Loạn luân mẹ và con

Chương 30



Phần 30

Cái nắng gay gắt của buổi trưa hè chợt tắt khi đám mây đen kéo đến, gió lạnh lại thổi những mảng mây đen mù mịt từ đâu bao trùm cả bầu trời… mưa lại bắt đầu rơi…

Những hạt mưa nặng trĩu cứ hắt mạnh vào trong mái hiên nơi Hồng ngồi… thấm ướt vai áo của nàng…

Nhưng điều đó có lẽ không làm Hồng bận tâm là mấy vì đầu óc nàng đang rối bời như tơ vò vì đưa con trai mà bấy lâu nay nàng thương yêu đã lại vừa làm một hành động nữa đi quá mức giới hạn, một hành động không thể chấp nhận được của một người làm con với mẹ mình… nghĩ lại những ngày vừa qua, nàng chỉ muốn tự tát mình những cái thật đau vì chính nàng đã không làm tròn bổn phận của một người mẹ như trước, cứ nghĩ những cử chỉ yêu thương âu yếm… nhưng cái hôn sẽ cho Hùng thấy nàng yêu thương Hùng thế nào, và sẽ khiến Hùng nghe lời nàng hơn nhưng không… nàng đã sai, điều đó đã vô tình khơi gợi trong đứa con mới lớn những ý nghĩ xác dục với cả mẹ ruột mình… bằng chứng là hành động khẩu dâm của Hùng đêm qua…

“Tại sao con lại trở nên như vậy… Hùng ơi là Hùng”… nghĩ đến sự liều lĩnh và ngu dại của con, nàng lại cảm thấy giận đến phát điên…

Một tiếng còi xe làm Hồng chợt giật mình, đứng dậy khỏi ghế đá, nàng nhìn ra ngoài cổng, thì ra là xe của Chiến, Hồng vội vã chạy vào trong xách túi quà mà nàng đã chuẩn bị cho chồng như lúc sáng Chiến dặn để mang đi thăm bệnh…

– Nhanh lên em…

Mở cửa xe sẵn, Chiến vừa hất vội những hạt mưa vương trên áo vest vừa dục vợ.

– Đây… xong rồi đây… đặt hai túi đồ vào trong xe, vừa định ngồi vào trong xe thì có tiếng của ai đó gọi giật ngược nàng lại… không ai khác đó là Hùng…

– Mẹ…

Quay mặt lại nhìn con bằng ánh mắt lạnh lùng, Hồng không đáp mà lẳng lặng ngồi vào và đóng sầm cửa lại trước mắt Hùng…

– Mẹ… mẹ đi đâu đấy…

– Đi thôi anh, muộn rồi!

Nổ máy, chiếc xe lạnh lùng lao đi để lại một mình Hùng đứng đó dưới cơn mưa đang nặng hạt dần… những hạt mưa rơi đau buốt da thịt… khóe mắt chàng chợt thấy cay cay… cũng có thể do mưa… nhưng cũng có thể là nước mắt của sự ăn năn… hối hận…

– Hai mẹ con lại đang cãi nhau à… – Chiến hỏi…

– Không… cãi gì đâu…

Sở dĩ Chiến hỏi vậy là vì dù xe đã lăn bánh xa khuất khỏi nơi Hùng đứng nhưng Hồng cứ quay đầu về sau để cố tìm hình bóng của con trong màn mưa mờ mịt kia… hình ảnh Hùng với đôi mắt u buồn nhìn theo nàng cứ khiến Hồng cảm thấy thật day dứt… nàng tự hỏi không biết Hùng đã vào nhà chưa hay còn đứng đó… tự dưng bao nhiêu bực tức khó chịu và ác cảm dành cho Hùng từ đêm qua đã chợt tan biến đâu hết…

“Giá mà lúc nãy… mắng nó một câu cho nó yên lòng…” – Hồng nhủ thầm…

– Đến nơi rồi em…

Chiếc xe từ từ tiến vào trong sân bệnh viện nơi mà một chiến hữu của Chiến đang nằm liệt giường vì một tai nạn giao thông…

– À… anh ơi… phải anh đó tên là Quỳnh không, bị có nặng lắm không, làm ở cơ quan anh hả, nói rõ để chút em khỏi… hớ… – Đưa tay bấm nút thang máy, Hồng hỏi Chiến.

– Ủa, anh chưa nói em hả…

– Thì hồi sáng anh chỉ nói đi mua trái cây với sữa giúp anh để đi thăm bệnh thôi chứ có nói là ai đâu…

– Ủa… chắc lúc sáng vội quá quên nói với em, đó là Quỳnh, bạn làm ăn của anh, ông chủ nhà hàng paradise đấy, bố của thằng Quân bạn con Ngọc mình đấy… em nhớ chưa…

– Cái gì…

“Ten”

Thang máy dừng lại, hai cánh cửa dần hé mở… và gương mặt Hồng tái nhợt đi khi trước mắt nàng là kẻ nàng không muốn gặp nhất trên đời… Quân…

– Ủa! Quân hả cháu!

Bước ra thang máy, Chiến lại gần Quân, đặt tay lên vai Quân, Chiến tỏ vẻ đồng cảm với nỗi khổ mà gia đình Quân đang gánh chịu.

– Ba con sao rồi, đã khỏe chưa?

– Vẫn còn đang hôn mê, để cháu đưa bác tới phòng ba con.

Vừa nói Quân vừa liếc ra phía sau và bắt gặp ánh mắt bối rối của Hồng đang nhìn gã, nàng vẫn bước từng bước rụt rè theo sau chồng “Phải làm sao đây… liệu nó có đã tiết lộ cho ai chuyện hôm trước chưa… nhưng lúc đó… là do nó ép mình mà…”…

Qua lớp cửa kính, từ bên ngoài Hồng có thể thấy một người đàn bà với dáng vẻ u buồn mệt mỏi đang ngồi bên cạnh giường bệnh, trên giường có một người đàn ông đầu phủ kín băng trắng với đôi mắt nhắm nghiền và phải thở bằng máy… nàng đoán đó là Lệ và Quỳnh – Bố mẹ của Quân…

Bước vào trong, sau màn chào hỏi lấy lệ, hai bên bắt đầu đề cập đến bệnh tình của Quỳnh… vì chưa quen biết Lệ là mấy nên Hồng chỉ lẳng lặng ngồi một bên nghe chồng và Lệ nói chuyện…

Cánh cửa phòng chợt hé mở, Quân bước vào trên tay là cái phích nước nóng, vừa đặt phích nước xuống cạnh giường, Quân vừa nhìn Hồng đầy ẩn ý, chỉ vậy thôi cũng đủ làm Hồng lạnh hết sống lưng… cái nhìn đó gợi lại buổi tối mà nàng bị Quân ép buộc làm trò đồi bại… đến giờ nàng vẫn còn nhớ như in cái cảm giác khi cầm cái bùi nóng hổi căng cứng của Quân trong tay… và cái mùi tinh trùng ngai ngái dính trên mặt nàng… nhưng trên hết vẫn là cái cảm giác không thể quên – đó là cái cảm giác đạt đến cực đỉnh khoái cảm hiếm hoi… đến giờ vẫn còn làm nàng bần thần cả người mỗi khi nghĩ đến…

Từ lúc bước vào phòng đến giờ, Quân liên tục bắt gặp ánh mắt len lén nhìn của Hồng, Quân biết chắc Hồng vẫn đang nghĩ đến chuyện hôm nọ, cái gương mặt sợ sệt của Hồng khiến Quân thầm cười khoái chí, cứ nghĩ đến cảnh Hồng ưỡn bộ mông tròn trịa ra phía sau để chờ cú nhấp của mình, ngọn lửa nhục dục lại bừng lên trong người Quân, Quân không ngờ cái cảm giác giao hợp với phụ nữ lớn tuổi lại sướng đến vậy, nhất là khuôn ngực đầy đặn của Hồng cứ làm gã muốn bóp mãi không thôi… rút đt ra, Quân giả vờ vừa đi vừa nhắn tin nhưng thật ra gã đang lục lại cái đoạn phim hôm trước quay cảnh Hồng ngồi sục buồi cho Quan… “tìm ra rồi”

Lại đứng bên cạnh Hồng, một nụ cười ma mãnh nở ra trên môi Quân… bấm vào đoạn phim đó, Quân dấu điện thoại vào lòng bàn tay rồi đưa ra phía sau lưng… ngay trước mắt Hồng…

– Trời! – Nàng ngỡ ngàng thốt lên…

– Gì vậy em! – Cả Chiến và Lệ dừng câu chuyện và quay sang nhìn Hồng…

– À… không… không có gì đâu, em nhớ có chuyện quên chưa làm thôi…

Ngước lên nhìn Quân, nàng trừng gã một cái tóe lửa, còn Quân thì vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt ngờ nghệch không hiểu gì, càng làm Hồng them tức điên lên…

– Con ra đây chút nha mẹ, 2 bác ngồi chơi!

Thu điện thoại lại, Quân chào Chiến lễ phép rồi bước ra ngoài, lén nhìn Hồng, gã hất đầu ra hiệu cho nàng đi theo…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Nhìn bầu trời u ám như muốn sắp mưa đến nơi, bà Tám Giỏi vội chạy ra ngoài sân gom hết áo quần giặt lúc sáng lại, đang loay hoay định vào nhà thì một cái giọng thất thểu vang lên từ ngoài ngõ.

– Mẹ ơi… mở cửa cho con với…

Nhìn ra ngoài, bà hoảng lên khi thấy Vân và cháu mình – Vũ trong bộ dạng lấm lem và gương mặt đầy mệt mỏi, gỡ cái then cài cửa ngõ, bà vội vã đỡ cái túi xách trên tay Vân.

– Trời ơi… hai đứa sao mà như lính thất trận vầy nè, làm gì mà lem luốc hết vậy… trời ơi… Vũ… sao vậy con?

– Thôi… thôi… má đừng hỏi nữa, để con đi tắm cái đã… chút nói sau…

– Ừh… vào tắm đi, để má xách đồ vào cho, Vũ cũng vào tắm rửa đi con… trời… sao mà đi đâu cũng xảy ra chuyên vậy trời… – bà Tám lắc đầu ngán ngẩm…

Chờ Vũ và Vân tắm ra, bà đưa chai cồn sát trùng và bông băng cho con và nói:

– Có phải hai đứa té xe phải không?

– Ủa… sao má biết – vuốt vuốt mớ tóc đẫm nước, Vân đáp…

– Nhìn cái xe thằng Vũ xước tè le tao biết rồi, mà tụi bay đứa thì trầy tay, đứa rách quần, không té xe là gì.

– Cũng tại cái thằng…

Vừa định trách Vũ thì vân thấy Vũ đang ngồi thoa thuốc lên cùi chỏ bị rướm máu của mình, không nỡ làm Vũ buồn, Vân thở dài ngán ngẩm, may mà nàng chỉ bị trầy chân chứ không ảnh hưởng gì đến gương mặt xinh đẹp có tiếng của nàng…

Nhìn ra ngoài trời, những hạt mưa bắt đầu đổ xuống càng lúc càng lớn, Vũ sực nhớ từ lúc về đến giờ không thấy Kiều đâu, cậu vội hỏi bà…

– Ủa, mẹ con đâu bà?

– À, nó mới đi với chú Tiến con ra ngoài rồi.

“Tiến” – cái tên làm Vân quay ngoắt lại, nàng vội ngắt lời mẹ…

– Ủa anh Tiến qua đây hả, mà đi đâu vậy mẹ…

– Còn đi đâu nữa, đi tìm tụi bay chứ đi đâu, lúc trưa thằng Tiến qua đây nói là thấy tụi bay ở chợ đang chuẩn bị về, mà giờ tới chiều vẫn chưa thấy nên nghĩ tụi bay có chuyện nên hai đứa nó xách xe đi tìm rồi…

– Ủa vậy hả…

Bước ra ngoài sân, Vũ nhìn về phía những ruộng lúa chìm khuất trong cơn mưa lòng đầy nỗi bâng khuâng lo lắng… dù chàng biết Kiều đã thay đổi nhưng sao trong lòng Vũ vẫn còn có cái cảm giác lo sợ mỗi khi Kiều gần người đàn ông khác, nhất là giữa Kiều và Tiến dường như có điều gì đó còn uẩn khuất…

Quả thật… điều Vũ đang lo lắng không phải là thừa… dưới một mái hiên trên con đường dẫn vào thị xã… môi của Kiều đang dính chặt vào môi Tiến… họ vẫn đang trao nhau những nụ hôn vội vã đầy khao khát…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Vừa đẩy cửa bước ra hành lang, Hồng đã thấy Quân đang đứng dựa tường chờ đợi, nàng hơi ngạc nhiên trước thái độ bình thản như không có chuyện gì của Quân.

– Cuối cùng thì cô cũng ra đấy à. – Quân lên tiếng…

– Cái cảnh trong điện thoại lúc nãy… có phải là…

– Đi theo cháu. – Chưa vội trả lời câu hỏi của Hồng, Quân vội quay bước đi…

– Đứng lại… trả lời tôi đi… có phải là… – Hồng vội vã bước theo níu áo Quân kéo lại…

– Đúng vậy đấy! – Không để Hồng nói hết câu, Quân khẳng định một lần nữa điều mà Hồng vừa trông thấy.

– Mày… nói dối… rõ ràng… hôm đó đâu có… quay đâu… tại sao lại… mày lừa tao phải không.

Dù cho đã thấy rõ rành rành chính mình là người trong đoạn phim đó nhưng Hồng vẫn không muốn tin là Quân lại nắm trong tay một bằng chứng oan nghiệt với Hồng đến vậy vì rõ ràng trong đoạn phim… Hồng đang ngồi quỳ giữa hai chân Quân để kích dâm cho gã… hoàn toàn không có sự cưỡng ép nào…

– Cứ đi đã, từ từ nói tiếp… nhanh đi.

Nắm tay Hồng, Quân vừa kéo nàng lôi đi vừa ngoái đầu nhìn quanh như sợ có ai đang theo dõi…

– Buông ra, tao không đi đâu hết… – Hồng vội vã giằng tay ra khỏi tay Quân…

– Rốt cuộc là cô có muốn lấy lại đoạn phim này không, cô có muốn tôi giữ kín chuyện này không hay cô muốn trở thành “Hoàng Thùy Linh” 2 hả.

– Mày…

Đưa tay lên, Hồng gắng hết sức định giáng vào mặt Quân một cái thật mạnh nhưng Quân đã nhanh hơn, chụp lấy tay nàng, hắn nhìn Hồng đầy quả quyết:

– Muốn đánh thì để sau đi, bây giờ cô có hai lựa chọn, 1 là đi theo tôi, hai là quay lại đó…

– Nhưng mà… đi đâu… – Hồng đáp…

– Đi rồi biết, nhanh lên!

Nắm chặt tay Hồng, Quân lôi nàng lại gần thang máy rồi đẩy Hồng bên vào trong… đứng sau lưng Quân… cả người nàng đang dần run lên, tựa người vào thang máy, nàng cố hít thở chút không khí để lấy lại bình tĩnh… đó không phải là cảm giác của sự sợ hãi vì sự thực là điều tồi tệ nhất giữa nàng và Quân đã xảy ra rồi, giờ đây nàng chỉ hồi hộp suy nghĩ không biết nó có phải sắp xảy đến một lần nữa không…

“Ting…”

Tầng dưới cùng đã mở ra, quay đầu lại Quân thấy Hồng định bấm nút đóng cửa để quay lên trên những gã đã nhanh hơn, đưa tay giữ cánh cửa, Quân thò vào trong lôi Hồng ra…

– Đừng để tôi nghĩ lại đấy – Quân nhìn nàng cảnh cáo…

– Cậu muốn đưa tôi đi đâu mới được chứ!

– Đã nói là đi rồi biết mà cứ…

Lôi Hồng vào nhà xe, gã không để nàng rời đi nửa bước, mỗi lần Hồng cố giật tay ra khỏi tay Quân thì gã lại siết mạnh bàn tay làm nàng đau nhói, mi mắt Hồng đã ngấn nước mắt, phần vì đau phần vì tức giận… nhưng vì mọi chuyện đã đến mức này, nàng cũng không thể làm gì khác…

Quả đúng như Hồng mường tượng… vừa rời khỏi bệnh viện, Quân đã chở nàng thẳng tới một nhà nghỉ gần đó, lôi nàng vào trong, vừa đi hắn vừa nói:

– Lên đó rồi nói chuyện tiếp, đừng có làm tôi nghĩ lại đấy…

– Tại sao không ra quán nước mà phải vào đây…

– Tôi mới là người quyết định! Ok?

Nhìn gã tiếp tân bằng đôi mắt van xin… mong gã sẽ ngộ ra được điều gì đó để từ chối trao phòng, nhưng đáp lại nàng chỉ là 1 ánh nhìn khinh bỉ như nhìn một người đàn bà lăng loàn vì ở cái tuổi của nàng mà lại có thể vào nhà nghỉ với đứa mới tròn 20, cái chìa khóa được gã đưa ra…

– Phòng 302, lên lầu 2 rẽ trái.

– Đi thôi – nắm tay Hồng, Quân lại lôi nàng lên từng bậc thang… cánh cửa vừa hé mở, Quân đã vội đẩy Hồng lên giường.

– Cậu… muốn làm gì? Bật ra khỏi nệm, Hồng nép mình vào trong tường nhìn Quân sợ hãi…

– Thôi! Cô đừng cố tỏ ra ngây thơ nữa, đã vào đây mà còn hỏi, thế giờ cô có muốn lấy lại đoạn phim không?

– Có… thì sao… – nàng rụt rè đáp…

– Còn hỏi nữa… cháu hứa là không làm cô đau đâu mà sợ… chỉ như hôm nọ thôi… được không…

– Không được, hôm bữa cậu đã nói mọi chuyện kết thúc rồi kia mà, sao giờ lại nói vậy…

– Thôi được rồi… đây là lần cuối, coi như chấm dứt hẳn… hôm nọ chỉ được có 1 lúc thì thằng Hùng về rồi…

– Tôi đã nói không là không kia mà.

Hồng vẫn tỏ ra cương quyết, còn Quân thì sao, cứng rắn không xong, gã bắt đầu mềm mỏng, sáp lên giường lại gần Hồng, Quân nắm tay nàng và nói…

– Thôi đừng làm bộ nữa, cháu biết thật ra hôm nọ cô cũng… thích lắm phải không!

– Mày im đi, tao không nghe nữa – Xô Quân ra, Hồng lấy tay bịt chặt hai tai…

– Lúc đó cô có biết âm đạo cô ép bùi tôi dữ dội thế nào không, chắc chồng cô mãi theo mẹ thằng Vũ mà không chăm lo cho cô nên cô rất muốn phải không…

Dù những lời Quân nói nghe thật bệnh hoạn với nàng nhưng sự thật là vậy… nhưng điều mà khiến Hồng phiền muộn hơn lại chính là lần đó… nàng đã đạt được cực khoái với một kẻ cưỡng hiếp… nàng lúc nào cũng tự trách sao bản thân mình lại tệ hại như vậy… từ lúc hai vợ chồng nàng làm lành đến nay cũng đã trải qua mấy lần làm tình nhưng cái cảm giác của ngày hôm đó không thể có với Chiến…

– Thôi mà… nằm xuống đi… rồi cháu sẽ đưa đoạn phim đó cho cô… thề danh dự đấy…

– Cậu mà cũng có danh dự mà thề à, nực cười – Hồng mỉa mai…

– Thôi được rồi… đừng có cay nghiệt vậy chứ, tôi bắt đầu đây nhé…

Quay mặt đi, Hồng im lặng không đáp…

– Ơ… tôi… bắt đầu làm đấy… – Hồng vẫn im lặng…

Quân như mở cờ trong bụng, vậy là suy đoán của gã đã đúng phần nào, nhìn vào gương mặt đang đỏ ửng của Hồng, Quân biết cái khao khát nhục dục cũng đang len lỏi trong người phụ nữ trung niên hấp dẫn kia, nhưng gã vừa định xích lại gần thì Hồng đã vội lấy hai tay che ngực lại…

– Tôi đã nói là không được, cậu có biết là tôi đang tuổi mẹ cậu không…

– Ai không biết…

– Biết mà sao còn làm…

– Nhưng mà… tôi mê cô đến chết đi được… cứ nhìn thấy cô là tôi… lại không kiềm chế được…

– Cậu điên rồi Quân, cậu còn trẻ, tại sao không đi kiếm người cùng tuổi cậu hả…

– Chưa ai đem lại cảm giác sướng đến vậy cho tôi như là cô, cô biết bình thường tôi có thể kéo dài đến nửa tiếng khi làm tình, vậy mà hôm bữa với cô chỉ được 10 phút… chắc là tôi yêu cô mất rồi Hồng ơi… từ lúc đó đến giờ tôi chỉ nghĩ đến mình cô…

– Cậu… điên rồi Quân… hết thuốc chữa rồi… cậu biết là tôi đã có gia đình rồi không hả, nếu chồng con tôi mà biết thì cậu nghĩ tôi còn dám sống trên đời không! Cậu muốn ép tôi đến con đường chết à!

Nhìn gương mặt đang ngây ra của Quân, Hồng biết là Quân đang nói thật lòng, nàng không ngờ cái thằng trời đánh không chết như Quân cũng có lúc thú tội trước bình minh, nàng biết đây là cơ hội để nói đạo lý cho nó hiểu, dù sao thì nó cũng như con mình… – Hồng nghĩ.

– Chết! Tôi không để cô chết đâu mà lo… chỉ cần cô chìu tôi lần này nữa thôi mà… rồi tôi thề sẽ biến đi không bao giờ xuất hiện nữa!

– Lần trước chính cậu cũng nói vậy, kết quả là đoạn phim đó, cậu muốn lừa tôi thêm à…

– Không, tôi thề đấy, cho tôi trọn vẹn một lần đi… rồi mình đường ai nấy đi…

– Thôi… tôi không nói nhiều với cậu nữa, cậu quả là… hết thuốc rồi…

Nằm xuống giường, Hồng gác tay lên trán tỏ vẻ đầy nghĩ ngợi còn Quân thì sao… gã vẫn đang trong cái bộ dạng đóng kịch ngây ngô của mình… màn kịch của gã đã làm cho Hồng tin sái cổ, một phút yếu mềm ư, không đời nào, đó chỉ là cách Quân khiến Hồng tin rằng chưa bao giờ Quân muốn hại nàng, và có lẽ màn kịch của gã đã có kết quả, sau bài ” thuyết giảng ” gương mặt nàng đã dịu bớt sự căng thẳng dù cho không biết Hồng đang nghĩ gì nhưng Quân biết trong nàng đã đầu hàng phần nào, nhưng trên hết vẫn là cái tư thế nàng đang nằm làm phô bày những đường cong đầy đặn của người phụ nữ hấp dẫn này, cái quần tây phi bóng bó sát vào háng làm cặp đùi múp máp của Hồng lộ ra, tuy chúng hơi khép lại nhưng vẫn không sao che được vùng mu đang nhô lên mời gọi… sau lớp áo sơ mi mỏng manh, cặp tuyết lê đang nhấp nhô theo từng hơi thở với vùng nhũ hoa mềm mại đang hướng lên trên, Quân chỉ ước được lao ngay đến xé toạc áo nàng ra để hôn cho thỏa thích nhưng gã biết nếu ngu ngốc làm liều, nhỡ nàng hét lên thì đi tong… nằm xuống cạnh Hồng, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy “hy vọng ” Quân nói…

– Sao… cô đang nghĩ gì vậy… đồng ý rồi hả…

– Không đời nào…

Lườm Quân một cái, Hồng quay lưng về phía Quân, trong tư thế đó, cặp mông tròn trịa đưa thẳng về phía người Quân…

– Đi mà… đã tới nước này rồi…

– Không được…

Như muốn chọc tức thêm gã trai trẻ, Hồng càng ưỡn mông ra sau khẽ cạ vào người Quân, dù bùi Quân đã cương cứng trong quần nhưng gã vẫn không vội gì… nghe cái giọng nũng nịu của Hồng, Quân biết Hồng dù muốn nhưng vẫn còn e thẹn, giả vờ đứng dậy… Quân rút cái điện thoại trong túi ra và nói:

– Lâu lâu lấy ra coi lại vẫn thấy phê kinh dị…

Quay mặt lại, Hồng biết ngay Quân đang coi đoạn phim của mình, lao đến nàng giành lại cái điện thoại trong tay Quân…

– Có đưa đây không?

– Không đưa…

– Đưa đây… ứm…

Vừa dành được cái điện thoại, Hồng đã bị hai bàn tay Quân ôm gọn vào lòng, xiết Hồng trong vòng tay, Quân vội vã hôn lên đôi môi mềm mại của Hồng, ngả người xuống giường, Quân để Hồng nằm đè lên trên mình, bàn tay tham lam của Quân hết nhào nặn cặp mông của Hồng rồi lại vuốt ve quanh cái khe nhu lên giữa hai mông… Chiếc điện thoại từ từ rơi khỏi tay Hồng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...