Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 8

Chương 18



Phần 18

Trước nay bất cứ ai câu cá đều dùng đến lưỡi câu có đầu móc sắc nhọn, như vậy sẽ dễ dàng câu được cá hơn, nhưng lần này và ngay tại đây, John được chứng kiến một việc mà trước giờ mình chưa từng thấy qua, một ông lão câu cá như bao nhiêu người bình thường khác chỉ có điều lưỡi câu của ông ấy lại là lưỡi câu thẳng.

John vô cùng bất ngờ nhưng cũng không dám làm phiền ông lão đang tập trung câu cá, hắn từ từ tiến đến cạnh ông ta, ngồi xuống tảng đá cạnh đó, nhìn vào lưỡi câu đang thả dưới sông, bằng con mắt tinh tường của mình John lại một lần nữa phải kinh ngạc tột độ, lưỡi câu thẳng đã khiến hắn kinh ngạc không thôi trước đó rồi, lần này ông ấy lại câu cá mà không có chút mồi câu nào được gắn trên lưỡi câu, điều này không giống bình thường chút nào?

Hắn đột nhiên nghĩ: “Có khi nào ông ấy bị điên không? Chứ làm gì có người nào đi câu cá mà lại dùng lưỡi câu thẳng đã thế còn không xài mồi câu, như vậy sao câu được cá?”

“Ông à, không dùng mồi câu thì sao câu được cá?” – John thử hỏi ông ấy lý do vì sao lại làm thế nhưng đáp lại hắn ông ta chỉ cười khà khà vài tiếng, vuốt râu rồi tiếp tục câu cá.

“Chắc gặp phải một lão già điên thật rồi!” – John lắc đầu thở dài đang định xoay người rời đi thì đột nhiên giọng nói của ông ấy vang lên: “Câu cá không đơn giản chỉ là ngồi câu!”

“Hử?” – John một bụng khó hiểu hỏi: “Ông à, ông nói cái gì vậy? Ta thật sự không hiểu cái gì cả.”

Ông lão mỉm cười nhìn hắn nói: “Ta không câu cá mà là đang chờ đợi một người.”

“Chờ đợi à? Ông chờ ai vậy?” – John nhìn quanh một vòng thấy không một bóng người, thắc mắc hỏi.

“Khi nào cá cắn câu thì người đó sẽ xuất hiện!” – Ông ấy nhìn John mỉm cười nói rồi lại tập trung vào công việc câu cá của mình.

John thở dài, hắn vẫn không hiểu cái gì cả: “Ông dùng lưỡi câu thẳng, đã thế không dùng mồi câu thì biết đến bao giờ mới có cá cắn câu kia chứ?”

“Lưỡi câu bình thường chỉ câu được cá, lưỡi câu này mới câu được nhân duyên” – Ông lão trả lời một cách đầy mù mờ, đến cả một người thông minh như John vẫn không thể nào hiểu được những gì ông ấy nói.

“Ông thật kì lạ, quả thật đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người kì lạ như ông đấy” – John quyết định không rời đi nữa mà ngồi xuống bên cạnh ông lão. Thấy vậy ông ấy liền hỏi: “Sao cậu không không rời đi mà quyết định quay trở lại?”

John xoa cằm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không chắc nữa nhưng tôi thấy ông rất thú vị, tôi muốn ngồi đây với ông xem đến khi nào sẽ có cá cắn câu.”

“Ha… ha… cậu biết ta đã câu cá bằng lưỡi thẳng và không có mồi câu thế này bao lâu rồi không?” – Ông lão vuốt râu cười ha hả hỏi.

John chỉ biết lắc đầu dù có đoán mò hắn cũng không biết nên cho một con số nào thật hợp lý.

Ông lão trả lời một cách ngắn gọn nhưng đủ khiến John chết đứng: “100 năm.”

“Ông… ông đừng đùa thế chứ?” – John kinh hãi nhìn thẳng vào ông lão trước mặt.

Ông ta chỉ cười và đáp: “Không phải ta đã nói với cậu rồi hay sao? Lưỡi câu bình thường chỉ câu cá, lưỡi câu thẳng mới câu được nhân duyên, ta đang chờ người đấy xuất hiện.”

John hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh đáp lại: “Không lẽ ông chỉ vì chờ đợi nhân duyên này mà phải câu cá thế này suốt 100 năm hay sao? Với lưỡi câu thẳng e rằng khó lòng câu được cá, lỡ như khi ông chết rồi mà vẫn chưa câu được thì sao?”

Ông lão vuốt râu suy nghĩ một lúc rồi nhìn John trả lời một cách bình thản: “Thì người đó vốn không có trên đời, vậy thôi… ha… ha…”

“Bụp… bụp….” – Đột nhiên lúc này ngay chỗ lưỡi câu được thả xuống có những tiếp bụp bụp rất to, mặt nước quanh đó lay động liên tục, ông lão kia cười ha hả hét lớn: “Câu được rồi, ha… ha…. cắn câu rồi.”

“Bùm” – Cần câu được kéo mạnh lên cao, một con cá to cỡ bàn tay của người trưởng thành mắc vào lưỡi câu thẳng rục rịch vẫy đạp không yên.

“Không thể nào! Lưỡi câu thẳng mà sao câu được cá chứ!” – John hoàn toàn không tin vào mắt mình, điều mà hắn nghĩ không thể xảy ra đã diễn ra ngay trước mắt hắn, lưỡi câu thẳng đang đâm xuyên qua miệng của con cá, ông lão cầm con cá lên rút lưỡi câu ra đưa cho John xem cười nói: “Thấy chưa đã câu được rồi đấy.” – Nói xong ông lại thả con cá kia xuống sông, ông xoay người thu dọn toàn bộ đồ câu, hành động như muốn rời đi.

John khó hiểu vội hỏi: “Ông à, không phải ông bảo khi nào câu được cá sẽ gặp được người có duyên với ông đấy sao? Ông không đợi người đó đến à?”

Ông lão vuốt râu cười đáp: “Ta đã gặp được rồi, nhân duyên ta chờ đợi gần 100 năm nay đã đến rồi, anh bạn trẻ tạm biệt, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Nói rồi ông ấy cất bước rời đi, khi John lấy lại tinh thần thì đã không thấy ông lão ấy ở đâu nữa rồi.

Đây thực sự là một buổi tối kì lạ nhất của hắn, mọi thứ diễn ra quá mức kì cục, hắn cứ có cảm tưởng rằng đây là một giấc mơ, đến cuối cùng hắn vẫn không hiểu điều gì.

Sáng sớm hôm sau, khi bình minh dần lộ diện ở phương đông, một ngày mới bắt đầu với biết bao sự kiện diễn ra.

Hôm nay là ngày cực kì quan trọng đối với bất kì ai đang có mặt tại đây, bởi cách đó không xa, truyền nhân của huyền thoại rèn vũ khí Doran sẽ xuất hiện và tìm những người phù hợp sở hữu vũ khí của ông ấy.

Từ sáng sớm hàng trăm ngàn người lũ lượt đi theo con đường mòn tiến đến chân núi Maraz, cả con đường nhỏ đã chật kín người, ở đây có đủ mọi thành phần dân tộc trên khắp Valoran, ai ai cũng vì ước mơ được sở hữu một món vũ khí của truyền nhân Doran – Prospector mà cất công từ xa đến đây, thế nhưng với ánh mắt tinh tường của John hắn nhận ra có một điều cực lạ đó là trong đám người đang đi tuyệt nhiên không có ai đến từ Demacia, hay là họ cải trang nên không nhận ra? Dù gì đi nữa nơi này gần Demacia, một việc trọng đại như vậy mà không đủ thu hút những người chuyên sử dụng kiếm như Fiora hay Garen thì đúng là chuyện lạ!

“Ồ” – John đột nhiên phát hiện hai bóng người quen thuộc, hai người ấy gồm một nam và một nữ, đấy là hai người hắn đã gặp ở quán rượu hôm qua, nhớ đến chuyện Razer bảo hai người kia chỉ mới 14 – 15 tuổi khiến hắn không khỏi kinh ngạc, nhưng dù sao gặp được người quen ở một nơi thế này sẽ giúp ích được ít nhiều. John nhanh chóng thoát khỏi đám đông đang chen lấn để tiến lại gẫn hai người họ.

“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau” – John tỏ ra thân thiện mỉm cười chào hỏi hai người họ.

“Ồ, là anh!” – Chàng trai tên Peter thấy John xuất hiện trước mặt mình hơi chút kinh ngạc sau đó lại tỏ ra bình thản nói: “Không phải anh bảo là đến Demacia hay sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

John không ngần ngại nói ra lý do: “Một sự việc lớn và quan trọng như thế này sao tôi có thể bỏ ra được chứ? Biết đâu ở đây tôi có thể tìm ra một món vũ khí nào đó thì sao.”

Peter cười ngượng một tiếng, lúc đầu khi gặp John, cậu ta không không nói chuyện này cho John biết đơn giản cũng chỉ vì sợ sẽ có thêm một đối thủ của mình mà thôi, nhưng bây giờ thì đành vậy.

John, Peter và Isla vừa đi về phía chân núi vừa nói chuyện, John hỏi: “Ta thấy hai người cũng còn rất trẻ, đi ra bên ngoài thế này liệu có nguy hiểm lắm không?”

Peter là một người thông minh nên đáp lại rất nhanh: “Cũng không có gì lo lắng cả, chỉ cần ta đừng gây sự với bất cứ ai thì tất nhiên bản thân sẽ gặp không chuyện rồi!.”

John gật đầu vài cái cười đáp: “Cha mẹ cậu dạy dỗ thật tốt đấy, nhưng dù sao thì cậu dẫn theo em gái mình, một gái xinh đẹp như hoa như ngọc thế này ra ngoài, nếu lỡ như để một tên dâm dê nào phát hiện ra thì thật sự nguy hiểm…”

Câu nói này vừa rời khỏi miệng John đã khiến cô gái tên Isla liếc nhìn hắn với ánh mắt đề phòng, Peter đứng bên cạnh nắm lấy tay em gái mình ý bảo cô giữ bình tĩnh, sau đó cậu ta cười nói: “Anh thật biết nói đùa, em gái tôi từ khi sinh ra đã có gương mặt xấu xí, chí vì lẽ đó mà nó luôn mang khăn bịt mặt lại đấy thôi.”

John liếc nhìn qua một cái là biết Peter đang nói dối nhưng hắn cũng không quan tâm về việc này lắm, những lời nói trước chủ yếu để thăm dò hai người họ mà thôi, biết không nên nói thêm điều gì để tránh những điều không hay xảy ra, hắn cười vài tiếng nói: “Nếu vậy thì mắt ta chắc lé rồi, có gì đừng trách.. ha… ha….”

Peter lắc đầu đáp: “Không sao, không sao, chúng ta sắp đến rồi.”

Phía trước mặt có một tòa nhà rất lớn, đây là tòa nhà được tạo nên bởi một loại phép thuật không gian cực kì cao cấp, loại phép thuật này gần như biến mất trên Valoran, nếu còn tồn tại thì chắc chỉ là sở hữu của những bậc cao thủ sống từ mấy trăm năm trước mà thôi, việc truyền nhân của Doran, ngài Prospector sử dụng loại thuật này đủ để chứng minh thực lực cũng như địa vị bản thân với tất cả mọi người.

Tất cả nhanh chóng tiến vào bên trong tòa nhà, sân trước của tòa nhà rất rộng đủ sức chứa cả ngàn người, tiếng người nói nhau rì rầm không thôi, tất cả đều chờ đợi sự xuất hiện của một nhân vật nổi tiếng.

“Vù” – Một tiếng rít gió vang lên trên mái nhà chính diện, một ông lão trong trang phục giản dị, như một u linh giữa ban ngày mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mắt mọi người. Làn da ngăm đen, mái tóc bạc, cùng với bộ râu bạc của mình cứ tưởng ông ấy là một lão già ốm yếu nhưng khi để ý kĩ hơn đến bàn tay cũng như khí chất ông ấy phát ra thì tuyệt đối là một người đầy sức khỏe.

“Đấy là Prospector sao? Lần đầu tiên mình được gặp ông ấy!” – John kinh ngạc nhìn ông lão xuất hiện trước mặt.

“Hôm nay, lão già ta xuống núi để tìm người sở hữu số vũ khí mà ta đã làm ra, rất vui vì mọi người đã nể cái mạng già này mà đến đây tham dự.” – Prospector mỉm cười nói, miệng ông mở không lớn nhưng giọng nói như muốn vang khắp chân núi Maraz này.

“Ngài Prospector đừng khiêm tốn như vậy! Bọn tôi không ai không biết đến danh tiếng của ngài kia chứ!”

“Đúng vậy! Chỉ cần ngài nói một tiếng, dù bất cứ nơi nào chúng tôi cũng sẽ đến cho bằng được.”

Bạn đang đọc truyện Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 8 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/lien-minh-huyen-thoai-quyen-8/

“Ha…. ha…” – Prospector chỉ cười ha hả sau đó hai tay vỗ bạch bạch, từ những con hẻm phía sau nhà mười hai tên thuộc hạ của ông cùng với 12 chiếc xe đẩy chất đầy các loại vũ khí, kiếm giáo, cung, đao, thương v.. v… v..

Mọi người đều bị những chiếc xe đẩy vũ khí làm cho lú lẫn.

Prospector nói: “Trong này có chứa toàn bộ số vũ khí mà ta đã rèn được, mọi người cứ lựa lấy một món vũ khí hợp ý mình nhất.”

“Nhiều vũ khí thật, vừa nhìn qua là biết ngay toàn là vũ khí xịn rồi” – John không thể không kinh ngạc thốt lên, ánh sáng tỏa ra từ thân các loại vũ khí khiến mọi ánh mắt như phát rồ.

“Lên thôi, lấy vũ đi….”

“Cái này của ta… của ta”

“Đề ma ma, cái này của ta, đưa đây…”

“Ta lấy cái này trước rồi, muốn thông nhau sao? Cây thương này là của ta…”

Một tràng cảnh hỗn loạn diễn ra khắp nơi trên sân, hàng ngàn người xô nhau, giẫm đạp nhau để tranh dành số vũ khí.

John đang định tiến đến xem sao nhưng đột nhiên kinh ngạc nhìn Peter và Isla, cả hai người họ vẫn đứng im không hề có bất cứ hành động nào như muốn lao đến tranh dành lấy vũ khí.

John khó hiểu hỏi: “Này, hai người không định lấy một món vũ khí hay sao? Không phải lúc đầu hai người đến đây chỉ vì mục đích này thôi sao?”

Peter nhìn John nhưng không đáp, thực chất trước đó, Isla đã sử dụng một loại phép thuật truyền âm để nói với cậu ta rằng không được nói gì cả.

John hỏi và Peter cứ yên lặng, hắn thực sự quá khó hiểu, trên sân rộng lớn, người người tranh nhau dành giật vũ khí cho riêng mình, các cuộc ẩu đã diễn ra liên tục, càng ngày càng khốc liệt.

John phát hiện có chút gì đó không bình thường trong chuyện này, biết rằng ông lão Prospector kia xuống núi là để tìm người phù hợp với vũ khí mà ông ấy rèn ra, nhưng số vũ khí trên 12 chiếc xe đẩy kia mặc dù đều là hàng tốt cả thế nhưng nếu so với tài nghệ cũng như ý nghĩa của lần xuống núi này không phải quá tầm thường hay sao?

Ánh mắt cộng với một chút nội năng trong người được phát huy để nhìn xuyên thấu toàn bộ mọi sự việc diễn ra trên sân, tổng cộng có gần 100 người đứng yên bất động không hề tham gia vào cuộc tranh dành vũ khí, có thể họ đã nhận ra điều mờ ám gì đó trong chuyện này cho nên mới không có hành động.

Peter và Isla ngay từ đầu đã nhận ra điều này, nếu không có hành động kì lạ của hai người họ thì John đã dính phải cái bẫy này rồi.

“Xem ra hai người kia không phải hạng tầm thường” – John cười thầm trong bụng nhìn Peter và Isla.

20 phút trôi qua, mọi cuộc tranh dành gần như đã kết thúc, người không có được vũ khí thì đành tức tối ra về với toàn thâm bầm tím, kẻ có được vũ khí thì cũng không nguyên vẹn gì, thêm mười phút nữa trôi qua toàn bộ sân trước giờ chỉ còn gần 100 người ở lại.

Prospector nhìn 100 người này gật đầu cười nói: “Tốt lắm, xem ra chỉ có chừng này người là còn giữ đủ đầu óc để thoát khỏi sự cám dỗ.”

“Ngài Prospector, xin hãy đem vũ khí tuyệt vời nhất do ngài rèn ra để chúng tôi được chiêm ngưỡng”

“Đúng vậy, trò lừa này của ngài chỉ có thể qua mắt bọn tầm thường mà thôi. !”

Những tiếng nói từ những người còn sót lại vang lên.

“Các ngươi đi theo ta” – Prospector xoay người đi về phía tòa nhà sau, tức tốc 100 người còn lại trong đó có John cũng không chút chậm trễ bám theo ông ấy tiến về phía tòa nhà phía sau.

Ở phía sau, cũng có một cái sân rộng, nhưng nhỏ hơn sân trước rất nhiều, ở đây ngay từ đầu đã được đặt rất nhiều loại vũ khí, nhìn sơ qua là biết vũ khí ở đây cao cấp và đặc biệt hơn gấp trăm lần so với những loại vũ khí trước đó.

“Đây là toàn bộ số vũ khí mà ông rèn ra sao?” – Một thanh niên có gương mặt lạnh lùng thốt lên.

Prospector lắc đầu nói: “Các ngươi đúng là nóng vội, tuổi trẻ bây giờ làm việc gì cũng thế cả. Để ta giải thích cho mà nghe. Ở trước mỗi loại vũ khí có một tảng đá, tảng đá ấy được gọi với cái tên là : Đá tâm linh, chí cần các ngươi đặt tay lên đó là nó có thể đo được sức mạnh vốn có trong cơ thể của mình, nếu tảng đá chuyển sang màu đỏ nghĩa là các ngươi không đủ sức sử dụng loại vũ khí ấy và đành phải đổi sang loại vũ khí khác, nếu chuyển thành màu xanh lá thì tất nhiên là đủ sức để dùng. Trước khi thử ta khuyên các ngươi đừng có liều mà làm trái lại kết quả của viên đã ấy để tránh hậu quả đáng tiếc.”

“Nghe có vẻ thú vị, được, vậy để ta thử trước.” – Một tên trung niên thân hình vạm vỡ chạy đến trước một cây búa to lớn, hắn ta đặt tay lên tảng đá phía trước nhưng viên đá lập tức chuyển thành màu đỏ biểu thị cho lời khuyên không được sử dụng.

“Ha… ha… ta thấy ngươi nên từ bỏ cây búa ấy thì hơn” – tiếng cười đùa châm chọc từ những người xung quanh.

Gã trung niên kia bị chạm vào lòng tự ái tức giận, lao đến nắm cây búa, khi tay hắn vừa chạm đến thân cây búa thì lập tức một luồng năng lượng khủng khiếp từ bên trong bắn thẳng vào cơ thể khiến cả người hắn phình to như một quả bong bóng rồi nổ tung, cả cái thân xác biến thành bụi trong tích tắc.

“Hài… đã bảo đừng có dại dột làm trái rồi” – Ông lão Prospector than thở lắc đầu.

“Chúng ta cũng nên tìm kiếm vài món chứ?” – John hỏi Peter, hắn nghĩ hai người họ chắc tìm hiểu được ít nhiều về thông tin những chuyện này.

Peter chỉ cười sau đó tiến lại gần Prospector cúi người nói: “Ngài có thể cho chúng tôi tận mắt chứng kiến những loại vũ khí mạnh hơn được không?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...