Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 7
Chương 11
Bạn đang đọc Quyển 7, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Liên Minh Huyền Thoại” tại đây: http://truyen3x.xyz/the-loai/tuyen-tap-lien-minh-huyen-thoai/
Màn đêm tịnh mịch đến lạ thường, những tiếng gió lao xao thì thào cũng những tán lá, mặt trăng mờ ảo tỏa khắp mọi nơi. Một tòa nhà không nguy nga tráng lệ, chỉ toát lên những luồng khí kì dị đầy nét cổ xưa, tòa nhà nằm khuất sâu bên trong cánh rừng càng làm nổi bật thêm nét kì bí của nó. Sâu bên trong căn nhà kia, tại một căn phòng rộng lớn, trên khắp các bờ tường là đầy những giá sách, phải có đến hàng trăm hàng ngàn quyển sách được đặt trên đó.
Ở trung tâm căn phòng kìa, Malzahar với đôi mắt thất thần nhìn vào khối thủy tinh cầu trước mặt. Khối thủy tinh cầu ấy thật kì lạ, nó không hề trong suốt như những khối thủy tinh cầu bình thường khác, ở bên trong ruột của nó hàng loạt những tia sét cứ nổ lên rầm rầm, kế tiếp đó là những đám mây đen kéo đến…
“Ha” – Malzahar đột nhiên run người, một nỗi sợ hãi khủng khiếp khiến ông không thể nào nhúc nhích được đôi chân.
“Hú…. á… hú.. á….” – Từ bên trong thủy tinh cầu kia, những tiếng hú la hét thảm khốc đầy kinh hãi, xung quanh khối thủy tinh cầu đột nhiên được bao phủ bởi những luồng âm khí đầy quỷ dị, những luồng âm khí này màu đen sẫm xoay vòng liên tục quanh khối thủy tinh cầu.
“Vù” – căn phòng kín gió không hiểu sao đột nhiên bị thổi tung, những quyển sách ở bên trong phòng lần lượt bay loạn xạ.
“Rầm rầm” – bàn ghế xung quanh cũng có một kết quả tương tự.
“Ầm” – Khối thủy tinh cầu nổ tung, cả bộ bàn ghế Malzahar đang ngồi cũng nổ tung, ông lăn lộn vài vòng trên mặt sàn, cả người không ngừng run rẩy… rốt cuộc ông đã thấy được chuyện gì xảy ra trong tương lai? Tại sao ông lại sợ hãi đến như thế?
“Tại sao? Tại sao thứ đó vẫn còn tồn tại kia chứ? Không được, tuyệt đối không được để thứ đó được tìm thấy, phải mau ngăn chặn chuyện đó lại, ta không được chậm trễ.” – Malzahar loạng choạng ngồi dậy bật tung cửa phòng phóng ngay ra khỏi tòa lâu đài của mình nhằm hướng Tây mà bay đi…
… Bạn đang đọc truyện Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 7 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lien-minh-huyen-thoai-quyen-7/
“Mau lên, trời sắp tối rồi, chúng ta đã bỏ hơn cả tháng để tìm kiếm tuyệt đối không thể bỏ cuộc được” – một người đàn ông trung niên đi đầu hô lớn quay đầu nhìn đám người phía sau nói.
Nhìn sơ qua cách ăn mặc của bọn họ là nhận ra ngay đây là một đoàn thám hiểm, bọn họ rốt cuộc đang tìm kiếm thứ gì ở một nơi hoang vu hẻo lánh này?
“Đoàn trưởng, rốt cuộc là nơi đó có thật hay không vậy? Chúng tôi cùng ngài đi tìm cũng hơn cả tháng trời rồi, mà có thấy gì đâu!” – Một người trong đoàn bắt đầu kêu ca.
“Phải đấy, ông nhìn chúng tôi này, một tháng đi cùng ông giờ không khác gì một thằng ăn xin, quần áo rách rưới, đã năm ngày nay ai trong chúng tôi được tắm rửa gì đâu”
Người đoàn trưởng kìa nhăn mặt thở dài nói: “Ta biết mọi người chịu khổ rất nhiều nhưng chỉ cần tìm ra kho báu ấy nhất định chúng ta sẽ giàu có, đến lúc đó các người muốn ăn gì, mặc gì, thậm chí muốn có phụ nữ cũng trở thành chuyện đơn giản.”
“Đấy không phải những gì ông đã nói với chúng tôi ngay từ khi bắt đầu chuyến tìm kiếm này hay sao? Rốt cuộc đã một tháng trôi qua có thấy cái kho báu ấy đâu?” – Một người thanh niên chán nản ngồi bệch xuống mặt đất, trông bộ dáng của anh ta xem chừng quyết không bước đi bước nữa.
“Gần rồi, gần rồi, theo như tờ bản đồ này thì khó báu cách chỗ chúng ta không quá xa đâu” – Người trung niên kia hối thúc vừa nói vừa nhìn bản đồ.
“Ầm ầm” – lúc này đây đột nhiên rất nhiều mây đen kéo đến, những tiếng sấm nổ cứ vang lên liên hồi, gió ngày một thổi mạnh….
“Khốn thật, mau kiếm chỗ trú mưa thôi” – Đoàn trưởng lập tức hô lớn, những người trong đoàn tất nhiên không hề muốn tắm mưa trong lúc gió lớn thế này nên lập tức chạy theo vị Đoàn trưởng kìa để tìm kiếm chỗ trú.
“Rầm rầm…” – đột nhiên mặt đất dưới chân của họ rung chuyển mãnh liệt, kế tiếp đó, những vết nứt bắt đầu xuất hiện chạy dài hơn 20 mét. Mặt đất sụp xuống nhanh chóng, cả đoàn hơn mười người rơi xuống một cái hố sâu không thấy đáy.
Vừa rơi xuống, lão trưởng đoàn cùng những người khác phát hiện ra xung quanh mình có rất nhiều những quái thú hình hài kỳ dị, con thì cao to khổng lồ, con thì thân thể dài kinh người, lũ quái vật kia lăm le nhìn bọn họ, từ những cái rằng sắc nhọn kia chảy dài nước dãi…
“Á… á…” – những tiếng hét thảm vang lên không dứt, lũ quái thú sồ vào cắn xé những người rơi xuống không thương tiếc.
Càng xuống sâu, âm khí càng trở nên nặng nề, đâu đó vẫn lúc ẩn lúc hiện những luồng khí màu đen quỷ dị trôi nổi.
“Rầm” – một tiếng va chạm mạnh vang lên, tên đoàn trưởng kia thật là tốt số, hắn ta trong lúc rơi xuống vì sợ đám quái thú kia ăn thịt mình mà nhẫn tâm kéo đám người đi theo mình ra làm bia cứu mạng, nhờ vậy mà mạng của hắn vẫn còn nguyên vẹn.
“Không lẽ nào, đây là nơi chôn giấu kho báu?” – một ý nghĩ lóe lên trong đầu tên đoàn trưởng kia.
“Hự” – một tiếng rên nhỏ vang lên khiến tên đoàn trưởng kinh hãi quay đầu lại, hắn ta nhìn thấy một người thanh niên đang cố gắng giữ lấy tảng đá cạnh đó mà đứng dậy. Hắn nhìn cậu ta nói: “Xicka là mày đúng không? Mày còn sống sao?”
“Đoàn trưởng, tôi đây” – Người thanh niên kia khó khăn đáp lại.
Tên đoàn trưởng gật đầu đáp: “Thế thì may quá, ít nhất trong đoàn người chúng ta vẫn còn mày sống.”
Xicka nheo mắt nhìn gã đoàn trưởng trước mặt, những gì diễn ra vừa nãy sao cậu ta không thấy được kia chứ, nhưng để giữ tính mạng cậu ta đành phải mỉm cười gật đầu: “Đoàn trưởng đây là đâu?”
Gã đoàn trưởng kia cười khà khà đáp: “Nếu ta đoán không nhầm thì đây chính là nơi chôn giấu kho báu… chỉ cần tìm được kho báu nhất định ta sẽ chia cho cậu thật nhiều.”
“Con người độc ác của lão tưởng ta không biết hay sao?” – Xicka thầm nghĩ vậy trong đầu nhưng ngoài miệng cười nói: “Đoàn trưởng, chỉ cần người cho tôi ít tiền về mua căn nhà là được rồi, còn lại ngài cứ giữ lấy.”
Gã đoàn trưởng kia gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta mau tiến đến phía trước xem sao”
Xicka cùng với gã đoàn trưởng kia bắt đầu bước từng bước về phía cái hang động trước mặt, quả thực đây là một cái hang động rất kì lạ, khắp nơi đều tràn ngập các luồng năng lượng màu đen xám đến kinh dị, hai người cứ đi như vậy cuối cùng gặp một chiếc quan tài bằng đá thật lớn, phía trước không còn đường nào ngoại trừ chiếc quan tài đá kia.
Tên đoàn trưởng rút kinh nghiệm từ nhiều cuộc thám hiểm trước, nơi cất giấu kho báu lúc nào cũng kèm theo những cạm bẫy chết người, lão ta nhìn Xicka nói: “Xicka, cậu mau tiến lại mở nắp quan tài kia ra đi, cậu còn thanh niên khỏe mạnh hơn ta nhiều.”