Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 8
Chương 17
Mặt trời tháng bảy đã rất nóng rồi, ngọn lửa ác độc chiếu lên đại đạo khô khốc, mặt đất bay lên từng làn khí nóng, khiến người đi đường khổ cực khó nói nên lời, mồ hôi chảy đầy mặt. Con đường độc đạo vào giờ ngọ cũng có không ít người đi đường. Dưới ánh mắt trời chói chang này, mỗi người đi đường đều phải há mồm ra mà thở, tinh thần không tốt sao đi dưới sức nóng gay gắt của mặt trời được.
Thẳng theo con đường này là có thể đi tới Demacia, nơi đó chính là Đại quốc gia to lớn và đầy phồn thịnh. Vì vậy người qua lại trên con đường này cực nhiều, mà phần lớn là kẻ buôn bán lấy Demacia là nơi giao dịch. Nơi này cách Demacia an chừng 4 – 5 ngày đi đường nữa, nếu nhanh nhất, cưỡi ngựa cũng phải hết 3 ngày.
Gần giữa trưa, người đi đường dần dần thưa thớt, từ xa trông tới, trên con đường lớn chỉ có mấy người còn đi dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Trong đám người đến gần có một thiếu niên mặc áo màu lam.
Thiếu niên khoảng chừng hai ba hai bốn tuổi, phong thái như ngọc, khí vũ hiên ngang. Khi thiếu niên đến gần, có thể thấy được sự khác biệt của hắn. Người ta đầu đầy những giọt mồ hôi lớn, nhưng trên mặt hắn dấu vết một giọt mồ hôi cũng không có, trên người kẻ khác đầy vẻ xông pha gió bụi, mà trên người thiếu niên không có một hạt bụi, thực là kỳ quái.
Thiếu niên áo lam khóe miệng ngậm cười thong thả bước trên đường, khi không có ai, coi bước chân chậm chạp lại nhanh đến kỳ lạ. Không lâu hắn đã đi được hai mươi mét, tới một quán rượu nhỏ ven đường. Thiếu niên dừng lại nhìn quán rượu, ngẫm nghĩ xem nên tiến vào ngồi một lát, hay là tiếp tục lên đường.
Người thiếu niên áo lam kia không phải ai quá xa lạ mà chính là John. Sau khi chia tay với Sivir hắn ta một mình đi thẳng theo con đường mà cô đã chỉ dẫn trước đó, mặc dù có gặp chút rắc rối ở bọn quân lính canh gác trên đường nhưng chung quy hắn vẫn có thể vượt qua dễ dàng mà không gặp bất cứ trắc trở nào.
“Không ngờ ra khỏi Shurima mà khí hậu vẫn không khá hơn là bao!” – John than thở một tiếng sau đó quyết định tiến vào quán rượu trước mặt, dù gì bây giờ cũng đã giữa trưa, có đi thêm cũng chỉ tốn sức mà thôi, cứ nghỉ ngơi một lúc rồi đi tiếp cũng không sao.
“Chào quý khách, xin mời vào!” – Khi John mới vừa bước vào bên trong, ngay tức khắc một tên thanh niên trẻ tuổi dáng người gầy nhom, miệng cười toe toét chạy ra mời hắn vào, dù sao John cũng không lạ gì với mấy cách mời này, hầu như ở đâu phục vụ các quán rượu cũng cùng 1 phong cách như thế.
Hắn nhìn quanh quán rượu, mặc dù chỉ là một quán rượu ven đường và cũng không to lớn lắm nhưng lại rất đông khách, hầu như cả quan rượu không thể nào tìm ra được một chỗ trống.
“Quý khách thông cảm, hôm nay quán đông người quá, a kia rồi, ở gần cửa sổ còn chỗ ngồi, tiếc là bàn ấy có người ngồi rồi, nếu quý khách không ngại có thể thử nói chuyện với họ xem có thể xin ngồi chung được không?” – Tên phục vụ nói ra có hơi chút ngượng. John thì tính tình thoải mái gật đầu cười đáp: “Không sao, cứ để ta đến nói chuyện với họ xem sao.”
“May quá, vậy quý khách cứ đến đó trước, tí tôi sẽ đem rượu đến cho ngài” – Tên phục vụ thở dài một tiếng, hắn tự cảm thấy mình may mắn, bình thường hắn ta toàn gặp những tên đầu trâu mặt ngựa, việc xin xỏ chỗ ngồi đối với bọn đó là điều cực kì khó chịu, tên phục vụ nào mà nói ra điều đó trước mặt bọn chúng là ăn đấm vào mặt ngay, thấy John có vẻ thoải mái nên hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng chạy như bay vào bên trong chuẩn bị rượu phục vụ.
John nhanh chóng tiến lại chỗ bàn gần cửa sổ mà tên phục vụ đã chỉ, ở bàn này có 2 người đang ngồi, nhìn qua ngoại hình thì biết là một nam và một nữ. Nam thì khoảng chừng chưa quá 20, khoắc trên mình bộ áo tro giản dị, tướng mạo tuấn tú bất phàm, đôi mắt tỏa ra anh khí ngút trời, thân hình cương kiện đầy mạnh mẽ, bất cứ ai đứng trước người thanh niên này đều cảm thấy như đang đứng trước một quả núi cao to sừng sững. Cô gái ngồi đối diện với người thanh niên kia mặc dù đội nón, che mặt lại nhưng nhìn qua làn da tay trắng như tuyết, cùng với những đường cong trên cơ thể đang ẩn ẩn hiện hiện dưới bộ đồ màu đen kia thì có thể biết được đấy chắc chắn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Hai người họ thấy John đang bước đến gần đều đưa mắt tập trung vào hắn, bốn con mắt đầy vẻ nghi ngờ cộng chút đề phòng, John vẫn cứ mỉm cười bước đến nói: “Hiện tại trong quán không còn chỗ ngồi, không biết hai người có thể cho ta ngồi chung được không? Đừng lo, ta chỉ xin một chỗ ngồi mà thôi, tuyệt đối không làm ảnh hưởng gì đến cuộc nói chuyện hay việc gì của hai người đâu.”
Một trong hai người nhìn hắn, ánh mắt tức thì ngây ra, rất nhanh thì khôi phục. Nhẹ giọng đáp: “Ra ngoài đường gặp nhau tức có duyên, mọi người đều là kẻ kiếm ăn, anh bạn không cần khách khí, ngồi xuống đây uống vài ly rượu với bọn ta.”
John cười nói: “Cảm ơn, nếu hai người đồng ý hôm nay tôi xin làm chủ, tiền rượu này tính cho tôi đi, được chứ?.”
Thanh niên mặc áo tro cùng bàn đáp: “Anh bạn chớ nên khách khí, uống với bọn ta một ly rồi hãy nói.”
John một mặt uống rượu, mặt khác chú ý động tĩnh trong quán. Trong quán không ít người nhưng lại có chút gì đó rất kì lạ, giống như bọn họ đang nói chuyện gì đó nhưng lại thì thầm cùng nhau không để người ngoài biết đến. Hắn khẽ hỏi: “Không biết nên xưng hô với hai người thế nào!”
Người thanh niên áo tro cười nhẹ đáp: “Bọn ta là người thô lỗ, đi đây đi đó kiếm sống qua ngày ta gọi là Peter, còn người ngồi đối diện ta kia là em gái của ta nó tên là Isla. Nhìn phong thái cùng khí chất tỏa ra từ đôi mất nhất định người anh em đây hẳn là một nhân vật không hề nhỏ nhỉ, thiên hạ hiếm thấy, không biết nên xưng hô thế nào?”
John gật đầu cười đáp: “Mọi người có thể gọi tôi là Roger.”
“Được lắm, tên rất hay, nào ta mời anh một ly” – Người thanh niên áo tro kia tỏ ra cùng kì sảng khoái mặc dù mới gặp nhưng lại tỏ ra vô cùng thân thiết với John, nhưng cô em gái của hắn ta lại hoàn toàn trái ngược, từ đầu đến giờ cô ấy chỉ ngồi lặng yên một chỗ không thèm nói lấy một câu.
Người thanh niên tên Peter sau khi uống ly rượu xong liền hỏi tiếp: “Không biết anh định đi đâu?”
John hỏi chút kì lạ bởi câu hỏi này, đây là con đường độc đạo dẫn đến Demacia, không lẽ lại đi đâu nữa? Nhưng hắn vẫn tỏ ra như bình thường đáp: “Tất nhiên là Demacia rồi.”
“Ra vậy!” – Peter như hiểu gì đó liền cười một tiếng.
“Đồ ăn đến đây!” – Tên phục vụ đem theo một mâm thức ăn đến đặt lên trên bàn sau đó cười hỏi John: “Quý khách, có cần dùng thêm gì không?”
John lắc đầu hỏi: “Không cần đâu, nhưng phục vụ này, ta muốn hỏi một chuyện, mặc dù biết đây là con đường độc đạo dẫn dến Demacia nhưng tại sao một nơi hoang vắng gần rừng núi thế này lại có rất đông người tụ tập vậy?”
Khi câu hỏi này của John vừa mới nói ra lập tức hàng trăm ánh mắt như những mũi tên nhọn hoắc chỉa thẳng về phía hắn, thực sự là quá sức kì lạ.
Tên phục vụ cũng ngớ người trước câu hỏi của John, hắn vội đáp nhỏ: “Không lẽ quý khách không biết gì sao?”
“Biết gì?” – John ngu ngơ không hiểu.
Tên phục vụ thở dài một tiếng rồi chỉ hai người ngồi cùng bàn với hắn và nói: “Hay quý khách hỏi hai người họ đi, chắc chắn họ biết rõ đấy, tôi phải đi phục vụ những người khác đây.” – Nói xong tên phục vụ chạy đi thật nhanh, John hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra hắn nhìn Peter và cả cô gái kia, cả hai đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, John thắc mắc hỏi: “Hai người biết gì phải không? Vậy có thể nói cho tôi biết được chứ?”
Peter liếc nhìn em gái của mình một cái sau đó thở dài nói: “Nếu tên phục vụ đã nói ra như vậy rồi thì chũng tôi cũng không có gì phải dấu nữa cả. Thực ra việc chúng tôi tập trung ở đây đông như vậy cũng là có nguyên do cả. Anh từng nghe đến huyền thoại rèn vũ khí Doran chưa?”
“Doran!” – John kinh ngạc tột đột, bởi cái tên này hắn biết rất rõ, đấy là người đàn ông được ca tụng như một vị thần của rèn vũ khí, những loại vũ khí mà ông tạo ra đều rất có giá trị và uy lực cực lớn, đấy là chưa kể ông có thể chế tạo ra bất kì loại vũ khí nào… Truyền thuyết về ông ấy thì có đầy ra, John vội hỏi: “Không phải ông ấy sống cách đây 200 năm rồi hay sao? Nếu tính đến giờ thì ông ấy đã chết rồi.”
“Đúng thế, nhưng ông ấy có một người đệ tử, tên ông ta là Prospector, ông ấy trước giờ luôn ẩn cư tại một nơi nào đó để tu luyện khả năng rèn vũ khí của mình, nay ông ấy đã xuống núi và muốn tìm những người có duyên để sở hữu nhưng vũ khí của ông ta, đấy chính là lý do tại sao ở đây lại tập trung đông như vậy.” – Peter giải thích.
John gật đầu nhưng cũng chỉ hiểu được một nửa hắn lại thắc mắc: “Thế nhưng tại sao những người ở đây lại tỏ ra nguy hiểm khi nghe ai nhắc đến chuyện này thế?”
Peter cười một tiếng đáp: “Tất nhiên là vì lòng tham rồi, nếu có thêm một kẻ cạnh tranh thì hắn lại mất đi một cơ hội nhận được vũ khí. Nhưng dù sao thì ngày mai mới là ngày tổ chức buổi lễ chọn vũ khí. Cho nên vẫn chưa xảy ra xung đột gì quá lớn đấy.”
“Peter, anh có cảm thấy nói quá nhiều hay không?” – Lần đâu tiên nghe được giọng nói ngọt dịu của cô gái kia, thực sự là một giọng nói tuyệt vời.
Peter cười ha hả gãi đầu nhìn John nói: “Được rồi, dù gì cũng là có duyên gặp mặt nên tôi nói cho anh biết vậy thôi, bây giờ chúng tôi phải lên đường, nếu không ngày mai buổi lễ diễn ra chúng tôi lại không có cơ hội nhận được thứ nào thì nguy… tạm biệt” – Nói rồi hai người đứng dậy nhanh chóng rời đi, John thì cũng chỉ cười vài tiếng từ biệt rồi bắt đầu suy nghĩ: “Prospector… ông ta là thợ rèn, liệu có thể sửa đươc cây dao bị gãy của mình không nhỉ? Chắc là được, vậy thì mình càng phải đến đó.”
Để hiểu rõ hơn tình hình John bắt đầu sử dụng thính giác cực nhạy của mình để nghe thông tin từ những người xung quanh.
“Ngày mai phải đến thật nhanh trước chân núi Maraz để có thể được diện kiến thợ rèn huyền thoại mới được”
“Phải, chỉ có đến sớm mới có cơ hội nhận được vũ khí tốt mà thôi.”
“Không biết ngày mai có những người nào nổi tiếng xuất hiện không nhỉ.”
… Bạn đang đọc truyện Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lien-minh-huyen-thoai-quyen-8/
Rất nhiều lời bàn tán về việc tụ họp lại dưới chân núi Maraz, theo như tìm hiểu của hắn thì chân núi Maraz chỉ cách nơi này chưa đến nửa ngày đi đường, đây là một cơ hội tốt mà John nhất quyết không thể bỏ qua.
“Dù sao thì mai mới là ngày diễn ra, quanh đây lại không có chỗ nghỉ qua đêm, xem ra phải ngủ ngoài đường một hôm rồi” – John thở dài một tiếng.
“Này, đang nghĩ chuyện gì thế?” – Razer từ trong túi hành lý cạnh đó chui ra nhảy vào trong ngực của John dò hỏi.
John lắc đầu đáp: “Cũng không có gì nghiêm trọng, không biết vị đó có thể giúp ta rèn lại cây dao bị gãy hay không mà thôi.”
“Tưởng gì, mà sao ở đây thức ăn nghèo nàn thế nhỉ, không có thịt nướng, không có gà quay… rõ chán” – Razer tỏ ra bực tức, khuôn mặt xìu xuống chán nản.
John xoa đầu nó cười đáp: “Đừng vội, khi nào vào Demacia, ta nhất định cho mi ăn bể bụng thì thôi.”
“Há.. há…” – Razer há họng cười điệu cười quái dị, sau đó nó nhìn John nói: “Hai cái người vừa nãy ngồi gần ngươi ấy, ta thấy rất thú vị.”
“Hử? Thú vị điểm nào?” – John thắc mắc nói.
“Hai người ấy theo ngươi bao nhiêu tuổi?” – Razer liếc mắt nhìn hắn hỏi, thấy khuôn mặt điềm tĩnh liền cười trong bụng một tiếng, John đáp: “Chắc cũng tầm 20 tuổi.”
“Sai rồi, sai rồi” – Razer lắc đầu, câu trả lời của nó khiến John kinh ngạc vô cùng, hắn vội hỏi lại: “Không lẽ không phải vậy sao? Razer! Ngươi biết gì phải không mau nói đi” – John uống một cốc nước trà vào miệng sau khi nói.
“Hai người kia khoảng chừng 14 – 15 tuổi là cùng” – Razer xoa xoa cằm bộ giáng giáo sư trả lời.
“Phụt” – John kinh ngạc đến mức bao nhiêu nước trà trong miệng đều phun hết cả ra kinh hãi nhìn Razer nói: “Ngươi đùa với ta sao Razer? Hai người mà mới có 14 – 15 tuổi thôi sao?”
“Tất nhiên, mắt ta trước nay nhìn có bao giờ sai đâu, chỉ có duy nhất mỗi mình ngươi là ta không thể nhìn thấy rõ ràng số tuổi mà thôi, kể ra cũng lạ, không biết ngươi thuộc cái giống gì nữa.” – Razer lại một lần nữa xoa cằm nói.
“Hà hà” – John nghe Razer nói về bản thân của mình như thế cũng có chút cứng họng không biết trả lời thế nào, nhưng nghĩ lại hai người Peter và Isla vừa ngồi cùng bàn với mình xong, hắn lại cảm thấy có chút gì đó kì lạ, từ lúc ngồi gần hai người họ hắn đã có một cảm giác bí ẩn gì đó rất khó giải thích, bây giờ nghe Razer nói hai người họ chỉ chừng 14 – 15 tuổi lại càng làm hắn một đầu mù tịt. Nhìn dáng vẻ thì cũng ra dáng thanh niên thiếu nữ, vậy sao còn nhỏ tuổi đến thế nhỉ?”
“Thực ra chuyện này cũng không có gì lạ, được nuôi dưỡng tốt, ăn uống đầy đủ thì phát triển sớm, không có gì là ngạc nhiên cả” – Razer nhảy lên bàn, hai bàn chân của nó bắt đầu bốc toàn bộ thức ăn đang có bỏ vào miệng, vừa nhai nhóp nhép vừa nói.
John nheo mắt trêu chọc nó: “Thế sao mi ăn nhiều hơn cả con voi thế kia mà bộ dáng còm nhom bé tí vậy?”
Razer nghe John nói mình còm nhom bí tí tỏ ra rất bực tức xoay người chỉ thẳng mặt hắn nhe răng múa vuốt nói: “Ai bảo ngươi ta còm nhom bé tí, chẳng qua ta đang ăn kiêng để giữ dáng thôi nhé!”
“Ha…. ha…..” – John nghe Razer đáp lại thì không thể nào nhịn được cười, đúng là nó bấy lâu nay tiếp xúc quá nhiều với đám người lông bông bên ngoài nên học những câu nói của bọn họ, thực sự không biết điều này nên vui hay nên buồn nữa đây.
“Này cười cái gì vậy?” – Razer tức giận, xoay người ngốn hết toàn bộ thức ăn có trên bàn, xem ra cu cậu cho rằng ăn là cách tốt nhất giải trừ bực tức.
Trời chiều, khách bộ hành qua lại rất ít, trên mặt John hiện ra nụ cười kỳ dị, thi triển vô ảnh bộ tiến về trước. Rời khỏi quán rượu không đến năm mười mét, sau lưng bỗng chốc có hơn chục thớt khoái mã phóng như bay đến, coi bộ là đang truy đuổi người nào, tỏ ra rất cấp bách.
John nhìn những người này, toàn là người có thực lực, đao kiếm đầy mình. Bọn họ gấp rút như thế không biết là đang truy tìm người nào? Nghĩ hoài không ra, rốt cuộc vẫn tiếp tục lên đường. Quả thực John vô cùng bất ngờ khi cách đó không xa có một nhà khách nhỏ được dựng nên, nhà khách này vốn trước đây không hề có, nhưng từ sau khi tin đồn đệ tử của thần rèn vũ khí Doran tái xuất thì những tên có máu kinh doanh không ngần ngại xây ngay một quán trọ gần đó để thu lời, không chút chậm trễ John lập tức tiến nhanh đến nhà khách phía trước, có một nơi nghỉ ngơi còn tốt hơn nhiều lần ngủ ngoài đường.
Sau khi John đến trước nhà khách thì từ sau lưng lại có ba đội nhân mã phóng gấp qua, xem ra đúng là có chuyện gì rồi. Khi trời tối, vì quán trọ quá đông cộng với việc hắn đến trễ cho nên không còn phòng để ở, buộc phải nghỉ tạm ở phòng ăn trên lầu hai, tất nhiên cũng có không ít người phải như hắn.
John lặng lẽ cầm trên tay bình rượu vừa uống vừa nghe ngóng tin tức ở bên trong căn phòng, ở đây lai tạp nhiều thành phần tinh tức cũng vì thế mà phong phú đa dạng hơn, Razer với bản tính tham ngủ của mình đã khò từ sớm.
John nghe một hồi, kết cuộc trong mớ âm thanh ầm ĩ hỗn tạp hắn nghe được tiếng nói chuyện rất nhỏ, làm nảy sinh hứng thú của hắn. Chỉ nghe một người khẽ nói: “Nghe người của bọn họ tìm hiểu và kể lại, lần này ngài Prospector xuống núi không đơn thuần là tìm người có duyên với vũ khí của ông ấy đâu, mà nghe đâu trong số những vũ khí ông ấy đem xuống lần này có vài món vô cùng trân quý, giá trị của nó tuyệt đối không thể đếm được”
Một người khác cất lời: “Ta cũng nghe nói rồi, cứ theo tin tức mà anh em bọn ta mới thu lượm thì lần này, thì trong số những vũ khí ông ấy đem xuống đây còn có vài món của ngài Doran xưa kia rèn ra nữa đấy, ghê chưa.”
Một người khác lại xen vào: “Nhiều vũ khí quý giá như vậy không biết ai có thể có được nó nhỉ, chắc chắn ngài mai sẽ là một trường hỗn loạn để tranh dành vũ khí cho mà xem.”
Một kẻ nữa lên tiếng: “Các ngươi đừng đánh giá thấp thực lực của ngài Prospector nhé, ta nghe đồn ông ấy không đơn giản chỉ là một thợ rèn vũ khí không thôi đâu, ông ấy còn có khả năng phun lửa và điều khiển binh khí bằng ý nghĩ nữa đấy.”
“Ta cũng nghe điều đó, dù sao đồ đệ của ngài Doran lừng danh thì tuyệt đối không tầm thường, dù sao ngày mai chúng ta cũng cần tỏ ra lễ phép một chút có như vậy mới dễ dàng kiếm được binh khí giá trị.”
John đứng dậy rời khỏi phòng, trong đầu miên man nghi: “Chỉ là vũ khí mà bọn chúng tỏ ra cẩn trọng thật, ta đã nghe nới đến Doran nhưng không nghĩ lần này đệ tử của ông ấy lại xuất hiện… ta cũng thật nóng lòng muốn biết rốt cuộc vũ khí của ông ấy lợi hại đến mức nào.”
Gió đêm nhè nhẹ thổi, toàn thân khoan khoái. Đi một vòng bên ngoài nhà khách hắn chợt nhớ đến những người vợ của mình. Một sự buồn chán cùng chút đau khổ dần hiện lên, cũng không biết đã đi như vậy được bao lâu hắn chợt nghe thấy tiếng nước chảy róc rách gần đó.
Không vội quay trở về, John tiến lại cạnh con suối, ánh trăng sáng lung linh in bóng trên mặt suối khiến cả con suối như được phủ một lớp màng ánh sáng huyền ảo. Đột nhiên ánh mắt phát hiện ra một người lạ mặt đang ngồi cách đó không xa với chiếc cần câu trên tay, người lạ mặt đó là một lão già râu tóc đều bạc trắng, ánh mắt đầy vẻ hiền từ chăm chú vào việc câu cá mà không chút nhận ra John đang tiến lại gần.
“Bụp” – Cần câu kéo lên nhưng thật tiếc lại không có con cá nào cắn câu, khi thấy cần câu kia John chợt kinh ngạc thốt lên: “Ông ơi, câu cá sao lại câu bằng lưỡi thẳng? Như vậy sao câu được cá?”
“Ha… ha….” – Ông lão kia chỉ cười ha hả vuốt râu rồi tiếp tục thả câu xuống con suối.