Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 3
Chương 6
Đúng chín giờ tối.
“U… u…. ”
Một âm thanh ghê rợn bắt đầu vang lên bên ngoài, trong cái màn đêm đầy đáng sợ kia.
Lux cả người run lên, cái âm thanh u u kia làm cô phải thức giấc, bây giờ cô không có sức mạnh gì trong người cả, một cơ thể yếu đuối nếu gặp ma thì… đấy là chưa nói cô vốn là một cô gái, mà con gái thì rất sợ ma hoặc những thứ ghê tởm.
Lux trùm chăn kín cả người, chỉ để lộ hai còn mắt nói: “Này… này… ngươi vẫn còn thức chứ hả?”
“Sao… sợ hả?” – John đáp.
“Ừ” – Lux lập tức gật đầu nói lại: “Sao ta cảm thấy ghê quá, không biết có con ma nào vào đây không.”
John cười hì hì đáp: “Không phải tên phục vụ kia đã nói là cứ ở yên trong phòng sẽ không có chuyện gì xảy ra hết sao?”
“Ta biết nhưng vẫn sợ. ” – Lux run lên nói.
“Ú… ú….. ”
Tên rên ghê rợn kia lại một lần nữa vang lên, Lux sợ hãi ngồi bật dậy, cô trùm chăn kín cả người, co lại trong một góc giường. John cũng ngồi dậy, hắn qua ngồi trên giường của Lux nói: “Đừng sợ, có ta ở đây không con ma nào dám đến gần cô đâu.”
Lux hạ thấp chiếc chăn xuống một chút nhìn John đang ngồi trên giường nói: “Có ngươi ở đây ta càng sợ, lỡ ngươi lợi dụng làm điều gì bậy bạ thì sao?”
John liếc mắt nhìn Lux nói: “Được thôi, vậy ta để cô ở đây một mình.”
“Không được… không được.. ” – Lux lập tức lao đến giữ tay hắn lại. John cười ha hả sau đó đột đèn lên cho căn phòng sáng rực. Lux thấy như vậy cũng đỡ sợ hãi hơn.
“Vù…. ”
Một cơn gió mạnh thổi vào làm tắt toàn bộ đèn trong phòng, Lux lại lâm vào tình cảnh đầy sợ hãi.
John bước lại cửa sổ, đóng lại cánh cửa bị gió thổi tung, John không sợ ma, đơn giản là vì thứ nhất hắn không tin có ma, thứ hai là hắn đã gặp những con quái vật còn đáng sợ hơn ma gấp mấy lần.
“Á…” – Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết vang lên bên ngoài, tiếng hét kia đáng sợ đến nổi, Lux nổi ca da gà, cả người cô run lên lập cập.
John nhíu mày hắn nói: “Cô ở lại đây một mình được chứ? Ta muốn ra bên ngoài xem sao? Rốt cuộc ma ở đây đáng sợ đến mức nào.”
Lux nghe hắn nói muốn ra ngoài thì lập tức giữ hắn lại, nói: “Đừng đi mà, ở đây với ta đi… đừng ra ngoài đó.”
John cười nói: “Đừng lo ta sẽ quay lại sớm thôi. ”
Lux nhất quyết giữ tay hắn nói: “Vậy để ta đi cùng ngươi, dù sao ta cũng tò mò không biết hình dạng con ma ấy như thế nào?”
John kinh ngạc nói: “Không phải cô sợ ma lắm sao?”
Lux đáp: “Sợ thì sợ nhưng ta tò mò mà, với lại có gì ngươi bảo vệ ta, nếu không có ta sao ngươi khôi phục lại cánh tay bị mất kia được.”
John mếu miệng, cô nàng này thật khó đoán, hắn nói: “Nếu vậy đi bên cạnh ta đừng có la hét hay gì đấy.”
Lux giữ chặt tay hắn gật đầu.
Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng. Bên ngoài là một màu tối đen như mực, các phòng bên không một tiếng động, không một ánh đèn. John bắt đầu rời khỏi quán trọ tiến ra đường đi bên ngoài.
“Vù… vù… ”
Những cơn gió chứa đầy oán khí, thổi vù vù qua mặt hai người, con đường tối đen không một ánh đèn, Lux lúc này đã hay tay, giữ chặt tay trái của hắn, John lờ mờ cảm nhận được có gì đó mềm mềm đàn hồi ở trên tay truyền lại. Trong bóng tối hắn thậm chí không nhìn ra ai cả, thậm chí Lux ở cạnh mình cũng không thể nhìn rõ mặt.
Hắn có chút lo lắng với cái không khí và màn đêm ở đây, có cái gì đó thật bất thường. Hắn nói: “Lux… cô giữ chặt tay tôi không được buông ra nhé.”
“Ừ…” – Lux lập tức đáp, cô đang run lên từng cơn, trong bóng tối thế này ai mà đánh cô, hay làm gì cô thì cô cũng không tài nào chống lại được.
John lập tức sử dụng giác quan nhạy bén của mình, khung cảnh trên con đường nhanh chóng xuất hiện trong đầu của hắn, con đường vắng tanh không một bóng người.
“Á….” – Lại một tiếng hét thảm vang lên. John lập tức đi theo tiếng thét ấy phát ra.
Đi qua vài con đường nhỏ quanh co, mọi thứ bắt đầu sáng dần, ánh sáng của mặt trăng bắt đầu chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
John nhường như cảm nhân được điều gì đó, hắn lập tức lôi Lux núp sau một sạp quán gần đó, Lux mở đôi mắt nhìn cái thứ ghê rơn đang đi qua, à không đúng hơn là đang bay qua. Một con ma với hai cánh tay như hai lưỡi đao, khuôn mặt không nhìn rõ ràng, chỉ thấy đôi mắt màu đỏ máu, cả người hắn như một đám không khí bay lơ lửng qua lại.
Lux sợ hãi cúi đầu vào lòng của John, lúc này cô không thèm giữ chút ý tứ gì cả. John nhìn thấy con ma đó lập tức nhận ra đó là Nocturne, một con ma cực kì đáng sợ mà hắn đã từng biết trước kia. Thậm chí Elise cũng từng kể cho hắn nghe về chuyện Nocturne có sức mạnh và biến thành như bây giờ cũng có nguồn gốc từ Shadow Isles.
“Ke.. ke.. ở đây có con người” – Một tiếng nói đang sợ đột nhiên vang lên sau lưng John.