Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 6

Chương 16



Phần 16

“Ha… ha… ha…. các ngươi yếu thế này sao… ha…” – Cho’gath liên tục phun ra những lời nhạo báng vào đám người Irelia trước mặt.

“Khốn kiếp!” – Irelia nghiến chặt răng tức giận, quả thực cô và những người khác không thể nào làm được gì con quái vật Hư Không Cho’gath kia, lớp da của hắn không chỉ dày mà còn cứng hơn cả đá, đã thế sức mạnh của hắn cũng thật không thể nào tưởng tượng được, cỡ như Malphite mà còn bị hắn hất văng đi nhẹ nhàng là hiểu.

“Ầm ầm” – Ở phía bên kia, Leesin đang ra sức chiến đấu cùng với Kog’maw, những chất độc khủng khiếp từ miệng hắn ta vẫn cứ không ngừng bắn ra, dù Leesin liên tục đẩy tốc độ của mình lên cao nhất có thể để tránh thứ chất dịch khủng khiếp kia nhưng nhiều lần ông vẫn bị dính phải.

“Ha.. ha… một tên mù mà đòi đánh lại ta sao…” – Kog’maw cười ha hả nói.

Leesin vô cùng bình tĩnh, ông không hề tỏ ra tức giận hay chút cảm xúc nào, dù đôi mắt đã mất nhưng ông còn lỗ tai của mình mà… người xưa có nói rằng nếu ông trời đã lấy đi của họ một thứ gì đó thì sẽ đền lại một thứ khác quý giá không kém. Leesin đã mất đi đôi mắt của mình nhưng bù lại ông luyện được cho mình thính giác và cảm giác cực kì nhạy bén, thậm chí một cái lá sắp rơi ông cũng có thể cảm nhận được, đây là điều mà dù người có mắt cũng không thể nào làm được.

“Khẹc” – Kog’maw phun ra một dòng chất dịch xanh lè đậm đặc về phía Leesin, thế nhưng ông vẫn đứng yên bất động, đôi tai của ông giật giật..

“Vụt” – một tiếng, Leesin nhanh như điện lướt mình sang bên trái ảo diệu tránh được một chiêu. Kế tiếp đó từ lòng bàn tay của mình, một quả cầu năng lượng tích tụ nhanh chóng bắn thẳng về phía Kog’maw, quả cầu năng lượng ấy bay song song với mặt đất, quét lên trên đó một vết rách cực lớn.

Kog’maw khinh thường há miệng nút quả cầu năng lượng kia, ngay khi quả cầu vừa chạm vào người của hắn ta lập tức một tiếng nổ lớn phát lên, Leesin kinh hoàng nhận ra sau một đòn vừa rồi Kog’maw không hề bị thương, gã ta đúng là quái dị mà, ăn nguyên quả cầu năng lượng kia vào mồm vậy mà không hề có chút xây xước gì. Không để Kog’maw kịp chuẩn bị, Leesin lập tức lao đến, chân đã ra liên tục. Mỗi cước vừa tung ra lại đột nhiên biến mất ngay trước mắt Kog’maw. Đây chính tuyệt chiêu mà Leesin dày công khổ luyện,”Vô ảnh cước” – Cước tung ra tuyệt đối không thể nào nhìn bằng mắt thường được.

Ngay khi Kog’maw còn chưa kịp hiểu là chuyện gì thì khắp người của hắn ta bắt đầu méo mó, giống như có cả trăm người cùng đạp vào hắn vậy.

“Rống” – Kog’maw rống lên đau đớn, ngã bịch xuống mặt đất….

Leesin thở hồng hộc cả người ướt đẫm mồ hôi…

“Xoạt” – Đôi tai của Leesin giật giật, lỗ mũi của ông ấy hít lấy vài hơi, ông cảm thấy Kog’maw không hề thở nữa, điều này làm Leesin vô cùng kì lạ. ông ấy bước lại bên cạnh Kog’maw tay đưa xuống dưới định xem xét tình trạng của Kog’maw thế nào… thì ngay lúc này một tiếng hét lớn của Soraka vang lên: “Leesin… chạy ra khỏi đó mau lên… chạy mau…”

Leesin giật mình nhận ra Kog’maw trước mặt mình đang phát ra dao động năng lượng ngày một mạnh hơn…

“Không hay rồi” – Leesin xoay người lại nhưng đã quá trễ, Kog’maw đột nhiên nổ tung, một cỗ lực cực mạnh từ cái thân xác kia bắn ra khiến Leesin không thể nào tránh né được, ông ngã bịch trên mặt đất, tay chân, bị mất đi một nữa…

“Ộc…” – Leesin phun ra một búng máu trên mặt đất, hơi thở của ông dừng lại…

Cũng như Yi và Zed trước đó, chiếc giáp thiên thần một lần nữa xuất hiện khôi phục lại mạng sống của Leesin, chân và tay bị vụ nổ vừa nãy chấn nát nay đã mọc lại… thật là kì diệu…

“Leesin… ông không sao chứ?” – Soraka và Karma chạy lại đỡ lấy Leesin…

“Tôi… tôi không sao…” – Leesin cố gắng tỏ ra vẻ mình không có việc gì, nhưng ông biết bây giờ giáp thiên thần trong người đã mất, nếu ông sai lầm như vừa rồi thì cái mạng này nhất định sẽ biến mất vĩnh viễn.

“Ha.. ha… ha….” – Kog’maw lúc này trông như một cục thịch, cả người hắn vô cùng gớm ghiếc, hắn cười vài tiếng sau đó chạy lại một con quái thú đứng gần đó, nhảy vào miệng rồi chui vào trong bụng của con quái thú kia, ngay tức khắc, bộ da bên ngoài của con quái thú kia biến đổi, Kog’maw lại một lần nữa trở về hình dạng như lúc trước.

“Con quái vật kia là cái thứ gì đây? Hắn… hắn…. thật khủng khiếp” – Karma che miệng kinh hoảng.

Kog’maw thực chất là 1 con quái thú không có hình thù nhất định, hắn ta sống bằng cách chui vào các con ma thú sau đó hấp thụ lấy da của bọn chúng và biến thành da của mình, như một lớp vỏ bọc vậy, khi gặp nguy hiểm hắn chỉ cần phá vỡ lớp da ấy rồi lại nhập vào một con quái thú khác là xong.

“Ầm ầm ầm” – hàng loạt những tiếng nổ vang lên liên hồi, Soraka, Leesin, Karma giật mình quay lại thì thấy Đám người Irelia và Shen đã hoàn toàn bị Kha’zix và Cho’gath đánh bại, bọn họ cả người đầy các vết thương lớn nhỏ, nếu không nhanh chóng cầm máu thì sẽ chảy máu quá nhiều mà chết mất.

“Cứ tưởng các ngươi thế nào, hóa ra lại yếu đến thế” – Kha’zix nhìn đám người Shen và Zed đều bị thương nghiêm trọng không thể đứng lên khinh thường nói.

“Khốn kiếp, nếu tay em không bị thương thì hắn đừng hòng phách lối.” – Akali nghiến chặt răng nói, hai tay của cô bị những chiếc vuốt sắc của Trio’zic trước đó cắt đứt gân, bây giờ không thể nào cầm được vũ khí nữa rồi.

“Mọi người!” – Irelia cố gắng lếch về phía đám người Shen và Zed, những người khác cũng cố gắng tụ lại một chỗ…

“Ọc” – Irelia phun ra một búng máu, nắm chặt thanh kiếm trên tay nhìn cả ba tên đội trưởng trước mặt nói: “Các ngươi nhớ cho kĩ đây, bây giờ các ngươi giết bọn ta thì sau này John và những người khác cũng sẽ trả thù cho bọn ta mà thôi… đừng có tự cao.”

“Hừm… ta e rằng sau khi giết các ngươi bọn kia cũng sẽ chẳng còn cơ hội để giết được chúng ta đâu.” – Kha’zix nhe rằng nhọn cười kha kha nói.

“Tại sao?” – Shen cố gắng hỏi.

Cho’gath đáp: “Thôi thì các ngươi sắp chết để ta nói cho các ngươi biết nhé, đại ma thú của thế giới hư không đang trên đường đến đây, một khi ma thú ấy đến thì các ngươi cho dù biết phân thân đi nữa cũng đừng mong đánh lại nó, đừng nói là John sợ rằng có 10 tên như thế cũng chả làm được gì nó.”

Lời vừa nói ra khiến cả đám như chết ngất, ma thú mạnh nhất thế giới hư không sắp tham gia vào cuộc chiến này, họ hận… hận rằng không thể sống dài hơn để đem tin này về báo cho mọi người…

“Được rồi, vậy chết đi…” – Kha’zix hô lớn 1 tiếng rồi nhảy đến, hai cái vuốt sắc tung ra….

“Toàn bộ nhìn hai chiếc vuốt sắc nhọn kia, bọn họ nhắm chặt mắt như đã chuẩn bị từ trước, cánh cổng tử vong đã mở!”

“Gầm” – Đột nhiên một tiếng gầm như chất nát không gian xung quanh vang lên, đánh văng Kha’zix quay ngược trở về…

Một thân hình to lớn xuất hiện trước đám người Irelia, một chiến binh mang trong mình dòng máu của một tên thợ săn khát máu, một kẻ ham chiến đấu hơn bất kì ai, bề ngoài như một con sư tử, sự khao khát săn mồi của hắn đã hiện cả lên cái đôi mắt lạnh như băng kia…

“Rengar???” – Irelia thốt lên.

“Xin lỗi đã đến trễ, mọi người không việc gì thì may quá” – kế tiếp đó từ trên cao, Nasus nhảy xuống trước mặt đám người Irelia, câu nói của ông ấy ngay lập tức xua đi cái không khí bức bách từ nãy giờ.

“Các ngươi…” – Kha’zix, Cho’gath, Kog’Maw kinh ngạc… nhưng sự kinh ngạc ấy vẫn chưa kết thúc.

Từ trên cao, lần lượt Malzahar, Ryze và Nidalee đáp xuống trước mặt đám người Irelia… Malzahar nhìn ba tên đội trưởng hư không trước mặt, giọng nói trở nên đôi chút đáng sợ: “Ba tên các ngươi, kẻ nào muốn chết trước?”

“Khốn kiếp! Hắn nghĩ mình là ai thế” – Cho’gath bắt đầu chửi thề…

“Mọi người mau theo tôi rút lui khỏi đây, mọi chuyện ở đây cứ để cho bọn họ giải quyết” – Nidalee tiến lại đỡ lấy Irelia nói.

Irelia liền đáp: “Nidalee, quân cứu viện đâu? Tại sao chỉ có năm người vậy?”

Ryze đỡ lấy Kennen không thể đứng dậy rồi vội giải thích: “Quân cứu viện sắp đến rồi, chẳng qua vì lo lắng cho tình trạng của mọi người cho nên bọn ta mới đến đây trước, đi mau, chúng ta cần phải đến chỗ quân cứu viện để chữa thương cho bọn họ nữa.”

“Ba tên kia mạnh lắm, liệu họ có thể đánh bại bọn chúng không?” – Malphite khó khăn nói.

“Yên tâm, mấy người cứ đi đi” – Nasus quay lại nói.

Nidalee cùng với Ryze nhanh chóng giúp tất cả rời khỏi nơi đấy… Kha’zix và Cho’gath thấy thế liền vung tay ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau lao lên ngăn cản, thế nhưng chưa đi được nửa đoạn đường thì đám thuộc hạ kia đã bị Nasus niệm chú nổ banh xác tất cả.

“Để bọn chúng chạy vậy sao?” – Kog’maw quay sang hỏi Kha’zix.

“Đương nhiên là không, nhưng gặp ba tên ngán đường này thì chi còn cách giết cho xong rồi đuổi theo mà thôi.” – Kha’zix liền đáp.

“Muốn giết bọn ta sao? Khó lắm đấy” – Rengar nhe răng cười khà khà, ánh mắt của hắn hoàn toàn chú tâm vào Kha’zix, tuyệt nhiên không thèm để ý hai tên còn lại.

Những ánh mặt trời đầu tiên bắt đầu xuất hiện ở phía đông, ngay tại đây và ngay lúc này, trận chiến khủng khiếp của những kẻ được xem là kẻ thù truyền kiếp và những kẻ được xem như là quái vật sắp được diễn ra đầy kinh thiên.

“Lên!” – Kha’zix tất nhiên nhận ra Rengar, cho nên ngay khi cả ba lao lên tấn công thì hắn ta chọn ngay Rengar làm đối thủ của mình, hắn nhớ lần giao chiến của cả hai trước đây, kết quả là hòa và lúc ấy hắn cũng bị thương không nhẹ… đây chính là cơ hội để giải quyết chuyện ngày hôm đó.

“Nhớ ta chứ, KHÀ KHÀ” – Rengar đối diện với Kha’zix không hề có chút gì lo lắng hay sợ hãi, mà ngược lại, hắn ta đang rất vui… vui hơn bao giờ hết, có lẽ đây là ngày hắn vui nhất từ khi gia nhập Liên Minh.

“Nhớ! Thế nào hả con mèo nhỏ kia, cái cảm giác mất đi con mắt ấy thế nào…” – Kha’zix châm chọc Rengar.

“Khà khà, hôm nay sẽ trả đầy đủ cho ngươi con bọ ngựa hôi hám kia…” – Rengar vừa nói xong lập tức nhảy sổ vào Kha’zix những cái móng vuốt đeo trên tay lập tức đánh đến, tiếng xé gió mà những cái móng vuốt kia tạo nên khiến tóc gáy người nghe như dựng đứng cả lên.

“Đồ mèo hoang, không biết sống chết” – Kha’zix gầm lên một tiếng sau đó lao vào tấn công…

Ở trận đánh khác, Malzahar đối đầu với Kog’maw, cả hai nhường như có sự quen biết nhau từ trước Malzahar nói: “Kog’Maw… ngươi đã thay đổi nhiều rồi, hãy bỏ hết tất cả trở lại như trước kia đi.”

Kog’Maw bỏ ngoài tai những điều Malzahar nói, hắn đáp: “Malzahar, kẻ thay đổi nhiều là ngươi mới đúng, năm xưa khi ngươi giúp ta thoát khỏi sự xiềng xích của giam cầm, ta rất biết ơn ngươi và xem ngươi là bạn, nhưng càng về sau ta nhận ra rằng có một thứ còn cao hơn cả tình bạn kia, đấy chính là sự ham muốn. Ta ham muốn nuốt chửng mọi thứ, cái hành động mà ngươi cho rằng kinh tởm ấy chính là bản chất của ta, và ngươi không ngừng khuyên ta từ bỏ nó. Malzahar, ngươi không hề hiểu ta, chỉ có mỗi chúa tể là hiểu ta, ngài ấy cho ta mọi thứ ta muốn, ta có thể nuốt những thứ ta thích… ngươi có làm được điều đó cho ta hay không?”

Malzahar lắc đầu thất vọng đáp: “Vậy xem ra chúng ta không còn điều gì để nói với nhau nữa rồi, Kog’maw… trận chiến ngày hôm nay giữa ta và ngươi sẽ có kẻ sống và người chết, hi vọng khi ngươi nằm xuống không oán trách gì ta cả.”

Vừa nói xong cặp mắt của Malzahar đột nhiên phát ra hai luồng ánh sáng màu tím đầy quỷ dị, kế tiếp đó, từ lòng bàn tay của mình Malzahar bắn ra một đốm lửa màu tím nhắm thẳng về phía Kog’maw.

Kog’maw không hề tránh né, hắn ta mở miệng ra thật to nuốt trọn đốm lửa đó vào bên trong…

“Khà khà, lửa hư không, mùi vị vẫn như vậy!” – Kog’Maw nói ra vài tiếng sau đó đột nhiên cảm thấy có điều gì đó bất thường, mắt hắn trở nên mờ hơn bao giờ hết, đầu cứ lân lân choáng váng….

“Chuyện gì thế này… đầu ta.. đầu ta…” – Kog’maw chao đảo hô lớn: “Đây không phải là lửa Hư Không… nó là cái gì… là cái gì…”

“Ngọn lửa của sự ám ảnh…” – Malzahar nói nhẹ nhàng.

“Khốn kiếp” – Kog’maw lập tức phát nổ, đúng hơn là hắn tự động khiến cho lớp da bên ngoài của mình phát nổ còn bản thể thật bên trong hắn thì lập tức chui ra và nhập vào một con quái thú ở phía xa… nói thì dài dòng nhưng thực chất cũng chỉ diễn ra chưa đầy 3 giây. Sau khi Kog’maw khoắc lên mình bộ da mới hắn cảm thấy cơn đau đầu cũng giảm đi đôi chút.

“Malzaha.. r.. r…” – Kog’maw căm hận nhìn Malzahar…. vừa nói xong từ miệng của hắn hàng chục các thứ nước dịch khủng khiếp bắn ra liên tục.
Malzahar liên tục bay lên tránh né, đồng thời từ lòng bàn tay cũng không ngừng bắn ra các luồng năng lượng hư không để đáp trả.

“Rống” – một tiếng rống điên cuồng vang lên, gió đột nhiên thổi mạnh cực kì, cát bụi bay tứ tung… ở gần đó Nasus và Cho’gath đang kịch chiến thảm khốc, cây quyền trượng của Nasus liên tục vung lên hạ xuống đánh vào người của Cho’gath nhưng Cho’gath cũng không hề tỏ ra thua kém khi những cái càng cùng với những cái vuốt sắc nhọn trên người hắn liên tục đánh đến khiến Nasus thương tích đầy mình.

“Chết đi” – Nasus nhảy lùi về phía sau vài bước, tay của ông ấy bắt đầu bắt các ấn chú kì lạ, miệng thì lâm râm đọc một tràng chú ngữ, rất nhanh, mặt đất bên dưới chân Cho’gath rung động mãnh liệt, một đồ hình trận phát ngôi sao sáu cánh rực cháy trong biển lửa xuất hiện bao lấy Cho’gath ở bên trong, những ngọn lửa phép thuật ấy quả thực có sức sát thương vô cùng lớn nhưng tiếng rắc rắc từ cái lớp da cứng hơn cả đá của Cho’gath bắt đầu vang lên.

“Rống… rống” – Cho’gath kêu lên đau đớn, âm thanh phát ra của hắn to đến nỗi những tảng đá xung quanh đều bị nó chấn nát thành cám… Nasus cố gắng sử dụng sức mạnh phép thuật của mình để khống chế âm thanh kia, tránh để hai lỗ tai bị thủng….

Chương trước Chương tiếp
Loading...