Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 7

Chương 22



Phần 22

“Ô, xem ra giữa chúng ta không có một trận chiến là không được rồi” – John vẫn tỏ ra rất bình tĩnh đáp.

Lee Sin và Yi ngầm trao đổi thông tin gì đó.

Lee sin hét lớn với John nói: “Quyết đấu sinh tử đi”

John đang chuẩn bị tư thế thì đột nhiên từ phía xa hơn chục người nhanh như chớp xuất hiện sau lưng Lee Sin và Yi, tình huống bất ngờ diễn ra khiến hắn có chút không kịp đề phòng, cứ nghĩ phải mất 1 lúc nữa đám viện binh của Yi và Lee sin mới đến nhưng ai ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy.

“Thật tốt quá, mọi người đến thật đúng lúc” – Yi mỉm cười khi thấy những người ở phía sau đã đuổi kịp đến đây.

Thấy tình hình có vẻ không mấy khả quan, Ent vội xoay người lên tiếng: “John, bọn chúng kéo đến đông lắm, bọn tôi ra tay nhé.”

John mặc dù có chút bất ngờ nhưng tuyệt đối không hề mất bình tĩnh, hắn đưa tay ngăn cản rồi nói: “Cứ để đấy, tôi đang muốn xem sức mạnh mới này của mình tuyệt đến đâu.”

“Cậu chắc chứ?” – Kong hỏi lại.

“Chắc” – John kiên quyết nói: “Bây giờ ba người mau rời đi đi, tôi sợ đến lúc thi triển sức mạnh này ra sẽ khiến ba người bị liên lụy. Còn cậu bé quậy phá này, cứ để ở đây, sẽ không sao đâu…”

Ent Kong và Wolve nhìn nhau, mặc dù biết là hắn vừa được nhận được sức mạnh mới nhưng bọn họ không biết rốt cuộc sức mạnh ấy mạnh đến đâu, liệu có thể chống lại cả chục người đang ở phía trước hay không. Nhưng cả ba đâu phải là người nhiều chuyện rắc rối, họ nghe John nói vậy thì lập tức đáp ứng rời đi. John đặt tiểu thú lên vai cười nói: “Ở bên kia ngồi yên xem, cấm quậy phá, cũng như tham dự vào trận chiến này, bằng không đừng mơ sau này có đùi thịt nướng mà gặm nữa”

“Nha” – Tiểu thú tỏ ra nghiêm túc vâng lời lập tức vọt qua bên một gốc cây ngay ngắn ngồi xem, có vẻ cu cậu hiểu được những gì John nói.

Chục người vừa đến không có Shen, Akali, hay những người nổi tiếng ở Ionia này, họ chỉ là những Ninja mà thôi, chỉ có điều đấy là các Tinh anh của tinh anh trong học viện Ninja được triệu tập về Ionia cho sự kiện truy sát chúa tể John.

“Hôm nay là ngày giỗ của ngươi rồi chúa tể” – Yi bừng bừng khí thế nói tiếng nói.

Nhiều lời vô ích, John gật đầu, sau đó như nhớ đến cái gì, nói: “Ta đơn độc đối mặt với cả chục người các ngươi, ở đây lại rộng lớn thế này lỡ như ta hay các ngươi trốn thì thực sự rất là rắc rối khi chiến đấu. Hay là thế này đi, chúng ta thu hẹp phạm vi lại, chỉ chiến đấu ở trong vòng 300 mét quanh đây thôi, thế nào? Nhưng vậy ta cũng không thể nào chạy được.”

“Hắn đang có ý gì đây?” – Đám Ninja ở phía sau hơi chút kinh ngạc, đối thủ thế này trước đây họ chưa từng gặp.

Trong kế hoạch của Lee sin, là muốn cùng John chính diện đối chiến, thế nhưng nghe ý tứ của John, tựa hồ là chuẩn bị vừa đánh vừa chạy, điều này khiến cho ông cảm giác phi thường không ổn, chúa tể vốn nổi danh là kẻ điêu ngoa, liệu hắn đang có âm mưu gì không?

Những dãy núi nhấp nhô bên trong khu rừng cấm, chỗ John đang đứng thuộc một sơn cốc nhỏ tại đây. Trong sơn cốc cây cối xanh tươi, phát triển mạnh mẽ, làm một cái chiến trường sinh tử cũng không tệ lắm.

Đại chiến đã bắt đầu, biểu hiện của John khiến mọi người thất kinh, hắn đứng im, mỉm cười nhìn bọn họ, cái nụ cười ấy khiến Yi vô cùng tức tối ông ta chân lập tức thi triển tuyệt kĩ Alpha trứ danh, di chuyển như tia điện theo một quỹ đạo không thể nắm bắt.

“Kooong….” – Âm thanh của sắt thép vang lên.

“Cái gì! Không thể nào?” – Yi áp sát được John, kiếm trên tay vung ngang chém thẳng vào bụng của hắn, việc John không có chút phản ứng gì chống trả đã khiến ông kinh ngạc rồi, nay khi lưỡi kiếm vừa chạm vào da vang lên tiếng koong như tiếng sắt thép va chạm lại khiến ông kinh ngạc hơn.

“Koong koong…” – Yi không tin vào mắt mình liên tục chém hơn mười nhát với tốc độ cực nhanh vào bụng của John nhưng tất cả chỉ là những tiếng koong koong vang lên.

“Ông chém đã rồi chứ?” – John vẫn cười, nụ cười này Yi cảm thấy lạnh cả người, lập tức lùi lại, nhưng tốc độ của ông thực sự vẫn còn kém John một bậc, chân rời đất được bước thì chân John đã rời đất đến hai bước, tốc độ gấp đôi.

“Ầm…” – Yi bị John lạnh lùng đạp một cước thật mạnh ngã nặng nề trên mặt đất, Lee sin tiến lại đỡ, sau đó dùng ánh mắt đầy cảnh giác nhìn John, những gì diễn ra lúc này ông đều thấy, cơ thể của John không khác gì một cục sắt.

“Sức mạnh này tuyệt thật đấy, ha… ha… tất nhiên có thể biến da bên ngoài rắn chắc còn hơn kim cương… hóa ra đây gọi là Kim Cương thể sao… tuyệt vời.” – John cười lên ha hả khiến đám Ninja hơi chút lạnh lòng.

Lúc này, thần quang rực rỡ bảo phủ bên ngoài cơ thể của John, như liệt diễm hừng hực thiêu đốt, cả người đã tràn ngập chiến ý cao độ, sát khí tràn ngập trong rừng, lá cây bị một luồng sát khí vô hình tàn phá từng phiến tàn lụi, khắp bầu trời lá xanh bay xuống!

Khí thế cường đại chấn nhiếp nhân tâm! Tràng diện khiến người ta kinh hãi!

“Một kiếm vung lên, vạn người cúi đầu” – Một câu nói đầy quen thuộc trước đây lại vang lên, câu nói này đã rất lâu rồi chưa ai được nghe.

“Chấn động” – quả thực chấn động đến tận tim gan, đám người Lee sin và Yi nhìn nhau, câu nói này… tại sao vậy chứ ? Tại sao câu nói này khi được John nói lên lại có khí thế khủng khiếp đến thế.

Song phương đã cùng vọt tới, cách đó mấy mét, hai tay John như kiếm, rực rỡ chói mắt, mãnh lực chém ra, hai đường vô cùng bén nhọn, như hai mũi cầu vòng rực rỡ vạch không mà qua, tại trong khoảnh khắc quét ngang qua cổ một Ninja tinh anh, đầu người vọt lên, bay xéo ra ngoài chừng hơn mười mét, hai dòng máu bắn lên cao ba mét.

Chấn động tuyệt đối!

John vừa mới tiến đến, thì đã giết một cao thủ bên trận doanh đối phương, như là một ma vương giết chóc bất khả chiến bại, mái tóc dài màu đen không gió tự động, vũ động cuồng loạn lên.

Lee Sin và Yi đều triển khai thế công kích sắc bén, từng luồng năng lượng cuồng bạo thấu phát ra sát ý vô tận, hướng John mà trùng kích đến. Hắn tại chỗ lưu lại một cái tàn ảnh rất nhanh biến mất. Sau đó từ một phương hướng khác oanh xuất một chùm ánh sáng lóa mắt, một tảng lớn cây rừng trong tích tắc tan vỡ, luồng ánh sáng đáng sợ đã đem sơn cốc bao phủ!

Cảnh giới tối cao của Nội Năng đang được John thi triển! Đây là một loại ưu thế áp đảo, khiến John giống như một chiến thần đáng sợ!

Hai gã Ninja ở phía trước của phe Lee sin thổ huyết bại lui, trong đó một người vừa lui về phía sau năm bước, cả người đột nhiên nổ tung. Rõ ràng trong tích tắc đã tan vỡ! Mà một người khác, lui về phía sau bảy bước thì cũng toàn thân xương cốt đứt gãy, nhẹ nhàng ngã xuống trên mặt đất, hai mắt cho đến lúc chết đều tràn ngập thần sắc kinh khủng!

Hết thảy quả thực quá nhanh rồi, vừa mới giao thủ không lâu, phe Lee Sin đã tổn thất ba người, đây là một chiến quả đáng sợ, một người đơn độc đấu với một chục người!

“Hắn ta, khôi phục lại sức mạnh rồi ư? Không thể nào…” – Yi thần sắc kinh hãi nói.

“Mọi người tụ cùng một chỗ, không được tách ra!” Lee Sin hét lớn, tại giờ khắc này, trong lòng ông đã cảm giác một chút lạnh người, John thật đáng sợ, chọn lựa chiến đấu trong phạm vi hẹp, đây là một âm mưu!

Lee Sin đôi chân đứng không vững, lúc nãy ông tiếp John hai chiêu, ông nhận ra rằng cách chiến đấu vừa rồi của hắn không hề đơn giản như bề ngoài, đấy là dùng lực đánh vào gân cốt và các bộ phận bên trong cơ thể, cứ thấy hai người bị nổ tung vừa nãy là hiểu, cũng may Lee sin có nội năng cao đồng thời khả năng bảo hộ của sức mạnh phép thuật trong người nên chưa bị thương tổn gì. Ông chỉ có thể đại chiến bằng chính tu vi bản thân.

Lee sin nói với Yi: “Tiếp cận đấu tay đôi với hắn là điều không thể, tôi sẽ niệm chú tấn công từ xa, ngài hãy sử dụng tất cả sức mạnh của mình tấn công những điểm yếu trên người hắn, đặc biệt là các huyệt đạo.”

“Được” – Yi gật đầu.

Một tràng chú ngữ lập tức được Lee Sin đọc râm rang trong miệng, theo đó nguyên tố phép thuật trong không khí liên tục được ông ấy hấp thụ, hàng loạt các tia sét cùng cuồng phòng kéo đến.

Mà lúc này, John lại rất nhanh biến mất, hắn không ngừng biến hóa phương vị tại trong rừng, hắn không hề để tâm đến Lee Sin và Yi, mục tiêu của hắn là những tên Ninja kia, sau đó toàn lực đối phó với Lee Sin và Yi.

Lee Sin, Yi cùng với những Ninja còn lại đều không muốn bị John tiêu diệt, từng người một đã bắt đầu toàn lực công kích, một Ninja ngâm tụng chú ngữ hoàn tất, từng luồng lôi điện cuồng phách đáng sợ truy đuổi đến John, đồng thời từng tia năng lượng, như là mưa sao băng phủ xuống.

John thay hình đổi vị, trên mặt đất lưu lại từng cái tàn ảnh, tránh né từng luồng công kích năng lượng chú ngữ, mặt khác đến truy sát mấy tên Ninja.

“Ấn” – Một tên Ninja trong số đó thi triển một loại phép thuật khống chế đặc biệt, John quả thực đã cảm giác được ràng buộc, thân thể dần dần trầm trọng như núi, khó có thể di chuyển một bước, hành động trở nên chậm chạp vô cùng, nếu như không phải có hào quang hừng hực ở bên ngoài bảo hộ, hắn có thể đã bị mưa sao băng của Lee sin xé rách rồi.

“A……”John rống to một tiếng, toàn thân chấn động, lực lượng thần bí cầm cố ở trên người biến mất, mà tên Ninja thi triển thuật kia bị cắn trả, phun ra một ngụm máu lớn. Kinh mạch toàn thân gần như bị đứt đoạn thoi thóp trên mặt đất.

Khoảnh khắc ngắn ngủi, John đem sáu tên Ninja còn lại đánh gục, hiện trường không có ai ngoài hắn đang giằng co với Lee Sin, Yi.

“Chém” – Yi như một bóng ma quỷ dị, vừa mới công kích bên trái xong đã xuất hiện ngay trước mặt, lưỡi kiếm trên tay bừng bừng ngọn lửa màu xanh lá chuối kì dị, ngọn lửa ấy có sức phá hủy cực lớn chỉ cần chạm vào lập tức bị thiêu đốt. John rất hiểu điều đó nên không để mình mắc một chút sai lầm nào, tốc độ cơ thể được gia tăng cực cao.

“Ầm” – John lấy chân dẫm mạnh trên mặt đất lập tức từ dưới chân của Yi một tiếng nổ lớn vang lên hất tung ông ta lên không trung, chưa dừng lại ở đó khi Yi còn đang mất thăng bằng John đã xuất hiện ngay bên cạnh ông ta liên tục tung ra hàng chục cú đấm cú đá vào người khiến Yi như muốn chết đi sống lại.

“Dừng lại ngay” – Lee Sin hét lớn lao đến, từ giữa lòng bàn tay một quả cầu năng lượng lập tức bắn ra, John không chút nao núng, tay trái đưa lên đỡ quả cầu năng lượng kia. Ngay tức khắc Lee Sin biến mất tại vị trí rồi xuất hiện ngay trước mặt hắn, “Vô ảnh cước” thi triển liên tục đá vào cái thân thể cứng hơn cả kim cương ấy.

“Rầm…” – John không chút cảm giác đau đớn, hai tay gồng lực đập mạnh Lee sin ngã rầm trên mặt đất.

“Ầm…” – Lee Sin tuyệt đối không để bản thân bị John hạ dễ dàng, ngay khi bị hắn đang rơi xuống mặt đất, cơ hông mượn lực phản chấn lập tức xoay người ngồi dậy, chân phải quét ngang một chiêu “Nộ Long Cước” uy lực cực mạnh đá ra nhắm vào ngay giữa ngực.

“Boong” – Hào quang trên người của John không phải là thứ làm cảnh, đấy là hào quang hộ thể, ngay khi chiêu Nộ long cước đầy uy lực của Lee Sin chạm đến tầng hào quang kia, lập tức bị nó cản lại, toàn bộ sức mạnh của Lee sin đánh ra lần lượt phản lại gấp bội.

Cùng lúc đó, John đem ông ta cuốn xuống trên mặt đất, dùng thế công sát cực kỳ lớn xoay tròn ba trăm sáu mươi độ quét ngang, hung hăng đá vào đầu. Một cú xoay tròn đá ngang hung mãnh, đem Lee sin đá văng ra ngoài hơn mười thước, lưng va vào hàng chục cây cổ thụ khiến tất cả đều gãy đổ, đầu óc choáng váng, toàn thân không còn sức lực đấy là cảm giác của Lee Sin lúc này.

“Le… e sin, ông không sao chứ?” – Yi bước từng bước khập khễnh tiến lại cạnh Lee Sin, sức mạnh của họ không phải là đối thủ của John lúc này.

“Xem ra giờ mình đã đủ sức mạnh rồi, phải rời khỏi đây thôi, tạm biệt.” – Cảm thấy việc thử sức mạnh mới đã quá đủ, John mỉm cười sau đó tiến lại chỗ tiểu thú đang ngồi, bế nó lên rồi biến mất ngay tức khắc, để lại một bãi chiến trường cùng với hai đôi mắt kinh ngạc tột độ. Yi hỏi: “Thế là sao? Tại sao hắn không giết chúng ta? Không phải chúng ta không còn khả năng phản kháng sao?”

“Tôi cũng không rõ” – Lee sin đau đớn nói.

Bạn đang đọc truyện Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 7 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lien-minh-huyen-thoai-quyen-7/

Sau khi biến mất khỏi nơi đó, John xuất hiện tại một thung lũng nhỏ cách đó tương đối xa, vừa rồi hắn sử dụng tốc độ cao nhất của bản thân để di chuyển, quả nhiên không ngoài dự đoán, tốc độ này so với xưa cũng không kém là bao.

Nhìn Ent, Kong và Wolve đang đứng đợi mình phía trước John mỉm cười tiến lại nói: “Cảm ơn ba người đã giúp đỡ tôi suốt thời gian qua, xem ra cũng đã đến lúc tôi nên rời khỏi đây rồi.”

Cả ba người nhìn nhau rồi Kong nói: “Xem ra chuyện này cũng đến, không sao dù gì thì sứ mạng của bọn ta cũng đã hoàn thành rồi, chỉ cần sau này cậu chăm sóc tiểu thú một cách cẩn thận là được.”

“Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc nó” – John mỉm cười xoa xoa đầu tiểu thú, điều này khiến nó phi thường thích thú.

“À đúng rồi, mi cũng cần phải có một cái tên chứ nhỉ” – John nhằm vào tiểu thú đáng yêu đang ôm trong người rồi suy nghĩ, nó cũng sử dụng đôi mắt đầy vẻ chờ đợi.

“Thor nhé? Hay Loki…. có nhiều cái tên rất hay không biết nên đặt cho mày cái tên nào vừa khủng bố vừa dễ thương chút đây nhỉ…” – John đặt tiểu thú xuống dưới đất rồi bắt đầu suy nghĩ, dù gì ngày hôm nay cũng khá là vất vả rồi, một hai ngày nữa rời khỏi đây cũng chưa muộn mà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...