sẽ toàn lực phối hợp với bọn hắn dàn xếp cho những đứa bé này, đơn giản như là một bữa ăn sáng.

200 khối linh thạch này, hắn ít nhất có thể kiếm lời hơn một nửa.

Diệp Lưu Ly nhìn thấy biểu hiện này của Trương Toàn Nghĩa, âm thanh lạnh lùng nói:

– Còn những ngôi làng bị thổ phỉ cướp phá, ngươi phải xử lý thỏa đáng! Nếu chúng ta phát hiện ra ngươi có hành động mờ ám, nhất định sẽ giết cả nhà ngươi!

Trương Toàn Nghĩa giật mình một cái, lập tức trả lời:

– Không dám, xin đại nhân yên tâm, lão hủ nhất định sẽ dốc hết toàn lực đem việc này làm tốt, tuyệt không dám có chút mờ ám!

Lúc đầu Trương Toàn Nghĩa còn chuẩn bị cắt xén một chút linh thạch cho mình, thế nhưng nghe Diệp Lưu Ly nói, hắn suýt nữa thì bị dọa đến hồn cũng bay mất.

Trước đây, ở huyện Thanh Hà vốn có bốn môn phái tu tiên, nhưng một môn phái tu tiên đã bị người của Huyền Kiếm tông giải tán, chưởng môn và trưởng lão của môn phái đó đều bị giết ngay tại chỗ.

Diệp Lưu Ly gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Thường Phong, nói:

– Thường Phong sư huynh, chúng ta nên xuất phát!

Ban đầu, mục đích chính của chuyến đi này của Diệp Lưu Ly là để vui chơi, nhưng sau khi chứng kiến sự tàn ác của những tên cướp kia, giờ đây nàng hận không thể ngay lập tức tiến vào bên trong hang ổ của bọn thổ phỉ, đem những tên cướp đó đều xuống dưới gặp Diêm Vương gia.

– Tốt!

Thường Phong đáp lại, sau đó ngự điểu, cùng Diệp Lưu Ly cùng bọn Lăng Phong hướng phía tây bay đi.

Trước khi đến huyện Thanh Hà, bọn hắn liền biết biết rằng hang ổ cũ của những tên cướp này là ở núi Đà Phong, cách khoảng năm trăm dặm về phía tây bắc.

Núi Đà Phong diện tích rất lớn, là một nhánh của dãy núi Lạc Hà, thế núi bên trong hiểm trở, dưới chân núi nhiều động đá vôi.

Những tên cướp ở núi Đà Phong chiếm núi làm vua, nơi ở của bọn hắn, nối tiếp với những hang động dưới mặt đất, bốn phương thông suốt, giống như là hang chuột.

Điều quan trọng nhất là, bọn hắn có đại trận hộ sơn, một khi có gió thổi cỏ lay, lập tức liền chui vào bên trong những huyệt động kia, coi như cường giả cảnh giới Trúc Cơ tới, cũng không có cách nào bắt được bọn hắn.

Đây cũng là nguyên nhân thổ phí núi Đà Phong vẫn luôn không bị tiêu diệt.

Sau hai canh giờ, Lăng Phong bọn họ đáp xuống năm dặm bên ngoài một trấn nhỏ tên là Tân Trúc, không còn cưỡi tọa kỵ phi hành.

Bởi vì trấn nhỏ này là trấn gần nhất phía nam của núi Đà Phong, trên tiểu trấn có rất nhiều tai mắt của thổ phỉ núi Đà Phong, nếu như bọn hắn mang theo tọa kỵ cao cấp như vậy tiến vào trấn nhỏ, nhất định sẽ khiến những tên cướp đó chú ý.

Chương trước Chương tiếp
Loading...