Loạn luân mẹ và con

Chương 38



Phần 38

Sáng…

Những gợn mây xám từ đêm qua vẫn chưa tan hẳn… bầu không khí âm u xung quanh làm buổi sớm nay có vẽ tĩnh lặng hơn mọi ngày… khẽ quay đầu… mặt Kiều chạm phải cơ thể ai đó… thật cứng cáp… và cũng thật ấm áp… vừa nhích hàng mi mở mắt ra… nàng vừa ước thầm đó là Vũ…

Khi đã nhìn rõ gương mặt con bên cạnh… nàng lại vội ôm chầm lấy như sợ ai đó sẽ cướp mất Vũ của nàng… nhưng… buông Vũ ra… nàng úp mặt xuống nệm… lòng đầy thổn thức… ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong nàng sáng nay… là nàng vẫn còn đang giận Vũ… giận đứa con bội bạc… đưa con đã gây ra cảnh tượng khiến nàng thật thất vọng…

– Ưhhh…

Tiếng Vũ rên khe khẽ trong cổ họng… quay sang nhìn Vũ… nàng nghĩ Vũ vẫn còn đang mê mệt trong giấc ngủ… nhưng nàng đã lầm… vồ lên, Vũ ôm siết lấy nàng kéo vào lòng…

– Vũ… buông mẹ ra đi…

Câu nói có gì đó thật hờ hững của Kiều làm gương mặt hớn hở của Vũ dần xìu xuống… dù không hiểu tại sao Kiều tỏ ra vô tình như vậy, nhưng chàng vẫn gượng cười nắm lấy tay Kiều.

– Ôm chút thôi mà…

Giật tay ra khỏi Vũ, Kiều đẩy con ra rồi dậy bước khỏi giường…

– Ơ… mẹ… sao vậy!

Bật dậy đuổi theo Kiều, Vũ muốn biết vì sao mẹ lại mang thái độ hằn học như vậy từ đêm qua đến giờ nhưng vừa bước đến nhà tắm, Kiều đã đóng sầm cửa lại ngay trước mặt Vũ… cậu đành hậm hực đứng dựa vào tường chờ mẹ ra…

– Sao vậy cưng… mới sáng mà làm gì mặt hầm hầm vậy!

Quay sang, thì ra là Lan… vẫn cái nụ cười châm chọc ấy đầy ẩn ý ấy… nó làm Vũ cảm thấy có điều gì đó thật bức bối khó chịu mỗi lần đứng bên cạnh Lan… không phải là cảm giác yêu thương chân thật như lúc trước nữa…

– À… em đang chờ đi vệ sinh thôi…

– Chứ không phải chờ mẹ ra hỏi chuyện lúc tối hả! – Lan lật tẩy Vũ ngay tức thì… làm cậu không biết phải nói gì ngoài cười qua quýt…

– Ừhm… hihi… em… định hỏi mẹ tối qua đi đâu ấy mà… tại thấy mẹ uống say nên lo thôi…

– Thương mẹ ghê ta… vậy không định hỏi chị đã hết đau chưa hả!

Lại một lần nữa Lan làm Vũ cứng họng không nói được gì… nụ cười gượng gạo lại xuất hiện trên môi Vũ, tiến lại gần Lan… Vũ đặt tay lên vai nàng vỗ vỗ…

– Ừhm… haha… cần gì hỏi… thấy chị vầy là biết khỏe rồi đúng không…

– Có quan tâm gì đến tôi đâu mà… chị em thế đấy!

Lan quay đi làm bộ giận dỗi… đôi môi ướt ướt cong cong xinh đẹp chợt làm Vũ xao lòng…

– Trời! Sao không quan tâm… lo lắm luôn ấy… hihi… đói bụng chưa, chở đi ăn nha…

– Thôi khỏi… đừng tìm cách lấy lòng tôi!

– Hihi… làm bộ hoài… đi…

Đẩy Lan xuống cầu thang… Vũ vừa đi vừa ngoái lại phía cảnh cửa phòng tắm… gương mặt đầy ấm ức của Kiều… cứ đeo lấy tâm trí của Vũ không thôi…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Đạp mạnh cánh cổng sắt… Quân bực bội rủa thầm…

– Chết hết ở đâu rồi hay sao mà bấm chuông hoài không thấy ai ra vậy!

Bám vào thanh sắt, Quân cố rướn cổ hét thật to thêm lần nữa…

– Cô Nga ơi! Mở cửa xem nào… Vy ơi… mày có trong nhà khôngooooo!

– Đây! Từ từ! Mày làm gì mà hét toáng lên vậy Quân… – Từ trong sân, người hiếm khi ra mở cửa nhất lại xuất hiện… đó là Lệ…

– Bấm chuông mãi mà có ai đâu… – Quân cau có dắt xe vào sân…

– Mà mày đi đâu từ hôm qua đến giờ thế… lại đi đàn đúm à…

– Đàn đúm đâu mà đàn đúm… ngủ nhà bạn thôi… ơ…

Giờ thì Quân mới để ý… gương mặt của Lệ sáng nay thật lờ đờ chứ không tươi tỉnh như mọi ngày… không buồn nghe Quân nói hết câu… Lệ quay bước vào trong… nếu như ngày thường thì Lệ sẽ phải chửi cho Quân té tát từ ngoài cửa vào tận giường… nhưng hôm nay thì lại khác…

Vừa bước vào trong nhà… Quân đã thấy Lệ ngồi trên sofa… đôi tay yếu ớt nâng ly nước lên nhấp 1 ngụm rồi tựa đầu xuống nệm thở hổn hển… “Ơ… sao vậy ta”

Định lại gần nhìn mẹ cho rõ, nhưng cái khoảng cách xa vời giữa hai mẹ con bấy lâu nay đâu dễ thu hẹp… ngồi xuống ghế… đối diện, Quân cũng giả vờ rót nước uống…

– À… sao không thấy chị nga với con vi đâu hết vậy!

– Lại hỏi trổng không à! – Giọng Lệ lừ đừ đáp…

– Hehe… sorry mama…

– Nga về quê rồi… còn Vy đi học từ sáng… à… anh cũng đi học đi… còn ngồi đó nữa… 7 giờ rồi…

– Biết rồi…

Quân ngán ngẩm đáp… không còn lý do “chính đáng” nào để cúp thêm… Quân đành lê lên phòng thay quần áo… nhưng vừa xuống dưới nhà… Mặt Quân đã tái mét không còn giọt máu… trên chiếc ghế sofa, Lệ nằm đó đầu gục xuống đất, tay buông thõng chạm nền nhà…

– Trời!

Vứt cái balo xuống đất, Quân lao đến nâng Lệ dậy…

– Lệ… mẹ… ơi… sao vậy…

Tát tát vào má nàng mấy cái… Lệ vẫn không chút động đậy… trên gương mặt trắng bệch của nàng, mồ hôi đã túa ra như tắm… người nàng nóng như lò hấp… “thôi xong… lên cơn sốt rồi”

Bế Lệ lên phòng, Quân vội vã rút điện thoại ra vừa định gọi 115 thì…

– Nước… – Tiếng Lệ khẽ gọi…

– Cái gì… mẹ nói gì…

– Nước…

– À… à… nước… chờ chút… – lao xuống nhà, Quân ôm lốc bò húc lên cho Lệ…

– Uống đi mẹ… khỏe liền thôi! – Nâng đầu Lệ dậy, Quân dí lon nước tăng lực vào miệng nàng…

Nhưng vừa ngửi thấy mùi bò húc nồng nặc… mặt Lệ đã nhăn nhó đầy khó chịu…

– Nước lọc…

– À… sao không nói sớm…

Đặt Lệ xuống lại, Quân lại phòng xuống nhà dưới… cứ như vậy… lần lượt là khăn… rồi đá… rồi thuốc… Lúc Lệ yên giấc cũng là lúc hai chân Quân tê lên mỏi nhừ… Tựa lưng vào thành giường… Quân thở hổn hển vì mệt ” Đúng là chăm người ốm cực thiệt… không biết hồi nhỏ mẹ có chăm sóc mình… “kỹ càng ” như vầy không “, vừa cầm lon bò húc lên định uống một ngụm thì từ dưới nhà, tiếng chuông gọi cửa vọng lên…

– May quá, chắc là bà nga lên rồi… đỡ thật…

Quân cười thầm… nhưng vừa lao xuống nhà, gã đã trừng mắt nhìn người đang đứng trước cửa… đó là Quốc…

– Chú đến làm gì thế… – Đứng bên trong sân nhà, Quân hỏi vọng ra…

– Cái thằng… mở cửa đã nào… để chú đứng ngoài luôn à…

Dù không muốn cho Quốc vào nhà chút nào… nhưng Quân đành đẩy cửa cho Quốc vào…

– Mẹ đâu… – Quốc nhìn quanh, nhưng không thấy bóng lê đâu…

– Có gì không? – Quân đáp trổng không…

– Thì có chuyện mà… mẹ đâu nói nghe xem nào…

– Trên phòng, đang ốm vật kìa! Chú đừng có đến đòi hỏi này nọ nữa! Nhà tôi nay bếch bác lắm rồi…

– Haha… chú mày mà cũng biết nhà bếch bác à… haha…

Quốc bật cười châm chọc làm Quân tức điên lên… nếu mà không phải chú cháu thì có lẽ… Quân đã phồng tôm cho Quốc một cái…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Dù đang sốt mê man… nhưng nghe tiếng bước chân của 2 người cùng lúc… Lệ khẽ mở mắt ra xem là ai… thì ra là Quốc…

– Quốc hả… đến có gì không em… – giọng nàng thều thào…

– À… có chuyện cần gấp chị à…

– Chuyện gi… em nói đi…

Quay sang nhìn Quân. Quốc tỏ ý rằng Quân là kẻ thừa thãi trong phòng này… Nhưng Quân vẫn lì lợm đứng đó không chịu đi…

– Quân… ra ngoài đi con… đi mua cho mẹ chút cháo đi… mẹ đói…

– Trời… đâu biết chỗ nào mà mua… – Quân cự nự… thật ra gã muốn ở lại để nghe xem Quốc lại định dụ dỗ gì mẹ mình…

– Ở đầu đường thôi… chỗ bán cháo cho trẻ em ấy… nhanh đi… giúp mẹ đi…

Không còn cách nào để khước từ… Quân đành tức tối quay đi…

Khi căn phòng chỉ còn lại 2 người. Lệ gượng dậy…

– Sao… có gì nói đi…

– Cũng không có gì to tát… chả là bệnh viện người ta… yêu cầu đóng tiền viện phí…

– Ủa… hôm bữa chị mới đóng rồi mà… cũng có em ở đó mà…

– Phải… nhưng lần này là chi phí phát sinh… để duy trì cho anh… em cũng không định phiền chị đâu… nhưng mà… tiền nhà hàng làm ra cũng đã hết rồi… nên phải qua đây…

– Ừhm… chị biết… bữa giờ có buôn bán được gì đâu mà có lãi… vậy em chờ chút… chị đi lấy…

Gượng dậy ra khỏi giường Lệ tiến lại gần bức tường… hạ bức tranh xuống… tay nàng run rẩy vặn từng mã số… nàng vẫn không biết rằng… từ nãy giờ đứng sau lưng… ánh mắt của Quốc vẫn chăm chú dõi theo từng ngón tay nàng… từng mã số đã được Quốc ghi nhớ… một nụ cười đen tối hiện lên trên môi Quốc…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi làm Hùng giật mình tỉnh giấc… nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường… kim giờ đã chỉ số 8… “thôi bỏ mẹ rồi… trễ học mẹ rồi…”, hất tung tấm chăn xuống đất, Hùng lao lại tủ đồ chụp ngay chiếc áo trắng cố xỏ vào thật nhanh… tiếng chuông từ điện thoại vẫn reo lên không ngừng… vừa xỏ chân vào ống quần Hùng vừa bật nắp dt… một số đt lạ…

– Alo… ai đấy…

– Tui nè… – một giọng nữ khá nhí nhảnh vang lên từ đầu máy bên kia…

– Tui là ai…

– Không nhận ra giọng tui hả…

– Nói nhanh dùm cái… đang có chuyện gấp lắm…

– Lại ngủ dậy muộn rồi trễ học chứ gì!

– Trời! Sao… biết… hay vây – Hùng ngớ ngươi ra…

– Còn lạ gì…

– Thôi để lát mình gọi lại cho nha… giờ phải đi rồi…

– Ấy ấy… từ từ… bộ ông không muốn biết tui là ai hả…

– Thì nói đại đi… trễ giờ rồi… cứ đùa mãi… à… à… là Vy phải không… hihi… xin lỗi…

– Vy cái đầu ông… là Ly đây…

– Cái… cái gì… Ly… em anh Vũ… phai không…

– Ừhm… hihi… tui về rồi đây… bây giờ… tui muốn gặp ông… ra ngay chỗ quán cafe hồi trước mình hay uống gần sân bay đấy…

– Ơ… tui… tui…

– Ông mà không ra… là chết với tui nghe chưa… tít… tít… tít…

“Đúng là Ly thật rồi… người đẹp trong mộng một thời của mình… không hiểu sao đang trong năm học mà cô ấy lại về nhỉ… đành phải trốn 1 buổi vậy…”

Vừa bước chân xuống phòng khách… Hùng đã thấy Hồng đang ngồi trên sofa ghi chép tính toán gì đó, trên bàn toàn những thứ giấy tờ lỉnh kỉnh, vừa thấy Hùng, Hồng vội kéo chàng lai…

– Dậy rồi hả… lai mẹ nhớ chút nào…

– Mẹ ơi là mẹ… sao không gọi con dậy đi học… có biết mấy giờ rồi không!

– Trời… lúc sáng gọi quá trời… có thấy anh nhúc nhích đâu… lại còn đạp tui nữa chớ…

– Ủa… có kêu không… sao không nghe thấy gì hết…

– Có… mà thôi… nay nghỉ học buổi đi… ở nhà giúp mẹ cái…

– Ơ… nghỉ… à…

– Ừhm… nghỉ đi… để chút mẹ gọi điện cho cô giáo cho… giờ con giúp mẹ thu dọn hết đống lỉnh kỉnh này đi… cái gì của mình thì cất vào, còn cái gì của người ta thì để riêng ra chút người ta đến lấy…

– Trời!

Giờ thì Hùng mới để ý… bãi chiến trường đêm qua giờ vẫn còn y nguyên… nhìn những chiếc bàn ngổn ngang bát đĩa, ly tách… dưới sàn thì đầy vỏ bia khăn giấy lượm thượm… Hùng thở dài ngán ngẩm…

– Sao mẹ không để mấy người đó đến dọn dẹp… 2 người làm sao được hết đống này!

– Thì mẹ có bảo là phải dọn hết đâu… chỉ cần con lựa ra những thứ nào của nhà mình thôi mà… mẹ sợ để người ta dọn lỡ người ta cầm nhầm thì sao… toàn thứ đắt tiền…

– Nhưng mà… nay… con có bài kiểm tra… hay mẹ nhờ ông ba với bà Ngọc đi.

Một lời nói dối nhanh chóng được Hùng bịa ra để lý giải cho sự biếng nhác của cậu…

– Ba con với chị đi từ sáng rồi mà… vậy thôi… để mẹ tự làm cũng được… vậy con cứ đi đi không trễ…

– Con đi nghen…

Bước từng bước ra cửa… nhìn mẹ đứng đó giữa đống đồ ngổn ngang… Hùng lại cảm thấy tự dưng thật ân hận… nhưng đã lỡ nói dối rồi… biết làm sao được…

Vừa lúc đó, một chiếc xe tải nhỏ từ đâu xuất hiện đỗ trước nhà Hùng… từ trong xe một người thanh niên bước ra gọi vọng vào trong sân…

– Em ơi… cho anh hỏi có phải đây là nhà ông Chiến không…

– Dạ phải, anh đến don đồ phải không…

– Ừhm… ba mẹ có ở nhà không em…

– Có luôn… hehe…

Mở cửa ra cho người thanh niên vào… giờ thì Hùng cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào… vậy là Hồng không phải don một mình… nhưng nếu Hùng biết những gì sắp diễn ra trong kia khi câu đi… thì chắc hẳn… Hùng đã phạm một sai lầm lớn…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Phóng xe ra khỏi trạm xăng… Quân rút điện thoại xem rồi bực bội gập lại vì không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn gì của đám chiến hữu rủ rê nhậu nhẹt… Quân đoán có lẽ phần vì bây giờ chỉ mới gần 8h, bọn chúng còn đang ngủ mê mệt vì “chuyến bay đêm”… bọn còn lại thì có lẽ vẫn đang ngồi mãi đũng quần trong lớp… dù đã tự thề rằng sẽ bỏ mặc Lệ, nhưng trong lòng Quân lúc nào cũng cảm thấy bực bội mỗi khi nghĩ đến cảnh bên chiếc giường đó… Quốc đang dỗ ngon dỗ ngọt mẹ của mình để lợi dụng bà già… Quay đầu xe, Quân bắn thẳng về nhà…

Cầm bịch cháo mới mua trong tay, Quân rón rén mở cổng rồi bước lên trên phòng… quả nhiên đúng như Quân Nghĩ… ông chú quý hóa kia lại đang quấy quả vợ của anh trai mình…

– Đừng Quốc… thằng Quân nó ra đầu ngõ kia thôi mà…

– Chị lo quá… nửa tiếng rồi còn gì… chắc nó đi luôn rồi…

– Đừng mà… ahh… thôi… chị đang bị đau mà… buông chị ra đi… xin em đấy…

– Ngoan nào… nằm im đi… em làm nhẹ nhàng cho…

– Đã nói là chị không muốn… có nghe không hả…

Vậy là đã rõ… chỉ chờ câu đó của Lệ… Quân đã xô cửa bay vào… quả nhiên Quốc đang nằm đè lên người Lệ, hai bàn tay vẫn đang cố mở nút áo của nàng ra, vừa trông thấy Quân, Quốc đã vội buông tay ra khỏi người Lệ…

– Bốp…

Vẫn chưa hết ngạc nhiên thì Quốc đã nhận ngay một cú đấm của Quân vào mặt… túm lấy cổ áo Quốc, Quân kéo gã quăng ra khỏi giường rồi lao đến đạp lia lịa…

– Đồ chó… chết đi… ông dám cưỡng bức mẹ tôi à…

– Á… từ từ… nghe chú nói đã Quân…

– Nghe này… chết đi…

Những cú đấm đầy giận dữ tung vào mặt vào đầu của Quân làm Quốc chỉ còn biết che mặt vừa chống đỡ vừa lết ra khỏi phòng… vừa định lao theo thì hai cánh tay ai đó ôm chặt lấy Quân từ phía sau…

– Đừng Quân… đủ rồi…

– Buông ra… tôi phải đập chết nó mới hả giận…

– Đừng mà… dù sao nó cũng chưa làm gì mẹ mà… tha cho hắn đi…

Gạt hai tay mẹ ra… Quân lao theo Quốc nhưng đã quá muộn, bên ngoài sân, Quốc đã tra chìa khóa vào ổ và nổ máy… chụp lấy bịch cháo nóng trên bàn, Quân ném mạnh về phía Quốc… nhưng hụt… khi bịch cháo nóng vỡ tan bắn ra tung tóe khắp sân cũng là lúc Quốc lên ga bắn thẳng đi mất hút… từ sau lưng gã vẫn còn nghe tiếng chửi văng vẳng của Quân…

– Đồ chó… ông mà vác xác lại tôi nữa… thì xác định cmm đi…

Vừa bước vào trong, Quân đã thấy Lệ đang đứng đó lúng túng chỉnh lại áo quần, đầu tóc… khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối không nói nên lời…

– Quân… chuyện không phải… như con thấy đâu…

– Còn chối nữa à… thế mẹ đuổi tôi đi để làm gì… không phải để hú hí với nó à!

– Quân! Con không được nói mẹ như vậy… mẹ không có! Mẹ… bị ép buộc!

– Haha… ép buộc… mẹ lừa ai đấy… đã bao lần cắm sừng ông già rồi… giờ còn ép buộc!

– Mày… im đi… mày thì biết gì mà nói…

Những câu sỉ vả của Quân làm Lệ bắt đầu nóng máu… dù thế nào đi nữa thì Quân vẫn không có quyền sỉ nhục nàng nặng nề như vậy…

– Phải! Tôi không biết, con Vy không biết, ông già đang nằm một cục kia cũng không biết, vậy nên mới bị mẹ và thằng khốn kia xỏ mũi phải không!

– Quân… tao… không muốn nghe mày nói nữa… mày… cút ra khỏi nhà tao ngay… cút đi…

Cơn phẫn nộ làm Lệ không thể đứng vững thêm nữa… giá mà cơn sốt vì dầm mưa đêm qua không hành hạ nàng thì nàng đã lao đến giáng cho Quân một cái tát… quỵ xuống nền nhà… nàng ôm ngực cố trấn tĩnh lại…

– Mẹ…

Quân chợt khựng lại khi thấy trò hù dọa của mình đã đi quá giới hạn của nó… Nhìn gương mặt nhợt nhạt với những hơi thở nặng nhọc của Lệ… Quân bắt đầu cảm thấy sợ…

– Mày cút cho khuất mắt tao… cút!

Ngẩng đầu dậy… Lệ nhìn Quân đầy căm giận… biết không thể làm gì hơn… Quân chụp lấy mũ bảo hiểm và bước ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Đứng giữa căn nhà ê hề đồ đạc, Hồng không biết phải bắt đầu từ đâu… cầm chiếc giẻ lên Hồng chú ý ngay đến những vết ố đang bám trên mặt tường… có lẽ ai đã đổ rượu hay súp lên đó.

Ring ring ring…

Tiếng chuông điện thoại bàn reo lên làm nàng giật mình…

– Alo…

– Alo… cô Hồng phải không… Quân đây – “Đúng là Quân thật rồi… không hiểu nó muốn gì đây, chẳng lẽ đêm qua chưa… thỏa mãn hay sao nhỉ…”

– Quân nào… tui không quen… – Hồng vờ lạnh lùng đáp…

– Ha! Hay quá há… đêm qua còn níu người ta vào bụi cởi áo cởi quần này nọ, giờ đã không quen…

– Đêm qua… do tôi say… giờ quên rồi… – “Cái thằng quỷ… tự dưng gợi lại làm… thấy thèm…”

– Quên nhanh vậy… có cần cháu phải kể lại từ đầu cho nhớ không… haha…

– Đồ quỷ nhỏ… coi chừng tôi đấy… – Hồng ngượng ngụng cười theo… – Mà gặp tôi có gì nói đi… à sao không gọi điện thoại di động mà gọi điện thoại bàn thế hả… nhỡ gặp ai thì sao…

– Ơ… cháu có bảo là gặp cô đâu… cháu muốn gặp Ngọc mà…

– Cái gì… cậu… coi chừng đấy… định làm gì nó à…

– Haha… đùa thôi… bây giờ… rảnh không… mình kiếm chỗ nào… tâm sự đi…

– Cậu bị gì vậy… không phải bây giờ cậu đang ở trên trường à… hay lại trốn học đấy!

– Ừhm… lại trốn đây…

– Sao cứ trốn học thế hả… cậu mà là con tôi chắc tôi… đánh cậu nhừ đòn quá…

– Thì đang có chuyện buồn mà… gặp nhau chút đi…

– Bây giờ… không được… tôi đang phải chờ người ta đến dọn dẹp nhà cửa…

– Thôi… bỏ đó đi… để sau không được hả… hay nhờ thằng Hùng hay Ngọc trông hộ đi…

– Không được, tụi nó đi học hết rồi… à… hay là cậu qua đây giúp tôi dọn nhà đi…

– Trời… đang buồn… mà bắt dọn nhà nữa… hehe… thôi được rồi… nhưng mà dọn xong… có thưởng gì không…

– Nữa rồi đấy… muốn chết không… hôm qua là lần cuối rồi đấy nha cưng… không có thêm lần nào nữa đâu…

– Trời… hôm qua Hồng nói là sẽ cho Quân “thoải mái” một bữa mà… lại quên rồi à…

– Không biết… không nhớ… thế bây giờ… có qua không…

– Rồi… chờ chút… phải qua chứ… mà nhà có 1 mình cô thôi hả…

– Ừhm…

– Hehe… chết cô rồi Hồng ơi… hahaha…

– Cậu coi chừng đấy… cậu… muốn làm gì tôi…

– Hehe… làm gì đâu… cô nhớ lần đầu mình làm tình trong bếp không… Quân sẽ làm Hồng như vậy đấy…

– Không… nhớ… quên rồi… mà lúc đó… là cậu cưỡng hiếp tôi mà… lúc đó… tôi tưởng cậu hiền… ai ngờ… lại dâm tà như vậy…

– Hihi… nếu lúc đó cháu không “dâm” thì làm sao mình như bây giờ được… thôi… cháu qua ngay đây… nhớ bướm của cô lắm rồi… phải qua hun mấy cái mới được…

– Đồ quỷ… đừng mơ… bướm tôi không cho cậu hun dễ dàng vậy đâu… hihi… nhanh nhé…

– Biết rồi… tới liền đây… tit tit tit…

“E hèm”

Một tiếng hắng giọng của ai đó làm Hồng giật thót người, quái lạ, thằng Quân đã cúp máy rồi… sao còn… trời ơi… quay ngoắt lại… trước mặt nàng, ngay ngoài phòng khách… là một người thanh niên đang đứng sừng sững, trên môi anh ta nở một nụ cười đầy bí hiểm…

– Cậu là… ai… sao… vào nhà tôi!

Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Hồng, anh chàng biết cô còn chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện đột ngột của mình đã vô tình làm lộ một bí mật ghê gớm của Hồng… vội trấn an Hồng, chàng trai mở lời:

– Dạ… em chào chị… em từ nhà hàng paradise, xếp Chiến bảo em đến thu dọn đồ… chị có phải là chị Hồng vợ anh Chiến không ạ…

– Dạ… à… không… à… phải… tôi là Hồng… vậy là cậu đến lấy đồ à…

Gượng cười, Hồng cố tỏ ra bình thản nhưng cái giọng run run của nàng đủ để cho người thanh niên kia biết nàng đang rất lo sợ…

– Vâng… em đến lấy đồ đây… em đến chở bát đĩa và đồ trang trí trước… trưa sẽ quay lại để chở bàn ghế sau…

– Vậy… vậy… thì… cậu lấy đi… tôi đã sắp xếp… sẵn hết rồi đấy…

– Dạ… hihi… cảm ơn chị nha…

Nhìn nụ cười tươi tắn với vẻ mặt sáng sủa của cậu thanh niên… Hồng tự trấn an mình có lẽ cậu ta cũng chỉ vô tình nghe được, nên chắc cũng không hiểu gì nhiều… nhưng sao trong thâm tâm nàng cái cảm giác bất an vẫn cứ đeo đẳng không ngừng… nàng biết có thể trước mặt nàng, cậu ta vờ như không biết gì nhưng ai có thể đảm bảo rằng sau khi rời khỏi ngôi nhà này, cậu ta lại không đi rêu rao khắp nơi về những gì mình nghe được… lạy trời… chỉ tại thằng Quân khốn kiếp kia… nó mà không gọi cho mình “đong đưa” những chuyện cũ thì mình cũng chả phải chịu cảnh ” sống dở chết dở ” như vầy… chuyện này mà lọt ra ngoài thì… chỉ có nước đâm đầu chết mới hết nhục… trời ơi… phải làm sao đây…

– Chị Hồng…

– Hả… sao… cậu nói gì cơ – giật phắt người lại… Hồng hồi hộp chờ đợi…

– Chị xem dùm em số lượng bát đĩa này đã đủ chưa ạ…

Đưa tay nhận lấy tờ giấy trong tay anh chàng, nhưng Hồng đâu còn chút bình tĩnh nào để đếm bát đĩa nữa… liếc qua liếc lại mấy lần… nàng gượng cười…

– À… đủ… chắc đủ rồi… cậu làm gì kỹ tính như phụ nữ vậy chứ… – Hồng cố tỏ ra hài hước…

– Haha… chỉ là thủ tục thôi… thực ra đối với khách khác thì phải kiểm tra chặt chẽ nhưng đối với xếp Chiến thì… sao cũng được… nếu đủ rồi thì em khiêng ra đây…

– Để tôi… giúp một tay…

Tay nàng run rẩy xếp những chiếc đĩa lên nhau… chợt trong đầu nàng nhận ra vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm… chờ anh chàng kia bê chồng đĩa ra ngoài xe, Hồng vội rút điện thoại ra và bấm số Quân… không ai bắt máy… có lẽ là Quân vẫn đang trên đường đi… làm sao đây… cậu thanh niên kia làm ở nhà hàng paradise, chắc hẳn là biết Quân rồi… nếu nó mà đến đây lúc này thì…

Bê chồng đĩa lên, vừa đi Hồng vừa tưởng tượng về những điều quái ác sắp xảy ra…

– Xoảng… – Tiếng ly vỡ vang lên làm Hồng giật bắn mình… thì ra mãi suy nghĩ nàng vô tình gạt tay phải chiếc ly trên bàn…

– Sao vậy chị!

Từ bên ngoài, cậu thanh niên chạy vào, nghe tiếng vỡ từ ngoài, cậu đoán Hồng đã đập bể chồng dĩa nhưng may sao chỉ là một chiếc ly…

– À… tại… tại… tôi…

Ôm chồng đĩa trong tay, nàng lúng túng giải thích nhưng Hồng quên rằng dưới chân mình đang là vô số những mảnh vỡ thủy tinh…

– Ấy… chị… đứng yên… đứng yên…

Cậu thanh niên lao đến nhưng đã quá muộn… bước lên một bước… chân nàng dẫm phải một mảnh vỡ… mảnh thủy tinh sắc nhọn cắm cứa vào chân làm Hồng đau nhói…

– Á…

Thả luôn chồng đĩa trên tay… Hồng cúi xuống ôm lấy bàn chân đang tứa máu ra của mình… tiếng đĩa vỡ lại loảng xoảng vang lên khắp căn nhà…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Tiếng trống trường báo hiệu giờ ra chơi vang lên dồn dập… đút vội cặp sách xuống học bàn, Vũ vừa định lao ra sân cùng lũ bạn thì chợt phát hiện ra điện thoại của mình vẫn đang run liên hồi…

– Alo… ai đấy…

– Còn ai nữa… là chị đây…

– Lan hả… sao vậy… gọi em có gì không…

– Vũ à… ở nhà buồn quá… em về chở chị đi chơi đi… – giọng Lan nũng nịu từ bên kia…

– Cái… cái gì… em… đang học mà…

– Thì nghỉ buổi đi… không được hả… không học lúc này thì học lúc khác… có mất đâu mà sợ… chị sắp vào lại Sài Gòn rồi đấy… – nàng nhắc khéo em mình…

– Trời… làm nũng thấy ớn… hihi… thôi được rồi… chờ em chút… nhưng mà chỉ hôm nay thôi nhé…

– Biết rồi… về ngay đi… chờ nè…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Dắt xe ra khỏi bãi… Vũ vừa đi vừa so sánh về Lan của những ngày trước… và Lan của hiện tai… đến bây giờ Vũ vẫn chưa trả lời được câu hỏi đeo bám cậu từ hôm qua đến giờ… lại một lần nữa Lan làm Vũ phải hoài nghi… Liệu có ẩn khuất gì không đây…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Đẩy cửa vào sân… Vũ nhận thấy chiếc chevrolet mà mẹ hay lái đã không còn trong sân nữa… không hiểu Kiều đang đi chợ hay lại đang cặp kè bên Lệ để mượn rượu giải sầu như đêm qua…

Bước lên cầu thang… Vũ nghe thấy có tiếng lục đục trong nhà tắm… khẽ nhòm qua khe cửa… thì ra là Lan, ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngát lan tỏa khắp nơi Vũ đoán Lan vừa mới tắm xong… quả đúng là vậy… Lan bước ra với chiếc khăn tắm quấn trên người và mái tóc ướt đẫm… có lẽ nàng vẫn chưa biết là Vũ đang “phục kích” bên ngoài…

– Bắt được chị rồi nha…

Vừa mới bước chân ra khỏi phòng tắm… một bóng đen đã lao đến ôm siết lấy nàng…

– Á á á… – Lan hoang hốt thét lên… nàng túm lấy tóc của kẻ tấn công kia đánh tới tấp…

– Ái… đau… em nè… – buông Lan ra Vũ ôm đầu nhăn nhó…

– Á… Vũ… cái đồ… quỷ… sao em dám… – xô mạnh Vũ té ngửa ra sau… Lan chạy vào nhà tắm đóng sầm cửa lại…

– Mở cửa đi… em đùa thôi mà… làm gì sợ dữ vậy…

Đập tay vào cửa nhà tắm, Vũ hơi ngạc nhiên trước sự ngượng ngùng của Lan… vì có lần Vũ cũng đã làm như vậy nhưng có thấy Lan xấu hổ đến mức phải chạy vào nhà tắm đóng cửa lại đâu…

– Đùa cái đầu mày… mày là em… sao lại dám làm vậy hả Vũ… – từ trong nhà tắm, Lan gắt lên giận dữ…

– Hơ hơ… chị sao vậy… đừng nói là xấu hổ nha…

– Mày còn không hiểu sao… tao dù sao cũng là… con gái… mày… thằng biến thái…

– Ơ… sao chửi em… chẳng lẽ chị không nhớ cái đêm mình ở với nhau trong bệnh viện à… mình đã ôm ấp hôn nhau này nọ rồi… mà bữa đó chị cũng đồng ý rồi… sao giờ như vậy…

Cửa nhà tắm bật mở… Lan bước ra gương mặt sững sờ nhìn Vũ, sau một lúc trợn tròn hai mắt… nàng run rẩy thốt lên…

– Cái… cái gì… em… và… chị… hôn nhau… này này… nọ…

– Phải! Trước đó ở nhà mình cũng hôn vài lần rồi mà… em cũng đã thấy hết… của chị… rồi… có gì đâu nữa mà ngại trời!

– Trời ơi là trời… mày… nói thật không hả Vũ…

– Thôi bà đừng giả vờ nữa… hihi… nhìn mặt ngu thấy sợ luôn… phải nãy giờ chị giả vờ trêu em không haha… lại đây…

Trong lúc Lan còn chưa hết bàng hoàng vì những gì vừa nghe được thì Vũ đã lao đến bế thốc nàng lên…

– Làm… cái gì vậy… buông chị ra. Bớ người ta! – Lan giãy giụa không ngừng…

– Giả bộ hoài! Nằm im coi…

Chạy vào phòng, Vũ ném Lan lên nệm rồi kéo tuột cái khăn tắm trên người nàng ra…

Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyen3x.xyz/loan-luan-me-va-con/

Quỳ rạp xuống nền nhà, vừa nhìn những giọt máu đỏ Hồng tứa ra nền gạch vừa nhìn những mảnh đĩa vỡ vương vãi khắp nơi trên nền nhà, nước mắt nàng chỉ trực trào vì đau và tức… nhìn thấy Hồng giọt ngắn giọt dài ôm chân thút thít, cậu thanh niên cũng không biết phải làm gì hơn ngoài đứng đực ra nhìn đống đĩa vỡ ngổn ngang xung quanh.

– Còn đứng đấy à! Mau đỡ tôi dậy coi nào!

Hồng quát lên đầy giận dữ làm cậu thanh niên tội nghiệp giật nảy mình, vội quỳ xuống cạnh Hồng, cậu lòng bàn chân nàng lên… một mảnh vỡ thủy tinh cắm khá sâu vào da thịt…

– Chị… chị… có đau không!

– Còn hỏi nữa… cậu thử dẫm lên thử xem có đau không! – Hồng vừa lau nước mắt vừa đáp…

– À… vậy ngồi im để… em rút nó ra… nó vẫn dính trong ấy…

– Còn không mau đưa tôi lại sofa!

– Dạ… vâng… vâng…

Đặt hai hay Hồng đu lên cổ mình, chàng nhẹ nhàng ôm lấy cặp đùi Hồng rồi bế nàng đứng dậy, vừa đi vừa né những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi… đặt Hồng lên ghế nệm, cậu vội nhìn quanh và thấy một tủ y tế treo trên tường…

– Úi… da…

Cứ mỗi lần miếng bông tẩm cồn của cậu thanh niên sát vào vết thương là một lần cả người Hồng nhói lên vì rát…

– Ráng chịu xíu đi… hết đau liền à… phù phù… xùy xùy…

Nâng bàn chân Hồng lên, chàng thanh niên cứ phồng má thổi hơi vào vết thương làm Hồng vừa đau vừa buồn cười…

– Cậu làm thế chi vậy…

– À… để… để… cho hết đau…

– Cứ làm người ta… là con nít không bằng…

– Dạ… em… xin lỗi…

– Có lỗi gì mà phải xin…

Nhìn gương mặt ngây ngô của chàng trai, Hồng chợt cảm thấy hơi ân hận vì lúc nãy to tiếng với cậu ta… dù cho cậu ta cũng là một phần nguyên nhân của chuyện này… chợt Hồng nhận ra có điều gì đó hơi bất thường trên gương mặt của cậu ta… hai cặp má đang ửng hồng lên… ánh mắt thì cứ thậm thụt nhìn lên nhìn xuống… thôi đúng rồi… rụt hai chân khép lại… Hồng vội kéo váy phủ lên cặp đùi múp máp của mình… thì ra từ nãy đến giờ vì mải lo cho cái chân đau, nàng quên mất rằng chiếc váy đáng ghét mà nàng đang bận đã phô bày đôi chân trần và cả một phần quần lót bên trong trước mặt của chàng thanh niên… thảo nào từ nãy đến giờ cứ thấy anh chàng liếc ngang liếc dọc không thôi… liếc lên nhìn Hồng, trong một phút chốc, hai ánh mắt bắt gặp nhau, rồi cùng ngượng ngùng quay đi…

– Cậu… tên là gì… – phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, Hồng giả vờ hỏi…

– À… em tên là… Phú…

– Phú hả… à… lên trên ghế ngồi đi… cứ quỳ ở đó làm gì…

– Vâng…

Đúng như Hồng nghĩ… khi Phú vừa ngồi lên ghế, nàng giả vờ đứng dậy kéo chiếc quạt lại gần rồi liếc qua quần của Phú… giữa hai chân chàng trai là một khối lộm cộm đang nổi lên căng phồng… và cái tư thế ngồi của cậu cũng thật khổ sở, hết khép hai chân lại rồi lại phải quay sang hướng khác cố để che chắn bớt cái vật đang ngóc lên trong quần kia… nhìn cái mặt căng thẳng của Phú đầy mồ hôi lấm tấm trên trán, Hồng không thể nào nhìn được cười… “đàn ông chỉ được thế là giỏi…”

– Phú à… phú có nóng không… sao mồ hôi mồ kê đổ dữ vậy… chị bật quạt lên nha…

– Ơ… vâng…

Kéo cái quạt chĩa sát vào người mình, Hồng bấm ngay số 1… làn gió cuồn cuộn thổi làm cho chiếc váy vốn đã bó sát vào người Hồng giờ lại dính bết vào cơ thể nàng làm lộ lên những đường cong đầy khiêu khích… nhìn gương mặt lấm lét của phú cứ khổ sở không biết phải quay đi hương nào, Hồng lại càng cảm thấy khoái chí…

Vắt chéo chân qua một bên, nàng làm bộ ém vạt váy xuống dưới mông để cho gió khỏi thổi tung lên nhưng thật ra là Hồng đang cố khoe ra chiếc eo thon thả và cặp mông căng tròn khiêu khích của nàng… trước sức hấp dẫn mãnh liệt của cơ thể Hồng… Phú không thể nào che dấu được sự thèm muốn thêm nữa… vừa nhìn chăm chăm vào đùi Hồng, Phú vừa lau mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt…

– Sao vậy, quạt hết cỡ rồi mà còn nóng hả em… – Hồng buông câu bỡn cợt…

– Dạ… – nuốt nước miếng, phú vẫn chăm chú vào người Hồng…

– Nếu có mệt quá thì cứ về nghỉ đi… trưa gọi thêm người quay lại làm cho nó nhẹ…

– Ấy… mệt gì đâu… làm chút nữa xong thôi mà… – Phú vội đáp…

– Vậy hả… uhm… mà giờ chân chị đau rồi… không bưng bê được nữa đâu… hay là giờ em giúp chị… gỡ mấy cái thứ đồ trang trí trên tường xuống nhé…

– Ủa… trên tường hả… xin lỗi… chị nhưng em không có đem thang…

– Cần gì phải có thang… chị đứng lên bàn gỡ xuống… em ở dưới đỡ dùm chị… được không?

– Ơ… được…

Vừa kéo bàn Phú vừa liếc nhìn về phía Hồng… nàng vẫn đang ngồi trên sofa ánh mắt vẫn thi thoảng liếc về phía cậu rồi mỉm cười vì điều gì đó…

– Xong chưa em… – Ngồi dậy, Hồng tiến về phía Phú… bằng cái giọng bình thản, nàng bá lấy cổ phú…

– Em bế chị lên đi…

– Ơ… dạ… – khom người xuống… Phú khẽ chạm tay vào váy Hồng… định nâng nàng lên nhưng Phú lại thả Hồng ra…

– Sao vậy… cho chị lên đi chứ…

– Ơ… dạ…

Gạt chiếc váy mỏng manh của Hồng ra… bàn tay Phú luồn vào trong đùi nàng làm Hồng khẽ rùng mình vì sự đụng chạm, cái cảm giác nóng bỏng từ phần dưới cơ thể bốc lên làm Hồng cảm thấy rạo rực không sao chịu được… ôm siết lấy cổ Phú… Hồng ép chặt lấy hai bầu ngực mình vào ngực Phú, miệng thì thầm…

– Đưa… chị lên đi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...