Loạn luân mẹ và con
Chương 29
Những đám mây đen còn chưa vội tan đi trên vùng trời thôn quê… một cơn gió lạnh buốt từ những cánh đồng lúa ngả nghiêng bên ngoài thổi vào trong làm Vũ chợt tỉnh giấc. Kéo chiếc chăn lên định trùm đầu ngủ tiếp thì chàng phát hiện ra một sự yên ắng đến lạ kỳ trong căn nhà này, bật dậy nhìn quanh, ngoài vườn rồi trong bếp… chỉ có mình chàng.
Trên chiếc giường mà người dì của mình tối qua còn nằm mê man thì giờ những mùng mền chiếu gối cũng đã được xếp lại một cách gọn gàng. Quái lạ… đâu hết rồi nhỉ. Ngồi dậy bước ra vườn vừa định vươn vai vặn người mấy cái cho tỉnh thì một cơn gió lạnh buốt thổi vụt qua làm người cậu co rúm lại vì lạnh, vội vã lao vào trong, Vũ đóng sầm cửa lại hé nhìn ra cửa sổ, đã lâu lắm rồi cậu mới có dịp về thăm quê, chính xác là 1 mùa hè nào đó cách đây khoảng 4 – 5 năm… theo những gì Vũ còn nhớ thì cảnh vật không khác trước là mấy… điều cậu yêu thích nhất ở làng quê này chính là những buổi sáng thanh bình và những buổi chiều yên ả, không có tiếng xe cộ máy móc, không có tiếng nhạc diêm dúa ồn ào từ nhưng quán cà phê, quần áo… chỉ có những thanh âm bình lặng của gió của chim chóc hay tiếng ruc rù của đàn gà trong sân… một ngọn gió không biết từ đâu lại thổi vào qua khung cửa sổ làm cánh cửa phòng thờ chợt hé mở… âm thanh ken két của của cánh cửa gỗ xoan đào lại làm Vũ sởn cả gai ốc… cánh cửa ấy dẫn đến một nơi mà trong ấn tượng của chàng có lẽ là nơi khiến Vũ sợ nhất mỗi khi bước vào… nó là nơi đặt bàn thờ của gia đình… nhưng trên đời vốn dĩ điều gì khiến người ta sợ lại càng kích thích sự tò mò…
“Mình lớn rồi… còn sợ gì nữa… hay là vào đó thắp một nén nhang, nhưng mà không biết thắp tùy tiện có được không…”
Cứ tưởng tượng đến cảnh nhìn lại những bức di ảnh của những người đã khuất, Vũ lại cảm thấy toàn thân lạnh toát… bước từng bước lại gần, tay Vũ đã chạm vào cánh cửa nhưng chàng vẫn chần chừ không dám đẩy vào… nhưng từ đâu một cơn gió khác lại ùa vào, và cách cửa mở tung ra, toàn thân Vũ lạnh toát, hai mắt cậu trợn tròn: Trên tấm phản cũ trong phòng thờ, bên khung cửa, một người con gái vận một bộ đồ trắng với nước da nhợt nhạt và mái tóc dài phủ kín toàn bộ khuôn mặt đang ngồi chải tóc…
Không thốt được nên lời, đôi chân chàng run rẩy bước từng bước lùi lại rồi đưa tay đóng sầm cánh cửa…
– Vũ… dậy rồi hả con?
Từ bên ngoài, Kiều bước vào trên tay khệ nệ xách hai túi đồ ăn, trông thấy gương mặt thất thần của Vũ không khỏi khiến nàng ngạc nhiên…
– MA… mẹ ơi… nhà có ma… – Nắm chặt tay Kiều, Vũ run lên vì sợ…
– Cái gì… ma gì con… con nói gì mẹ không hiểu? Kiều ngơ ngác nhìn đứa con trai lớn xác của mình, lần đầu nàng thấy Vũ hoảng sợ đến vậy.
– Trong chỗ bàn thờ… có người ngồi chải tóc…
– Bàn thờ hả… đâu đưa mẹ coi nào…
Vừa định đẩy cánh cửa bước vào trong thì một giọng nói cất lên…
– Đi chợ về rồi hả chị hai!
Từ bên trong, “bóng ma” tóc dài đi ra, không ai khác đó chính là Vân, em gái của Kiều. Nhìn nét mặt thất kinh của Vũ và đôi mắt trố lên nhìn mình, Vân hỏi…
– Sao thế Vũ, mặt dì dính gì à, làm gì mà nhìn tui không chớp mắt vậy?
Giờ thì Vũ biết là mình đã nhầm, quả đúng là dì hai thật, dù sao cảnh tượng kinh hãi lúc nãy cũng vẫn còn để lại những dư âm đáng sợ trong chàng…
– Đâu… có dính gì đâu… đâu…
Nhìn cái điệu bộ ngượng ngùng bối rối của con, Kiều không thể nhịn được cười, một dịp hiếm có để chọc quê Vũ…
– Hihi… nó bảo vừa rồi thấy có một con… ứm…
Không để mẹ nói hết câu, Vũ vội đưa tay lên che miệng Kiều rồi kéo nàng ra xa…
– Trời… nhầm… đừng có nói ra nha!
– Hihi…
– Hai mẹ con sao vậy, có gì nói em nghe với chứ… – Vân vẫn ngơ ngác không hiểu chút gì…
Ngồi bên bếp lửa hồng bên cạnh mẹ trong buổi sương sớm, một cảm giác ấm áp lâng lâng cứ dâng lên trong lòng Vũ, đó là cái cảm giác của thời thơ ấu vốn đã tan biến đâu mất… nhớ một buổi sớm nào đó, cũng trong hơi sương rét mướt như buổi sớm hôm nay, cũng chính tại nơi này, 4 mẹ con cùng nhau ngồi quây quần bên mâm khoai lang mà bà mới luộc, những củ khoai nóng bỏng tay cứ được chuyền qua chuyền lại, thời gian khó nhưng hạnh phúc ấy đã qua đi, giờ thì chỉ còn có hai mẹ con nhưng Vũ biết nếu như cùng nhau cố gắng thì quá khứ hạnh phúc sẽ lại quay về…
– Chị hai, đưa em phụ một tay cho nhanh nhé!
Từ nhà trong, Vân vừa bước ra vừa đưa tay buộc mái tóc dài mềm mại của mình lại cho thật gọn gàng…
– Trời… không cần đâu, em vào nghỉ đi, còn yếu mà ra đây làm gì cho lạnh!
– Không sao đâu mà, có bị gì đâu mà yếu!
Ngồi xuống cạnh chị, vừa cầm con dao lên Vân đã thấy một ánh mắt len lén nhìn nàng từ phía sau, cười thầm trong bụng, nàng quay phắt lại…
– Sao… làm gì mà cả sáng giờ cứ nhìn lén tui vậy, có gì thì nói đi chứ!
Vũ ngượng ngùng quay đi, cúi mặt xuống, cậu giả vờ đưa cây củi vào trong lò, ngồi bên cạnh, Kiều cười khúc khích…
– Không có gì đâu Vân ơi… tại lâu rồi nó mới về quê, nên nó sợ đấy…
– Trời… lớn rồi mà sợ gì, làm tui là ma không bằng!
– Hihihi… – Kiều càng lúc càng cười lớn, còn Vũ thì chỉ biết tức tối nhìn mẹ “Kiều đáng ghét, tối nay biết tay con”
– À… mà tại sao mấy năm nay chị không về vậy, để ba mẹ nhớ qua trời, có chuyện gì thì cũng 1 năm về 1 lần chứ, cứ đi gì mà biệt tăm… lần trước ba có lên trên đó mà cũng có gặp được chị đâu…
– À… tại chị… chị…
Ngồi bên cạnh, nhìn nét mặt bối rối của mẹ mình, chỉ có Vũ là hiểu tại sao mọi chuyện lại như vậy, vân cứ mãi tra khảo chị mà không biết rằng tuy mang danh là vợ đại gia, nhà cao cửa rộng, lai có 3 đứa con cao lớn bụ bẫm nhưng thực tại Kiều gần như đã mất tất cả, nếu không có sự vị tha của Vũ thì có lẽ đến giờ này nàng vẫn còn là vật trao tay của bao gã đàn ông khác…
– Vũ… Vũ… có nghe dì hỏi không, làm gì mà thần người ra vậy…
– HẢ… sao… – Vũ giật mình nhìn Vân…
– Nghĩ gì mà thần người ra vậy!
– Không có gì đâu, dì nói gì à…
– Thì dì… cảm ơn con thôi… đêm qua nếu không có con thì không biết chuyện gì xảy ra nữa à mà một mình con đánh lại được 3 thằng đó phải không, sao giỏi vậy?
– Không phải đâu, con sao đánh lại được 3 thằng, cũng nhờ con bé kia hết…
– Con bé kia là con bé nào?
Cả hai chị em vân và Kiều ngơ ngác nhìn Vũ, Kiều cũng đang định hỏi tại sao cô bé kia là ai mà có thể giải thoát được cho ba mẹ con một cách thần kỳ như vậy.
– Thì lúc tối đó, con đi tìm mẹ, con vào được đầu ngõ làng mình rồi nhưng đang lúc trời mưa gió không có ai đi qua để hỏi nhà ông ngoại hết, tự nhiên lúc qua cái trường tiểu học thấy có cô bé đứng trú mưa mà ướt hết, con thấy tội quá nên cho nó cái áo mưa rồi hỏi biết nhà ông Tám Giỏi đâu không, may mà nó biết, nó nói chờ ba nó tới đón mà không thấy, con bảo nó đi theo con chở vào chỉ nhà ông Tám rồi con chở nó về nhà luôn, ai ngờ đi giữa xe sụp xuống ruộng rồi chết máy, phải dắt bộ, lúc đi vào con đường đó tự nhiên thấy có cái túi xách với chiếc dép giống y hệt của mẹ nằm giữa đường, thấy nghi nghi rồi nên mở ra xem, ai ngờ toàn đồ của mẹ, lúc đó mới biết là mẹ gặp chuyện… may sao cái con nhỏ đó lại chính là con của cái thằng trong bọn… chắc nó sợ con bé thấy nó giết người… nên nó tha cho mình…
– Ừhm… may thiệt! À… mà sao… con đi tìm mẹ là sao… chứ không phải hai mẹ con đi cùng nhau à? – Vân nhìn Kiều…
– Á… à… thì thì tại hôm nay hai mẹ con định về quê mà con bận học nên con nói mẹ đi trước rồi con theo sau ấy mà… hihi…
– Vậy à… hai mẹ con kỳ thiệt, lúc nào không về lại về đúng lúc bão tố…
Kiều thở phào nhẹ nhõm, may mà có Vũ đỡ lời chứ nếu không nàng cũng không biết giải thích làm sao…
– À… Vân chị hỏi nè, mà sao đang lúc bão mà em qua nhà mẹ làm gì vậy?
– À, tại em sợ hai ông bà già cả có chuyện gì thôi, trời mưa to gió lớn với cúp điện nữa, em ở nhà không yên nên qua xem thử thôi… không ngờ… mà chuyện này tụi mình giữ kín nha, đừng có nói gì với ba mẹ hết, không hai ông bà lo nữa, cứ nói là do em té xuống mương nghen… nghe chưa Vũ…
– Con biết rồi…
Quanh bếp lửa, câu chuyện cứ xoay vòng xoay vòng quanh những chủ đề về cuộc sống của Kiều, Vân và ông bà của Vũ, vì đã lâu lắm mọi người không có thông tin gì về nhau nên không biết nhiêu chuyện cần phải nói nhưng chợt Kiều làm bầu không khí sôi nổi chợt lắng xuống khi nàng hỏi…
– Tiến dạo này sao rồi em… còn đi dạy không?
– Vẫn… vẫn bình thường…
Cả Vũ và Kiều đều nhận ra một nỗi buồn nào đó chợt đến trên gương mặt vân, cúi đầu xuống, Vân tỏ thái độ ậm ừ và không muốn nói thêm nữa, biết ý em, Kiều cũng thở dài rồi lặng thinh không nói gì “hình như nó chưa quên được chuyện cũ…” – Kiều nhủ thầm…
– Vân ơi, Kiều ơi… đâu hết rồi con!
Từ nhà trên, hai ông bà Tám xuất hiện với gương mặt niềm nở, chắc họ phải vui lắm, niềm khao khát đợi chờ của hai ông bà bấy lâu nay đã được đền đáp, cả Kiều và Vũ, đứa cháu ngoại thân yêu, vẫn an lành và khỏe mạnh, nhưng đằng sau hai ông bà là một người đàn ông với vẻ mặt lầm lũi bước theo sau, không ai khác đó chính là Tiến chồng của Vân… vừa trông thấy Tiến, Vân đã bỏ con dao xuống và đứng dậy, với vẻ mặt cau có tức tối, Vân lại gần nhìn chồng.
– Anh đến đây làm gì?
Cả Vũ và Kiều đều kinh ngạc nhìn Vân, vừa định đứng lên chào Tiến một câu, nhưng trước thái độ đó của vân, Kiều đành ngồi im không dám nói gì…
– Sao con nói vậy với chồng con Vân, nó đến giúp mẹ đấy…
– Làm được gì mà giúp, chỉ tổ phá thêm thôi, anh đi về dùm tôi đi!
– Vân! Thái độ gì vậy, con quá đáng rồi đấy! – Ông Tám tỏ ra tức giận, bá vai Tiến ông kéo cậu vào trong nhà…
– Thôi kệ nó con, đàn bà nó thế đấy, chấp nhất làm gì, vào làm chén trà cho vui…
Bà Tám cũng đẩy Vân xuống bếp rồi trách móc…
– Chính mẹ gọi điện nó tới đấy, sáng giờ nó giúp đẩy xe thằng Vũ với xe con về rồi nó chống lại mái nhà cho mình nữa, con làm gì mà cứ hằn học với nó hoài vậy!
Không trả lời, Vân bỏ thẳng vào trong buồng đóng sầm cửa lại…
Sự xuất hiện của Tiến dường như đã phá hỏng một ngày vui của gia đình ông Tám, cả bữa cơm hôm đó, trước thái độ bực bội của Vân, mặc dù ông bà Tám đã cố tỏ ra vui vẻ nhưng cũng không ai nói được gì nhiều, và Vũ phát hiện ra… ánh mắt của Kiều và Tiến nhìn nhau… có gì đó thật khác lạ…
Chiều về, những tia nắng ấm áp khẽ len lỏi qua những tầng mây lạnh phủ xuống những góc vườn xanh biếc dây bầu dây mướp, xa xa tiếng loa phóng thanh vọng về rồi chợt mất hút, đó là thứ âm thanh cuối cùng trong ngày mà người ta có thể nghe thấy ở vùng quê hẻo lánh này.
Ngồi chờ Kiều về, trong lòng Vũ không khỏi bồn chồn lo lắng, cậu như một đứa trẻ chờ mẹ đi chợ về để đòi quà đòi bánh, cứ chốc chốc chàng lại ra ngoài ngõ đi đi lại lại qua những thửa ruộng giả vờ nhòm ngó xung quanh nhưng thật ra mắt chàng vẫn hướng về đằng xa nơi con đường lớn để chờ Kiều xuất hiện, đã gần nữa ngày kể từ khi Tiến chở Kiều đi “công chuyện” công chuyện ở đây không gì khác ngoài mua sắm đồ cho ông bà ngoại, rồi đi thăm họ hàng xa gần… biết là vậy nhưng Vũ vẫn cứ bồn chồn không yên, từ lúc trưa trong mâm cơm, cậu đã thấy có gì đó thật bất thường giữa hai người…
“Chỉ sợ… mẹ lại sa vào con đường cũ…” – Vũ nhủ thầm, rồi cậu… nhưng không phải chỉ có mình Vũ là đang trong tâm trạng rối bời… bên trong nhà, Vân cũng đang đứng ngồi không yên… ” Không biết đi cái vụ gì mà h vẫn chưa thấy về nhỉ…”
– Vũ ơi ra bê đồ giúp mẹ cái…
Cái giọng trong trẻo của Kiều cất lên làm Vũ mừng như mở cờ, chạy vội ra ngoài sân, chàng lườm mẹ một cái rồi kéo nàng ra góc sân…
– Đi đâu mà cả buổi chiều thế hả!
– Trời… đi công chuyện mà… phải đi thăm này nọ rồi đi mua đồ cho ông bà nữa chứ…
– Thôi. Không phải giải thích… về là tốt rồi, cứ tưởng gặp chuyện gì…
– Hihi… có phải sợ má gặp chuyện như hôm qua không, có chú Tiến của con rồi mà…
– Chú nào của con, ai quen biết gì…
– Trời… nói hay quá há, con lại bê giúp đồ vào đi…
Từ ngoài sân cậu đã thấy Tiến khệ nệ bưng vào trong chiếc TV, cậu vội chạy lại phụ một tay, Kiều cũng khiêng vào trong một đống thứ lặt vặt khác…
Dưới bàn tay dọn dẹp của của Kiều, Vũ và Tiến, căn nhà cũ kỹ bừa bộn đã chẳng mấy chốc trở nên gọn gàng sạch sẽ, cộng thêm những đồ đạc Kiều vừa sắm, giờ đây trông nó khá tiện nghi với cặp vợ chồng già, ông Tám thì liên tục suýt xoa những thứ đồ mà con mua còn vợ thì cứ trách móc Kiều bày vẽ tốn kém, vì 30 năm nay có cần điện thoại hay TV gì đâu mà ông bà vẫn sống tốt… ai cũng niềm nở vui vẻ… chỉ có một mình Vân là ngồi thu lu trong góc phòng buồn thiu… nàng cảm thấy như không còn được quan tâm đến dù cho còn đang “bị đau”… cả ngày nay ông bà Tám mở miệng ra là Kiều rồi Vũ chứ có ai thèm để ý gì đến người con gái lặn lội đêm hôm giông tố đến thăm bố mẹ mình đâu… còn gã chồng vô tình kia nữa cả ngày nay cứ bám riết lấy Kiều không rời… đúng là tình cũ không rủ cũng tới…
Sau bữa cơm, cả nhà lại quây quần bên chén trà ngồi cùng trò chuyện, ngồi sau lưng xoa vai cho ông bà, nhưng Vũ lại đóng thế liên tục cho Kiều, chàng phải giúp mẹ bày biện không biết bao nhiêu lý do để lý giải cho cuộc sống của Kiều những năm qua, nào là bận phụ ba kinh doanh rồi bận lo cho 3 đứa con không có thời gian rảnh… Kiều chỉ còn biết vâng vâng dạ dạ, trong lòng nàng thầm cảm ơn Vũ không biết nhường nào… ngồi bên cạnh Kiều, Tiến vẫn trầm ngâm nhấp từng ngụm trà… chàng không biết trên đó Kiều sống như thế nào nhưng cứ nghĩ đến cảnh lúc chiều khi Tiến chở nàng tới tiệm vàng, Kiều phải tháo chiếc vòng trên cổ và chiếc đồng hồ đeo tay thụy sĩ để bán lấy tiền… tự dưng tiến lại thấy có điều gì đó thật uẩn khuất…
Mặc dù còn tỏ ra quyến luyến không muốn rời xa “chị Kiều” nhưng trước thái độ khó chịu hạch sách của Vân, Tiến đành phải xin phép ông bà ra về, tiễn Tiến ra ngõ, nét buồn chợt đến trên gương mặt Kiều.
– Thôi… Tiến về đi… cảm ơn tiến chiều nay đã giúp tui nghen…
– Cảm ơn gì… có gì mà phải cảm ơn…
– Có điều này… chiều giờ tui cũng muốn nói… nhưng chắc để hôm khác vậy…
– Có gì cứ nói đi, ngại gì, ngần này tuổi rồi, có gì mà Tiến chưa trải qua mà Kiều còn sợ Tiến bị shock nữa hả…
– Hihi… sock gì… chỉ là… Kiều muốn xin lỗi chuyện ngày xưa… cái cách mà Quang đối xử với Tiến…
– Thôi! Đã nói là đừng nhắc lại chuyện cũ nữa mà, chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, tôi quên lâu rồi… Kiều cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Thôi Kiều đi vào đi, chăm sóc Vân dùm tui nha…
– Mà… hai người đang giận nhau hay sao vậy!
– Thôi để hôm khác nói, h muộn rồi, tiến về đây…
Không muốn làm Tiến khó xử them, nàng chào từ biệt rồi quay vào trong…
Đêm…
Bầu không khí chợt lạnh lẽo lạ thường, những cơn gió lại xào xạc quét qua khu vườn làm những bụi tre cứ phát ra những tiếng kẽo cà kẽo kẹt đến rợn người, bước ra sân, ông Tám ngước lên nhìn bầu trời tối mịt không một ánh trăng ánh sao rồi lắc đầu ngán ngẩm…
– Đêm nay lại giông nữa rồi… mấy đứa đóng kín lại cửa nẻo hết đi, cài then hết lại cho kỹ càng.
– Dạ, con biết rồi…
Đúng như ông Tám nghĩ, chỉ chốc lát, mưa lại trút xuống ầm ầm trên mái, ngoài vườn bà tám chăm chuồng bò xong cũng vội chạy vào trong phụ con cái dọn dẹp phòng ốc để nghỉ ngơi… ngồi trên tấm phản, Vũ đoán đêm nay lại là một đêm mình phải ngủ ở một chỗ vừa cứng vừa lạnh như thế này vì nhà chỉ có 2 buồng, mà ông bà đã ngủ 1 buồng, 1 buồng thì dành cho Vân và Kiều, nhưng may cho chàng, bà ngoại quyết không để cho đứa cháu đích tôn chịu khổ thêm.
– Mấy đứa làm sao làm cho thằng Vũ vào buồn ngủ đi, cứ bắt nó ngủ ngoài phản hoài vậy, tội nghiệp nó chứ! – Bà Tám nói.
– Không sao đâu bà, con ngủ chỗ nào không được – Vũ tỏ ra mạnh mẽ nhưng chợt mặt cậu tái xanh vì lời đề nghị của ông ngoại.
– Hay là tối nay bà ngủ với mấy đứa đi, để thằng Vũ lên nhà thờ ngủ với tui!
– Ấy… ấy… không cần đầu ông ơi… con ngủ đâu cũng được…
– Hay là để nó ngủ với con đi, tại… nó quen ngủ có người đấm lưng gãi lưng rồi. Với lại để cái Vân ngủ một mình cho thoải mái. – Từ phía sau, Kiều đã nghe thấy tất cả, nhìn nét mặt méo mó của Vũ, nàng biết con sợ nơi đó như thế nào.
– Trời! Nghĩ sao vậy trời, sắp cưới vợ rồi mà còn bắt gãi lưng đấm lưng à, thiệt hay giỡn vậy chị hai, thế đúng là con nhà giàu có khác!
Lời trêu chọc của Vân làm Vũ ngượng chín cả mặt, cậu vội giải thích với dì.
– Không có, ý mẹ là…
– Hihi… nó còn nhỏ mà em… đi vào đây với mẹ.
Kéo Vũ vào trong phòng, nàng đẩy Vũ nằm xuống giường, kéo mẹ nằm xuống theo, chàng lườm Kiều một cái:
– Hay quá há… đấm lưng cho người ta lần nào chưa mà dám nói…
– Hihi… vậy giờ lên phòng thờ ngủ nha…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
Ngoài trời mưa vẫn đổ như trút nước, trên chiếc giường cũ kỹ ọp ẹp, không có chăn êm nệm ấm, chỉ có hai trái tim đang đập lên những nhịp thổn thức yêu thương, áp đầu vào ngực Vũ, hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực con trai làm Kiều cảm thấy có gì ấm áp hơn… giờ thì nàng hiểu, hạnh phúc trên đời này thật giản đơn, tất cả những gì nàng kiếm tìm bấy lâu nay chợt như những ảo ảnh, rực rỡ nhưng vô thực…
Ngước lên nhìn đứa con yêu của mình, nàng thấy đôi mắt Vũ đã khép, tự dưng Kiều lại cảm thấy giận Vũ vì sự vô tình của con, đã lâu lắm hai mẹ con mới có cơ hội được ôm ấp nhau thoải mái như vậy mà Vũ lại chỉ biết lo ngủ… nhưng Kiều đã lầm, tuy nhắm mắt, nhưng đầu chàng vẫn đầy những nỗi bận tâm, trái với sự lạc quan của Kiều, Vũ đang lo sợ rồi ngày mai sẽ ra sao khi ông Quang biết hai mẹ con ở đây, rồi chị Lan sẽ nghĩ gì, hoặc nếu ông Quang không phát hiện ra thì chẳng lẽ hai người lại ở lại đây mãi mãi… không thể được…
Chợt Kiều nghe thấy tiếng thở dài của con trai mình… Ngước lên nhìn Vũ, nàng thì thầm…
– Sao… có gì nói mẹ nghe đi… cứ giữ trong lòng làm gì…
– Không… có gì đâu chứ…
– Có phải con đang lo cho chị Lan không?
Không trả lời, Vũ im lặng, cậu sợ nói ra sẽ làm Kiều buồn nhưng sự thật là nỗi lo dành cho Kiều còn lớn hơn vì dù sao Lan cũng được Quang cưng chiều, còn Kiều thì…
– Đừng buồn mà, rồi ít hôm nữa mình quay lại thành phố, chịu không?
– Nhưng mà… sẽ ở đâu hả mẹ… chẳng lẽ quay về…
– Thì đành vậy, dù sao đó cũng là bố con mà, chắc bố không giận Vũ đâu mà lo…
– Không phải con lo cho con, mà con lo cho mẹ… bây giờ nếu về thì chắc gì ổng tha thứ cho mẹ, mà nếu có chấp nhận thì vài hôm sau ổng lại đuổi đi thì biết làm sao…
– Cái đó… thật ra mẹ cũng đã nghĩ rồi…
– Mẹ tính làm sao?
– Con nhớ ngôi nhà ngày xưa mình ở không, lúc mà chưa chuyển qua biệt thự mới đấy…
– Nhớ chứ…
– Mẹ tính sẽ sang đó ở tạm… mà chắc là ở luôn… bây giờ nhà đó bỏ hoang chứ có làm gì đâu, chắc ba con sẽ cho mẹ ở đó thôi…
– Trời… chỗ đó cũ nát gần hết… rồi lấy gì mà sống…
– Thì… chắc mẹ kiếm việc đi làm…
– Trời…
Ôm Kiều vào lòng, Vũ nghẹn ngào hôn lên má Kiều, những lời của Kiều khiến Vũ đau lòng đến chừng nào, càng thương Kiều, Vũ càng cảm thấy căm giận Quang, không hiểu Quang Nghĩ gì khi ép một người phụ nữ đã mang nặng đẻ đau 3 đứa con của ông đến đường cùng như thế này, cố kìm nén không khóc, Vũ nhìn Kiều mỉm cười, cầm bàn tay trắng muốt của mẹ lên, Vũ cắn một cái rồi nói…
– Tay yếu vầy mà làm được gì mà đòi đi làm…
– Ha… khinh thường người ta quá há… con không biết trước kia mẹ học đại học đàng hoàng nha…
– Thiệt không… đâu bằng đâu đưa ra đây mới tin…
– Có… tốt nghiệp đâu mà bằng… mới học được 2 năm… đã đi cưới chồng rồi… – Kiều phụng phịu…
– Hihi… thế mà cũng đòi… bây giờ đi giữ trẻ cũng cần có bằng đại học đấy nhé…
– Trời… vậy giờ phải làm sao…
– Haha… không biết… mẹ tự nghĩ đi, đâu phải chuyện của con đâu mà con lo…
– Ngứa gan thiệt… ngủ.
Bị Vũ chọc quê, Kiều quay đi giận dỗi, nàng cảm thấy thật thất vọng khi Vũ nói những lời như vậy, nhưng không để mẹ buồn lâu, vòng tay qua eo Kiều, Vũ kéo mẹ vào lòng, vén mái tóc mượt mà của nàng sang một bên, Vũ cắn khẽ tai nàng một cái rồi nói:
– Hehe… con giỡn mà, mẹ đi đâu thì con theo đó… không để mẹ bơ vơ đâu mà lo…
Ngước lên nhìn Vũ, Kiều tỏ ra còn “nghi ngờ”
– Thiệt không… nhưng mà… mẹ làm sao có tiền lo cho con được…
– Ai cần tiền của mẹ… con tự kiếm cũng được mà… à không, mẹ con mình phải cùng kiếm chứ, chẳng lẽ bắt mình con làm…
– Ừhm… hihi… xạo quá… chừng đó sống với tui thấy khổ cũng ráng chịu nghe chưa… cấm bỏ tui đi nghe chưa!
– Biết rồi mà…
Những lời lạc quan của Vũ dù không thể làm tương lai trước mặt của hai mẹ con tươi sáng hơn nhưng ít ra nó cũng làm những niềm hy vọng nảy nở trong Kiều…
– Vũ à… thật ra… thì mẹ không giận Vũ chút nào hết…
– Thiệt không… giờ con bỏ mặc mẹ thì mẹ cũng không giận à…
– Ừhm… lúc bị ba con đuổi ra khỏi nhà… mẹ buồn lắm, cũng định gói ghém đồ đạc rồi về quê ở luôn, không bao giờ quay lại nữa, dù sao thì bố con nói cũng đúng… có mẹ ở đó chỉ làm cản trở thêm tương lai của mấy đứa thôi…
– Trời… ông ba nói vậy hả, ổng nghĩ sao vậy, mặc kệ đi, mẹ đừng bận tâm, mẹ con thì phải ở bên nhau chứ, làm sao mà mỗi người một nơi mà có hạnh phúc được. – Vũ vội xua đi những ý nghĩ đó trong đầu Kiều.
– Mẹ biết, chính cái lúc mà con từ đâu xuất hiện bên cạnh mẹ để bảo vệ cho mẹ… mẹ biết là mẹ không thể sống thiếu con được nữa Vũ à… lúc đó mẹ tự hứa với lòng mình sau này con có đối xử với mẹ như thế nào hay con có làm gì với mẹ đi nữa thì mẹ cũng chấp nhận không oán giận con thêm lần nào nữa, thế nên mẹ muốn quay lại thành phố để được ở bên cạnh con dù không cùng một mái nhà…
– Thôi… mẹ không phải nói nữa… con hiểu hết mà…
Cuối cùng thì những dòng nước mắt của Vũ cũng phải lăn dài trên má… ôm siết Kiều vào lòng, Vũ không biết nói thêm được gì trước những ý nghĩ cao cả của mẹ.
Đưa tay lên gạt nước mắt cho con, Kiều mỉm cười rồi hôn lên mặt Vũ những nụ hôn thật nhẹ nhàng ngọt ngào…
Không ai nói thêm lời nào nữa vì hai trái tim giờ đã cùng chung nhịp đập… chỉ cần nhìn vào mắt nhau, họ cũng hiểu thấu tận trong những suy nghĩ của nhau…
– Mẹ… hứa rồi đó nhen… sau này con làm gì thì mẹ cũng đừng trách con nhen…
– Thì ngươi ta đã nói vậy rồi mà… nhưng mà… mẹ biết Vũ không làm gì làm mẹ buồn… phải không?
– Haha… không biết được… để con suy nghĩ đã… nhưng mà… trước mắt là hun thêm 10 cái liền đi… nhanh lên!
– Trời… lợi dụng không hà…
– Sao… mới nói là làm gì cũng chịu mà… giờ muốn nuốt lời hả…
– Nhưng mà… đàn ông phải chủ động chứ…
– Nhắm mắt lại…
Mỉm cười thẹn thùng… Kiều đưa đôi mấy đang đỏ hây hây vì ngượng ra, bên dưới tay nàng run run nắm chặt vạt áo Vũ… không ngờ mệnh lệnh đầu tiên mà Vũ bắt nàng làm lại… làm nàng hồi hộp đến vậy… đưa tay kéo đùi Kiều lên đặt lên đùi mình, Vũ làm Kiều thêm bối rối, khẽ mở mắt ra lườm con một cái, áp mặt lại gần Vũ, Kiều vẫn đang chờ đợi những nụ hôn ngọt ngào từ đứa con trai yêu dấu…
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/
– Vũ ơi… Vũ…
Trong cơn mơ, Vũ nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, và người đầu tiên Vũ liên tưởng tới chính là hình ảnh của Kiều đang giang rộng vòng tay chờ đợi chàng… không son phấn không váy áo kiêu kỳ, chỉ có một nụ cười rạng rỡ và giọng nói thật êm ái… đúng là mẹ của mình ngày xưa rồi… – Vũ nhủ thầm…
– Vũ ơi…
Một cái nhéo làm chàng sực tỉnh giấc, tuy đôi mắt chàng còn nặng trĩu lờ đờ cơn buồn ngủ nhưng mùi hương nước hoa quen thuộc của người ngồi bên cạnh đủ để cho chàng biết đó là ai, đưa tay lên, Vũ kéo Kiều nằm xuống rồi ôm thật chặt.
– Á… làm gì vậy Vũ… bỏ ra… – “Kiều” bỗng giãy nảy ra khỏi người Vũ…
Mở mắt ra, chàng hốt hoảng nhận ra đó chính là Vân dì của mình…
– Trời… – Vũ vội đẩy Vân ra khỏi giường rồi kéo cái mền… che chắn cơ thể lại, nhìn Vân bằng ánh mắt sợ sệt Vũ lí nhí…
– Cháu… cháu…
– Cháu sao! Muốn làm gì vậy hả! – Vân gắt lên…
– À… cháu… đùa thôi mà…
– Đùa kiểu gì kỳ vậy… làm sợ gần chết…
– Xin lỗi… tại…
– Ủa, có chuyện gì thế Vân, thằng Vũ dậy chưa – Từ bên ngoài Kiều bước vào, nhìn nét mặt nhăn nhó của em mình, nàng hỏi…
– À… không có gì đâu… tại kêu hoài nó không dậy nên bực thôi… – Vân nói…
– Vũ, con dậy đánh răng rửa mặt đi rồi chở dì con đi chợ giúp mẹ đi, nay mai nhà mình cúng đấy… à… hay là để chị đi cho, em cứ ở nhà nghỉ đi, còn mệt mà…
– Không sao… khỏe rồi, với lại chị lâu rồi mới về mà biết đường đâu mà đi, mà mấy người bán hay nói thách lắm.
– Ừ… vậy để chị đưa tiền cho nha.
– Không cần đâu… sáng má đưa em rồi… nhanh lên, còn ngồi đó nữa hả – quay sang nhìn Vũ, Vân hối thúc…
Đã lâu lắm rồi Vũ mới đi được đi chợ lại, vì xóm của Kiều nằm ở một nơi khá hẻo lánh nên hai người phải đi một quãng xa mới tới được khu chợ của thị trấn. Băng qua những con đường nhỏ hẹp và gồ ghề, chiếc xe motor của Vũ dường như là quá khổ so với những con đường đất đắp lên tạm bợ nơi này, không biết bao nhiêu lần Vũ làm Vân phải thót tim khi xe sụp xuống những hố rãnh trên đường, có lúc lại suýt bay xuống cả ruộng… nàng chỉ còn biết lúc thì ôm chặt lấy cháu mình lúc thì đánh nó tới tấp vì cái tội đi ẩu… còn Vũ thì sao… ngồi phía trước, Vũ đang cười khoái chí vì đã”trả đũa” được dì mình chuyện lúc sáng dám lớn giọng với chàng…
Cuối cùng thì cũng đến được chợ, không khí náo nhiệt và sầm uất của nơi đây làm Vũ khá bất ngờ, tuy ở xa trung tâm thành phố nhưng hàng hóa thì không thiếu thứ gì, có cả những thứ sản vật mà cả Vũ cũng chưa từng thấy bao giờ, cùng Vân dạo qua những khu hàng hóa, chàng cứ liên tục hỏi Vân thứ này thứ nọ làm nàng cũng bắt đầu phát mệt vì sự tò mò của thằng cháu mình, ghé vào một quầy bán đồ khô, qua cuộc nói chuyện giữa Vân và bà bán hàng, Vũ nhận ra nhiều điều thú vị ở dì mình, thì ra nàng đang dạy ở trường tiểu học trong xã, đặc biệt nàng hay tổ chức các lớp dạy phụ đạo cho học sinh nhưng không lấy tiền những đứa học trò nghèo… chính vì vậy có vẻ dân ở đây rất quý nàng, mua chỉ một phần và được tặng một phần, nhưng điều làm Vũ khoái hơn đó chính là gặp ai nàng cũng tự hào khoe thằng cháu ở trên thành phố xuống, nhìn cái dáng lớn bảnh bao của Vũ, ai cũng trầm trồ xuýt xoa làm Vân và Vũ phải liên tục quay đi bụm miệng cười…
Mãi đến gần trưa, cả hai mới mua xong những thứ cần thiết cho buổi cúng ngày mai, định leo lên xe quay về thì bất chợt một tiếng gọi làm cả hai dừng lại.
– Vũ ơi… Vân ơi!
Thì ra là Tiến – chồng Vân. Nhìn cái dáng vẻ mệt mỏi và mồ hôi nhễ nhại thấm ướt chiếc áo sơ mi cũ nát, Vũ đoán có lẽ Tiến đang đi làm, một công việc chân tay cực nhọc.
– Em với Vũ đi chợ à!
Vân chỉ gật đầu không đáp, xách túi đồ đứng bên Vũ thấy ái ngại vì thái độ của dì với chồng, cậu vội tỏ ra hào hứng.
– Ủa, dượng mới đi làm về à, nay con chở dì đi mua đồ cúng…
– Vậy hả, nhiều thứ quá há, có cần dượng chở về bớt không…
– Không cần, tui xách được rồi – Vân buông giọng hờ hững…
– À, vậy thôi… thôi hai người đi đi chứ để nắng…
– Dạ… vậy thôi chút mình gặp ở nhà nghen, con đi trước nghen…
– Ừhm… đi cẩn thận, đường về đó xấu lắm…
Suốt cả quãng đường về, trong đầu Vũ cứ dấy lên những câu hỏi về những chuyện đang diễn ra xung quanh mình, nhất định chuyện Vân và Tiến hằn học nhau có liên quan gì đó đến Kiều… – chàng nhủ thầm… Mãi nghĩ Vũ quên béng đi rằng mình đang đi trên một đường gập ghềnh loang lổ vì những trận mưa của những ngày giông bão vừa qua.
– Vũ… trời ơi… nhìn…
Tiếng Vân hét thất thanh từ phía sau làm Vũ giật mình hồi tỉnh, nhưng đã quá muộn, bánh xe đâm vào một mỏm đá nhú ra rồi trượt dài xuống mặt đường kéo theo hai dì cháu cùng một đống đồ lỉnh kỉnh vương vãi tung tóe khắp nơi…