Loạn luân mẹ và con

Chương 11



Vừa xuống trạm xe bus, Ngọc đã cau có nhìn Vũ:

– Có xe mà không đi, đi cái xe quỷ này chen lấn làm chi cho mệt nữa không biết!

– Thì ai bắt Ngọc đi đâu, tự dưng đi theo tui giờ còn nói gì nữa!

Cô gái tức giận không biết nói gì, đá thằng bạn trai của mình một cái, Ngọc vượt lên trên thật nhanh, cố nép mình vào bóng cây bên đường để tránh cái nóng gay gắt của buổi trưa mùa hè. Chàng trai cũng uể oải bước theo cô bạn gái đỏng đảnh của mình, thực lòng Vũ cũng không muốn để bạn gái mình phải cực khổ chen chút trên cái xe bus chật chội nóng nực kia chút nào, nhưng Vũ biết làm sao cho Ngọc hiểu rằng cả sáng nay, anh phải bước vào lớp với cái bụng sôi sùng sục vì đói và cái ví trống rỗng không còn một đồng nào để uống nước chứ nói gì đến việc đổ xăng cho con xe để đưa đón cô bạn gái đi học.

– Nhanh lên, còn chút nữa là tới rồi! – Vũ ngồi xuống bên cạnh Ngọc, đưa tay lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên mặt cô bé.

– Từ từ, mệt quá. Lại mua hai bịch nước mía uống nhanh đi!

Nhìn sang bên kia đường, thì ra có một tiệm bán nước mía, Vũ lúng túng nhìn Ngọc…

– Gần tới nhà tui rồi, ráng đi mấy bước nữa đi, nước trong tủ lạnh thiếu gì.

– Nhưng mà giờ tui khát quá, đi không nổi nữa, lại mua đi, nhanh lên!

Lại một lần nữa, Ngọc dở trò mè nheo với Vũ, vì cô bé biết rằng cứ anh chàng lúc nào cũng chiều chuộng theo những gì mà cô bé muốn mỗi khi cô nũng nịu với anh, nhưng làm sao cô biết được, trong ví anh chàng bạn trai đại gia của mình, đến 1 ngàn đồng còn không có, một điều mà không bao giờ Ngọc có thể tưởng tượng đến.

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Ngọc, Vũ cũng không biết phải giải thích như thế nào để cho cô bạn mình hiểu rằng mình không có tiền.

– Thôi đi. Không mua thì thôi! Có 1 bịch nước mía mà cũng sợ tốn! – Ngọc hờn dỗi đứng dậy bỏ đi…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

– Mày còn dám chối à con quỷ cái, bằng chứng rành rành mà mày còn dám cãi à!

Tiếng chửi của ai đó sang sảng giữa trưa hè, đập vào tai Ngọc. Nhìn Vũ, Ngọc hỏi:

– Hình như có cãi nhau phải không!

– Ừ, hình như là chỗ nhà tui.

Cả hai vội vã bước nhanh trên con đường tiến về nhà Vũ. Quả nhiên đang có một cuộc cãi vã diễn ra ở trước Biệt thự của Vũ, nói đúng hơn là một cuộc đánh ghen giữa 3 người phụ nữ, và 1 trong những người phụ nữ đó không ai khác chính là người mẹ xinh đẹp của Vũ. Một mình mẹ Vũ đang phải chống trả lại hai người phụ nữ khác, một người thì mắng nhiếc, người còn lại thì cứ liên tục đẩy mẹ của Vũ ép vào tường không cho chạy thoát. Cả hai đều bịt mặt kín mít.

– Vũ Vũ… nói nè… hình như là… mẹ ông phải không!

– Ừ!

Ngọc hơi bất ngờ trước thái độ bình thản của bạn trai mình, cô không hiểu vì sao chứng kiến cảnh mẹ mình bị hai người đàn bà hung dữ vây lấy vừa sỉ nhục vừa động chân động tay, mà Vũ lại vẫn có thể bình thản không chút cảm xúc gì như vậy!

– Còn nói nữa, lại can họ ra đi.

Ngọc đẩy Vũ về phía trước. Nhưng Vũ vẫn lầm lì không muốn nhúc nhích, vì đối với cậu, chuyện này vốn không còn xa lạ gì.

Trên con đường đi qua khu biệt thự nhà Vũ, những người hiếu kỳ cũng tò mò đứng lại để xem tại sao người đàn bà xinh đẹp kia lại đang phải nép mình vào tường chịu đựng sự sỉ nhục nặng nề đến vậy, trên gương mặt sợ hãi của mẹ Vũ, nước mắt chảy xuống làm nhòe đi lớp trang điểm mà chỉ vài tiếng trước, nàng còn ngồi trước gương vừa chau chuốt vừa tự hãnh diện với chính mình vì vẻ đẹp sắc nước, hương trời của nàng đã làm say mê biết bao nhiêu là đàn ông ở bất kỳ nơi nào nàng xuất hiện… nhớ lại ngày nào khi mới được ông Thanh, bố của Vũ đón lên từ quê, nàng chỉ là một thôn nữ duyên dáng hiền lành và đầy e thẹn, nhưng cuộc sống sung túc và khá giả đã biến nàng thành một con người hoàn toàn khác, dần dần nàng biết cách ăn diện, trang điểm theo đúng với phong cách của người thành thị, ông Thanh ban đầu cũng rất hãnh diện vì có người vợ xinh đẹp tuyệt sắc ai ai cũng phải ngước nhìn, nhưng dần dần, ông cũng phải ngán ngẩm chán nản vì thói ăn tiêu xa hoa phung phí của vợ mình, để có được vị trí đại gia trong thành phố này, ông đã phải bắt đầu từ hai bàn tay trắng, trải qua bao nhiêu thất bại rồi làm lại ông mới có được cơ ngơi như ngày hôm nay, chính vì vậy, nhìn vợ hoang phí những đồng tiền mà do chính mình làm ra, ông không khỏi buồn phiền.

Nhưng điều làm ông tức giận hơn cả chính là thói trăng hoa lẳng lơ của vợ mình. Nói về Kiều vợ ông, từ ngày được một đại gia trên thành phố giải thoát khỏi cảnh đầu tắt mặt tối, được ăn sung mặc sướng, được đi đây đi đó, tiếp xúc với nhiều người, nàng nhận ra một điều, tất cả đàn ông trên đời này không ai thoát được khỏi ải mỹ nhân, mỗi lần được ông chồng dẫn đến những bữa tiệc hay hội họp linh đình hay nghiêm trang, nàng đều là tâm điểm chú ý của mọi gã đàn ông, từ những kẻ đạo mạo quyền cao chức trọng đến những gã bồi bàn, không ai có thể không động lòng trước nhan sắc của nàng, trước những lời tán tỉnh nịnh hót, ban đầu nàng còn thẹn thùng tránh né nhưng càng lúc nàng càng cảm thấy thích thú và coi đó là điều dĩ nhiên đối với mình, và nàng bắt đầu sụp đổ trong vòng tay của những kẻ tán tỉnh, để rồi những cuộc ngoại tình chớp nhoáng lén lút diễn ra ngay sau lưng ông chồng đại gia của nàng.

Và hậu quả của thói trăng hoa của nàng không gì khác chính là những lần đánh ghen làm ô nhục thanh danh của chồng và con nàng, đã bao lần nàng cũng tự dặn lòng sẽ kiềm chế sự thèm khát dục vọng đang lớn lên trong con người của nàng lại nhưng lại nhưng đứng trước những lời đường mật những cơ thể cường tráng lực lưỡng, những cái buồi làm tình không biết mệt mỏi, nàng lại thả mình vào trong khoái lạc và bỏ mặc tất cả!

Về phần Vũ, đây không phải là lần đầu cậu chứng kiến cảnh mẹ mình bị đánh ghen, đã không biết bao nhiêu lần cậu phải chịu sự dèm pha sỉ nhục của những người hàng xóm xung quanh chỉ vì tội lỗi của mẹ mình nhưng lâu dần thành quen, cậu quyết định không thèm quan tâm đến một người mẹ lẳng lơ như vậy nữa…

– Ông… làm gì đi… cứ để vậy hoài sao!

Ngọc kéo Vũ tiến tới gần hơn, từ trong góc tường, Kiều đã thấy dáng con mình, và nàng sững sờ vì nó chỉ đứng yên đó trừng mắt về phía nàng mà không làm gì để giúp mẹ mình.

– Á.

Bàn tay giật mạnh tóc nàng làm nàng đau nhói.

– Con đĩ này, mày tin tao rạch mặt mày không!

– Bỏ ra, tôi không biết chồng mấy chị là ai cả, đừng có vu khống, Á…

– Mày còn bày đặt mồm miệng à, con hồ ly tinh, tao giết mày!

– Mấy bà kia, bỏ mẹ tôi ra! – Cả ba người đàn bà quay lại, Kiều mừng rỡ ra mặt khi thấy con trai mình.

– Mày là thằng nào, cút không tao tát rách mặt bây giờ – một người đàn bà hăm dọa.

– Tui mới báo cảnh sát 113 rồi đấy, cái đồn cảnh sát đầu ngõ kìa, bà có ngon thì bà đứng lại đây thêm mấy phút nữa coi rồi biết! – Vũ hét lớn…

– Mày hù ai đấy thằng mất dạy!

– Tui không có hù mà tui làm thiệt! 2 bà muốn kiểm tra là hù hay thiệt thì cứ đứng đây chờ nó tới rồi tất cả lên đồn giải quyết! Vậy thôi!

Bỏ tay ra khỏi tóc Kiều, hai người đàn bà nhìn nhau xầm xì gì đó qua lớp khẩu trang, rồi vội vã lên xe chạy thẳng, vẫn không quên để lại một lời hù họa đằng sau:

– Mẹ con nhà mày nhớ mặt tụi tao đấy! Lần sau mà để tao gặp mày ngoài đường là tao tạt axit cho nát cái mặt yêu ma của mày nghe chưa con đĩ!

2 người đàn bà hung tợn đã đi khuất… nhưng cả Vũ và Kiều, không ai có thể nhúc nhích, Kiều tựa người vào tường, vừa đau vừa xấu hổ trước những người đi đường, còn Vũ thì vẫn đang nhìn chằm chằm vào mẹ mình đầy tức giận, còn Ngọc thì sao… cô bé vẫn đang đứng đó, nhìn theo phía con đường mà hai người phụ nữ vừa phóng xe đi. Cô bé không còn tin vào mắt mình nữa, chiếc xe dylan ấy, chính là chiếc xe mà mẹ cô hay đi, nhìn cái biển số, không thể lẫn vào đâu được!

– Nhìn cái gì mà nhìn! Mấy người thích xem đánh nhau lắm hả! Cút hết đi!

Vũ ném ánh nhìn tức giận vào những người đi đường đang nán lại vì hiếu kỳ, trong đó có cả những ánh mắt thèm thuồng của những gã đàn ông đang soi mói vào cơ thể nõn nà của Kiều. Nhưng trước sự nổi điên của gã thanh niên, tất cả đều bỏ đi không ai dám đứng lại nhìn thêm nữa. Ngọc cũng vội bước lại gần dìu mẹ Vũ đứng dậy…

– Cô có sao không?

– Không sao, chỉ hơi đau chút thôi. Thôi vào nhà đi con.

Kiều gọi Vũ, nhưng không thèm quan tâm đến mẹ, Vũ lạnh lùng đẩy cổng bước vào trong nhà rồi lên thẳng trên phòng đóng sầm cửa lại.

Nằm trên giường, Vũ nhớ lại bữa cơm hôm trước được ăn ở nhà Ngọc, một bữa cơm đầm ấm hương vị gia đình, có ba có mẹ và con cái quây quần bên nhau, đã lâu rồi Vũ không được ăn một bữa cơm ngon như vậy, trước đó, rất ít khi gia đình của Vũ được sum vầy đông đủ bên bữa cơm, vì ông Quang ba Vũ vốn là một doanh nhân bận bịu, còn bà Kiều thì khỏi nói, từ ngày làm quen với cuộc sống ăn sung mặc sướng, công việc duy nhất mà nàng muốn làm chỉ là đi dạo shopping và tiệc tùng. Và từ ngày ông Quang biết vợ mình cắm sừng mình, thì tình cảnh gia đình càng thêm đổ nát, hầu như không có lúc nào gia đình Vũ quây quần lại một nơi nữa, có chăng chỉ là những ánh mắt liếc vội, những lời nói hờ hững dành cho nhau rồi ai cũng trở về với cuộc sống riêng của mình.

Trằn trọc vì đói, bước ra khỏi giường, Vũ tìm xuống nhà bếp mở tủ lạnh, gian bếp rộng lớn nhưng lạnh lẽo vì đã lâu không ai nấu nướng trong này nữa, Vũ thở dài nhìn tủ lạnh vẫn toàn là thịt cá đông lạnh và rau sống, chúng đã nằm trong đó cả tuần nay kể từ ngày chị giúp việc duy nhất của ngôi nhà này xin nghỉ việc. Người duy nhất trong căn nhà ấy chăm lo được cho anh em Vũ đã ra đi, giờ thì tự Vũ phải nấu nướng, công việc mà cậu ghét cay đắng, dàn đồ đông lạnh trong tủ ra, Vũ không biết phải làm gì đầu tiên, tất cả đều cứng ngắc, đập còn không bể chứ nói gì đến bỏ vào nồi nấu. Ngán ngẩm, Vũ trở lên phòng, cố lục hết trong túi quần mình, cuối cùng cũng phát hiện ra tờ 5 ngàn dưới bàn phím máy tính. Sướng như bắt được vàng, cậu chạy biến ra khỏi nhà…

Trước cửa hàng tạp hóa, Vũ dừng lại… cậu đang rất bối rối vì không biết có nên vào hay không, vì không ai xa lạ gì cậu ở cái vùng này, đã là con của đại gia đồ gỗ nội thất, giàu nứt đố đổ vách lại trắng trẻo đẹp trai nhưng ít ai có thể tưởng tượng rằng cậu đang cầm 5 nghìn trong tay vào trong cửa hàng để mua mì tôm.

– Chị ơi… – Vũ rụt rè nhìn chị bán hàng…

– Chờ chị chút nghen cưng.

Đang nhăn nhó với người khách trước mặt, nét mặt cô bỗng cười tươi khi thấy Vũ, cô gái vội vã thối tiền cho người khách trước mặt để quay sang phục vụ cho anh chàng đẹp trai đang đứng bên cạnh!

– Rồi, em mua gì!

– Bán cho em… gói mì tôm…

– Hả… mì… mì… tôm hả – Cô bán hàng không thể tin được vào tai mình nữa “con trai của “Quang đại nhân ” đang mua mì tôm”

– Dạ…

– À… mì tôm à… mì gì em! Có mì Hàn Quốc ngon lắm, hay mì Nhật!

– Bao nhiêu chị…

– 20 Ngàn 1 gói thôi em, ngon lắm, em lấy chục gói về ăn thử đi!

Cô gái hào hứng tin chắc rằng mình sắp lời được một khoảng lớn… nhưng mặt cô ỉu xìu trở lại khi thấy Vũ công tử chìa ra tờ 5 ngàn nhàu nát…

– Có mì gì… 5 ngàn không chị…

– Hả… 5… 5… ngàn hả… à…

Thở dài ngao ngán, cô gái mò trong tủ ra gói 2 gói mì hảo hảo và nói:

– Hai gói 6 ngàn nè, em lấy luôn nghen!

Nhưng cô không biết rằng cô lại đặt anh chàng vào tình thế khó xử khi trong tay Vũ giờ đây chỉ còn đúng 5 ngàn duy nhất.

– À… thôi, 1 gói thôi chị, ăn không hết!

– Ừ, vậy 3 ngàn em.

Nỗi ngượng ngùng xấu hổ khi phải cầm 5 ngàn đi mua mì tôm ăn nhanh chóng tan biến khi cái bụng đói của Vũ lại réo lên ầm ầm, đẩy cửa bước vào nhà, Vũ vừa xé gói mì ra vừa nhâm nhi mấy vụng mì tôm ngon lành vừa chạy xuống bếp định bắt nồi nước thì, cậu khựng lại, trước mặt cậu là một cảnh tượng mà cậu không dám tin là thật: Mẹ cậu đang đứng trong bếp nấu nướng, bên cạnh là Ngọc, người yêu cậu cũng phụ một tay. Gói mì trong tay Vũ rơi xuống, vắt mì văng ra sàn nhà… hai người phụ nữ ngước qua.

– Vũ… – Kiều bối rối nhìn đứa con mình, còn Ngọc thì mỉm cười nói…

– Đói bụng hả, chờ chút, sắp xong rồi.

Không biết nói gì thêm, Vũ cúi xuống nhặt vắt mì và bỏ lên phòng.

Vừa nhai mì tôm, Vũ vừa nghĩ: “Không biết bà ta đang làm cái quái gì vậy, định dở trò gì nữa đây, phải chăng đang muốn lấy lòng mình hay cố gỡ lại chút thể diện của người mẹ, không thể nào, vì bà ta có coi cái nhà này ra cái gì đâu, lại còn bày trò đóng kịch vào bếp!”

Mì khô nghẹn ứ trong cổ họng, nhưng điều làm Vũ nghẹn ngào hơn đó chính là sự tức giận, hờn tủi của một người con sống trong gia đình có đầy đủ ba mẹ chị em nhưng không ai thèm chú tâm đến mình, chỉ biết lo cho cuộc sống riêng, làm cậu phải sống một cuộc sống cô độc thèm khát tình thương. Cổ họng khát khô, dù muốn xuống nhà lấy chai nước để uống nhưng Vũ lại ghét phải chứng kiến màn kịch “mẹ hiền” của Kiều! Nằm xuống giường, Vũ quyết định quên đi ngươi mẹ vô trách nhiệm ấy.

– Vũ, dậy ăn cơm đi!

Ngọc bước vào ngồi cạnh Vũ.

– Mới ăn mì no rồi.

– No gì mà no, xuống nhanh đi, để tui còn ăn nữa, tui đang đói bụng đây!

– Thì Ngọc ăn đi, nói nhiều!

– Vũ… đang giận mẹ đúng không!

Vũ im lặng. Ngọc biết làm sao mà Vũ không giận được khi có một người mẹ lẳng lơ trăng hoa như bà Kiều, từ lâu Ngọc đã nghe đồn Vũ có một người mẹ rất đẹp nhưng tính tình thì rất lẳng lơ, bị đánh ghen không ít lần nhưng không ngờ hôm nay chính mắt Ngọc lại chứng kiến điều đó, nhìn tình cảnh của Vũ, Ngọc lại thấy tội nghiệp cho người bạn trai của mình, cầm cái ví của Vũ để trên bàn mở ra, hoàn toàn trống rỗng, Ngọc lại thấy ân hận vì lúc sáng đã trách Vũ bắt mình đi xe Bus và không mua nước cho mình uống mà không biết rằng trong túi Vũ chỉ đủ tiền để ăn mì tôm. Thở dài, Ngọc rút trong ví mình ra 200 ngàn và nhét vào ví cho Vũ rồi đi xuống…

Tỉnh dậy, Vũ nhìn quanh, trời đã chập tối, gói mì lúc trưa đã tiêu đâu hết, bụng đã đói trở lại nhưng giờ thì tiền bạc đã hết sạch, làm cách nào đây. Sực nhớ lúc trưa Mẹ và Ngọc đã nấu cơm, vừa định đứng dậy bước xuống nhà bếp thì Vũ chợt nhớ rằng mình vẫn đang rất căm ghét gia đình này, nên cậu quyết không ăn dù là một hột cơm của Kiều!

Bước ra khỏi nhà tắm, đang loay hoay mặc quần áo thì mắt Vũ chợt sáng lên khi thấy trong Ví mình, có tờ tiền lòi ra, chụp lấy cái ví, là 1 tờ 200 ngàn! Không gì hạnh phúc hơn, Vũ Biết không phải của ai khác mà chính là của Ngọc. Không suy nghĩ gì nữa, Vũ phóng vội xuống quầy tạp hóa và lấy ngay 5 gói mì Hàn Quốc về “dùng thử”.

Vừa bưng tô mì nóng hổi lên phòng khách, đồng hồ đã điểm 6h, vẫn như mọi ngày, căn nhà trống không không tiếng cười nói, nhớ lại lúc nhỏ, cứ đến giờ này, mọi người lại quây quần bên nhau ăn cơm tối và trò chuyện vui vẻ, và khi thời gian trôi đi, căn nhà nhỏ lúc xưa đã để chuyển đến 1 khu biệt thự xa hoa, và cuộc sống gia đình cũng tan vỡ từ đó, mở nắp tô mì, nước mắt Vũ rơi xuống tiếc nuối cho những ngày đã qua.

– Vũ…

Tiếng Kiều từ ngoài cửa, bỏ đũa xuống, Vũ nhìn mẹ, vẫn là người mẹ xinh đẹp của Vũ như ngày nào, nhưng điều gì đã làm hình ảnh người mẹ ấy tồi tệ trong mắt Vũ, chính là sự ham mê dục vọng khoái lạc, chính là những lời ngon ngọt của những nhân tình đã làm hư Kiều, giờ đây, đứng trước con mình, Kiều cũng không đủ tự tin để nhìn vào mắt Vũ nữa, nhưng Kiều không nghĩ lỗi là do Kiều, tất cả là do ông Quang chồng nàng đã lạnh lùng với nàng trước, vì công việc mà ông không quan tâm chăm lo cho nàng, chính vì vậy nàng phải tự lo cuộc sống của riêng mình, mặt khác, con cái nàng đã lớn rồi, nó tự lo cho bản thân nó được và chính với suy nghĩ ấy, nàng cứ lao vào những cuộc tình chớp nhoáng không ràng buộc, để thỏa mãn thể xác và khao khát được yêu thương của mình nhưng chứng kiến cảnh đứa con phải ngồi một mình trong bóng tối ăn mì tôm, lòng nàng không khỏi thương xót.

– Sao mẹ nấu cơm mà con không ăn mà ăn mì vậy?

Kiều ngồi xuống cạnh Vũ.

Vẫn lầm lì không nói gì, Vũ ôm tô mì đứng dậy vào nhà bếp…

Kiều buồn bã nhìn thái độ lạnh lùng của con, nàng biết nàng có lỗi rất lớn với Vũ, trong thời kì mà con nàng cần sự chăm sóc nhất thì nàng lại bỏ mặc nó để theo đuổi hạnh phúc cá nhân, để rồi giờ đây, khoảng cách giữa hai mẹ con đã ngày một xa dần.

Ăn xong, Vũ cầm chai nước bước thẳng lên phòng, bỏ mặc Kiều ngồi lại một mình trong phòng khách. Buồn bã nhìn theo bước chân Vũ, Kiều thấy tủi thân vì sự lạnh nhạt của con. Nhưng nàng biết đó chính là những gì nàng phải chịu vì chính những gì mình gây ra.

Trời đã khuya, trong căn biệt thự này, chỉ còn tiếng kim đồng hồ vang lên từng nhịp, lại một ngày nữa trôi qua mà không ai nói với ai lời nào, một ngày buồn của Vũ và Kiều…

Đang trằn trọc không ngủ được, chợt Vũ lắng nghe có tiếng bước chân lại gần phòng mình. Quái lạ, không biết là ai đây, phải chăng là… ma, vì đã hơn một tuần nay, kể từ lúc chị giúp việc bỏ đi, không ai vào trong phòng này nữa. Chỉ có mình Vũ, đi đi về về không ai biết, vậy ai đang bước vào đây?

Vũ nằm im nghe ngóng, ôi thơm quá, mùi nước hoa tỏa vào trong không gian làm Vũ ngây ngất, nếu đúng là ma thì đây quả là một con ma điệu đà, người Vũ run lên vì sợ, vì dạo này Vũ hay nghe thấy tin đồn về những khu biệt thự trong khu phố này có ma, và chỉ vài giây nữa, Vũ sẽ phải đối mặt với nó…

– Vũ ơi…

Giọng “con ma” vang lên thật dịu dàng, con ma đó chính là Kiều – mẹ của Vũ.

Dù Vũ không muốn tin nhưng đúng là người đang ngồi bên cạnh cậu chính là bà Kiều mẹ của cậu… chưa bao giờ cậu cảm thấy bối rối như lúc này, vì Vũ không biết nên vui hay nên buồn, đã lâu rồi mẹ con Vũ mới gần bên nhau như vậy, đã lâu rồi Vũ thèm khát được sự quan tâm, chăm sóc của mẹ như bao đứa bạn khác trong lớp, nhưng kẻ luôn nhìn cậu với con mắt ngưỡng mộ thán phục nể sợ, vì chúng nghĩ cậu là kẻ có tất cả nhưng chúng đâu có biết rằng Vũ thiếu một thứ quan trọng nhất mà ai cũng cần có đó chính là tình gia đình!

– Ngủ chưa con?

Lại một câu hỏi khác của Kiều, làm cho Vũ run lên vì vui sướng, nhưng mặc cảm và tức giận vì không được quan tâm trong thời gian qua khiến Vũ không thể nào làm khác hơn ngoài sự im lặng.

Nằm xuống bên cạnh con, nhớ lại chuyện lúc sáng, từ xa Kiều thấy Vũ đứng đó và không làm gì, nàng đã rất tuyệt vọng nhưng khi Vũ xuất hiện để dái thoát cho nàng, nàng chợt vỡ òa trong sung sướng khi biết con mình còn quan tâm đến mình, bấy lâu nay, nhiều lúc về nhà nàng cũng muốn được lại gần Vũ để hỏi han chuyện học hành và cuộc sống, nhưng cứ mỗi lần nàng lại gần thì Vũ cứ lạnh lùng bước đi không cho nàng chút cơ hội nào vì biết mình không có thời gian để chăm lo cho con cái, nàng đã thuê một cô phục vụ về để lo cho anh em Vũ, nhưng không ngờ điều đó lại làm khoảng cách giữa nàng và con cái xa dần, vì từ ngày có sự chăm lo của Nga, người giúp việc, thì cứ mỗi lần nàng về nhà lại thấy những đứa con của mình vui vẻ cười đùa cùng người giúp việc, và khi nàng bước vào, tiếng cười ấy lại tắt đi, lâu dần nàng đâm ra căm ghét Nga vì đã dành lấy những gì thuộc về nàng, và như giọt nước tràn ly, nàng đổ cho Nga việc lấy cắp đồ trong nhà mặc dù Nga không lấy… và từ ngày Nga ra khỏi nhà, căn nhà lại trở về sự im lìm như xưa…

Cả buổi trưa nay khi Vũ không xuống ăn cơm, nàng biết Vũ đang rất hận mình vì đã không làm tròn bổn phận của người mẹ, nhưng nàng biết trong sâu thẳm, Vũ luôn dành tình cảm cho người mẹ như nàng, bằng chứng là cuộc giải cứu của Vũ lúc sáng và giờ đây nàng đang cố làm tất cả để nối lại tình cảm với con, thứ mà lâu nay nàng tưởng chừng đã đánh mất. Đặt tay lên lưng Vũ, nàng có thể cảm nhận thấy cơ thể thật ấm áp của con nàng, hơi ấm mà đã lâu nay những kẻ tình nhân hờ hững ngoài kia không đem được lại cho nàng và chính sự động chạm ấy làm cho Vũ run lên vì xúc động, đã lâu rồi Vũ mới được bàn tay mẹ chạm đến, nước mặt chợt lăn trên má Vũ. Người chàng giờ run lên bần bật…

– Trời, sao con run vậy Vũ, lạnh hả con?

Nàng đưa tay áp lên khắp người Vũ để xem con có bị sốt không nhưng nàng không biết rằng Vũ đang sung sướng biết chừng nào khi được mẹ quan tâm săn sóc đến vậy. Dù cho người mẹ đó có xấu xa hư hỏng đến mức nào thì Vũ biết rằng mình không thể nào chối bỏ sự thật đó chính là mẹ của mình. Dù cho giờ đây Vũ đang rất hạnh phúc những cậu vẫn quay lại, đẩy mẹ ra.

– Không sao cả! – Vũ lạnh lùng…

Thì ra Vũ còn thức, nàng nhủ thầm.

– Sao con run dữ vậy, có cảm sốt gì không?

Một ý nghĩ cay độc thoáng qua đầu Vũ rằng đó chỉ là một màn kịch của mẹ mình rằng Kiều chỉ đang bày trò… nhưng mà để làm gì, Vũ đâu còn ý nghĩa gì trong mắt mẹ nữa.

– Đã nói là không sao mà! – Vũ lập lại…

– Ừ… không sao thì tốt… – nàng nói khẽ.

– Có chuyện gì thế! – Vũ thận trọng nhìn mẹ…

– Không có gì… chuyện lúc sáng… mẹ… cảm ơn con nghen… thực tình mẹ không biết hai người đó là ai cả…

Nhìn ánh mắt buồn tủi của mẹ, Vũ không nỡ nói thêm những câu làm Kiều buồn nữa, nằm xuống, Vũ vẫn quay lưng về phía Kiều vờ như không muốn nghe nàng nói thêm nữa… Kiều biết con trai vẫn đang giận mình, nàng không biết nói gì thêm, chỉ biết lặng lẽ bỏ về phòng…

Sáng hôm sau, vừa bước xuống nhà, Vũ đã rất bất ngờ khi thấy có tiếng xào nấu từ phía nhà bếp, thì ra là Kiều đang nấu bữa sáng, nàng đang tìm cách chiếm được tình cảm của con mình bằng cách làm tròn bổn phận người mẹ, vừa thấy Vũ nàng đã tươi cười…

– Dậy rồi hả Vũ, ăn sáng đã con…

Không thể tin vào mắt mình là mẹ đang nấu bữa sáng, cậu run rẩy dựa vào thành cầu thang, cậu đang thắc mắc tại sao mẹ cậu lại quay ngoắt 180 độ như vậy. Dù sao điều đó cũng làm Vũ thật sự xúc động. Bước xuống cầu thang, cậu giả vờ đi tìm cái gì đó nhưng không biết phải tìm gì, thực ra mắt cậu vẫn đang liếc về phía mẹ, thật đáng yêu và thân thương làm sao, nếu như là ngày xưa, cậu sẽ không ngần ngại chạy đến hỏi mẹ đang nấu gì và đòi thử một miếng nhưng tiếc là bức tường mặc cảm trong cậu còn quá lớn.

Kiều cũng liếc sang đưa con của mình, và vô tình hai mẹ con bắt gặp ánh mắt nhau, Vũ vội vã quay đi lên lầu, con Kiều thì cũng khẽ cười trước sự ngại ngùng của đứa con. Bước lên phòng Vũ, liếc nhìn vào phòng, nàng sững sờ, trước mặt nàng là Vũ đang trần truồng, thì ra cậu đang thay đồ đi học, nhìn bắp tay cơ vai lực lưỡng trên người Vũ, nàng nhận thấy giờ đây con nàng đã thành một thanh niên trai tráng thực thụ, nàng quay đi ngượng ngùng không dám nhìn tiếp nữa, mặt nàng đỏ bừng bừng lên vì ngượng, chưa bao giờ náng thấy một cơ thể đàn ông nào đẹp như vậy, những ý nghĩ đen tối lại bắt đầu ám ảnh nàng, lấy lại bình tĩnh nàng lên tiếng.

– Vũ ơi, xuống ăn sáng con…

– Biết rồi! – Cậu đáp trổng không, nhưng trong lòng cậu đang rất vui sướng vì đã lâu rồi mới được mẹ nấu bữa sáng…

Rồi mọi chuyện cũng diễn ra êm thấm, ngồi vào bàn, đối diện mẹ, Vũ tỏ ra dè dặt… biết con còn ngại, Kiều đứng dậy, giả vờ vào bếp uống nước, từ trong bếp Kiều đã thấy Vũ chộp ngay lấy cái bánh mì và dĩa thịt bò hầm đậu rồi ăn ngấu nghiến, cũng vì từ hôm qua đến giờ Vũ chưa được ăn gì ngoài một gói mì tôm, nước mắt Kiều rơi nghẹn ngào khi thấy đứa con mình ăn như một kẻ đói khát lâu ngày như vậy, nàng giận bản thân mình biết bao khi không hiểu bấy lâu nay mình đã vì sự ích kỷ của bản thân mà bỏ rơi một đứa con trai đang tuổi trưởng thành phải sống từng ngày không có sự chăm sóc của mẹ, nàng tự hứa với mình sẽ không để cho Vũ phải chịu đựng thêm sự cô độc lần nào nữa, rót ly nước cho con, nàng khẽ bước lại gần, Vũ vẫn đang ăn nhồm nhoàm…

Ngước lên, Vũ nghẹn ngào khi thấy Kiều đang đứng bên cạnh, trên tay cầm ly nước, Kiều đặt xuống cạnh Vũ…

– Từ từ thôi con, nghẹn bây giờ, uống chút nước đi…

Vũ thấy thật xấu hổ khi bị mẹ trông thấy kiểu ăn uống như một kẻ ăn mày của mình, cậu cầm ly nước uống vội rồi cầm cặp chạy thẳng ra khỏi nhà, đằng sau vẫn còn nghe tiếng của Kiều.

– Đi từ từ thôi con…

Đứng trên xe bus, cậu không còn bực bội vì bị xô đẩy nữa, mà cậu đang hạnh phúc hơn bao giờ hết vì mẹ cậu đã trở lại như ngày xưa, một người mẹ dịu dàng ân cần với con cái như khi còn ở nhà cũ. Cả ngày hôm đó cậu cứ cười một mình, làm cho cô bạn gái hỏi này nọ nhưng cậu không nói mà chỉ cười vì trong lòng cậu đang tràn đầy hy vọng về một mái ấm gia đình có vòng tay chăm sóc của mẹ. Giờ đây cậu chỉ muốn về nhà thật nhanh để được gặp lại người mẹ xinh đẹp của mình…

Chương trước Chương tiếp
Loading...