Loạn luân mẹ và con
Chương 12
Suốt cả buổi tối, hết nằm trong phòng Vũ, Lan lại chạy xuống phòng khách, nhìn đồng hồ đã gần 12 h, vậy mà Vũ vẫn chưa vác mặt về nhà, mở điện thoại lên, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào của Vũ, dù đang thấp thỏm mong đợi, nhưng nàng không dám bấm số gọi cho Vũ, nàng không muốn Vũ biết nàng đang sốt ruột chờ đợi Vũ về để thực hiện lời hứa lúc sáng…
“Thằng quỷ nhỏ… hồi sáng rõ ràng nó ngồi nài nỉ mình… vậy mà bắt mình chờ từ tối đến giờ… được rồi, chút về đừng hòng đụng đến người chị mày nhé…”
Nàng nhủ thầm, nhưng ngay sau đó nàng lại có ý nghĩ khác.
“Nhưng mà… có thể mình sẽ tha tội cho nó… nếu nó năn nỉ khóc lóc van xin… còn mấy hôm nữa phải vào lại Sài Gòn rồi… giờ mà giận nó lâu biết đâu lại không có cơ hội… được… âu yếm với nó thì chết…”
Cứ nghĩ đến chuyện ấy, người nàng lại nóng ran lên vì xấu hổ. Lan biết tình cảm giữa hai chị em thật sâu đậm, nhưng không ngờ nó lại tiến triển đến mức có ngày nàng phải ngồi đợi Vũ về để… được em ôm ấp… và… nàng không dám nghĩ nữa…
Nhớ lại lúc chiều, vừa ăn cơm xong, nàng thấy Vũ nói chuyện điện thoại với ai đó rồi vội vã xách xe ra khỏi nhà, dù nàng đã “đe dọa” Vũ cấm không được về muộn nhưng giờ này vẫn không thấy bóng dáng Vũ đâu, nàng biết chắc kẻ đang chiếm giữ em nàng không ai khác chính là con nhỏ Ngọc – bạn gái Vũ, không ngờ có ngày nàng và ngọc từ chị em kết nghĩa lại trở thành tình địch của nhau. Quả là cuộc đời không thể nói trước được.
Nghĩ đến ngọc, nàng sực nhớ đến những đoạn video nàng xem hôm trước, qua những gì nàng thấy, rõ ràng chính ngọc là kẻ chủ động trong mọi tình huống, nàng không ngờ bên ngoài Ngọc là cô bé đáng yêu ngây thơ vậy mà bên trong lại gian tà dâm dục đến vậy, cứ nghĩ đến cảnh Ngọc đè Vũ ra để kích dục, nàng lại sợ em mình đang bị Ngọc dụ dỗ lôi kéo lúc này… không thể kiềm chế được nữa, rút điện thoại ra nàng gọi số của Vũ.
– Alo… có gì không chị hai?
Nàng hơi bất ngờ trước cái giọng thờ ơ của Vũ, uổng công nãy giờ nàng ngồi đợi, quá bực bội nàng la lên:
– Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
– 12H!
– Còn biết là 12h hả… đang chết dẫm ở xứ nào thế, sao còn chưa vác mặt về, giờ muốn gì đây?
– Muốn được ôm chị hai hun hít rồi cởi đồ hai ra để… haha… được không?
– Thằng này… mày… về đây chết với tao!
Nàng sững sờ, không ngờ nó còn nhớ đến chuyện ấy… nhưng lời nói nham nhở của Vũ làm nàng phát bực lên, không ngờ nó dám “đề cập”thẳng thừng vậy.
– Haha… thì em đang ở nhà nè cưng!
– Ớ… – nàng ngớ người ra – Mày… nói gì thế Vũ…
– Haha… em ở ngoài sân nè cưng… đang chờ em hả… được rồi… em vào đây… cởi đồ ra sẵn đi!
– Mày… chết với tao…
Quăng điện thoại xuống, nàng chạy ra ngoài sân, thì ra Vũ đang đứng trước cổng, vừa thấy dáng Vũ nàng đã chạy tới mở cửa cho em, định chửi um lên cho hả giận thì nàng ngửi thấy mùi bia nồng nặc từ người Vũ, thì ra là nó đang say…
Ôm Vũ lại, nàng để Vũ tựa vào người nàng vào trong nhà.
– Mày… làm cái gì mà uống say xỉn thế này hả Vũ, mày hư vừa thôi chứ.
Nhưng chàng không còn sức để đôi co với chị nữa, hun Lan một cái, Vũ gục xuống ghế thở phì phò, từ trên lầu, tiếng Kiều thốt lên.
– Trời, gì thế Lan, em sao vậy con!
– Nó đi nhậu nhẹt đàn đúm ở đâu say xỉn giờ về nằm một cục nè!
– Trời… con… giúp mẹ dìu em lên phòng đi, nằm đây trúng gió chết…
Không để Kiều nói thêm, Lan vội vã ôm Vũ kéo dậy, 2 người phụ nữ cùng đẩy Vũ lên phòng, vừa nằm xuống giường, Vũ đã lăn ra ngáy khò khò, hai mẹ con Lan và Kiều lắc đầu ngán ngẩm.
– Trời… say mà không kêu mẹ ra đón về, một mình lái xe về đây, may mà không bị tai nạn…
– Khuya rồi đường cũng vắng mà mẹ.
Kiều quay sang nhìn lan kinh ngạc, cuối cùng thì lan cũng gọi nàng là “mẹ”, con Lan thì ngượng ngùng quay đi không dám nói gì thêm nữa, trở về phòng, nàng tự nhéo mình một cái thật đau, tại sao lại bất cẩn gọi bà ta là mẹ được cơ chứ… nhưng nghĩ đến nét mặt hạnh phúc của Kiều, Lan cũng đỡ áy náy vì mấy ngày qua đã đối xử lạnh lùng với mẹ mình… trùm mền lại, thế là đêm nay công sức chờ đợi của nàng đã thành công cốc… trùm mền lại, Lan đang cố liệt kê ra những tội tày đình của Vũ để ngày mai nàng sẽ trừng trị em. Và cái tội nặng nhất của Vũ chính là thuyết phục nàng đồng ý để… ân ái… vậy mà dám không thực hiện. Nhưng nàng không biết rằng, đêm nay, Vũ đã phải chịu một cú shock nặng nề nhất của cuộc đời chàng, và phải mất nhiều ngày sau đó nữa Vũ mới có thể bình tĩnh trở lại…
Sáng hôm sau…
Vừa thấy Vũ vào lớp Ngọc đã định chạy đến hỏi chuyện, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của cậu, Ngọc lại ngồi xuống thở dài buồn bã… cả buổi sáng hôm đó, dù đã nhiều lần nàng cố tiếp xúc với Vũ nhưng lần nào cũng bị Vũ né tránh… tiếng trống trường vang lên…
Vừa bỏ sách vở cặp xong, nhìn qua chỗ Vũ đã không thấy cậu đâu, Ngọc buồn bã bước ra khỏi lớp, nhưng vừa ra tới hành lang, cô bé đã thấy cơn ác mộng của mình đứng trước mặt:
– Anh… muốn gì?
Ngọc run lên vì sợ… nếu là hôm trước có Vũ bên cạnh chắc phải cô không phải ngại ngùng bước đi nhưng vì chuyện đêm hôm qua đã xảy đến nên giờ đây chỉ còn một mình Ngọc đối mặt với kẻ thù không đội trời chung của mình:
– Hehe… anh đâu có làm gì đâu mà em sợ vậy, anh muốn nói chuyện thôi mà. – Quân cười đểu giả.
– Không có chuyện gì giữa tôi và anh cần nói hết, anh cút đi, tôi không muốn thấy mặt anh.
– Haha… em đùa hả, em quên là anh đang… giữ kỉ niệm của tụi mình nha… nếu em còn có thái độ đó… thì đừng trách…
– Đồ chó má, anh định làm gì tôi? – Nàng hét lên…
– Làm gì thì em tự hiểu nhá…
– Anh đừng tưởng hù dọa được tôi, tôi không sợ đâu, giờ thì anh cút ra cho tôi đi.
Đẩy gã qua một bên, Ngọc định bước đi, nhưng bàn tay thô bạo của quân đã nắm chặt tay nàng kéo lại, đẩy nàng vào trong tường hắn hăm dọa.
– Em đừng tưởng anh không dám nhé, anh mà…
Chưa kịp nói hết câu, một cú đạp vào mạng sườn khiến gã văng vào trong góc hành lang.
– ĐM… thằng chó nào…
Vừa mới ôm bụng ngước lên thì gã nhận ra không ai khác chính là Vũ.
Không nói lời nào, cậu lạnh lùng lao đến tung một đá vào mặt quân làm đầu gã đập vào tường, chưa dừng lại, Vũ tung ra liên tiếp những cú đạp cú đấm túi bụi vào người Quân làm gã tối tăm mặt mũi không có cách nào chống đỡ.
– Thôi… trời ơi… dừng lại Vũ… đừng đánh nữa.
Ngọc lao đến kéo Vũ ra, đôi mắt đầy sát khí của Vũ làm cô hoảng sợ, cô biết tại sao Vũ lại có hành động cuồng điên như vậy, đêm qua chính Ngọc đã hẹn Vũ ra quán nhậu và nhờ có men bia, nàng đã lấy hết can đảm ra nói cho Vũ biết những gì đang diễn ra giữa nàng và Quân vì nàng không muốn sống trong những ngày thấp thỏm lo sợ thêm nữa, nàng tin vào tình yêu của Vũ dành cho mình và nàng tin rằng Vũ sẽ hiểu cho tình cảnh của nàng, nhưng sáng nay, nhìn thái độ của Vũ trong lớp, nàng nghĩ rằng tình yêu này đã chấm dứt, nhưng không ngờ, Vũ lại xuất hiện đúng vào lúc nguy cấp nhất để giải cứu cho nàng.
– Thôi đi… Vũ… vậy là đủ rồi…
Nắm tay Vũ, Ngọc kéo đi, để Quân lại nằm bẹp dí trong góc tường, gượng dậy gã Quân nói vọng theo:
– Thằng chó… mày nhớ tao đấy… cả con đĩ kia nữa… chúng mày… chết với tao rồi!
Vừa ra đến sân trường, Vũ đã gỡ tay Ngọc ra và lạnh lùng bước đi, để lại mình cô bơ vơ giữa sân trường, đôi mắt u buồn nhìn theo bước chân Vũ đi khuất…
Về đến nhà, Vũ bước ngay lên phòng và đóng sầm cửa lại, nằm trên giường, hình ảnh của Ngọc với đôi mắt đẫm lệ vừa khóc nức nở vừa kể cho chàng nghe chuyện mình đang bị đe dọa bởi Quân như thế nào làm cậu lại thấy căm phẫn dữ dội, chưa bao giờ cậu nghe thấy một chuyện kinh tởm đến vậy lại xảy ra, và càng không ngờ chính người yêu của mình lại là nạn nhân. Từ lâu cậu đã nghe tin nhiều tin đồn phong phanh rằng cậu đang bị Ngọc cắm sừng nhưng cậu quyết không tin vì đã 3 năm qua, tình yêu mà Ngọc dành cho cậu được chứng minh qua từng ngày, chưa bao giờ Ngọc nói dối cậu điều gì, lúc nào Ngọc cũng quan tâm săn sóc cậu như người thân thiết nhất của nàng, có những chuyện Ngọc có thể giấu bố mẹ, em trai nhưng với Vũ, không có gì nàng không nói, từ những chuyện riêng tư nhất như chu kỳ kinh nguyệt của Ngọc hay to tát hơn như chuyện học đại học, tất cả Vũ đều biết, nhưng không ngờ nàng lại dấu Vũ một điều hệ trọng như vậy, dù biết lỗi là do thằng chó Quân nhưng Vũ lại càng giận Ngọc hơn khi âm thầm mang thân thể cho nó dày vò mà không nhờ đến sự giúp đỡ của Vũ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn vào màn hình, đó là Ngọc, nhưng cậu biết trong lúc tức giận, cậu sợ sẽ nói ra những điều làm Ngọc buồn nên Vũ đã tắt máy, vừa định nhắm mắt ngủ thì.
– Vũ, mở cửa ra coi, làm gì mà khóa lại vậy.
Tiếng Lan càu nhàu bên ngoài hành lang, cậu biết nàng đang tức giận chuyện cậu say xỉn nhưng giờ cậu chỉ muốn yên thân một mình.
– Vũ! Có mở cửa ra không!
Lan vẫn đập cửa ầm ầm, từ sáng đến giờ nàng chờ Vũ đi học về để “hỏi tội” vậy mà vừa về nhà, Vũ đã khóa cửa phòng, thở dài thất vọng Lan quay về phòng và nằm chờ đợi nhưng từ sáng đến chiều, dù cho mẹ có lên gọi cửa thì Vũ vẫn không chịu xuất hiện, cả hai người phụ nữ lo lắng nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra với Vũ, lại một lần nữa Kiều phải cầu cứu đến ngọc…
– Vũ ơi…
Tiếng Ngọc ngoài cửa làm Vũ sực tỉnh giấc, cứ nghĩ mình đang nằm mơ, cậu trùm mền định ngủ tiếp thì…
– Vũ ơi… Ngọc nè… mở cửa cho Ngọc đi… mình nói chuyện chút được không…
Đúng là Ngọc rồi. Cậu nhủ thầm, nhưng giờ đây người cậu không muốn gặp nhất lại chính là Ngọc, cậu im lặng vờ như không nghe thấy…
– Vũ ơi… đừng đối xử như vậy với tui mà… tui… có tội… gì… huhu…
Ngọc nấc lên khóc nức nở… và nước mắt nàng đã lay động được Vũ, mở cửa phòng ra, Vũ kéo Ngọc vào rồi đóng cửa lại, đứng bên ngoài, cả Kiều và Lan đều nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy đến với hai đứa trẻ.
– Chắc là… tụi nó đang giận nhau hay sao đấy…
Kiều đoán, đứng bên cạnh, Lan liếc mẹ một cái rồi bỏ về phòng.
– Ơ… mấy cái đứa này, hôm nay sao lạ vậy.
Kiều nhìn theo Lan không hiểu chuyện gì đang diễn ra với các con mình.
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Bên trong phòng Vũ.
– Ngọc đến đây làm gì vậy! Giờ tui không muốn nghe gì nữa đâu!
– Vũ… đối xử với Ngọc vậy hả, chả lẽ 3 năm qua Vũ không hiểu Ngọc là người thế nào sao?
Vũ im lặng không đáp, nằm xuống giường, cậu trùm mền lại tỏ ý không muốn nghe, nhưng Ngọc không chịu đầu hàng, lao lên giường, cô bé vừa đánh vừa giằng cái mền ra khỏi người cậu rồi quăng xuống đất.
– Ngọc làm cái trò gì vậy! – Vũ gắt lên…
– Làm gì hả… tui giết ông nè.
Vừa nói Ngọc vừa đưa tay lên cổ Vũ vừa đè vừa bóp.
– Ặc… bà… điên hả… bỏ ra…
– Tui giết ông xong tui đi chết luôn nè cho ông vui!
Không để cho ngọc có cơ hội đó, mò cái gối bên cạnh, Vũ đập vào đầu Ngọc một cái rồi ôm Ngọc đè xuống.
– Để tui giết bà trước rồi tui đi giết thằng chó Quân trả thù cho bà.
– Ặc… ặc… sao… không giết nó trước mà giết tui…
– Rồi đứa nào cũng phải chết… chết trước chết sau cũng vậy…
– Ặc… hun tui một cái đã… rồi mới được giết… hun đã…
Từ bên ngoài, Kiều đã nghe thấy tất cả, hồn bay phách tán, nàng la lên:
– Trời ơi… Lan ơi… tụi nó giết nhau con ơi… Vũ… mở cửa ra… không được làm bậy… mở cửa ra nhanh…
Từ trong phòng, vừa nghe thấy mẹ hô hoán, Lan bật dậy chạy ngay tới phòng Vũ.
– Cái… cái gì… giết gì… Vũ… mở cửa ra… mở ra…
Hai mẹ con dùng hết sức đập ầm ầm vào cửa với “niềm tin” sẽ ngăn chặn được 1 tội ác nhưng cánh cửa chợt mở ra, trước mặt 2 người, Ngọc và Vũ vẫn bình yên vô sự.
– Ủa… cái gì vậy mẹ… – Vũ ngơ ngác…
Kiều và lan cũng ngượng ngùng nhìn nhau…
– À… không có gì… hai đứa xuống ăn cơm…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Trong bữa cơm…
Cứ mỗi lần ngước lên nhìn Lan, Ngọc lại bắt gặp ánh mắt trừng trợn của Lan, và nàng không hiểu tại sao lan lại có thái độ như vậy… nàng nhớ rõ ràng mình đâu có lỗi gì với chị của Vũ đâu. Quái lạ thật! Vừa ăn được 1 chén, Ngọc đã đá vào chân Vũ ra hiệu, cậu vội vã ăn hết chén rồi đứng dậy…
– Ủa… sao nay ăn ít thế, sáng giờ đã ăn gì đâu? – Kiều hỏi.
– À… tại giờ phải đi ăn sinh nhật nên để dành bụng… chút tới đó mới ăn được nhiều chứ lị!
– Trời… hihi… con tui… gì mà khổ sở vậy con! Vậy là giờ đi ăn sinh nhật hả, của ai vậy!
– Bạn con ấy mà… thôi đi Ngọc… nhanh đi!
Giả vờ ăn thêm miếng nữa, Ngọc cũng đứng dậy xin phép ra về. Kéo ngọc lên phòng, Vũ đóng cửa lại.
– Sao… muốn nhậu nữa hả?
– Thôi… không nhậu… giờ đi đâu tâm sự đi… tui buồn quá.
Ôm ngọc vào lòng, Vũ hôn lên mắt nàng an ủi.
– Ngọc yên tâm… Vũ sẽ thanh toán sòng phẳng với nó, thằng chó.
– Thôi Vũ à, không cần làm vậy đâu, cũng là do Ngọc ngu ngốc bị nó lừa, giờ Ngọc chỉ muốn yên thân thôi, Vũ đừng làm gì mà khiến mọi chuyện vỡ lở ra… Ngọc sợ lắm.
– Ngọc yên tâm đi, để mọi chuyện cho Vũ lo.
– Ừhm… hôn Ngọc đi… mấy ngày rồi chưa hôn tui đó biết không… lúc trước hứa ngày nào cũng hôn mà…
– Thì… ai quên đâu… giờ đi đâu kiếm chỗ nào mát mát ngồi hun cho sướng nhen… hay thích chỗ nào kín kín để… hun từ trên xuống dưới luôn…
– Quỷ… ghê quá đi… thay đồ đi.
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Vừa dắt xe ra sân Vũ đã nghe thấy tiếng Lan gọi mình, cậu vội vã quay vào.
– Gì thế chị hai!
– Giờ… định đi đâu đấy… – nàng ngập ngừng…
– Thì… đi sinh nhật…
– Nói láo! Lừa được mẹ chứ đừng hòng lừa được chị mày!
– Ơ… em lừa chị làm gì… thật mà… mà hôm nay sao vậy, tự nhiên tra hỏi kỉ vậy…
Câu hỏi của Vũ làm nàng càng thêm buồn, nàng không biết em mình đang cố tỏ ra ngây thơ hay giả vờ, chả lẽ nó lại không nhớ nó đã cầu xin nàng những gì sao. Thở dài thất vọng, Lan nói:
– Thôi… chị nói vậy thôi… em đi đâu thì cứ đi đi… – nàng quay trở lại trong nhà.
– Chị hai!
– Gì thế – nàng vội vã đáp…
– Chút nhớ… ra mở cửa cho em nha… em đi một lát rồi về ngay…
– Ừhm… hihi… nhớ nha… cấm về muộn đấy…
– Ok! Nhớ chờ em nha.
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Từ lúc Quân ra về, Hồng cứ thấp thỏm lo sợ, giờ thì nàng đã hiểu ra tại sao Ngọc lại căm ghét gã đến vậy, nàng nhớ lại gương mặt đầy giận dữ của con mình khi thấy Quân ngồi cùng bàn ăn với gia đình, chắc hẳn hắn đã làm điều khốn nạn gì đó với Ngọc. Càng nghĩ nàng càng lo sợ, chắc chắn gã đã làm gì đó khiến Ngọc mất ăn mất ngủ và buồn bực suốt cả tuần này, không thể chần chừ thêm, nàng nhấc máy lên gọi điện cho con.
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Trên đường đi, đang nói nói cười cười vui vẻ, chơt cả ngọc và Vũ chợt im lặng, họ vừa mới đi qua khách sạn paradise, điều đó lại làm Ngọc và Vũ nhớ đến gương mặt khốn nạn của thằng Quân. Thấy ánh mắt tức giận của Vũ nhìn vào phía khách sạn, Ngọc hỏi…
– Vũ… Vũ định làm gì nó vậy… không cần thiết đâu…
– Giờ Vũ cũng chưa biết nữa… chắc Vũ tới nhà kêu ba má nó ra chửi quá!
– Sặc… tưởng gì, mách ba má nó à, chẳng làm được gì đâu, nó sợ ai đâu mà mách!
– Không được à… vậy chắc phải nhờ luật sư của ba tui quá… cho nó ngồi tù mọt gông.
– Ấy… đừng nha… đừng có làm chuyện này rối tung lên nha, tui không muốn mọi người biết đâu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Ngọc vội vàng mở máy ra.
– Alo, Ngọc hả con? – Tiếng Hồng vang lên.
– Dạ… sao mẹ?
– Con đang ở đâu, sao tối giờ chưa về nhà!
– Con đang đi với Vũ, có chuyện gì không!
– Về nhà ngay! Mẹ có chuyện gấp lắm.
– Ơ… chuyện gì để sau đi… giờ con đang bận mà.
– Không có bận gì hết! Đừng có cãi, không thì đừng trách!
– Trời!
– Có chuyện gì vậy Ngọc? – Vũ hỏi…
– Chắc giờ… phải về quá, ở nhà có chuyện gì gấp lắm.
– Ủa… vậy à… chán nhỉ…
Thực ra Vũ cũng đang chờ về nhà với Lan, cậu vội vã phóng xe rẽ vào con đường tới nhà Ngọc, đằng sau, Ngọc vẫn càu nhàu bực bội vì mất đi một đêm vui vẻ với bạn trai mình…
Nhưng Vũ không thoát được khỏi bàn tay Ngọc để về với Lan, xe vừa dừng trước nhà, Ngọc đã nắm tay Vũ kéo vào.
– Ơ… ơ… bắt tui vào làm gì – Vũ ngơ ngác…
– Thì vào chơi cho vui, lâu rồi ông không dzô nhà tui đấy, đi!
Trước sự quả quyết của Ngọc, cậu đành phải nghe theo, dù sao thì lâu rồi cậu chưa tới nhà thăm mẹ của Ngọc.
Từ trong nhà, vừa thấy dáng Vũ đi vào trong Hồng đã cảm thấy bồn chồn, nàng không biết liệu Vũ có nhận ra mình chính là kẻ đã đến nhà Vũ để uy hiếp mẹ Vũ không.
– Dạ cháu chào cô!
– Vũ hả cháu… vào đây đi… gớm, lâu rồi không thấy sang chơi…
– Dạ… cháu xin lỗi… tại sợ quấy rầy hai bác…
– Trời, cháu sang bác mừng không hết mà quấy rầy gì… Ngọc, đi lấy bánh trái ra đây cho bạn ăn đi con…
– Ấy… không cần đâu, cháu sang chơi chút thôi. – Cậu vội vã từ chối.
– Mẹ, có chuyện gì mà gọi con về gấp vậy! – Ngọc nhăn nhó…
– À… chuyện… vặt thôi mà… không có gì đâu. – Làm sao nàng dám để cập đến Quân khi có cả Vũ ở đây được…
– Trời! Vậy mà gọi giật ngược về! Con mệt má thiệt! – Ngọc cau có bực bội, Vũ vội kéo tay Ngọc ra hiệu cho cô bé kiềm chế.
– Thì… má lo thôi mà… chiều giờ hai đứa đi đâu vậy!
– Dạ… đi sinh nhật bạn thôi cô – Vũ đỡ lời…
– Vậy hả… bạn cùng lớp hả…
– Thôi, không có gì thì thôi, con với Vũ lên phòng nói chuyện đây. – Sợ mẹ lại ngồi kể lể này nọ, Ngọc vội kéo Vũ lên phòng.
Nhìn hai đứa nhỏ chui vào phòng đóng cửa lại, Hồng lắc đầu ngán ngẩm, bọn trẻ thời nay sống quá thoải mái, quá tự do nên mới làm xã hội sản sinh ra những thằng khốn nạn như thằng Quân, dù sao thấy con bên cạnh Vũ nàng cung yên tâm, vì 3 năm nay chơi với Vũ, nàng chưa hề thấy con mình phàn nàn hay giận hờn gì Vũ, nàng biết Vũ là một đứa tốt hiếm hoi trong thời buổi này…
Vừa vào phòng, Ngọc đã tắt đèn và cởi chiếc áo thun quăng lên giường, Vũ há hốc kinh ngạc.
– Bà… làm gì vậy… giờ không được đâu nha… có mẹ bà dưới kia mà…
Nghe cái giọng run rẩy của Vũ, Ngọc lại phì cười vì sự nhát gan của người yêu.
– Haha… ông đừng có mơ, tui thay đồ đi tắm thôi nhé.
– Ơ… thế à… thế mà cứ tưởng…
Trong ánh đèn ngủ lờ mờ, dù cho không thấy rõ cơ thể của Ngọc, nhưng nhìn người yêu tụt váy xuống vứt vào người mình rồi cười thích thú, cậu lại thấy rạo rực cả người vì thèm… nằm xuống giường của Ngọc, cậu cố nghĩ lảng sang chuyện khác để cố kiềm cơn nứng xuống, vì có người trong nhà, cậu không muốn làm điều gì sai trái để bị phát hiện lại nhục mặt. Vừa úp mặt xuống gối, chợt Vũ thấy có vật gì đó làm bằng vải mỏng mềm mềm thơm tho trên gối, mò tay cầm lấy, cậu phát hiện ra đó chính là quần lót của Ngọc.
– Ặc… bà làm gì mà để đồ lót tùm lum vậy ngọc!
– Hihi… chắc mẹ giặt xong để lên đó… đừng có ăn trộm của tui nha…
– Gớm… không biết ai ăn trộm của ai đâu nhé! Ai thèm…
– Hihi… đùa thôi… thích thì cứ lấy đi… tui cho ông đấy… coi như trả nợ mấy cái quần chip ông cho tui…
– Bà bị gì vậy, sao tui xài mấy thứ này được mà lấy…
– Thì… để về nhà ngắm… hihi… tưởng mấy thằng con trai thích ngắm quần lót phụ nữ lắm chứ.
– Mệt quá… quần lót chứ cái gì đâu mà… thôi được rồi… tạm tịch thu làm chiến lợi phẩm, sau này bà có chồng tui trả lại cho chồng bà!
– Cái gì! – Lao lên giường, cô bé đưa tay bóp cổ Vũ.
– Ông dám à, ông không muốn làm chồng tui à, tui cấm ông lấy con khác đấy nhá!
– Ặc. Ặc… thôi mà… nói đùa mà… không lấy Ngọc thì lấy ai nữa!
Buông Vũ ra, Ngọc cười khẩy.
– Tốt đấy… ông nói đấy nhé, sau này mà dám… phản bội tui là… tui xẻo chim đấy…
– Sặc… bà mà không sửa lại tính nết dữ dằn đó hả… thì liệu hồn đấy!
– Thì… tại… ông hù tui chứ bộ.
Nằm sang một bên, Ngọc dở giọng ngon ngọt dụ dỗ.
– Móng tay bà cào xước cổ tui rồi nè, đau quá nè, đền cho tui đi!
– Trời… thiệt hay giỡn vậy… không sợ má tui hả…
– Có chuyện gì tui đổ thừa cho bà dụ dỗ tui vào nhà, dụ tui lên phòng…
– Ông dám…
Bật dậy, Ngọc bắt chân qua người Vũ, ngồi chồm lên mặt Vũ, nàng đưa tay vén quần lót sang một bên rồi úp nguyên cái âm hộ của mình vào mặt Vũ.
– Ahh… ưhm… từ từ… ngộp thở quá…
Mặc cho bạn trai giãy dụa, nàng vẫn lì lợm miết khe âm đạo của mình lên mũi Vũ, cái đầu mũi của Vũ cứ cạ vào mồng đốc khiến nàng sướng tê tái! Chống cự là vậy, thật ra nãy giờ thấy ngọc thay đồ, Vũ cũng nứng lên dữ dội, dùng hai tay kéo mông Ngọc xuống miệng mình, cái lưỡi Vũ quét lên lỗ đít Ngọc làm cô bé rên rỉ, nắm chặt tóc Vũ, Ngọc kéo đầu Vũ lên, hai chân nàng giang ra hết cỡ để lưỡi Vũ có thể đi vào sâu hơn bên trong, cái lưỡi nham nhám của Vũ cứ ngoáy liên tục vào trong khiến nước lồn Ngọc dần tiết ra thành từng dòng thấm ngược vào miệng Vũ.
– Ưm… em… ra nước nhiều quá Ngọc ơi…
– Ớ… ứm… ahhhh… nữa đi anh… em sướng lắm… liếm nữa đi… hột le em đấy… anh cắn đi…
Đưa tay banh hai mép âm đạo Ngọc làm cho cái mô thịt tròn tròn phía trên âm đạo nhô ra, Vũ dùng răng khẽ cà vào mô thịt mềm mềm căng căng ấy rồi quất lưỡi liên tục vào nó…
– Á… ui… anh… ơi sướng quá Vũ ơi… cái lưỡi anh… sướng quá…
Càng lúc nàng càng hẩy mông nhanh hơn để chà xát khe bướm vào mặt Vũ nhiều hơn.
– Ngọc… cuối xuống bú chim cho anh đi, anh nứng quá.
Không chờ Vũ nói hết câu, xoay người lại, định mở khóa quần Vũ ra thì nàng đã thấy cái buồi của Vũ đội quần dựng đứng lên một cục, vừa kéo dây kéo lôi buồi Vũ ra khỏi quần nàng vừa trêu.
– Trời… nứng mà nãy giờ không nói… tội chưa, giờ muốn gì nói đi em chìu nè…
Nàng nhìn Vũ bằng ánh mắt khêu gợi, từng ngón tay nàng móc vào trong quần lôi cả buồi và hai hòn bi của Vũ ra khỏi quần.
– Thì… mút chim cho tui đi… chịu không nổi nữa đây nè…
– Hihi… hun cho… bắn luôn hay là… muốn đút vào.
– Tùy Ngọc… nhanh đi nứng quá…
Kéo ngọc nằm úp lên người, hai tay Vũ tách chai chân Ngọc ra, Ngọc cũng vội vã đưa tay xuống banh hai mép lồn mình ra và ấn xuống miệng Vũ, lại một lần nữa, cái khe nước nhầy nhụa của nàng lại được Vũ ngoạm vào mồ.
– Ặc… lần sau nhớ cạo bớt lông nhen… cứ ngậm trúng lông… khó chịu quá…
– Áhhh… ứ… mới… cạo mà… chịu khó đi… ahhh… cắn nhẹ thôi anh ơi… đau bướm em…
– Mút chim anh đi anh tha cho…
Ngọc cũng vội vã tuốt lớp da quy đầu của Vũ xuống, cái đầu khấc giờ đã bóng loáng nước nhờn, thứ nước yêu thích của nàng, đánh đầu lưỡi lên đầu buồi Vũ, nàng vừa liếm vừa cảm nhận cái vị tanh tanh nhớt nhớt của buồi Vũ. Nàng còn nhớ lần đầu bú buồi cho Vũ, đó là khi hai đứa vừa xem xong một đoạn phim sex của nhật trong usb của em trai nàng, nàng thấy những cô gái say sưa bú liếm những cái buồi to dài của đàn ông đến khi những dòng tinh dịch nóng hổi bắn ra từ những cái buồi, và các cô gái vội vã lao đến liếm mút ngon lành, cứ tưởng là bổ béo ngon ngọt gì, nàng đã thử làm điều đó với Vũ, nhưng không ngờ chất nhờn ấy lại tanh và nhớt nháp vô cùng làm nàng ớn lạnh suốt mấy ngày liền, nhưng lâu dần cũng quen, giờ đây điều yêu thích của nàng mỗi lần làm tình với Vũ là liếm láp tinh dịch của chàng, điều đó giúp cho Vũ đạt khoái cảm nhiều hơn và cũng bắn ra nhiều hơn… nhưng vừa định cho cái buồi của Vũ vào miệng thì.
– Ngọc ơi… hai đứa làm gì trong đó thế, ba về rồi nè con, xuống nhanh đi không ổng vào thì chết!
Vừa nghe mẹ nhắc đến ba, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ, nhảy ra khỏi người Vũ, nàng chụp cái quần đùi xỏ vào.
– Mẹ… mẹ… từ từ mở cửa… từ từ đã…
– Trời… hai đứa tụi bay làm cái trò gì vậy! Xuống nhanh đi!
Vũ cũng hốt hoảng lao ra khỏi giường kéo quần lại rồi tìm cái áo thun quăng cho ngọc mặc vào… cả hai cùng bà Hồng bước xuống nhà ngồi trong phòng khách như không có chuyện gì vừa xảy ra…
Từ ngoài sân, giọng của ông chiến bực bội vang lên.
– Làm cái gì mà gọi mãi mới ra mở thế hả?
Hồng cũng không vừa, nàng cũng gắt lên:
– Tui đang dở việc nhà một chút mà ông làm gì mà lớn tiếng vậy!
– Vợ với chả con, mới nói một tí đã cãi leo leo lẻo.
Vừa bước vào nhà, trông thấy Vũ ngồi trên ghế thì vẽ mặt bực bội của Chiến cũng biến đâu mất, gã sững sờ trước sự xuất hiện bất ngờ của Vũ:
– Ủa… Vũ…
Chàng không đáp, mà chỉ gượng cười nhìn Chiến, trước mặt chàng chính là kẻ đã phá hoại gia đình Vũ, một kẻ mà ông Quang ba chàng luôn tin tưởng như người trong nhà và luôn ưu ái nâng đỡ vậy mà gã lại trả ơn quang bằng cách ngoại tình với vợ của ân nhân mình. Chiến nín thở ngồi xuống ghế, trong đầu gã đang rất lo sợ, không biết là Vũ đến đây để làm gì, phải chăng là để kể cho Hồng biết về chuyện ngoại tình của mình.
– Cháu… mới tới hả?
– Dạ vâng, tới “thăm” bác đây.
– Ủa vậy… hả… bữa giờ gia đình bên đó sao rồi cháu…
– Từ lúc bác tới “chơi” đến giờ thì… vẫn bình thường thôi! Sao dạo này không thấy bác ghé chơi nữa, ba cháu cũng sắp về rồi đấy! – Nhìn nụ cười mỉa mai và ánh mắt đầy ẩn ý của Vũ, ruột gan chiến nóng lên như lửa đốt, hắn cố tỏ ra bình tĩnh.
– À… bác bận việc công ty thôi… hôm nào ba cháu về bác ghé sau… vậy thôi… hai đứa ngồi chơi nhé… bác lên phòng nghỉ chút… con tiếp bạn nhé Ngọc…
Vừa đi lên cầu thang, Chiến vừa ngoái lại nhìn Vũ, trên miệng Vũ, một nụ cười tinh quái xuất hiện làm chiến choáng váng vì sợ… vào phòng, gã đóng sầm cửa lại và nằm vật xuống giường…